Nhất Khí Triêu Dương

Chương 228: Tha hương gặp đồng môn


Triệu Phụ Vân hành tẩu trên đại địa, chỉ có số ít người biết hắn tới qua lại đi.

Có người tới tới đi đi, đến oanh oanh liệt liệt, có người đi oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng có người lúc đến yên lặng, lúc đi lặng yên im ắng.

Triệu Phụ Vân chưa từng truy cầu vạn chúng chú mục, hắn không biết, rất nhiều năm sau, liệu sẽ có người đối cháu mình giảng, từng gặp một người như vậy.

Có người đột nhiên xuất hiện, sau đó lại biến mất, không bao giờ nhìn thấy nữa.

Triệu Phụ Vân không có trực tiếp đi Lạc Đô, mà tiến vào từng phường thị, ở trong đó tìm kiếm Thái Bạch Tinh Kim.

Nhưng lại đều không có tìm được, ngẫu nhiên có một hai hạt, nhưng đều là phân lượng quá ít, còn phi thường quý.

Liên tục trong hai phường thị, đều có bán Thái Bạch Tinh Kim, nhưng lại vô cùng quý, không phải hắn có thể mua nổi, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ, khó trách có ít người ưa thích làm đạo phỉ, trực tiếp đi cướp những phường thị này.

Mà lại, Thái Bạch Tinh Kim là vật liệu chủ yếu hắn muốn dung luyện cùng Nguyên Từ, nhưng còn có những tài liệu khác, mặc dù lượng ít, cũng tinh quý khó được.

Nơi này có một phòng đấu giá, còn có một ít cửa hàng phù lục, hắn cầm ra 【 Thái Hư Hỏa Kiếp Phù Lục 】 của bản thân, ý đồ đi đấu giá, nhưng giám bảo sư của phòng đấu giá, chỉ liếc mắt nhìn, liền cười đẩy ra phù lục kia.

"Thật có lỗi, phòng đấu giá Tài Vận Vượng của chúng ta, không tiếp thụ phù lục lai lịch không rõ." Giám bảo sư mặc dù cười nói, nhưng Triệu Phụ Vân có thể cảm giác được ghét bỏ ở đáy mắt hắn.

"Phù này cũng không phải phù lục bình thường, ngươi hãy nhìn kỹ hơn." Triệu Phụ Vân đẩy tới, bởi vì trong phòng đấu giá này, có một loại bảo tài, cũng cần cho luyện khí của hắn, có thể để hai loại bảo tài Thái Bạch Tinh Kim cùng Nguyên Từ hoàn mỹ dung hợp.

Chỉ là có chút quý, hắn quyết định bán 【 Thái Hư Hỏa Kiếp Phù Lục 】 đến góp đủ linh thạch, hắn thấy, 【 Thái Hư Hỏa Kiếp Phù Lục 】 cũng không phải phù lục bình thường, không chỉ có thể dùng, mà là đồ tốt có thể để người cảm ngộ 【 Hỏa kiếp 】, không nghĩ tới đối phương chỉ liếc mắt nhìn liền lại đẩy ra.

"Phòng đấu giá chúng ta, đối với phù lục không có nhu cầu, trừ phi phù lục của ngươi là phù bảo tu sĩ Kim Đan chế."

Người này, rõ ràng chướng mắt phù lục của Triệu Phụ Vân, Triệu Phụ Vân chỉ có thể đem phù lục của mình thu hồi lại.

Khi thu hồi lại phù lục, lại cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình, đây là một loại cảm giác dò xét, lập tức thuận ánh mắt nhìn sang, hắn nhìn thấy một nữ tu đang ở nơi đó làm tiếp đãi.

Nữ tu kia nhìn qua vóc dáng không cao, khí tức trên thân, cũng chỉ là Huyền Quang tu vi, khi Triệu Phụ Vân nhìn sang, nàng lại lập tức đem đầu quay sang một bên.

Bình thường tiếp đãi, khi cùng người xa lạ đối mặt, cũng sẽ không quay đầu như vậy, mà hẳn là mỉm cười.

Khi đối phương quay đầu, Triệu Phụ Vân nhìn bóng lưng của nàng, lại cảm thấy có một cỗ cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra.

Là ai?

Trong lòng hắn nhanh chóng hiện lên danh tự của những nữ tính mà hắn nhận biết, sau đó, khi đối phương lại xoay đầu nhìn hắn một cái, liền cái nhìn này, Triệu Phụ Vân nhận ra ánh mắt của nàng, nàng nhanh chóng điềm nhiên như không có việc gì nhìn về nơi khác.

Là Hoàng Anh, vị sư tỷ phân phối động phủ cùng đạo tràng trong Thượng Viện, tự xưng Hỏa Linh, thành viên của Liên Hoa Pháp Hội trong Thiên Đô Sơn.

Nàng tại sao lại ở nơi này?

Hắn nhớ kỹ Hoàng Anh sư tỷ này, là Thiên Đô Sơn Trúc Cơ tu sĩ, sao lại sửa đổi dung mạo làm tiếp đãi ở trong phòng đấu giá này?

Đây không phải hành vi bình thường, hành vi không bình thường, nhất định nương theo lấy mục đích không phải bình thường?

Triệu Phụ Vân đột nhiên không muốn đi.

Vốn cảm thấy, giám bảo sư này mặc dù không biết hàng, nhưng hắn cũng không nghĩ qua muốn làm gì, chuẩn bị rời đi, hiện tại hắn quyết định không rời đi.

Thế là hắn ở lại khách sạn bên cạnh.

Vào lúc ban đêm, Hoàng Anh trở lại chỗ ở của mình, sau khi đốt lên đèn, trong bóng tối trong phòng, lại nhìn thấy có một người ngồi trong góc tối, nàng từ trong bóng tối hiển hiện.

"Sư tỷ, ta nhìn thấy Phụ Vân sư đệ." Hoàng Anh ngay lập tức liền mở miệng nói ra.

Người hiển hiện từ trong bóng tối kia không phải người khác, chính là Kim Linh.

"Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?" Kim Linh thoáng có chút nhíu mày hỏi.

"Không biết, nhưng ta nhìn thấy hắn giống như là bán ra một tấm phù lục." Hoàng Anh nói.

"Vậy hắn hẳn là đi phù lục cửa hàng." Kim Linh nói: "Hắn tu vi gì?"

"Nhìn không ra, cảm giác giống Trúc Cơ." Hoàng Anh nói.

"Hắn nhận ra ngươi rồi sao?" Kim Linh hỏi.

"Ta cảm giác hắn nhận ra." Hoàng Anh nói.

"Nói cách khác hắn nhận ra, lại không bóc trần ngươi." Kim Linh hỏi.

"Đúng thế." Hoàng Anh nói.

"Triệu sư đệ không phải một người lỗ mãng." Kim Linh nói: "Hành động lập tức bắt đầu, ta muốn liên lạc với trong núi, để người trong núi tới tiếp ứng chúng ta."

"Cũng không biết có kịp hay không, nghe nói rất nhiều người trong núi đều vào kinh, còn có rất nhiều người đều tán ở các nơi, lại còn muốn trông coi sơn môn, phòng ngừa thăm dò của một chút người có dụng tâm khác." Hoàng Anh nói: "Ta thực sự không rõ, tại sao trên núi phải làm quyết định như vậy, chúng ta hẳn là tập trung lại, trọng thương những người dám can đảm thăm dò Thiên Đô Sơn chúng ta kia, để bọn hắn cũng không dám lại thăm dò Thiên Đô Sơn chúng ta."

"Chúng ta muốn cho địch nhân trọng thương, đầu tiên muốn tìm tới địch nhân, chân chính quyết phân thắng thua chỉ có tu sĩ Kim Đan, chúng ta những người này căn bản là vô dụng, mà lại, chúng ta chẳng phải là đang truy tra sao? Cách làm của sơn môn, là chia thành tốp nhỏ, để chúng ta những người này tán giữa thiên địa, đều có nhiệm vụ, mà mấy vị Kim Đan sư huynh trong sơn môn, bọn hắn chính là ngọn đuốc trong bóng tối, chỉ cần bọn hắn một mực tại, chúng ta những người tán giữa thiên hạ này, liền vĩnh viễn có nơi hội tụ."

"Đúng vậy a, chỉ cần muốn trở về, vô luận trước đó cỡ nào mê mang, chỉ cần quay đầu nhìn, liền sẽ phát hiện, sơn môn ở đó, tùy thời đều có thể lại trở về." Hoàng Anh nói.

"Mã sư huynh từng nói qua, địch nhân của chúng ta, cũng không phải là một tổ chức đặc biệt nào đó, mà là một liên minh lỏng lẻo nhưng bí ẩn." Kim Linh nói: "Cách làm của Thiên Đô Sơn chúng ta chạm đến rất nhiều lợi ích của thế gia cùng môn phái."

"Chúng ta ở đây cũng có một đoạn thời gian, ngươi cũng nhìn thấy, kỳ thật thế gia nơi này, bọn hắn có thành lập tu đạo viện, chỉ là người tiến vào tu đạo viện, đều muốn ký kết một phần khế ước, sau khi biểu hiện ra tu hành thiên phú, liền lại nhận thế gia nơi này mời chào, sau đó khi xác định tiến vào một thế gia nào đó hiệu lực, còn muốn ký kết một phần khế ước hiệu trung."

"Mà Đạo Tử Viện do Thiên Đô Sơn chúng ta cùng Đại Chu triều đình thành lập thì là không cần, chỉ cần có thiên phú, phù hợp một vài điều kiện khác, liền có thể tiến Đạo Tử Viện tu tập, điều này liền dao động căn cơ thống trị một phương của thế gia các nơi, mặc dù ta không biết vì sao trên núi muốn làm như vậy, nhưng nếu trên núi đã làm như vậy, thì nhất định có lý do làm như vậy."

Lời Kim Linh nói quanh quẩn trong đèn sáng cùng bóng tối, Hoàng Anh là biết những điều này, nàng đương nhiên có thể cảm nhận được, lấy tán tu thân phận ở bất kỳ nơi nào, cơ hồ không có nơi sống yên ổn, trừ phi giấu ở trong những ngọn núi cằn cỗi, hoặc làm công lâu dài, ngắn hạn cho những thế gia này.

Còn có chính là xử lí những mua bán không vốn kia.

Mà lại sau khi làm tán tu một đoạn thời gian, nàng rất rõ ràng, vì sao nhiều tán tu thích làm mua bán không vốn như vậy, thực sự rất khó sinh hoạt.

Tỉ như chính ngươi mở một mảnh linh điền trong núi trồng trọt, như vậy không bao lâu, liền có thể bị triều đình hoặc là thế gia nơi đó dẫn người đến thu thuế, mà lại thuế rất nặng, trừ bỏ thuế, cơ bản không có bao nhiêu thu hoạch.

Nếu không giao, thì sẽ trực tiếp bị tiêu diệt như đạo phỉ.

Nàng rất rõ ràng, triều đình mỗi một nơi, kỳ thật đều cùng thế gia môn phái nơi đó quấn quýt lấy nhau, có thiên ti vạn lũ quan hệ.

Nhìn qua là triều đình, kì thực làm mọi thứ đều thụ lợi ích khu động, mệnh lệnh của triều đình có lợi cho bọn hắn, liền sẽ tuân theo, nếu bất lợi cho bọn hắn, liền sẽ bị qua loa chấp hành, hoặc xuất hiện các loại lực cản.

"Tài Vận Vượng phòng đấu giá, phía sau là ba đại thế gia bản địa, rất nhiều thứ trong đó, đều là bọn hắn cướp tới, mà lại Đạo Tử Viện chúng ta một mực thành lập không được, chính là bọn hắn giở trò quỷ ở phía sau, còn giết người của Thiên Đô Sơn chúng ta, hừ, đều là người xấu."

"Cho nên, chúng ta đến nơi này, muốn để bọn hắn phẩm nhất phẩm lôi đình thủ đoạn của Thiên Đô Sơn chúng ta." Kim Linh lạnh lùng nói, so sánh với Kim Linh ở Thiên Đô Sơn, trên người nàng nhiều một tầng sát khí cùng lãnh khốc.

-------------------------

Trong khách sạn Triệu Phụ Vân, lại bị người gõ cửa đánh thức.

Có người đến tra thân phận của hắn, đối phương nói mình là tuần sát viên bản địa, đối với ngoại nhân có hỏi thăm quyền.

Triệu Phụ Vân báo một thân phận giáo đồ của Xích Viêm Thần Giáo, đối phương quan sát một phen, Triệu Phụ Vân hợp thời hiển lộ thần hỏa khí tức trên thân, đối phương liền rời đi.

Nhưng không đến bao lâu, lại có người đến gõ cửa.

Lần này lại giống như là người trong bang phái, trực tiếp hỏi Triệu Phụ Vân có phải có phù lục muốn bán hay không.

Triệu Phụ Vân cười cười, nói mình cũng không có phù lục muốn bán.

Nhưng đối phương lại đột nhiên đổi sắc mặt, bắt đầu uy hiếp Triệu Phụ Vân.

"Phù lục của ngươi có phải là lai lịch bất chính, chưởng quỹ của chúng ta nói trước đó vài ngày mất một nhóm phù lục, sẽ không là ngươi trộm đi."

Triệu Phụ Vân lập tức minh bạch, những người này khẳng định đều là người của phòng đấu giá kia, dù cho không phải, cũng là có liên quan.

Nguyên lai không phải phòng đấu giá không biết hàng, mà là phòng đấu giá không nghĩ dùng linh thạch mua, hoặc là không nghĩ dùng quá nhiều linh thạch mua.

Mà lại bọn hắn không kiêng nể gì cả như thế, lý do đều là hoang đường như thế, quả thực buồn cười, thế nhưng bọn hắn chính là dám nói như vậy, bởi vậy có thể thấy bọn hắn ở đây là một tay che trời, không sợ hãi.

"Các ngươi nghĩ dùng bao nhiêu linh thạch mua phù lục của ta?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ngươi trước lấy ra nhìn, chúng ta đánh giá một chút giá trị bao nhiêu linh thạch." Người cầm đầu của đối phương nói.

Triệu Phụ Vân nhìn đối phương, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tu vi của đối phương, là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng trên thân pháp vận nồng đậm, âm trầm túc sát.

Nên là lấy âm tính Chân Sát Trúc Cơ, trên thân hẳn là còn có một pháp khí cùng tự thân tu hành của hắn rất tương hợp, bởi vì Triệu Phụ Vân còn cảm nhận được một cỗ duệ sát khí.

Nhân vật như vậy, trong Trúc Cơ, hiển nhiên là một người nổi bật, mà lại, hai người đi theo phía sau hắn, cũng hẳn là Trúc Cơ, chỉ là pháp vận trên thân bọn hắn lại cũng không mãnh liệt.

Hoặc là Trúc Cơ không lâu, hoặc là sau khi Trúc Cơ không được pháp ý, mặc dù như thế, pháp khí tay bọn hắn cầm, vì người cầm đầu phía trước trợ thủ, đối với Trúc Cơ tu sĩ đến nói, cũng là một phiền toái.

"Đã các ngươi muốn mua, vậy liền ra giá, dù sao ta vốn chính là muốn bán." Triệu Phụ Vân nói.

Hắn giống như đã nhượng bộ, từ trong ngực xuất ra một hộp nhỏ.