Hồng Bài Thái Giám

Chương 36: Quái bệnh




Một đêm ngủ không an ổn.

Lăng Giản mơ một giấc mộng dài nhất từ lúc chào đời tới nay. Trong mộng, từng đoạn thời gian ngọt ngào cùng Khương Lạc lần lượt hiện lên, đến cuối cùng càng lúc càng xa, như bông tuyết rơi xuống, cho dù hứng được trong lòng bàn tay nhưng rồi cũng chậm rãi tan đi. Có lẽ nàng vẫn luôn nhớ rất rõ ràng, nữ nhân đó từng cho nàng rất nhiều hạnh phúc, nhưng dù có hạnh phúc bao nhiêu thì cũng chỉ là... “Từng”, nàng không có khả năng tiếp tục sống trong hoài niệm, “mãi mãi hạnh phúc” vẫn đang đợi nàng ở phía trước.

Sương sớm buổi sáng đọng trên lá cây, mây trắng như tơ nhung nhè nhẹ trôi nổi trên không trung, chim chóc cất tiếng hót thanh thuý tăng thêm một chút thanh sắc cho thiên nhiên, ánh mặt trời dâng lên, một mảnh sáng sủa.

“Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Bên trong Khôn Ninh cung, Lăng Giản mặc y phục thái giám màu lam, cung kính quỳ gối trước mặt hoàng hậu, so với trước khi xuất càng có quy củ.

“Đứng lên đi.”

Hoàng hậu hơi hơi nâng lên cánh tay ý bảo nàng đứng dậy, bên miệng mang theo ý cười, nói:

“Bổn cung nghĩ các ngươi hai ngày sẽ quay về, không nghĩ tới lại đi lâu như vậy.”

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, một đường này đã xảy ra nhiều chuyện, cho nên mới lâu trở về.” Lăng Giản vén hai tay đặt ở trước người, cúi đầu cung kính nói.

“Hử? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài cùng Đại công chúa mới xuất cung không lâu đã gặp phải thích khách, may mắn Đại công chúa võ công tuyệt kỹ, chúng ta mới có thể bình an trở về.”

Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng không nói cho hoàng hậu biết chuyện Đại công chúa bị thương, cũng không phải sợ bị trách phạt, mà là ẩn ẩn cảm thấy được Đại công chúa hẳn là không muốn bị người nào biết chuyện nàng bị thương đi.

“Gặp phải thích khách?!”

Thân mình Hoàng hậu cương một chút, lập tức “ba” một cái vỗ mạnh lên bàn, nói:

“Đến tột cùng là thích khách ở đâu tới, thật to gan! Dám ám sát công chúa!”

“Hoàng hậu nương nương đừng nóng giận, thích khách này đều đã bị Đại công chúa giết chết. Người xem, chúng ta đây không phải đã trở lại hảo hảo sao?”

Lăng Giản bước về phía trước từng bước, cảm thấy được có chút không quá hợp quy củ, lại cúi đầu lui trở về phía sau.

“Cũng đúng, bình an trở về là tốt rồi.”

Hoàng hậu khẽ thở dài, nói:

“Tiểu Lăng Tử, hiện giờ ngươi cũng đã trở lại, ngày mai liền chính thức thăng làm Khôn Ninh Cung tổng quản thái giám, thay bổn cung để ý việc vặt hằng ngày đi.”

“Dạ, Tiểu Lăng Tử nhất định sẽ làm tốt chức trách công tác, tuyệt đối sẽ không làm cho Hoàng hậu nương nương ngài thất vọng.”

Lăng Giản phất phất ống tay áo, lại quỳ xuống. Tổng quản thái giám gì gì đó, hẳn là cao cấp hơn tiểu thái giám bình thường đi.

“Như vậy, ngươi cũng lui ra đi. Bổn cung ân chuẩn ngươi hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chính thức tới đây làm việc đi.”

Hoàng hậu khoát tay, lúc Lăng Giản muốn lui ra lại bổ sung một câu:

“Ngưng Sương đã nhiều ngày luôn hướng bổn cung hỏi thăm ngươi khi nào trở về, hiện giờ ngươi đã trở lại, vậy đi Ngọc Sương cung một chuyến đi.”

“Tiểu Lăng Tử đã biết, bây giờ cáo lui đi Ngọc Sương cung.”

Lăng Giản đứng dậy cẩn thận rút lui tới cửa, lúc này mới thẳng người dậy đi về hướng Ngọc Sương cung. Nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy Ngữ Thần nha đầu đáng yêu, Lăng Giản nở một nụ cười ấm áp, trong hậu cung này sợ là sẽ tìm không thấy người thứ hai giống như Ngữ Thần nha đầu đi.

“Tiểu Đồng Tử?”

Lăng Giản mới vừa đi tới ngự hoa viên, đã thấy Tiểu Đồng Tử thần sắc khẩn trương đang đi về phía nàng, lập tức dừng cước bộ gọi lại hắn.

“Tiểu Lăng Tử? Không phải ngươi cùng Đại công chúa xuất cung sao? Sao đã trở lại?” Tiểu Đồng Tử buồn bực hỏi, một bộ dáng sốt ruột muốn đi.

Chẳng lẽ ta xuất cung thì sẽ không trở lại sao?! Lăng Giản cực độ im lặng trắng mắt liếc hắn một cái, hỏi:

“Ngươi đây là đi đâu a? Truyền lệnh?”

“Này a...”

Tiểu Đồng Tử cau đôi mi thanh tú, sốt ruột nói:

“Chủ tử nhà ta đột nhiên té xỉu, ta phải đi tìm thái y, còn dây dưa sẽ không kịp.” Nói xong, cất bước sẽ hướng thái y viện chạy đi.

“Ai ai! Ngươi nói cái gì? An Phi hôn mê?” Lăng Giản túm Tiểu Đồng Tử lại, cũng bối rối theo.

“Ai nha! Ngươi đừng có ngăn ta, ta phải đi thái y viện tìm thái y đến!”

“Đừng tìm thái y, ta theo ngươi đi Nhiễm Lê cung, ngươi như vậy một hồi sẽ không kịp!”

Lăng Giản chân mày căng thẳng, lôi kéo Tiểu Đồng Tử liền đi về hướng Nhiễm Lê cung. Nơi này cách thái y viện còn một đoạn đường xa, hơn nữa mấy thái y này một đám đều chậm như rùa, đợi bọn họ đuổi tới chỗ An Phi, không chừng mọi người cũng chờ đến hôn mê.

Vội vàng đuổi tới Nhiễm Lê cung, Lăng Giản hoàn toàn không nhìn đến các cung nữ cùng thái giám khác, đi thẳng vào tẩm cung của An Phi. Trên giường, An Phi sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó, mấy ngày không thấy, An Phi trở nên càng thêm gầy yếu, đôi môi vốn là phấn hồng như đóa hoa giờ đây có chút trắng bệch. Nhìn An Phi nằm ở trên giường không nhúc nhích, Lăng Giản đột nhiên ở trong đầu hiện ra một từ “bệnh Tây Thi”. (*)

[ (*): Nghe đồn khi Tây Thi khi chau mày bệnh tật cũng toát lên một vẻ đẹp mê hồn khiến người mê đắm.]

Lăng Giản nhẹ nhàng nâng đầu An Phi lên, lấy ngón tay ra sức bấm vào huyệt nhân trung của nàng. Chỉ chốc lát sau, An Phi quả nhiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Lăng Giản ngồi bên giường mình đầu tiên là ngẩn ra, sau đó yếu ớt nói:

“Tiểu Lăng Tử, sao ngươi... Đến đây?”

“An Phi nương nương, ngài té xỉu, nô tài chạy tới đây nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Chân mày Lăng Giản chậm rãi giãn ra, cầm cánh tay An Phi đặt lên đùi mình, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

“Tại sao có thể như vậy?”

Chân mày Lăng Giản vốn mới vừa giãn ra lại lập tức cau càng chặt, ánh mắt đầy đăm chiêu. Nàng nhớ rõ lần trước đã giúp An Phi xem mạch, rõ ràng là vì thức đêm lâu ngày mà làm cho thân thể suy yếu, nhưng hôm nay tại sao mạch tượng đã hoàn toàn khác đi?

“Tiểu Lăng Tử, có cái gì không đúng sao?”

An Phi hỏi, vừa rồi biểu tình Lăng Giản biến hoá nàng đều xem ở trong mắt, không lẽ là mình mắc phải chứng bệnh kì quái gì sao?
“Không có, An Phi nương nương yên tâm, Tiểu Lăng Tử nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài.”

Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc nói với An Phi:

“Nhưng mà hãy chờ nô tài trở về suy nghĩ một chút xem nên dùng phương pháp nào chữa trị, dù sao bệnh của nương nương...”

Lăng Giản không nói thêm gì nữa, bệnh này quả thật hiếm thấy, trước kia nàng chỉ có ở trong sách thuốc cổ đại của Đồ Thư quán nhìn thấy loại bệnh này, về phần phương pháp trị liệu, nàng thật sự cần phải hảo hảo nghiên cứu.

“Không có cách nào khác, đợi ngươi suy nghĩ tốt... Phương pháp chữa trị... Lại đến đây đi.”

An Phi im lặng nói. Thân thể của mình ra sao nàng rất rõ ràng, tuy rằng không biết rốt cuộc là loại bệnh gì, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy cả người vô lực, có khi thậm chí cảm thấy toàn thân run rẩy.

“An Phi nương nương, mấy ngày này nên uống chút canh bổ là tốt rồi. Với lại, ngài không cần lo lắng, bệnh này nô tài hoàn toàn có thể chữa khỏi.”

Lăng Giản cho An Phi một nụ cười trấn an, đứng dậy hướng nàng cúi người một cái, nói:

“Tiểu Lăng Tử trước hết cáo lui, khi nào nghĩ xong phương pháp chữa trị, nô tài nhất định sẽ tới đây trước tiên.”

“Ân... Bổn cung, tin... Ngươi.”

An Phi nằm ở trên giường, đầu hơi chuyển động một chút, lại cảm thấy phi thường choáng váng.

“Như vậy, Tiểu Lăng Tử cáo lui.”

Lăng Giản cùng An Phi liếc nhìn vào mắt nhau, sau đó trước ánh mắt nghi hoặc của mấy nô tài cùng thị tì rời khỏi Nhiễm Lê cung. Tuy rằng không biết An Phi vì sao lại mắc phải quái bệnh này, nhưng nếu nàng đã đáp ứng An Phi, thì nhất định sẽ tìm được phương pháp trị liệu, danh hiệu bác sĩ trung y này cũng không phải là lấy không. Chính là, hiện tại đi Ngọc Sương cung tìm Ngữ Thần nha đầu mới là chuyện trọng yếu nhất a. Bên môi Lăng Giản giơ lên một nụ cười sủng nịch, Ngữ Thần nha đầu hẳn là rất nhớ mình đi.

Ngọc Sương cung cách Nhiễm Lê cung cũng không quá xa, nhưng Lăng Giản lại cảm thấy đây giống như đoạn đường xa nhất mà nàng từng đi. Rốt cục đứng ở cửa Ngọc Sương cung, Lăng Giản chào hỏi tiểu thái giám canh cửa một tiếng rồi trực tiếp đi vào. Lam Ngữ Thần đã sớm giao phó cùng các nô tài của Ngọc Sương cung, nếu Lăng Giản đến đây không cần thông truyền, trực tiếp để cho nàng đi vào là được.

“Ngữ Thần nha đầu!”

Lăng Giản hưng phấn hô, thanh âm quen thuộc làm cho Lam Ngữ Thần đang ngồi bên giường ngẩn người lập tức trong lòng kích động. Quả nhiên, Lam Ngữ Thần vừa nhấc đầu liền thấy Lăng Giản đứng ở trước mặt mình, vẫn là dung nhan hoàn mỹ như cũ, vẫn là nụ cười khuynh tâm như cũ, vẫn là ánh mắt sủng nịch như cũ. Lam Ngữ Thần đưa tay nhéo hai má non nớt của mình một chút, cảm giác được hơi chút đau đớn mới xác định đây không phải là mơ.

“Lăng ca ca!!!”

Lam Ngữ Thần vui vẻ kêu lên, đứng dậy bước ba hai bước đến trước mặt Lăng Giản ôm lấy nàng. Lăng ca ca đã trở lại rồi, Lăng ca ca rốt cục đã trở lại rồi.

“Ha hả, Ngữ Thần nha đầu, nhiều ngày như vậy không thấy ngươi hình như cao lên đây.”

Lăng Giản sủng nịch sờ sờ đầu Lam Ngữ Thần, cũng ôm chặt lấy nàng.

“Lăng ca ca, ta rất nhớ ngươi.”

Lam Ngữ Thần ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Giản. Quả nhiên, chỉ có trên người Lăng ca ca mới có hương thơm thảo mộc dễ chịu như vậy.

“Nha đầu ngốc, ta cũng nhớ ngươi a, mỗi ngày đều rất nhớ.”

Lăng Giản cười hắc hắc, lôi kéo tay nàng ngồi vào bên giường. Đang muốn nói thêm cái gì, đã thấy ánh mắt Lam Ngữ Thần dừng ở ngọc bội bên hông mình, sau khi thấy nó vẫn còn ở đó lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Lăng Giản tựa hồ hiểu được Lam Ngữ Thần suy nghĩ cái gì, không đợi nàng mở miệng đã nói trước:

“Ngữ Thần nha đầu yên tâm, thứ này ta vẫn đều đeo ở trên người a.”

Trong lòng cũng một trận chột dạ, ngọc bội này tuy rằng giống nhau, nhưng cái mà Ngữ Thần nha đầu tặng đã rơi mất ở quán trà, nếu như bị nàng biết còn không nháo đến ngất trời?

“Lăng ca ca, ngươi biết không, sau khi ngươi đi, ta mỗi ngày trước khi ngủ sẽ lại nói chuyện với ngọc bội này một lát, nhìn thấy nó cũng giống như nhìn thấy Lăng ca ca vậy.”

“Nha đầu ngốc, chỉ là cái ngọc bội mà thôi. Huống hồ, ta không phải đang ở bên cạnh ngươi rồi sao? Về sau nếu có tâm sự, trực tiếp tìm ta nói là tốt rồi.”

Lăng Giản lại sờ sờ đầu Lam Ngữ Thần, trong lòng nói quả nhiên vẫn là đứa nhỏ đây, cư nhiên xem một cái ngọc bội quan trọng như vậy.

“Lăng ca ca, nó không phải chỉ là cái ngọc bội mà thôi!”

Lam Ngữ Thần bất mãn chu lên cái miệng nhỏ nhắn, nhìn ánh mắt không hiểu của Lăng Giản, nói:

“Ngọc bội này là Đại hoàng tỷ từ Động Đình các mang về, tổng cộng cũng chỉ có đôi. Đại hoàng tỷ từng nói với ta, viên ngọc châu trên ngọc bội này rất trân quý, truyền thuyết kể rằng Nguyệt Lão bị tình yêu khuynh thành của một đôi nam nữ yêu nhau say đắm cảm động, vào đêm trăng tròn chảy xuống bốn giọt nước mắt, bốn giọt lệ đó rơi xuống mặt đất đã biến thành bốn viên ngọc châu hoàn hảo vô khuyết này. Đại hoàng tỷ còn nói, ngọc bội này chỉ có thể đưa cho người mà mình ái mộ, còn nói một khi đã đưa nó cho đối phương, đó là nói cho hắn biết mình...”

Trên mặt Lam Ngữ Thần hiện ra một tầng đỏ ửng, nàng thẹn thùng liếc nhìn Lăng Giản một cái, không hề nói tiếp.

Chỉ có thể đưa cho người mà mình ái mộ sao? Lăng Giản không khỏi nhìn vào đôi mắt Lam Ngữ Thần ngây người thật lâu, nàng vẫn nghĩ rằng ngày hôm qua Lam Thanh Hàn nói những lời đó chỉ là muốn trêu chọc mình như lần trước. Chẳng lẽ nàng thích ta thật sao? Miệng Lăng Giản hơi hơi mở ra, đối với những lời đó, nàng vốn vẫn đang bán tín bán nghi, thì ngay một khắc này đây đã hoàn toàn lựa chọn tin tưởng. Ngày hôm qua gỡ tay nàng ra như vậy, chắc nàng rất khó chịu đi... Lăng Giản nhíu nhíu mày, tại sao lại cảm thấy mệt mỏi đây? Có lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon, xem ra... Chính mình thật sự cần phải hảo hảo ngủ một giấc rồi.

“Ngữ Thần nha đầu...”

Lăng Giản miễn cưỡng cười cười với Lam Ngữ Thần, nói:

“Tối hôm qua vừa trở về không ngủ hảo, ta đi về trước ngủ một giấc, ngày mai sẽ tìm ngươi được không?”

“Ân!”

Lam Ngữ Thần dùng sức gật gật đầu, nhu thuận nói:

“Lăng ca ca nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai Ngữ Thần chờ Lăng ca ca đến.”

“Ha hả, hảo.”

Lăng Giản thấy Lam Ngữ Thần nhu thuận như thế, nhịn không được nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng, nói:

“Vậy ta đi trước, ngươi rất ngoan ngoãn a!”

“Lăng ca ca!”

Lam Ngữ Thần hờn dỗi hô, đỏ ửng trên mặt vốn đã biến mất lại xuất hiện.

“Tốt lắm tốt lắm, ta đi nha.”

Lăng Giản hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau khi đi ra khỏi Ngọc Sương cung thì tươi cười lập tức biến mất. Như thế nào lại mệt mỏi đây? Rõ ràng chỉ một cái ngọc bội mà thôi, vì cái gì lại có nhiều ý nghĩa như vậy a! Người cổ đại! Người cổ đại! Lăng Giản đưa tay khẽ vuốt ngọc bội bên hông, ngọc châu màu lam mượt mà mà no đủ.

Thời tiết tốt lắm đây! Lăng Giản nhìn lên trời, khe khẽ thở dài, chậm rãi bước đi trên con đường trải đá của ngự hoa viên. Hoa cỏ chung quanh truyền đến từng trận hương thơm, Lăng Giản hướng về phía trước mím môi, cúi đầu đá văng hòn đá nhỏ đang nằm im trên đường. Giây tiếp theo, vừa ngẩng đầu lên liền trong nháy mắt bất động tại chỗ. Trên con đường trải đá, cách hơn mười thước đối diện với Lăng Giản, Lam Thanh Hàn mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, có vui vẻ, có kích động, có nhung nhớ, có ai oán...