Tensei Shitara Slime Datta Ken

Chương 28: Chức Nghiệp


Có những đồng bạn mới cũng tốt, nhưng liệu mọi người sẽ hòa thuận với nhau?

Tôi đã có mối lo như thế, nhưng mối lo đó nhanh chóng tan biến đi.

Các Đại quỷ tộc đã tiến hóa thành chủng tộc cấp cao Quỷ tộc (Oni) rồi.

Có lẽ, khi tiến hóa đến gần tổ tiên mình, họ sẽ thức tỉnh trước những năng lực siêu việt hơn.

Tôi biết mình có nói bọn họ đã vượt mức A Rank, nhưng khi năng lực của họ ổn định lại, nó tụt xuống mức “A-”.

Tuy thế, rõ ràng là họ đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngoài ra, trong các trận chiến, các năng lực đặc thù, hơn là năng lực thể chất, mới là yếu tố quan trọng quyết định chiến thắng.

Bản thân tôi, nhờ vào các năng lực của mình, mới có thể thắng được Khổng lồ {Ifrit} của lửa.

Nên phải thú nhận rằng, tôi rất có hứng thú với năng lực đặc thù của họ.



Thêm vào đó, do đã tiến hóa, trang phục của họ không còn vừa vặn nữa.

Cơ thể đã thu nhỏ lại (nói thế chứ vẫn lớn hơn các Goblin nhiều), nên chẳng còn hợp cỡ nữa.

Áo giáp thì nứt vỡ, vũ khí cũng hư hỏng luôn.

Tôi khá tò mò vì trang phục của họ trông như của những binh sĩ thất trận vậy…

Và bởi tò mò nên tôi mới hỏi.



“Vâng! Vào tầm 400 năm trước, có một người trẻ tuổi đến xứ của chúng tôi.

Tuy người trong xứ có nghi ngờ, nhưng vị Trưởng xứ hồ hởi đón tiếp cậu ta.

Vào khoảng thời gian đó, có một con Rồng cấp thấp {Lesser Dragon} hoành hành trong rừng. ‘Cám ơn!\ cậu ta nói, rồi đánh bại con rồng đó.

Người dân xứ ca ngợi hành động đó của chàng võ sĩ trẻ ấy, công nhận cậu ta và truyền lại đến ngày nay.

Chúng tôi phỏng theo các trang bị và vũ khí người đó đang mang, và thế là có trang bị của hiện tại.”



Sự việc là như vậy.

Bọn họ phỏng theo các trang bị, và tự mình làm được chúng?



“Vậy là các người mô phỏng theo và tự chế tạo ra các trang bị?”

“Là như vậy. Chàng tráng sĩ đó đã dạy nhiều kỹ thuật, và chúng tôi, thông qua các thử nghiệm và lỗi, cũng đã làm được.

Kurobee đây, là một Thợ rèn kiếm.”



Ồ! Chúng ta có một người rèn kiếm rồi…

Phải nhanh nhanh giới thiệu người này với Kaijin mới được.

Do họ đã gặp vào hôm qua rồi, nên cuộc thoại rất chóng vánh.

Thực sự thì, Kurobee và Kaijin cứ như quen hnau đã lâu vậy, họ nhanh chóng bắt tay nhau chế tạo trang bị mới ngay tức thì.

Nhờ vào họ vậy.



Có một việc còn đáng ngạc nhiên hơn nữa!

Thế giới này, có sản phẩm tơ lụa.

Hầu hết tài liệu tôi thấy đều là từ vải gai. Các bộ quần áo rách rưới của Goblin cũng đều thuộc nhóm vải gai.

Mà, các loài thực vật không hoàn toàn giống nhau, nên có lẽ sẽ rất khác nhau, nhưng ít ra thì cũng không nhìn nhầm cây gai được.

Cơ mà, Lụa.

Đó là thứ thu được từ Ngài địa ngục {Hell Moth}, sống ở gần xứ của tộc Ogre, khi chúng ăn và chuyển từ ấu trùng sang kén nhộng.

Khi trưởng thành thành Ngài địa ngục {Hell Moth}, chúng sẽ thành một Ma vật ăn thịt B Rank hung tợn với bột phấn có hiệu quả gây ảo giác, tuy thế, trong thời gian biến thái[1], chúng lại hoàn toàn không có phòng bị.

Tức là tìm và thu thập lấy các kén nhộng.

Shuna rất giỏi trong việc trong việc này, nên được gọi là Orihime (Công chúa dệt vải).

Phải giới thiệu cô với Garm và Dold thôi.

Garm phụ trách quần áo hàng ngày và đồ lót.

Còn Dold phụ trách thuốc nhuộm và những bộ trang phục cao cấp như kimono chẳng hạn.

Tuy vẫn chưa tạo ra chúng được, nhưng chuẩn bị trước để sau này chế tạo cũng tốt thôi.

Về việc thu thập kén, chúng tôi nhờ đến các Kỵ sĩ Gonlin.

Trong quá trình dó, họ cũng sẽ bắt một số con vẫn còn giai đoạn ấu trùng về nuôi trong trấn.

Do tôi không rành lắm trong việc nuôi tằm, nên đây chắc hẳn sẽ là thông qua các thử nghiệm và thất bại rồi.

Tuy nhiên, do chúng tôi có lẽ rồi cũng sẽ có quần áo cao cấp để mặc, nên cũng đáng bỏ công lắm.

Còn về mớ Cương mịch (tơ thép) của tôi…

‘Nhờ cô cả đó!’ tôi nói với Shuna,



“Vâng! Xin hãy để cho em, Rimuru-sama!”



Shuna trả lời với gương mặt hơi ửng hồng.

Dễ thương quá đi. Có lẽ cô bé đang ở độ tuổi cảm thấy vui vẻ khi được dựa vào.

Là một Công chúa Ogre, chắc hẳn cô ấy không làm việc với vải vóc như một thú tiêu khiển.

Cho nên, khi được nhờ đến, cô cảm thấy rất vui.

Còn anh em nhà Dwarf, họ cũng rất vui vẻ khi được chế tác chung với Công chúa dễ thương dường đó.

Nhưng, xin đừng, đừng có mà ‘ra tay’ với cô bé…

Cô bé này, tuy trông như thế, nhưng lại rất mạnh đấy!

Có lẽ, nếu bọn họ mà ‘động tay động chân’ với cô bé, 2 người đó sẽ không còn mạng để đón chào bình minh ngày tiếp theo đâu.

2 người này, khá là “Ero”, nên tôi có tí không an tâm.

À, vì tôi không hề có tí ‘dục tính’ nào nên mới có thể lo lắng cho bọn họ.

Chứ nếu tôi mà có nó, chắc hẳn tôi sẽ phải lo lắng cho bản thân mình trước khi lo cho người khác.

Vì cô bé quá sức dễ thương!

Thực sự là một Onihime.[2]

Cứ mỗi lần ‘tán’ cô bé sẽ là một lần mạo hiểm cả sinh mạng.



“Shuna-sama. Shuna-sama đã có công việc rồi nhỉ?

Nên xin đừng lo lắng về Rimuru-sama nữa, thần sẽ chăm sóc cho Ngài ấy.”



Shion nói thế, và chen vào giữa Shuna và tôi.

Có cảm giác như tôi thấy những tia chớp xẹt xẹt bay giữa Shuna và Shion vậy… Chắc chỉ là tưởng tượng mà thôi.



“Ufufu. Thiếp, sẽ là người chăm sóc cho Rimuru-sama, được không ạ?”[3]

“Không đâu, Công chúa. Thần sẽ là người trông nom ngài ấy!”



*Bachibachibachi*



Chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Cơ mà, ta chẳng cần có ai chăm sóc.

Do đã sống độc thân lâu rồi, nên tôi có thể tự mình xoay xở gần như mọi việc!

Thế này… phải ‘chuồn êm’ thôi.

Tôi đã nghĩ vậy,



“Rimuru-sama! Giữa thiếp và Shion, Rimuru-sama nghĩ ai sẽ phục vụ bên cạnh ngài tốt hơn?”



Bọn họ không để tôi ‘đánh bài chuồn’.



“À, ừm. Shuna bận việc dệt vải rồi nhỉ? Nên, khi nào em rảnh, ta sẽ nhờ em vậy nhé?”



Nhờ, nhờ làm chuyện quái gì mới được chứ?

Toi không rõ lắm, nhưng mà,



“Rõ ạ! Thiếp đã được trông cậy vào!”



Un. Rồi. Cứ để mọi chuyện như thế đi.



“Được rồi! Ta sẽ nhờ em!”



Cô bé mỉm cười và gật đầu trước lời tôi. Dễ thương quá đi.



“Như vậy, tạm thời, xin hãy giao Rimuru-sama lại cho thần.”

“(chậc) Hãy chăm sóc ngài ấy.”

“(fufu) Xin tuân lệnh.”



Chẳng rõ vì sao mà cuộc trò chuyện trở nên nặng nề quá.

Lúc này, tôi có cảm tưởng bầu không khí đang lạnh dần… chắc chỉ là tưởng tượng thôi.

Mọi người biết đấy, trong thế giới này, có những lúc người ta bắt buộc phải nói ‘Chỉ là tưởng tượng mà thôi!’, và đây là một trong những lúc đó.





Và cùng với Shion, chúng tôi đi quanh trấn để quan sát việc xây dựng.

Nói mới nhớ, ba người kia đi đâu rồi chứ?

Mới lúc nãy đây họ còn ở cùng chúng tôi kia mà.



“Hakurou-sama là thầy giáo chúng em. Đó là kiếm sĩ mạnh nhất trong đoàn gia thần, nên chắc hẳn ngài ấy đã đi kiểm tra việc phòng vệ quanh trấn rồi.

Còn Benimaru-sama và Souei, 2 người đó chắc đang kiểm tra năng lực của mình.

2 người đó, vừa là Rival vừa là bạn thân. Chắc họ đang khảo nghiệm năng lực mới của bản thân rồi.”



Vậy sao.

Hiển nhiên rồi, tôi biết xác nhận khả năng của bản thân quan trọng thế nào mà.

Còn Hakurou-san là một Kiếm sĩ à. Thực sự phải nhờ ông ta dạy mới được.

Nhưng vì ông ta đang tuần tra quanh làng, nên việc nhờ huấn luyện đành gác lại sau vậy.

Nhóm của Kurobee đang bận chế tạo giáp và vũ khí mới, nên thế cũng tốt. Nhưng thực tình, kiếm à.

Tôi thực sự muốn một đội quân Goblin với vũ khí chủ đạo là kiếm. Thế nhưng, trong thực chiến, thương mới là lựa chọn tốt hơn cả.





Chúng tôi đi tìm Benimaru và Souei.

Hay nói đúng hơn, chúng tôi đi đến nơi có các luồng Yêu khí va chạm vào nhau. Một khoảng trống về phía hang động.

Đó là một cuộc chiến {Battle} thường thấy trong truyện tranh.

Các luồng Yêu khí {Aura} đỏ và xanh đâm sầm vào nhau.

‘Đến mức ‘Trời long, đất lở’ luôn nhỉ?’ thứ sức mạnh khiến người ta phải nghĩ như thế.

Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa. Vậy ra, đây là Oni sao…!

Các bộ giáp họ đang mặc vỡ vụn ra do sức mạnh đó. Vốn dĩ, chúng chẳng thể nào bảo vệ được gì trước thứ sức mạnh này.

Kiếm cũng gãy rồi, nên bọn họ tiếp tục đấu tay không với nhau.
Trông rất giống với Karate, với các quy tắc và chuyển động. Đó không phải là một trận đấu giữa những kẻ nghiệp dư.

… Ư… ừm… họ, vốn, là Ogre hả?

Chuyển động của họ lưu loát đến mức tôi muốn hỏi câu đó.



“Không hổ là Thiếu chủ. Souei cũng rất tốt. Trong võ thuật của chúng ta, Quyền thuật tay không là nền tảng động tác cơ bản cho Kiếm thuật.”



Chính là, Kiếm cũng là một phần thân thể, nên đầu tiên phải rèn luyện và làm chủ thân thể…

Đó là những lời được truyền lại từ chàng tráng sĩ trẻ ở xứ của họ.

Với tộc Ogre hoàn toàn làm chủ được võ thuật, nếu Mạo hiểm giả mà gặp họ thì… cho đến bây giờ, chẳng biết có bao nhiêu kẻ xấu số như vậy rồi nhỉ. Hãy cầu phúc cho họ nào.



Hai người họ nhận ra sự hiện diện của tôi, nên ngừng tay và tiến nhanh đến.

Trông như là chẳng ai có chấn thương nào cả.

Nói sao nhỉ, cảm giác cứ như thể bọn họ đang chơi đùa vậy đó.



“Rimuru-sama, rất biết ơn Ngài đã ban cho sức mạnh tuyệt diệu này!”

“Với sức mạnh này, hãy cho lũ Lợn đó chứng kiến một cuộc Huyết tế!”



Un. Dù không thể nói tôi trông đợi gì nhiều.



“Những lời hứa hẹn đấy! Ta sẽ nhờ các ngươi. Mà, phải chờ các tin tức từ nhóm Goblin trinh sát nữa.”

“Việc đó gặp khó khăn sao?”

“Không, các Goblin đã làm rất tốt rồi, nhưng nếu đến gần quá sẽ gặp nguy hiểm lớn.”



Đúng vậy. Việc thu thập thông tin là điều cơ bản, nên tôi đã cho đi trinh sát rồi.

Tuy nhiên, tôi nghe nói Đổn đầu tộc {Orc} rất đa nghi, nên tôi đã đặc biệt dặn là không được mạo hiểm quá.

Nghe lời giải thích của tôi, Souei,



“Rimuru-sama, nếu là vậy, xin hãy cho tôi đi trinh sát. Xin hãy ra lệnh cho tôi!”



Cậu ta nói thế.

Cậu ta tự tin đén thế, chắc là do có năng lực thuộc hệ trinh sát rồi nhỉ.

Tiến hóa rồi, nên Oni mạnh mẽ Souei này có lẽ sẽ thích hợp trong việc thu thập tình báo hơn các Goblin.

Souei trông rất trầm tĩnh, nên có lẽ sẽ không hành động liều lĩnh đâu.

Có lẽ nên để cậu ta làm việc đó.



“Nhờ cậu nhé?”

“Vâng! Xin tuân lệnh!”



Ngay khi nói xong thì *Vút* hình bóng cậu ta biến mất ngay.

Ảnh di động. (Di chuyển thông qua bóng)

Thấy rồi, một ví dụ tuyệt hảo về cách thức di chuyển.

Nếu nỗ lực, tôi có lẽ cũng sẽ học được. Dường như số lượng việc tôi cần tập luyện lại tăng lên rồi.



“Xin lỗi đã sử dụng bạn cậu…”

“Không có gì đâu ạ. Chúng tôi phải sử dụng thật hiệu quả năng lực Ngài ban cho này!”

“Hiểu rồi… Đám Orc là kẻ thù không đội trời chung của cậu mà. Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiến đấu thôi, nên khi đó cứ thỏa chí mà tung hoành.”

“Hẳn nhiên. Nếu có việc tôi có thể làm, xin cứ ra lệnh. Tôi sẽ thành tay chân của Rimuru-sama!”

“… Vậy sao. Trông cậy vào cậu đó! Nhân tiện, các cậu có hòa hợp với nhóm Goblin không?”

“Không sao cả. Ngài tính lập thành một quốc gia sao? Rimuru-sama là Vương, Rigurdo-dono chắc hẳn sẽ là Tể tướng.

Tôi, thì không thích hợp với chính trị, nhưng những việc quân sự có thể để đó cho tôi. Còn có cả Hakurou nữa mà.”



Khi chúng tôi đang đàm luận thì,



“Hohoho. Thiếu chủ. người tính sử dụng lão già này à?

Tuy nhiên, nếu là vì Rimuru-sama, lão sẽ khiến cơ thể già nua này phải vận động!”



Với những lời đó, Hakurou tham gia vào cuội đối thoại.

Tôi hoàn toàn chẳng nhận ra dấu hiệu nào của ông ta. Và Nhiệt nguyên cảm tri (Cảm nhận nguồn nhiệt) cũng chẳng hề có phản ứng.

Oi oi…

Giờ, nếu ông ta mà tấn công bất ngờ, tôi sẽ nhận ngay một cú mà không thể phản ứng gì được…

Đây, một Chuyên gia…!

Trong thời điểm tốt hơn, hoặc nếu sinh ra là con người, ông ta có lẽ sẽ được gọi là “Kiếm thánh” cho coi, lão {Hakurou} này.

Sinh ra là một Ogre, và vô danh, lão nhân {Ogre} này cứ yên lặng mà mài dũa kiếm thuật của mình mà không hề nổi lên trong thế giới.

Tôi có thể thấy ngay ông là người mạnh nhất trong các gia thần.



“Benimaru, cậu, mạnh hơn Hakurou-san không?”

“Fu. Rimuru-sama, câu đùa của ngài khiến tôi thấy ngượng. Không hề. Hakurou là gia thần mạnh nhất.

Ông ấy còn mạnh hơn cha tôi nữa. Thêm vào đó, dòng máu của chàng chiến binh trẻ ấy, ông ấy là hỗn huyết {một phần tư} với nhân loại.”

“Đúng vậy. Đúng thế, ông nội tôi, chính là Bậc thầy kiếm thuật Araki Byakuya (荒木白夜)!”



Người Nhật à.

Nếu không nhầm là vào thời điểm các thanh kiếm à.



“Thế sao, nếu vậy, ông là Võ sĩ {Samurai} hả.”



Một lời nói tình cờ của tôi.

Ma tố phát ra từ cơ thể Hakurou, hòa lẫn với lượng Ma tố xung quanh, rồi tụ lại.

Tuy lượng Yêu khí trong người ông ta không đổi. Nhưng chất lượng lại khác đi.

Tôi đã quên bắng đi. Thay đổi diễn ra khi Chức nghiệp {Class} biến đổi.

Một Quỷ nhân trung niên, đã được ‘hồi xuân’… Bây giờ, trông như ông ta đang ở độ tuổi tráng niên vậy.

Đến cả ông ta cũng thấy bất ngờ trước thay đổi của mình nữa là. Chà, lỡ làm rồi.

Chỉ một lời của tôi lại gây ra biến đổi lớn đến thế…

Tuy vậy, trong khi cơ thể ông ta đang điều chỉnh cho hợp với lượng Ma tố {Energy} tăng lên, dừng như nó đang điều chỉnh cho thích hợp với chức nghiệp Samurai.

Tôi không muốn nghĩ tới, tôi thực sự mong rằng ông ta sẽ không trở nên mạnh hơn mình.



“Tốt lắm. Kể từ bây giờ, ông là Samurai của ta. Samurai, là những người sống bằng lòng trung thành. Hãy phục vụ Benimaru cho tốt!”



Tôi cất tiếng.



“Khoan. Tôi cũng muốn trở thành một SAMURAI nữa.”



Benimaru nhìn tôi với ánh mắt cương quyết.

Benimaru thật sự là một chiến binh.

Nhưng lúc này thì…



“Tuy ta làm được, nhưng, cậu không muốn thành Trưởng xứ sao?”

“Ngài hỏi trễ quá. Tôi đã đầu quân dưới trướng Ngài rồi. Lòng trung thành của chúng tôi đã dâng cho Ngài.

Một lần nữa, tôi xin dâng Ngài lòng trung thành, nên xin hãy chấp nhận tôi là Samurai!”

“Cả em nữa. Xin Ngài đấy!”



Cả Shion nữa sao.

Đã đến nước này thì, ‘đã làm thì làm cho trót’ vậy.



“Ta hiểu rồi. Kể từ hôm nay, các ngươi sẽ là Samurai! Hãy trung thành sống vì ta!”



Tôi có cảm giác mình đã nói mấy lời này hôm qua rồi, thật xấu hổ quá đi.

Nhưng, những người này,



“Vâng ạ!!! Chúng tôi nguyện đem cả sinh mạng phục vụ Ngài!!!”



Không có một dấu hiệu xấu hổ, bọn họ thệ nguyện trung thành với tôi.





Nhân tiện, tôi cho Kurobee chức nghiệp “Đoản trì sư” (thợ rèn), còn Shuna là “Vu nữ” (Miko).

Về Kurobee, tuy sức chiến đấu có suy giảm, nhưng trong việc rèn kiếm, ông ta lại cho thấy một tài năng ghê gớm.

Lần sau, phải nhờ ông ta rèn cho một thanh kiếm mới được.

Vốn dĩ Shuna có thể dùng được Yêu thuật, nhưng khi trở thành Vu nữ, cô đã thức tỉnh thêm các Bí thuật khác nữa.

Không giống như Ma pháp, chúng không phải là thứ có thể truyền dạy cho người khác được.

Nếu cô bé mà đạt được những thuật đầy hứa hẹn khác, tôi sẽ bảo cho phân tích ngay.

Dù có không thể dạy cho người khác được, nhưng với tôi lại khác. 『Bộ thực giả』 là nhất!

Hiện tại Souei đã đi trinh sát rồi, dĩ nhiên thôi, công việc của cậu ta mà.

Khi cậu ta quay về, tôi sẽ ‘tặng’ cho ngay.

Fufufu, vì cậu ta đã có sẵn Ảnh di động, nên sẽ cực kỳ phù hợp.

Đúng vậy! Trẻ con lúc nào cũng yêu thích mà, “Ninja” (Nhẫn giả) ấy!

Nếu là cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ có thể tung một cú chí tử và khiến đầu bay vèo đi!

Còn Hakurou, ông ta dư sức làm được, thật đáng sợ.

Chỉ đứng trước ông ta trong dạng người thôi cũng đủ khiến tôi tưởng tượng cảnh bay đầu rồi, thật đáng lo ngại.

Tôi cần phải cướng hóa thêm hệ thống cảm nhận thôi.

Bây giờ, bọn họ đã trở nên mạnh hơn, tôi cũng phải nghĩ đến việc khiến bản thân mạnh lên rồi.

Cứ dựa vào năng lực mãi cũng chẳng tốt chút nào.

Dường như tôi có rất nhiều điều phải chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.





Và rồi nó xảy ra ngay, một lần nữa xác nhận tôi cần phải làm những gì về sau.



Chú thích:

[1] Biến thái: là cách viết ngắn của “biến đổi hình thái”, là một thuật ngữ trong Sinh học. Đừng có hiểu bậy hiểu bạ đó.

[2] Onihime (鬼姫): từ này mà dịch ra thành “Công chúa Quỷ” chắc sẽ bị ăn gạch ngay. :v

[3] Thiếp (妾): tiếng con gái nhún mình tự xưng, chứ không hề mang nghĩa “thê thiếp” gì ở đây đâu. Cấm nghĩ bậy. Chi tiết, cứ lên từ điển Hán việt online mà tra cứu.
Đăng bởi: