Sủng Thê

Chương 3: Sủng Thê Chương 3.


Phúc Tần bước vào phòng Tổng Giám Đốc, hai người ngồi đối diện nhau. Lục Tử Phong đằng hắng một tiếng, mở lời:

"Cậu nghĩ sao về việc cấm yêu đương trong công ty?"

Phúc Tần nhíu mày. Cái tên này hôm nay ăn phải ớt à? Thần kinh lỏng lẻo chỗ nào thế không biết?

"Sao cậu muốn làm vậy?"

Lục Tử Phong lạnh nhạt, đưa tay nới lỏng cavat một chút, đáp lại:

"Tôi đơn giản chỉ muốn cứu vớt vài người trong công ty chúng ta!"

"Ai nào?"

"Cậu cần biết cụ thể để làm gì?"

Phúc Tần nghẹn họng. Cái thằng này muốn anh tẩn cho một trận hả? Kêu anh vào, hỏi ý anh rồi lại úp úp mở mở, bạn bè với nhau 15 năm mà tính nết chẳng thay đổi chút nào, y như con nít!

"Thế cậu hỏi tôi làm gì?"

"Vô dụng, xùy xùy, ra ngoài đi!"

Phúc Tần chẳng buồn cãi. Mỗi lần vào đây, nói chẳng được bao nhiêu câu, lần nào cũng có kết thúc như thế này. Đồ con nít! Làm sao mà cậu ngồi trên ghế Tổng Giám Đốc được vậy hả?

Chửi rủa trong lòng thôi, hé mồm ra là ăn tờ đơn nghỉ việc có sẵn chữ kí ngay. Phúc Tần thở dài một tiếng, ra ngoài.

Tại nhà ăn của công ty, mọi người đang thoải mái ăn trưa, bỗng tiếng loa thông báo vang lên làm ai nấy đứng hình.

"Tổng Giám Đốc ra nội quy mới. Từ hôm nay trở đi, phát hiện cặp nào yêu đương trong công ty, lập tức đuổi việc!"

Tiếng loa vừa dừng, tiếng xì xào ngay lập tức nổi lên.

"Cái gì vậy trời? Tôi còn đang định tỏ tình với Tiểu Ý bên phòng Tài vụ!". Một anh than vãn.

" Tổng Giám Đốc đúng ác hết nói nổi mà! Đang yên đang lành, xuống lệnh như vậy là vì cái gì?". Một chị phòng Nhân sự lên tiếng.

"Từ lúc thư kí Diệp nghỉ việc, xảy ra quá nhiều chuyện đi!". Một nhân viên bé nhỏ to mồm.

Cùng lúc đó, dàn hậu cung phòng Kế toán được dịp ảo tưởng.

" Có phải anh ấy sợ tôi bị người trong công ty tán tỉnh nên mới đưa ra quy định như vậy không?"

"Chắc anh ấy không muốn tôi với mấy nhân viên nam qua lại đây mà!"

Bỗng đâu đó vang lên tiếng hét đầy hạnh phúc của một nam nhân:

"Tổng Giám Đốc, anh sợ Tiểu Sơn này có bạn trai nên mới cố tình đúng không? Anh nhận ra tình yêu em dành cho anh rồi sao?"

Cả nhà ăn phút chốc thinh lặng, đổ mắt về phía người con trai ấy. Rồi đột nhiên như bùng nổ, họ bất mãn:

"Cái gì vậy cha nội? Nằm mơ hả?"

"Tổng Giám Đốc là trai thẳng nha cha!"

"Gì vậy? LGBT à?"

Cậu trai ấy đỏ mặt ngồi xuống, tiếp tục ăn uống. Mọi người một hồi sau cũng thôi không bàn luận nữa. Lệnh sếp, ai dám chống?

Lúc này tại phòng phát thanh, vị lãnh đạo kia đang cười híp mắt, nói thầm một mình:

"Linda Chu, trai của công ty tôi đều là hàng chất lượng, cô đừng có mơ mà động tới họ! Hahaha..."

"Hắt xì!". Linda đang ăn bỗng hắt hơi một cái. Người bên cạnh lo lắng:

" Cô ổn không? Không khỏe à?

Linda xua tay:

"Tôi không sao, chắc ở đây gió hơi lạnh!"

____________________

Hạ Lam ở nhà, cùng mẹ sửa soạn đón Tết. Cậu em trai tên Diệp Hạ Vũ vừa chơi game vừa châm chọc:

"Này bà chị già, lên Thủ đô làm việc ngần ấy cái Tết chả thèm mò mặt về nhà, thế mà cũng không vớ được anh nào à? Trông xinh xẻo thế mà!"

Hạ Lam đen mặt, tức tối véo tai Hạ Vũ:

"Cái thằng nhóc này, gọi ai là bà chị già hả? Chị vừa bị đuổi việc đây. An ủi thì chớ lại còn hỏi lung tung à?"

Hạ Vũ đang dở trận, bị véo tai bất ngờ thì la oai oái:

"Ai da, cái bà này, bà có buông ra không? Dữ như chằn thế này, thằng nào vớ phải chắc kiếp trước ở ác lắm!"

"Em còn nói? Để xem chị trừng trị em thế nào!"

Hạ Lam cầm lấy cây chổi lông gà, giơ lên định đánh thì Hạ Vũ vội vàng:
"Thôi thôi, em xin, chị xinh xắn của em. Để em đánh nốt trận game nào!"

Hạ Lam không đánh nữa, quay đi dọn nhà. Hạ Vũ thở phào, tiếp tục cuộc chơi đang dở dang, miệng nói với đồng đội:

"Anh em, chúng ta sắp thắng rồi, cố gắng một chút!"

"Rụp". Màn hình máy tính tối đen. Hạ Vũ đập đập máy. Ủa, bị cái gì vậy? Sao tự nhiên ngủm ngang vậy? Cậu nhìn ra cửa thấy Hạ Lam cười gian manh, cậu hét lớn:

"Aaaaaaa.... Cái bà già này, bà dám ngắt cầu dao hả? Bà chết với tôi!"

Cậu lao ra như tên lửa, nhưng cuối cùng lại bị bà Diệp quát cho méo mặt:

"Con la lối cái gì? Chị vừa về đã lo giúp mẹ dọn dẹp, còn con ở nhà cả ngày chỉ lo cắm mặt vào cái máy tính, một hạt bụi cũng không thèm lau, có tin mẹ cắt dây mạng, cho con nghỉ chơi luôn không?"

Hạ Vũ mặt hầm hầm. Bà chị già đanh đá này, đi thì thôi, về nhà là phá cậu chơi game, hạng nhất cách cậu chỉ một đòn đánh nữa, thế mà...

"Cái bà này thiệt là... Tui đúng là tức bà đến chết mà!"

Hạ Lam đứng sau lưng mẹ, lè lưỡi làm trò trêu tức em trai. Bà Diệp đáp lời Hạ Vũ:

"Con nói thì hay lắm! Chết thử mẹ xem nào. Mẹ nói cho con biết, chết rồi xuống âm phủ không có mạng để chơi game đâu!"

Hạ Vũ ôm cục tức bỏ về phòng. Thua keo này ta bày keo khác, thân làm nam nhi, không thể bị bà chằn đó áp bức được!

"Bing boong!". Chuông cửa nhà Hạ Lam vang lên, bà Diệp liền bảo Hạ Lam ra xem ai đến. Hạ Lam ngoan ngoãn đi ra, người trước mặt vừa lạ vừa có chút quen thuộc:

" Cháu chào ông bà ạ! Ông bà là... "

Cô tạm thời không nghĩ ra đây là ai, nhưng bà lão đã lên tiếng:

"Tiểu Lam phải không nhỉ? Ây da, thoáng cái đã lớn lên xinh đẹp thế này rồi sao?"

Ông lão cũng cười:

"Không nhận ra ông bà cũng đúng, đã mười mấy năm rồi mà!"

Đúng lúc bà Diệp đi ra, thấy ông bà lão liền mừng rỡ:

"Ôi bác Trần, hai người khoẻ chứ ạ? Mời hai người vào nhà!"

Bà Trần nheo nheo đôi mắt đã nhăn lại vì tuổi tác:

"May là chị còn nhận ra chúng tôi, không thì hai cái thân già này cũng chẳng biết đi về đâu nữa!"

Bà Diệp cười lớn:

"Sao có thể không nhận ra được chứ? Hai bác mau vào đi, năm nay ở lại ăn Tết cùng gia đình cháu!". Bà quay sang Hạ Lam. " Con gái, mau mau vào pha nước mời ông bà nào!"

Hạ Lam không hiểu chuyện gì, chỉ lễ phép nghe lời mẹ đi vào bếp. Đến lúc đem trà ra thì mẹ cô mới nói:

"Con còn nhớ ông bà không?"

Hạ Lam thật lòng không nhớ, chỉ biết ngây ngô lắc đầu. Bà Trần mắng yêu cô:

"Cha bố cô, ngày bé suốt ngày quấn quýt lấy Tiểu Phong nhà ta, thế mà quên nhanh thế?"

Bà Diệp đỡ lời:

"Đây là ông bà Trần, ngày xưa ở cạnh nhà mình, cái nhà có hàng rào trắng với cây hoa giấy xum xuê toàn lá chẳng có hoa ấy, con nhớ chưa?"

Hạ Lam lúc này mới nhớ ra. Lúc ấy cô mới 5 tuổi, Hạ Vũ lúc đó còn chưa có mặt trên đời, ba mẹ thì đi làm ở nhà máy dệt, gửi cô ở nhà ông bà Trần, cô suốt ngày chỉ có chơi với Tiểu Phong, cháu trai của họ.

Hạ Lam vội cúi đầu:

"Cháu xin lỗi vì đã không nhận ra ông bà ạ!"

Ông Trần cười hiền:

"Không sao, nhớ ra là tốt rồi!"

Bà Diệp mến khách, bảo Hạ Vũ xuống chào hỏi hai người rồi để cậu đưa hai người lên phòng nghỉ ngơi rồi cùng Hạ Lam vào bếp làm cơm.

Ông Diệp về tới nhà, theo sau là chiếc xe chở một chậu hoa đào lớn. Ông cười và ngạc nhiên khi thấy ông Trần:

"Ô, bác đến chơi ạ? Chậu hoa cháu vừa mua về chưng Tết, bác thấy thế nào?"

Ông Trần vuốt râu, cười khà khà:

"Đẹp lắm, năm nay nhất định phúc lộc đầy nhà! Bao nhiêu lâu không gặp, chú vẫn mê cây cảnh nhỉ?"

"Vâng, sân nhà trống trải quá, cháu chưng vài chậu cho mát mắt một chút!"

Rồi hai người cùng nhau vào nhà, uống trà, tán gẫu cùng nhau. Không khí trong nhà vô cùng ấm áp, mọi người ai nấy cũng đều rất vui vẻ!

----------------------------------------------------------------------------------

Hết chương 3.
Đăng bởi: