Hồng Bài Thái Giám

Chương 47: Hứa Linh Nhược




Buổi sáng, Lăng Giản đúng hạn cầm hộp châm cứu đi đến Nhiễm Lê cung. Nàng cũng không có nói với Lam Thanh Hàn chuyện châm cứu trị bệnh cho An Phi, cho nên nói dối mình phải đi Ngọc Sương cung kể chuyện xưa, ca hát cho Lam Ngữ Thần nghe.

Bên trong Nhiễm Lê cung, An Phi mặc váy dài màu hồng ngồi trên ghế tròn thổi sáo, đầu ngón tay trắng nõn thuần thục ấn, nhả mấy lỗ sáo, tiếng sao êm tai dễ nghe, trong ưu thương lại ẩn ẩn mang theo một nỗi chờ mong chưa bao giờ có.

“Ngươi đang đợi ta sao?”

Lăng Giản cười hì hì khom xuống thắt lưng tới gần An Phi, bọn nô tài đã sớm theo mệnh lệnh của An Phi mà thối lui ra bên ngoài, Lăng Giản cũng không quản An Phi có đồng ý hay không, từ trong tay nàng lấy ra sáo ngọc, đặt lên môi mình tùy ý thổi. Tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo như nước dưới sự điều chỉnh của Lăng Giản mà chậm rãi vang lên, Lăng Giản ngồi vào bên giường, một bên thổi sáo ngọc một bên ánh mắt mỉm cười nhìn An Phi.

“Khúc này gọi là gì?”

Một khúc thổi xong, An Phi tiếp nhận sáo ngọc Lăng Giản trả về, hỏi.

“Ngươi có từng nghe qua Phụng cầu Phụng chưa? Thủ khúc này kêu là Phụng cầu Phụng...”

Lăng Giản cười ha ha, trong mắt có đùa giỡn lại có chút ẩn ý.

“... Bổn cung, chưa bao giờ nghe qua.”

“Ha ha, ta nói giỡn thôi. Ta thổi loạn đó mà, bởi vì có thủ khúc tên là Phụng cầu Hoàng, cho nên ta cũng tuỳ tiện nói Phụng cầu Phụng.”

Lăng Giản làm cái động tác mời, nói:

“An Phi nương nương, chúng ta nên châm cứu.”

“Ân...”

Trên mặt An Phi hiện lên một mạt đỏ ửng, mè nheo ngồi vào bên giường cởi bỏ quần áo, ngượng ngùng liếc nhìn Lăng Giản một cái, thấy nàng tự giác đưa lưng về phía mình, lúc này mới hơi chút nín thở cởi ra toàn bộ quần áo, nằm ở trên giường ấp úng nói:

“Ngươi... Quần áo...”

“Cởi đúng không... Ta biết.”

Lăng Giản ngầm trắng mắt liếc một cái, lưu loát cởi ra ngoại sam của mình, ngồi vào bên giường, lấy ra ngân châm cắm từng cái lên những huyệt vị tương tự như hôm qua. Cảm giác giống như ăn phải tình dược lại lan tràn khắp toàn thân An Phi, chính là lúc này đây so với ngày hôm qua càng thêm mãnh liệt, An Phi gắt gao cắn môi dưới, hai tay nắm chặt thành quyền, liều mạng dùng toàn bộ ý thức còn lại chống cự với loại cảm giác này.

Bên trong tẩm cung cực kỳ im lặng, Lăng Giản nhìn An Phi nhíu chặt đôi mi thanh tú, trong lòng nổi lên gợn sóng, nàng lấy mu bàn tay giúp An Phi lau đi mồ hôi trên trán. Thân thể An Phi tựa như cái đại hỏa lò, tản ra nhiệt lượng vô cùng tận. Đang lúc Lăng Giản muốn cầm một cái khăn mặt giúp nàng chà lau thân thể, lại nghe thấy thanh âm của Tiểu Đồng Tử ở bên ngoài tẩm cung, mà cùng Tiểu Đồng Tử đối thoại không phải ai khác, chính là người mới sáng hôm nay bị Lăng Giản lừa gạt, Lam Thanh Hàn.

Sao nàng lại tới đây?! Lăng Giản vừa nghe thấy thanh âm của Lam Thanh Hàn, trong lòng liền lộp bộp một cái, trái tim nhỏ bé nhảy tót lên cổ họng, nếu bị nàng phát hiện ta đang một mình ở trong tẩm cung cùng An Phi không một mảnh vải, vậy thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi a!!! Nhưng mà, nhưng mà vì cái gì mà nàng lại biết a? Lăng Giản nắm chặt khăn mặt trên tay, nghĩ như thế nào cũng không ra là vì cái gì.

Vì cái gì? Tất nhiên là có người mách lẻo với Lam Thanh Hàn.

Hồi sáng này Lăng Giản vừa mới rời khỏi Thượng Hoa cung, Lam Nhược Y đã mang theo Tiểu Điêu Tử đi đến Thượng Hoa cung. Ngoài mặt nói là tới cùng Lam Thanh Hàn nhàn thoại việc nhà, kỳ thật là nói cho nàng biết hướng đi thật sự của Lăng Giản. Tuy rằng không biết Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn rốt cuộc có cái quan hệ gì không thể cho ai biết, nhưng Lam Nhược Y tổng cảm thấy được quan hệ của các nàng là không bình thường, một người là công chúa, một người là thái giám... Quả nhiên, khi Lam Nhược Y làm như vô ý nói ra nhìn thấy Lăng Giản đi Nhiễm Lê cung, vẻ mặt Lam Thanh Hàn vốn đang lạnh nhạt lập tức che phủ một tầng băng sương, còn kiếm cớ cùng Lam Nhược Y rời khỏi Thượng Hoa cung, sau đó khi đến ngự hoa viên lại cùng Lam Nhược Y phân lộ mà đi.

“Xong đời, Lam Thanh Hàn tới đây.”

Lăng Giản ngắt nhéo khăn mặt trong tay nói với An Phi, bây giờ vẫn chưa thể rút châm ra, mà An Phi lại không có biện pháp nhúc nhích, cái này... Nếu để Lam Thanh Hàn vào được, chẳng phải là chết tươi rồi sao?!

“Ngưng Băng?”

An Phi cau chặt chân mày phun ra hai chữ, nàng kinh ngạc vì Lăng Giản cư nhiên gọi thẳng khuê danh công chúa của Lam Thanh Hàn, trực giác của nữ tử nói cho nàng trong chuyện này hẳn là có nguyên nhân gì đó.

“Xong đời xong đời, ta phải đi ra ngoài chắn trong chốc lát đi.”

Lăng Giản đem khăn mặt ném vào trong thau đồng, mu bàn tay lại đụng vào trán An Phi, căn dặn:

“Mặc kệ như thế nào ngươi cũng không được nhúc nhích hiểu chưa? Ta đi ra ngoài một chút, đến lúc tháo châm ta sẽ trở lại.”

Thấy An Phi nghe lời khẽ gật đầu, Lăng Giản vội vàng đứng thẳng dậy đi ra khỏi tẩm cung. Ngoại điện Nhiễm Lê cung, Lam Thanh Hàn đang đen mặt đứng ở trước mặt Tiểu Đồng Tử cùng một đám nô tài khác, đây là lần đầu tiên gặp phải sự tình như lúc này, cư nhiên bị nô tài ngăn ở ngoại điện không thể đi vào.

“Nô tài... Tham kiến Đại công chúa, Đại công chúa cát tường.”

Lăng Giản trong lòng bất ổn nói.

“Ân, Tiểu Lăng Tử... Bổn cung có một số việc không được rõ ràng, không biết Tiểu Lăng Tử ngươi có khả năng giúp bổn cung giải bày nghi hoặc hay không?”

Lam Thanh Hàn trong thanh âm lạnh như băng mang theo ôn nhu, nàng cần một lời giải thích, vì cái gì nàng lại bị nô tài của Nhiễm Lê cung ngăn cản không thể đi vào tẩm cung, mà Lăng Giản rõ ràng là tới Nhiễm Lê cung, tại sao lại nói với nàng là đi Ngọc Sương cung?!


“Đương nhiên có thể...”

Lăng Giản cúi thấp thân mình đi đến bên người Lam Thanh Hàn, ở bên tai nàng nói nhỏ:

“Đi ra ngoài rồi nói với ngươi.”

“Đi theo ta.”

Lam Thanh Hàn mặt không chút thay đổi đảo qua đám nô tài đang quỳ trên mặt đất, mang theo Lăng Giản đi tới một góc vắng vẻ bên ngoài Nhiễm Lê cung, xoay người nói:

“Nói đi.”

“Kỳ thật...”
Lăng Giản nghẹn chừng một hơi, ưỡn ngực trầm mặc một lúc lâu, rốt cục quyết định ăn ngay nói thật. Nàng quắt miệng hướng về phía trước thổi một hơi, nói:

“Thân thể An Phi không tốt, loại bệnh này là nghi nan tạp chứng cần châm cứu lâu dài. Ai... Trước khi ngươi hồi cung ta đã quen biết nàng... Bởi vì khi châm cứu cần phải... Éc... Chính là cần phải cởi sạch quần áo... An Phi đã biết ta là nữ... Ta không nói cho ngươi, là lo lắng ngươi biết rồi lại nghĩ lung tung... Ta cùng nàng thật sự không có gì...”

Nói đơn giản xong những gì mình muốn biểu đạt, Lăng Giản ở trong lòng âm thầm vì chính mình toát ra mồ hôi hột.

“Ta tin ngươi.”

Lam Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Giản thật lâu mới thành thật phun ra ba chữ này.

“Thật sự?”

Lăng Giản tựa hồ thật không ngờ Lam Thanh Hàn lại đơn giản như vậy đã tin tưởng mình, nàng còn cho rằng mình phải giải thích thật lâu thật lâu mới có thể được Lam Thanh Hàn bán tín bán nghi. Giống như một tiểu hài nhi cười ra tiếng, Lăng Giản tiến lên vài bước ôm lấy Lam Thanh Hàn, vùi đầu vào hõm cổ của nàng, nói:

“Cám ơn ngươi... Cám ơn ngươi tin tưởng ta.”

“Ngốc tử...”

Lam Thanh Hàn khoé môi mang theo ôn nhu ít có, không hề có một chút nào lạnh như băng của ngày thường, Lam Thanh Hàn đem sự dịu dàng nhất của mình hoàn toàn bày ra ở trước mặt Lăng Giản, nói:

“Sợ là châm cứu mới đến một nửa phải không? Ngươi mau trở về tiếp tục giúp An Phi châm cứu đi. Ngày mai theo ta xuất cung đi gặp sư phụ.”

“Ân.”

Lăng Giản nghe lời gật gật đầu, đi được vài bước lại đột nhiên quay trở về, ở trên môi Lam Thanh Hàn dùng sức in lại một cái hôn, nói:

“Thích ngươi.”

“Ngốc tử...”

Lam Thanh Hàn hờn dỗi nói, đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng Lăng Giản dần dần biến mất, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ đôi môi còn mang hương vị của Lăng Giản.

Khách sạn Hiên Lai là một khách điếm hoàn toàn bình thường của Tấn An thành, không có món ăn chiêu bài đặc sắc gì, cả khách điếm trừ bỏ một tiểu nhị cả ngày vội ra vội vào thì chỉ còn một lão bản nương dáng người đẫy đà, cả ngày đứng ở sau quầy đếm ngân lượng. Sinh ý không được tốt lắm cũng không đến nỗi dẹp tiệm, gian phòng đề chữ Thiên của khách điếm vĩnh viễn là bỏ trống, bởi vì không có ai nguyện ý trả nhiều bạc như vậy để ở một gian phòng chỉ lớn hơn những phòng bình thường một chút. Nhưng mà hôm qua, gian phòng chữ Thiên duy nhất của khách điếm rốt cục cũng có người thuê, người tới cũng không nói thêm lời nào, chỉ là quăng một bao bạc rồi lập tức đi lên căn phòng có bảng hiệu đề chữ Thiên ở lầu hai.

“Hắc, Hiên Lai khách sạn của ta vẫn còn rất ăn khách.”

Bà chủ dáng người đầy đặn đứng ở sau quầy thu ngân lẩm bẩm. Không khỏi nhìn thêm vài lần hai người đều mặc áo trắng đang đi lên lầu.

“Thanh Hàn... Ta thiệt khẩn trương...”

Ngoài cửa gian phòng chữ Thiên, Lăng Giản một thân áo gấm màu trắng, đầu đội buộc tóc bằng bạch ngọc túm túm ống tay áo Lam Thanh Hàn, nói.

“Đừng sợ, sư phụ cũng sẽ không ăn thịt ngươi...”

Lam Thanh Hàn ôn nhu nói, vốn định để cho Lăng Giản mặc y phục nữ tử, lại bị Lăng Giản lấy lý do như vậy rất gây vạ để cự tuyệt.

“Nàng sẽ không ăn thịt ta... Vạn nhất lão nhân gia nàng tới thời mãn kinh nổi cơn đuổi ta ra khỏi phòng thì làm sao bây giờ?!”

Lăng Giản ủy khuất quắt quắt miệng, phụ nữ lớn tuổi không phải đều như vậy hay sao? Chưa bao giờ xử sự theo quy củ.

“Ngươi... Ngốc tử ngươi...”

Lam Thanh Hàn đối với suy nghĩ miên man của nàng cũng không biết nói gì, suy nghĩ một hồi rồi cũng gõ cửa phòng, nói với Lăng Giản: “Không có việc gì, có ta ở đây.”

“Vào đi...”

Một thanh âm như tiên trong sương mù từ trong phòng truyền ra, làm cho trái tim Lăng Giản giống như bị điện giật đập tưng bừng. Thanh âm này... Thanh âm này...

“Chúng ta vào đi...”

Lam Thanh Hàn đẩy cửa ra, lôi kéo nàng đi vào phòng. Trong phòng, một nữ tử mặc váy dài màu tím đứng trước cửa sổ, đùa nghịch một chậu hoa hải đường duy nhất treo trên bệ cửa. Trên môi nàng thủy chung mang theo một nụ cười nhàn nhạt, hai loại vẻ đẹp mâu thuẫn trên người nàng chiếu rọi lẫn nhau, như yêu nghiệt ngàn năm kiều mỵ từ tận trong xương tủy, lại cũng giống như cửu thiên tiên nữ không một ai có thể xâm phạm. Dáng người nhẹ nhàng, ngũ quan xinh xắn, lông mi màu đen nồng đậm run run khẽ chớp, đôi mắt câu hồn thâm thúy không thể nắm bắt, bờ môi mỏng tản ra loại cảm giác lạnh như băng lại có xúc cảm nhẵn nhụi, làm cho người ta biết rõ là rét lạnh lại vẫn nhịn không được muốn tới gần.

“Sư...”

Lam Thanh Hàn vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện Lăng Giản đứng bên cạnh đang dùng ánh mắt si ngốc nhìn nữ tử kia. Lăng Giản lúc này đã không còn nhận biết được hết thảy mọi thứ xung quanh, hồi ức vốn đã sắp khoá chặt phủ đầy bụi, trong một khắc này lại lần nữa mở toang, bừng tỉnh tất cả cảm xúc dường như đã ngủ quên từ kiếp trước, làm cho Lăng Giản bất ngờ đến không kịp phòng bị.

“Khương Lạc... Khương Lạc... Khương Lạc!”

Lăng Giản môi khẽ run thì thào tự nói, trong giây lát giống nhớ tới cái gì, tiến lên vài bước nắm lấy đôi bàn tay mềm mại lại không có độ ấm của nữ tử kia, thanh âm ôn nhu mà vội vàng, nói:

“Ngươi có khỏe không? Nam nhân kia... Nam nhân kia đối xử với ngươi có tốt không? Khương Lạc, vì sao ngươi cũng đi theo xuyên tới nơi đây? Ngươi có biết ta rất nhớ ngươi hay không?! Khương Lạc, đừng rời xa ta nữa có được không? Khương Lạc, ta sẽ chiếu cố ngươi một đời một kiếp... Khương Lạc...”

Lăng Giản càng nói càng kích động, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình mù mịt trên mặt nữ tử. Nàng theo bản năng muốn giật ra bàn tay bị nắm, lại vẫn chần chừ ngừng động tác. Đây là có chuyện gì? Đáy lòng nữ tử trong nháy mắt có chút tạm dừng, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được sự kích động cùng những lời nói của Lăng Giản đều mang theo một tình cảm sâu đậm. Nữ tử nhíu mày nhìn Lăng Giản đang không ngừng nói chuyện, ánh mắt như có chút thắc mắc nhìn Lam Thanh Hàn đứng phía sau Lăng Giản, chỉ là hơi chút lơ đễnh một lát, đã bị Lăng Giản đột nhiên nghiêng người về phía trước muốn hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng. Kết quả, vừa mới va chạm vào đôi môi mềm mại đã bị nữ tử theo phản xạ một chưởng đánh ngã xuống mặt đất, híp mắt nhìn Lăng Giản, trong mắt lộ ra một cỗ hơi thở đầy nguy hiểm.

“Khương Lạc...”

Trong mắt Lam Thanh Hàn xẹt qua đau thương, những lời Lăng Giản vừa nói giống một mũi dao sắc bén đâm vào trong lòng nàng, đau đến nàng không có biện pháp hít thở. Thì ra trong lòng của nàng vẫn đều có nữ nhân tên Khương Lạc kia, thì ra nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng quên nữ nhân tên Khương Lạc kia... Thì ra trong lòng nàng yêu nhất vẫn là nữ nhân tên Khương Lạc kia... Nhưng mà, nhưng mà xuyên qua lại là ý gì? Lam Thanh Hàn ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lăng Giản một cái, tận lực khống chế tâm tình của mình, nói với Lăng Giản đang vẻ mặt bi thương khó hiểu ngồi dưới đất:

“Lăng Giản, nàng là sư phụ của ta... Hứa Linh Nhược.”