Hồng Bài Thái Giám

Chương 92: Vết đánh




“Ân...”

Một thanh âm rầu rĩ từ bên tai Lăng Giản vang lên, làm cho Lăng Giản không cảm giác được đau đớn như dự kiến, chậm rãi mở mắt. Lăng Giản thấy không rõ bộ dáng đối phương, nàng bị đối phương ôm vào trong ngực, nhưng hương khí quen thuộc từ cơ thể người nọ truyền đến lại làm cho Lăng Giản không chút do dự thốt ra.:

“Linh Nhược!!!”

Hứa Linh Nhược che chắn Lăng Giản trong lòng, chính mình lại thay nàng đón một nhát chém của bọn người kia, trên vai lưng bỏng rát đau đớn như bị hàng ngàn cây châm đâm vào làm cho nàng cắn răng túm chặt Lăng Giản, sau đó lấy tốc độ cực nhanh gạt từng tên liều mạng kia ngã trên mặt đất. Hạo Lân đứng ở tại chỗ hiển nhiên không có dự đoán được sẽ có người xuất hiện vào ngay thời điểm này, phá hỏng chuyện tốt của hắn. Hắn vẻ mặt cứng ngắc nhìn Hứa Linh Nhược, theo thói quen kêu một tiếng:

“Sư phụ.”

“Câm miệng! Ta không có đồ đệ như ngươi.”

Hứa Linh Nhược dắt Lăng Giản chậm rãi lui về phía sau, liếc nhìn Lăng Giản rồi nói với Hạo Lân:

“Hứa Linh Nhược ta cho tới bây giờ đều không hề thu đồ đệ nào, Lam Thanh Hàn không phải, Tô Nguyễn Hân không phải, mà ngươi lại càng không phải! Hạo Lân, việc trước kia ta sẽ không truy cứu nữa, chuyện hôm nay cũng như thế. Trở về nói cho phụ vương của ngươi, Hứa Linh Nhược ta nợ hắn, đã trả xong.”

Bọn người liều mạng một lần nữa từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt giống như đói lang của bọn họ, Hứa Linh Nhược cường chống đau đớn từ trên lưng truyền đến, lôi kéo Lăng Giản chạy sâu vào trong rừng cây.

Màn đêm càng thâm, Hứa Linh Nhược lôi kéo Lăng Giản không ngừng chạy về phía trước, trong không khí truyền đến thanh âm sàn sạt, ngoài ra chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập của hai người. Không biết chạy bao lâu, một gian miếu đổ nát trở thành chỗ dung thân của các nàng tối nay. Cửa miếu đã mục nát, Lăng Giản dùng sức đóng nó lại, không muốn bất cứ sinh vật nào tiến vào. Nàng cố đánh lên một đống lửa trại, nương theo ánh lửa, Lăng Giản thấy Hứa Linh Nhược đầu đầy mồ hôi lạnh khoanh chân ngồi dưới đất, bởi vì sau lưng đau đớn mà không ngừng vặn vẹo thân thể cứng ngắc.

“Linh Nhược, ngươi... Ngươi làm sao lại đến được đây?”

Lăng Giản dựa lưng vào cửa miếu, vốn là muốn hỏi nàng thế nào, kết quả lời đến bên miệng lại biến thành ngươi làm sao lại đến được. Lăng Giản không biết trong lòng mình là cảm giác như thế nào, nhìn thấy Hứa Linh Nhược khó chịu như vậy, trong lòng nàng thà rằng Hứa Linh Nhược cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện, như vậy, bị thương sẽ chính là nàng mà không phải Hứa Linh Nhược.

“Ta...”

Hứa Linh Nhược mặt đỏ lên, cúi đầu không nhìn tới Lăng Giản, ấp úng nửa ngày mới nhỏ giọng nói:

“Ta ở ngoài trướng của Thanh Hàn nghe thấy các ngươi nói chuyện, ta... Ta lo lắng, cho nên mới... Đi theo ngươi.”

Hứa Linh Nhược càng nói càng nhỏ, nghĩ đến nàng tốt xấu gì cũng là nữ hiệp được võ lâm đồng đạo kính nể, nếu như bị những người đó biết được mình cư nhiên đi nghe lén, chỉ sợ bọn họ sẽ liều mạng lắc đầu thở dài không ngừng đi.

Hơn hẳn rất nhiều ngôn ngữ trên thế giới, cho dù không phải là lời tâm tình, cũng đồng dạng làm cho người ta cảm động không thôi. Nghĩ đến Lăng Giản nàng, một bác sĩ Đông Y hai tay trói gà không chặt xuyên về cổ đại, nhưng lại ở nơi này gặp được những hồng nhan tri kỷ cam nguyện vì nàng trả giá, vì nàng mà bị thương. Lăng Giản nhìn chằm chằm bàn tay của mình nửa ngày, chẳng lẽ trước kia đi xem chỉ tay là chính xác thật sao? Mình đúng là kẻ tốt số mặt ngoài ngây thơ trong lòng bác ái đào hoa tràn đầy thật sao a?

“Linh Nhược.”

Lăng Giản ngồi chồm hỗm đối diện Hứa Linh Nhược, vươn tay muốn cởi bỏ quần áo của nàng lại dừng ở giữa chừng, nói:

“Cởi áo ra, ta giúp ngươi nhìn xem vết thương phía sau.”

“Không cần, ta... Điểm ấy thương không có vấn đề gì, nghỉ ngơi một đêm sẽ ổn.” Hứa Linh Nhược nói.

“Không được!”

Lăng Giản vẻ mặt nghiêm túc chuyển qua bên cạnh Hứa Linh Nhược, hai tay không ngập ngừng cởi ra vạt áo Hứa Linh Nhược, nói:

“Phải nhìn xem miệng vết thương, nếu không ta sẽ lo lắng!!!”

Ngữ khí bá đạo làm cho Hứa Linh Nhược không dám cự tuyệt, nàng trầm mặc tùy ý Lăng Giản cởi bỏ ngoại sam của mình, sau đó sắc mặt ửng hồng chú ý đôi tay đang xốc lên trung y của mình. Một lát sau, thân thể bại lộ ở trước mặt Lăng Giản, Hứa Linh Nhược cúi đầu không dám nhìn nàng, trong lòng có chút cảm giác khác thường xuất hiện, làm cho nàng không khỏi miên man bất định.

Vết đánh lớn tụ huyết cùng dấu vết sưng đỏ trên lưng Hứa Linh Nhược nhìn thấy ghê người, tấm lưng vốn dĩ bóng loáng trắng nõn lại bởi vì này dấu vết này mà có vẻ xấu xí, Lăng Giản cau mày nhẹ nhàng ấn lên khu vực bên cạnh vết thương, chỉ là như vậy khẽ đụng vào đã khiến cho Hứa Linh Nhược run rẩy thật hút một ngụm khí lạnh. Bọn người chết tiệt kia, nếu không phải Hứa Linh Nhược thay mình đỡ một cây gậy này, chỉ sợ chính mình đã sớm chạy đến địa phủ cùng Diêm Vương gia hạ cờ vua rồi. Ánh mắt Lăng Giản có chút ướt át, nàng chảy nước mắt từ sau lưng cẩn thận ôm lấy Hứa Linh Nhược, dọc theo vết thương trên lưng nàng chậm rãi hôn xuống phía dưới. Cảm giác khác thường đột ngột phát sinh, Hứa Linh Nhược nắm lấy hai tay Lăng Giản đang ôm lấy mình, nhắm mắt lại cảm thụ mỗi nụ hôn tràn ngập yêu thương kia ôn nhu di chuyển trên lưng mình.

Kỳ quái chính là, vết thương vốn dĩ chỉ cần hơi chút đụng vào sẽ đau đớn, lại bởi vì Lăng Giản ôn nhu hôn mà tê dại hoàn toàn cảm giác đau đớn của Hứa Linh Nhược, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống vết thương của nàng, Hứa Linh Nhược chậm rãi xoay người xoa tay lên má Lăng Giản, nói:

“Lăng Giản, đây là ta cam tâm tình nguyện, ngươi... Không cần tự trách.”

“Dung nhan của ngươi là ôn nhu mà ta khó có thể kháng cự, nếu ta có thể thay ngươi chịu được tất cả đau đớn, ta không biết có phải là đời trước ta làm rất nhiều chuyện tốt hay không, nếu không kiếp này cũng sẽ không có được các ngươi đều xinh đẹp động lòng người đối với ta như vậy. Nếu kiếp sau còn có thể cùng các ngươi tư thủ, ta mong có thể gánh hết những đau khổ mà các ngươi đã vì ta mà chịu. Tất cả đau lòng, tất cả ủy khuất, để cho ta bù lại gấp bội đi.”

Lăng Giản tựa đầu tựa vào hõm vai Hứa Linh Nhược, lời này giống như nói với nàng, lại cũng là nói với chính mình. Hai người lẳng lặng dựa vào nhau trước ngọn lửa bập bùng, tay Lăng Giản cùng tay của Hứa Linh Nhược mười ngón khấu chặt, hơi thở ấm áp phả lên cổ Hứa Linh Nhược, Lăng Giản thấp giọng nói:

“Linh Nhược, cám ơn ngươi.”

“Lăng Giản, so với cám ơn, ta càng muốn nghe ba chữ khác.”
Hứa Linh Nhược nhẹ nhàng nói, thân là một nữ nhân rụt rè, nàng không hỏi Lăng Giản có yêu nàng hay không, chỉ mong Lăng Giản hiểu được, nàng đang chờ ba chữ kia. Chỉ ba chữ đơn giản đã là ràng buộc cả đời, Hứa Linh Nhược không phải người tham lam, nàng rất dễ mãn nguyện.

“Có lẽ ngươi bây giờ hẳn là nên hảo hảo ngủ một giấc.”

Lăng Giản ngẩng đầu làm cho Hứa Linh Nhược vẻ mặt hơi thất vọng nằm trong lòng mình, sau khi nàng nhắm mắt lại mới hôn hôn cái trán của nàng, làm cho nàng cảm giác được môi mình khép mở, nói:

“Ta yêu ngươi.”

Buổi sáng ngày thứ hai, Lăng Giản xoa xoa cánh tay có chút chết lặng, cầm lên quần áo mặc vào cho Hứa Linh Nhược. Tuy rằng Hứa Linh Nhược không bị thương đến cánh tay, nhưng Lăng Giản vẫn không hy vọng động tác của nàng sẽ động đến vết thương ở sau lưng. Từ hôm qua tới giờ một giọt nước cũng chưa uống, càng đừng nói là thức ăn. Hai người ôm linh cảm may mắn về tới nơi ngày hôm qua cùng bọn người kia đánh nhau, hy vọng xe ngựa còn đậu ở chỗ này. Linh cảm gì đó vĩnh viễn đều là không có hiệu quả, khi các nàng về tới nơi đó, trừ bỏ các binh sĩ nằm trên vũng máu cùng với hơn mười tên liều mạng kia thì không còn gì khác. Rơi vào đường cùng, hai người chỉ có thể nắm tay nhau đi bộ về hướng doanh địa.

Hai người càng đi càng mệt, hai tay nắm chặt nhưng lại không vì mỏi mệt mà tách ra, ngược lại, chính là vì nắm chặt tay mới giúp cho lẫn nhau giảm bớt cảm giác mệt mỏi trên thân thể. Tiếng vó ngựa truyền đến, Lăng Giản còn chưa kịp quay đầu lại xem đã bị một roi trường tiên từ phía sau quất trúng cánh tay, đau đến nỗi nàng nhanh chóng buông ra bàn tay đang nắm chặt Hứa Linh Nhược. Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng, Lăng Giản vừa muốn quay đầu mắng to là đứa nào không có mắt rãnh rỗi đi sinh sự, liền nhìn thấy một tuyệt thế mỹ nhân mặc một thân hồng y, tay cầm trường tiên ngồi trên lưng ngựa tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Phía sau nàng là hai người một nam một nữ cũng đang cưỡi ngựa, trên người mang theo binh khí, xem bộ dáng kia hẳn là đại nội thị vệ.

“Nhược Y... Ngươi, sao ngươi lại tới đây...?”

Ngọn lửa đang phừng phừng trong lòng Lăng Giản vừa nhìn thấy mỹ nhân nọ xong liền lập tức tắt ngúm vô tung vô ảnh, Lăng Giản lắc lắc cánh tay bị trường tiên quất trúng, chỉ chỉ người trên ngựa nói với Hứa Linh Nhược đang quan tâm nhìn mình nói:

“Ngươi... Hẳn là biết nàng, nàng là hoàng muội của Thanh Hàn, Nhị công chúa Lam Nhược Y.”

“Khanh khách... Lăng Giản, nhớ ngươi thì tới thôi. Chính là không nghĩ tới, hiện tại mới tách ra bao lâu, ngươi lại đã tìm thêm tiểu tình nhân rồi?”

Lam Nhược Y đem trường tiên ném cho nữ tử phía sau, tao nhã ghé vào lưng ngựa nói với Lăng Giản:

“Như thế nào đâu? Nhìn thấy ta lại có biểu tình này? Có phải ta đến đây quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi không? Lăng Giản, ngươi có bao nhiêu nữ nhân ta không cần biết, nếu như ngươi dám phụ ta, chúng ta có thể thưởng thức lại điệu vũ xinh đẹp ngày đó nga~”

“Không có, không có...”


Lăng Giản bị nàng nói một trận mồ hôi lạnh, thanh âm chột dạ nói với Lam Nhược Y:

“Nhược Y, ta đã nói ta sẽ trở về mà. Ngươi... Đường đột chạy tới như vậy, vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?!”

“Hừ!”

Hứa Linh Nhược ở bên cạnh hừ lạnh một cái, vốn là còn muốn nhìn xem tay nàng có bị trường tiên đả thương hay không, hiện tại xem ra, cho dù có què luôn cũng xứng đáng!!!

“Khanh khách... Tiểu tình nhân của ngươi sinh khí rồi kìa!”

Lam Nhược Y khanh khách cười ra tiếng, lấy tay che miệng, nói:

“Đừng nóng giận thôi, người ta cũng giống ngươi cùng là nữ nhân của nàng, ta còn chưa sinh khí, ngươi tức giận cái gì đâu? Cùng lắm ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ là được, Lăng Giản, ngươi nói đúng hay không a?”

“Ách...”

Cô nãi nãi của ta, ngài có thể đừng ở trước mặt Linh Nhược hướng ta phao mị nhãn được không?! Lăng Giản không dám nhìn Hứa Linh Nhược, ngay cả như vậy, nàng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt tràn ngập ghen tuông dán ở trên người mình, giống như muốn nói: “Ngươi là tên không có tiền đồ!!!”

“Đi thôi, ta cũng mệt mỏi rồi. Đợi tới doanh trại, ta nên hảo hảo nghỉ ngơi một phen a.”

Lam Nhược Y cười khúc khích, hướng hai người phía sau sử cái ánh mắt, nữ tử kia lập tức phi thân đến phía sau nam tử cùng hắn cưỡi chung một con ngựa.

“Vị tỷ tỷ này, xin mời lên ngựa đi. Để cho tỷ tỷ đi bộ, muội muội rất là đau lòng đó nga. Đúng rồi, còn chưa biết đại danh của tỷ tỷ đâu? Nói tới, sau này bọn tỷ muội chúng ta còn phải ở chung lâu dài a, muội muội cũng không thể ngay cả tên của tỷ tỷ cũng không biết đi!”

“Hứa Linh Nhược.”

Hứa Linh Nhược không nhanh không chậm quăng ba chữ, sau đó động tác lưu loát nhảy lên ngựa.

“Ách... Còn ta thì sao?” Lăng Giản nhìn nhìn Hứa Linh Nhược lại nhìn nhìn Lam Nhược Y, nàng không biết cưỡi ngựa nha, cho nên chỉ có thể cưỡi ké người khác.

“Ngươi nói đi, mới vừa cùng tỷ tỷ nắm tay tản bộ, tỷ tỷ cũng mệt mỏi, không bằng liền ngồi chung với ta đi. Ngươi nói xem? Ân?”

Lam Nhược Y nâng tay che miệng, hướng Lăng Giản lộ ra tươi cười cực kì hấp dẫn. Nụ cười này thật sự quá mức mị hoặc, làm cho Lăng Giản trong lơ đãng dùng sức nuốt nước miếng một cái, sau đó liều mạng sải bước đến bên ngựa của Lam Nhược Y. Lăng Giản vừa mới ngồi ổn, thân thể mềm mại không xương của Lam Nhược Y đã dựa vào trong lòng của nàng, thanh âm mềm nhuyễn như có thể nổi trên mặt nước:

“Lăng Giản, ta rất nhớ ngươi.”