Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 21: Mỏ Linh Thạch


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Nếu ở đây đã không có có duyên của ta vậy chúng ta nên quay trở lại ngã rẻ lúc trước, đi vào hang động kia xem sao!” Trần Vũ nhìn lại hang động này một chút, tuy có chút tiếc nuối nhưng ở đây đã không còn gì để hắn lấy được nữa, nên đành lên tiếng nói.

“Ân!” Tuyết Vân ứng một tiếng, liền nghe theo hắn, hai người lại lần nữa bay ngang mặt nước trở về phía bên kia bờ.

Hai người trở lại nơi có hai hang động lúc trước, hai người liền tiến vào hang động có linh khí nồng đậm.

Trần Vũ cầm lấy tay Tuyết Vân chậm rãi đi về phía hang động, càng đi về phía trước hắn cảm nhận được linh khí càng đậm.

“Có lẽ ở phía trước có bảo vật gì đó, chúng ta đi đến đó xem sao.”

Trần Vũ hai mắt sáng ngời lên, lập tức nắm lấy tay Tuyết Vân khéo đi về phía trước. Bây giờ hắn đã quên luôn việc chiếc tháp kia không cánh mà bay.

“Ồ, không ngờ ở đây lại có một mỏ linh thạch to như thế!” Trần Vũ hai mắt nhướng lên, sửng sờ nói.

Linh thạch là do linh khí nồng đậm đến mức thành thực thể, trải qua hàng tỉ năm mới bắt đầu ngưng kết thành hình dạng, vô cùng quý giá.

Linh thạch được chia làm hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm linh thạch, đối với tu sĩ như hắn hạ phẩm linh thạch giúp họ tu luyện nhanh gấn ba lần tu sĩ bình thường, còn trung phẩm thì gấp mười lần, ngược lại cực phẩm linh thạch thì chưa thấy.

Nghe nói trong Thiên Lam Quốc này chỉ có một mỏ linh thạch, mà mỏ linh thạch này lại được tứ đại gia tộc chiếm giữ, chỉ chừa lại chút canh thừa cho các gia tộc phụ thuộc.

“Linh khí ở đây nồng đậm hẳn do những linh thạch này, ở đây hẳn linh khí đậm hơn ngoài kia trăm lần.” Tuyết Vân thì vui mừng nhìn linh thạch xung quanh, đây điều là trung phẩm linh thạch, nàng chưa từng nhìn thấy nhiều linh thạch như thế.

Trần Vũ như cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm hơn đang ở sâu trong hang động, hắn không để ý đến mấy viên linh thạch đang cắm vào vách kia mà đi sâu vào trong.

Đập vào mặt hai người là một viên linh thạch hình cầu lớn gần ngàn mét đang bay lơ lửng trên không, tỏa ra linh khí nồng đậm gấp ngàn lần mấy viên linh thạch ngoài kia.

“Cực phẩm linh thạch, là cực phẩm linh thạch, quá tốt rồi, ở đây chúng ta tu luyện có thể tăng lên thực lực nhanh chóng, chúng ta hãy ở lại đây tu luyện, muội theo ta lên đó.”

Trần Vũ không đợi Tuyết Vân đáp, hắn lập tức ôm eo nàng, vận chuyển chân khí xuống hai chân, nhảy nhẹ một cái lập tức hai người bay lên trên quả cầu linh thạch đó.

Hai người bắt đầu nhắm mắt hấp thụ linh khí trong đây, lập tức một luồng linh khí siêu tinh khiết chảy vào đan điền khiến đan điền hắn nóng lên, cảm nhận được đan điền đang dần dần to ra, trong lòng Trần Vũ cảm thấy kinh hỉ không thôi.

Thời gian ở trong hang động tu luyện trôi qua rất nhanh! Hai người họ chỉ có việc ăn xong lại tiến vào trong đó tu luyện chứ không đi lung tung bên ngoài.

Một tháng sau, Trần Vũ cùng Tuyết Vân đồng loạt mở mắt ra, đồng thời phun ra một ngụm trọc khí.
“Ha ha, cuối cùng cũng đến Ngưng Thần Cảnh trung kỳ, hiệu quả của linh thạch thật là tốt, nếu không có những viên linh thạch này chúng ta phải cần ít nhất ba năm mới có thể đạt đến trình độ này.”

Thấy tu vi tăng tiến hắn vui mừng cười to nói, hắn không thể ngờ tác dụng của linh thạch lại nhiều tác dụng như thế, lúc ở trong Thanh Phong Thành hắn dù chỉ một viên linh thạch cũng không có nổi, nhưng hiện tại ở đây hắn lại gặp được một mỏ linh thạch vô cùng to lớn, không những thế còn có tuyệt phẩm linh thạch.

“Muội cảm thấy như thế nào rồi?” Trần Vũ nhìn qua Tuyết Vân mặt quan tâm hỏi nàng.

“Hiện tại muội cũng đã là Ngưng Thần Cảnh trung kỳ rồi.” Tuyết Vân vui cười nói với hắn, điều này làm nàng qúa mức kinh hỉ đi thôi, nàng không ngờ còn có ngày có thể dùng đến tuyệt phẩm linh thạch để tu luyện.

“Ha ha, không ngờ chúng ta lại may mắn như thế, ta nghĩ chúng ta không nên ra khỏi vực thẳm này khi thực lực chúng ta còn quá yếu, nếu không khó có thể tự bảo vệ được bản thân.”

Trần Vũ mặt nghiêm nghị nói, với hắn điều này rất quan trọng, nếu thực lực còn thấp mà đi ra ngoài sẽ lại bị người khác bắt nạt. Trước hết bằng không ở nơi này hảo hảo tu luyện.

Nếu không cũng có thể ở nơi này ẩn cư cũng tốt, rất ít người có thể phát hiện ra nơi này, mà thêm nơi này lại có vô số linh dược, cùng ma thú, cũng sẽ không sợ chết đói tại nơi này.

“Trước hết ta đi ra ngoài tìm thức ăn một chút, chúng ta đã ăn hết số thịt của ma thú đó rồi, muội có muốn ra ngoài dạo chơi không.” Trần Vũ nhìn sang Tuyết Vân lòng ân cần hỏi nàng.

“Muội cũng muốn đi ra ngoài thư giản một tý, ở trong này cũng lâu rồi, ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

“Tốt! vậy chúng ta ra ngoài nào!”

Nói xong hai người đi song song ra khỏi hang động.

“A thật thoải mái, tu luyện lâu như vậy rồi, cũng nên đi vòng vòng luyện cốt.” Trần Vũ vương vai hít thở không khí, nói với Tuyết Vân.

Tuyết Vân đứng kế hắn cũng vương vai hít lấy không khí ngoài này, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc mình, mắt nhắm lại hưởng thụ không khí trong lành nơi đây, dù gì nơi đây không khí hẳn tốt hơn Thanh Phong Thành rất nhiều.

“Muội muốn đi dạo xung quanh đây vài vòng, từ lúc xuống đây tới giờ muội chưa từng đi đâu cả.”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Trần Vũ cùng Tuyết Vân hai người đi song song về phía sâu trong khu rừng. Dọc đường Tuyết Vân gặp một cây linh dược màu lam, có ba lá, đang tỏa ra mùi hương thật dể chụi.

“Đây là Tụ Linh dược linh dược cấp một!” Tuyết Vân vui cười nhìn đánh giá cây Tụ Linh dược sau đó đi tiếp về phía trước.

Số Từ: 1185

Đăng bởi: