Tang Thế Tình Nhân

Chương 11: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 11-14




Chương 11: Không gian phục sinh (1)

Đường Miểu trong lòng cười thầm, dừng lại cước bộ, chỉ vào Charles ra lệnh: “Nằm xuống.”

Charles lập tức phanh lại, kêu ô ô một tiếng, ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy cái đuôi. Đường Miểu phất tay với Đường Hâm, tiếp tục chạy xung quanh bể bơi. Đường Hâm sách một tiếng, lắc đầu quay lại giường, lại đem mình vùi vào trong chăn.

Đường Miểu chạy hơn ba mươi vòng, thẳng cho đến khi thở hồng hộc mới dừng lại, vừa dùng khăn mặt trên cổ lau mồ hôi vừa đi về phòng.

Đường Tư Hoàng đột nhiên hoàn hồn, thấy thiếu niên đã không còn trong vườn, thần sắc khó lường không thể nhìn được gì, không nhanh không chậm trở về giường.

Đường Miểu trở lại phòng tắm rửa thay quần áo, khi xuống lầu, người hầu đã làm xong bữa sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng người hầu đi tới đi lui. Một nữ hầu cung kính đứng một bên, lặng lẽ quan sát tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia hình như không giống bình thường, sắc mặt tựa hồ hoạt bát sáng sủa hơn rất nhiều.

Đường Miểu ăn sáng xong, nói với nữ hầu: “Tôi hiện tại muốn ra ngoài, nếu cha có hỏi, thì nói ta qua nhà bạn rồi, trước bữa trưa sẽ về.” Cậu có ý định ra chợ hoa mua một chậu hoa chuyển vào không gian. Còn vì cái gì cậu không trực tiếp lấy hoa ở vườn nhà mình? Bởi cậu không còn là một tên ngu xuẩn, bi kịch Đường Tư Hoàng chết trước mặt cậu ở kiếp trước đã làm cậu trở nên hoài nghi cùng cẩn thận, mọi thứ đều phải được xem xét kỹ càng. Hệ thống bảo vệ của Đường gia cực kỳ hoàn hảo, ngoại trừ trong phòng, từng góc hẻo lánh đều được giám sát qua camera 24 tiếng. Nếu như phát hiện có người đào cây trong nhà mình, chắc chắn lại phải một hồi giải thích. Gia sư chiều mới đến, sáng nay xem như ra ngoài giải sầu đi.

“Dạ, tiểu thiếu gia.” Nữ hầu đáp.

“Nhà người bạn nào?” Một đạo thanh âm từ tính trầm ổn truyền từ cầu thang xuống, Đường Tư Hoàng âu phục giày da, chậm rãi đi xuống.

Đường Miểu kinh ngạc ngẩng đầu, đứng dậy nói: “Cha, sớm. Là nhà Phương Lễ.” Cha rất ít khi quan tâm chuyện bạn bè cậu, sao hôm nay lại hỏi như thế?

Đường Tư Hoàng bước tới bàn ăn ngồi xuống, không nói lời nào nhìn cậu nửa ngày, mới cầm lấy một tờ báo sáng được đặt bên cạnh.

“Nhớ về sớm, gia sư hai giờ tới.”

“Dạ.” Đường Miểu thấy y không còn nhắn nhủ gì khác, nói một tiếng “Hẹn gặp lại cha”, liền cầm lấy balô đi ra ngoài.

Để tài xế đưa mình đến trung tâm chợ, đợi lúc gã rời đi, Đường Miểu đón một chiếc xe khác đi tới chợ hoa. Cậu nguyên bản tính mua một chậu hoa thử xem, đi dạo một vòng, lại nhìn trúng một chậu phượng tiên hoa[1] và hai bồn hoa sơn chi[2], liền dứt khoát mua toàn bộ.

Ra khỏi chợ hoa, đường miêu tìm một toilet công cộng, chỉ có chỗ này là tuyệt đối không bị giám sát. Sau khi vào toilet, thì ôm ba chậu hoa tiến vào không gian. Cậu cũng không quên mua một cái xẻng nhỏ, ngay chỗ đất cạnh con đường đá tùy tiện đào ba cái hố nhỏ, bỏ ba gốc hoa vào. Sau khi lấp đất lại, cậu liền mở một chai nước khoáng tưới nước cho chúng.

Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Đường Miểu thấy thoải mái mà ngẩng đầu, đột nhiên chấn động đứng thẳng dậy. Từ lần đầu tiên cậu vào không gian cho tới giờ, cậu chưa hề thấy bất cứ cơn gió nào trong đây. Nhưng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây, quả nhiên thấy lá cây khẽ lay động trong gió.

—————————————————

[1] Phượng tiên hoa: Bóng nước (danh pháp: Impatiens balsamina) còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước (Balsaminaceae); Thường phân bố ở Ấn Độ, Trung Quốc và khu vực Đông Nam Á

[2] Hoa sơn chi: Hay còn gọi là Dành dành hoặc chi tử, thuỷ hoàng chi, mác làng cương

*********************************************

Chương 12: Không gian phục sinh (2)

Chẳng lẽ hiện tượng này có liên quan đến ba gốc hoa này? Đường Miểu cúi đầu xem xét, một lần nữa vì ngạc nhiên mà mở to mắt: Ba cây hoa mới đó chỉ là nụ, lúc này đều nở rộ toàn bộ, tràn đầy sức sống.

Trong lòng Đường Miểu bỗng nảy ra một phỏng đoán, vội vàng ra khỏi không gian mua thêm mười hạt giống cây táo. Lại từ trong toilet công cộng vào không gian, chọn một vài mẫu đất gần căn nhà bằng trúc nhất làm thành một “rừng” cây ăn quả. Trồng cây không giống trồng hoa, phải đào vừa sâu lại rộng. Đường Miểu ngồi xổm xuống, dùng cái xẻng nhỏ đào một cái hố sâu chừng 30cm cả buổi, mặt mũi đầy mồ hôi. May mắn, đất đai ở đây không tệ, không quá cứng, Đường Miểu bỏ ra hơn một tiếng đào mười cái hố, sau đó thả hạt giống xuống. Lấp đất xong thì lại qua thêm nửa tiếng. Lúc này nếu dùng chai nước tưới dường như không đủ, Đường Miểu nhớ tới cái hồ phẳng lặng kia, vội vàng chạy tới, nhìn thấy mặt nước có chút xao động!

Đường Miểu vui mừng khôn xiết, lúc này đã hoàn toàn chắc chắn việc trồng cây và hoa trong không gian đã khiến thời gian bắt đầu chuyển động. Bởi vừa rồi khi cậu tới đây, mặt nước vẫn bị đông lại.

Nhất thời tìm không thấy đồ đựng nước, Đường Miểu đành phải dùng chai nhựa không lấy nước trong hồ để tưới cây. Ai ngờ, nước vừa tưới xuống, giống cây bỗng nhiên mạnh mẽ phát triển, không ngừng cao lên, lớn to hơn, như muốn tăng tốc, chỉ ngắn ngủi nửa phút đã sinh trưởng rất nhanh, nở hoa, thụ phấn, kết trái.

Đường Miểu bị dọa phải thối lui vài bước, chai nhựa cũng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, toàn bộ không gian tựa hồ cũng sống lại, trên không trung vang lên tiếng lá cây xào xạc, chim chóc không biết từ đâu bay đến đậu trên cây thỉnh thoảng nhảy tới nhảy lui, phát ra tiếng hót du dương thanh thúy. Đàn ong mật ong ong từ trong rừng bay ra, vui vẻ bay khắp nơi.

Đường Miểu kinh hỉ nhìn lên bầu trời, lại nhìn đại thụ đã được tưới nước kia, thân cây đã phát triển lớn cỡ một vòng tay của đàn ông trưởng thành, cành lá xum xuê, kết đầy trái.

“Trời ạ, mình nhặt được bảo bối rồi...” Đường Miểu thì thào tự nói, lại nhanh chóng cầm chai nước lên, tưới cho chín cây còn lại. Nửa giờ sau, đã mọc lên mười cây to khỏe mạnh đứng cạnh căn nhà.

Đường Miểu lau mồ hôi trên trán, mặt nở nụ cười, hạ quyết tâm muốn biến nơi này thành chốn thế ngoại đào nguyên[1].

Đường Miểu nhớ tới cái giếng trong bếp và thượng nguồn, chạy tới nhìn, quả nhiên cũng đã sống lại.

Cậu quyết định mua trước đủ loại hoa. Tài chính không phải là vấn đề, cậu có một thẻ tín dụng lúc trước Đường Tư Hoàng cho cậu khi vừa trở về Đường gia, bên trong có 500 vạn tiền tiêu vặt. Cậu cũng không phải người tiêu xài xa xỉ, xài bốn năm, bên trong vẫn còn hơn 460 vạn.

Lúc này trồng hoa, Đường Miểu không thể tùy tiện trồng đại như trước, mà phải lập kế hoạch tốt trước đã. Cậu muốn biến chỗ đất hai bên con đường đá thành vườn hoa, trồng hoa cỏ đầy đủ xong, thì chỉnh hai bên thành hai nửa vòng tròn, nếu nhìn từ trên không thì chính là một hình tròn kín xinh đẹp. Đường Miểu thả xuống một chút giống hoa, sau khi đắp đất thì tưới nước, nụ hoa lập tức sinh trưởng, thật sự không cần đến bao nhiêu kỹ thuật.

Bất quá, tự mình trồng cây vẫn rất mệt mỏi, nếu có cách tiết kiệm một chút thì tốt rồi, ví dụ như mấy nhân vật chính có được không gian tùy thân trong tiểu thuyết: Bọn họ dùng tinh thần lực khống chế. Cậu mơ mộng một hồi liền làm thử, trong lòng niệm tưới nước, bên hồ không có bất cứ động tĩnh gì.

Đường Miểu không khỏi thầm cười nhạo chính mình đọc quá nhiều tiểu thuyết, cũng không thấy mất mát gì, chỉ chậm rãi tiếp tục gieo hạt xuống.

————————————————————

[1] Thế ngoại đào nguyên: Có thể hiểu theo thành ngữ “mây xanh nước biếc”

*********************************************

Chương 13: Đàm phán

Sau khi gieo toàn bộ hạt giống xuống, Đường Miểu thỏa mãn phủi tay, trong đầu nhanh chóng tính đến chuyện tiếp theo. Thẳng cho đến khi cảm thấy đói bụng, cậu mới nhớ phải quay về. Cậu vậy mà hưng phấn đến quên cả bữa trưa, vội vàng ra không gian.
Ở ngoài ăn trưa xong mới trở về nhà, nghỉ ngơi một lúc, Đường Tư Hoàng nói gia sư đã tới rồi. Bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng. Cậu đã không thể chờ đợi mà muốn sớm hoàn thành chốn thế ngoại đào nguyên xinh đẹp của mình, còn gần một tháng hè nữa là khai giảng, cậu không muốn phải đem thời gian rảnh của mình ra mà học bù, xem ra phải tìm biện pháp để cha sa thải gia sư.

Khóa học hai tiếng, Đường Miểu không tập trung nghe, gian nan chịu đựng cho qua giờ. Thầy giáo thấy được cậu không đặt tập trung lên việc học, cũng bất đắc dĩ hiểu được, thầm nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện với Đường tiên sinh, sau đó tạm biệt ra về.

Thầy giáo vừa đi, Đường Miểu lập tức trở về phòng. Đồ vật cần mua còn rất nhiều, cậu thích ăn hoa quả, liền quyết định mua một vài loại, như nho, táo hay mấy loại chuối tiêu, cam quýt, vải, nhãn có nhiều ở thành phố G,... Ngoài ra còn thêm một vài loại dưa. Chu kỳ sinh trưởng của cây trồng trong không gian rõ ràng ngắn hơn thời gian bình thường, nghĩ đến về sau luôn có hoa quả tươi để ăn, mặt cậu liền hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ.

Bất quá, mua hoa quả so ra rất phiền toái. Số lượng cậu cần khá lớn, không tiện mua trong thành phố, vạn nhất bị người quen bắt gặp sẽ rất phiền toái.

Đường Miểu bật máy tính, tìm kiếm vườn trái cây hoặc nông trang gần thành phố G, có lẽ bản thân phải tự đi một chuyến.

Ngồi trên máy tính hơn hai tiếng, Đường Miểu đã chọn được hai nơi phù hợp, thẳng đến khi Xuân Thẩm gọi xuống ăn cơm, cậu mới rửa mặt đi xuống.

Đường Tư Hoàng là một người bận rộn, Đường Hâm cũng phải gặp bạn bè xã giao, ngẫu nhiên còn tới công ty, cả hai hiện đều không ở nhà. Sau khi Đường Miểu một mình ăn cơm thì trở về phòng đọc sách. Cửa phòng khép hờ, để Đường Tư Hoàng sau khi về thì cậu có thể lập tức biết. Phòng Đường Tư Hoàng ở lầu ba, nếu lên lầu cậu nhất định sẽ nghe được động tĩnh.

Charles phe phẩy đuôi chạy tới, Đường Miểu vuốt ve đầu nó, bỗng nghĩ tới một việc: Hôm nay đã nghiên cứu xong về thực vật, không biết động vật có thể vào không gian của cậu không a?

Nghĩ tới đây, cậu ra khóa cửa lại, ngồi xổm xuống ôm lấy Charles, xoa đầu nó thấp giọng nói, “Charles, ta dẫn ngươi đến một chỗ rất thú vị.”

Charles ô ô kêu một tiếng, nghi hoặc nhìn cậu lắc lắc đuôi.

Đường Miểu trong lòng niệm đi vào, thoáng cái đã xuất hiện cạnh vườn hoa. Charles đứng cạnh cậu cọ cọ, nhìn cảnh lạ trước mắt, kêu “uông uông” một tiếng liền lao đi, vui sướng chạy nhảy trên đồng cỏ mềm mại, lăn qua lăn lại.

Đường Miểu thầm nghĩ có nên nuôi một ít động vật trong đây hay không, nhất là gà. Cậu thích ăn trứng gà nhất, chỉ là cách làm có rất nhiều. Bất quá, nghĩ đến việc xử lý phân và nước tiểu gà rất bất tiện, liền buông tha ý nghĩ này. Chờ về sau rảnh rồi lại làm một cái chuồng gà vậy.

Lo lắng Đường Tư Hoàng về mà mình không biết, Đường Miểu để Charles chơi một hồi thì dẫn ra ngoài. Khi Charles trở về phòng, bước chân chần chờ, tựa hồ có chút luyến tiếc.

Đường Miểu thầm thấy mới lạ, nghĩ lại, không khí trong không gian quả thật rất trong lành, Charles yêu thích cũng không kỳ lạ.

“Tiên sinh, ngài về rồi.” Dưới lầu truyền đến tiếng Xuân Thẩm.

———————————————————

Chương 14: Đàm phán (2)

“Cha, cha về rồi.” Đường Miểu nhanh chóng đi xuống đón, thấy Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm vừa ngồi xuống trong phòng khách.

Đường Hâm mệt mỏi phân phó: “Xuân Thẩm, tôi và papa đã ăn ở ngoài rồi. Cho papa một ly rượu đỏ, tôi một ly cà phê.”

“Dạ, đại thiếu gia.”

Đường Miểu thấy Đường Tư Hoàng tựa hồ rất mệt, không lập tức mở miệng mà ngồi xuống bên cạnh.

“Có việc?” Đường Tư Hoàng liếc qua tiểu nhi tử nói ra ý nghĩ của mình.

“Cha, con muốn nghỉ học bù, con vẫn thích tự học hơn.” Đường Miểu ra vẻ trấn định, trong giáo dục, cha rất nghiêm khắc, cậu sớm biết nói như vậy sẽ không dễ dàng thuyết phục y, cũng đã chuẩn bị tốt để biện luận.

“Tự học?” Đường Tư Hoàng quả nhiên nhướng mày, thần sắc nhìn không thấy tâm tư gì, ánh mắt có chút không vui, “Thành tích của con trong lớp luôn đứng cuối.”

Thật đúng là, một chút cũng không khéo léo gì cả, Đường Miểu nghĩ thầm, trên mặt lại nóng lên. Cậu “trước kia” xác thực thường xuyên đếm ngược từ dưới lên, nhưng đây không phải vì cậu một mực không quen với phương pháp và tốc độ dạy của nước Z sao?

Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, cầm ly rượu uống một hớp.

Đường Hâm cũng không tán thành chen vào nói: “Đường Miểu, chúng ta không phải con nhà bình thường, em có lẽ hiểu được dụng tâm của papa. Nếu như em không hài lòng với thầy này thì có thể đổi.”

Đường Tư Hoàng híp mắt, nhìn qua Đường Xuân đứng ở một bên. Đường Xuân khẽ lắc đầu, trong lòng cũng rất nghi hoặc. Hồi chiều khi tiểu thiếu gia học, ông đã đứng bên cạnh, cũng không thấy gia sư và tiểu thiếu gia có gì không thoải mái.

“Không phải có vấn đề về thầy giáo..” Đường Miểu nghĩ nghĩ, nhìn lên Đường Tư Hoàng, “Cha, không bằng chúng ta giao hẹn đi?”

“Hửm? Thử nói xem.” Đường Tư Hoàng tựa hồ thấy rất hứng thú, đặt ly rượu xuống, tùy ý tựa lên sofa, từ chối cho ý kiến nhìn cậu.

Con ngươi Đường Hâm thoáng lóe lên, sau đó không để ý tới chuyện không liên quan tới mình mà tiếp tục uống cà phê.

Đường Miểu tự tin nói: “Trước tiên cho gia sư nghỉ việc, con cam đoan trong đợt thi tháng đầu tiên sau khai giảng sẽ nằm trong top 10. Nếu không được, con sẽ mặc cho cha an bài.”

Đường Tư Hoàng cười cười, không nói gì lại uống một ngụm, ám quang trong mắt chợt lóe. Tiểu nhi tử của y a, có chút ý tứ. Tiểu nhi tử này gần đây có chút kính sợ y, ở trước mặt y luôn sợ hãi rụt rè, đây là lần đầu tiên tự tin như vậy đối diện với y, lại còn có gan đàm phán với y. Không tồi, đáng khen ngợi.

Đường Hâm cũng bất ngờ nhìn qua, lại nhìn về phía Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng uống hết ly rượu, gật đầu: “Được. Nếu như không làm được, thì cuối tuần và đợt nghỉ đông đều phải đi thực tập ở công ty.”

Đường Hâm nghe vậy, có chút đồng tình nhìn qua tiểu đệ nhà mình. Em trai tuổi còn nhỏ, dù tới công ty, cũng chỉ có thể làm người chạy vặt. Theo tính cách nhút nhát của em trai, đây không thể nghi ngờ chính là trừng phạt khốn khổ nhất.

Đường Miểu mặt mày lại cong lên, hiện ra hai má lúm đồng tiền, tràn đầy tự tin nói, “Một lời đã định.” Sau đó, cậu chúc ngủ ngon rồi thong thả lên lầu.

Vốn đã hạ quyết tâm phải duy trì tính cách vốn có, còn muốn tiến hành theo chất lượng mà từ từ thay đổi, lúc này lại quên giả vờ, một chút cũng không để ý tới trong phòng khách Đường Tư Hoàng như đang có điều suy tư, mà sắc mặt Đường Hâm cũng có chút nghi hoặc.

********************************************