The New Gate

Chương: The New Gate vol 6-3-1


Câu chuyện xảy ra trước khi Shin và những người khác gặp Lilishila.

Wilhelm đang ở trong một cửa hàng nào đó ở Sigurd.

Những cửa hàng nhỏ thì hầu như là không thắp sáng, và có phảng phất đâu đó làn khói thuốc.

Những vật phẩm ma thuật không rõ tác dụng dường như đang ngủ quên trên những chiếc kệ được xắp xếp trên những cái giá xộc xệch, vụng về.

“Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.”

Wilhelm có chút phấn khích. Người cung cấp thông tin mà anh quan tâm đến đã di chuyển; việc tìm vị trí mới mất khá nhiều thời gian hơn là dự kiến.

“Đừng gặp tôi bất ngờ mà không có hẹn trước như thế chứ!”

Người đàn ông là chủ cửa hàng nhún vai sau khi nghe những lời của Wilhelm.

Ở một nơi như Sigurd, với lưu lượng giao thông cao, không có gì lạ đối với một người cung cấp thông tin như anh thường xuyên thay đổi địa điểm.

“Hơi nặng mùi đấy.”

“Đó là những lời mà cậu nên nói trước khi chào hỏi tôi sao? Thứ trầm hương này được làm ở Hinomoto đấy, cậu biết mà, phải không?.”

Lẩm bẩm về sự thiếu hiểu biết của Wilhelm đối với Wabi-Sabi (Nét đẹp của sự chóng tàn và không hoàn hảo), người với bộ râu nhả khói từ trong cái tẩu thuốc của mình.

Thật đáng tiếc cho thứ hương trầm này.

“Jai. Tôi thực sự xin lỗi nhưng mà tôi không có thời gian để thưởng thức những thứ như thế này đâu. Để sau khi công việc của chúng ta xong xuôi đi.”

“Thật đáng sợ. Cậu thậm chí còn dữ tợn hơn cả bình thường đấy… Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Người đàn ông, Jai Tret, cảm thấy Wilhelm khác với bình thường. Biểu hiện xa cách của anh thay đổi hoàn toàn khi anh đặt ra câu hỏi.

Anh cũng đến từ trại trẻ mồ côi, và đã rời khỏi đó để đi phiêu lưu 5 năm trước Wilhelm.

Bây giờ anh ta là một người cung cấp thông tin tích cực có trụ sở tại Sigurd.

“Họ bắt cóc Millie. Bulk từ Giáo hội là thủ phạm chính. ”

“!?... Cậu chắc chứ?”

Wilhelm giải thích tình hình chi tiết cho Jai, người đang tỏ ra khá bất ngờ. Sau khi nghe mọi thứ, Jai xoa cằm, và suy nghĩ sâu sắc.

“Eline, huh. Nếu hắn ta tham gia, thì chắc là như vậy rồi.”

“Ý anh là sao?”

“Trong số những kẻ tập sự lớn lên trong Giáo Hội, Eline là người mạnh nhất. Sử dụng hắn là minh chứng cho sự việc lần này lớn như thế nào. ”

Jai sau đó đã nói thêm rằng, một khi mà Eline hành động thì những thiệt hại mà hắn gây ra lúc nào cũng rất ghê gớm, mặc dù nó không được truyền ra công chúng.

“Eline xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, nhưng hắn có một khả năng thể lực cực độ kể từ khi còn là một thằng nhóc. Bulk đã nghe về điều đó và đã thu nhận hắn… và chúng ta đang ở đây.

Khi các mục sư của Giáo hội đích thân yêu cầu đưa hắn vào, cha mẹ của Eline đã rất hào hứng giao phó hắn cho họ.

Để đổi lấy một lượng lớn vàng.

“Một nhận thức thông thường về những Người được chọn hử?”

Eline, một Người được chọn, sở hữu khả năng thể chất vượt xa so với tuổi của mình; ngôi làng đã đối xử với hắn như là một đứa trẻ bị nguyền rủa. Thông minh hơn những đứa trẻ khác đã trở thành gánh nặng cho hắn.

“Tôi chẳng bận tâm đến chuyện của tên khốn đó. Hay là cái gì đã làm hắn thay đổi? Anh nghĩ tôi sẽ rơi nước mắt hay gì đó ư?”

“À, thì đó là những gì mà tôi đã thu thập được. Bulk đã mang Eline về và dồn tất cả công sức trong việc giáo dục hắn ta. Nhờ đó, trí thông minh của hắn ta đã tăng vọt theo chiều hướng kỳ lạ… giờ hắn khác nào một con quái vật đâu.”

“Không có gì là tôi chưa biết cả.”

Họ đã đụng độ nhau và chào hỏi nhau bằng kiếm rồi. Wilhelm đã biết rằng hắn ta là một kẻ không phân biệt phải trái.

“Cứ nghe tôi đi. Tôi nghe thông tin này từ một trong những mối cá nhân của tôi… dường như là hắn có một danh hiệu nào đó.”

“Danh hiệu gì?”

“Chắc là cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy. Eline được sinh ra với danh hiệu là ‘Anh hùng’, họ nói như thế đấy.”

“Cái quái gì cơ?”

Wilhelm không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Jai ngay lập tức.

“Chúng ta đã quen biết với nhau từ khá lâu rồi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có khiếu hài hước như vậy đấy?”

“Tôi cũng từng giống như cậu đấy. Tôi cũng đã nghĩ đó là một trò đùa rẻ tiền khi mà lần đầu tiên tôi nghe thấy nó đấy.”

Không ai có thể biết được bản chất thật của Eline nếu như sử dụng từ ngữ như vậy để mô tả về anh ta.

Điều duy nhất về hắn ta phù hợp với định nghĩa sẽ là diện mạo của hắn.

“Vì vậy, nó không phải là một trò đùa?”

“Tôi có thông tin lưu lại về nó đây. Danh hiệu đó được cho là có tác dụng tăng cường thể chất cho bản thân. ”

“Anh chắc chứ?”

“Ừm. Hắn mạnh một cách vô lý. Đó có thể là lý do mà tại sao hắn có xu hướng nói quá nhiều. Có người đã nghe thấy hắn buột miệng và đã được ‘chăm sóc’ tận tình, mặc dù… chỉ có một vài người cung cấp thông tin là biết điều này thôi.

“Và anh là một trong số ít đó. Đúng chứ ? Nghe có vẻ hơi khả nghi đấy nhỉ?”

“Im đi. Thực tế là biết về điều này có thể sẽ khiến cậu làm bạn với giun đấy!”

Có vẻ như Jai muốn ám chỉ anh ta quá mạnh để điều đó xảy ra với mình.

“Mẩu tin này đáng giá 100 đồng xu vàng. Tôi chỉ nói vì đó là cậu thôi đấy.”

“Giống nhiều hơn là bởi vì Millie có dính dáng vào, đúng không?”

Jai đã từng thoát khỏi một tình huống chết người nhờ vào dự đoán của Millie.

Mặc dù nhìn có vẻ đáng nghi, nhưng anh ta là người luôn làm điều đúng đắn trong những tình huống như vậy.

“Ai quan tâm đến lý do tại sao. Có nhiều thứ quan trọng hơn cần giải quyết ngay bây giờ. Những gì cậu nói đã loại bỏ tất cả những nghi ngờ của tôi. Vì Millie đã bị bắt cóc, nên Thánh Nữ chắc chắn là có dính líu đến chuyện này.”

(Trans: mấy bản trước dịch Thần Nữ nghe cho nó vần, nhưng ở chap này sẽ để là Thánh Nữ cho mấy cái danh hiệu bên dưới nó kêu chút. Nguyên văn tiếng Anh là ‘Holy Woman’).

“Thánh Nữ?... Hiện có ba người phụ nữ với cái tên đó, phải không? Xét về năng lực của Millie thì đó có thể là về ‘Tiên Tri’?”

Wilhelm biết được 3 trong số những Thánh Nữ đó: Tiên tri Thánh Nữ, Thanh tẩy Thánh Nữ’, ‘Hồi phục Thánh Nữ’.

Xét theo khả năng ‘Star Reader’ của Millie, thì ‘Tiên tri Thánh Nữ’ là có khả năng cao nhất.

“Bingo.Người ta nói rằng dạo gần đây, Tiên tri Thánh Nữ đang cảm thấy không khỏe. Thực ra đó là bởi vì Bulk đang kiểm soát cô ấy.”

“Hắn có thể kiểm soát được một Thánh Nữ?”

“Tôi nghe điều này từ một nguồn thông tin khác, nhưng có vẻ như là có một hang động nào đó mà người ta có thể tìm thấy những vật phẩm có thể kiểm soát bất cứ ai trang bị nó. Ngoài ra, những dụng cụ bị nguyền rủa khác cũng được tìm thấy và được ủy thác lại cho Giáo hội để loại bỏ lời nguyền. Nhưng trái lại, Giáo hội đã tráo đổi nó với đồ giả… và bây giờ Bulk đang sử dụng nó.”

Jai giải thích rằng một nhóm mạo hiểm giả hạng B đã tìm thấy nó bên trong một hầm ngục chưa được clear.

“Hãy coi chừng đấy. Nếu như cậu mà dính phải nó thì không thể phản kháng lại được đâu. Người ta nói rằng đến ngay cả một số Người được chọn cấp cao cũng bị ảnh hưởng bởi nó đấy.”

Biểu hiện nghiêm túc của Jai khi anh nói lời cảnh báo cuối cùng này là một cảnh mà Wilhelm chưa từng thấy trước đây.

“…Như thế là đủ rồi. Nhưng có một điều mà tôi vẫn chưa thể hiểu được.”

Wilhelm đã nhận được thông tin quan trọng, nhưng có một điều mà anh vẫn không thể hiểu được.

“Chuyện gì vậy?”

“Làm thế nào mà anh có thể biết tất cả những thông tin này vậy? Không phải là anh đã nói rằng Giáo hội sẽ xóa bỏ sự hiện diện của những ai sở hữu những thông tin phiền toái sao?”

Jai không phải là Người được chọn, không giống như Wilhelm. Dù anh ta có trốn kỹ như thế nào, nhưng cũng không thể mãi mãi an toàn được.

“Đó là bởi vì Giáo hội cũng không phải là tập thể đoàn kết vững chãi một cách hoàn hảo. Bỏ qua vụ của Millie, thì Bulk cũng đã thành thật chia sẻ về những thất bại của hắn. Có những người chống đối hắn. Eline cũng vậy, hắn ta có thể là một Người được chọn cấp cao, nhưng bởi vì Bulk mà hắn ta trở thành một Hiệp sĩ nhà thờ vô dụng. Họ sẽ rất vui nếu như có thể loại bỏ được Bulk. Và còn một điều nữa là, mạo hiểm giả, người mà tìm thấy những vật phẩm thao túng, là một trong những khách hàng thân thiết nhất của tôi đấy.”

Jai giải thích cách anh ta có một nguồn thông tin vững chắc vềnhững vật phẩm thao túng.

Lúc này thì Wilhelm không biết, nhưng thông tin đó đến từ Lilishila. Cô đã tiết lộ nó cho những người cung cấp thông tin mà cô có thể tin tưởng.

Tuy nhiên, ngay cả Lilishila cũng không biết về danh hiệu "Anh hùng", chủ yếu là vì nguồn thông tin đã bị xóa bỏ.

“Tôi hiểu rồi. Vậy ra, đôi khi… các mối làm ăn của anh cũng có ích đấy nhỉ?”

“Vậy thì, những người chống đối lại Bulk là ai vậy?”

“Được rồi, coi như tôi không nói gì nhé. Họ là những người hộ vệ riêng của Thánh Nữ, mọi người mắc nợ cô ấy. Một số người trong số họ có rank khá cao, vì vậy họ biết cách Bulk đối xử với cô ấy. Nếu có thể giết được hắn thì hiệu ứng của vật phẩm đó sẽ mất, hãy cứ yên tâm là hắn sẽ có 6 feed dưới đất thôi. ”

Không hề biết cách để vô hiệu hóa hiệu ứng của vật phẩm thao túng đó, nên họ không thể manh động được. Bắt giữ Bulk để tra khảo hoặc tra tấn hắn có thể là một cách, nhưng ai biết được điều gì sẽ xảy ra với Thánh Nữ.

Bulk chết và có thể là cả Thánh Nữ cũng bị kéo theo… một cái kết thúc không mong đợi chút nào cả.

Jai cũng nói thêm là tiếp cận hắn ta chẳng dễ dàng chút nào vì Eline lúc nào cũng như hình với bóng với hắn.

“Việc Thánh Nữ bị bắt làm con tin xảy ra khá nhiều. Một số người không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải tuân theo mệnh lệnh của Bulk.”

“Dù sao đi nữa thì chúng rất hữu dụng với hắn ta đấy nhỉ?”

“Nếu như các người không muốn Thánh Nữ bị tổn thương… đó là tất cả những gì mà hắn nói.”

“Tch! Tên khốn ghê tởm.”

Wilhelm tặc lưỡi trong khi mặt mũi nhăn nhó, méo mó. Jai cũng cảm thấy như vậy.

“Wilhelm, vậy cậu định làm gì tiếp theo đây?”

“Trước tiên thì tôi sẽ trở về quán trọ đã. Chúng cũng chẳng giúp ích được nhiều lắm. Những người đó sẽ đột nhập vào nhà thờ và thậm chí là còn có thể quay trở về an toàn nữa, cùng với Milie.”

Nghĩ về khả năng mà Shin không thể thành công trong việc giải cứu Millie khiến anh cười ha hả. Nhìn bộ dạng đó của Wilhelm khiến Jai có chút khó hiểu.

“Ai mà nghĩ được là tôi có thể thấy được cậu nói về một ai đó với nét mặt như thế chứ? Đó là một Người được chọn ư?”

“Không đâu, nhưng đó là một con quái vật thực thụ đấy. Tôi phải cảnh báo anh, đừng cố tò mò về người đó.”

“Phải là một điều gì đó ghê gớm nên cậu mới nói như thế. Tôi rất muốn nhờ cậu giới thiệu người đó với chúng tôi, nhưng có lẽ là tôi nên dừng lại ngay bây giờ.”

Jai hiểu rằng Wilhelm không nói đùa và gật đầu mạnh mẽ, mặc dù có pha lẫn một chút hài hước trong đó.

Người ta nói, sự tò mò có thể giết chết một con mèo. Những người cung cấp thông tin nhạy cảm với thông tin cũng cần phải tránh ra. Mặc dù đôi khi cũng cần phải tiếp cận chúng.

“Có lẽ chẳng cần phải lo lắng gì với một gã như vậy bên cạnh cậu nhỉ? Nhưng hãy để tôi nói cho cậu thêm một thông tin nữa. Nếu cậu có ý định gây chuyện với Bulk thì, ngoài Eline ra còn có thêm một người khác mà cậu cần phải lưu ý đấy.”

“Một Người được chọn cấp cao bị thao túng phải không? Nhưng anh lại nói là có thêm một tên khốn khác nữa ư?”

Eline đương nhiên là rất nguy hiểm rồi, nhưng Người được chọn cấp cao cũng là một mối đe dọa không kém. Dựa trên tính cách của Bulk, Wilhelm cố gắng tưởng tượng rằng hắn ta chỉ có Eline và một người nữa phục vụ dưới trướng hắn.

“Có một Người được chọn cấp cao nữa, đó là sự thật. Nhưng người này, giống với Eline, và có thực lực hơn rất nhiều so với những kẻ khác. Tên ông ta là Konig Bolt, và là một trong những kiếm sĩ hàng đầu của Giáo hội. Nhưng lại đang chịu sự thao túng bởi cái vật phẩm đó. Nếu như bằng cách nào đó mà cậu khỏi phải chiến đấu với ông ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn đấy.”

Ông ta rõ ràng là một trong những hộ vệ riêng của Thánh Nữ. Ông ta bị nhắm làm mục tiêu có lẽ cũng là bởi kỹ năng của mình.

Jai bổ sung thêm một điều là ông ta còn đang sở hữu cho mình một vật phẩm cấp huyền thoại nữa.

“Đó là tất cả những gì mà tôi có thể nói cho cậu. Hãy tận dụng nó thật tốt nhé.”

“Anh biết là tôi sẽ như thế mà. Tôi chắc chắn sẽ giải cứu được Millie. Và khi tôi đến đó, tôi sẽ giải quyết món nợ với cái tên khốn kiếp đó.”

“Haha, rất vui khi nghe điều đó… nhờ cả vào cậu đấy.”

Những lời cuối cùng mà Jai thêm vào đã tràn đầy sự thất vọng vì anh không thể tự mình giúp đỡ cho cô bé.

◆◆◆◆

Wilhelm đến thăm một vài cửa hàng khác, rồi quay trở lại quán trọ.

Cũng phải mất kha khá thời gian để tìm ra được cửa hàng của Jai, vì vậy khi anh nhìn lên bầu trời, thì mặt trời đã đang lặn dần mất rồi.

“…….”

Wilhelm bước về phía nhà trọ, trong sự im lặng hoàn toàn. Và trên đường trở về, anh mua cho mình một xiên thịt từ một quầy hàng trên phố.

Anh di chuyển với những bước đi thong thả và nếm thử món thịt xiên hoàn hảo trong miệng của mình.

Tuy nhiên, đôi chân của anh lại không hướng về phía nhà trọ.

“Ngươi đã theo ta được một lúc rồi đấy. Muốn gì đây hả?”

Wilhelm bước vào một con hẻm vắng và tra hỏi khoảng không gian trống phía trước mặt anh.

“…..”

Không hề có ai đáp lại. Wilhelm tập trung vào đôi mắt của mình và phi que xiên thịt về hướng bên trong con hẻm.

Sức mạnh thể chất của Wilhelm khi phóng xiên vào trong bóng tối khác gì một mũi tên được bắn ra từ một cây cung, bay vun vút và lao thẳng về phía mục tiêu của nó.

“!!!”

Khoảnh khắc trước khi que xiên biến mất vào trong bóng tối, một cái gì đó hiện ra từ nó. Cùng với âm thanh của bức tường bị tác động, khung cảnh của con hẻm tối dường như hơi biến dạng trước mắt Wilhelm.

Sự biến dạng đáp xuống đất và biến thành một người mặc một chiếc áo khoác màu nâu.

“Cậu là Wilhelm Avis?”

“Nếu đúng vậy thì sao?”

“Có một người muốn gặp cậu. Cho phép tôi dẫn đường.”

Wilhelm không thể nào xác định được biểu cảm hay là đặc trưng về chủng tộc bởi vì cái mũ trùm kín đầu của người đó. Nhưng nghe giọng nói thì đây là một người đàn ông.

“Ông nghĩ là tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo sao?”

“Chúng tôi sẽ buộc phải đưa cậu đi bằng vũ lực… là thứ mà chúng tôi không đủ mạnh để nói như vậy. Tôi xin lỗi vì đã theo dõi cậu. Nhưng nếu khước từ thì cuối cùng cậu sẽ chỉ gặp bất lợi mà thôi.”

“Gì cơ?”

Wilhelm cau mày sau khi nghe những lời của người đàn ông.

“Người muốn gặp cậu là một người mà bị bắt bởi những kẻ bắt cóc trẻ em.”

“…Vậy ra, không phải là đầy tớ của một linh mục mặt lợn nào đấy nhỉ?”

“Nếu như cậu đã ghé thăm cửa tiệm của Jai, ắt hẳn là cậu cũng đã biết rồi. Chúng tôi không chịu khuất phục chúng hoàn toàn đâu.”

Wilhelm nhớ lại những gì Jai nói về phe đối lập. Nhìn nhận những lời nói của kẻ trùm đầu, thì có lẽ người đàn ông này là người đã chuyển thông tin cho Jai.

“Có một người mà tôi muốn liên lạc trước tiên đã.”

“Rất xin lỗi nhưng điều đó là không thể được.”

“Không phải là các ông cần nhiều đồng minh nhất có thể hay sao? Ít nhất tôi có thể đảm bảo là sẽ không có nguy cơ bị phản bội lại đâu.”

“Sẽ thật bất tiện cho chúng tôi nếu như có đồng đội của cậu ở gần. Chúng tôi có thể liên lạc được với cậu như này cũng là bởi vì chỉ có một mình cậu mà thôi.”

“Ý ông là sao?”

“Đây là cách duy nhất để tránh bị phát hiện. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói bây giờ.”

Những người này sẽ bất tiện bởi sự hiện diện của Shin và những người khác, điều này có thể gây ra một số điều gì đó phát sinh.Ngay lúc này thì, Wilhelm không có đủ thông tin để suy đoán là vì sao.

Nếu như theo sau người đàn ông này thì có thể anh sẽ không kịp hội nhóm được với Shin và những người khác như dự kiến. Nó khiến anh im lặng suy nghĩ trong một lúc.

(Họ sẽ làm gì nếu như không liên lạc được với mình đây?)

Sự thiếu vắng Wilhelm sẽ không gây ra tổn thất quá nghiêm trọng về sức mạnh chiến đấu. Chỉ cần Shin, Schnee và Shibaid đã là quá đủ rồi.

Bản thân Tiera sở hữu ít sức mạnh chiến đấu hơn ba người kia, nhưng thú đồng hành của cô, Kagerou rất mạnh mẽ.

Nếu chuyện gì đó xảy ra với Wilhelm lúc này, họ chắc chắn là sẽ nghĩ rằng Giáo hội có liên quan.

(Họ sẽ tìm tới Bulk. Và nếu như họ tới nhà thờ thì cơ hội cao là cả hai sẽ gặp lại nhau.)

Xét về khả năng của Shin, họ có thể giải cứu Millie mà không cần biết Bulk là ai cả.

Hướng sự chú ý của chúng về mình thay vì nhóm của Shin cũng là một điều gì đó không tệ chút nào.

Ngoài ra, nếu thậm chí mà anh có bị thao túng đi chăng nữa, thì anh cũng không thể tưởng tượng được rằng nhóm của Shin sẽ bị đánh bại.

“…người đó muốn gặp tôi ở đâu?”

“Trụ sở của Giáo Hội. Tôi sẽ là người dẫn đường cho cậu.”

“Xin mời.”

Khi Wilhelm đồng ý, người đàn ông chuyển đến một góc của con hẻm và tìm kiếm trên mặt đất. Sau một vài giây, tay ông ta ngừng di chuyển, giữ những thứ trông giống như một vật thể hình cái móc quai.
Người đàn ông siết chặt tay cầm của cái vật thể đó và mặt đất bắt đầu trồi lên, và lộ ra một con đường dẫn xuống dưới lòng đất.

“Mời đi lối này.”

Wilhelm đi theo người đàn ông xuống lối đi ngầm. Đường hầm rộng 3 mel và chúng mở rộng theo cả hai hướng.

Không hề có ánh sáng chiếu sáng lối đi; khi người đàn ông đó đóng sập cửa thì không gian xung quanh chìm hoàn toàn vào trong bóng tối. Chỉ đến khi người đàn ông kia thắp sáng chiếc đèn lồng mà ông ta mang theo thì họ thấy phía trước mặt có một vài con chuột đang chạy loạn xạ.

Người đàn ông di chuyển trong các đường hầm thiếu ánh sáng mà không hề có chút lưỡng lự nào cả. Ông ta rẽ trái ở ngã tư rồi lại ngoặt phải ở ngã ba kế tiếp.

Wilhelm hoàn toàn không thể hiểu được mạng lưới đường dẫn phức tạp được kết nối như thế nào.

Hảng loạt những con đường same same nhau kết hợp cái bóng tối của nó sẽ làm rối trí bất kỳ một kẻ nào đột nhập vào đây.

Dù tự tin với các giác quan sắc bén của mình nhưng Wilhelm cũng đã hoàn toàn bó tay.

Nếu như không được người đàn ông này dẫn lối thì một mình anh khó có thể tìm được lối thoát ra ngoài được.

Đúng như Wilhelm nghĩ vậy, người đàn ông dừng lại.

Con đường trông giống như vô tận cũng đã đến hồi kết thúc của nó.

“Đây rồi.”

Người đàn ông chiếu đèn lồng của mình lên một chỗ nào đó trên tường và đẩy nó lên. Bức tường bắt đầu trượt đi và lộ ra một cái cầu thang đủ lớn để một người đàn ông trưởng thành có thể đi qua.

Khi Wilhelm đi theo người đàn ông lên các bậc thang, anh ta đã đẩy trần nhà mở ra và đang kiểm tra xung quanh lối ra.

Đường hầm dưới lòng đất dẫn đến là một căn phòng nhỏ xíu. Hai người đàn ông cuối cùng cũng đã ra khỏi đó và nhận ra là mình đang đứng ở một hành lang được trang trí rất lộng lẫy, tráng lệ.

“Chúng ta đang ở trong Nhà thờ?”

Wilhelm không hề có ấn tượng về nơi này, nhưng nhìn khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ thì anh có thể suy đoán được vị trí hiện tại của mình.

Có vẻ như họ đang ở trong một trong những tòa nhà ở rìa của khu nhà thờ.

“Có rất nhiều những con đường như thế này dẫn đến Giáo Hội và nằm rải rác khắp thành phố. Nhưng rất ít người biết rằng đây là lối vào. ”

“Trí nhớ của ông đáng kinh ngạc thật đấy.”

“Sau 30 năm khám phá thì tôi biết nó rõ như lòng bàn tay của mình vậy. Chuyện phiếm như thế là đủ rồi, chúng ta đi đến chỗ những người đang chờ ngay thôi.”

Mặc dù ở trong Nhà thờ, những lại có rất ít người qua lại trong khu vực xung quanh. Khả năng phát hiện của Wilhelm hầu như không nhận thấy bất kỳ sự hiện diện nào của con người xung quanh họ.

Khi hai người bước xuống một số cầu thang, và không gặp bất kỳ ai khác, cuối cùng họ cũng đến được một hành lang có những cái cửa ở hai bên phải và trái.

Wilhelm đang bận tâm về những cánh cửa ẩn, nhưng khi người đàn ông tiến thẳng về phía trước mà không hề chú ý đến nó, thì Wilhelm đã từ bỏ sự dò xét về tinh thần của mình.

Nếu nó không liên quan đến sự giải cứu của Millie, thì chẳng cần gì phải biết cả.

Anh đã nhận được tin nhắn từ Shin trong khi di chuyển, nhưng đã không mở nó trước mặt người đàn ông này.

Sau khi tiếp tục đi xuống hành lang, hai người bước vào một cánh cửa hoàn toàn khác biệt so với những cánh cửa khác.

Cánh cửa được trang trí lộng lẫy, chiếm toàn bộ một phần như một căn phòng, cũng là nơi cuối cùng của hàng lang.

“Xin đợi một lát.”

Sau khi nói vậy, người đàn ông gõ cửa với một nhịp điệu đặc biệt, và cánh cửa tự động mở ra.

Nó dừng lại sau vài giây, đủ để cho một người trưởng thành đi qua.

Người đàn ông sau đó bước qua cánh cửa và Wilhelm theo sau ông ta.

Căn phòng bên trong khá rộng rãi, phần sàn nhà thì nhô cao hơn ở phía sau. Nó trông giống như một bệ thờ vậy. Và Wilhelm hoàn toàn bị bất ngờ đồng thời cũng rất ấn tượng về người mà có thể ở trong căn phòng này.

“Milady Hermie. Tôi đưa ngài Wilhelm đến rồi ạ. ”

“Ông làm tốt lắm.”

Người đàn ông lại gần màn trướng trước giường và báo cáo về sự xuất hiện của Wilhelm. Sau đó có một giọng nói trong trẻo như pha lê phát ra từ đằng sau bức màn to ấy.

Một lúc sau, chủ nhân của giọng nói vén tấm màn và bước ra.

“Hân hạnh được làm quen với anh. Tôi là Hermie Schultz.”

“Và cô là ‘Tiên Tri Thánh Nữ’?”

“Vâng. Người ta thường gọi tôi như vậy. Tuy nhiên, cái biệt hiệu như vậy thì hầu như chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Nét mặt của Hermie khá u ám. Ánh mắt của Wilhelm hướng sang cái vòng cổ của cô.

Wilhelm cho rằng cái thứ nhìn kỳ lạ đó chính là vật phẩm thao túng mà Jai từng đề cập.

“Sao cô lại gọi tôi tới đây?”

“Để trả lại Millie.”

Với những lời đó, Hermie mở rộng tấm màn che, để lộ một chiếc giường king-size và Millie cũng đang ngồi trên đó.

“Will!!”

Millie biết Wilhelm vì giọng của anh, và khi Hermie mở rèm cửa ra thì cô nhanh chóng nhảy lên và lao ngay về phía của anh.

Đôi mắt cô tràn đầy nước mắt, Millie ôm trầm lấy Wilhelm.



Wilhelm cũng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Will-nii, Shia-nee... Shia-nee có sao không ạ?”

“Em không cần phải lo lắng đâu, cô ấy vẫn rất khỏe mạnh.”

Những lời đó như lan tỏa cảm xúc mãnh liệt trong con tim của Millie.

Cô cũng đã nghe Hermie nói rằng Rashia đã được an toàn, nhưng cô vẫn không thể xóa hết nghi ngờ cho đến khi nghe được điều đó từ một người mà cô có thể tin tưởng.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Đáng nhẽ ra là em đã bị bắt cóc bởi tên khốn Bulk đó.”

Tại sao Millie lại ở một nơi như vậy? Wilhelm hỏi Hermie trong khi xoa đầu cô bé.

“Cô bé này và tôi đều có năng lực giống nhau. Bulk đã bắt tôi phải dạy cho cô bé cách kiểm soát khả năng đó.”

Dạy cô bé cách kiểm soát nó. Điều đó thực sự không phải là một việc gì đó khó khăn.

Tuy nhiên, Bulk sẽ không bao giờ thả cô.

“Bulk đã lên kế hoạch biến cô bé trở thành một vật hiến tế. Tôi cho rằng ông ta chỉ muốn lợi dụng khả năng của cô bé để nâng cao giá trị cho sự hiến tế.”

Hermie không biết hiệu ứng nào có thể có trong nghi lễ. Cô cũng không muốn biết.

Nếu mọi thứ vẫn tiếp tục như bình thường, cả cô và Millie sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của Bulk.

Sau khi nhận ra điều đó, Hermie đã quyết định phái một trong những người thân cận của cô để dẫn Wilhelm đến nhằm giải cứu Millie.

“Vật hiến tế?”

Wilhelm rất ngạc nhiên khi anh nghe thấy một từ khá xa lạ với anh. Anh biết sự tồn tại của Summit Faction, nhưng anh chỉ nghĩ chúng là những kẻ khủng bố tấn công mà chẳng phân định rõ ràng.

Sau khi Hermie giải thích về Summit Faction và các hoạt động của chúng, những tĩnh mạch màu xanh mờ nhạt nổi lên trên trán của Wilhelm.

“Những tên khốn điên loạn. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu tại sao cô lại gọi tôi đến. Cô có thể đã biết rằng tôi không phải là người duy nhất đến cứu Millie mà, phải không?”

Wilhelm nuốt cơn giận của mình và hỏi lại Hermie một lần nữa. Tại sao lại là anh, trong khi nếu là gọi Shin hoặc Schnee thì không phải là mọi thứ sẽ giải quyết nhanh chóng hơn?

“Tôi biết rằng cũng có những người khác đang cố gắng giải cứu Millie. Nhưng khả năng của tôi chỉ có thể nhìn thấy được anh và một nữ nhân tộc elf mà thôi. Và về cô ấy, tất cả những gì tôi có thể thấy là cô ấy mới chỉ đang là một viên ngọc thô và còn chưa thể dựa vào được. Tôi đã từng thấy anh cứu một người phụ nữ tên là Rashia, và có một người đàn ông tóc đen cạnh anh nữa... nhưng tôi chỉ thấy anh ta vào lúc đó. Sức mạnh của tôi cũng có cái giới hạn của nó.”

Hermie thú nhận cô không có khả năng nhìn thấy Shin, Schnee hay Shibaid.

Wilhelm hoàn toàn biết rằng họ là những kẻ nằm ngoài những chuẩn mực thông thường, do đó anh cũng thông cảm được. Sự khác biệt về level, chỉ số, chất lượng giáp và vũ khí, ưu thế của mỗi loài,… có quá nhiều lý do diễn giải cho nó.

“Tôi hiểu rồi. Nghĩ về những người đó thì chẳng có gì là lạ khi tôi là người duy nhất mà cô có thể thấy.”

Đó là tất cả những gì Wilhelm có thể nói vào lúc này.

Nói về chuẩn mực thông thường thì anh cũng đã cách xa nó quá rồi. Nhưng so với Shin và những người khác thì anh vẫn phải chau mày.

“Quay lại chủ đề chính, cô sẽ làm gì tiếp theo? Dù cho Millie được an toàn thì cô sẽ phải làm vật hiến tế đúng không?”

Nghĩ rằng đó không phải là điều để nói lúc này, Wilhelm trở lại câu chuyện hiện tại.

“Tôi… tôi không thể nào thoát được.”

Hermie vừa nói vừa buồn rầu nhìn xuống đất. Sự từ bỏ có thể được thấy trong lời nói của cô.

Thấy thái độ của cô như vậy, Wilhelm nói.

“Thứ vật phẩm ép buộc những người trang bị nó phải tuân theo, phải không?”

“Anh cũng biết nó ư?”

“Tôi đã nghe đến nó từ một nguồn tin thân cận. Có lẽ nào là cái vòng cổ đó?”

“Đúng vậy. Tôi chỉ nhận được những mệnh lệnh ngăn cản tôi làm những hành động nhất định, vì vậy tôi vẫn có thể tự do phần nào… nhưng nếu như tôi nhận được mệnh lệnh thì tôi có thể làm ra những điều độc ác, ghê tởm mà không hề chần chừ chút nào.”

Đồng tử của Hermie rung động trong khi cô đang nói chuyện, và ngón tay của cô chạm vào cái vòng cổ. Wilhelm không thể nào biết được những điều khủng khiếp mà cô đã bị ép buộc phải làm cho đến bây giờ.

Nhưng xét theo vẻ mặt đau đớn của Hermie, nó không thể là một điều dễ chịu.

“Cô có còn ý thức sau khi đã nhận một lệnh không?”

“Tôi… chỉ cảm thấy mơ mơ thực thực. Cái cảm giác như đang ở trong một giấc chiêm bao vậy.”

Hermie giải thích rằng cô không hoàn toàn tỉnh táo. Wilhelm nghĩ rằng nếu cô ấy vẫn còn nó, trạng thái tinh thần của cô bây giờ chắc có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.

“… Tôi không thể làm bất cứ điều gì về thứ trên cổ của cô. Xin lỗi, nhưng tôi sẽ phải rời đi cùng với Millie.”

“Will-nii!?”

“Đừng bận tâm. Đó không phải là lý do mà tại sao tôi lại mời anh đến đây.”

Những lời nói của Wilhelm khiến Millie hoài nghi lên tiếng. Cô định bảo Wilhelm hãy cứu Hermie, nhưng rồi cô nhìn thấy khuôn mặt chán nản của Wilhelm.

Hermie hiểu được tâm trạng của Wilhelm và chỉ biết gật đầu sau khi nghe những lời của anh. Nụ cười lộ rõ trên đôi môi cô khi biết rằng Millie sẽ được an toàn.

Trong khi cảm nhận ánh mắt của Millie, Wilhelm biết rằng anh đang cảm thấy tức tối. Có cái gì đó mà anh không thích về khuôn mặt của Hermie.

“Cô trưng bộ mặt đó ra là sao?”

“Eh?”

Câu hỏi đột ngột đã khiến vẻ mặt đang mỉm cười của cô trở nên bối rối.

Hermie nghĩ rằng việc cô thả Millie có thể là điều mà Wilhelm cảm thấy đáng ngờ.

Cô đã mong đợi khả năng bị hỏi liệu cô có bị thao túng hay không hay chỉ là đang cố gắng làm cho họ mất cảnh giác.

May mắn thay điều đó đã không xảy ra: Wilhelm đồng ý đưa Millie trở lại mà hề không do dự.

Có lẽ vì cô đã tìm thấy một chút an ủi trong đó, cho nên cô không thể hiểu được những lời của Wilhelm ngay lúc này.

“Đó là nét mặt của một người không quan tâm đến bản thân của chính mình.”

“…nếu đó là những gì mà anh đang nghĩ thì anh có thể vui lòng lắng nghe thỉnh cầu của tôi được không?”

Khi cô hiểu những lời của Wilhelm, một ý nghĩ nảy sinh trong đầu Hermie.

Có lẽ cô sẽ có thể hoàn thành được mục tiêu khác khi mà gọi Wilhelm đến.

“Cô nói đi.”

“Làm ơn… Xin hãy giết tôi đi.”

“Phu nhân Hermie!?”

“Hermie-nee!?”

Những lời của Hermie đã khiến cho người dẫn đường và Millie đều tỏ ra sửng sốt.

Mục đích thật sự mà người đàn ông dẫn Wilhelm đến đây đưa Millie là để giải cứu Hermie.

Nghe Hermie đề nghị như vậy, rõ ràng là ông ta phải lên tiếng.

“Cô nghiêm túc chứ?”

“Dù cho tôi có tiếp tục sống như thế này, thì tôi sẽ chỉ gây ra vấn đề cho nhiều người khác mà thôi. Nếu tôi chết và Millie không còn ở đây, âm mưu của Bulk chắc chắn sẽ thất bại. Vì cái vòng cổ này mà tôi không thể nào tự kết liễu chính mình. Cho nên… tôi cầu xin anh đấy.”

“Không thể được!! Cô không nghĩ rằng tất cả nỗ lực của những người đang cố gắng cứu cô trở nên vô ích hay sao!?”

“Mọi thứ sẽ chẳng đi đến đâu nếu cứ như thế này mà thôi.”

Đôi mắt Hermie kiên quyết khi cô ấy nói vậy.

“Cô đã thấy gì sao?”

“Tôi…gwah!”

Hermie định bắt đầu nói thì nét mặt cô trở nên nhăn nhó trong cơn đau quằn quại. Qua những kẽ tay đang nắm chặt cổ cô, Wilhelm nhận thấy những dòng chữ khắc trên vòng cổ đang phát sáng.

“Xin… lỗi. Cái vòng cổ ngăn không cho tôi nói ra. Nhưng nếu mọi thứ vẫn tiếp tục như thế này… lục địa Eltnia sẽ chìm trong đống đổ nát mất.”

“…Quỷ tộc ư?”

Wilhelm đoán Hermie muốn nói gì qua những lời nói bị ngắt quãng của cô.

Anh đang thu thập thông tin về Bulk theo cách riêng của mình; nguồn thông tin của anh không chỉ giới hạn ở Jai.

Trong số những thông tin mà Wilhelm đã thu thập, có sự liên hệ giữa Bulk và Quỷ tộc, mặc dù nó chưa được xác nhận.

“Nó là một thứ rất mạnh. Nếu anh hiểu, xin làm ơn…”

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể làm điều đó.”

Wilhelm cắt lời Hermie trong khi đang xoa đầu Millie, đang lặng lẽ ngước lên nhìn anh.

(Tôi không phải là người thường dựa dẫm vào người khác, nhưng ...)

Wilhelm cũng là một chiến binh dày dạn. Thứ mà Hermie nói đến, thứ gì đó có thể phá hủy toàn bộ lục địa ... anh cũng đã cảm thấy, dù không rõ ràng, dấu vết của nó kể từ khi anh đến Sigurd.

Nó không có ở Sigurd, nhưng cũng chẳng xa lắm, một thứ gì đó không rõ bản chất đang bắt đầu di chuyển.

Tuy nhiên, từ những gì được cho là nguy hiểm đó, Wilhelm không hề cảm nhận được bất cứ sự hiện diện chết người nào khác.

Lý do là cho đến khi nghe những lời của Hermie, anh không cảm nhận được sự tức giận về một điều gì đó cụ thể.

Nhưng giờ anh đã hiểu lý do. Anh cảm thấy có thứ gì đó, thậm chí còn to hơn cả mối đe dọa mà Hermie nói đến đang chặn nó lại.

Chỉ có một điều mà anh có thể nghĩ đến.

“Dù cho tôi không giết cô ở đây, thì kẻ thù hay là bất kể thứ gì đó cũng sẽ không làm gì, cô cũng biết mà, phải không?”

“Làm sao mà anh có thể chắc chắn như thế chứ!? Đó không phải là thứ mà con người có thể so sánh được!”

Cảm thấy sự thiếu ý thức về hiểm nguy của Wilhelm đã buộc cô phải lớn tiếng để lộ ra cảm xúc của mình.

Cô không thể diễn đạt bằng lời, nhưng Hermie đã nhìn thấy nó thông qua khả năng 'Star Reader' của mình. Cái bóng lớn xuất hiện từ địa điểm của nghi lễ, và sự hủy diệt khi mà nó thức tỉnh.

Hermie biết rằng ngay cả khi cô nài nỉ những người cố gắng giúp đỡ cô - chẳng hạn như người dẫn đường choWilhelm – hãy giết cô, thì họ cũng chẳng bao giờ làm như vậy.

Cô mời Wilhelm đến đây không chỉ để giao lại Millie mà còn nhờ anh thực hiện yêu cầu là giết cô.

“Nếu là chỉ có mình tôi ở Sigurd này, thì có thể tôi đã làm như vậy rồi.”

Sự thiếu lo lắng trong những lời của Wilhelm làm mờ đi vẻ mặt của Hermie.

Có một sự khác biệt rõ ràng giữa phản ứng của Wilhelm và Hermie với mối hiểm nguy đang cận kề.

Nguyên nhân của sự khác biệt này chỉ là một điều đơn giản. Biết về một người nào đó hay là không mà thôi.

Ai có thể dự đoán nó?

Rằng chủng tộc được nhắc tới trong truyền thuyết lại đang ở nơi này?

Ai có thể dự đoán nó?

Rằng anh ta và các đồng đội của mình đang hành động?
Đăng bởi: