Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 41: Mua Phủ Viện


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Tuyết Vân đứng kế bên thấy Trần Vũ bị đám hắc sắc vụ khí bao quanh, trong lòng có hơi lo lắng một chút nhưng nàng chợt nhớ mình đã không còn như trước.

Đám người Trương Đồng nhìn thấy cũng chưa kịp làm gì nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra một chút, rằng tên này đến đây kiếm chuyện. Bọn họ thấy thực lực của mình không bằng nên đứng phía sau xem.

Nếu không sẽ làm phiền đến Trần Vũ chiến đấu, điều này bọn hắn không muốn!

“Haiz… Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng!”

Trần Vũ nhàn nhạc nói, ống tay phấc ngang lập tức hắc sắc vụ khí của Lý Bá lập tức ta biến.
Thấy Trần Vũ chỉ phất tay một cái hắc sắc vụ khí của mình liền bị thổi bay khiến hắn hoảng sợ, nhưng sau đó bình tỉnh lại.

“Có lẽ hắn sử dụng pháp bảo nào đó mới khiến đòn tấn công của ta tan biến.”

Trần Vũ đứng bình thản như không, tay ngoái ngoái lỗ tai khiến Lý Bá giận điên lên, không ngờ còn có người dám khinh thường hắn như vậy, lại còn xem hắn như không khí.

“Được, người đừng trách ta độc ác.”

Lý Bá giọng như người chết, tay chụp vào túi trữ vật lấy ra một tấm mộc phù, hắn điêmtr một cái vào đó, lập tức cuồng phong nổi lên, từng cơn gió mang theo phong trãm sắt bén đánh về phía Trần Vũ.

Thấy đối phương đã tế ra linh phù, Trần Vũ mỉm cười nhẹ, tay xòe ra lập tức một tấm mộc phù màu đen vô thanh vô thức xuất hiện trước mặt hắn, tay phải điểm một luồng ánh sáng tím vào tấm mộc phù lập tức một con bạch long xuất hiện tiếng GRÀO làm Lý Bá phải giật mình.

Bạch Long va chạm với cương phong của Lý Bá lập tức dập tiêu tan cơn cuồn phong của hắn, không ngừng lại con bạch long hướng Lý Bá tấn công đến hất vâng Lý Bá ra rơi thành vòng cung xuống đất.

Do bị bạch long phá cương phong khiến hắn tổn hao thần hồn, mà còn bị bạch long đánh trúng khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

“Không ngờ một tên ngèo như ngươi lại có những tấm linh phù đó.” Lý Bá ánh mắt sát lạnh nhìn qua Trần Vũ.

“Ha ha, ngươi không cần quan tâm, hôm nay ta cho ngươi biết Tuyết Vân không phải một món đồ muốn có là có, ngươi tốt nhất tránh xa nàng ấy ra nếu không ta gặp một lần đánh một lần, gặp hai lần đánh hai lần, tới chừng nào ngươi không dám lại thì thôi.”

Trần Vũ khuôn mặt lạnh như băng, với giọng kiên quyết không e dè khiến Lý Bá phải bất ngờ.

“Bây giờ thì cút đi cho ta.”
Trần Vũ đá vào người Lý Bá, hắn là cường giả Trúc Cơ cảnh đá vào người Lý Bá thì như thế nào. Lý Bá văng ra hơn trăm mét thân đầy máu tươi, quần áo lộn xộn.

“Các ngươi hãy nhớ cho ta, Tuyết Vân sẽ là của ta ha ha.” Lý Bá cầm tấm Độn Thổ Phù điểm vào lập tức biến mất giữa thiên địa.

“Hắn chạy mất dép rồi.” Trần Vũ nhìn Lý Bá chạy đi thì kinh thường nói, nhưng hắn không muốn đuổi theo, vì hắn không muốn chuốt lấy quá nhiều phiền phức.

Tuyết Vân kế bên thấy Trần Vũ đánh Lý Bá ra nông nổi như vậy chân mài hơi nhăn lại.

“Huynh đánh hắn vậy có quá tay không!” Tuyết Vân hơi lo lắng hỏi Trần Vũ.

“Muội đừng lo, ta đánh hắn như vậy là nhẹ lắm rồi, mấy tên thiếu gia đó không bị giáo huấn không nên người.” Trần Vũ liền bỏ khuôn mặt lạnh lùng đi, mỉm cười nhìn Tuyết Vân nói.

“Vũ ca huynh không sao chứ!” Trương Linh Nhi nhanh chân chạy lại hỏi thăm.
“Ầy chỉ là một con kiến hôi, không làm khó được ta!” Trần Vũ sờ mũi, ưỡng ngược khoe khoang.

“Phì!” Tuyết Vân thấy bộ điệu trào phúng của hắn chỉ cười nhạt một cái.

“Trương Đồng, ngươi cùng Linh Nhi đi xung quanh tìm một căn phủ viện tốt tốt một chút mau lại đi, chúng ta có việc, mua xong lại đây gặp ta!” Trần Vũ nói xong lấy trong người ra một túi linh thạch lớn.

Bên trong chứa tới một ngàn viên hạ phẩm linh thạch, nếu người khác biết chắc chắn sẽ đánh cướp mất.

“Được, việc này cứ giao cho đệ!” Trương Đồng hùng hổ nói, sau đó dắt Linh Nhi cùng đi.

* * *

Đến nửa ngày sau, sau khi đi viếng một của cha mẹ Tuyết Vân, hai người ngồi xuống làm cỏ xung quanh một, làm xong hai người trở lại căn nhà cũ đợi hai người Trương Đồng.

Trương Đồng không làm bọn họ thất vọng nhanh chóng đem tin vui về, bọn họ mua được căn phủ viện ở phía tây thành, với giá tám trăm hạ phẩm linh thạch, đây không phải là cái giá nhỏ.

Hắn không ngờ ăn mặt nghèo nàn như Trần Vũ mà có linh thạch nhiều đến như vậy.

Số Từ: 904
Đăng bởi: