Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 34: Hai Nhà Đàm Phán


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Có gì không thể, chẳng lẽ chí có mình ngươi mới có thể sao” Trần Vũ cười lạnh một tiếng lập tức đánh ra một chưởng cương phong rào rít hướng đối phương đánh tới.

Thấy Trần Vũ đang muốn đánh quyền tới mình, Ngụy Hành Khương sắt mặt đen lại, lo lắng vô cùng, chân không ngừng lùi về sau, hắn nhìn bằng cách nào nhưng vẫn không thể nhìn ra thực lực của đối phương.

Quyền sắp đến trước ngực của Ngụy Hành Khương, lập tức một đạo quang mang màu đồng bao phủ lấy hắn chặn lại được một quyền của Trần Vũ.

“Không ngờ lão già ngươi lại có pháp bảo phòng thân” Trần Vũ cười lạnh sau đó lại đưa tay ra đánh một chưởng tiếp.

Thấy Trần Vũ muốn đánh tiếp, Ngụy Hành Khương khuôn mặt xám lại sợ sệt đưa hai tay ra trước xua xua nói:

“Kính xin vị huynh đệ có gì từ từ nói!” Ngụy Hành Khương khuôn mặt lập tức niềm nỡ nói.

Đối với người đứng đầu Ngụy gia bao lâu nay, hắn không muốn Ngụy gia bị hủy đi trong tay hắn. Biết co giãn đúng thời điểm mới khiến cho Ngụy gia tồn tại được.

“Trương huynh, Ngụy gia chúng ta có lỗi với Trương gia của huynh, chúng ta sẽ đền bù tổn thất lại cho Trương huynh, kính xin huynh ra tay mở đường cho chúng ta một con đường sống” Ngụy Hành Khương không thèm để ý đến Ngụy Thiên đang bị chôn dưới đất mà quay người sang Trương Long ra vẻ tiếc nối, xin lỗi.

“Ngươi muốn vậy cũng được, vậy thì hãy nói chuyện với người Trương gia” Trần Vũ nhàn nhạc nói, sau đó nắm tay Tuyết Vân đi ra khỏi phủ.

Trần Vũ thấy mọi chuyện chưa đi quá xa, không cần phải giết người làm gì, người ta cũng không mắt tội với hắn nên Trần Vũ không muốn lạm sát quá nhiều người, với lại chuyện này là của Trương gia không phải của hắn.

Nếu mà hắn rơi vào trường hợp như Trương gia, hắn sẽ cho Ngụy gia kia mãi mãi mất tích trên cõi đời này, đụng vào hắn thì nên chuẩn bị kết cuộc bi thảm trước đi là vừa!

Đến gần chiều Trần Vũ cùng Tuyết Vân đang ngồi trong Hồng Liên tửu lâu ăn uống, hắn gọi không biết bao nhiêu là đồ ăn ngon, nhưng bàn chỉ có hai người làm sao ăn hết, cứ mặt kệ ngồi đó chậm rãi nói chuyện thì có người của Trương gia đến tìm.

“Trần ca, huyng ngồi đây ăn uống no say như vậy, lại để bọn muội đi tìm gần chết” Linh Nhi nhìn thấy Trần Vũ và Tuyết Vân đang ngồi tình chàng ý thiếp thì chạy vào giả vờ khóc lóc nói.

“Muội đó!” Tuyết Vân thấy Linh Nhi như thế kí vào đầu Linh Nhi một cái “cốc” làm nàng oa oa la lên khiến mọi người xung quanh phải quay sang nhìn.

“Đã giải quyết xong rồi à!” Tuy biết nhưng hắn vẫn muốn hỏi cho có lệ.

“Đúng vậy, lần này Ngụy gia đền bù tổn thất hơn ngàn linh thạch, thật tốt, nhìn thấy bọn hắn đem ra một ngàn linh thạch, mặt của những người Ngụy gia rất tức cười” Linh Nhi đứng kế bên hai tay mô tả kể lại mọi chuyện cho Trần Vũ nghe.
Trần Vũ đi về phía phủ của Trương gia, đến nơi có rất nhiều người ra tiếp đón hắn.

* * *

Đến trước cửa của Trương gia Trương Long đã đứng chờ sẵn ngoài cửa chào đón bọn họ rất niềm nở, các đệ tử khác của Trương gia đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ có ghen ghét có, nhưng hắn không quan tâm, đi cùng Trương Long đến đình viện.

“Lần này Trương gia chúng ta rất biết ơn quý nhân, nếu không có quý nhân thì gia tộc chúng ta đã bị hủy hoại hết rồi” Trương Long chấp tay ra trước tỏ lòng tôn trọng cảm kích Trần Vũ.

“Không có gì, chúng ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi!” Trần Vũ thì bình thường, không thấy có gì đáng cảm kích nên hắn chỉ nhàn nhạc đáp lại.

“Chúng ta không có gì báo đáp, đây là Hiên Viên Kiếm truyền thừa của gia tộc chúng ta từ ngàn năm trước, nay ta tặng lạ quý nhân xem như báo đáp phần ân tình lúc trước” Trương Long cầm thanh Hiên Viên Kiến với vỏ ngoài khắc hình rồng màu vàng sậm, trông rất tinh xảo đưa đến cho Trần Vũ.

“Không thanh kiếm này ta không thể nhận được, xin người giữ lại” Trần Vũ lắc đầy đẩy thanh Hiên Viên Kiếm lại cho Trương Long.

Đối với hắn, thân đã có Trấn Thiên Tháp rồi nên hắn không quan tâm đến pháp bảo khác, chỉ xem chơi thôi, mà đây lại là pháp bảo trấn tộc của họ nên hắn càng không thể nhận được.

“Việc này…” Nghe được Trần Vũ nói không cần khiến Trương Long hoàn toàn tắt tiếng, Ngụy gia không biết đã tốn công sức bao nhiêu để lấy được thanh pháp bảo này mà Trần Vũ lại không động tâm khiến hắn khá bất ngờ.

“Không có gì, nhưng ta có chuyện muốn nhờ Trương gia giúp, không biết có được không?” Trần Vũ ra vẻ muốn nhờ Trương gia giúp đỡ.

“Không có việc gì chỉ cần giúp được ân nhân chúng ta sẽ dốc hết sức” Trương Long sau khi nghe Trần Vũ nói muốn cần hắn giúp đỡ thì đơn nhiên liền vui mừng sẵn sàng trả ơn.

“Thật ra ta cần một số tài liệu luyện chế pháp bảo, không biết Trương gia có thể tìm cho ta một chút được không, tiền công ta nhất định sẽ trả.” Trần Vũ mỉm cười dò hỏi nhìn sang Trương Long.

“Ha ha, ta tưởng chuyện gì, chuyện này rất đơn giản, gia tộc chúng ta chuyên luyện pháp bảo nên tài liệu hẳn là không thiếu, chuyện này xin công tử yên tâm!” Trương Long cười lớn, cái gì chứ tài liệu luyện chế pháp bảo gia tộc hắn hẳn là không thiếu rồi.

Trần Vũ mỉm cười, xem ra mình đã tìm đúng người rồi!

* * *

Số Từ: 1086

Đăng bởi: