Hồng Bài Thái Giám

Chương 106: Chiếu thư




Hứa Linh Nhược từ tẩm cung Liễu phi trở về đã thấy Lăng Giản mặc phục sức cung ngoại* đứng ở cửa lãnh cung, thấy Hứa Linh Nhược trở về, Lăng Giản cũng không gấp gáp hỏi nàng cái gì. Mà lôi kéo tay nàng, nói:

“Hắn biết võ công sao?”

*[ngắn gọn là thường phục a, trang phục mặc bên ngoài cung]

“Ngươi nói người phương nào a?” Hứa Linh Nhược hỏi.

“Ngươi thông minh như vậy đã sớm biết, không phải sao? Ta nhớ khi đó ngươi nói, ngươi không hề nợ hắn cái gì cả.”

Lăng Giản híp mắt, ý cười không giản, nàng từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài màu vàng rực rỡ, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Linh Nhược mà giải thích:

“Ta có linh cảm, ngày hôm nay hết thảy mọi chuyện đều sẽ kết thúc. Ta đã để Nhược Y chờ ở Thượng Hoa cung, nếu lúc Lam Thanh Hàn trở lại mà ta chưa về, liền để nàng đến phủ Đại tướng quân đi.”

“Đi đến phủ Đại tướng quân? Vì sao?”

Hứa Linh Nhược nhíu mày, Lăng Giản đến bây giờ cũng không hỏi mình thấy cái gì, lại tựa hồ như đã biết toàn bộ rồi, còn có, khối kim bài này, nàng từ đâu mà có.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đây?” Lăng Giản nói.

“Hắn không biết võ công, nhưng ám vệ đi theo bên người rất nhiều.”

“Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Ân.”

Hứa Linh Nhược kiên định gật đầu, nàng không thể để cho Lăng Giản đặt bản thân vào trong nguy hiểm.

“Vậy thì tốt, trước tiên theo ta đi Công Vệ Doanh.” Lăng Giản thật khó xử nói:

“Ta, ta không biết cưỡi ngựa... Vì lẽ đó, ngươi... Chúng ta cùng cưỡi một con.”

“...”

Chuyện này nàng đã sớm biết, Hứa Linh Nhược ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đã lên cao, đã là buổi trưa.

Công Vệ Doanh ở ngoại ô Tấn An thành, là doanh vệ của Vũ đại tướng quân, tướng sĩ bên trong đều là thân tín của Vũ đại tướng quân. Tướng lĩnh và binh sĩ của Công Vệ Doanh chưa bao giờ nghe theo thánh chỉ, thứ duy nhất có thể sai khiến bọn họ là chỉ lệnh kim bài của Vũ đại tướng quân. Nói cách khác, chỉ cần nắm giữ chỉ lệnh kim bài, liền giống như nắm toàn bộ Công Vệ Doanh.

Hứa Linh Nhược dùng tốc độ nhanh nhất mà cưỡi ngựa chạy như bay đến doanh khẩu của Công Vệ Doanh, Lăng Giản từ trước đến giờ đi chậm bị nàng một đường xóc nảy làm cho choáng váng đầu óc, hoa cả mắt. Chỉ là hiện tại nàng không có nhiều thời gian để mình bị choáng váng, Lăng Giản bị binh sĩ trông coi doanh trại chặn lại, cũng không nhiều lời, nàng kéo tay áo lấy ra chỉ lệnh kim bài, nói:

“Gọi tướng quân của các ngươi ra, nói cho hắn biết toàn quân tập hợp xuất phát đến phủ Đại tướng quân.”

Tất cả mọi người của Công Vệ Doanh nhận ra chỉ lệnh kim bài này. Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, tướng quân Công Vệ Doanh liền cưỡi ngựa chạy ra, theo sau là mấy trăm tinh giáp lương binh*.

“Xuất phát!”

Lăng Giản hướng những người phía sau hô một tiếng, sau đó ôm lấy Hứa Linh Nhược dựa đầu vào sau lưng nàng. Để cho tướng lĩnh phía sau không khỏi líu lưỡi, một tiểu bạch kiểm như vậy lại có được tín nhiệm của Đại tướng quân?! Phải biết, khối kim bài này của Đại tướng quân chưa từng đưa cho người ngoài.

*[Đại khái là quân tinh nhuệ]

Nhân mã một đường đến trước cửa phủ Đại tướng quân, bách tính trên đường cũng đã được báo cho rằng nên thành thật ở trong nhà. Hứa Linh Nhược cùng Lăng Giản ở sau khi đến liền trực tiếp mở ra giấy niêm phong trên cửa, để những người ở phía sau âm thầm đi vào. Hứa Linh Nhược vẫn cảm thấy kỳ quái khi nàng muốn dẫn binh đến phủ Đại tướng quân, song khi vào trong phủ thì nàng cũng đã hiểu được nguyên nhân.

“Ngươi có nói hay không?! Đừng tưởng rằng ngươi không mở miệng thì ta không có cách nào bắt ngươi nói ra! Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không mở miệng, đừng trách ta không để ý tình thân!!!”

Thanh âm hung tàn từ bên trong truyền đến, Lăng Giản quay về các binh sĩ làm động tác bảo đừng lên tiếng, cùng Hứa Linh Nhược đồng thời đẩy cửa phòng ra.

Không một bóng người!!!

Lăng Giản cùng Hứa Linh Nhược liếc mắt nhìn nhau, tức thì minh bạch nguyên nhân. Hứa Linh Nhược kề sát bên tai nàng, nói:

“Ta ở đỉnh điện tẩm cung Liễu phi nhìn thấy hắn mở ván giường ra, đi vào.”

“Hắn ở trong mật thất! Chuyện này không có mấy người biết, cho nên hiện tại hắn có lẽ chỉ có một mình!”

Lăng Giản thấp giọng nói, sau đó lệnh cho những người phía sau, nói:

“Tìm cơ quan.”

Trong phòng trang trí rất đơn thuần, ngoại trừ mấy cái bình hoa thì cũng là mấy cái bàn đầy bụi. Các binh sĩ tìm kiếm cơ quan đang chuyển động hết thảy đồ vật trong phòng, nhưng thủy chung không tìm được cơ quan trong miệng Lăng Giản.

“Phụ vương, thẳng thắn giết chết hắn đi! Ngươi không phải đã nói chỉ cần hắn vừa chết, sư muội liền là người của ta sao?”

Thanh âm quen thuộc từ trong mật thất vang lên, làm cho Lăng Giản cùng Hứa Linh Nhược nhíu mày. Sư muội?! Đó không phải là Thanh Hàn sao? Mẹ hắn, đã thành thái giám còn muốn Thanh Hàn, Thanh Hàn người hắn có thể lấy sao!!!

Lăng Giản trong lúc tức giận giơ tay trúng một bức họa, bức họa rơi xuống đất hiện ra một ám cách phía sau nó, nơi đó đang bày một tượng Quan Công nhỏ. Nàng thử chuyển động tượng Quan Công, chỉ nghe thấy tiếng ma sát của đá với mặt đất, sau đó một bí ẩn thông đạo xuất hiện trước mắt Lăng Giản. Từ bên trong truyền đến tiếng nói chuyện đang tiếp tục, Lăng Giản đi dọc theo thông đạo, chỉ vừa đi mười mấy bước, liền thấy một hòn đá nhô ra trên tường. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn Hứa Linh Nhược, sau đó ấn vào hòn đá kia. Lại là tiếng đá ma sát với mặt đất, cửa lớn của mật thất mở ra, hai nam nhân cùng mặc long bào nhìn ra cửa. Tướng mạo bọn họ giống y như đúc, khác biệt duy nhất chính là, một người trong đó sắc mặt trắng bệch, đồng thời bị xích lại, không có tự do. Mà nam nhân khác thì đứng ở nơi đó, trong mắt hắn lộ ra hung tàn, sau khi nhìn thấy Lăng Giản thì trong đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, quay về người bên cạnh nói:

“Hạo Lân.”

“Lại là ngươi!”

Thanh âm lanh lảnh của Hạo Lân truyền đến, cười lạnh một tiếng liền nâng kiếm đâm về phía Lăng Giản. Thời điểm kiếm sắp đến gần Lăng Giản liền bị chặn lại, Hứa Linh Nhược đột ngột chắn trước người Lăng Giản làm cho mọi người trong mật thất kinh ngạc, đấu mấy hiệp, Hạo Lân đã bị Hứa Linh Nhược đánh bại, hắn tay không lui về bên người nam nhân, như là cừu non chờ đợi xâu xé, im lặng không nói.
“Nên kết thúc đi.”

Lăng Giản hướng tướng quân bên ngoài ngoắc tay, quay về nam nhân bên trong nói:

“Mạo danh hoàng thượng là đại tội mưu phản, vẫn là câu nói đó, cái gì của ngươi thì thủy chung sẽ là của ngươi, nếu như ngươi có chân mệnh thiên tử, như vậy người ngồi trên long ỷ trước kia phải là ngươi chứ không phải là hoàng thượng.”

“Ta vậy mà lại nhìn lầm, sớm biết tên nô tài như ngươi không đơn giản, lại không nghĩ đến kế hoạch của ta bị thất bại trong tay ngươi.”

Nam nhân cười lớn bỏ đi mặt nạ của mình, hiện ra một gương mặt khá tương đồng với thánh thượng, sau đó kéo nam nhân đang sống dở chết dở kia lên, từ trong tay óc lấy ra chủy thủ để vào cổ họng người này, nói:

“Chúng ta làm một khoản giao dịch thì sao?”

“Giao dịch gì?”

“Coi chuyện ngày hôm nay như chưa từng xảy ra, ta sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý ngươi muốn. Ta biết, Hạo Lân rất hận ngươi, chỉ cần ngươi thả ta, ngươi có thể tùy tiện xử trí hắn, ta không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu như ngươi không muốn, như vậy hôm nay, chính là ngày băng hà của hoàng đế!”

Nam nhân làm cho Hạo Lân bên cạnh mặt mày trắng bệch, hắn không thể tin phụ thân của mình lại nói như vậy, đây là phụ vương của hắn a! Hắn lại phụ vương hắn kính yêu a!!!

“Ngươi thật ác độc, dùng nhi tử của chính mình để giao dịch.”

Lăng Giản đi vào mật thất, nhìn hắn cười nhạo, nói:

“Nếu như ngươi có thành ý, vậy thì tự mình lấy dao đâm chết hắn là được rồi...”

Lăng Giản còn chưa nói dứt lời, nam nhân dùng tốc độ cực nhanh đâm chủy thủ vào cột sống Hạo Lân, lúc Hạo Lân toàn thân run rẩy xoay người liền đâm vào trái tim hắn. Mãi đến khi một dòng máu đỏ nhuộm đỏ phần áo trước ngực Hạo Lân, nam nhân mới lạnh lùng nói một tiếng:

“Hắn bất quá là tiện chủng của tiếp thiếp sinh ra, bất qua chết đi cũng sẽ về nơi ô uế mà thôi.”

Nam nhân một lần nữa để chủy thủ vào cổ người kia, nói:

“Yêu cầu của ngươi ta đã làm được rồi, sao vậy? Ngươi nên lui ra chứ? Nếu không thì, ta không ngại dùng hắn là cái khiên thịt đâu...”

“Ngươi buông hắn ra. Hắn là thân ca ca của ngươi, tại sao ngươi có thể đối với hắn như vậy!!!”

Đây rốt cuộc là phụ thân của Thanh Hàn, vô luận thế nào nàng đều muốn bảo vệ mạng của hắn. Lăng giản có chút cuống lên, nàng tiến lên vài bước, còn cách nam nhân vài bước đã bị Hứa Linh Nhược kéo lại, nắm chặt tay nàng không chịu thả ra. Nam nhân đem tất cả những thứ này để ở trong mắt, hắn khó lòng tin nổi nhìn Hứa Linh Nhược, nói:

“Thật không nghĩ tới, ngươi lại coi trọng tên tiểu bạch kiểm này!”

“Ngươi mới là tiểu bạch kiểm!”

Lăng Giản ghét nhất người nào nói nàng là tiểu bạch kiểm, tuy rằng nàng lớn lên thật là bạch!!

“Gọi ngươi thì thế nào, nhanh chóng bảo người của ngươi lui ra! Nếu không thì đừng trách ta lòng dạ độc ác!!”

Nam nhân hơi dùng sức với chủy thủ, máu chảy ra từ cổ hoàng đế, đau đớn là cho hắn ngẩng đầu, chân mày níu chặt, hắn vẫn không nói gì, môi khẽ mở, dường như gọi tên ai.

“Ngươi buông hắn ra, ngươi chỉ muốn rời đi thôi. Ngươi thả hắn ra, ta làm con tin của ngươi!” Lăng Giản cao giọng nói.

“Ngươi?”

Nam nhân tựa hồ suy nghĩ gì đó, lập tức lộ ra một nụ cười phức tạp, nói:

“Hảo, ngươi tới đây! Ngươi tới thay cho hắn!”

“Lăng Giản, không được!”

Hứa Linh Nhược nắm lấy tay Lăng Giản, không chịu buông ra, nàng biết rõ tính nết Lễ Thân vương, Lam Thanh Hàn nói không sai, hắn chính là tên tiểu nhân nham hiểm.

“Không sao, ta sẽ không sao!”

Lăng Giản vỗ vỗ tay nàng, sau đó đem tay mình tránh ra, để cho tướng lĩnh phía sau trông coi, một người từ từ đi về phía nam nhân. Mỗi một bước đi của Lăng Giản, đối với Hứa Linh Nhược là một loại giày vò, lòng của nàng theo Lăng Giản mà đã bay đi rất xa. Lễ Thân vương trước sau là tên tiểu nhân thâm hiểm, lúc Lăng Giản đến gần hắn cũng không thả nam nhân ra, mà xoay chuyển chủy thủ đâm vào người Lăng Giản.

Ầm!!!

Một tiếng súng truyền đến, Lăng Giản chỉ cảm thấy có cái gì bay sát bên tai, chỉ trong nháy mắt, nam nhân cầm chủy thủ liền trợn to hai mắt ngã xuống đất, một câu di ngôn cũng không có cơ hội nói ra. Quay đầu, mắt Lăng Giản bởi vì Lam Thanh Hàn bất ngờ xuất hiện mà trở nên ẩm ướt. Chỉ là hiện tại không phải thời điểm nói đến tư niệm, Lam Thanh Hàn bỏ hỏa thương trong tay xuống liền tiến hai bước về phía nam nhân, ôm hắn vào trong người, lay hắn, nói:

“Phụ hoàng, phụ hoàng! Phụ hoàng người không có sao chứ??? Phụ hoàng??”

Bên trong tiếng kêu của Lam Thanh Hàn, nam nhân chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn thấy Lam Thanh Hàn liền nở một nụ cười hiền lành, thanh âm suy yếu nói:

“Trẫm không nghĩ tới chuyện còn sống mà nhìn thấy ngươi... Ngươi không cần nói gì cả, nghe trẫm nói... Trẫm e là đã không xong rồi, khi trẫm chết, ngươi táng trẫm ở mộ của Tề hậu... Ngưng Băng, chiếu thư thảo sẵn cùng truyền quốc ngọc tỷ ở phía sau quan tài, năm đó sau khi Tề hậu ly khai nhân thế thì trẫm liền đưa chúng đặt ở phía sau quan tài. Ngươi phải đáp ứng trẫm, làm một hảo quân chủ... Không nên như trẫm, ngu ngốc vô năng...”

“Phụ hoàng không cần nói nữa, người mà một minh quân!!”

Lam Thanh Hàn nghẹn ngào, nhìn ánh mắt trống rỗng của nam nhân không biết nói gì, càng không biết nên làm những gì. Nàng chỉ ôm chặt lấy nam nhân này, sau khi nam nhân nhắm mắt lại liền mím chặt môi không để mình khóc ra.

“Thanh Hàn, đưa hoàng thượng hồi cung, cố gắng còn có thể cứu chữa được!”

Lăng Giản không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ này của Lam Thanh Hàn, bảo mấy thị vệ phía sau nâng nam nhân hồi cung, chính mình lại đỡ Lam Thanh Hàn dậy, ôm nàng vào trong ngực, lẩm bẩm:

“Không có chuyện gì đâu Thanh Hàn, đều kết thúc hết rồi... Ngươi còn có ta, hoàng thượng sẽ không sao... Sẽ không sao...”