Hồng Bài Thái Giám

Chương 88: Mưu kế




Lúc Lăng Giản trở lại cung điện của mình thì trời đã sáng rõ, nàng kéo thân mình mỏi mệt đi xuyên qua chính điện, muốn mau chóng nằm lên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong tẩm cung bổ giấc một phen, gần rạng sáng đã kịch liệt vận động cùng với mấy ngày liền tàu xe mệt nhọc làm cho thân thể của nàng thật sự không chịu nổi. Hương vị điểm tâm thơm ngào ngạt thổi qua mũi Lăng Giản, nàng đánh ngáp liếc về phía cái bàn bày đầy món ăn. Nơi đó, Hứa Linh Nhược đang ngồi trên ghế tao nhã hưởng dụng món ăn, trên mặt nàng không có biểu cảm gì, chỉ là im lặng ăn, tựa hồ cũng không hề nghe được tiếng bước chân của Lăng Giản.

“Linh Nhược, ngươi sớm như vậy đã thức dậy làm chi?!”

Lăng Giản đánh ngáp nói, không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy Hứa Linh Nhược thì trong lòng của nàng liền sinh ra một chút áy náy, hoặc như là đứa nhỏ làm sai chuyện không muốn bị người lớn phát hiện.

“Dùng đồ ăn sáng.”

Thanh âm Hứa Linh Nhược mang theo một chút khoảng cách xa lạ, khẩu khí lạnh như băng làm cho Lăng Giản cảm thấy như trở về lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Lăng Giản xấu hổ hướng Hứa Linh Nhược cười cười, nhưng Hứa Linh Nhược cũng không hề nhìn tới nàng, trong lúc nhất thời nhưng lại cảm giác trong lòng chua xót.

“Ha ha, ngươi ăn trước đi. Ta, ta trở về ngủ thêm một chút, ngươi từ từ ăn.”

Lăng Giản bị không khí như vậy làm cho phá lệ không được tự nhiên, rụt lui cổ nâng bước tính đi vào nội cung. Mới vừa đi vài bước chợt nghe thấy thanh âm hơi chút ưu thương của Hứa Linh Nhược:

“Lăng Giản, rốt cuộc ngươi đặt ta ở chỗ nào?”

Cước bộ bỗng nhiên trở nên trầm trọng, Lăng Giản bởi vì lời nói của Hứa Linh Nhược mà cương ở tại chỗ, nàng không dám quay đầu nhìn về phía Hứa Linh Nhược. Nàng sợ hãi nhìn thấy đôi mắt bịt kín hơi nước kia, như vậy sẽ chỉ làm cho chính mình cảm thấy nghiệp chướng nặng nề:

“Trong lòng.”

Lăng Giản ngắn gọn nói ra lời muốn nói lại từ lâu không dám nói, tiếp tục kéo thân mình mỏi mệt đi về phía trước, nàng rất muốn nói cho Hứa Linh Nhược, nàng không có đem Hứa Linh Nhược trở thành Khương Lạc, trong lòng của Lăng Giản có nàng.

Giường lớn thoải mái cũng không có thể giúp Lăng Giản ngủ được dễ dàng như đêm hôm qua, bởi vì lời nói khi nãy của Hứa Linh Nhược, Lăng Giản buồn ngủ hoàn toàn tan biến, chỉ có thể nằm trên giường lăn qua lộn lại miên man suy nghĩ. Trí nhớ của nàng tựa như máy chiếu phim không ngừng quay về tất cả sự tình từ lúc xuyên qua tới nay, cái loại cảm giác này làm cho nàng tâm phiền ý loạn, Lăng Giản chôn đầu dưới gối, nàng không muốn lại phải suy nghĩ những chuyện này, lại tìm không thấy chuyện khác để mà nghĩ. Chuyện của Lam Thanh Hàn từ phần lớn trong trí nhớ chui ra, làm cho Lăng Giản đang nhíu mày đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Chuyện này mới là đại sự, bất luận như thế nào cũng phải đem đại sự giải quyết xong trước. Nghĩ như vậy, Lăng Giản sửa sang lại quần áo liền đi thẳng ra bên ngoài, kéo tay Hứa Linh Nhược sải bước ra ngoài điện, thấy nàng giãy giụa muốn thoát khỏi tay mình liền nói:

“Là việc quan trọng, chúng ta hiện tại phải đi tìm Nguyễn Hân thương lượng chuyện của Thanh Hàn.”

Hứa Linh Nhược không lên tiếng trả lời, chỉ là để cho nàng tuỳ ý nắm tay mình đi về hướng Thuận Hòa điện. Có lẽ, chỉ có những lúc này nàng mới có thể nắm lấy tay mình, không có khổ sở tồn tại, Hứa Linh Nhược không phải là một người cố tình gây sự, cho dù trong sạch bị đoạt, nàng cũng sẽ không khăng khăng ép buộc Lăng Giản phải chịu trách nhiệm với mình, huống chi, nàng là nữ tử, mà Lăng Giản cũng là một nữ tử.

“Có lẽ trước kia ta đã từng đem ngươi trở thành Khương Lạc, nhưng mà ngươi sớm đã thoát ly hình ảnh của nàng, trở thành một thân ảnh độc lập ở trong lòng ta.”

Tới Thuận Hoà điện, Lăng Giản đột ngột dừng cước bộ, quay đầu lại nghiêm túc nói với Hứa Linh Nhược:

“Có thể gặp được các ngươi, ta thực may mắn, cũng thực hạnh phúc. Nữ nhân mà ta yêu, ta sẽ không cảm thấy nửa điểm cảm thấy thẹn hay là không được tự nhiên. Ta yêu các nữ nhân của ta, các nàng là cả tánh mạng của ta, ta có thể vì mỗi một người trong số các nàng mà đi tìm chết, mà làm bất cứ chuyện gì. Với ngươi, ta cũng sẽ như thế.”

Thanh âm của Lăng Giản tựa như dương quang ấm áp tháng tư, chiếu sáng khoảng trống trong trái tim Hứa Linh Nhược. Những lời này có lẽ nói cũng không quá đúng lúc, nhưng cũng là lời mà nàng không thể không nói.

Hứa Linh Nhược như cũ trầm mặc, bàn tay bị Lăng Giản dùng sức nắm chặt. Chưa từng có bất cứ ai từng nói qua những lời này với nàng, ánh mắt Hứa Linh Nhược có chút ướt át, nàng xoay mặt đi, không cho Lăng Giản thấy bộ dạng chê cười của mình, mà Lăng Giản cũng không vội vã chờ nàng đáp lời, chỉ là chờ sau khi Hứa Linh Nhược âm thầm lau đi lệ trên khoé mắt liền dắt nàng đi vào Thuận Hoà điện. Bên trong Thuận Hoà điện trống rỗng không có một bóng người, Lăng Giản lướt qua những long trụ cao thẳng đi về phía trước, đi tới thiên điện đã tìm được Tô Nguyễn Hân đang cúi đầu chuyên tâm xử lý tấu chương.

“Đến rồi?”

Tô Nguyễn Hân có chút kinh ngạc Hứa Linh Nhược lại cũng đi theo Lăng Giản đến tìm mình, lúc nãy mới vừa nghe cung nữ nói Lăng Giản đang đi tới, trong lòng nàng còn thực ngọt ngào một phen, thậm chí đã truyền cho tất cả binh sĩ tuần tra đều lui ra, để cho Lăng Giản không có trở ngại dễ dàng tìm được mình.

“Quốc chủ đại nhân, chúng ta đến đây là muốn cùng quốc chủ đại nhân thương thảo quốc sự.”

Lăng Giản cong lên khóe miệng đi về hướng Tô Nguyễn Hân, lúc mới vừa bước vào thiên điện Hứa Linh Nhược đã sớm buông ra tay Lăng Giản, nàng luôn là một người có chừng mực.

“Nga? Thương thảo quốc sự? Vậy ngươi muốn cùng ta thương thảo cái quốc sự gì đây?”

Tô Nguyễn Hân đứng dậy sà vào trong lòng Lăng Giản, cũng không có bởi vì có sư phụ của mình ở đây mà cảm thấy ngượng ngùng. Nàng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh cho Hứa Linh Nhược ngồi xuống, còn chính mình thì túm lấy Lăng Giản làm cho nàng ngồi xuống ghế của mình, ôm lấy cổ Lăng Giản rồi ngồi lên đùi của nàng.

“Tiểu yêu tinh, thế chân cũng đã nộp rồi, ngươi không phải là nên cho ta thứ ta muốn hay sao?”

Lăng Giản ở bên tai Tô Nguyễn Hân a nhiệt khí, một màn ái muội như thế xem ở trong mắt Hứa Linh Nhược là vô tận chua xót, nàng xiết chặt nắm tay, ở trong đầu không ngừng nhắc lại lời mà Lăng Giản vừa nói khi nãy, lúc này mới chậm rãi đem cảm xúc của mình trấn an xuống.

“Vậy cho ngươi mượn một vạn binh sĩ, ngươi phải biết binh sĩ của Đại Cánh chúng ta đều là dũng sĩ uy dũng không sợ chết, trên chiến trường là có thể một địch mười.” Tô Nguyễn Hân tự hào nói.
“Chuyện mượn binh trước không vội, ta muốn nhìn xem bản đồ địa hình của Đại Cánh cùng Việt Lỗ, kể cả Lam Triều.”

Ánh mắt Lăng Giản liếc về phía Hứa Linh Nhược, sau đó cho đối phương một nụ cười ôn nhu, nói:

“Đại Cánh có nhiều tổ chức ngầm như vậy, nếu ta muốn biết tình hình thực lực của Việt Lỗ cũng là rất đơn giản đi?”

“Thật không biết ngươi lại muốn đùa giỡn cái trò xấu gì nữa đây.”

Tô Nguyễn Hân dùng thân thể đẩy nhẹ Lăng Giản, lôi kéo nàng đứng dậy nói với Hứa Linh Nhược:

“Sư phụ, mời theo ta đi.”

Thiên điện bài trí đơn giản mà xa hoa, Tô Nguyễn Hân đưa tay vòng qua một cái bình gốm sứ, ấn nhẹ vào một cái cơ quan giấu kín nào đó, giá gỗ khẽ mở, Tô Nguyễn Hân mang theo các nàng dọc theo thang lầu đi xuống một gian phòng bịt kín, bên trong trừ bỏ tràn đầy thư sách, còn có một cái sa bàn (*) khổng lồ ở chính giữa. Trên sa bàn khe rãnh tung hoành, trình bày rõ ràng tất cả phân bố địa thế của Đại Cánh, Việt Lỗ cùng với Lam Triều, thậm chí ngay cả số lượng binh mã trấn thủ các khu vực đều ghi chép nhất thanh nhị sở.

[Sa bàn: Là cái bàn dùng để làm bản đồ kiểu thực tế thu nhỏ á, đồi núi thành trì gì đó làm như thiệt vậy, rất sống động rất ngầu. Trong phim hay có.]

Địa thế ba quốc gia phân bố thành hình tam giác, trong đó Lam Triều bình nguyên khá nhiều, nằm gần Việt Lỗ hơn Đại Cánh. Còn Đại Cánh cùng Việt Lỗ thì có một ngọn núi cao chia cách, quốc chủ Việt Lỗ ỷ vào việc có ngọn núi cao làm lá chắn, đem thủ đô cùng cung điện đều thiết lập ở vùng đất gần sát biên cảnh Đại Cánh. Bất quá ngọn núi này tuy rằng cao ngất không thể trèo lên, nhưng độ dày so với những ngọn núi bình thường còn mỏng hơn. Chính là, Đại Cánh cũnv không phải là một quốc gia hiếu chiến, tuy rằng cường thịnh nhưng không thích cùng quốc gia khác đối địch. Cũng vì vậy nên Đại Cánh chưa bao giờ tham gia vào chiến sự của bất cứ quốc gia nào, càng không có quốc gia nào có gan xâm phạm.

Lăng Giản trầm mặc dạo qua một vòng lại một vòng quanh sa bàn, khi thì dùng ngón tay đo lượng khoảng cách, khi thì xoay người đưa mặt tới gần sa bàn đánh dấu vài chữ nhỏ. Một hồi lâu sau, thẳng đến lúc Hứa Linh Nhược cùng Tô Nguyễn Hân hai người hơi kém cho là nàng bị ma nhập, Lăng Giản mới bày ra tươi cười giảo hoạt, nói với Tô Nguyễn Hân:

“Ngươi muốn cưới Thanh Hàn, bằng khoản sính lễ kia cũng không đủ. Bằng không, ngươi tặng cho nàng quốc gia thế nào?”

“Cái gì?!!”

Tô Nguyễn Hân cùng Hứa Linh Nhược trăm miệng một lời, không thể tin được nhìn Lăng Giản, các nàng thậm chí có loại xúc động muốn sờ sờ cái trán của nàng xem nàng có phải phát sốt rồi hay không. Người này là như vậy, không mở miệng thì thôi, mỗi lần mở miệng là khiến người khiếp sợ. Tặng quốc gia?! Là muốn nàng đem Đại Cánh tặng cho Lam Thanh Hàn hay là để cho Lam Thanh Hàn ngồi lên ngôi hoàng đế?!!

“Cũng không có gì, đến lúc đó hai quốc gia liên minh, cũng sẽ không phân biệt ngươi hay ta.” Lăng Giản vuốt vuốt cằm, nói:

“Ý của ta là, ngươi mới vừa lên làm quốc chủ, chiến tích gì cũng không có, không bằng đánh hạ một quốc gia cho các đại thần xem một chút.”

“Ta không hiểu ý tứ của ngươi, ta có thể cho ngươi mượn một vạn binh sĩ mang đi giúp nàng Lam Thanh Hàn hóa giải vây công. Nhưng nếu là việc tấn công quốc gia khác, Đại Cánh xưa nay đều không phải là một nước hiếu chiến, chiến tranh chỉ làm cho sinh linh đồ thán, cho nên Đại Cánh không thích chuyện như vậy.” Tô Nguyễn Hân nói.

“Ngươi cho là một vạn binh sĩ có thể giải quyết được quân địch sao?” Lăng Giản lắc lắc đầu:

“Ngươi nghĩ quá đơn giản, ba vạn binh lính Lam Triều tạo phản, chỉ chờ đến lúc giao chiến là sẽ cùng quân Việt Lỗ liên thủ. Đến lúc đó loạn trong giặc ngoài, cho dù một vạn binh sĩ kia của ngươi có thể lấy một địch mười cũng là vô ích. Chẳng bằng dứt khoát tiêu diệt Việt Lỗ, tái diễn lại một lần ‘vây Nguỵ cứu Triệu’. Đến lúc đó, binh sĩ Việt Lỗ nhất định sẽ phải trở về hộ quốc, biên cảnh tam quốc tất sẽ hỗn loạn, đến lúc đó chờ xem cuối cùng ai sẽ được đồ tốt.”

Lăng Giản chỉ chỉ ngọn núi cao ngăn cách giữa Đại Cánh cùng Việt Lỗ trên sa bàn, nói:

“Chúng ta có thể chia quân làm hai đường, một đường đi ‘vây Nguỵ cứu Triệu’, làm cho binh sĩ cải trang thành quân Lam Triều tấn công vào biên cảnh Việt Lỗ, một đường khác đánh thẳng vào kinh thành Việt Lỗ. Chỉ cần phía trên có biến, phía dưới ắt sẽ đại loạn.”

“Nhưng mà ở đây cách một ngọn núi, làm sao đánh thẳng kinh thành Việt Lỗ? Huống hồ, vì sao phải làm cho binh sĩ Đại Cánh cải trang thành quân Lam Triều?”

Tô Nguyễn Hân không hiểu, Hứa Linh Nhược cũng không hiểu, các nàng chỉ nhìn thấy người trước mắt lông mày nhếch cao, toàn thân lộ ra một cỗ tự tin.

“Ta không tin một kẻ mưu đồ tạo phản sẽ không có đồng loã hợp mưu, đây chính là cách để thử. Nếu Việt Lỗ cùng hắn cấu kết, nếu chúng ta làm như vậy vừa lúc sẽ làm Việt Lỗ nghĩ đến Lam Triều sớm đã cùng Đại Cánh liên thủ, nói là cùng bọn hắn hợp công, kỳ thật chỉ là lừa gạt hãm hại. Cứ như vậy, ngươi nói xem Việt Lỗ sẽ đối đãi ba vạn binh mã chuẩn bị tạo phản của Võ đại tướng quân như thế nào đây?!”

Lăng Giản đưa tay nhổ lên lá cở nhỏ thuộc về nước Việt Lỗ trên sa bàn, sau đó đem địa thế Việt Lỗ phân bố làm cho loạn thất bát tao, nhìn lên Tô Nguyễn Hân cùng Hứa Linh Nhược hai người đã muốn nói không nên lời, nói:

“Thế nào? Tuy rằng chiến tranh sẽ làm cho sinh linh đồ thán, nhưng mà chỉ cần dùng phương pháp này sẽ giảm bớt thương vong. Huống chi, cho dù chúng ta không đi trêu chọc người khác, một quốc gia tham lam như Việt Lỗ sớm hay muộn gì cũng sẽ trêu chọc chúng ta. Thay vì chờ tới lúc bị rơi vào thế bị động buộc phải đánh, không bằng hiện tại chủ động thu thập Việt Lỗ, đến lúc đó Việt Lỗ quy về Đại Cánh, Lam Triều cũng không ham thích gì chiến tranh nữa, đó mới là hòa bình chân chính.”

“Để cho ta suy nghĩ một chút, dù sao chuyện này quan hệ đến cả Đại Cánh, ta không thể đem sinh mệnh các dũng sĩ ra nói giỡn hay quyết định vội vàng được.” Tô Nguyễn Hân suy nghĩ một lát, nói.

“Yên tâm, ta cũng sẽ không đem an nguy nữ nhân của ta ra nói giỡn.” Lăng Giản trầm giọng nói:

“Nếu ta đã nói ra thì nhất định đã suy nghĩ kỹ. Nguyễn Hân, Thanh Hàn chờ không được lâu như vậy, ta cũng chờ không được lâu như vậy. Ngươi phải hiểu được, chúng ta phải hành động trước khi quân tạo phản kịp ra tay, nếu không sẽ lỡ mất kế hoạch.”