Tensei Shitara Slime Datta Ken

Chương: Tensei Shitara Slime Datta Ken Chap 27 NÁO LOẠN TRONG RỪNG :Đại Quỷ Tộc


Các Ma vật trong hang đều chạy biến đi khi mới thấy bóng dáng của tôi.

Có lẽ đó là do bầu không khí khí chất tôi phát ra.

Cảm thấy hài lòng, tôi bước ra khỏi hang.

Thế mà…



“Gu, ai! Kẻ truy đuổi?”

“Thiếu chủ! Chúng tôi sẽ ngăn chặn cho. Xin hãy cũng với Công chúa chạy đi!!!”[1]

“Thật là một con Ma vật tà ác! Mọi người, đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa!!!”





Tôi nghe được những câu nói tương tự như thế từ đám người đang đứng ngay cửa hang.

Nhóm Ma vật cao lớn dễ có hơn 2m trông như những chiến binh đào thoát với trang phục tả tơi. Vóc người cao to đồ sộ ấy chính là của Đại quỷ.

Nhóm người này, chẳng phải là những bá chủ của khu rừng rậm, Đại quỷ tộc {Ogre} sao? Họ trông y hệt như những mô tả của Rigurdo.



Nhóm Đại quỷ tộc {Ogre} này cảnh giới gì vậy, Ma vật tà ác hả? Đáng sợ quá đi!

Tôi có hơi hoảng hốt, và chuẩn bị thoát thân ngay.

Khi kiểm tra sau lưng, tôi chẳng thấy gì cả. Chẳng có phản ứng nguồn nhiệt gì hết.

Nói vậy tức là nhóm {Ogre} này thấy được mà tôi lại không! Nguy quá…[2]

Vừa mới nghĩ mình vừa đạt được sức mạnh mới đây… vậy nghĩa là tôi vẫn còn cách ‘top’ rất xa….



“Ku, Ma vật tà ác? Là loại nào vậy? Rất tiếc, nhưng tôi không thấy gì cả… Hiện tại, nó ở đâu vậy?”





Tôi nhảy ngay về phía nhóm {Ogre} mà vẫn giữ cảnh giác.

Nhưng bọn họ chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi.

Thêm vào đó, bọn họ luýnh quýnh kéo giãn khoảng cách ra.

Gì hả? Dùng tôi làm mồi nhử à?

Tôi vừa nghĩ vậy thì,



“Ngươi nói gì thế? Ma vật tà ác được nói đến, chính là ngươi đấy, Slime! Đừng hòng qua mắt được ta!!!”



Một trong số các {Ogre} hét lên.

H- Hả-ả-ả?

Với một Slime dễ thương như lão gia (ore-sama) mà gọi là Ma vật tà ác? Không hay đâu à nha!



“Oi. OI! Chờ chút. Ta, mà là Ma vật tà ác?”

“Ngươi còn giả ngu nữa à? Luồng Yêu khí {Aura} đó chẳng hợp với Slime chút nào! Ngươi nghĩ mình lừa được ai chứ!?”



Mu? Nói vậy… do tôi đang rất vui thú hù dọa các Ma vật trong hang động nên vô tình ‘thả’ nó ra hả.

Tôi nhanh chóng thu {Aura} lại và,



“Ta đâu có phát ra gì đâu nè! Các ngươi tưởng tượng đấy thôi!”

““…………””



Tôi muốn thử lừa bọn họ, nhưng vô ích.

Sau khi khăng khăng đấy chỉ là hiểu lầm, tôi mới xoay sở khiến các {Ogre} không còn cảnh giác nữa.

Ôi trời ạ…

Ngay từ đầu, tai sao mấy người này lại ở đây chứ?

Khi tôi hỏi, bọn họ đáp là đã chạy trốn đến đây.

Khi nhìn kỹ, thì thấy ngay có nhiều người bị thương, và có cả bị thương nặng nữa.

Nếu là với Ma vật thông thường, họ đã chết từ lâu rồi.



Lý do duy nhất họ còn đứng vững được là bởi sinh lực cực cao của {Ogre], một chủng tộc cao cấp.

Tuy thế, tôi vẫn ‘nhổ’ ra vài lọ thuốc hồi phục và chữa trị vết thương cho họ.

Không hổ là tộc {Ogre} có sức sống mãnh liệt. Chỉ cần pha loãng thuốc ra và rưới lên là các vết thương lành lại ngay.

Nhóm {Ogre} rất ngạc nhiên, và nói lời cảm ơn.

Giờ, tuy vết thương đã lành lại, nhưng trông họ vẫn rất kiệt quệ. Nên tôi mời bọn họ về làng nghỉ ngơi.

Và trên hết, tôi cũng cần phải tìm hiểu xem thế lực nào mà có thể tiêu diệt tộc {Ogre}.

Bọn họ là những Ma vật B Rank lận đó, và khi trở thành chiến sĩ tinh nhuệ, họ có thể đạt đến mức “B+” hoặc “A-”.

Thực sự là những nhà vô địch của khu rừng. Những tồn tại cao cấp vào bậc nhất, thì tôi nghe như vậy.

Dẫu sao, tôi dẫn họ về làng.





Quyết định chở họ về làng, nên tôi triệu hồi Ranga.

Khi được gọi, Ranga xuất hiện từ trong bóng của tôi. Nghĩa là, tôi đã có thể triệu hồi cậu ta rồi.



Niềm kiêu hãnh không cho phép tôi để Gobuta làm được mà mình lại không thể. Vì vậy, tôi đã luyện tập.

Ngay lập tức, nó trở nên hữu dụng.

Có đến 6 {Ogre} đấy.

Bắt chước thành Hắc lang, tôi chở 3 người, và để 3 người kia lại cho Ranga, rồi cùng nhau về làng.

Khoảng cách đó đi bộ phải mất đến cả ngày, nhưng chúng tôi chỉ chạy mất có 1 giờ thôi.

Không hổ là {Ogre}. Không như các Dwarf, bọn họ không hề ngất xỉu. Mà chỉ ấn tượng với tốc độ mà thôi.

Thế nên chúng tôi dẫn các {Ogre} về làng, và tôi mời bọn họ đến căn lều của mình.

À, ở chỗ của căn lều, hiện là một cái nhà gỗ (Log cabin) rồi.

Trông y như bản thiết kế mà tôi đã vẽ và đưa họ vậy.

Dường như là trong lúc tôi đang nghiên cứu các Skill, bọn họ đã vội vã dựng lên.

Tôi nói lời cảm ơn đến các Goblin và Dwarf rồi bước vào trong.

Căn nhà được dựng y theo bản thiết kế. Tuyệt quá.

Bản vẽ tôi tạo ra bằng cách dùng than đen vẽ trên một miếng gỗ cùng với các kích thước được đưa cho Mild.

Mild nhìn bảng vẽ, gật đầu và nói ‘Rõ!’. Có vẻ như chữ viết của tôi có thể truyền tải thông tin một cách hiệu quả đến người khác.



Thêm vào đó, căn phòng được trang hoàng y như tôi đã yêu cầu.

Tôi liền dẫn các {Ogre} và phòng tiếp khách.

Khi đã bảo họ chờ một tí, tôi bước ra ngoài.

Tôi đến chỗ Garm để lấy bộ quần áo đã hoàn thành.

Ngay lập tức tôi chuyển thành dạng trẻ con và mặc vào.

Đồ lót được dệt từ Cương mịch (tơ thép), còn đồ bên ngoài là từ bộ lông của Nha lang.

Vật liệu mà tôi trữ, dĩ nhiên là của Boss trước rồi. Nhưng, chẳng rõ vì sao, bộ lông đã chuyển sang màu đen.

Tôi mặc quần và áo khoác vào. Cảm giác khi mặc quần áo thật tuyệt vời.

Tôi nghe rằng bộ lông đã được ‘ngâm’ trong lượng Ma tố cực lớn.



“Danna, món này dường như có được lực phòng ngự cực cao. Không phải là một bộ lông thông thường!”



Người tạo ra, Garm, cũng tán thành.

Chúng không phải là áo giáp gì, mà chỉ là đồ mặc thường ngày. Vậy cũng tốt. Không có cũng chẳng sao, nhưng tôi thích có nó hơn.

Và một tin tốt lành,



“À, nhân tiện, món đồ này đã trở thành một bộ Áo giáp ma thuật {Magic Item} rồi. Nó sẽ luôn phù hợp với kích cỡ của người mặc.”



Tin tốt đấy! Vậy nghĩa là, nếu tôi có biến thành người lớn, bộ đồ cũng sẽ không rách.

Làm tốt lắm, Garm-kun.

Bộ lông, sau khi được ‘tắm’ trong lượng Ma tố rất lớn của tôi, đã trở nên được cường hóa. Cho nên, nếu lỡ tôi có ‘bắt’ được tài liệu tốt tốt, tôi sẽ để nó ‘trưởng thành’ bên trong Bao tử của mình.

Tôi phải ghi chú lại trong trí mới được.







À, tôi không nên để họ phải chờ lâu nhỉ.

Tìm được nơi thích hợp, tôi nhờ Haruna-san chuẩn bị trà cho 7 người, rồi quay về với các {Ogre}.

Các {Ogre} vẫn kiên nhẫn đợi. Có lẽ do tò mò, nên họ nhìn ngó xung quanh căn phòng.



Đáng buồn thay, do mới được dựng gần đây, nên vẫn chưa có nhiều vật trang trí.

Haruna-san bước vào, phục vụ trà, rồi lại đi ra.

‘Hỡi vị giác của loài người, đến lúc thử nghiệm mi rồi.’

Tôi hớp vào một ngụm trà. Ngon tuyệt.

Với một kẻ không mấy chú trọng đến mùi vị, cái vị đầu tiên nếm được trong thế giới này thực sự có thể khiến tôi cảm động.

Cái vị Matcha – hơi đắng – này. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng. Mặc dù có Nhiệu vô hiệu, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm.

Quả thực một cảm giác kỳ lạ.



Các {Ogre} dường như cũng tận hưởng món trà.

Và sau khi đã bình tĩnh lại, chúng tôi bắt đầu câu chuyện.

Khi được giữa chừng, tôi cắt ngang và cho gọi Rigurdo. Và tôi cũng cho gọi 4 người rảnh tay, nguyên là các Tộc trưởng, đến.

Kaijin cũng vừa mới nghỉ tay, nên cũng đến luôn. Tuyệt.

Rigurdo và Ririna nhanh chóng đến ngay.

Những người còn lại có vẻ như đang bận, nên chúng tôi quyết định tiếp tục thảo luận với 5 người chúng tôi.

Tại sao tôi lại gọi nhóm Rigrudo?

Chỉnh vì tôi phán đoán câu chuyện sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu phải tóm tắt câu chuyện của các {Ogre} thì, chiến tranh đã nổ ra. Và các {Ogre} đã bại trận.

Chỉ vậy thôi.

Ngay lúc chúng tôi bận chiến đấu với Khổng lồ {Ifrit} của lửa, tộc {Ogre} cũng đang đánh trận chiến của họ.

Có thể đấu với tộc {Ogre}, những quán quân của khu rừng, là ai kia chứ? Mà lại chiến thắng nữa…

Các Trưởng tộc Goblin đều rất sốc.

Ngay tức thì, biểu cảm của họ hóa cứng đờ.

Đối thủ là?



“Bọn chúng, đột ngột tấn công vùng đất chúng tôi. Với chiến lực áp đảo…! Chúng… Đổn đầu tộc {Orc}!!!”



Không như con người, các Ma vật không hề có tuyên bố chiến tranh.

Nhưng, mặc dù không thể chỉ trách gì về việc đột ngột tấn công, nhưng cái sự kiện Đổn đầu tộc {Orc} lại tấn công tộc {Ogre} thì quả thật lạ lùng.

Các {Orc} chỉ ở Rank C~ D mà thôi. Mạnh hơn các Goblin một chút, nhưng không hề tạo mối đe dọa gì đến các Mạo hiểm giả lão luyện cả.

Ấy thế mà… kẻ yếu lại khiêu chiến với kẻ mạnh, mà lại chiến thắng…

Vậy nên, tôi hỏi rõ chi tiết.

Xứ của tộc {Ogre}, hơi lớn hơn ngôi làng một tí, và có khoảng 300 người sinh sống.[3]

300 Ma vật B Rank.

Đó là tương ứng với một đoàn Kỵ sĩ của một nước. Nhiêu đó là tương đương với khoảng 3000 Kỵ sĩ được huấn luyện kỹ lưỡng đạt đến mức độ “B-” Rank.

Đó, là tộc {Orc}? Mọi người đều có biểu hiện ‘không tin được’.

Nhưng mà, xứ của họ bị tận diệt.

Vị Trưởng xứ và một nhóm nhỏ đã chiến đấu với tộc {Orc} để mở đường máu cho Thiếu chủ và Công chúa chạy trốn.

Một trong số {Ogre} đau đớn thốt lên.



“Giá mà ta mạnh mẽ hơn…!!!”


Cậu ta than thở.

Có lẽ đó là Thiếu chủ của họ.

Cảnh cuối cùng mà họ nhìn thấy, là cảnh Trưởng xứ bị các {Orc} giết chết.

Và cả một {Orc} khổng lồ phát ra một luồng {Aura} kỳ dị.

Và có thêm 3 Orc như thế.

Trong khi các chiến sĩ tinh nhuệ của xứ chú ý đến 4 kẻ đó, các binh sĩ Orc khác bắt đầu xâm nhập vào xứ.

Quân số, có đến 1 vạn. Dĩ nhiên là cậu ta không hề đếm, mà chỉ cảm giác có khoảng bao nhiêu đó.

Số lượng quá sức khủng khiếp.

Và mỗi người, đều mặc một bộ Giáp toàn thân {Full Platemail} y như con người vậy.

Nếu đây là sự thực, nghĩa là không chỉ có mỗi bọn Orc.

Có lẽ chúng đã ‘bắt tay’ với một nước nào đó, một quốc gia của loài người.



“Không, có lẽ đó là do thế lực của Ma vương.”



Kaijin lẩm bẩm.

Có cả khả năng đó nữa sao…

Về cơ bản, tôi cho rằng, các Ma vương sẽ không nhúng tay vào khu rừng.

Bên kia khu rừng, Ma đại lục trải dài.

Nơi đó có những vùng đất màu mỡ, mà việc sản xuất được số lượng lớn nô lệ chiến tranh và các Búp bê ma lực {Golem} đảm nhiệm.

Nên các Ma quốc không hề đói kém, và các Ma vương cũng chẳng hứng thú gì với con người.

Vì thế, nếu có tham vọng lãnh địa, thì khả năng rất cao là do con người thôi.

Ngoài ra, nếu có một Ma vương ‘buồn tình’ mà gây chiến để thỏa mãn tính tò mò hay để giết thời gian, thì cũng chẳng có gì là lạ.

Sự biến mất của người bảo vệ Đại sâm lâm Jura “Bạo phong long Veldora”, cũng có nghĩa là sự ức chế lên các Ma vương đã giảm đi.

Quả vậy.

Trong trường hợp đó, tôi cần phải nghĩ thêm nữa về việc phòng vệ trong khu rừng.

Rồi, chuyện tiếp theo là…

Tôi bảo mọi người cho ý kiến.



“Dường như tộc {Orc} muốn nhắm đến việc kiểm soát lấy khu rừng!”



Họ trao đổi ánh mắt với nhau, và Rigurdo đại diện phát biểu.

Rồi tất cả đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Chiến đấu, hay bỏ chạy, hay nhập với bọn kia.

Nhóm Ogre có bị bắt giữ hay không tùy thuộc vào câu trả lời của tôi.

Căng thẳng nhanh chóng dâng lên.



“À, chúng ta uống thêm trà chứ nhỉ!”



Nói xong, tôi bảo phục vụ tuần trà thứ hai.

Khi mọi người nhấm nháp trà, căng thẳng hạ xuống ngay.

Được rồi,



“Các người tính làm gì sau này?”



Tôi hỏi nhóm Ogre.



“Chẳng rõ rồi sao. Tìm một cơ hội, và khiêu chiến lần nữa!”

“Dĩ nhiên, tôi phải trả thù cho Chủ nhân!”

“Tôi cũng vậy! Mặc dù còn yếu kém, tôi không thể để đám lợn đó sống được!”

“Chúng tôi, nguyện đi theo Thiếu chủ và Công chúa!!!”



Hừm. Họ biết rõ mình đang đi vào chỗ chết nhưng…



“Các người, có hứng thú làm thuộc hạ của ta không?”

“G- Nói gì?”



Fun, dù sao, chỉ với sức của nhóm Goblin không thì vẫn chưa đủ.

Một khi đám Orc tấn công, có thêm vào một tí chiến lực nữa kể cũng tốt.



“Nếu các ngươi thề sẽ trợ lực cho ta, ta nghĩ mình sẽ có thể hiện thực ước muốn đó?”

“Nghĩa là sao?”

“Đơn giản thôi. Ta nói là ta cũng sẽ trợ giúp cho các người. Vì, dù sao thì bọn ta cũng phải chiến đấu thôi.”

“Hiểu rồi… các Goblin sẽ trợ giúp bọn ta, đổi lại, bọn ta cũng phải bảo vệ nơi này.. đúng chứ?”

“Chính là như thế. Nhân tiện, việc làm thuộc hạ của ta kéo dài đến khi dẹp được lũ Orc cũng được! Sau đó, các ngươi cứ tự do làm điều mình thích, ta không quan tâm.

Giúp các Goblin xây dựng quốc gia! Hay lang bạt khắp nơi! Tùy ý. Thấy sao?”



Trước câu hỏi của tôi, Ogre được gọi là “Thiếu chủ” suy tư một lúc.

Đáng mặt B Rank. “Thiếu chủ” kia, thực lực có tới “B+” Rank chứ chẳng đùa. Có thể thấy được ánh mắt trí tuệ từ cậu ta.

Cậu ta nhắm mắt một lúc, rồi mở thật lớn ra. Và,



“Rõ! Xin hãy cho chúng tôi làm thuộc hạ của Ngài!”



Để nâng cao khảnăng chiến thắng, dù chỉ một ít, cậu ta quyết định làm thuộc hạ của tôi.

Thật tốt quá.

Có lẽ tôi cũng có thể cứu được mấy người này.



Lúc đó tôi không biết, nhưng dường như Ogre là những người theo nghiệp Dong binh (lính đánh thuê).

Và trong các đội quân tuyến đầu mà Ma vương gởi ra, lúc nào cũng có những kẻ thuộc tộc kiểu đó, và nhóm này có lẽ là một trong số những tộc đó.

Chẳng có tí cảm giác lảng tránh gì trong việc thành thuộc hạ cả.

Khi tôi nghe điều đó, tôi dễ dàng chấp nhận họ ngay.



“Tốt rồi! Vậy, đặt tên cho các ngươi thôi!”

“Hả? Cái…?”



Thành thói quen mất rồi, việc đặt tên á.

Tuy các Ogre đang bối rối, nhưng tôi chẳng hề bận tâm.

Tôi sẽ nhanh chóng cho họ tên!

Tôi, hôm nay, đã khác hẳn.

Tôi nhìn vào màu sắc của bầu không khí (aura) của họ.

Thiếu chủ sẽ là “{Benimaru}”.

Công chúa sẽ là “{Shuna}”.

Các gia thần sẽ là “{Kurobee}”, “{Hakurou}”, “{Souei}”, và “{Shion}”.[4]

Tôi gọi họ như thế.

Và tôi rơi ngay vào trạng thái Hoạt động thấp ngay tức khác…

Ê này, tôi mất sạch Ma tố chỉ với 6 người bọn họ… cái quái gì thế này?





Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh đậy (à, tôi tỉnh, nhưng mà…), câu trả lời rõ rệt ngay trước mắt.

Một thanh niên khá bảnh trai với mái tóc đỏ thẫm như ngọn lửa rực cháy, là Benimaru.

Mặc dù cơ thể cậu ta khá to lớn, chiều cao đã giảm còn 190cm, và cơ thể co chặt lại.

Tuy hiên, lượng Ma tố {Energy} của cậu ta đã thay đổi, cứ như là một người khác vậy…

Ể? Họ tiến hóa đến thế sao?

Chuyện đó, tất nhiên là ý định của tôi.

Rõ ràng là đã vượt mức A Rank. Thật là một Quỷ nhân (Onibito).

2 cái sừng đen tuyền nhú ra khỏi bộ tóc rực đỏ đó. Lấp lánh sáng hơn cả Hắc diệu thạch (obsidian).

Chắc cậu ta sẽ cảm thấy khó chịu nếu bị gọi là một ‘mĩ nam’.

Tiếp đến.

Shuna và Shion đều là nữ cả. Nếu Công chúa mà là một gã đàn ông, tôi sẽ làm ầm lên cho coi.

Phụ nữ Ogre đẹp khủng khiếp luôn, nhưng tiến hóa rồi, họ lại càng ‘lộng lẫy’ hơn nữa.

Gì, thế, này? Idol nào đây?

Không không, sao lại đến mức độ đó được—!

Từ bên trong mái tóc dài {gợn sóng} màu hồng nhạt, nhú ra 2 cái sừng màu trắng như ngà. Làn da trắng trẻo, và đôi môi hồng thắm. (Trans: nguyên bản là trắng như đồ gốm)

Thật là một bishoujo!!! Cô ấy cao khoảng 155cm.

Đôi đồng tử màu đỏ thẫm, ánh mắt rất nhu mì, đang nhìn vào tôi.

Người còn lại, là Shion.

Có mái tóc dài {thẳng} đen nhánh và một cái sừng tím. Nước da trắng, và đôi môi đỏ thắm.

Cặp mắt tím đang nhìn thẳng vào tôi. Chiều cao là vào khoảng 170cm…

Thỉnh thoảng liếm môi như các người mẫu thường làm, thật là một mĩ nhân.

Tôi muốn cô ta làm thư ký của mình.

Tôi thực sự nghĩ như vậy đó.

Kurobee đang ở tuổi tráng niên. Thật là một ossan bảnh bao (dandy).

Hakurou là một ji-san (ông già) trung niên. Nhưng, không thể lơ là cảnh giác trước ông ta được.

Souei thì cùng tuổi với Benimaru.

Nước da ngăm đen, bộ tóc xanh đen. Là một người khá đẹp trai mang bầu không khí khác hẳn, cao tầm 190cm.

Đôi mắt cũng xanh, thức rất phù hợp với cậu ta.

Tất cả đều vượt mức A Rank!

Xin được lặp lại. Tất cả, đều, vượt, mức A Rank!!!

Ra đó là lý do tôi dùng bấy nhiêu Ma tố!

Nếu có hỏi, tôi chắc sẽ nói rằng, tất cả những người mạnh nhất trong tộc đều đã chạy trốn đến đây…

Và, tuy chưa hề được nghe, nhưng chắc họ đã có tên sẵn rồi.

Cái này, nếu họ mà phản bội, đó chẳng phải là chuyện đùa!

Và như thể cười nhạo vào nỗi lo lắng của tôi,



“Rimuru-sama! Xin Ngài hãy lắng nghe nguyện vọng của chúng tôi! Xin Ngài, hãy tiếp nhận lòng trung thành của chúng tôi!!!”



Và, tất cả họ đều quỳ xuống ngay trước mắt tôi!

Lý do từ chối… làm gì có.



Thế là, tôi có được những đồng hành mới!





… Việc tôi có hơi e ngại trước sức mạnh của họ, tôi sẽ giữ kín trong lòng!



———-Lời Dịch giả———-

Chúc mọi người có kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh – Tết dương lịch vui bên người thân trong gia đình và bè bạn.



Chú thích:

[1] 若 (waka) và 姫 (hime) tạm dịch là ‘thiếu chủ’, và ‘công chúa’.

[2] Từ chương này về sau, khi kiểu viết Furigana của một từ/nhóm từ xuất hiện nhiều lần trong chương, lần đầu tiên sẽ được viết nguyên theo dạng Aaa{bb}, từ lần thứ hai trở đi sẽ viết gọn thành {bb}. Ví dụ: Đại quỷ tộc {Ogre} → {Ogre}.

[3] Bản gốc là 里 (sato), nghĩa là “xứ sở, vùng đất, nhà, quê hương” chứ không hẳn là “làng”.

[4] Tác giả đặt các tên lần lượt là 紅丸(ベニマル) (Hồng Hoàn – Vòng tròn đỏ thẫm), 朱菜(シュナ) (Chu Thái – Rau cỏ màu đỏ tươi), 黒兵衛(クロベエ) (Hắc Binh Vệ – Vệ binh màu đen), 白老(ハクロウ) (Bạch Lão – Lão già trắng), 蒼影(ソウエイ) (Thương Ảnh – Hình ảnh xanh dương), 紫苑(シオン) (Tử Uyển – một loài Cúc tím). Chóng cả mặt với mớ tên này, nếu để kiểu thông thường, các bạn sẽ làm ầm lên ngay, nên đành nhét vào chú thích, bạn nào thích thì ghi nhớ. Ps. Đây là tra từ điển mà ra nhé, nên có thể ý nghĩa thực sự của từ sẽ khác đi một tí.
Đăng bởi: