Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 86: Duyên trong mộng (9)




Đi cùng nam nhân được 1 đoạn, Tịch Chu tấm tắc nói: “Từ lần trước ta rời đi đã qua bao lâu rồi, sao thiên cơ môn lại thay đổi nhiều như vậy? Nếu không nhờ trước cửa có tấm bia đá, nhất định ta không thể nào nhận ra.”

Cơ thể nam nhân áo đen thoáng ngừng, không quay đầu lại tiêpa tục dfi về phía trước, thanh âm đam mạc “đã trăm năm trôi qua.”

Nụ cười mỉn treo trên miệng chu tịch hơi cứ lại: “Lâu thế rồi ư”

“Ừ”

Thiên cơ môn tọa lạc trên núi cao, gió lạnh thấu xương không ngừng thổi mạnh, tịch chu có phần cảm thấy rét buốt.

“Sao lại không đi tiếp?” Nam tử xoay người, con ngươi đen suốt nhìn tịch chu, thâm túy mà thần bí.

Tịch chu khẽ cong môi, mặt mài nhu hòa nói: “Không có gì.”

Đến lúc tịch chu bắt kịp bước chân của nam tử, hắn nắm lay tay cậu, áo bào đen rộng che khuất tay của 2 người bọn họ. Lòng bàn tay dày rộng có chút khác biệt với chủ nhân lạnh như băng của nó, cực kì ấm áp, tay tịch chu bị nắm lấy cảm thấy hơi nong nóng. Hai người cứ nắm tay như vậy đi đến chỗ cao nhất của thiên cơ môn, nơi đó có 1 căn nhà gỗ, chính là nơi nam tử ở.

Dọc đường đi, tịch chu và nam tử gặp phải không ít đồng môn, nhưng những người đó hiển nhiên có phần sợ hãi và xa cách nam tử, chỉ hô câu “kê sư huynh rồi khom người lùi xuống.” Càng đến gần đỉnh núi, người của thiên cơ môn ngày càng ít, sau đó không một bóng người. Nhìn xa xa, yên ắng lạnh lẽo, trống trải tịch liêu.

Tịch chu nhìn hoàn cảnh xung quanh có chút mới lạ, trước đây nơi ở của nam tử không phải chỗ này hiển nhiên là sau khi cậu rời khỏi mới chuyển tới. Đợi sau khi nam tử ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường gỗ nhắm mắt tu luyện, tịch chu ra khỏi nhà gỗ, vừa đi dạo vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Không bao lâu sau, tịch chu nhìn thấy 1 thạch trì hơi nước lượn lờ, không khỏi cảm thấy hơi quen mắt. Nhìn về trước nữa, là một cái giường đá trống trơn.

- Đây không phải là chỗ mà lần đầu cậu tỉnh lại sao?

Tịch Chu như có điều suy nghĩ đi vòng quanh giường đá vài vòng, cười khẽ lắc đầu, thì ra tất cả những chỗ mà mình từng đến đều liên quan tới Kê Hạo.

“Link khí ở đây dư thừa, là một nơi tu luyện cực tốt.” Một thanh âm trầm thấp truyền đến từ phía sau Tịch Chu. Cậu xoay người lại, nhìn thấy nam nhân áo đen lãnh đạm, “Sao ngươi lại tới đây?”

Nam tử áo đen không nói chuyện, nhưng động tác trầm ổn đi tới, nắm lấy tay Tịch Chu, mắt nhìn thẳng đi về phía nhà gỗ. Đầu tiên Tịch Chu sửng sốt, sau đó cười khẽ, trở tay nắm chặt lấy tay của nam tử.
Trăm năm, với người bình thường mà nói là thời gian từ lúc sinh ra đến khi chết đi. Nhưng với người tu chân thì chẳng qua chỉ là trong thoáng chốc, lúc này Kê Hạo đã tiến vào kỳ Nguyên Anh, trong Thiên Cơ môn chỉ xếp sau sư tôn của hắn, chưởng môn Thiên Cơ môn. Từ thạch trì đến nhà gỗ là một khoảng cách có thể dùng súc địa thành thốn* đi đến trong nháy mắt, nhưng Kê Hạo lại không thi triển pháp lực, chỉ bước chầm chậm cùng Tịch Chu. Trên đường đi cả hai người đều không nói chuyện, đồng có mênh mông, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vu và tiếng bước chân đồng nhịp của bọn họ. (*hiểu nôm na là di chuyển nhanh từ nơi này tới nơi khác.)

Chẳng biết vì sau, Tịch Chu cảm thấy cơn gió thổi đến lạnh thấu xương lúc nãy đã nhu hoà hơn không ít, tiếp tục thổi cũng không có gì khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hơi thoải mái.

Hai người nắm tay nhau đi vào nhà, ngọc khuyết màu xanh biếc vô cùng tao nhã đang trôi lơ lửng trên một tảng linh thạch trơn bòng, sương mù xanh lục đang không ngừng lan toả ra vào, mờ ảo như cõi tiên. Tịch Chu chỉ nhìn từ xa nhưng trong lòng đã sinh ra cảm giác thân cận, không nhịn được giơ tay chạm vào.

Một cảm giác sung sướng theo ngón tay Tịch Chu chui vào sâu trong trái tim, vui mừng nhảy cẩng lên.

Trong con ngươi Tịch Chu có vui vẻ và dịu dàng mà bản thân không ý thức được, hơi dán lòng bàn tay lên, màu xanh biếc càng thêm nồng đậm. Qua hồi lâu, Tịch Chu mới hơi tiếc nuối đặt lại viên ngọc lên linh thạch, cậu có thể cảm nhận được, viên ngọc khuyết hình bán nguyệt này cần linh khí nuôi dưỡng.

Trong chóp mắt, một năm đã trôi qua.

Lão nhân tóc bạc hồng hào xuất hiện trong nhà gỗ, “Hạo Nhi, con đã gặp bình cảnh, cần ra ngoài lịch lãm rèn luyện tâm cảnh.” Tuy Kê Hạo vẫn là dáng vẻ đạm mạc xa cách kia, nhưng lại cung kính thi lễ với lão nhân, “Vâng, sư tôn.”

Vì vậy, hai người một hổ rời Thiên Cơ môn, bước trên cuộc hành trình dạo chơi khắp chốn. Núi lửa nóng rực, tuyết sơn băng hàn, mảnh đất này không có chỗ nào mà bọn họ chưa từng đặt chân đến.

Nhoáng cái đã nghìn năm nữa trôi qua, Kê Hạo đã hơn nghìn tuổi tiến vào kỳ Độ Kiếp, chỉ cần vượt qua cửu cửu trọng kiếp là sẽ tu thành thân thể của tiên linh, phi thăng tiên giới.

“Dường như hôm nay viên ngọc khuyết này hơi kỳ lạ.” Tịch Chu nhìn viên ngọc màu sắc sáng bóng, mơ hồ có chút dự cảm, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngàn năm qua, Tịch Chu đã dần trở về dáng vẻ ban đầu, không còn tương tự Dịch Quân chút nào nữa.

Kê Hạo vẫn một thân quần áo đen, dưới gió mạnh thổi qua, tay áo tung bay. Hắn đến gần, hai tròng mắt có một chút dao động, “Đúng là hơi có.”

Tịch Chu còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên màu xanh biếc của ngọc khuyết trở nên đậm đặc từ bên trong truyền tới lực hấp dẫn mãnh liệt, Tịch Chu chưa kịp phản ứng đã bị hút vào đó. Bên ngoài ngọc khuyết màu xanh biếc dày đặc, không nhìn rõ tình huống bên trong.

Chốc lát sau, sắc xanh nhạt dần, một bé con trong trẻo mũm mĩm rơi xuống đất, đôi mắt tựa nho đen mờ mịt xung quanh.