Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 401: Đêm đọc xuân thu


Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi tan triều, cũng không có trực tiếp về phủ, mà là chạy tới nhà Chử Toại Lương làm khách.

Ngoại trừ ông ta ra, còn có Hàn Viện, Lai Tể, Liễu Thích.

Bọn họ cũng bị đánh cho không kịp trở tay, cũng lập tức đến thương lượng một chút, xem việc này rốt cuộc là lợi hay là hại.

"Chuyện này nói trở lại, tiểu tử Hàn Nghệ kia cũng không phải là nói hươu nói vượn, đúng là có chút đạo lý đấy."

Hàn Viện có chút suy tư nói: "Hiện giờ tuy hằng năm được mùa, giá gạo rẻ mạt, nhưng dân chúng trồng là trên đất, trong tay cầm cũng là lương thực, chung quy không có khả năng lấy chút ít lương thực đi mua càng nhiều lương thực hơn, lại còn phải dùng lương thực để đổi những thứ khác nữa. Cứ tiếp tục như thế, dân chúng ở nơi hiệp hương thật đúng là không còn bao nhiêu lương thực nữa. Gạo trong tay địa chủ thì có thể bán cho ngoại thương, nhưng dân chúng ở Quan Trung vẫn chưa được cái lợi đó. Nếu triều đình tận dụng được việc buôn bán này, có lẽ biết đâu được sẽ thu được hiệu quả kỳ diệu đó!"

Chử Toại Lương cau chặt mày nói: "Nói thì nói thế, nhưng mấu chốt của thương nghiệp là ở lưu thông, trọng thương tất sẽ khiến dân chúng đặt nặng lợi ích, từ đó khiến cho dân chúng dịch chuyển với quy mô lớn. Nơi đất đai phì nhiêu sẽ càng ngày càng có nhiều dân chúng, mà nơi đất đai căn cỗi sẽ càng ngày càng ít người. Nhìn từ góc độ lâu dài, đó là bất lợi lớn với quốc gia, có thể sẽ vì thế mà chỉ được cái nhỏ mà mất cái lớn."

Lai Tể nói: "Hữu Phó Xạ lo lắng rất đúng, nhưng vấn đề thôn tính đất đai đang ngày càng nghiêm trọng, nếu không ngăn cản, có thể sẽ khiến cho trên dưới triều dã rung chuyển bất an. Hiện giờ cũng chỉ là thử nghiệm, nếu không được, thì lại đóng cửa chợ đêm là được."

Chử Toại Lương gật đầu thở dài: "Bệ hạ cũng đã quyết định rồi, cũng chỉ có thể làm như thế. Nhưng các triều đại đổi thay chưa bao giờ từng nới lỏng lệnh cấm tiêu cả. Dù là ai cũng không biết kết cả việc này sẽ như thế nào. Phụ Cơ huynh, hiện giờ bệ hạ giao việc này cho lệnh lang, nói cho cùng vẫn là muốn mượn khoả đại thụ là huynh để mở đường cho Hàn Nghệ, gió táp mưa sa đều do huynh chống đỡ, nhưng chỗ tốt thực sự lại cho hắn lấy. Hay là chúng ta liên danh dâng tấu, để bệ hạ đổi người đi, dù sao thì thư giám cũng không có chút liên quan gì với việc này cả."

Mấy người bọn họ đều là kẻ lõi đời, chút tâm tư nhỏ này của Lý Trị, làm sao có thể giấu được bọn họ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói với sắc mặt bình tĩnh: "Không cần, việc này không cần lão phu phải để tâm. Việc này bệ hạ hiểu rõ trong lòng. Nếu không thành công, thì cũng không trách Xung nhi được."

Mấy người thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không để ý, tự nhiên cũng không tiện nói gì thêm.

Liễu Thích vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: "Việc nới lỏng lệnh cấm tiêu này chẳng qua chỉ là kế sách giấu đầu hở đuôi của bệ hạ mà thôi, đầu sỏ gây chuyện thật sự vẫn là Võ chiêu nghi kia. Nếu không có người này, căn bản sẽ không có lệnh nới lỏng cấm tiêu gì hết."

Lời này vừa nói ra, đám người đều trầm mặc.

Thật ra lời này cũng có lý, nếu không phải do chuyện tranh giành ở hậu cung, thì cho dù Hàn Nghệ đề xuất việc này, cũng sẽ không thể thành công được.

Chử Toại Lương khoát tay bảo: "Tử Thiệu, việc này tuyệt đối không thể nào, ngươi cứ yên tâm đi."

Liễu Thích liếc nhìn Chử Toại Lương, không có lên tiếng, nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt, nhìn trông cực kỳ lo lắng. Nếu Vương hoàng hậu bị lật đổ, thì trên cơ bản con đường làm quan của ông ta cũng chỉ được đến đây thôi, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi, lại nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói: "Thái úy, lần trước bệ hạ đến quý phủ, sao ngài không trực tiếp từ chối vậy."

Chử Toại Lương giành nói trước: "Ta cảm thấy Phụ Cơ huynh làm rất đúng. Cái chuyện tình cảm này, làm sao có thể lâu dài được. Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chí tôn, hậu cung giai lệ nhiều không kể xiết, sao có thể chung tình với một người được. Việc này càng kéo dài, thì càng có lợi với chúng ta, đợi đến khi bệ hạ không thích Võ chiêu nghi nữa, thì đến lúc đó nàng sẽ bị đuổi ra khỏi hậu cung thôi, căn bản không cần chúng ta phải động thủ. Hơn nữa Phụ Cơ huynh vừa là cậu của bệ hạ, vừa là quan hệ quân thần, nếu như trở mặt, sẽ không thể vãn hồi. Vì vậy, nếu không đến một bước cuối cùng, Phụ Cơ huynh tốt nhất vẫn là không cần tỏ thái độ."

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ cười bảo: "Hán Cao Tổ là hạng anh hùng bậc nào, diệt Hạng Vũ, giết Hàn Tín, nhưng ông ta cũng không dám mạo hiểm coi thường thiên hạ mà phế Lã hậu, lập Thích phu nhân làm hậu đấy thôi."

Ngụ ý, chính là chẳng lẽ các ngươi cho rằng Lý Trị còn lợi hại hơn so với Hán Cao Tổ sao?

Mấy người nghe vậy, cảm thấy hình như đúng là có lý, viêc này đã có vết xe đổ kia.

Liễu Thích nói: "Thái úy nói có lý, nhưng cũng không thể sơ suất, gần đây ta nghe nói ở Vạn Niên cung, sau khi tin tức mang thai của Võ chiêu nghi truyền đi, ngoại trừ Hàn Nghệ tặng lễ vật ra, còn có một người cũng đến tặng lễ, mà người này ở ngay tại Trung thư tỉnh."

Chử Toại Lương cả kinh hỏi: "Còn có chuyện như vậy sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhìn Liễu Thích.

Liễu Thích nói: "Cực kỳ chính xác, người này chính là Trung thư xá nhân Lý Nghĩa Phủ, chẳng qua gã chỉ dám sai vợ mình vụng trộm chạy tới tặng lễ mà thôi."

"Gã?"

Hàn Viện hừ một tiếng nói: "Người này tâm thuật bất chính, lòng dạ nhỏ mọn, xảo ngôn lệnh sắc, là kẻ tiểu nhân."

"Việc này ta sẽ giải quyết."

Trưởng Tôn Vô Kỵ đối với điều này chỉ nhàn nhạt nói một câu, ngay sau đó bảo: "Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là chuyện nới lỏng lệnh cấm tiêu, vốn dĩ lão phu nghĩ rằng nới lỏng lệnh cấm tiêu chỉ là nới lỏng việc đi lại vào ban đêm. Nhưng từ lời nói của Hàn Nghệ, việc này hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy, chúng ta nhất định phải thận trọng, không thể để giống hôm nay được, bị người ta nói cho á khẩu không làm được gì."

Chử Toại Lương mặt già không nhịn được nữa, nói: "Việc hôm nay chúng ta căn bản không có chuẩn bị, mà Hàn Nghệ thì lại có chuẩn bị mà đến, bệ hạ cũng không cho chúng ta thời gian suy ngẫm, đã lập tức hạ chỉ. Nếu hiện tại lại đi đôi co, có khi việc này cũng không thành được."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy cái mặt già của Chử Toại Lương đỏ lên, mỉm cười nói: "Đăng Thiện à, ngươi đã đến tuổi này rồi, nhưng nhuệ khí cũng không giảm so với năm đó nha! Vẫn có thể đi tranh cãi với một thằng nhóc đến hứng trí dào dạt."

Chử Toại Lương nghe vậy lại càng xấu hổ, tranh cãi coi như xong, vấn đề là không có lần nào cãi thắng cả.

Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói: "Ta không nói là nhất định phải cãi thắng Hàn Nghệ, lão phu chỉ là đang nghĩ, hiện giờ đã là năm Vĩnh Huy rồi, không còn là năm Trinh Quán nữa. Trong năm Trinh Quán một đấu gạo có giá trên trăm văn tiền, hiện giờ một đấu gạo chỉ có giá 5~6 văn tiền, thế đạo thay đổi rồi, nếu chúng ta không thay đổi theo, chỉ sợ là Đăng Thiện sẽ phải mất mặt xấu hổ thường xuyên hơn đấy. Kỳ thật chuyện hôm nay, không nói lên lời của Hàn Nghệ là đúng, mà là do chúng ta không tìm ra được cái tốt hơn thôi."

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vẫn là bình thường yên tĩnh như trước, nhưng ngày mai có thể sẽ không phải như vậy nữa rồi.

Hàn Nghệ cùng bọn Tiểu Béo ăn cơm tối, sau đó cùng ba người Tiểu Béo và Tiểu Dã, Hoa Tử chơi bài tú lơ khơ.

Dù sao mấy ngày nay Hàn Nghệ và Tiểu Dã vẫn luôn ở bên ngoài, điều này làm cho Hùng Đệ có chút không vui. Dù sao lúc ở Dương Châu, ba người bọn họ luôn như hình với bóng, bất kể là trộm, hay là lừa, ba người họ đều cùng tiến cùng lùi. Nhưng sau khi đến Trường An, họ rất ít cho nó tham dự vào, Tiểu Dã bởi vậy cảm thấy vô cùng áy náy, lần chơi bài này, hoàn toàn là để dỗ dành Hùng Đệ đấy.

Chẳng qua Hùng Đệ đúng là một nhóc khờ, cũng quá dễ dỗ rồi, qua một ván bài, đã vui vẻ trở lại rồi, hoa chân múa tay vui sướng, vừa múa vừa hát.

Ngay lúc bốn người đang vui vẻ, thì Trà Ngũ đột nhiên đi tới, nhỏ giọng bảo: "Tiểu Nghệ ca, Trưởng Tôn công tử vừa mới tới tiệm thuốc của Lư công tử." Trong lòng gã cũng thầm kinh ngạc, sao Tiểu Nghệ ca lại đoán được Trưởng Tôn Diên sẽ tới đó vào thời điểm cấm tiêu nhỉ.

Hàn Nghệ cười nói: "Ta biết rồi, ngươi đi trước quan sát thật kỹ cho ta, đợi lát nữa khi thấy bọn họ vừa tới đây, thì nhanh chóng đến thông báo cho ta."

"Dạ vâng."

Trà Ngũ đáp lời, rồi lập tức đi ra ngoài.

Hàn Nghệ lại hỏi bọn Tiểu Dã: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

Hùng Đệ cười ha ha nói: "Hàn đại ca, huynh yên tâm, chúng ta đều chuẩn bị xong rồi, không có vấn đề gì."

Đỗ Tổ Hoa nói: "Hàn đại ca, huynh chuẩn bị mấy cái này làm gì?"

Hàn Nghệ thở dài: "Không có cách nào, hiện tại ta làm quan rồi, không có học vấn sao được. Nhưng ta cũng không phải là một người đọc sách, chỉ khi có người tới, thì cần làm dáng một chút, miễn cho bị người ta nói xấu."

Đỗ Tổ Hoa cái hiểu cái không gật đầu.

Hùng Đệ đột nhiên nói: "Hàn đại ca, lời này của huynh không đúng rồi."

Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Sao lại không đúng?"

Hùng Đệ nói: "Huynh nói với đệ không phải như vậy nha, huynh nói được đọc sách là một loại hạnh phúc, không đọc sách sẽ không có tiền đồ, nên cần phải dụng tâm đọc sách."

"Ta từng nói lời này à?"

Hàn Nghệ nói: "Đệ xác định không phải là đại tỷ tỷ của đệ nói đó chứ?"

Tiểu Dã bảo: "Lời này là do Hàn đại ca huynh nói."

"Phải không vậy?"

Hàn Nghệ có chút đổ mồ hôi, ta thực sự không thích hợp làm tấm gương cho người khác mà, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu Béo, đầu óc của Hàn đại ca không bằng đệ được, đọc sách cũng là khinh nhờn sách vở, đệ thông minh như vậy, không đọc sách quả thực là lãng phí."

Hùng Đệ bĩu môi bảo: "Hàn đại ca, huynh cũng đâu có ngốc."

Ngụ ý chính là bảo ta thông minh thì không có sai, nhưng huynh cũng không có ngu nha.

Đúng là một nhóc béo tự tin.

Hàn Nghệ ngượng ngùng bảo: "Đúng đúng đúng, đệ nói rất đúng. Để hôm khác, để hôm khác ta sẽ thay đổi triệt để, chăm chỉ học bài. Chúng ta vẫn là chơi bài đi."

Vì nhiệm vụ mà học một thứ gì đó là một chuyện, nhưng chính thức đọc sách lại là chuyện khác. So với đọc sách, Hàn Nghệ thà rằng chơi bài tú lơ khơ cả đêm còn hơn, bằng không cũng không biết xấu hổ nói mình là thiên môn nha!

Mấy người lại chơi thêm một hồi, Trà Ngũ đột nghiên vội vàng đi vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, bọn Trưởng Tôn công tử đến đây."

Còn chưa dứt lời, không cần Hàn Nghệ phân phó, bọn Tiểu Beo đã lập tức giấu đi chiếu bạc, sau đó tản ra bốn phía, đều tự chạy đến trước một cái giá cắm nến, qua một lát, trong phòng đã sáng trưng.

"Hàn đại ca, chúng ta về phòng trước đây."

Hùng Đệ híp híp mắt, cười gian nói.

"Đi nhanh đi, đi nhanh đi."

Hàn Nghệ sửa sang lại quần áo một chút, rồi ngồi dưới ánh nến, tay cầm sách làm bằng thẻ trúc, trầm mi khổ đọc, rất có khí thế dạ đọc xuân thu của Quan Công nha!

Lại qua một lát thì nghe thấy một tiếng cười sang sảng: "Hàn tiểu ca chăm chỉ hiếu học, đúng là làm cho Lư mỗ xấu hổ nha!"

Lớn tiếng như vậy làm gì, ta còn muốn trang bức giả vờ mê mẩn, làm bộ như không nhìn thấy các ngươi đây. Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lư Sư Quái và Trưởng Tôn Diên đi vào, ra vẻ kinh ngạc, ồ một tiếng, đứng dậy chào đón: "Hai vị công tử đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không có đón tiếp từ xa, thật là có lỗi."

Lư Sư Quái cười nói: "Là do chúng ta quấy rầy Hàn tiểu ca đọc sách, thật là có lỗi, có lỗi quá."

"Đâu có, đâu có."

Hàn Nghệ khiêm tốn cười, lại nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn công tử hôm nay sao lại đến đây?"

Trưởng Tôn Diên vẫn có vẻ vô cùng nội liễm, bâng quơ nói: "À, vừa rồi ta tìm Sư quái ca lĩnh giáo học vấn, thuận đường thì tới đây xem."

"Thì ra là thế."

Hàn Nghệ duỗi tay ra, nói: "Mời ngồi, mời ngồi."

Ba người ngồi xuống, Trưởng Tôn Diên lại bảo: "Không ngờ Hàn tiểu ca lại dụng công khắc khổ như vậy, thật sự là khiến cho chúng ta xấu hổ."

Hàn Nghệ cười khổ nói: "Ta đây là người chậm cần bắt đầu sớm nha, dùng cần cù để bù thông minh. Thật không dám dấu diếm, ta đây làm quan hiện như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Trên dưới triều dã chỉ sợ là ta có học vấn thấp nhất rồi, nếu như không dụng công một chút, thì làm sao được. Nếu như ta có thể giống như hai vị công tử, có đầy bụng kinh luân, vậy thì tốt rồi. Ngươi nhìn Lư công tử kìa, thong dong tự tại, rất là thích ý."

Tiểu tử ngươi là đang châm chọc ta nha! Lư Sư Quái cười hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca đang đọc sách gì?"

Hàn Nghệ nói: "Xuân thu tả truyện."

Sách mà không thâm trầm một chút, còn lâu ca mới xem, dù sao thì mẹ nó đều xem không hiểu, sao không dùng để ra vẻ trang bức một chút.

"Xuân thu tả truyện?"

Lư Sư Quái gật đầu, nói với Trưởng Tôn Diên: "Trưởng Tôn, trước đó Hàn tiểu ca luôn có những kiến giải độc đáo, ta nghĩ là Hàn tiểu ca cũng có những giải thích độc đáo đối với quyển sách này nha, xem ra chuyến này chúng ta đến không sai đâu!"

Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Sư Quái ca nói có lý."

Hai người cùng nhìn về phía Hàn Nghệ.

Lão Lư, ngươi nha, có hiểu cái gì là đạo lý nhân gian có một số việc không nên vạch trần không hả. Ta đã bị các ngươi ép đến một bước này rồi, các ngươi còn muốn ta thế nào nữa. Hàn Nghệ một chữ cũng không có xem, nội dung gì cũng không biết, có mà giải thích cái rắm ấy, cười nói: "Hai vị khen trật rồi, hôm nay tại hạ mới xem tả truyện này đấy, đừng nói là giải thích gì độc đáo, sợ là ngay cả tư cách nói hươu nói vượn cũng không có."

Nói xong hắn đưa tay lên, xoa xoa cái mũi, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ không thể nghi ngờ, tựa như muốn nói, bạn hữu à, ta đã mệt mỏi vậy rồi, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi.

Trong mắt Lư Sư Quái hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói: "Vậy thì để lần sau ta lại đến lãnh giáo ngươi vậy."

"Lẫn nhau, lẫn nhau."

Hàn Nghệ khẩn trương mượn cớ xuống đài.

Trưởng Tôn Diên đột nhiên nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Kỳ quái, ta phát hiện phòng này sáng hơn bình thường một ít." Nói xong, y lại nhìn vào nến trên giá cắm, ngạc nhiên bảo: "Ngọn nến này của ngươi là màu trắng phải không?"

Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: "Thứ này là gần đây ta mới mân mê ra. Thật sự cũng không có cách nào, ban ngày ta phải đi đến Ngự Sử Đài, lại phải chú ý việc mua bán nữa, đâu có thời gian rảnh rỗi, chỉ có thể đọc sách vào buổi tối mà thôi. Nhưng do ánh sáng quá mờ, đọc sách tốn điện, ý lộn, là hại mắt, nên đã nghĩ cách làm ra một ngọn nến tương đối sáng một chút, cuối cùng đã thật sự làm ra được một ngọn nến sáng hơn rồi này."