Vòng Tròn Số Mệnh (Túc Mệnh Chi Hoàn)

Chương 6: Phế tích


Lumian vô thức nhìn xung quanh, vẫn là những đồ vật quen thuộc, cái bàn, giá sách, tủ quần áo và giường ngủ.

Đây là phòng ngủ của hắn, nhưng đã bị màn sương mù màu xám bao phủ.

Giấc mộng thanh tỉnh? Ta lại đang mộng tỉnh? Con ngươi của Lumian mở to.

Mộng tỉnh là tuy rằng đang trong mộng, nhưng bản thân vẫn còn có sự tỉnh táo, có ký ức và năng lực tự suy nghĩ, đây là một trạng thái khá hiếm thấy, chỉ có những người được trải qua huấn luyện đặc biệt thì mới có thể nắm giữ.

Trước đó, để giúp Lumian tìm kiếm bí mật của sương mù, Aurore đã dùng nhiều cách khác nhau để cố tạo ra Giấc mộng thanh tỉnh, nhưng đều không thể thành công.

Mà bây giờ, không hiểu sao Lumian lại có thể tự mình thức tỉnh trong giấc mộng này.

Sau một lúc kinh ngạc, Lumian suy nghĩ lại, trong đầu nghĩ tới một nguyên nhân:

"Là do vì lá bài bảy quyền trượng kia?

"Nữ nhân kia đã nói, lá bài này có thể giúp ta giải đáp bí mật của giấc mộng này...

"Cho nên, tác dụng của nó là giúp ta có thể đi vào trạng thái mộng tỉnh, tự bản thân ta có thể đi thăm dò màn sương xám?

"Ừm...So sánh với trước kia, tựa như sương mù xám phai nhạt hơn rất nhiều."

Suy nghĩ nhanh chóng, Lumian nghiêng người, bước nhanh tới phía bàn đọc sách, chống tay nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Trong ánh mắt của hắn, lại không còn những khung cảnh quen thuộc.

Trong giấc mộng này, hắn cũng không thấy thôn Cordu.

Ở phía sau màn sương mù xám nhạt, có một ngọn núi thẳng tắp, khiến người chú ý, toàn bộ ngọn núi được tạo thành từ đất và đá màu nâu đỏ, vượt lên trên không trung khoảng hai mươi, ba mươi mét.

Xung quanh ngọn núi này, lại là từng cái phế tích công trình xếp thành vòng tròn, có cái đã sụp đổ xuống dưới nền đất, có cái bị cháy thành màu đen nhánh, khiến cho người ta không thể hình dung ra ban đầu chúng có hình dạng gì.

Từ chỗ Lumian nhìn sang, bọn chúng tựa như những tòa lăng mộ đã bị hư hại. Mà toàn bộ khu vực lại đầy đá vụn, mặt đất mấp mô, không có cây cối cho dù là cỏ dại.

Mặt khác, trên không trung, sương mù lại lúc thì dày đặc, lúc thì mỏng manh, khiến Lumian không thể nhìn ra nơi này có mặt trời hay không, chỉ biết xung quanh lờ mờ dị thường, giống như chỉ có ánh sao ban đêm chiếu rọi.

Tập trung một lúc, hắn tự nói nhỏ:

"Đây chính là toàn bộ cảnh tượng của giấc mộng này?"

Cái giấc mộng đã quấy rối hắn nhiều năm nay, lại thật sự là cảnh tượng này?

Thoáng lơ đãng, Lumian nghĩ tới một vấn đề thực tế mà hắn luôn thắc mắc:

"Vậy bí mật của giấc mộng này ẩn giấu ở nơi nào?

"Trên ngọn núi kia, hay là trong một cái phế tích nào đó?"

Lumian không vội rời khỏi phòng ngủ để đi ra, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn thật kỹ tất cả các nơi mà có thể dùng mắt để quan sát.

Đột nhiên, hắn cảm giác trong những phế tích kia có một thân ảnh chợt thoáng qua. Vì nhà hắn chỉ có hai tầng, không đủ cao, lại thêm vẫn còn sương mù ở xung quanh, cho dù sương đã mỏng đi nhiều nhưng vẫn ảnh hưởng tới phán đoán của Lumian, khiến hắn nhất thời không biết có phải mình vừa có ảo giác hay không.

Một lúc sau, hắn thở hắt ra, trong lòng tự nhủ:

"Không thể vội vàng, phải biết kiên nhẫn, không thể vội vàng, phải biết kiên nhẫn.

"Xem ra giấc mộng này đúng là có không ít bí mật, hình như nó không hoàn toàn thuộc về riêng ta, nếu thăm dò một cách mù quáng, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm...

"Ừm, sáng mai đi tìm nữ nhân kia để hỏi thêm về chuyện này, rồi quyết định sau..."

Suy nghĩ xong, Lumian thu ánh mắt, chuẩn bị rời khỏi giấc mộng, yên tâm đi ngủ.

Nhưng nhất thời, hắn cũng không rõ phải làm thế nào để khiến tự mình tỉnh giấc.

Thử một số ý nghĩ nhưng không được, Lumian liền nằm lên giường, cố gắng suy nghĩ lung tung, mô phỏng trạng thái mỗi lần đi ngủ.

Trong lúc vô thức, không biết qua bao lâu, Lumian bỗng nhiên ngồi dậy, nhình thấy ánh nắng màu vàng nhạt đang xuyên thấu rèm cửa, chiếu sáng cả căn phòng.

"Cuối cùng cũng tỉnh...

"Quả nhiên, ở trong giấc mộng mà đi ngủ, là có thể rời đi nơi đó..."

Lumian thở ra nhẹ nhàng, tự nói.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Aurore?" Lumian cảm thấy căng thẳng, lo rằng sẽ có gì không hay xuất hiện.

"Là ta" Thanh âm của Aurore truyền vào trong phòng.

Lumian xoay người xuống giường, bước nhanh tới bên cửa, nắm chặt tay nắm mà kéo mạnh.

Đúng là Aurore đứng ở ngoài, nàng mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng, mái tóc dài vàng óng nhẹ nhàng xõa tại sau lưng.

"Sao rồi?" Tựa như nàng biết đến Lumian mới vừa ngủ dậy.

Lumian không giấu Aurore, kể lại toàn bộ chuyện hắn gặp phải.

Aurore tựa như có suy nghĩ, gật đầu nhẹ nhàng:

"Lá bài kia có tác dụng là giúp ngươi mộng tỉnh..."

Nàng lập tức hỏi:

"Sau đó, ngươi sẽ định làm gì?"

Lumian kêu vâng một tiếng rồi nói:

"Lát nữa ăn sáng xong ta sẽ tìm nữ nhân kia, nhìn xem có thể lấy thêm thông tin hay không, cũng để biết mục đích thật sự của nàng."

"Cũng được." Aurore không phản đối.

Nàng lại nói tiếp:

"Ta cũng sẽ viết thư hỏi những người khác, để xem có ai biết cảnh tượng trong giấc mộng của ngươi là gì hay không, là đại diện cho việc gì."

Nói đến đây, thấy Lumian đang tỏ ra căng thẳng, nàng liền cười nói:

"Yên tâm, ta sẽ có cách nói khác, sẽ không để lộ mọi chuyện, đạo lý tiến hành theo chất lượng chính là ta dạy cho ngươi mà.

"Ngoài ra, khi nói chuyện cùng vị nữ sĩ kia, không muốn tỏ thái độ cưỡng ép nàng, cố gắng bảo trì sự thân mật. Việc này không có nghĩa là chúng ta phải sợ nàng, nhưng có thêm một người bạn còn hơn là một kẻ địch."

"Không vấn đề." Lumian nghiêm túc đáp ứng.

...

Quán rượu cũ, thôn Cordu.

Lumian vừa tới gần quầy bar, liền nhìn về chủ quán kiêm chức người pha rượu Maurice. Benet, nói:

"Vị nữ nhân người xứ khác kia là ở phòng nào trên lầu?"

Quán rượu cũ cũng chính là khách sạn duy nhất ở trong thôn, lầu hai có sáu gian phòng, có thể cho khách ở trọ.

Maurice. Benet không béo, cũng không to cao, có tóc đen và mắt màu lam giống như phần lớn thôn dân khác, đặc điểm lớn nhất là cái mũi của hắn lúc nào cũng hồng hồng, biểu hiện của việc thường xuyên uống rượu.

Hắn và cha cố Guillaume. Benet là cùng một gia tộc, nhưng hai người cũng không thân nhau, chính là hai người anh em họ xa.

"Ngươi hỏi việc này để làm gì?" Maurice. Benet hỏi lại hiếu kỳ, "Loại nữ nhân từ thành phố lớn tới mà cũng để ý tới đồ nông thôn như ngươi sao?"

Trên mặt hắn mang theo vẻ nghiền ngẫm, có sự hứng thú nồng đậm với mối quan hệ nam nữ bất thường.

"Không phải ngươi cũng là đồ nhà quê chân đất hay sao?" Lumian khịt mũi coi thường, sau đó tùy tiện tìm lý do, "Tối qua nữ nhân kia làm mất đồ, sáng nay ta tìm thấy, đến trả cho nàng."

"Thật sao?" Maurice. Benet cực kỳ hoài nghi uy tín của Lumian, thằng này nói mười câu thì tám câu là nói dối.

"Chằng nhẽ không phải? Lẽ nào ngươi thấy nàng thích ta?" Lumian hùng hổ nói.

"Cũng đúng." Maurice. Benet bị thuyết phục, "Nàng ở gian phòng gần quảng trường, đối diện phòng tắm."

Đưa mắt nhìn theo Lumian đi về phía cầu thang, ông chủ quán rượu vừa lau chén, vừa thì thầm:

"Cũng không phải là không thể, có đôi khi người ta thích nếm thử khẩu vị mới..."

Thanh âm hạ thấp, nhưng lại vừa vặn để cho Lumian nghe thấy.

...


Lầu hai quán rượu, trong hành lang nhỏ mờ tối, Lumian tìm thấy phòng tắm duy nhất, sau đó nhìn sang cánh cửa màu đỏ sậm phía đối diện, trên đó còn treo một cái bảng hiệu.

Phía trên viết tiếng Entis:

"Đang nghỉ ngơi, xin đừng làm phiền."

Lumian cúi đầu nhìn mấy giây, không vội gõ cửa, trái lại lùi hai bước dựa vào tường.

Hắn định đứng đây để chờ tới khi vị nữ sĩ kia đi ra ngoài.

Cuộc sống lang thang trước kia đã dạy dỗ hắn, khi có cơ hội, phải quyết đoán, phải nắm chắc, không được do dự, không thể suy đi nghĩ lại, không thể sĩ diện, không thể nhu nhược yếu đuối, nếu không cơ hội sẽ tuột mất, khiến cho bản thân sẽ càng chìm sâu vào vòng luẩn quẩn đầy bi thảm. Mà nếu cơ hội chưa xuất hiện, thì phải biết kiên nhẫn kiên trì, muốn khắc chế sự khó chịu, phải biết chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian đứng ở đó, không có một chút nóng ruột.

Nếu không phải thỉnh thoảng hắn sẽ cử động chân tay, người khác nhìn vào sợ rằng sẽ nghĩ hắn là một pho tượng.

Cuối cùng, cánh cửa mở ra, mang theo một tiếng cọt kẹt.

Vị nữ sĩ kia mặc một chiếc váy dài màu lam có viền trắng, mái tóc nâu được ghim lại, xõa xuống phía sau.

Đôi mắt lam nhạt của nàng quét qua Lumian một giây, lại quay lại nhìn bảng hiệu trên cửa phòng, cười hỏi:

"Chờ bao lâu rồi?"

Tựa như nàng không hề kinh ngạc việc Lumian đứng ở đây.

Lumian đi về phía trước một bước, nói:

"Việc này không quan trọng."

Hắn cố gắng khiến cho giọng của mình bình tĩnh.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Nữ sĩ trực tiếp trả lời.

"Ở ngay chỗ này?" Lumian nhìn xung quanh.

Nữ sĩ mỉm cười đáp lại:

"Nếu ngươi không để ý, ta cũng không để ý."

Thật ra Lumian đã quan sát xong, nhóm người Ryan cũng ở trọ tại quán rượu, nhưng lúc này không có ở đây, cả lầu hai ngoại trừ hắn và vị nữ sĩ trước mặt, cũng không còn ai khác.

Hắn sắp xếp ngôn từ rồi hỏi:

"Giấc mộng kia cuối cùng là có bí mật gì?"

Nữ sĩ cười khúc khích nói:

"Ngươi phải tự đi mà trả lời, chứ không phải hỏi ta."

Nàng dừng lại một chút rồi tiếp lời:

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, ở nơi đó, ngươi có thể lấy được một ít lực lượng siêu phàm."

Lực lượng siêu phàm...Nội tâm Lumian rung động, lập tức hỏi lại:

"Siêu phàm trong mộng thì có ý nghĩa gì.

"Nó cũng không liên quan tới ngoài đời."

Vị nữ sĩ kia cười mỉm:

"Với siêu phàm, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

"Có lẽ lại có liên quan thì sao?"

Lực lượng siêu phàm mà ta tìm kiếm vất vả bấy lâu nay, lại dùng phương pháp này để xuất hiện? Lumian trầm mặc.

Vị nữ sĩ kia thu liễm biểu cảm, nghiêm mặt bổ sung:

"Ta phải nhắc ngươi một câu, nơi đó tràn đầy nguy hiểm, nếu trong mộng chết đi, ngoài đời ngươi cũng sẽ chết thật."

Thăm dò giấc mộng kia mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ có thể khiến ta chết thật? Lumian không giải thích nổi, nhưng hắn chọn tin tưởng lời nữ sĩ.

Một là hắn đã quan sát sương mù xám rất nhiều năm, cảm thấy nó rất đặc biệt, hai là tỷ tỷ Aurore cũng từng nói, cẩn thận sẽ không gây sai lầm, nên nghĩ tới trường hợp khó khăn nhất, nghĩ tới hậu quả xấu nhất, không thể khinh thị, chủ quan.

Cách mấy giây, hắn lại hỏi:

"Nếu như ta không chủ động thăm dò thì sao, lại có hậu quả gì?"

"Về mặt lý thuyết, sẽ không có hậu quả gì, không ai ép buộc ngươi cả." Vị nữ sĩ kia suy nghĩ một lúc rồi nói, "Nhưng ta không biết được trong tương lai nó có biến đổi hay không, mà chỉ cần có sự biến đổi, tỷ lệ chuyện xấu xảy ra sẽ cao hơn chuyện tốt."

"Tỷ lệ ra sao?" Lumian truy vấn, "90% so với 10%?"

"Không, là 99.99% so với 0.01%." Nữ sĩ nghiêm túc bồi thêm một câu, "Đương nhiên đây chỉ là dự đoán cá nhân của ta thôi, ngươi có thể không tin."

Lập tức Lumian chìm vào phân vân, những suy nghĩ lộn xộn tuôn trào trong đầu hắn:

"Gần đây, ta càng có cảm giác giấc mộng kia là một cái tai họa ngầm, mặc kệ không để ý tới nó là lựa chọn tệ nhất...

"Nếu muốn thăm dò nó, lại chưa biết gì về nó, tỷ lệ chuyện ngoài ý muốn xảy ra là rất lớn..."

"Hay đợi Aurore có thêm thông tin từ đám bạn qua thư của nàng, rồi lại đi thăm dò?

"Nhưng nếu thế, Aurore chắc chắn sẽ không cho phép ta dùng việc này để có được lực lượng siêu phàm...

"Ta điều tra chân tướng của những truyền thuyết kia không phải là đang tìm lực lượng siêu phàm hay sao?

"Nhưng quá nguy hiểm, đây là chết thật...

"Hay là từ từ thăm dò ở biên giới phế tích trước đã, không có đi vào sâu? Cũng là một cách để thu thập thông tin trước...

"Ừm, nên kể cho Aurore chuyện này, nhưng không thể nhắc đến việc có thể lấy được lực lượng siêu phàm trong giấc mộng..."

Từng cái suy nghĩ lắng xuống, Lumian nhìn về phía nữ sĩ, trầm giọng hỏi:

"Rút cuộc ngươi là ai?

"Tại sao phải cho ta lá bài Tarot kia, tại sao lại cho ta cơ hội thăm dò giấc mộng kia?"

Nữ sĩ mỉm cười:

"Chờ ngươi khai mở được bí mật của giấc mộng, ta sẽ nói cho ngươi biết."