Pokémon Master (Tinh Linh Chưởng Môn Nhân)

Chương 109: Học sinh giỏi


Chủ nhật, sau khi kết thúc buổi học lý thuyết của kế hoạch Siêu Tân Tinh, Phương Duyên như thường lệ nhìn một chút tiến độ xét duyệt luận văn.

Hắn phát hiện, bài luận văn của mình vậy mà đã thông qua xét duyệt đợt 1, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.

"Luận văn dạng phát hiện mới, thấp nhất cũng được 500.000 tiền nhuận bút, mà đó vẫn chỉ là những đặc tính không có mấy giá trị. Còn dạng đặc tính ưu việt mang ý nghĩa thực chiến như 'Dự đoán nguy hiểm', kiểu gì cũng phải 7 con số chứ nhỉ?"

Túi tiền Phương Duyên đang ngày càng chạm đáy, tiền thưởng cup Tiểu Ho-Oh đã bị hắn xài hết một nửa.

Qua một đoạn thời gian nữa, hắn thật sự sẽ hết tiền tiêu.

"Nếu như tiền nhuận bút không kịp tới, thì cũng chỉ có thể xin cha mẹ."

Phương phụ Phương mẫu chuẩn bị cho hắn 300.000, đều còn trong thẻ.

Trong đó có 200.000 là học phí.

100.000 còn lại là để Phương Duyên dùng cho việc bồi dưỡng Pokémon.

Hiện tại, bời vì phúc lợi của kế hoạch Siêu Tân Tinh, nên học phí không cần nộp, thành ra toàn bộ 300.000 này đều có thể dùng để bồi dưỡng Pokémon.

Chẳng qua vì trên tay vẫn còn tiền, nên Phương Duyên vẫn chưa dùng qua khoản tiền mà cha mẹ cho này.

"300.000 cha mẹ cho, cộng thêm mấy chục ngàn còn thừa, tiền nhuận bút luận văn, học bổng định kỳ của trường, cùng trợ cấp của hiệp hội Huấn Luyện Gia, thì hẳn là có thể thuận lợi vượt qua một năm cấp ba này." Phương Duyên tính toán sơ một chút, rồi thở phào trong lòng.

. . .

"Eevee, Magnemite, buổi chiều chúng ta ra ngoài tiến hành đặc huấn đi!"

Giữa trưa cơm nước xong xuôi, sau khi về nhà ngủ một giấc, Phương Duyên liền gọi Eevee và Magnemite.

Có dược cao mà Dương Hàn cho, Phương Duyên muốn rèn sắt khi còn nóng, nắm chặt thời gian để Eevee học xong 'Thiết Vĩ', sau đó tiến vào giai đoạn huấn luyện luyện skill.

"I vỳ. . ." Mắt Eevee mông lung, đứng lên, sau đó lại ngã xuống.

"I vý?"

"Magnemite, giật nó một cái đi, một Volt là được."

Ầm!

Eevee bỗng nhiên xù lông đứng lên.

"I vy!" Eevee trừng mắt nhìn Magnemite, rồi nhìn về phía Phương Duyên, biểu lộ phức tạp, phảng phất như muốn nói, đi thì đi, phóng điện thì co gì hay.

Phương Duyên nhún vai, không có cách gì đánh thức Eevee tốt hơn điện giật cả.

Nhìn thấy Eevee và Magnemite đã chuẩn bị kỹ càng, Phương Duyên cũng thay y phục.

Thế nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Phương Duyên reo lên, hắn quay sang nhìn, là một số xa lạ.

"A lô?" Phương Duyên nói.

Bên kia trầm mặc.

Chờ một lúc, đầu dây bên kia nói: "Chào ngươi, ta là Tần Thủy Hoàng, ta đột nhiên được một Pokémon hồi sinh, hiện tại có mấy vạn tấn hoàng kim đang chôn dưới đất chưa được khai quật, cần ngươi trợ giúp, hãy viện trợ ta 5000 tệ, chờ ta thành công đào lên sẽ ban thưởng ngươi hoàng kim vạn lượng."

Phương Duyên: ". . ."

Lừa đảo à?

"Ha ha. . ." Phương Duyên trực tiếp cúp máy, cmn ta là Ngọc Hoàng Đại Đế đây.

Phương Duyên tiếp tục thay y phục, chỉ chốc lát sau, điện thoại lại vang lên.

Vẫn là một số điện thoại lạ lẫm.

"Vẫn không chịu buông à." Phương Duyên nhất thời bực bội, bình thường mấy cuộc gọi lừa đảo chỉ là ngẫu nhiên tìm tới hắn, hôm nay vậy mà lại đến liên tục, thật sự coi Phương Duyên này dễ ăn hiếp à?

Phương Duyên nghe điện thoại.

"Này? Ai đó?" Phương Duyên nói ngay vào điểm chính.

"Chào cậu, ta là Văn Tư Ngữ, là nghiên cứu viên Thanh Mộc. . ." Bên kia truyền đến một giọng nữ.

Phương Duyên nhíu mày lại, tên lừa đảo này vậy mà lại đổi thân phận, so với Tần Thủy Hoàng, cái tên này xác thực càng dễ tiếp cận.

"À. . . Nơi này là Thanh Vân môn." Phương Duyên nói.

Cùng lúc đó, trên một chiếc tàu siêu tốc đang tiến về Bình Thành, một nữ học giả toàn thân áo trắng lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

"Thanh. . . gì?"

"Thanh Vân môn."

"Thật xin lỗi, ta gọi nhầm số." Cô nghiên cứu viên Văn Tư Ngữ được viện nghiên cứu Thanh Mộc phái tới Bình Thành hít một hơi thật sâu, nhìn lại vào dãy số điện thoại. . .

Không sai mà. . . Còn có, Thanh Vân môn là cái gì.

Môn phái tu luyện Pokémon à?

Cô ôm nghi hoặc, gọi lại, không ai nhấc máy, lại gọi, rốt cuộc cũng bắt may.

Văn Tư Ngữ chỉ nghe đầu dây bên kia: "I vý?"

"I vý?" Văn Tư Ngữ xạm mặt lại, lần này lại là cái gì vậy.

"Chào bạn, xin hỏi là bạn là Phương Duyên đồng học phải không? Có phải bạn đã nộp một phần luận văn cho Pokémon Gia. . ."

"I vy! !"

Văn Tư Ngữ hoang man, bất quá sau đó bên kia cũng có tiếng náo loạn, sau đó đầu dây bên kia cũng xuất hiện tiếng người mà cô có thể hiểu.

"À vâng, ta là Phương Duyên, ta xác thực đã nộp một bài luận văn." Phương Duyên nheo mắt.

Lần này vậy mà không phải lừa đảo. . .

Ở bên cạnh Phương Duyên, Eevee lăn lộn cười to trên đất, trông thấy Phương Duyên làm trò mèo, ngay cả Magnemite cũng phấn khởi lượn vòng.

"Không có vấn đề, ba giờ chiều, ở cổng cao ốc Bình Thành, ok, đến lúc đó gặp." Phương Duyên xoa mồ hôi, nhìn về phía Eevee và Magnemite.

"Huấn luyện, tiếp tục huấn luyện, tới ba giờ mới đi gặp, chúng ta đi thôi."

Eevee: (? ? ? )

? (⊙)? : "Mát nơ!"

Eevee lộ ra vẻ mặt sao lại như thế, đồng thời Magnemite cũng hồi đáp cho Phương Duyên. Phương Duyên rất thích nghe Magnemite nói chuyện, tuy hắn nghe không hiểu, nhưng mặc kệ Phương Duyên nói gì, Magnemite đều là 'Ok' 'Ok', như vậy có phải tốt hay không, Phương Duyên rất hài lòng.

. . .

Ba giờ chiều, ở cổng cao ốc Bình Thành, Phương Duyên ở chỗ này chờ fan hâm mộ của một học sinh giỏi như hắn.

Không bao lâu sau, nghiên cứu viên Văn Tư Ngữ hồi nãy gọi cho Phương Duyên đã đến nơi này.

Sau khi hai người gặp mặt, Văn Tư Ngữ nhìn về phía Eevee trên bả vai Phương Duyên, ngay sau đó lại nhìn về phía Phương Duyên, mỉm cười nói: "Chào bạn, ta tự giới thiệu lại mình một chút, ta là nghiên cứu sinh của thầy Hứa Thanh Mộc, lần này là đến vì bài luận văn liên quan tới đặc tính 'Dự đoán nguy hiểm' mà bạn đã gửi."

"Chào chị, em là tân Huấn Luyện Gia Phương Duyên, đây là Eevee của em." Phương Duyên nói.

Giới thiệu xong, Phương Duyên quan sát vị nghiên cứu viên Văn Tư Ngữ này, thật trẻ tuổi nha, đại khái chỉ có 23~24 tuổi?

Nhưng lại không biết, khi Văn Tư Ngữ nhìn thấy Phương Duyên thì càng thêm giật mình, mặc dù đã biết người phát hiện ra đặc tính mới chỉ là một học sinh trung học, nhưng sau khi nhìn thấy người thật, cô vẫn không thể không phục.

Người so với người, càng tức chết người.

Cô hiện tại cũng chỉ có thể làm nghiên cứu sinh dưới sự chỉ đạo của giáo sư Hứa Thanh Mộc, viết ra mấy bài kiểu luận văn hoặc báo cáo điều tra, còn có thể viết một bài luận văn nghiên cứu đặc tính mới giống Phương Duyên, thì trong ngành của cô, gọi là biến thái.

"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi." Văn Tư Ngữ nhìn đồng hồ rồi nói: "Qua quán cafe bên cạnh kia đi ha?"

"Được." Phương Duyên gật gật đầu, không có ý kiến gì.

Sau khi đến quán cafe, Văn Tư Ngữ nói ra ý đồ mình đến, hi vọng Phương Duyên có thể hỗ trợ bọn họ tiến hành nghiệm chứng đặc tính lần này.