Hồng Bài Thái Giám

Chương 67: Xin đi đánh giặc




Đối mặt với một nữ tử dung mạo khuynh thành đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt Lăng Giản, hai người bịt mặt nhìn lẫn nhau một lát, sau đó đều chỉa kiếm về phía Hứa Linh Nhược, ngữ điệu trách mắng mang theo một chút âm lãnh:

“Nữ nhân từ đâu tới? Đừng có ở đây xen vào việc của người khác, mau rời đi!!!”

“Xen vào việc của người khác? Hoàng cung là nơi để cho các ngươi làm càn sao?!”

Hứa Linh Nhược giận dữ, khuôn mặt bịt kín một tầng băng sương. Nàng cũng không vội vã động thủ, hai người trước mắt này nàng chỉ cần liếc mắt một cái đã biết là hai tên vô dụng ngu ngốc, cùng đám người lần trước xuất hiện ở Động Đình các kia rõ ràng là thực lực kém xa.

“Khuyên ngươi mau mau rời đi, nếu không chúng ta sẽ không khách khí!!!”

Một trong hai tên bịt mặt lớn tiếng nói, mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chậm rãi chảy xuống, khí tràng của nữ tử trước mắt này là không thể khinh thường. Biết rõ thực lực của đối phương cao hơn mình, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì giả bộ mạnh miệng.

“Bớt sàm ngôn đi, muốn động thủ thì lên!!!”

Hứa Linh Nhược tiến lên từng bước, mắt thấy mũi kiếm của bọn hắn sắp chạm vào vai mình, Hứa Linh Nhược linh hoạt nghiêng người né khỏi mũi kiếm, trước khi một tên kịp đổi sang chiêu khác đã nhấc chân tung cho hắn một cước, người bịt mặt lập tức văng ra hơn một thước. Nội lực thâm hậu, người bịt mặt từ trên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, lấy tay che ngực, đó là nơi vừa rồi Hứa Linh Nhược đá trúng, hiện tại đã bắt đầu vỡ vụn đau đớn. Phốc, máu tươi phun ra, người bịt mặt biết thực lực của nàng cao hơn mình, lại không nghĩ rằng Hứa Linh Nhược quá mức lợi hại như vậy, chính mình không tránh thoát công kích của nàng không nói, còn chật vật ói ra một ngụm máu tươi.

Tình huống không hay ho, tẩu vi thượng sách!!! (Chạy là tốt nhất)

Người bịt mặt ôm lấy ngực dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn, sau khi đã hiểu được ý nhau, hắn lại hung tợn chỉ vào Lăng Giản đang đứng ở một bên xem náo nhiệt, thanh âm vô lực nói:

“Ngươi chờ đó cho ta!!!”

Hai chữ ‘cho ta’ còn đang kéo dài vang vọng, hai người đã trốn mất không thấy bóng dáng.

Người bịt mặt biến mất, hai người còn đứng ở nơi đó lại không hiểu vì sao mà cảm thấy xấu hổ. Lăng Giản hơi hơi nghiêng đầu tự hỏi gì đó, ánh mắt lại thủy chung không rời khỏi Hứa Linh Nhược, tựa hồ chỉ cần nhìn Hứa Linh Nhược là nàng đã có thể tìm được đáp án của vấn đề. Một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình, thông minh như Hứa Linh Nhược, nàng tự nhiên biết ánh mắt cực nóng kia là từ đâu mà đến. Trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên cảnh tượng hoan ái của Lăng Giản cùng Lam Thanh Hàn, chua xót quấy phá, càng nhiều hơn lại là một cảm giác khác thường làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

“Vì sao bọn họ có thể tránh qua thị vệ mà dễ dàng xông vào?”

Trầm mặc hồi lâu, Lăng Giản đột nhiên mở miệng, vuốt cái cằm trơn bóng lầm bầm lầu bầu:

“Cả Lam Triều người biết tên của ta cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bọn họ cư nhiên biết ta gọi là Lăng Giản? Còn bắt ta giao ra Thiên Sách Quyết? Điều này hình như có chút kì lạ.”

“Những người đó không phải vẫn cho rằng Thiên Sách Quyết đang ở trong tay ngươi sao? Như thế nào đột nhiên lại chuyển mục tiêu? Huống chi ta chỉ là một vô danh tiểu tốt, là một thái giám chỉ biết giả bộ đánh đấm trong cung, vì cái gì lại tìm ta đòi Thiên Sách Quyết? Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, hôm nay những người đó không đạt được mục đích, nhất định sẽ lại đến...”

Lăng Giản tiếp tục nói xong, tuy là nói với Hứa Linh Nhược nói, nhưng lại giống như lầm bầm lầu bầu hơn.

... Người này có thật là nhìn thấy mình đang đứng đây không? Hay nàng cho rằng mình có thể trả lời cho nàng tất cả những vấn đề này? Hứa Linh Nhược muốn đỡ trán, vốn khi vừa nghe Lăng Giản mở miệng hỏi, nàng đã suy nghĩ xem nên như thế nào trả lời. Giờ thì tốt rồi, không cần nghĩ phải trả lời như thế nào, Lăng Giản người ta đã đang đứng đây chơi trò trinh thám tự hỏi tự trả lời rồi.

“Đúng rồi!”

Ánh mắt Lăng Giản càng thêm nóng rực, nàng nhìn thẳng Hứa Linh Nhược, vẻ mặt vừa như khóc lại vừa như cười, càng giống như một tiểu tướng quân đánh thắng trận, khiêng cờ trên vai hướng mọi người tuyên bố thắng lợi.

“Ngươi đã nói trong quyển Thiên Sách Quyết kia ghi lại rất nhiều binh pháp, ai có được nó sẽ được chiến thần phù hộ, tất chiến tất thắng đúng không?!”

“...”

“Ha ha, ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi...”

Không cần Hứa Linh Nhược trả lời, Lăng Giản vỗ tay cười to, sắc mặt lập tức lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, có chút âm trầm bước tới gần Hứa Linh Nhược, một bàn tay đặt lên vai nàng, nói:

“Động Đình các tiền nhiệm chưởng môn làm rất đúng, Thiên Sách Quyết mà xuất hiện quả thật sẽ làm thiên hạ đại loạn. Bất quá, loạn thì loạn, ta sẽ không để cho nó hỗn loạn đến hết cứu.”

Chẳng hiểu gì cả!!! Hứa Linh Nhược trắng mắt liếc nàng một cái, người này hay thay đổi đã không phải ngày một ngày hai, chính là hiện tại tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng, tựa như, tựa như có hai người ở trong thân thể của nàng, giành nhau mở miệng nói chuyện. Lui về phía sau vài bước, làm cho bàn tay Lăng Giản đang đặt trên vai mình rơi xuống, nhìn ánh mắt khó hiểu của Lăng Giản, Hứa Linh Nhược rốt cục mở miệng, trên mặt vẫn như cũ lạnh lùng:

“Tuy là trong Hoàng Cung nhưng cũng sẽ có kẻ xấu tồn tại, cẩn thận một chút.”

“Ở nơi này có quen không?”

Thanh âm Lăng Giản trở nên nhu hòa, ánh mắt từ cực nóng biến thành quan tâm săn sóc.

“Hoàn hảo, ta đi về trước.”

Hứa Linh Nhược đi sát qua bên người Lăng Giản, muốn trở về chỗ ở của mình, lại bị Lăng Giản đột nhiên túm lấy ống tay áo, rõ ràng vẫn chưa chạm tới thân thể của mình, Hứa Linh Nhược lại có thể rõ ràng cảm giác được lực đạo của bàn tay Lăng Giản trên ống tay áo. Đó là một loại luyến tiếc bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cũng có thể... Mình đã nghĩ nhiều rồi.

“Cám ơn ngươi cứu ta.”

Dừng một chút, Lăng Giản đem lời thật sự muốn nói toàn bộ nuốt vào bụng, không rõ Hứa Linh Nhược vì cái gì lại đột nhiên lại lãnh đạm với mình như vậy, tuy rằng nàng vốn vẫn luôn lãnh đạm, nhưng ít ra, nàng có thể cảm giác được hôm nay Hứa Linh Nhược lúc đối mặt với mình có gì đó rất lạ, giống như là... Oán niệm gì đó.

“Khách khí.”

Đáy lòng mãnh liệt dậy sóng, Hứa Linh Nhược nâng tay gỡ ra bàn tay Lăng Giản đang nắm lấy ống tay áo mình, rời đi không quay đầu lại. Trong đầu có hai loại ý niệm không ngừng đánh nhau, nụ hôn mê loạn trong bẫy động đêm đó, cùng hình ảnh hoan ái kịch liệt ngày ấy vô tình nhìn thấy. Hứa Linh Nhược không rõ, bản thân mình từ trước đến nay đối với bất cứ chuyện gì đều lãnh đạm, vì cái gì lại có loại cảm giác mâu thuẫn này? Loại cảm giác này thực rõ ràng, đến từ trong lòng, xuất phát từ cảm tình.

“Quên đi, vẫn là giải quyết chuyện Thiên Sách Quyết trước, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ này!”

Hứa Linh Nhược đi rồi, Lăng Giản ngồi chồm hổm trên mặt đất hồi lâu, lúc này mới lầm bầm lầu bầu đứng lên đi về hướng Thượng Hoa cung. Giải quyết chuyện Thiên Sách Quyết là một việc quan trọng phải làm. Mà làm sao để giải quyết? Tất nhiên cần phải nhờ tới trí nhớ siêu việt mà mình luôn kiêu ngạo, cùng một tay viết chữ phồn thể cực kì xinh đẹp của mình a!

“Ngày mai theo ta lâm triều được không?”

Trở lại tẩm cung, Lam Thanh Hàn đã ngồi ở trước bàn phẩm trà chờ đợi nàng trở về. Tao nhã khẽ nhập một ngụm nước trà, trong mắt Lam Thanh Hàn che giấu không được sự hưng phấn. Chỉ liếc mắt một cái Lăng Giản đã hiểu được, Phụ Hoàng của nàng cũng chính là đương kim Hoàng Thượng đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng rồi.

“Hảo.”
Lăng Giản mỉm cười gật gật đầu, ngồi xuống đối diện nàng, tự rót cho mình một chén trà, ngẩng đầu nhìn Lam Thanh Hàn, nói: “Ta cần rất nhiều giấy Tuyên Thành, còn có văn chương, giấy Tuyên Thành phải đóng thành một quyển sách. Nếu như có sẵn sách trống chưa viết chữ nào hết thì rất tốt.”

“Ngươi muốn những thứ đó làm gì?”

Lam Thanh Hàn trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, ngốc tử này thường hay làm những chuyện làm cho người ta không thể tưởng được, có tốt cũng có phá hư. Nhưng mà lần này nàng muốn văn chương cùng giấy Tuyên Thành để làm gì?!

“Ngươi cứ đem đến cho ta là được, đến lúc đó sẽ biết.”

Lăng Giản bày ra nụ cười thần bí, kiểu cười này có chút giảo hoạt, tà mị lại càng nhiều hơn.

“Người đâu...”

Tuy rằng Lam Thanh Hàn không biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần là Lăng Giản muốn, mình tất nhiên sẽ tận lực cung cấp. Tương tự như Lăng Giản từng nói, chỉ cần mình muốn, cho dù là ngôi vị Hoàng Đế, nàng cũng sẽ giúp mình có được.

Công chúa muốn cái gì, nhất là công chúa được Hoàng Thượng sủng ái nhất cần cái gì, chúng nô tài trong cung vĩnh viễn sẽ ân cần ưu tiên đi hoàn thành. Vì cái gì? Đơn giản chính là, bảo vệ mạng nhỏ và lĩnh thưởng.

“Hắc hắc, nô tài trong cung hiệu suất công tác đúng là cao.”

Lăng Giản ngồi ở trước bàn nhìn quyển sách trống mới tinh, giấy Tuyên Thành tốt nhất cùng với văn chương bày ngay ngắn trên bàn, đại não liên tục lòng vòng xoay tròn, cuối cùng dừng lại ở nội dung sách Tam Quốc Diễn Nghĩa và Tôn Tử binh pháp mà trước kia từng xem qua. Xoa tay, Lăng Giản một bộ cực kì tập trung phấn đấu, nghiêng đầu nói với Lam Thanh Hàn:

“Thanh Hàn, trong lúc này tạm thời đừng hỏi ta, chờ ta hoàn thành xong sẽ nói cho ngươi nghe.”

“Hảo, vậy ta ngồi đây với ngươi được không?” Lam Thanh Hàn nói.

“Có mĩ nhân kế bên, hiệu suất tất nhiên cũng cao hơn.”

Nói xong, Lăng Giản nghiêng người sang, nhấc lên cằm Lam Thanh Hàn hôn lên môi nàng một cái, sau đó cầm lấy bút lông chấm chút mực nước, bắt đầu múa bút thành văn trên trang giấy ố vàng.

Bá đạo, liều lĩnh, kiêu ngạo.

Nhìn chữ viết của Lăng Giản, Lam Thanh Hàn không khỏi xuất thần. Chữ viết của người này nhưng lại kiêu ngạo như vậy, nếu là người không biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng chữ viết này là từ một đôi tay kiêu hùng viết ra. Nhưng mà Lam Thanh Hàn không biết, Lăng Giản là cố ý khiến cho chữ viết của mình trở nên rồng bay phượng múa, mục đích chính là muốn để người khác cho rằng quyển sách này chính là được viết từ tay của “thần nhân”. Thần nhân? Lăng Giản ta hẳn là cũng coi như thần nhân?! Thần nhân xuyên không!!!

Lăng Giản ngồi viết chữ cả một đêm, Lam Thanh Hàn cũng ngồi bên cạnh trọ

N một đêm. Thẳng đến canh ba, Lăng Giản đột nhiên đem bút lông trong tay ném ra thật xa, cặp mắt chằng chịt tơ máu thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Lam Thanh Hàn, sau đó cười lớn nói đã hoàn thành. Không đợi Lam Thanh Hàn xem nội dung, Lăng Giản đã vung bút đề lên bìa sách ba chữ “Thiên Sách Quyết”.

“Hảo Thanh Hàn của ta, làm suốt đêm rốt cuộc thành công. Chỉ còn mấy canh giờ nữa sẽ vào triều, dù sao cũng ngủ không được bao lâu, không bằng trước tiên làm chút vận động trên giường nga~”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Giản đã kéo Lam Thanh Hàn đến trên giường, triển khai một trận “vận động trên giường” bốc lửa. Lam Thanh Hàn vốn đang vì thức khuya mà đầu óc mụ mị, căn bản là không phản ứng kịp lời Lăng Giản nói là ý tứ gì, thẳng đến khi chính mình bị túm đến trên giường, quần áo bị cởi sạch sẽ, nàng mới nhận ra Lăng Giản muốn làm cái gì. Muốn quăng qua một cái tát, làm cho tên sắc lang trên người một vừa hai phải, khổ nỗi bây giờ nàng thực là vô lực, trừ bỏ từ cổ họng phát ra những tiếng ngâm khẽ khàn khàn, Lam Thanh Hàn cũng chỉ có thể hai tay ôm lấy cổ Lăng Giản, lựa chọn dung túng hùa theo.

- ----------------------------------

Lăng Giản từ khi xuyên tới Lam Triều đến nay vẫn là lần đầu tiên thấy qua tràng diện lớn như vậy, đương nhiên là không giống lần đầu tiên đứng ở Thần Võ Môn nghênh đón Lam Thanh Hàn hồi cung, vì lần đó là toàn thể người trong Hậu cung tham dự, mà lần này là toàn thể văn võ bá quan của Lam Triều tụ tập lâm triều ở Kim Loan điện. Đứng ở bên cạnh cột trụ, Lăng Giản cảm thấy hai cái đùi của nàng đều đang khống chế không được mà run lên. Nghe một tiếng “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế” kia, Lăng Giản chỉ cảm thấy Kim Loan điện này xây dựng thật sự là rắn chắc, nếu không đã sớm bị thanh âm rúng động này làm cho động đất sụp đổ.

“Các khanh gia bình thân.”

Nam nhân ngồi trên long ỷ vẫn là gương mặt tiều tụy tái nhợt, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập khí phách cùng ngạo khí của bậc cửu ngũ chí tôn. Long bào trên người hoà hợp với bốn cây cột chạm rồng chung quanh, nam nhân bỏ qua câu “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều” ngày thường, bởi vì hôm nay trong Kim Loan điện có thêm một người, một nữ tử mặc chiến bào màu bạc, dung nhan tuyệt mỹ thêm vài phần anh khí, bớt vài phần ôn nhu. Các quan đại thần từ lúc bước vào điện đã cảm thấy hôm nay lâm triều nhất định là khác ngày thường.

“Địch quốc gây chiến, hiện giờ Giang thành bị đoạt...”

Long uy kinh sợ, khuôn mặt nam nhân lạnh lùng không có một tia mỉm cười, dừng một chút, hắn nhìn lướt qua mọi người ở dưới, nói tiếp: "

Trẫm vốn định phái Võ Đại tướng quân lĩnh năm vạn đại quân đánh lui quân mã của Việt Lỗ, chỉ tiếc Võ Đại tướng quân gần đây thân thể thật sự sinh bệnh nhẹ, trẫm thương cảm Võ Đại tướng quân suốt ngày vì nước mà vất vả, đặc biệt phê chuẩn Đại tướng quân ở lại trong phủ tĩnh dưỡng."

Một phen nói xong, đám người phía dưới bắt đầu xuất hiện khe khẽ nói nhỏ, một số người còn lại là đem ánh mắt chuyển về hướng Võ Đại tướng quân đứng ở đầu hàng.

Đây là lần đầu tiên Lăng Giản nhìn thấy Võ Đại tướng quân mà Lam Thanh Hàn hay nói tới. Cũng không phải Lăng Giản muốn nhìn thấy hắn, mà là vị trí hắn đứng thật sự rất bắt mắt. Theo lý thuyết, đứng ở vị trí cao nhất bên trái luôn là Thượng Thư hoặc Tể tướng. Mà hắn thân là tướng quân, lại cố tình đứng ở vị trí lĩnh thủ, như vậy Lăng Giản làm sao có thể không chú ý? Nhìn nam nhân này mắt sáng như đuốc, râu quai nón phủ khắp mặt, thân mình cao gầy lại cường tráng, Lăng Giản đột nhiên nghĩ tới Ngao Bái trong Lộc Đỉnh Ký. Đáng tiếc Lăng Giản nàng không phải là Vi Tiểu Bảo, không có biện pháp cùng nam nhân đang ngồi trên long ỷ xưng huynh gọi đệ, càng không có lá gan như Vi Tiểu Bảo, có thể nhảy đến sau lưng “Ngao Bái” kia lủi cho hắn một dao.

Ánh mắt mọi người còn dừng lại trên người Võ Đại tướng quân, mà đương sự kia giờ phút này cũng là mặt không chút thay đổi, chỉ là vào thời điểm những người khác không chú ý từ đáy mắt hiện lên một tia tức giận cùng âm độc. Thân thể sinh bệnh nhẹ?! Cẩu Hoàng Đế, con mắt nào của ngươi thấy bổn tướng quân ta thân thể sinh bệnh nhẹ?!!! Trong lòng oán hận, Võ Đại tướng quân lại thủy chung không nói một tiếng đứng ở nơi đó, ánh mắt phóng tới Lam Thanh Hàn đang đứng một bên, trong lòng hiểu rõ hết thảy, chỉ cười khổ một tiếng, lập tức nắm chặt quyền đầu nghiến răng nghiến lợi.

“Quân địch Việt Lỗ đã đánh tới, nếu Lam Triều không xuất binh, chẳng phải sẽ giống như Lam Triều chúng ta không có người dùng được?! Hiện giờ ái nữ của trẫm tự mình xin được lãnh binh xuất chiến, trẫm sẽ cho nàng cơ hội này. Ngưng Băng tuy là nữ tử, nhưng từ nhỏ đã ở Động Đình các học nghệ, hiện giờ cũng đã tới lúc góp sức cho Lam Triều.”

Nam nhân hướng Lam Thanh Hàn gật gật đầu, không màng tới âm thanh bàn luận càng lúc càng lớn phía dưới, tiếp tục nói:

“Ngưng Băng đã cùng trẫm lập ra quân lệnh trạng, lãnh năm vạn đại quân, nếu như chiến bại mà về, xử theo quân pháp. Không biết các khanh thấy thế nào? Ân? Võ Đại tướng quân?”

Nam nhân đem ánh mắt hướng tới Võ Đại tướng quân, híp nửa con mắt đợi hắn trả lời.

“Thần tin tưởng, công chúa nhất định có thể chiến thắng trở về. Thần thân thể ôm bệnh nhẹ, không thể lãnh binh xuất chinh, khẩn xin Hoàng Thượng trách phạt.”

Võ Đại tướng quân quỳ xuống, bồ hòn này nhất định là phải ngậm rồi, thời cơ còn chưa tới, bây giờ cũng chỉ có thể như thế.

“Ôi chao, Đại tướng quân không cần như thế. Trẫm đặc biệt phê chuẩn cho ngươi ở trong phủ tĩnh dưỡng, không cần ngày ngày lâm triều.”

Nam nhân cong lên khóe miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh. Lão thái giám lập tức mở ra thánh chỉ trong tay cao giọng đọc lên:

“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Võ Đại tướng quân thân thể sinh bệnh nhẹ, trẫm cho phép Đại tướng quân không cần lâm triều, an tâm ở quý phủ tĩnh dưỡng. Quân địch ở biên cảnh cần phải tiêu diệt, trẫm phê chuẩn cho Đại công chúa Ngưng Băng lãnh binh năm vạn đánh lui địch quân Việt Lỗ, năm ngày sau xuất phát.”

Lãnh binh năm vạn, năm vạn binh này từ đâu mà ra? Đồ ngốc cũng phải biết, tất nhiên là quân lấy từ trong tay của Võ Đại tướng quân rồi. Thánh chỉ đã hạ, Võ Đại tướng quân cũng chính mồm thừa nhận thân thể của mình ôm bệnh nhẹ, những đại thần nào cho dù muốn phản đối, cũng bởi vì Võ Đại tướng quân cam chịu mà không mở miệng được. Chuyện Lam Thanh Hàn lãnh binh xuất chiến tựa hồ so với trong tưởng tượng còn đơn giản hơn, nhưng mà, khi tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất cung tiễn Hoàng Thượng rời đi, ai cũng không chú ý tới trong mắt Võ Đại tướng quân chợt lóe lên quang mang, mà càng thêm không ai để ý là... Hôm nay lâm triều, tựa hồ còn có người chưa tới.