Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 4: Âm Phong Thú


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Cộng thêm thanh kiếm mang theo từ nhà, Trần Vũ còn mang theo một viên Huyết Cơ Đan, một viên Âm Phong Đan, một tấm nhất giai Độn Thổ Phù, một tấm nhất giai Hỏa Lực Phù, một viên hạ phẩm linh thạch còn dư lại và Băng Lực Phù lần trước chưa sử dụng hết.

“Lần này xem vận may ta đến đâu!”

Lần trước Trần Vũ cũng đến đây nhưng lại kiếm được rất ít Âm Phong Thú do quá nhiều người gây rối loạn nên chúng không dám ra, làm hại hắn thảm hại lần đó.

Kiểm tra mọi thứ trên mình thấy không có vấn đề gì, Trần Vũ nhảy xuống một hang động, trong đó thường có Âm Phong Thú sinh sống nhiều hơn phía ngoài.

Đi không đầy nửa canh giờ thì trong bụi cây phía trước có tiếng xoàn xoạt, một con Âm Phong Thú thân dài năm tất màu xám, trông giống như một con chuột, lưng đầy hoa văn như giun bò chui ra khỏi bụi cỏ.

“Ôi linh thạch của ta!” Trần Vũ nhìn thấy con Âm Phong Thú như nhìn thấy linh thạch, lòng không khỏi mừng lên.

Âm Phong Thú còn chưa hiểu gì thì thấy một người lao vào, vù vù, Trần Vũ phát phát ra hai đạo Phong Nhận chuẩn xác cực độ chém vào đầu nó, cắt mất một nửa. Con Âm Phong Thú xuất hiện đầu tiên không kịp kêu lên là đã co rút nằm thẳng đơ.

“Ha ha, may mắn thật, ta chỉ cần bắt thêm hai con nữa là có thể đổi lấy được một viên hạ phẩm linh thạch rồi.”

Trần Vũ miệng cười ha hả, lúc trước hắn đi gần nửa ngày trong Thanh Phong Sơn nhưng chỉ bắt được có hai con ma thú, nhưng lần này chỉ mới đi được một lúc là gặp được con Âm Phong Thú chui ra.

Lấy con Âm Phong Thú bỏ vào trong túi vải, Trần Vũ lại tiếp tục cầm thanh kiếm đi về phía trước không ngừng tìm kiếm Âm Phong Thú mặc khác còn tìm kiếm linh dược.

Lúc này phía trước hắn có một cái hang động lớn bằng đứa trẻ đứng thẳng, phía trước hang động hắn thấy có hai con Âm Phong Thú đang đi kiếm ăn.

Không để Âm Phong Thú trốn, Trần Vũ bất ngờ cầm thanh kiếm truyền chân khí vào phát ra Phong Nhận đánh về phía con Âm Phong Thú kia.

Chít Chít…

Thấy đồng bọn của mình bất ngờ bị người khác đột kích khiến con Âm Phong Thú còn lại bắt đầu kiêu loạn lên, miệng phun ra hắm ám khí, hắc ám khí này có thể ăn mòn pháp bảo cấp thường, ngoài ra nếu trúng phải người sẽ vô lực, kinh mạch từ từ đứt đoạn, sau đó tắt thở mà quy tiên.

“Đừng chạy linh thạch của ta!”
Thấy con ma thú đang muốn chạy hắn nhanh chóng dùng chân khí bao lấy quanh người tiến đến gần Âm Phong Thú đang muốn chạy đó, nhưng khi vừa tiến vào đám khí đen đó lập tức một tiếng “Xèo” vang lên, chân khí quanh người Trần Vũ bắt đầu bị ăn mòn.

“Ám khí của Âm Phong Thú thật lợi hại.” Trần Vũ hơi giật mình nhìn hắc khí đang dần xâm nhập vào mình.

Thấy tình hình không ổn Trần Vũ lấy ra viên Âm Phong Đan nuốt vào sau đó nhanh chóng truyền hỏa nguyên lực vào thanh kiếm chém một kiếm về phía Âm Phong Thú khiến nó bị cháy rụi lông.

“Lại được hai con Âm Phong Thú nữa, hôm nay thật tốt.” Trần Vũ đắc ý cười ha hả , sau đó tóm lấy hai con Âm Phong Thú bỏ vào túi vải.

Hai ngày tiếp đó, trên người Trần Vũ vác hơn mười lăm con ma thú, dù hắn kiếm cở nào đi chăng nữa cũng không thấy một con Âm Phong Thú nào tiến ra, nên đành mang số Âm Phong Thú bắt được tiến ra khỏi Âm Phong Cốc, trên đường quay trở lại Thanh Phong Thành.

“Lần này thu hoạch thật tốt, chắc Vân nhi sẽ vui lắm đây ha ha.” Thần sắc phấn khởi, Trần Vũ vừa cười vừa cõng túi đựng ma thú màu xám còng kềnh trên lưng mình không ngừng chạy về thành.

* * *

Chạy gần nửa ngày sau thì Trần Vũ cuối cùng cũng đến được Thanh Phong Thành, hướng đến thành bắc tập thị Hồng Tiêu Quán mà đi.

“Không ngờ ngươi bắt được nhiều Âm Phong Thú như vậy!” Tên trưởng quầy Hồng Tiêu Quán hơi bất ngờ thốt lên nhìn Trần Vũ.

Hắn nhớ rõ năm trước Trần Vũ có tiến vào Âm Phong Cốc để bắt Âm Phong Thú nhưng lần đó hắn chỉ bắt được có hơn năm con, nhưng lần này lại đến mười lăm con làm hắn khá bất ngờ.

“Ngươi không cần lo, ta không ăn cắp của ai đâu, lần này ta may mắn đi vào chỗ ngươi chỉ nên thu được khá nhiều Âm Phong Thú.” Trần Vũ mỉm cười đắc ý đáp lại.

Nghe Trần Vũ nói như vậy, lão hồ ly cũng hiểu ra vấn đề, lần trước hắn chỉ nơi có nhiều Âm Phong Thú tụ tập như vậy mà hắn không bắt được con nào thì về nhà đập đầu vào đậu hủ mà chết đi!

“Vậy ngươi định mua chúng như thế nào?” Trần Vũ híp mắt nhìn lão hồ ly hỏi.

“Âm Phong Thú này ta mua với giá hai con một viên hạ phẩm linh thạch, ở đây có mười lăm con Âm Phong phú vậy chi là bảy viên linh thạch nhưng thấy ngươi người quen nên lấy cho ngươi giá tám viên hạ phẩm linh thạch, ngươi thấy thế nào?” Tính toán thật nhanh, tên trưởng quầy đưa ánh mắt nhìn sang Trần Vũ hỏi.

“Thành giao!” Thấy gia tên lão hồ ly này mua cũng được nên hắn đồng ý bán.

Số Từ: 1027

Đăng bởi: