Cô nàng Sumi mơ mộng

Chương: Cuộc đời là thứ không thể lường trước


Sống phải có đam mê.
Cuối tuần, Sumi được lệnh dắt con Lu mập đi dạo công viên. Đi được một đoạn thì cô nàng ngồi lăn ra ghế mệt muốn tắt thở. Nói là dắt chó đi dạo cơ mà Sumi lại bị con quỷ chó kéo quay cuồng cuộn chạy loạn khắp nơi.
Ngồi nghỉ một lát, Sumi tranh thủ lấy điện thoại ra xem phim hoạt hình. Không để ý, ngay bên cạnh có một chàng trai đeo mắt kính rất ôn nhu. Trên người cậu ta toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng của bát chazuke nóng hổi.
Chàng trai đang đọc sách, cuốn sách dày cộp to tướng. Cậu ta hẳn là tên mọt sách chính hiệu đọc nhiều biết nhiều lắm đây, không phải dạng vừa đâu. Cô nhất định phải chú ý cẩn thận, kẻo làm nhem nhuốc cái tâm trạng thánh hiền của cậu ta. Rủi mà bị hắn phát giác thiệt thì không chừng cô sẽ bị hắn ta dùng cái IQ thánh hiền kia hất hủi tại trận.
Sumi từ tốn xê dịch ra mép ghế, cẩn trọng đeo tai nghe vào còn mở nhỏ âm lượng nữa. Nhiều lúc xem tới đoạn mắc cười cũng chỉ đành cắn răng nhịn nhục không cười thành tiếng. Tất cả là vì niềm đam mê với anime dù chỉ là một giây phút ít ỏi cũng đáng trân trọng.
Tưởng đâu người ta không để ý, ai dè anh bạn này không những biết cô đang xem phim hoạt hình mà còn rất để tâm.
“Một đứa otaku ngu ngốc.”
Sumi đeo tai nghe nhưng vẫn nghe rõ mồm một từng câu chữ của tên này. Bà cô nhột lòng lắm, đụng tới sở thích của chế thì không yên với chế đâu.
“Chú kia!”
“Gọi tôi sao?”
“Phải tôi gọi chú đó tên 4 mắt quê mùa.”
“Cô nói ai bốn mắt quê mùa.”
“Chú không hiểu tiếng người sao?”
“Cô…”
“Nói cho chú biết, tôi đã xem phim hoạt hình từ khi mới đầy tháng. Số bộ phim hoạt hình tôi xem còn nhiều hơn sách chú đọc. Chú đừng tưởng đọc nhiều sách thì giỏi giang hơn người ta. Chú đang đọc sách gì?”
“Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung.”
“Được, vậy ta hãy thử bàn luận những chuyện xoay quanh ba người Lưu Bị - Quan Vũ – Trương Phi.”
“Cô mà cũng biết Tam quốc sao?”
“Tôi biết được là nhờ cày 52 tập phim hoạt hình Tam quốc chí và 22 tập phim Tam quốc diễn nghĩa 3D, 84 tập phim Tam quốc diễn nghĩa bản truyền hình…”
“Xùy! Vớ vẫn.”
“Chú đừng có khinh thường tôi nha.”
Rồi cứ như vậy, Sumi thần thánh không hề tỏ ra kém cạnh đối phương. Cô nàng trả lời vanh vách mọi câu hỏi hắn ta đưa ra. Đến lúc này tên nam sinh kia mới ngộ ra một điều rằng bản thân hắn thật kém cỏi. Một sinh viên đại học chuyên ngành khảo cổ học, khi nói về Tam Quốc lại có nhiều chỗ phải kiên dè thán phục con bánh bèo vô dụng Sumi.
Sumi dáng vẻ phi phàm, lời nào nói ra cũng bới móc hàm ý sâu xa.
“Đâu phải cứ đọc sách mới biết, tôi xem phim hoạt hình cũng biết vậy. Xem phim hoạt hình cũng là một cách để học hỏi. Sống đến già, học đến già, nghĩ đến già nếu không bước qua được cây cầu sách vở chỉ là kẻ lạc hậu.”
Sumi lo làm màu kết quả là để con quỷ chó chạy đâu mất tiêu. Cô nàng vội vã cắt ngang cuộc đối thoại, xách mông đi kiếm cả một buổi chiều mà chẳng thấy. Nghĩ tới cảnh bị đại gia đình đem ra pháp trường xử bắn trả thù cho con Lu, Sumi như người mất hồn lủi thủi lê bước.
“Tiêu rồi, để lạc mất con Lu phen này đời mình coi như xong.” Tội nghiệp con bé, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Bước vào nhà, cô nhìn thấy con quỷ chó mập đang ngấu nghiến táp thức ăn vào mồm một cách ngon lành, Sumi nhăn nhó bực bội.
“Ê Lu mày quá đáng lắm dám trốn về nhà hại tao tìm mày suốt cả buổi chiều.”
“Sumo, sao mày dám la ó bắt nạt con trai ông? Cẩn thận ông đốt mấy cuốn truyện tranh Conan của mày.”
“Anh hai thật đáng ghét…”
***
Vịt con xấu xí hóa thành thây ma.
Thấy người ta, trong phim hoạt hình vịt con xấu xí hóa thành thiên nga được hoàng tử yêu mến. Sumi đem lòng ngưỡng mộ, cô nàng bắt chước học theo lén vô phòng mẹ lục lọi đồ trang điểm, tìm váy của mẹ để mặc.
Và một giờ sau vịt con xấu xí bỗng chốc hóa thành thây ma. Nhân dạng kinh dị không gì sánh bằng lại còn mặc váy ngủ sexy của mẹ nữa đúng là thảm họa thời trang. Nỗi đau khổ nhất chính là đứa xấu mà vẫn luôn nghĩ mình đẹp. Sumi thướt tha tạo dáng các kiểu trước gương như con dỡ hơi.
Shiro, vừa đi chơi bóng về muốn qua tìm em gái chọc nó một phát ai dè vừa mở cửa ra đã thấy nguyên con ma búp bê đáp vào mắt. Shiro đóng bít cửa bỏ chạy không kịp.
“Cứu tôi với ma có ma…”
Bị anh trai phát giác tật xấu, nỗi quê này biết ngỏ cùng ai. Ngồi chung bàn ăn cơm, Sumi phải khép nép để ý từng cử chỉ hành động của anh trai xem thử tên đó có đi kể lể chuyện xấu của cô cho đại gia đình nghe hay không.
“Anh trai chết tiệt, sao lại canh đúng lúc đó mà về chứ. Cưng mà dám hé môi nửa lời chuyện xấu của bà thì bà cho biết tay.”
Sumi liếc mắt phóng tia lửa điện ai oán về phía Shiro. Cơ mà thằng anh trai vẫn khoan thai ăn uống như thường. Tình hình này, không biết là vô hại hay ăn hại nữa.
***
Hôm nay, em làm việc tốt.
Tan trường về nhà, Sumi tình cờ phát hiện một quả hồng sắp sửa chín mọng treo lơ lửng trên cây vả lại còn nằm hơi trồi ra khỏi bức tường nhà hàng xóm.
Ngày thứ nhất quan sát địa thế thật kỹ, đánh dấu khu vực an toàn. Ngày thứ hai quả hồng đã chín đỏ thêm một chút. Ngày thứ ba, nó đã chín hơn nữa quả. Ngày thứ tư trời mưa quả hồng đã chín mọng tròn trịa. Ngày thứ năm, phục kích, hái trộm.
Có một sự thật khác là đứa cháu trai 5 tuổi của nhà này, mọi khi sớm tối đều mong ngóng đến ngày quả hồng chín đỏ. Trời vừa sáng, cậu bé đã đứng dưới tán cây hồng nhìn lên cao ấm ức.
“Ước gì có người giúp mình hái quả hồng xuống.”
Trùng hợp đúng lúc bà cô Sumi trèo lên hái trộm thành công quả hồng, mặt mày vui như tết. Sumi định leo xuống thoát thân thì trông thấy thằng cu đứng bên dưới.
… Bị phát hiện…
… Bị đánh đập…
… Bị bắt bỏ tù…
… Bị gia đình ruồng bỏ…
… Không thể nào…
Ôi nhưng suy nghĩ trong em thiệt quá dữ dội…
Sumi hoảng loạn mất thăng bằng té sấp mặt. Hai tay giữ thế cung phụng quả hồng hứng như hứng trứng không để nó chịu chút tổn thương nào.
Cậu nhóc, nhìn thấy Sumi tay dâng quả hồng lên trước mặt, mong ước được toại nguyện thì còn gì vui hơn. Thằng bé, hớn hở cướp lấy quả hồng chạy một mạch vào nhà mách ông bà.
“Chà chà, cô bé tốt bụng quá cảm ơn cháu đã hái quả hồng cho cháu trai bà. Đúng là một cô bé ngoan.”
Sau màn hái trộm hồng bất thành là cú bắt tay cảm ơn lội ngược dòng đầy ngoạn ngục từ phía chủ nhà. Sumi cười tít mắt tự hào về cái danh hiệu người tốt việc tốt của mình.
Vâng mọi chuyện là như vậy…
***
Đây là người quen của anh
Ngày nào cũng phải dậy sớm chạy bộ đến trường, Sumi đã quá ngán ngẫm đời sống. Cô nàng vào nhà kho lôi ra chiếc xe đạp cũ thời còn bé. Chiếc Casper 16 inch màu hường có gắn bánh phụ. Một chiếc xe đậm đà phong cách người lùn.
Sumi lau chùi chiếc xe thật sáng bóng, trong ánh mắt Sumi nó thật đáng yêu giống y chan cô vậy. Sumi ngó sang chiếc Maruishi Alaskan 1.0 màu đen của anh trai, bản ác trong em trỗi dậy.
Sumi lén la lén lút xả một lèo đi tong hai bánh xe của thằng anh trai. Cô nàng tí tởn kết thúc màn phá hoại bằng một tràn cười nham nhở.
Sáng hôm sau, Shiro mới phát hiện bánh xe xẹp lép trong lòng liền ngộ ra ngay là kiệt tác của con nhỏ em gái.
“Cưng muốn làm khó anh không dễ như vậy đâu.”
Hai thằng bạn thân Neji và Ritsuo đang đợi trước cửa, Shiro nhân cơ hội tốt dằn mặt Sumo. Cậu ta đi nhờ xe với Ritsuo.
“Ritsuo, xe đạp tớ bị thủng lốp rồi. Bửa nay, cậu làm tài xế cho tớ nha!”
“Thế phí đi lại mày tính sao?” Ritsuo hỏi.
“Khỏi lo, số điện thoại của em xinh tươi lớp kế bên tớ có rồi. Lát gửi qua cho cậu.”
“Oke!”
Shiro ngồi phía sau ôm eo Ritsuo thật chặt còn làm điệu bộ lả lướt đến khó coi. Thấy lạ, Neji liền hỏi.
“Shiro, mày bị bệnh sao?”
“Không có. Đột nhiên tao thấy ôm eo của Ritsuo thiệt đã.”
“Mày, mày không phải là thể loại cong cong đó chớ.” Neji lách chiếc xe đạp cách xa Shiro vài xăng ti mét.
“Sao hả, mấy đứa không yêu anh sao?”
Ritsuo quá hiểu tâm tư của thằng khỉ đột Shiro toàn thích nói lời trêu chọc. Anh chàng này, cũng biết cách hùa theo mua vui.
“Shiro của chúng ta đẹp trai như vậy, ai mà chẳng yêu.”
Bao lời đường mật, đưa đẩy của thằng anh trai như xé tan cõi lòng của Sumi, con heo mập đáng thương thui thủi một mình đạp xe phía sau mấy anh.
“Yêu nghiệt, mi dám ve vãn anh Ritsuo. Hãy đợi đấy, ta nhất định sẽ trả thù.”
Hôm nay đến lớp, Sumi xui xẻo đụng mặt phải tên học sinh cá biệt, nghe đâu còn là lưu ban. Nishimura Shintaro, thanh niên có quả đầu vàng chí chóe thời thượng sáng nhất lớp. Tên Shintaro này, tới hôm nay mới chịu ló mặt đến lớp. Oan ức thay hắn còn ngồi phía trên Sumi nữa, cái thân hình cao tận 1m80 của hắn như thể phủ kín đời học sinh cấp ba của cô.
Giờ ra chơi, Shintaro bộ dạng chán ghét mệt mỏi ngả người đổ về sau. Tận sâu trong đôi mắt Shintaro là hình ảnh thiếu nữ mặt bánh bông lan nổi cơm điện Nakajima Sumi.
“Ây trời giật cả mình. Ê mập, mấy tiết sau cậu chép bài giúp tôi.” Thái độ tự nhiên hết sức, Shintaro ôm hết đống tập vở đưa xuống bàn Sumi nhờ vả.
Yohei ngồi bên cạnh nóng mặt sôi mắt, anh muốn giúp cô bạn thân tự nhận Sumi mập lên tiếng bất bình.
“Này, đừng có bắt con gái chép bài dùm cho cậu. Cậu nên tự mình chép lấy.”
Shintaro chậm rãi đứng dậy, hắn đá mạnh vào chân ghế dở thói hung hăng với Yohei.
“Sao đây, mày muốn bênh vực cho con mập này.”
“Rút lại lời vừa rồi của mày đi. Chỉ có tao mới được gọi cổ là mập.”
“Tao cứ thích gọi đó thì sao?”
“Mày muốn chiến à.”
“Thế mày dám không?” Hai thanh niên, vô cớ sinh sự gây hiềm khích. Cả lớp lại có thêm chuyện hay để bàn tán.
“Lại là con mập đó, nó tưởng mình là ai chứ?”
“Bộ có anh trai nổi tiếng thì giỏi lắm sao?”
“Đáng hận!”
“Đồ con lợn xấu xí…”
“Xấu xí…”
Âm thanh chửi rủa cứ văng vẳng bên tai. Tử vi hôm nay đoán không sai, đúng là một ngày nghiệt ngã. Sumi vén chiếc mũ áo khoác lên rồi úp mặt xuống bàn trốn tránh sự đời.
Tan học Sumi dắt xe đạp ra cổng mắt nhắm mắt mở không cẩn thận đụng trúng Shintaro. Rứa là bị hắn quay sang trêu ghẹo.
“Ê mập, hỏi thật nhá. Cậu bao nhiêu ký rồi?” Shintaro cùng đám bạn thân đùa cợt chọc khoáy vào nổi đau cân nặng của Sumi. Cô nàng thẹn quá hóa giận, thế là lớn tiếng chửi ngay vào mặt hắn ta luôn.
“Cậu là tên lưu ban xấu xí. Rất rất xấu xí.”
Bị đứa con gái xấu xí chửi mình xấu, còn bêu rếu luôn cái danh hiệu lưu ban, ngu lâu dốt bền khó đào tạo. Shintaro nổi đóa, hắn vung cây gậy bóng chày đập méo cái giỏ xe đạp của Sumi.
Sumi như rơi xuống tận 9 đáy vực sâu…
“Oái! Con hàng Casper 16 inch của mình. Tên khốn đáng ghét.”
Shintaro trừng mắt nhìn cô hăm dọa.
“Mày nói ai lưu ban.”
Sumi ương ngạnh quyết không chịu thiệt, cô nàng híp con mắt bé tẹo đáp trả hắn thiệt mãnh liệt.
Neji tình cờ lượn ngang qua thấy có cảnh bắt nạt, mang tiếng là đàn anh năm ba thì phải có trách nhiệm nhắc nhở chỉ bảo tận tình đám đàn em trẻ trâu.
“Shintaro, đây là người quen của anh. Mầy đừng có kiếm cớ sinh sự.”
Trong thế giới thần tượng của Sumi, anh chàng Neji này chính là kiểu anh hùng chính nghĩa bước ra từ truyện tranh Marvel. Đẹp trai, tươi mát tỏa sáng như Aquafina sự lựa chọn hàng đầu Sumi tin tưởng.
“Anh Neji con nhỏ này dám nói em lưu ban.”
“Thì mày lưu ban sẵn mà.”
“Anh ơi!”
“Được rồi, mấy đứa giải tán hết đi, đừng có gây rối trước cổng trường.”
“Vâng!”
Shintaro cười khẩy lộ vẻ khó chịu:
“Nể mặt anh Neji bỏ qua cho mày lần này.”
Đại nạn đã qua, Sumi vỗ ngực thở hồng hộc như heo ỉ:
“Cha mạ ơi hú hồn hú vía.”
Cô định quay sang nói tiếng cảm ơn với Neji thì người đâu chẳng thấy. Ơ anh đi vội thế, chớp mắt cái đã lừ lừ tít đằng xa.
“Anh Neji lúc nào cũng ngầu hết.”
***
Một phút sa cơ cả đời lầm lỡ
“Nhân danh chủ nhân của những thẻ bài ta ra lệnh cho ngươi phải hiện nguyên hình ngay lập tức. Ya ha hà!”
Ôi Đệch, bộ đồ thủy thủ mặt trăng đặt hàng trên mạng mấy ngày trước, tay cầm đả cầu bổng của cái bang, miệng đọc thần chú thu phục thẻ bài như Sakura thủ lĩnh thẻ bài. Choài má, phong cách tự luyến khiếp đảm nhất quả đất.
Shiro hé mở cửa phòng rình mò con nhỏ em gái Sumi để rồi trố mắt chấn kinh. Anh chàng này, cũng nhanh tay lẹ mắt gớm, mới đó đã phục sẵn điện thoại quay lén Sumi.
“Lần trước mình sợ quá nên làm lỡ mất thời cơ, lần này nhất định không để nó thoát. Hê hề, con lợn chuẩn bị tinh thần đi nhé!”
Sáng hôm sau, Shiro thức dậy từ rất sớm, hắn ta cặm cụi loay hoay làm gì đó với chiếc ti vi.
Bửa sáng được dì giúp việc chuẩn bị chu tất, mọi người cũng đã tập trung đông đủ. Như thường lệ ông bố thanh tra vớ lấy cái remote mở tivi. Tivi vừa sáng đèn hình là chuỗi âm thanh chói tai ập tới.
“Nhân danh chủ nhân của những thẻ bài ta ra lệnh cho ngươi phải hiện nguyên hình ngay lập tức...”
Hình ảnh thiếu nữ tự sướng trên màn hình tivi thiệt hãi hùng. Ông bố thanh tra một phát chết ngất đánh rơi cả remote. Vài giây sau, ông bố nhấp nháy đầu ngón tay hoàn hồn tỉnh lại, khuôn mặt suy sụp bước lùi về sau rồi ngã khụy xuống đất ôm bụng cười lớn.
“Hahaha. Phim ảnh kiểu gì vậy mắc cười quá.”
Đại gia đình không nhịn nổi đều phá lên cười lớn. Sumi, uất ức lắm, lại là thằng anh trai chết tiệt dở thói ám hại. Cô nàng thô bạo, bước chân nặng tựa Thái sơn giẫm đùng đùng trên mặt sàn. Sumi muốn tìm nguồn điện ngắt tivi.
“Ố mai gót. Đây là gì? Phải ngắt dây nào, cái ổ cắm hôm nay thành tinh rồi chẳng khác gì quả bom nổ chậm muôn vàng dây dẫn rối nùi đội hình. Ahuhu. Otosan trả lại remote cho con.”
“Sao vậy đang hay mà.”
“Không hay, không hay gì hết, cha mau tắt đi ạ.”
“Không muốn. Hahaha.”
Sumi liếc mắt nhìn sang thằng anh Shiro, lại là cái bản mặt thư thái bình tĩnh trước cơn sóng lớn, hắn yên lặng ăn sáng một cách kỳ lạ. Thật ra, tối qua cu cậu đã xem đi xem lại mấy chục lần đoạn ghi hình, cả một đêm cắn gối chịu thầm cười muốn nội thương. Xem chừng là đã sinh ra kháng thể chống đỡ.
Sumi, muốn tắt tivi mà chẳng được. Bức quá, bả gồng mình chọc thủng một lỗ trên màn hình tivi. Cái tivi xấu số, nó khóc mếu máo chửi rủa kêu than tạch tạch rè rè vài tiếng rồi tắt đen thui.
Cả nhà xúm lại lo lắng cho cái tivi, nhẫn tâm vứt bỏ Sumi sang một xó.
“Tivi em, yêu quý của mình hết thật rồi.”
***
Chào em cô gái hương dầu gió.
Yohei bị mấy thằng bạn trong lớp lôi kéo thử trò tiêu khiển mới.
“Yohei, tới rồi sao. Nếu vậy cậu củng tới tham gia với bọn này luôn đi.”
“Khoan khoan, đợi chút mấy cậu muốn làm gì?”
“Yên tâm lát rồi biết.”
Ôi các thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn, đầu óc cứ rảnh ra là thích tò mò làm chuyện đen tối. Bọn họ rủ rê nhau đứng đợi ở trước cửa phòng học ngắm dàn em gái chân dài xinh tươi của lớp.
Thí sinh đầu tiên bước vào, một em gái tóc ngắn dễ thương. Bọn nam sinh, đồng loạt chìa mũi ra ngửi ngửi.
“Hương vị của táo xanh xen lẫn các loại hoa. Thật là tươi mới.”
“Cậu thấy thế nào Yohei, hương vị của cuộc sống đó.”
“Tệ quá, tớ không tham nữa đâu.” Yohei còn chưa kịp nhích mông lên đã bị mấy thằng bạn kẹp đầu níu giữ.
“Cậu mới lâm trận đã bỏ chạy sao? Đâu có dễ thế.” Tội nghiệp thằng Yohei bị đám bạn học đem ra làm bình phong chịu trận. Cũng nhờ cái mã đẹp trai của Yohei nên mấy chị em mới không trở mặt ban phát cho tụi nam sinh biến thái kia vài cái bạt tai trời giáng.
Thí sinh thứ hai, là nhỏ Kouno Yumi. Cô ta nhìn thấy Yohei còn chớp mắt câu dẫn.
“Hương hoa hồng ngọt nhẹ. Thật thoải mái.”
Kết tiếp là hai cô bạn có phong cách thời trang rất cá tính, tóc búi lệch, váy ngắn, tất xếp nhún dễ thương.
“Daisy Eau So Fresh, mùi hương làm mình liên tưởng tới mùa hè. Eclat D’Arpege, mùi hương biểu trưng cho một cô gái hiện đại. Qúa tuyệt!”
Sumi vào lớp bằng cửa sau, ây ya kéo mãi mà chẳng mở được. Cái cửa đã bị chốt chặt từ phía trong. Sumi bẽn lẽn mò lên cửa trước và đập vào mắt cô là cảnh tượng mấy tên người sói đang trong mùa động dục tru réo thèm khát. Đáng sợ quá, Sumi bật chế độ thu mình, cô nàng như con rùa rụt đầu phóng nhanh qua cửa lớp. Đám nam sinh mê muội thi nhau ngửi mùi nước hoa.
“Oái. Mùi hương của bà ngoại. Mùi dầu gió.”
Yohei cùng đồng bọn nôn ói không kịp.
“Tụi bay ơi! Cứu tao! Tao ghét dầu gió.”
***
Kẻ cướp gặp bà già.
Một tên cướp giật túi xách của người phụ nữ kia rồi bỏ chạy. Hắn ta bị cảnh sát truy đuổi. Tên cướp chạy vào một đoạn đường vắng thì va phải Sumi. Bị bà cô dùng thịt đè người, hắn ta tắt thở ngay tức khắc.
Sumi, hoảng lắm cô nàng nắm lấy tóc hắn ta lôi dậy tát lia lịa cho tỉnh. Tên trộm vừa tỉnh lại nhìn thấy Sumi thì xùi bọt mép đứng tròng mắt. Bà nhỏ sợ quá lục lọi trong túi đồ xem có gì đó để cấp cứu không, may quá có khăn bông và nước lọc mới mua ở cửa hàng tạp hóa. Bà cô thô bạo, phun nước vào mặt tên cướp rồi tỉ mỉ lau qua lau lại đến bóng bẩy.
Hắn ta vẫn chưa tỉnh, Sumi bí quá bèn chuyển sang phương án mới hô hấp nhân tạo. Đúng lúc này, thằng trộm đột nhiên mở mắt. Trông thấy bờ môi vĩ đại của cô thì hồn lìa khỏi xác đắc đạo thăng thiên.
“Này tỉnh lại đi đừng chết.”
Xe cảnh sát chạy inh ỏi trên đường, Sumi xanh mặt tía tai trong đầu toàn là viễn cảnh cô nàng bị còng tay đưa vào phòng thẩm vấn, bị rọi đèn pha vào mặt xông lên khói. Xung quanh còn có rất nhiều cảnh sát. Papa đứng bên ngoài trông vào lắc đầu thất vọng tràn trề lau nước mắt.
“Thật không dám tin bé cưng nhà mình lại giết người.”
Từ đằng xa, có chú cảnh sát kịp thời phát hiện ra Sumi.
“Người bên đó không sao chứ?”
Sumi khóc lóc kêu ca:
“Xin hãy tin tôi, tôi không hề cố ý.”
Chú cảnh sát ngờ nghệch không hiểu sự tình, còn tên đàn ông đang nằm xùi bọt mép kia chính là tên cướp mà cảnh sát đang truy tìm. Chú cảnh sát, nở nụ cười thân thiện, chú khen Sumi có công bắt được tội phạm.
“Cô bé cháu đừng sợ cháu đã rất dũng cảm đấy. Cháu theo chú về đồn một lúc nhé!”
Lời chú của chú cảnh sát hoàn toàn không hề có gì ác ý, nhưng Sumi nghe xong thì biểu tình không còn gì để mất suy sụp hoàn toàn.
“Tôi không muốn ngồi tù.” What? Bỏ chạy thụt mạng.
“Cô bé ơi đợi đã.”
Thương chú cảnh sát, bé con nó còn nhỏ chưa hiểu sự đời đâu chú ơi!
*** The end ***
Đăng bởi: