Hồng Bài Thái Giám

Chương 43: Kê đơn




Nếu như lúc trước Lam Thanh Hàn thổ lộ bị Lăng Giản coi như trêu chọc mà gỡ tay nàng ra, vậy thì giờ khắc này, khi Lăng Giản chính miệng nói ra với Lam Thanh Hàn ba chữ “Ta thích ngươi”, Lam Thanh Hàn chỉ cảm thấy hết thảy đều giống như trong mộng, nhưng ít ra, là một giấc mộng vô cùng đẹp.

“Ngươi nói là thật sao?”

Lam Thanh Hàn không xác định hỏi, nàng không hy vọng Lăng Giản chỉ là vì phụ trách mới nói ra như vậy, dù sao, Lam Thanh Hàn nàng cho tới bây giờ cũng không cần ai phụ trách cái gì với nàng.

“Đương nhiên là thật, ta giống như đang nói dối sao?”

Lăng Giản nhướn mi, bản thân mình cho tới bây giờ cũng không phải là một người lỗ mãng, nếu không phải thích, làm sao có thể tùy tiện nói như vậy với người ta a?

“...”

Lam Thanh Hàn không biết nên làm sao đón lấy đi.

“Sao ngươi không nói lời nào? Ta nói với ngươi tất cả đều là thật, chúng ta hẹn hò đi.” Lăng Giản vẻ mặt chân thành nói.

“Ân...”

Lam Thanh Hàn nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt ửng hồng, giống như mưa xuân tháng ba đọng lại sương mù động lòng người.

“Thanh Hàn...”

Lăng Giản ôn nhu gọi tên của nàng, một tay giữ lấy Lam Thanh Hàn ôm vào lòng, cúi đầu khóa lại đôi môi có chút sưng đỏ của nàng. Ánh mặt trời theo khe cửa sổ rọi vào trong phòng, bao phủ lấy hai người đang hôn nhau trong một màu cam mập mờ.

Khi Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản đi ra khỏi phòng, Nguyệt Như mặt đột nhiên trở nên đỏ bừng, dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Lăng Giản mà không phải Lam Thanh Hàn. Đương nhiên, sau khi cảm giác được ánh mắt của Nguyệt Như, Lăng Giản lựa chọn trực tiếp lơ đi. Ba người một đường đi tới Nội Vụ phủ, không khí có chút quỷ dị nói không nên lời. Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn sóng vai cùng đi, thường thường dùng ngón út ngoắc ngoắc tay nhau, còn Nguyệt Như luôn đi theo phía sau, ánh mắt dừng ở chỗ ngón út hai người đang lén lút quấn lấy nhau, trong lòng không ngừng bay bay mấy dấu chấm hỏi, Đại công chúa khi nào thì có đam mê này? Chẳng lẽ là bị Nhị công chúa lây bệnh rồi sao?

“Nhị công chúa?!”

Ba người mới vừa đi đến ngự hoa viên liền thấy Lam Nhược Y cùng với Tiểu Điêu Tử từ phía đối diện đi tới. Lăng Giản theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng buông ra ngón út lui về phía sau nửa bước.

“Thật là trùng hợp đây.”

Lam Nhược Y hướng về phía Lăng Giản cười quyến rũ, nghiền ngẫm nói:

“Mới có một đêm mà thôi, vì sao bổn cung lại cảm thấy Hoàng tỷ ngươi càng đẹp hơn đây? Không lẽ là... Khanh khách...”

Lam Nhược Y phóng ánh mắt nhìn Lăng Giản đứng phía sau Lam Thanh Hàn một cái, che khăn lụa cười khẽ.

“Bổn cung không biết ngươi đang nói cái gì.”

Lam Thanh Hàn ho nhẹ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói.

“Ai nha, Hoàng tỷ luôn luôn băng tuyết thông minh, sao lại không biết bổn cung đang nói cái gì đây?”

Lam Nhược Y vẻ mặt kinh ngạc nói:

“Huống hồ, bổn cung nghe nói hình như Hoàng tỷ cả đêm cũng chưa quay về Thượng Hoa cung nga~”

“Đúng vậy, bổn cung đêm qua vừa vặn có chút chuyện quan trọng cùng Tiểu Lăng Tử thương nghị, cho nên không kịp quay về Thượng Hoa cung.”

Lam Thanh Hàn vẻ mặt bình tĩnh nói, trong lòng cũng là bốn bề sóng dậy.

“Phải không?”


Lam Nhược Y lắc nhẹ vòng eo đi đến trước mặt Lăng Giản, điểm nhẹ lên mặt của nàng, nói:

“Tiểu Lăng Tử, ngươi cũng rất được hoan nghênh nha, ngay cả Lam Thanh Hàn luôn luôn lạnh lùng cũng phải tìm ngươi thương nghị sự tình đây, ân?”

“Nhị công chúa, nô tài sợ hãi.”

Lăng Giản cúi đầu lui về phía sau vài bước, né ra ngọc thủ của Lam Nhược Y, nếu không phải tối hôm qua Lam Thanh Hàn uống lộn tình dược, chỉ sợ người bị đặt ở dưới thân đã là mình rồi đi? Nghĩ đến đó, Lăng Giản không khỏi cảm thấy Lam Nhược Y so với yêu nghiệt còn nghiệt hơn một tầng.

“Ngưng Trần, Tiểu Lăng Tử phải theo bổn cung đi nội vụ phủ, ngày khác tiếp tục tán gẫu đi.” Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói.

“Nếu như thế, vậy bổn cung sẽ không chậm trễ các ngươi đâu... Khanh khách...”

Lam Nhược Y hướng Lăng Giản phao cái mị nhãn, sau đó nói với Tiểu Điêu Tử ở phía sau:

“Đi thôi, bồi bổn cung tiếp tục dạo ngự hoa viên đi.”

Ách... Lăng Giản rùng mình một cái, đây quả thực chính là Tô Ðát Kỷ tái thế, tại sao ta không phải là Trụ Vương vậy? Tại sao vậy?! Tại sao vậy?! Lăng Giản ở trong lòng oán thầm, nếu ta là Trụ Vương, nhất định phải đem yêu nghiệt này thu vào trong tay, miễn cho nàng tiếp tục nguy hại nhân gian.

Lam Nhược Y đi rồi, Lam Thanh Hàn mang theo chút vị chua nói với Lăng Giản còn đang đứng ngốc ở tại chỗ:

“Còn không đi? Không lẽ là coi trọng người ta?”

“A? Không có không có, như thế nào sẽ đây.”

Lăng Giản cười nhăn nhở mấy cái, theo phía sau Lam Thanh Hàn đi về hướng nội vụ phủ.

“Lý ma ma, việc này liền phiền toái ngươi.”

Bên trong nội vụ phủ, Lam Thanh Hàn lộ ra mỉm cười hiếm có nói gì đó với một vị lão thái trên mặt đã có nếp nhăn, ánh mắt lão thái tràn ngập cưng chiều, thường thường liếc về phía Lăng Giản, sau đó vừa lòng gật gật đầu, ở bên tai Lam Thanh Hàn nói cái gì đó, làm cho mặt Lam Thanh Hàn thoáng một cái trở nên đỏ bừng.

“Đại công chúa yên tâm đi, lão nô chắc chắn sẽ làm tốt việc này.” Lý ma ma cười cười, đứng dậy đi đến bên người Lăng Giản, nói:

“Đến, cởi quần áo ra.”

“Cái gì?! Cởi quần áo?! Không muốn không muốn!”

Lăng Giản nắm chặt vạt áo của mình, một bộ dáng thề sống chết cũng phải thủ thân như ngọc, làm cho vẻ mặt Lý ma ma nhất thời câm lặng.

“Lăng Giản, Lý ma ma bảo ngươi cởi thì ngươi cởi là được.” Lam Thanh Hàn ngồi ở một bên nói.

“Ách... Chính là... Chính là...”

Lăng Giản còn muốn nói cái gì đó, đã bị Lam Thanh Hàn quăng cho một ánh mắt lạnh như băng đánh gãy, bất đắc dĩ nói:

“Được rồi được rồi, ta cởi còn không được hay sao? Nghĩ đến ta thân là một cái vạn năm cường công, hiện giờ nhưng lại lưu lạc đến nông nỗi phải biểu diễn thoát y.”

Lăng Giản bĩu môi, dùng dằng cởi ra y phục thái giám, chỉ còn mặc buộc ngực, hai tay che trước ngực vẻ mặt ủy khuất nói:

“Đừng bắt ta cởi thêm nữa a, còn cởi tiếp sẽ là tới cảnh không được phép lên hình a~”

“Vèo...”

Lam Thanh Hàn đột nhiên cười ra tiếng, sau đó ho nhẹ vài tiếng tiếp tục bộ mặt không chút thay đổi của nàng.

“Đứa nhỏ này thật thú vị.”

Lý ma ma hiền lành nở nụ cười, dùng sức kéo kéo buộc ngực, sau đó dùng ngón trỏ cùng ngón tay cái chà xát đo đạc dọc theo buộc ngực, xoay người Lăng Giản đánh giá một vòng, sau đó gật gật đầu nói:
“Có thể, hai ngày sau công chúa phái người tới lấy.”

“Vậy làm phiền Lý ma ma.”

Lam Thanh Hàn gật gật đầu, đi đến bên người Lăng Giản giúp nàng mặc lại y phục thái giám lên người, lại tri kỷ giúp nàng buộc lại nút thắt, nói với Lý ma ma:

“Hai ngày sau bổn cung để cho Nguyệt Như lại đây nhận đồ, chúng ta phải đi rồi.”

“Công chúa đi thong thả, lão nô sẽ không tiễn.”

Lý ma ma như cũ vẻ mặt hiền lành, di chuyển thân hình mập mạp đưa Lăng Giản các nàng ra đến cửa. Nhìn bóng dáng các nàng càng lúc càng xa, khẽ thở dài:

“Cũng không biết nếu như Hoàng Thượng biết chuyện này... Ai!”

“Lăng Giản.”

Đi đến nửa đường, Lam Thanh Hàn đột nhiên xoay người dừng lại cước bộ, khiến cho Lăng Giản không phản ứng kịp đụng vào người Lam Thanh Hàn.

“Làm sao vậy?” Lăng Giản hỏi.

“Bắt đầu từ ngày mai đến Thượng Hoa cung làm việc đi.”

“Vì cái gì? Ta ở Khôn Ninh cung làm thật là tốt, nếu đột nhiên chuyển qua Thượng Hoa cung làm việc, ngươi không sợ người khác nói ra nói vào sao?” Lăng Giản khó hiểu nói.

“Ngươi...”

Lam Thanh Hàn có chút không biết làm sao, ngốc tử này như thế nào lại không hiểu được đây? Kêu ngươi tới Thượng Hoa cung không phải vì muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi hay sao? Ngốc tử, rốt cuộc nên nói ngươi thông minh hay là ngốc nghếch đây?

“Ta làm sao a?”

Lăng Giản chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, vốn đang đi thật là tốt, đột nhiên dừng lại, dừng lại thì cũng thôi, còn đột nhiên toát ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Khôn Ninh cung cùng Thượng Hoa cung có cái gì khác nhau sao? Không phải đều là cung sao? Còn không phải đều là hầu hạ chủ tử sao?

“Không có gì, nếu là nguyện ý đi Thượng Hoa cung làm việc thì nói cho ta biết, nếu như không muốn, ta không miễn cưỡng.”

“Nga nga, đã biết đã biết.”

Lăng Giản hấp tấp đi theo phía sau nàng, lúc sắp đến Thượng Hoa cung đột nhiên dừng lại nói:

“Thanh Hàn, ta muốn đi Thái y viện một chút, ngươi cứ về cung trước đi.”

“Ngươi đi Thái y viện làm gì?” Lam Thanh Hàn nghi hoặc hỏi.

“Ách... Đi làm một chút việc.”

Hai ngón tay Lăng Giản không ngừng xoắn vào nhau, các nàng hiện tại vừa mới bắt đầu hẹn hò, làm sao dám nói cho Lam Thanh Hàn nàng muốn đi Thái y viện để lo chuyện châm cứu cho An Phi đây.

“Vậy ngươi đi đi.”

Lam Thanh Hàn thay nàng sửa sang lại cổ áo có chút xốc xếch, ôn nhu nói:

“Đi nhanh về nhanh.”

“Ừ.” Lăng Giản nghe lời gật gật đầu, bước nhanh về hướng Thái y viện.

Không khí thật trong lành, Lăng Giản hít sâu mấy hơi, thả chậm tốc độ tản bộ trong ngự hoa viên, hồi tưởng lại đủ loại triền miên đêm hôm qua, không khỏi lắc lắc đầu cười thầm mình điên cuồng. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản, làm cho khoé miệng nàng mới vừa giơ lên lập tức trầm xuống.

“Hừ, ta còn tưởng là người nào đây, thì ra chỉ là cẩu nô tài.”

Giọng nam trầm thấp bay vào lỗ tai Lăng Giản, gương mặt vốn là tuấn lãng lại làm cho Lăng Giản đột nhiên cảm thấy cực độ chán ghét. Lăng Giản nắm thật chặt quyền đầu, cười lạnh một tiếng từ sát bên người nam nhân đi qua, vừa đi vài bước chợt nghe thấy nam nhân nói với thái giám dẫn đường:

“Tại sao còn chưa tới Thượng Hoa cung?”

Thượng Hoa cung?! Muốn đi tìm Lam Thanh Hàn?! Con mắt Lăng Giản quay tít một vòng, bên môi hiện ra một nụ cười giảo hoạt. Ta cho ngươi mắt chó xem thường người, hôm nay để cho ngươi nếm thử một chút lợi hại của cẩu nô tài ta.

Đến Thái y viện hướng Sở thái y xin dược liệu, Lăng Giản đem tình dược mang theo trên người trút vào một cái bình, lại trộn vào một ít bột bã đậu cùng vài loại thuốc bột xen lẫn trong đó, lúc này mới hài lòng hướng Sở thái y cười cười, nhanh chóng chạy khỏi Thái y viện, làm cho Sở thái y vẻ mặt khó hiểu, Tiểu Lăng Tử này lại muốn làm cái quái dược gì nữa đây?

“Sư muội, ngươi có biết mấy ngày nay không gặp.. Ta nhớ ngươi cỡ nào hay không?” Lăng Giản mới vừa bước vào Thượng Hoa cung, đã nghe thấy cái giọng nam làm cho nàng chán ghét kia đang ân cần nói với Lam Thanh Hàn những lời này, nghe vào trong tai Lăng Giản cũng là muốn bao nhiêu ba xạo thì có bấy nhiêu ba xạo.

“Thế tử, hiện tại là ở trong cung, thỉnh ngươi chú ý lời nói.”

Thanh âm lạnh như băng của Lam Thanh Hàn truyền đến, làm cho Lăng Giản ở trong lòng không ngừng vỗ mấy bàn tay. Không hổ là nữ nhân của ta a! Khí tràng này, cũng chỉ có một mình ta là có thể ngăn chận a.

Đem hỗn hợp thuốc bột mới vừa trộn thả vào trong nước trà, Lăng Giản cười âm hiểm khuấy đều nó lên, bày ra một bộ dạng nô tài bưng hai chén trà đi đến trước cái bàn, đưa chén nước trà đã pha thuốc cho Hạo Lân, một chén khác đưa cho Lam Thanh Hàn, nói:

“Mời Thế tử, đây chính là công chúa đặc biệt sai nô tài chuẩn bị đây.”

“Thật vậy sao?”

Trong mắt Hạo Lân hiện lên một tia sáng choang, nâng chung trà lên thổi nhẹ mấy hơi liền uống một hơi cạn sạch, nói:

“Trà của Thượng Hoa cung quả nhiên không giống bình thường, trà này là trà ngon nhất mà ta từng uống qua, có thể nói là cực phẩm trong các loại trà.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Lăng Giản gật gật đầu, cực phẩm trong trà? Theo ta thấy ngươi chính là cực phẩm cặn bã đi, chờ xem, hôm nay ta cho cực phẩm như ngươi hảo hảo không giống bình thường một lần.

“Lăng Giản...”

Lam Thanh Hàn ngầm nhéo nhẹ ngón tay Lăng Giản một chút, muốn biết nàng rốt cuộc đang làm cái gì.

“Công chúa, thế tử, các ngài tiếp tục trò chuyện.”

Lăng Giản khom hạ thắt lưng, cố ý gần sát bên tai Lam Thanh Hàn rất nhanh nói một câu:

“Chờ xem, coi hắn đẹp mặt.”

“Sư muội, lần này tới là muốn nói cho ngươi, Đại hội luận võ của đệ tử Động Đình Các sư phụ đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Hạo Lân dừng một chút, tiếp tục nói:

“Phỏng chừng mấy ngày tới sư phụ sẽ đến Tấn An thành, đến lúc đó sư muội cùng ta đi gặp sư phụ đi.”

“Sư phụ đến Tấn An thành, bổn cung nào có thể không để ý, bất quá...”

Lam Thanh Hàn thản nhiên phiêu mắt liếc Lăng Giản đứng bên cạnh một cái, nói:

“Bất quá bổn cung không tiện cùng đi với sư huynh.”

“Như vậy a...”

Hạo Lân vẻ mặt thất vọng, đầu ngón tay nhẹ xao chén trà, nói với Lăng Giản:

“Ngươi, giúp ta rót thêm chút trà đi. Trà của Thượng Hoa cung thật sự là rất ngon, ta cần phải uống thêm mấy chén.”