Sủng Thê

Chương 6: Sủng Thê Chương 6.


Hôm nay là 30 Tết. Từ sớm bà Diệp và bà Trần đã cùng nhau đi chợ mua thêm vài thứ cần thiết cuối cùng cho ba ngày Tết. Hạ Lam muốn đi cùng để xách đồ phụ nhưng bà Diệp đã khéo léo từ chối, cốt cũng chỉ muốn đôi trẻ được lúc ở riêng với nhau.

Thế đấy, người lớn có ý mà trẻ con lại chẳng chừa. Hạ Vũ mọi ngày ngủ đến mặt trời rọi cháy bụi tre còn chưa chịu dậy nhưng hôm nay lại lăng xăng vào bếp từ sớm cùng Hạ Lam. Nguyên nhân chỉ có một, cậu chính là muốn làm "kì đà cản mũi", không muốn để Lục Tử Phong có cơ hội ở gần chị mình. Nhưng căn bản là người tính không bằng trời tính. Đang lúc nói chuyện phiếm cùng Hạ Lam thì Mạnh Nam từ trên lầu chạy xuống, hét lên như cháy nhà.

" Hạ Vũ, em mau lên, lịch đấu đổi rồi, 30 phút nữa liền mở trận. Mau lên, chúng ta phải liên lạc với các anh em khác, đội thiếu người sẽ bị truất quyền thi!"

Hạ Vũ nghe tin sét đánh, trong lòng ba vạn sáu ngàn lần thầm xin lỗi chị, rồi theo Mạnh Nam lên phòng. Giải đấu này là tâm huyết bao nhiêu lâu của cậu cũng như team HIV, cậu không thể nào bỏ lỡ được.

Lục Tử Phong sau khi ngồi hầu chuyện với hai người đàn ông lớn trong nhà thì vào bếp. Anh đỡ lấy rổ rau trên tay Hạ Lam, nói:

" Anh giúp em!"

" Cảm ơn!"

Lục Tử Phong nghe lời này từ cô cảm thấy thật chướng tai. Khách sáo quá!

" Sau này bất cứ chuyện gì anh làm cho em, anh không muốn nghe em cảm ơn anh!"

Hạ Lam định nói lại thôi, nếu cứ nói qua nói lại, kiểu gì cũng nặng nhẹ với nhau. Ngày xưa khi còn bé, cô từng quấn quýt anh biết bao, mỗi ngày, mỗi bước chân anh đi đều có bóng dáng một bé con lon ton chạy theo, miệng ríu rít " Phong ca, cho em cái này!", " Phong ca, lấy cho em cái kia!". Thời gian trôi nhanh khiến con người ta quên dần đi mọi thứ, gặp lại nhau cũng không thể thân thiết như thuở bé.

" Hạ Lam, chúng ta có thể như xưa?"

" Bây giờ không tốt hay sao?"

" Anh cảm thấy chúng ta hiện tại quá xa cách!"

Tử Phong thở dài một hơi, mỗi ngày đều gặp nhau nhưng cô đối với anh như người lạ mới quen, mỗi lời đều vô cùng giữ khoảng cách.

" Hạ Lam, anh biết, chúng ta đã không gặp nhau suốt mấy năm trời, em lạnh nhạt cũng phải thôi, nhưng mà, anh hy vọng chúng ta có thể đối xử với nhau thân thiết một chút, có được không?"

Hạ Lam ngập ngừng, đây không phải điều cô muốn sao? Cô cười nhẹ, rồi bỏ đi, không đáp.

Lục Tử Phong nắm lấy tay cô, nhẹ giọng:

" Sau Tết, em về Đại Cát cùng anh, làm việc cùng anh!"

" Trước đây anh đuổi việc em vì điều gì? Có phải lúc đó chưa biết em là hàng xóm khi xưa? Bây giờ biết rồi thì lại muốn nâng đỡ? Phải không?"

" Không phải, anh chưa hề nghĩ như vậy..."

Hạ Lam, em sẽ không biết được, mỗi ngày anh đều ở lại phòng làm việc, nhìn em chăm chú, bận rộn với tài liệu, đến tận khuya vẫn chưa chịu về. Em sẽ không bao giờ biết được, ngày nào anh cũng dừng xe gần trạm xe bus chỉ để đợi em lên xe rồi mới yên tâm về nhà ngủ. Em sẽ chẳng thể biết được, khi tuyển em vào chức Thư kí, anh đã vui biết nhường nào, vui vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, mỗi ngày đều có thể nói chuyện cùng em, dù chủ đề chẳng có gì khác ngoài công việc. Em không bao giờ biết được...

" Em sẽ quay lại mà, đúng không?"

" Một câu đuổi liền đuổi, một câu níu liền níu? Xin lỗi anh, ba mẹ em ở quê còn nhiều thứ cần em phụ giúp, lo toan, em sẽ không đi nữa!"

"Hạ Lam, anh xin lỗi!"

" Anh không có lỗi, hôm nay là cuối năm, coi như chúng ta nói hết những điều không vui, ngày mai sẽ không bàn tới nữa!"

Tử Phong không nhắc tới nữa, anh thừa biết, dù nói thế nào cô cũng sẽ không đổi ý.

Lúc này, trên phòng Hạ Vũ và Mạnh Nam vẫn đang rất tập trung.

" Số 3, số 3 nghe rõ không? Phòng thủ!"

" Mạnh Nam, anh hỗ trợ sau lưng em!"

Hạ Vũ liên tục chỉ huy cả đội, còn 3 phút nữa trận chiến sẽ kết thúc, trận này, đội cậu nhất định phải thắng!

5... 4... 3... 2... 1!

" TEAM WIN!"

" Yeah..... Chúng ta làm được rồi! Thắng rồi! Đầu tháng hai tôi sẽ tổ chức họp team, thời gian địa điểm cụ thể sẽ có thông báo đến từng người! Các anh em nghỉ ngơi đón Tết thôi!"

Cậu quăng tai nghe xuống bàn, quay lại bá vai Mạnh Nam:

" Người anh em! Chúng ta đêm nay phải uống thật say, mừng chiến thắng này!"

Mạnh Nam bật cười:

" Cái thằng nhóc này, mới 16 tuổi, uống say cái gì chứ? Thôi nào, mau xuống nhà phụ giúp mọi người!"
Mạnh Nam nó rồi đi xuống dưới. Hạ Vũ vẫn đứng đó, sau đó liền bất ngờ hét lên:

" HIV là vô địch!"

Rồi tí ta tí tởn chạy như bay xuống nhà, hết ôm người này rồi bá cổ người kia, làm như sắp lấy vợ không bằng!

---------------------------------------------------------------------------

Nửa đêm, người lớn đã nghỉ ngơi sớm, còn lại bốn thanh niên tụ tập trên sân thượng chờ ngắm pháo hoa. Không khí có phần hơi khó chịu. Không ai nói với ai lời nào. Mạnh Nam thấy vậy liền lên tiếng:

" Sếp à! Chúng ta sẽ về lại Bắc Kinh vào ngày nào nhỉ?"

" Sau Tết liền lập tức đi!"

Hạ Vũ bĩu môi:

" Biết điều thì nên đi sớm hơn một chút!"

Hạ Lam véo Hạ Vũ:

" Em đừng nói linh tinh!"

" Cái bà này, em nói sai gì chứ? Mạnh Nam, anh cùng em xuống lấy đồ ăn lên đây đi!"

Mạnh Nam và Hạ Vũ đi rồi, Hạ Lam tiến lại gần Lục Tử Phong một chút, cô nói:

" Tử Phong... Anh giận em hả?"

" Cho anh cái lí do để giận em đi!"

" Lúc sáng, em có hơi quá lời! Anh đừng nghĩ nhiều, em không cố tình nói vậy đâu!"

" Anh không nghĩ gì cả, cũng không có lí do gì để giận em cả, em đừng lo!"

Lục Tử Phong vẫn không nhìn về phía cô, mắt hướng về bầu trời đêm vô tận. Dưới đường, mọi người cùng nhau đi chơi, đông vui biết bao, nhộn nhịp biết bao, cớ sao nơi đây lòng người lại lạnh lẽo quá! Hạ Lam, em có biết anh bây giờ đang thế nào không? Thật sự anh chỉ muốn siết chặt em vào lòng, muốn cùng em đón một cái giao thừa khó quên, chỉ sợ em sẽ vì thế mà chán ghét anh...

Cánh tay bé nhỏ vòng qua eo anh, ấm áp vô cùng, Tử Phong vô cùng bất ngờ. Hạ Lam nhẹ giọng:

" Phong, em thật lòng muốn chúng ta như xưa, không có bất cứ khoảng cách nào giữa chúng ta cả..."

Tử Phong quay người, đáp lại cái ôm bé nhỏ ấy, anh ôm cô thật chặt, nói nhỏ:

" Anh cho em nghỉ việc là vì... anh sợ em phải chịu vất vả, anh không muốn ngày nào cũng thấy em rời công ty thật muộn, không muốn em cứ ngày ngày chen chúc trên chuyến xe bus đông nghẹt người, không muốn em sống ở một nơi tạm bợ, an ninh không tốt... Hạ Lam, sau Tết về Bắc Kinh với anh, vẫn là Thư kí của anh, nhưng anh sẽ lo chỗ ở tốt hơn cho em, có được không?"

" Phong, cảm ơn anh!"

Hạ Lam thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, thật sự, thấy có lỗi với anh quá nhiều! Anh làm mọi thứ đều là nghĩ cho an toàn của cô. Cô bây giờ mới hiểu hết!

----------------------------------------------------------

Phía sau cánh cửa dẫn lên sân thượng, hai con người cùng nhau ăn uống, tâm tình:

" Cũng may chúng ta dừng chân ở đây, đi lên một bước, không khí ấm áp đó chắc chắn bị phá vỡ!"

Mạnh Nam cười nhẹ. Hạ Vũ ăn một miếng thịt, dò hỏi:

" Ông nội kia không phải loại xấu xa chứ?"

" Tất nhiên, sếp Lục rất tốt! Anh ấy đã nhận nuôi anh từ trại mồ côi và cho anh được như ngày hôm nay, anh ấy chính là ân nhân của anh!"

" Lần này em sẽ nhắm mắt cho qua vậy, cái ôm đó, coi như chưa thấy! Bà già kia có lẽ sắp theo trai bỏ nhà đi tiếp rồi!"

Ánh mắt cậu buồn buồn. Mạnh Nam nhận ra sự khác lạ, liền hỏi:

" Em có chuyện gì khó nói à?"

" Em không sao!"

Không, cậu đang buồn muốn chết đây! Chị cậu đi Bắc Kinh ba năm qua không về thăm nhà được một lần, cũng vì quá bận rộn mà không thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện với cậu. Cậu cũng vì quá buồn mà bắt đầu chơi game, cả ngày chỉ làm bạn với màn hình máy tính. Bây giờ chị về, chẳng bao lâu lại rời đi, cảm giác như chị chẳng còn quan tâm cậu nữa rồi! Cậu nhiều lần muốn làm gì đó để giữ chân chị ở lại, nhưng vì lo nghĩ cho sự nghiệp của chị, thế là lại thôi. Cậu nói chuyện với chị gái tuy có chút cộc cằn nhưng trong lòng cậu, chị gái cậu chính là người tuyệt vời nhất!

----------------------------------------------------------------------

Hết chương 6.
Đăng bởi: