Hồng Bài Thái Giám

Chương 85: Ngắm sao




Lăng Giản từng ở trong xe ngựa nghĩ tới vô số cảnh tượng gặp lại. Hoặc là, Tô Nguyễn Hân rơi lệ đầy mặt chạy ùa về hướng mình rồi ôm chặt lấy nhau; Hoặc là, Tô Nguyễn Hân đôi mắt rưng rưng đứng ở tại chỗ, đợi mình bước nhanh tiến lên ôm nàng vào trong ngực; Lại hoặc là, Tô Nguyễn Hân cùng mình đồng thời chạy về phía nhau, sau đó ôm nhau cùng một chỗ, mà nàng thì không thành thật nhẹ nhàng đánh vào ngực mình, hờn dỗi trách cứ mình tới quá muộn. Nhưng mà mặc kệ là kiểu nào, Tô Nguyễn Hân trong trí nhớ của Lăng Giản nhất định cũng sẽ kích động ôm lấy mình, chính là, tưởng tượng cùng sự thật lại khác biệt một trời.

Người đứng giữa khoảng đất trống thấy được Lăng Giản, nàng cũng không có thần sắc kích động chạy về phía Lăng Giản, mà là vẻ mặt mỉm cười, váy dài lắc lư chậm rãi hướng nàng đi tới. Phía sau nàng có vài nữ tử mặc y phục cung nữ đi theo, trước khi Tô Nguyễn Hân đi về hướng Lăng Giản, các nàng chỉ là trật tự quy củ đứng ở bên ngoài khoảng đất trống.

“Nguyễn Hân...”

Đôi môi Lăng Giản run nhè nhẹ, lâu như vậy không gặp, Tô Nguyễn Hân như là thay đổi thành một người khác, toàn thân lộ ra một cỗ quyến rũ cùng uy nghiêm, hai loại khí chất tương phản này vốn không thể cùng xuất hiện, nhưng ở trên người Tô Nguyễn Hân lại vô cùng dung hợp. Thứ duy nhất vẫn không thay đổi chính là ánh mắt khi nàng nhìn Lăng Giản, vẫn như cũ là ôn nhu thâm tình, cùng với ẩn ẩn tưởng niệm trộn lẫn trong đó.

“Sư phụ đường dài mệt nhọc, trước hết để cho thị nữ dẫn các ngươi đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

Tô Nguyễn Hân phất tay với các cung nữ phía sau, rồi đi đến trước mặt Tô Mẫn Nhi dùng ánh mắt ra hiệu với nàng.

“Vậy phiền toái.” Hứa Linh Nhược gật đầu, nói.

“Nguyễn Hân, ngươi...”

Lăng Giản không rõ, vì cái gì những cảnh tượng từng nghĩ tới không có cái nào ứng nghiệm, nhưng mà... Thái độ của nàng đối với mình hoàn toàn không giống như tình nhân cửu biệt gặp lại, ngược lại giống như là người lạ lần đầu gặp mặt. Thái độ ‘tương kính như tân’ này làm cho Lăng Giản không có cách nào chịu được. Nàng còn muốn nói thêm gì đó, bàn tay siết thành đấm đã bị người nắm lấy, Hứa Linh Nhược liếc mắt nhìn Tô Nguyễn Hân, nói với Lăng Giản:

“Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, ngoan.”

Lời này nói cực đủ mẫu tính, Lăng Giản nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, cùng Hứa Linh Nhược đi theo phía sau đám cung nữ rời đi. Nhưng mà Lăng Giản không biết, bắt đầu từ thời khắc nàng xoay người đi, ánh mắt Tô Nguyễn Hân cũng không hề rời khỏi bóng lưng của nàng, thẳng đến khi Tô Mẫn Nhi tức giận nói một câu: “Mê gái!!”, nàng mới mỉm cười quay đầu đi.

Lăng Giản cùng Hứa Linh Nhược được đưa đến một cung điện không có tên, hết thảy bài trí chung quanh không khác tẩm cung của các phi tần Lam Triều là mấy. Cung nữ đưa hai nàng vào hai dục trì riêng biệt, sau đó đem quần áo đã chuẩn bị sẵn xếp ngay ngắn trước mặt hai người. Nhìn y phục nữ tử trước mắt, Lăng Giản một trận nhức đầu. Phải biết rằng, từ lúc xuyên qua đến Lam Triều tới giờ, nàng cũng chưa từng mặc qua loại quần áo này. Nàng muốn hỏi thị nữ có nam trang cho nàng hay không, kết quả bị thị nữ ném cho một ánh mắt hung tợn, làm cho Lăng Giản không dám hó hé nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc vào cái váy dài lụa mỏng kia.

Mái tóc dài màu nâu uốn xoăn xõa tung sau người, ngẫu nhiên có mấy dúm tóc nghịch ngợm không an phận khoát lên trước ngực, tóc mái thật dài phủ xuống che đi một phần gương mặt, ngũ quan xinh xắn là một kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế, con ngươi màu nâu vô cùng thâm thúy, làm cho những ai vô tình nhìn vào sẽ không tự chủ được mà luân hãm vào đôi mắt đó. Cần cổ cao dài không tì vết, xương quai xanh khêu gợi như ẩn như hiện sau vạt áo ở vạt áo bán mở rộng. Vốn là chiếc váy dài lụa mỏng rất bình thường, mặc lên người Lăng Giản lại trở thành một loại tư vị khác. Khêu gợi cùng kín đáo kết hợp, làm cho nàng nhìn vào chính là một vưu vật bí ẩn trong thâm sơn, cho dù không có ánh mặt trời, cho dù đứng ở trong bóng tối, cũng sẽ hút lấy ánh mắt của mọi người trước tiên. Bởi vì hào quang của nàng làm cho người ta không thể dời mắt, cho dù là Hứa Linh Nhược đã vô cùng quen thuộc với nàng cũng không ngoại lệ.

“Ách... Khó coi không?”

Thấy Hứa Linh Nhược ngẩn ngươi nhìn mình, Lăng Giản lo lắng có phải do mình mặc như vầy quá khó coi hay không, cho nên mới làm cho Hứa Linh Nhược muốn nói lại thôi như thế này.

“Không, không phải, rất dễ nhìn, rất... Đẹp.”

https://ngantruyen.com/
Hứa Linh Nhược kìm lòng không đậu đi vài bước về phía trước, trong lòng nhảy ra một chút cảm giác khác thường, loại cảm giác này so với trước kia càng thêm mênh mông, đã sắp làm cho nàng không có biện pháp khống chế.

“Thật sự đẹp sao? Đã lâu không có mặc nữ trang, cảm thấy rất không được tự nhiên a.”

Lăng Giản dùng hai tay xoè ra làn váy, vẫn cảm thấy nàng không thích hợp với loại quần áo này. Là do đã quen mặc nam trang rồi sao?!

“Thật sự... Nhìn rất đẹp, rất hợp với ngươi.” Hứa Linh Nhược cúi đầu nhìn nhìn mũi chân của mình, sau đó ngẩng đầu nói:

“Vừa rồi đã có người chuẩn bị xong thức ăn, mời chúng ta đi ăn.”

“Vậy Nguyễn Hân đâu?”

Lăng Giản hỏi, nàng vốn tưởng rằng gặp lại Tô Nguyễn Hân rồi sẽ nghe được tin tức của Lam Thanh Hàn, kết quả bây giờ cư nhiên đem mình cùng Hứa Linh Nhược ném ở trong này rồi trốn mất không thấy thân ảnh.

“Có lẽ là đang bận việc, Đại Cánh không giống với Lam Triều, những việc vụn vặt so với Lam Triều còn nhiều hơn.” Hứa Linh Nhược nói.

“Bận cái gì? Có nhiều hơn nữa thì cũng có liên quan gì tới nàng đâu? Chỉ là một công chúa mà thôi, có cần phải nhiều việc như vậy hay không?!”

“Nàng là quốc chủ Đại Cánh, tiền quốc chủ vừa mới băng hà, những việc nàng phải xử lý tất nhiên sẽ rất nhiều. Đợi tới ngày mai nàng hẳn là sẽ triệu kiến chúng ta.”
Hứa Linh Nhược lôi kéo Lăng Giản vừa đi vừa nói chuyện. Trong đại sảnh cung điện, một bàn đầy cao lương mỹ vị nóng hổi đang chờ các nàng, có cung nữ đứng ở hai bên vừa hầu hạ vừa canh chừng.

“Quốc chủ?! Nàng chính là quốc chủ?!”

Lăng Giản trừng lớn hai mắt ngồi vào vị trí của mình, đây là đang nói giỡn sao? Tô Nguyễn Hân cư nhiên là quốc chủ Đại Cánh, vậy Tô Mẫn Nhi nói quốc chủ Đại Cánh muốn cưới Thanh Hàn, vậy ra chính là Nguyễn Hân muốn cưới Thanh Hàn?! Đây là cái gì với cái gì a?! Chẳng lẽ nàng không biết quan hệ của mình với Thanh Hàn hay sao?! Luôn mồm gọi Lam Thanh Hàn là tỷ tỷ, cư nhiên... Ai... Không đúng a. Lăng Giản bị lời của Hứa Linh Nhược làm cho không hiểu ra sao:

"Nàng không phải là thích khách sao? Lúc ta vừa mới nhận thức nàng là nàng đang phải đi ám sát Hoàng Thượng mà?!" Lăng Giản đầy rẫy thắc mắc liên tiếp đặt câu hỏi, tựa như Hứa Linh Nhược chính là chủ trò của 'mười vạn câu hỏi vì sao", mặc kệ là vấn đề gì nàng cũng sẽ biết.

“Ám Khách Minh.”

Hứa Linh Nhược tự gắp cho mình chút thức ăn, chớp nhẹ mi mắt sâu kín phun ra ba chữ rồi không nói gì thêm, mà thị nữ đứng hai bên cũng vì lời của nàng mà ngoài ý muốn liếc nhìn nhau một chút, sau đó làm bộ như cái gì cũng chưa nghe thấy tiếp tục bảo trì tư thế như cũ.

“Đó là cái gì?” Lăng Giản hỏi.

“Ta không tiện nói, nếu như muốn biết thì đi hỏi Nguyễn Hân đi.”

Hứa Linh Nhược ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt, gắp lên một miếng rau xanh lại bổ sung thêm:

“Ăn không nói, ngủ không nói. Ăn cơm!”

“...”

Lăng Giản bị những lời này của nàng làm nghẹn họng, rõ ràng vừa rồi nói nhiều như vậy, bây giờ cư nhiên đến một câu ‘ăn không nói ngủ không nói’. Không nói thì không nói! Lăng Giản âm thầm trắng mắt liếc nàng một cái, vùi đầu tập trung chiến đấu với một bàn mỹ thực, món ngon trước mặt, nàng cũng không lý do gì mà không hảo hảo hưởng dụng.

Ban đêm ở Đại Cánh quốc tựa hồ tới sớm hơn bình thường, buổi tối chỉ có ánh nến lập loè nơi cửa sổ các cung điện, không giống hoàng cung Lam Triều khuông viên bên ngoài cũng có đèn lồng. Lăng Giản một mình ngồi trên thềm đá ngoài cửa tẩm cung, ngửa đầu xuất hồn nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao. Bầu trời Đại Cánh hình như thấp hơn bầu trời Lam Triều, nếu không, tại sao nàng lại cảm thấy mình cách mấy ngôi sao kia gần như vậy? Giống như chỉ cần vươn tay là có thể quơ được vài viên.

Gió đêm nhè nhẹ, Lăng Giản híp mắt giơ lên tay phải muốn chụp lấy mấy ngôi sao đang nhấp nháy với nàng. Hứa Linh Nhược vẫn đứng sau lưng nàng, không tới gần, không nói chuyện, chỉ là im lặng như vậy quan sát nhất cử nhất động của nàng. Nhìn thấy nàng ngửa đầu ngắm sao, nhìn thấy nàng ngây ngốc vươn tay muốn bắt lấy sao trên trời, nghe nàng thở dài thật sâu, hướng mấy ngôi sao lầm bầm lầu bầu:

“Không biết lúc này lão mẹ đang làm những gì đây? Nếu ta không có đến nơi này, ta hẳn là cũng có một cuộc sống mới đi. Lão mẹ nhất định tìm ta tìm điên rồi, chính là có thể làm sao bây giờ a? Lão mẹ, ta trở về không được, thực xin lỗi, nếu như có kiếp sau, ta nhất định sẽ hảo hảo hiếu kính ngài, làm nữ nhi ngoan ngoãn của ngài. Ân, nhất định có kiếp sau, nếu không ta cũng sẽ không xuyên qua tới đây được đâu! Hắc hắc, hắc hắc.”

Nghe Lăng Giản ngây ngô cười, Hứa Linh Nhược không khỏi theo tiếng cười của nàng mà giơ lên khóe miệng. Tuy rằng nàng nghe không hiểu Lăng Giản rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng nàng biết, Lăng Giản nhất định đang nghĩ đến quê hương mình. Cho dù tới bây giờ Lăng Giản cũng chưa từng chủ động đề cập tới quê nhà của nàng, Hứa Linh Nhược cũng hiểu được nàng không thuộc về nơi này, chỉ là do có thứ gì đó khiến cho nàng lưu lại, có lẽ là bất đắc dĩ, lại có lẽ là nàng cam tâm tình nguyện.

Hứa Linh Nhược ngửa đầu nhìn ánh trăng bị những ngôi sao chi chít quây chung quanh, muốn mở miệng cùng Lăng Giản nói chuyện nhưng lại không muốn quấy rầy đến nàng. Cước bộ nhẹ nhàng bước vào tẩm cung, Hứa Linh Nhược quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Giản, nhỏ giọng nói:

“Lăng Giản, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lăng Giản quay đầu lại nhìn Hứa Linh Nhược rời đi. Nàng có thể cảm giác được vừa rồi phía sau mình có ánh mắt nhìn chằm chằm, có thể im lặng nhìn mình lâu như vậy cũng chỉ có Hứa Linh Nhược. Bởi vì nhận ra Hứa Linh Nhược đứng ở phía sau mà cảm xúc có chút chuyển biến, khoé miệng của nàng nhếch lên, nhắm mắt lại hít thở mùi hương trong không khí, đó là hương thơm riêng biệt thuộc về Hứa Linh Nhược.

Giường của Đại Cánh cao lớn mà mềm mại,

Lăng Giản nằm thành hình chữ Đại ở trên chiếc giường được chuẩn bị cho riêng mình. Có lẽ là do ‘no bụng lại nghĩ dâm dục’, Lăng Giản không hiểu thế nào lại làm cái mộng xuân, bụng dưới nổi lên từng trận nóng bức, làm cho Lăng Giản trong lúc ngủ mơ hô hấp trở nên dồn dập. Hình như càng ngày càng nóng, trong lúc hoảng hốt, Lăng Giản cảm thấy thân thể của mình bị cái gì bao lấy, làm cho nàng cảm giác một trận bực mình. Thân thể bắt đầu xóc nảy, Lăng Giản không thoải mái than thở vài tiếng, mơ mơ màng màng muốn đứng lên lại luyến tiếc giấc mộng xuân còn dang dở. Cơn xóc nảy cứ như vậy liên tục một hồi rồi đột nhiên biến mất, cảm giác bực bội cũng không còn.

Một trận lạnh run đánh úp lại, trong lúc ngủ mơ Lăng Giản còn tưởng rằng mình vừa bị ném vào hầm băng, sợ tới mức nàng phải ngồi bật dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ. Chung quanh lạnh lẽo càng sâu, Lăng Giản bất giác nổi da gà. Mẹ của ta ơi, tại sao mình lại ở chỗ này a?! Bầu trời đầy sao đang ở trên đỉnh đầu, phóng mắt nhìn xung quanh, bốn phía là một mảnh tối đen như mực. Chăn bông bị Lăng Giản ngồi lên, mà vị trí nàng đang ngồi là một sườn dốc, dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết là nàng đang ngồi trên đỉnh mái của cung điện.

“Chẳng lẽ ta mộng du?!”

Lăng Giản xoa đầu lầm bầm lầu bầu, trừ bỏ mộng du, nàng thật sự nghĩ không ra lý do thứ hai khiến cho nàng rơi vào tình huống này. Nhưng mà, một thanh âm từ phía sau đột nhiên vang lên, làm cho đại não hỗn độn mơ hồ của nàng có lời giải đáp chính xác:

“Ngươi không phải mộng du, là ta sai người khiêng ngươi đến đây.”