Tensei Shitara Slime Datta Ken

Chương 47: Sản Vật Của Trấn


Ma nhân Grucius là một Lang thú nhân.

Được đánh giá cao bởi năng lực ẩn mật, nên anh được Ma vương Karion giao nhiệm vụ bí mật này.

Nhớ lại sự việc khi ấy.

Lời nói,



“Hãy quan sát nhưng cố không để bị kẻ khác cản trở, nếu thấy những Ma nhân khác, thì hãy nhanh tay mời các Oni trước họ!”



‘Những Ma nhân khác ngoài thần ra?’ khi được hỏi, Karion đã trả lời,



“Clayman và Milim cũng sẽ cho một thuộc hạ đến.

Phải cùng ‘hợp tác’ với những kẻ đó khiến ta cảm thấy không tốt chút nào, nên hãy làm theo lời ta!”



Nói thế trong khi đánh mắt ra nơi khác.



“Ch-! Karion-sama! Sao Ngài lại đảo mắt đi vậy?

Chẳng lẽ bọn họ ‘rắc rối’ đến thế sao?”



Khi nghe vậy, gương mặt Karion lúng túng trong một thoáng, nhưng vẻ bối rối đó liền đổi thành nụ cười ngay.



“Vậy à! Ngươi không biết về Milim à! Iya—, vậy sao, vậy sao!

Được rồi. Cũng không sao đâu! Về thuộc hạ của Milim, đừng bao giờ bất tuân người tự nhận mình là thuộc hạ.

Miễn là đừng ‘trêu chọc’người đó, thì sẽ không sao đâu! Mà, nếu là ngươi, thì ta có thể tin được!”



Là như thế đấy.

Grucius vừa nghĩ về chuyện đó, vừa cố ‘chôn chặt’ nỗi nghi ngờ vào trong trí.

‘Nói đến ‘Milim’, chắc chắn là nói đến Ma vương Milim Nava. Đến cả mình còn biết đến một Ma vương nổi danh mà.

Cô ta chắc chắn là rất mạnh. Nếu chỉ nói về sức mạnh, chắc hẳn cô ta sánh ngang với Karion-sama, thậm chí có thể còn vượt trội hơn nữa.’

Về tính cách thì, nóng nảy, kiêu ngạo, tàn nhẫn, và ích kỷ. Chẳng có tin đồn nào tốt về cô ta cả.

Tuy nhiên, tại sao lại phải e ngại một thuộc hạ chứ?

Gricius chỉ mới thành Ma nhân trong khoảng 100 năm. Nên vẫn chưa hề biết.

Về Ma vương Milim ngoài những lời đồn.

Rất nhanh chóng, khi đến nơi hẹn hặp, cậu ta hối hận ngay lập tức.





Ma nhân Myulan, đang than vãn về vận rủi cùng cực của mình.

Việc hợp tác với thuộc hạ các Ma nhân khác. Đã là chuyện không hay rồi, những trong số đó lại có cả Ma vương Milim nữa chứ.



“Cái gánh nặng mình phải mang này nặng nề quá…”



Khi được hỏi, Ma vương Clayman đã nói,



“Hiện tại, con tốt dùng được, chỉ có ngươi mà thôi.

Nếu không mất đi Gelmudo, ta đã giao cho hắn rồi…

Cũng đành vậy thôi nhỉ? Hắn chết rồi còn đâu!”



Cô nhận ra là có bàn luận thêm gì cũng vô ích.

Ma vương Clayman.

Có biệt danh, Nhân hình khối lỗi sư {Marionette Master}. Sử dụng Khối lỗi thuật để thao túng thuộc hạ và đồng bạn nhưng những con rối.[1]

Việc này, hoàn toàn nằm trong vòng quyết định của Ma vương Clayman rồi.

Và mặc dù bị gọi là ‘con tốt’, nhưng cô cũng chẳng còn sức để trả lời lại nữa.

Chẳng còn cách nào khác. Cô chỉ còn nước chấp thuận vô điều kiện.

Cô biết rõ lắm. Về Ma vương tên gọi Milim.

Lần này, được Ma vương Clayman ra chỉ thị, chỉ về 1 điểm thôi.



‘Hãy ngăn các Ma vương khác, và tiến hành thu thập thông tin. Tìm kiếm những yếu điểm.’



Chỉ vậy thôi.

Lần này, Ma vương Milim cũng có dính vào, nên làm nhiều hơn thế là bất khả thi.

Cô cũng thấy vậy.

Ma vương Milim kia, không phải là kẻ vô trí lực. Tuy bị gọi là nóng nảy, khinh suất, nhưng không phải vậy.

Thêm nữa, trực giác của cô ta lại tốt đến bất thường, nên đánh lừa không phải chuyện dễ.

Cho nên, tốt hơn nên nghĩ là, không nên giữ bí mật trước người dó.

Nhưng, kẻ Myulan cần để tâm đến, lại không phải là ‘thuộc hạ’ của Ma vương Milim kia.

Mà chính là Ma vương Milim.

Vì cô biết điều đó, và biết cả vì sao Ma vương Clayman lại làm như thế.

Chắc hẳn là Ma vương Clayman cũng đã biết điều đó.

Lý do. Đó là,



“Ô, Cô là đồng hành của tôi sao? Tôi là Grucius, thuộc hạ của Ma vương Karion!”

“Hân hạnh, tôi là Myulan, thuộc hạ của Ma vương Clayman!”

“Milim đây!”



Chẳng hề có thuộc hạ của ma vương Milim.

Tóm lại, là như vậy.

Và như thế, 3 người gặp nhau tại điểm hẹn.



— — — — — — — — — — — — — — —



Hiện tại, bản Hiệp ước giữa Vương quốc Dwarf và Ma vật quốc chứng mình cho tính đồng tượng trợ giữa 2 quốc gia.

Vì đôi bên đại diện quốc gia đồng lòng ký kết, nên xác nhận giá trị bản Hiệp ước.

Một bản Hiệp ước giữa 2 quốc gia được ký kết dễ dàng đến thế ư? Vì việc đó không nằm trong kiến thức về tiền kiếp của mình, nên tôi hỏi,



“Hửm? Chẳng có vấn đề gì cả. Vì đã thề trước Thần linh, Tinh linh, và Linh hồn tổ tiên, nên không có sự dối trả trong chữ ký của ta.

Mà, vốn dĩ, cậu đâu phải con người đâu nhỉ?

Trong một quan hệ khế ước cưỡng chế như thế, nếu cậu nói dối, cậu sẽ bị xóa bỏ.”



Tuy tôi không hiểu được ông ta nói gì, nhưng có thể hiểu qua giải thích của 『Đại hiền giả』.

Ma vật không thể nói dối. Điều quan trọng này tôi hoàn toàn khồng hề biết.

Khi đã nhận thức được đó là lời nói dối, chúng ta không thể nói dối đối tượng được. Nhưng, điều đó không có nghĩa là đối tượng không thể bị ‘gạt’.

Vẫn có thể không nói hết sự thật, hoặc chỉ nói một số sự thật để dẫn dắt lòng tin của đối tượng.

Tuy thế, đối với các khế ước, hoàn toàn không thể dối trá bằng những cách vừa nói được.

À, nếu có thể tạo dựng được một cái cớ ‘bôi trơn’ thì chắc không thành vấn đề, nhưng khi công báo một lời dối trá, sự tồn tại của người đó sẽ bị xóa sổ ngay.

Đó là quy tắc chung với những Ma vật được tạo thành theo cách tự nhiên.

Tuy nhiên, những Ma vật sinh ra theo hình thức sinh sản lại không bị bó bược bởi quy tắc đó, và vẫn có thể nói dối mà chẳng bị sao cả.

Dường như Goblin có thể nói dối thoải mái. Trái lại, những Ma vật cấp cao, tiêu biểu là ác Ác ma, thì lại rất nổi tiếng vì bị ràng buộc bởi các Khế ước.

Ác ma không thể nói dối. Đó là một chủng tộc ‘tinh thuần’, trái hẳn với hình ảnh ‘gian trá’ thường nghĩ đến.

Hàu hết đều là, ‘khi con người cảm thấy an tâm và mất cảnh giác, họ sẽ bị ‘trộm’ mất linh hồn’…



“Đó là điều cơ bản của Ma vật, cậu không biết sao? Rimuru, cậu thật lạ kỳ…”

“Tôi mới chỉ được sinh ra cách đây không lâu. Nên vẫn còn đang học hỏi.”

“Thế sao… Thôi, cũng tốt. Các người vừa mới được công nhận là 1 quốc gia, đừng có mà dễ dàng bị xóa sổ đấy.

Sự chi phối của các người, sẽ sẽ dẫn đến sự bìh ổn của cả khu rừng. Nhờ các người đấy!”

“À, chúng tôi vừa mới xây xong trấn này, nên không hề có ý ‘chia tay’ với nó đấu. Chúng tôi sẽ hết sức cố gắng!”



Như thế, mỗi chúng tôi đều ký tên vào, và bản Hiệp ước chính thức có hiệu lực.

Tuy vẫn chưa biết hết toàn bộ ký tự thế giới này, nhưng ít nhất, tôi vẫn viết được tên mình. Tôi học chúng từ những ai có thời gian rảnh rỗi để dạy.

Ngay khi ký tên xong, bản Hiệp ước liền phát sáng, và tự chia ra làm đôi.

Dường như bản Hiệp ước được các chế tạo dựa trên Tinh linh công học. Mảnh giấy này, chỉ có thể bị đôi bên đôt cùng lúc, để vô hiệu hóa thôi.

Tuy nhiên, miễn là một bên còn sống, hiệu quả của nó vẫn giữ nguyên, dù có bị đốt cháy hay ném đi. Nó sẽ tự tái sinh lại thành dạng lúc đầu.

Chúng tôi có thử đốt nó một lần, và đã có thể kiểm chứng đó là sự thật.

Vậy là Hiệp ước đã thành lập. Hiệp ước này, chỉ duy nhất 2 quốc gia biết đến. Không có vấn đề gì cả khi một bản bị ‘phơi’ ra sáng, bởi bản kia là bí mật.

Khồng cần thiết công bố cho cả thế giới biết.

Dwarf Vương hài lòng nhận bản của mình,



“Ta cũng sẽ giao cậu thứ này!”



Nói thế, và lấy ra một Thủy tinh cầu to bằng nắm tay.

Khi tôi nhận lấy,



“Đấy là Thủy tinh cầu dùng để liên lạc. Việc lắp đặt, cứ giao cho Bester.

Hãy dùng nó khi gặp trường hợp khẩn cấp. Và, hãy bảo trọng!”



Nói xong, ông ta nhảy ngay lên Phi tường mã {Pegasus}.

Và, liếc nhìn Bester,



“Bester, hãy ở đây và nghiên cứu thỏa sức đi!”

“B- Bệ hạ! Lần này, thần sẽ đáp lại kỳ vọng của người!!!”



Ông ta gật đầu trước câu trả lời đó.



“Được, tạm biệt!”



Nói xong, ông ta bay đi mất.

Đột nhiên đến, ra đi vội vã.

Như một cơn bão.



“Nè, Kaijin, vị vua của đất nước ông, tự do tự tại đến thế, liệu có ổn không?”

“Chà… Ngài ấy đã trị vì hàng trăm năm, đạt nhiều thành tựu, nên không sao đâu!

Nhưng mà, lúc còn phục vụ, tôi chưa hề thấy Ngài ấy hành động ‘vô tư lự’ đến thế này…”

“Ái chà! Ta cũng chẳng phải là người có thể bình xét nhỉ!”



Quả vậy, tôi cũng đã tính sẽ đến trấn của loài người sơm sớm mà.

Nên sẽ không nói những điều không cần thiết, có thể gây cản trở hành động của mình được.

Kết thúc cuộc hội thoại như thế, chúng tôi rời quảng trường.

Bản Hiệp ước xác minh sự nối kết 2 quốc gia, được quyết định là sẽ ‘nằm’ trong Bao tử của tôi.

Nếu để lại trong trấn, nơi sự bảo mật vẫn chưa thật hoàn hảo, và lỡ bị đánh cắp, thì chẳng phải chuyện đùa.

‘Không biết nó có tự tái tạo lại như cũ khi bị mất không nhỉ’ quả thực tôi không dám làm thử cái thí nghiệm đó. Nên tôi quyết định phải cất nó thật kỹ.

Như thế, Hiệp ước với Vương quốc Dwarf đã được thiết lập thành công.





Giờ thì Dwarf Vương đã đi rồi, chắc nên nghĩ đến việc đang bàn dở hôm quả nhỉ. Khi vừa nghĩ đến đó thì,



“Rimuru-dono, Kaijin-dono, Xin hãy bỏ quá cho lầm lỗi! Chẳng hay tôi có được phép làm việc ở đây?”



Bester cúi chào chúng tôi.

À, nói mới nhớ, người đàn ông này đã từng gài bẫy chúng tôi. Tôi đã quên bẵng đi mất.



“Để ta hỏi lại, ông sẽ tuân theo chỉ thị của ta chứ?

Nghiêm cấm mọi sự xem thường các Ma vật! Như vậy được chứ?”

“Dĩ nhiên là được. Tôi biết tự cảnh tỉnh mà. Ngay từ đầu, vốn bắt nguồn từ sự ghen tị với Kaijin-dono mà ra…

Trong lần thứ 2 này, tôi sẽ không phạm lại sai lầm đó!

Tôi muốn dốc toàn lực vào việc nghiên cứu, không có gì là giả dối về mặt này cả!”

“Tôi, sẽ được lợi từ một nhà nghiên cứu kiệt xuất nhỉ?

Nếu có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho ông ta.

Nên, Rimuru-danna, xin hãy tin tôi, và tha thứ cho ông ta!”



Kaijin nói với tôi như vậy.

À, thực ra, chẳng phải là tôi, mà là ông, mới là người phải gánh lấy rắc rối…



“À, nếu ông thấy ổn, Kaijin, thì ta cũng chẳng có gì để phàn nàn.

Bester, xin được chiếu cố!”



Theo cách đó, Bester trở thành đồng bạn của tôi.

Và, vì Bester thành đồng bạn của tôi, kế hoạch tạo ra sản vật của trấn bắt đầu có bước tiến triển mau chóng.



— — — — — — — — — — — — — — —


‘Thật tồi tệ.’

Chẳng biết bao nhiêu lần Ma nhân Grucius đã phải kiềm chế tiếng thở dài rồi.

Khi nhớ lại nụ cười của Ma vương Karion, cơn giận nhẹ lại dâng lên trong lòng.

‘Cái người đó, đã biết rõ. Không, trong trường hợp này, là người không biết, mình mới thật tệ.’

‘Thật tồi tệ.’

‘Đang ngồi trên lưng mình, lại chính là Ma vương, ai có thể ngờ được chứ.’

‘Một ngày tồi tệ.’

Ngay khi gặp nhau,



“Này, đồ ‘chibi’ (lùn tịt, nhỏ bé, còi cọc…). Sao ngươi dám vô lễ dùng tên của Ma vương chứ?

Ta sẽ không ‘mách lẻo’ với Ma vương Milim, nên hãy khai tên thật đi.”



Anh đã nói thế.

Ngay khi nói xong, anh liền bị đánh, và bất tỉnh ngay.

Grucius lại rên rỉ.

Ngay từ đầu, anh đâu thể nghĩ rằng Milim anh đang gặp lại chính là Ma vương chứ.

Với mái tóc vàng óng rất đẹp buộc kiểu Twintail, cộng với thân hình nhỏ nhắn, ai cũng nghĩ đó vẫn là một cô bé.[2]

Một trong những người mạnh nhất, nhưng với diện mạo đó, ai có thể tin được chứ.

Vẻ mặt đáng yêu đó, chuyển đổi ngay khi bị gọi là ‘chibi’.

Đôi mắt tròn liền nheo lại và trở nên sắc bén hơn, và đôi môi kìa nở một nụ cười tàn bạo.

Và sự tính táo của anh bị cắt đứt ngay.

Khi bị đánh lần thứ 2, anh lần nữa bất tỉnh, và dẫn đến tình trạng hiện tại.

Ma nhân Myulan kia hoàn toàn ‘bơ’ anh.

‘Ngày tồi tệ.’

Gricius lại tự kiểm điểm. Đừng bao giờ phán xét qua vẻ ngoài của một Ma nhân, đó là thường thức, sao anh lại quên được chứ…

Myulan chắc hẳn đã biết rồi.

Ngay trước khi bị đánh, Gricius thấy mắt cô mở to ra. Biểu cảm ngạc nhiên, như thể muốn nói ‘Cái đồ ngốc gì thế này?’ vậy.

‘Mình cũng sẽ nghĩ thế thôi. NẾU mình biết trước…’

‘Thật tồi tệ.’

Nếu, nếu mà… được báo trước…

Tuy nhiên, anh đã được bảo là “đừng bao giờ bất tuân người tự nhận mình là thuộc hạ!”

Nhưng ai có thể ngờ được cô ta lại dùng tên thật mà không bảo mình là thuộc hạ chứ.

Chẳng lẽ Milim thành thực như thế là sai sao? Không, dẫu có bắt đầu nghĩ như thế, thì ‘tổn hại’ cũng đã xảy ra rồi.

Anh đã nhận ra được. ‘Đừng bao giờ ‘trông mặt mà bắt hình dong’ đối với một Ma nhân!’.



Và, hiện tại.

Anh đã biến thân về dạng sói, và đang lao vút qua khu rừng.

Chính nhờ vào năng lực hồi phục chuyên hóa của mình, mà anh đã ‘vượt qua’ được.

Sau khi bị đánh chết lên chết xuống, thì bị ra lệnh. Và dĩ nhiên, anh nào dám bất tuân.

Myulan đang chạy bên Gricius.

Với những Ma nhân như bọn họ, chỉ thế này thì chẳng thể khiến họ mệt được.

Như thế, nhóm 3 người đó, rất nhanh đến được thị trấn.



— — — — — — — — — — — — — — —



Việc phát triển Hồi phục dược đang tiến triển thuận lợi.

À, ‘hạ tính năng xuống, để tăng số lượng lên’, như thế thì khó lòng mà gọi là ‘phát triển’ được nhỉ.

Có thể nào pha loãng 1 phần Hồi phục dược thành 10 phần, với tỉ lệ chiết xuất 98% thành Hồi phục dược cao cấp (60%) không nhỉ?

Chúng tôi đã có thử nghiệm qua, nhưng pha loãng bằng nước là không thể được. Chúng đều chuyển thành Hồi phục dược hạ cấp (20%).

Với chất lượng cao hơn, dường như tỉ lệ hồi phục sẽ “+10%”.

Và Bester có một phát hiện bát ngờ.

Bởi ông ta nói muốn xem việc trông cỏ Hipokte của chúng tôi, nên chúng tôi dẫn ông ta vào Hang động Phong ấn.

Tuy lúc đầu có sợ hãi khi cưỡi Tinh lang, nhưng bất ngờ là ông ta nhanh chóng quen với việc đó ngay.

Và như thế, Bester được hướng dẫn bước vào Hang dộng. Gabil đón chúng tôi ở cửa hang, và dẫn mọi người vào trong.

Sau khi quan sát tình hình nuôi trồng của chúng tôi, ông ta đi xem hồ nước ngầm…



“Rimuru-dono, bởi nồng độ Ma tố trong hồ rất cao, nên mới có thể trồng được cỏ Hipokte.

Vậy, nếu như thay vì dùng nước thông thường, ta dùng nước từ hồ này pha loãng Hồi phục dược thì sao?”



Ôi chà, đáng để thử lắm chứ!

Và, chúng tôi làm ngay. Và hoàn thành được Hồi phục dược trung cấp (40%).

Dĩ nhiên, với chất lượng cao. Sẽ được Hồi phục dược 50%.

Thật tuyệt vời. Thành công lớn rồi.

Chúng tôi cũng tiến hành thí nghiệêm giới hạn pha loãng thuốc, và từ 1 phần Hồi phục dược, đã có thể tạo ra 20 phần Hồi phục dược trung cấp.

Gật đầu với Kaijin, tôi liền đập tay với ông ta.

Thành công rồi.

Sản vật đầu tiên của Ma vật quốc “Tempest”.

Và chúng được làm ra theo cách đó.



Bester trông như đang rất vui vẻ ‘nghịch cỏ’ cùng với Gabil.

Bọn họ ‘hợp rơ’ đến mức bất ngờ luôn.



“Hừm, hợp ý qua nhỉ. Bester, ông có muốn có một phòng ở đây không?”



Tôi nói với ý đùa một tí nhưng,



“Ngài nói thật chứ!? Tôi cũng muốn ở trong hang động yên tĩnh này.

Bầu không khí nơi này cứ như của một phòng nghiên cứu bí mật vậy!”



Ông ta nói, với ánh mắt lấp lánh.



“Chắc chứ? Nơi đây, thỉnh thoảng có Ma vật Rết B+ xuất hiện đó?”

“Hừm. Không vấn đề gì.

Thực ra, tôi cũng rất thích Ma đạo, và cũng khá giỏi đấy.”



Tôi nhìn Kaijin, ông ta lắc đầu. Nói dối à?



“Miễn là ông không hối tiếc, chúng tôi chuẩn bị phòng cho nhé?”

“Không vấn đề gì đâu! Vẫn có Gabil-dono ở đây mà!”



Quả vậy, miễn là có Gabil ở đây, ông ta sẽ không bị tấn công.

Hài lòng,



“Gabil, việc của Bester, nhờ cậu nhé?”

“Xin hãy giao cho tôi! Đã có tôi ở đây, và tôi cũng sẽ cho 2 thuộc hạ đi kèm!”



Tên Gabil này, đã trở nên đáng tin cậy rồi nhỉ.

Tuy vẫn còn lo lắng về ‘đầu óc’ của cậu ta, nhưng năng lực của Gabil vốn cao sẵn rồi mà.

Dạo gần đây, cậu ta có ‘dịu’ lại đôi chút, và dường như cũng rất hợp ý với Bester, nên để cậu ta lo việc này vậy.

Và thế là, chúng tôi xây dựng phòng nghiên cứu cho Bester ngay trong Hang động.

Các thuộc hạ Long nhân tộc {Dragonewt} của Gaibl đào một cái hố, và rồi một căn phòng khá dễ chịu được tạo dựng.

Nếu đây hóa thành phòng nghiên cứu, có lẽ chúng tôi không cần phải lắp các tiện nghi cho sinh hoạt rồi.

Nhưng cần phải nghĩ đến cách thức Bester di chuyển giữa đây và thị trấn.

Khi nghĩ đến điều đó,



“Rimuru-dono, tôi thiết lập một Ma phương trận ở nơi này được không?

Trong không gian phía sau cánh cửa, thì kích hoạt Ma pháp khá khó khăn, nhưng ở ngoài thì lại được.

Tôi thiết lập một Ma phương trận ở ngoài phòng lớn nhé?”



Trước đó, tôi có nói muốn tạo một Ma phương trận ở nơi tôi đã đánh bại con rắn đen.

Một Ma phương trận thuộc 〈 Chuyển di Ma pháp hệ〉. Dường như phải vẽ một mẫu đồng dạng ở ngoài cửa mới có thể kích hoạt được.

À, có vẻ như nói thích Ma đạo là không phải nói dối rồi. Điều này khiến Kaijin sửng sốt. Dường như ông ta không hề biết.

Mà, miễn là Ma vật không đột nhiên xuất hiện trong trấn, thì tôi đều cho phép.

Và Bester liền vẽ các Ma phương trận trong nhà mình trong trấn, và căn phòng trong hang. Như vậy, việc di chuyển từ nhà đến nơi làm việc đã được giải quyết.

Cơ mà, Ma phương trận Chuyển di à. Chúng tiện dụng quá.

Không cần phải nói là, tôi bảo ông ta dạy cho mình ngay.

Sau khi nhóm Gabil cũng biết về điều đó, việc đi lại giữa trấn và Hang động trở nên thuận tiện hơn nhiều.

Bester, là người hữu ích hơn là tôi tưởng.

Còn về ông ta, miễn sao có thể dốc tâm trí vào nghên cứu, ông ta trông sống dộng hẳn lên.

Do tôi có đưa một ít Hồi phục dược và “Ma cương”, ông ta có thể tự mình nghiên cứu.

Tôi cũng có giới thiệu ông ta với Kurobee và Shuna, việc đó dẫn đến một cuộc hội thoại rất, rất dài.

Người này, ham mê Nghiên cứu hơn là Quyền lực.

Khi nhớ lại gương mặt ông ta lúc còn nắm quyền, trông như ông ta rất buồn chán.

Chà, nó làm hư hỏng con người mà.

Nhưng, thật sư, con người tốt nhất nên làm những gì mình thích. Miễn sao điều đó không gây phiền nhiễu cho người khác! Vậy đó.





Và như thế, trải qua một thời gian, Bester tự nhiên ‘trở thành ‘người trong hội’ với chúng tôi.



— — — — — — — — — — — — — — —



Kết thúc thiền định, ông mở mắt ra.

Một căn phòng ánh sáng mờ mờ. Vua Dwarf đang trong một căn phòng của một nhà trọ cao cáp.

Một nhà trọ nơi Thủ lĩnh đội Ám bộ dùng tên giả để ở.

Ông cười to. Cũng lâu rồi ông mới có một trải nghiệm thú vị đến thế.



“Bệ hạ, Ngài thấy thế nào?”



Trước khi kịp nhận ra, một Ảnh đã xuất hiện kề bên.

Ông nhận ra ngay. Đó là một trong số Ám bộ của ông.

Việc ông lẻn ra khỏi Cung điện và đến trọ nơi đây đã gây náo động ở Cung điện.

Vốn dĩ, ông có đến 100 người đảm nhiệm việc hộ vệ, việc họ lạc mất tung tích của người cần được bảo vệ quả thật không thể bào chữa được.

‘Cần phải huấn luyện lại thôi’ Nhà vua nghĩ thế.



“Không vấn đề gì!”



Ông trả lời ngắn gọn.

Không có vấn đề gì cả. Tuy đã lâu rồi ông mới dùng lại 『Hồn phách băng y』 (sỡ huữ linh hồn), nhưng đó là kỹ năng rất quen thuộc với ông.

Rồi ông truyền ý nghĩ đến Thủ lĩnh Ám bộ.



(Ngươi hãy quay về Vương đô ngay, mang theo cả con {Pegasus} nữa! Hãy biến mất vào bóng tối như mọi lần.)

“Vâng! Xin tuân lệnh!)



Một đoạn thoại thông lệ.

Đó là người tâm phúc của ông. Thủ lĩnh Ám bộ.

Với cùng một gương mặt, cùng một thân thể. Là một thân thể tổng hợp, thành tựu của Tinh linh công học.

Đó, là một bí mật chỉ Nhà vua mới biết.

Không giống như với người khác, ông có thể đạt được sự chuẩn xác gần như tuyệt đối khi dùng 『Hồn phách băng y』 lên cơ thể này.

Đây có thể nói là ‘quân bài tẩy’ của Nhà vua khi gặp tình huống khẩn cấp.

Vua Dwarf Gazelle Dwargo nhớ lại trận đấu tập ngày hôm qua, và nở một nụ cười.



‘Ma vật {Slime} đó, sẽ trở nên rất mạnh.’



Chỉ với tốc độ phản ứng đã có thể dùng kiếm gỗ đỡ đòn từ ta rồi.

Gazelle không hề có ý định đánh văng cây kiếm gỗ khỏi tay Rimuru. Ông có ý định đánh một cú vào đầu.

Việc đó, cho thấy rằng, tuy có hơi muộn, nhưng hắn vẫn phản ứng lại.

‘Thật thú vị’ Ông thật lòng nghĩ.

Kết quả của bản Hiệp ước này, ông không hề biết trước.

Tuy vậy…



‘Đừng làm ta thất vọng, Slime {Rimuru}!’



Gazelle cảm thấy kết thúc của thời đại hòa bình sắp đến.



Chú thích:

[1] Nhân hình khối lỗi sư: Bậc thầy điều khiển con rối (hình người). :v

[2] Raw là 銀髪, tức ngân phát – tóc màu bạch kim. Eng lại là Blond hair – tóc vàng. Các bạn tra Google hình ảnh sẽ thấy sự khác biệt ngay. Còn LN thì lại tóc đỏ. @.@ Tôi bó tay. T.T. Về Twintail, Twintail hơi khác với tóc 2 bím một tí. Các bạn tra google hình ảnh sẽ thấy ngay. Cho nên tôi mới ‘cắn răng’ để nguyên là Twintail. T.T
Đăng bởi: