Sủng Thê

Chương 1: Sủng Thê Chương 1.


Công ty Đại Cát năm nay đúng là làm ăn phất hơn mọi năm, hợp đồng với đối tác nước ngoài tăng gấp 3 gấp 4 lần năm vừa rồi, doanh số thu được vượt chỉ tiêu đến 20%, điều đó đồng nghĩa với việc lương bổng năm nay có phần hậu hĩnh hơn rất nhiều, đến cả nhân viên tạp vụ còn được hưởng thêm 10% lương thì thử hỏi những cấp bậc khác thế nào? Đã vậy, vài ngày nữa là có tiệc thưởng cuối năm do chính Tổng Giám Đốc tổ chức. Ây da, trên đời này sao lại có nhiều cái sướng cùng đổ xuống đầu một lúc quá vậy?

"Tổng Giám Đốc Lục, báo cáo cuối năm đã soạn xong, em nộp cho anh rồi có phải là sẽ được về nghỉ Tết sớm hai ngày không?"

Cô thư kí trẻ mỉm cười nham nhở, tay cung kính chìa tập báo cáo dày cộm cho vị lãnh đạo trẻ tuổi, ánh mắt chói lên tia hi vọng. Cô đã vất vả cả một năm, chỉ mong chờ hai ngày nghỉ sớm cuối năm để bắt kịp chuyến tàu về Tứ Xuyên đoàn tụ cùng gia đình, cô xa quê cũng được 3 năm rồi. Năm thứ nhất vì sổ sách sai sót mà phải ở lại phòng trọ tính toán lại, trễ tàu về quê. Năm thứ hai vì cô tối hôm trước ăn quá nhiều nên bị đau bụng, cuối cùng vì đi nhà xí mà trễ tàu, thật đen đủi. Năm nay là năm thứ ba rồi, năm nay hi vọng sổ sách không có sai sót gì, cô cũng rút kinh nghiệm mà không ăn uống lung tung. Trong lòng cô pháo nổ tưng bừng, ca hát trong thâm tâm. Ba, mẹ, em trai, ba người chờ con, nhận được tiền lương và tiền thưởng, nhất định sẽ mua cho mọi người thật nhiều quà, chúng ta cùng nhau ăn một cái Tết thật lớn.

Nhưng pháo hoa trong lòng chưa kịp nổ đã vội xẹp, giọng nói trầm trầm vang lên:

''Doanh thu tháng 10, nhầm lẫn gì sao? Sao tiền thu vào lại thấp hơn cả vốn thế này? Diệp Hạ Lam, em tính toán kiểu gì thế này?"

Không phải chứ? Cô rõ ràng đã tính rất kĩ, không thể có sai sót, huhu, vị Tổng Giám Đốc này sao cứ thích cản trở đường về quê của cô vậy?

"Tổng Giám Đốc, em sẽ sửa ngay ạ!"

Hạ Lam nói rồi nhanh chóng nhận lại sổ sách, xin phép ra ngoài. Tâm trạng cô đang tưng bừng, bỗng bị tạt một gáo nước lạnh, thật sự là một nụ cười cũng không thể hé. Vừa ra tới cửa bỗng bị gọi lại.

"Hạ Lam! Anh nghe mọi người trong công ty nói, đã 2 năm em không được về quê thăm nhà! Năm nay có muốn về không?"

Hạ Lam cười rạng rỡ:

"Có! Có! Có! Thật sự rất muốn về, quà cho mọi người và vé tàu em đều đã đặt cả rồi!".Mặt cô bỗng chùng xuống. "Nhưng mà công việc vẫn là quan trọng, em tính toán lại sổ sách trước đã, hai năm không về rồi, thêm một năm nữa cũng chẳng sao!"

Lục Tử Phong cười hài lòng:

"Tinh thần rất tốt! Vậy em tiếp tục làm việc đi, thêm một năm nữa cũng không sao! Năm sau đoàn tụ cũng không muộn!"

"Dạ!"

Hạ Lam "dạ" một tiếng ỉu xìu rồi quay lưng rời khỏi đó. Cửa vừa đóng, cô liền bực bội mà dậm chân một cái:

"Cái tên Tổng Giám Đốc xấu xa, đáng ghét đó! Mình đã cố tình bày vẻ mặt ủy khuất đó ra, tưởng đâu hắn có nhân tính, cho mình về quê ăn Tết, công việc hoãn lại sau, vậy mà... Haizz, đúng là chạy trời không khỏi nắng!"

Diệp Hạ Lam cũng chẳng thể than thân trách phận mãi, liền vội vã xách túi, mau chóng trở về phòng trọ hoàn thành công việc cho xong. Nghĩ kĩ thì chỗ trọ cũng cần phải thay đổi rồi, nơi này xa công ty, mỗi năm cô đều tốn rất nhiều tiền đi xe buýt, hơn nữa cũng đã khá cũ kĩ, an ninh cũng không tốt, mới tháng vừa rồi, cô bạn sinh viên ở phòng bên cạnh cô bị mất chiếc xe đạp dùng để đi lại hằng ngày, số tiền dùng để đóng học cũng bị lục lấy mất. Cô phải nói là rất may mắn nên đến giờ vẫn chưa gặp phải chuyện gì xấu. Thật là! Sang năm mới nhất định phải tìm được chỗ ở tốt hơn mới được!

Cửa phòng vừa mở ra thì cô đã hốt hoảng:

"Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì thế này?"

______________________________________

Lục Tử Phong bước vào nhà, người quản gia già cung kính chào rồi dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.

"Bác Từ, bác đã mua sắm gì chưa?"

"Cậu chủ, ta già rồi, cũng chẳng cần gì nhiều, cậu không cần bận tâm đâu!"

Tử Phong gật đầu:
"Vậy năm nay chúng ta không ăn Tết ở đây, bác giúp cháu chuẩn bị hành lý, năm nay về Tứ Xuyên ăn Tết một chuyến, ông bà ngoại năm nay cũng đến tuổi mừng thọ rồi!"

Từ Tôn gật đầu rồi vội vàng đi chuẩn bị. Nhìn dáng vẻ khắc khổ của Từ quản gia, Tử Phong cảm thấy thật sự thương cảm. Anh xem ông như cha của mình, dù bên ngoài không nói ra nhưng một mực tôn trọng. Năm nay về Tứ Xuyên, anh cũng có ý định đón ông bà ngoại lên sống chung với mình, chỉ lo ông bà ngoại sống ở quê đã quen, mời mọc hết lời cũng không đồng ý đổi chỗ ở mà thôi!

Nghĩ một lát, Tử Phong lấy điện thoại gọi cho người của công ty, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:

"Tôi nhờ cậu một chuyện, lần này tôi về Tứ Xuyên ăn Tết, có thể là sẽ quay lại công ty trễ hơn dự định, sau Tết, cuộc họp đầu năm nhờ cậu chuẩn bị, điều hành, được không?"

"......................."

"Cái gì mà vợ cậu muốn? Cậu chiều vợ như vậy, tôi hỏi cậu, chức Phó Giám Đốc có nên đổi chủ không? Việc tôi nhờ mà cậu dám từ chối? Phúc Tần, cậu to gan nhỉ?"

"........................"

"Tốt! Trông cậy vào cậu đấy!"

Lục Tử Phong tắt máy rồi xuống ăn tối, ây da, công việc những ngày cuối năm quả nhiên rất nhiều, phải nhanh chóng giải quyết thôi! Anh năm nay cũng đã 24 tuổi, có phải đã được gọi là ế rồi không? Vẫn nên tìm vợ đi thôi, hay là tối mai... Chính là nên làm như vậy!

---------------------------------------------------------
Nửa đêm, Lục Tử Phong đang ngủ bỗng nhận được điện thoại. Là Hạ Lam, anh dụi mắt, bây giờ đã là 00 giờ 10 phút, có chuyện gì sao?

"Anh nghe. "

"Sếp Lục, anh ngủ chưa? Em thế này có phiền anh không?"

"Không sao, em có gì cứ nói!"

"Chuyện là... Em muốn ứng trước 2 tháng lương, có được không?"

"Tiền lương và tiền thưởng anh trả không đủ để em ăn Tết à?"

"Không phải... Không phải... Chuyện là... Em bị mất trộm rồi...!"

"Mất trộm? Bao giờ?"

"Dạ... "

"Không sao, mai sẽ chuẩn bị tiền cho em! Ngủ sớm đi! "

"Cảm ơn sếp! "

Lục Tử Phong gác máy. Hạ Lam, anh cảm thấy em ở một mình không an toàn chút nào, thân làm sếp, anh thấy mình có trách nhiệm chiếu cố em!

-------------------------------------------------------------------------

Hết chương 1.
Đăng bởi: