Tang Thế Tình Nhân

Chương 31: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 31-34




Edit: Tiểu Tôm

Beta: Carly

Đi dã ngoại mà ăn cũng ngon như thế =3=

Chương 31: Bữa cơm dã ngoại

Đường Hâm lắp ráp tốt cần câu, đến bên dòng suối câu cá. Đường Miểu thừa dịp hắn không chú ý, dựa theo đường đến đây mà ly khai. Trên đường đi tới đây, cậu phát hiện mấy cây vải cùng chuối tiêu, vừa lúc thuận tiện bổ sung vào không gian. Sở dĩ cậu chọn mặc trang phục ngụy trang chính là để che dấu chính mình, miễn cho Đường Tư Hoàng cùng Đường Hâm phát hiện. Lúc cậu trở lại, Đường Hâm một chút cũng không phát giác cậu từng ly khai. Bên cạnh Đường Hâm là một cái hố nhỏ được hắn dùng cái xẻng nhỏ đào ra, bên trong có một con cá trắm cỏ to chừng 2 cân, còn có mấy con tôm hùm vỏ ngoài màu nâu đỏ, vung vẩy hai càng, bò qua bò lại trong hố.

Đường Miểu lấy nồi và mấy cái chén từ balo, lại lấy ra một cái bếp cồn[1], một thùng đựng rượu bền chắc cùng mấy hũ dầu ăn.

Đường Hâm khóe miệng co quắp: “Khó trách anh thấy nặng như vậy.”

Đường Miểu cười thầm, chậm rì rì nói: “Bây giờ là mùa hạ, không dễ tìm được củi khổ. Nói cách khác, nếu em không mang bếp cồn, thì anh sẽ là người đi xây bếp, nhặt củi nhóm lửa đấy.”

Khóe miệng Đường Hâm tiếp tục có quắp. Nếu là như vậy, dưới tình huống cả điện thoại lẫn tiền đều bị Đường Miểu lấy đi, hắn thật không có cách nào rời khỏi đây được, vậy thì chắc chắn không thể không bị Đường Miểu nô dịch rồi. TT~TT (tiểu Hâm quá nhọ >.<)

Đường Miểu cầm nồi đến bờ suối vo gạo, rửa rau, Đường Hâm sững sờ: “Đường Miểu, em từ khi nào thì học làm những việc này thế?”

“Một số là học trên TV, một số thì trên mạng.” Đường Miểu một bên rửa rau dại, một bên đáp. Hồi học đại học ở Mỹ, cứ cuối tuần cậu lại cùng vài người bạn đi chơi xa.

Dòng suối này chảy từ trên núi xuống, là nước thiên nhiên, không bị ô nhiễm, chỉ cần dùng miếng vải lọc lọc, thì có thể yên tâm sử dụng. Nơi này cũng là do Đường Miểu phải tốn mấy tiếng đồng hồ mới tìm được từ trên mạng.

Đường Tư Hoàng trở về rất nhanh, trong tay có thêm một con gà rừng. Đường Miểu lúc này không phải làm sao. Cậu đã từng thấy đầu bếp mổ cá, nhưng chưa từng nhìn thấy đầu bếp giết gà a. Hồi trước lúc mua cũng toàn là gà đã được xử lý tốt.

“Để ta.” Đường Tư Hoàng thò tay lấy dao găm, lưu loát cắt cổ gà rừng, “Trước nấu nước sôi để trụng gà, sau đó mới có thể nhổ lông.”

Đường Hâm bội phục nhìn Đường Tư Hoàng: “Ba như thế nào lại biết cách xử lý gà?”

“Hồi còn trẻ hay cùng bạn bè đi dã ngoại.”

Đường Miểu nghe xong liền thấy không được tự nhiên, ánh mắt không khỏi dò xét nhìn Đường Tư Hoàng. Cái gì gọi là “Hồi còn trẻ” ? Hiện tại tuổi của cha cũng vẫn rất trẻ a. Có một lần, cậu cùng cha tan tầm, trên đường về thuận tiện ghé siêu thị, còn bị nhân viên thu ngân lầm là huynh đệ nha.

Đường Hâm cũng có chút buồn cười, không cho là đúng nói: “Ba, ba bây giờ mới hơn 30 tuổi, sao lại sử dụng cái khẩu khí này rồi?” Vốn Đường Hâm rất rất bất mãn chuyện mang hai cái balo nặng phình, còn phải trèo đèo lội suối, nhưng vừa ngửi được mùi thơm của cơm, lại cảm thấy thảnh thơi sinh hoạt dã ngoại nơi sơn dã như vậy cũng rất thú vị.

Đường Tư Hoàng nhìn nhìn Đường Miểu, thoáng dừng một chút, cười nhạt nói: “Sắp trễ rồi còn không nhanh chóng bắt đầu đi?”

Đường Miểu lấy đồ gia vị mình mang tới ra. Thành quả của một chuyến lấy nguyên liệu tại chỗ này chính là, làm được tổng cộng ba món một canh, gồm: Rau dại xào ớt khô, cá hấp, một bát gà hầm nấm cách thủy, cùng với súp trứng rau dại. Vì không có bàn ăn nên mọi người trực tiếp trải thảm lên mặt đất ăn. Mỹ cảnh, hương thơm của thức ăn, gió mát rượi khiến khẩu vị của ba người dâng trào, tiêu diệt toàn bộ bữa cơm, ngay cả súp rau dại thanh đạm cũng uống không còn một mảnh.

——————————————

[1] bếp cồn: Loại bếp mng thường thấy khi ăn lẩu đấy ở mấy quán nhậu ngoài đường áh:3 bỏ cồn vào rồi châm lửa lên

**************************************************

Chương 32: Kinh mộng [giấc mộng kinh hoàng]

Lúc nãy, Đường Hâm làm ít việc nhất, ăn cơm xong liền tự giác đi mắc lều. Đường Miểu chuẩn bị ba cái lều vải, sau khi giăng lều xong thì rắc chung quanh lều một ít thuốc đuổi côn trùng. Đường Hâm có thói quen ngủ trưa, sau khi đi vài vòng quanh con suối cho tiêu thức ăn, liền tiến vào lều vải nghỉ trưa.

Đường Miểu bị ác mộng một mực quấy nhiễu nên không dám ngủ, cầm cái xẻng bắt đầu đào rau dại, thừa dịp không ai chú ý, đem vào không gian rồi nuôi trồng không ít. Mùi vị mấy loại rau dại ăn hồi trưa cũng không tệ. Đường Tư Hoàng ngồi bên dòng suối câu cá, lười biếng dựa vào một thân cây. Kĩ thuật của y so với Đường Hâm đương nhiên cao siêu hơn nhiều, trong vòng nửa giờ đã kéo cần ba lần. (Tôm:) (Carly: Câu cá cần thường thì cần thời gian khá lâu+kỹ thuật, có khi câu cả ngày cũng ko dc con nào, Hoàng ca nửa tiếng đã kéo cần ba lần là siêu đấy: V)

Một giờ sau, Đường Miểu kêu Đường Hâm dậy, rồi bắt hắn đi đào rau dại, hái nấm với mình. Đường Hâm không còn cách nào, bất đắc dĩ phải cầm cái xẻng nhỏ đi theo sau Đường Miểu. Đường Miểu thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh. Về sau nếu Đường Hâm còn dám phá rối cậu, cậu sẽ đăng mấy tấm nhìn mà 囧 này phát tán lên mạng.

Ước chừng đã lấy đủ nguyên liệu cho bữa tối, Đường Hâm vô luận thế nào cũng không muốn đào nữa, lôi kéo Đường Miểu đi đánh cờ. Trên giấy hình vẽ bàn cờ, hai loại cờ phân biệt dùng hoa quả sơn dã kích cỡ lớn bé khác nhau bắt đầu “chiến”.

Đường Tư Hoàng câu được ba con cá lớn, năm sáu cá nhỏ, cảm thấy nhàm chán, liền tiến vào lều vải ngủ.

Bữa tối bao gồm rau dại xào chay, trứng tráng, súp nấm cùng cá hấp. Mấy con cá còn dư lại tạm thời thả trong cái ao nhỏ. Ba người như cũ ăn vẫn rất đã ghiền.

Đường Miểu rất cẩn thận, còn vì ba người chuẩn bị áo ngủ. Quần áo thay ra giặt trực tiếp trong suối, phơi qua đêm là khô. Trong núi không có gì để giải trí, sau khi tắm nước lạnh, ba người đánh bài Poker một hồi rồi chuẩn bị đi ngủ.

Đường Miểu thực sự mệt mỏi, lại sợ gặp ác mộng, lề mề không đi vào lều. Đường Tư Hoàng thấy vậy, đứng trong lều của mình, vẫy vẫy tay ngoắc Đường Miểu.

“Tới đây.”

Đường Miểu không chút chần chờ, mặt mày cong cong, rất nhanh chui vào. Dù sao cũng là lều đơn, ngủ hai người có chút miễn cưỡng, song cũng thực vừa vặn, không dư ra chút không gian nào. Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn Đường Miểu, duỗi ngang tay trái, tay phải thì nâng đầu Đường Miểu đặt lên tay mình. (Aaah~, yêu quá XD)

Đường Miểu kinh ngạc ngẩng đầu, cậu đã mười sáu rồi nha, tư thế này hình như có chút không phù hợp với cha con cỡ tuổi này? Nhưng nhìn thần sắc Đường Tư Hoàng lạnh nhạt, cậu cũng thản nhiên, điều chỉnh lại tư thế một chút, ghé sát Đường Tư Hoàng một chút mới nhắm mắt, trong nội tâm tất cả chỉ còn yên tâm, nghĩ đến chuyện sắp gặp ác mộng cũng không thấy sợ hãi.

Trong thung lũng thập phần mát mẻ, hai người nằm như vậy cũng không thấy nóng. Chỉ chốc lát sau, Đường Miểu liền buồn ngủ. Tuy sợ sẽ gặp ác mộng nhưng vẫn lâm vào giấc ngủ.

Những ngôi sao lấp lánh, ánh trăng như nước, thung lũng yên lặng bỗng nhiên bị một tiếng kêu hoảng sợ cùng khẩn trương đánh vỡ.

“Cha!”

Đường Tư Hoàng cơ hồ là lập tức mở mắt, rất nhanh phát hiện Đường Miểu đang nói mớ, mặt đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền lại, thỉnh thoảng nỉ non một tiếng “Cha”.

Đường Tư Hoàng dùng một tay nắm lấy vai Đường Miểu, dùng sức lay: “Đường Miểu, tỉnh!”

Đường Miểu thống khổ mà lăn qua lăn lại, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Đường Hâm cũng bị động tĩnh bên này đánh thức, thấy trong lều Đường Miểu không có người, vội vàng chạy đến trước lều Đường Tư Hoàng, lo lắng nhìn Đường Miểu.

“Ba, Đường Miểu làm sao vậy?”
“Cha...” Đường Miểu chìm sâu trong ác mộng, không cách nào thoát khỏi. Trong ác mộng của cậu, tình hình tang thi bộc phát ngày càng nghiêm trọng. Lúc này, nhân vật chính mà cậu thấy chính là Đường tư Hoàng, một tay cầm trường đao, trên đường phố vắng tanh không người chạy trốn, Charles cùng Hắc Uy phóng nhanh phía sau y. Phía sau, một đám tang thi mặt mũi gớm ghiếc đang đuổi theo không dứt.

*****************************

Chương 33: Thông báo (1)

Đường Tư Hoàng nhíu chặt mày, đột nhiên giơ tay lên tát má trái của Đường Miểu một tiếng giòn vang... (Đồ vũ phu TT__TT tiểu Miễu của tuôi)

Đường Hâm cả kinh, rụt cả người lại thầm nghĩ: Đau quá!!.

Đường Miểu mơ hồ mở mắt ra, thật lâu mắt mới ổn định lại, trông thấy Đường Tư Hoàng, lại bị làn gió mát lạnh bên ngoài lều thổi qua một trận, lập tỉnh tỉnh táo lại.

“Cha?”

“Tỉnh?” Đường Tư Hoàng để cho cậu dựa vào vai mình, cúi đầu nhìn cậu chăm chú.

“Cha, chúng ta phải mở siêu thị!” Đường Miểu thằng lưng, nghiêm mặt mà lo lắng mở miệng, cũng không phát hiện tư thế mập mờ của mình với Đường Tư Hoàng. Cậu ngồi giữa hai chân Đường Tư Hoàng, tựa vào ngực Đường Tư Hoàng cũng không nói chi, đằng này y còn ôm lưng cậu, mà hai tay cậu thì nắm lấy áo ngủ của Đường Tư Hoàng. (JQ ah~ XD)

Đường Hâm không biết tại sao cảm thấy một màn trước mắt thật khôi hài, “Phốc” cười ra một tiếng. Hắn vô luận như thế nào cũng không hiểu nổi, ác mộng cùng việc mở siêu thị có quan hệ gì với nhau a? Đường Tư Hoàng quét mắt liếc Đường Hâm, hắn vội vàng “khụ” một tiếng, che dấu dáng vẻ tươi cười.

“Không mở siêu thị.” Đường Tư Hoàng

Đường Miểu quýnh lên: “Cha—”

Đường Tư Hoàng lại nói: “Mở công ty bách hóa.”

“Cha, nghe con nói —— công ty bách hóa?” Đường Miểu sững sờ.

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: “Muốn làm thì cũng nên làm cho lớn.”

“Đúng, đúng” Đường Miểu nhếch khóe miệng cười cười, đột nhiên cảm giác mặt có chút đau, nghi hoặc mà sờ lên, liền thấy đau đớn “Shhh——” môt tiếng.

Đường Hâm thấy thế, càng thêm buồn cười, lại chỉ có thể cười thầm.

Đường Tư Hoàng bình tĩnh nói: “Vừa rồi con la hét nhưng vẫn không tỉnh, cho nên ta tát con một cái.”

Khó trách đau như vậy. Đường Miểu nói thầm, trong lòng có chút ê ẩm, cha ra tay cũng quá độc ác đi, nhưng là cũng bị đánh rồi, chẳng lẽ đánh trả lại cha sao? Cậu nhẹ nhàng vuốt mặt, Đường Tư Hoàng thình lình mở miệng: “Mơ thấy gì?”

“Tận thế...” Đường Miểu thoáng dừng một chút, vẫn là nói ra mọi chuyện. Mở một công ty bách hóa tuy rất dễ, nhưng muốn đảm bảo tài nguyên bên trong chỉ để Đường gia hưởng thụ mà không phải bán cho người khác, cậu vẫn là nên nói thật mọi chuyện với cha.

Đường Hâm lần nữa cười rộ lên. Sợ rằng hôm nay hắn đã cười đủ cho một ngày rồi. Môt tay chống đất ngồi nghiêng trên cỏ, nhìn bộ dáng đáng thương của tiểu đệ, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Em trai, em nhất định là xem quá nhiều phim về thảm họa, tận thế rồi đi.”

Đường Miểu cũng không để ý đến hắn, thần sắc vô cùng đứng đắn, ngữ khí cũng phi thường nghiêm túc: “Cha, trước hãy nghe con nói hết. Con cảm thấy cái này thật sự là một điềm báo. Từ lần đầu tiên gặp ác mộng đến bây giờ đã năm ngày rồi, trong năm ngày này, nội dung từng cơn ác mộng đều không giống nhau, số lượng tang thi cùng địa điểm xuất hiện đều bất đồng, không chỉ có trong nước, còn có ở nước ngoài. Lần đầu tiên con mơ thấy tang thi cắn trúng một người lái xe, hai con tang thi đuổi theo sau đó gặm nuốt hắn; Lần thứ hai là trong siêu thị, tổng cộng xuất hiện sáu con tang thi; Lần thứ ba... Đến ác mộng đêm nay, con mơ thấy một mình cha mang theo Charles và Hắc Uy chạy trốn trên một con phố vắng vẻ, hoang tàn, đằng sau có tới mười con tang thi đuổi theo... Trong mơ, tang thi ngày càng nhiều, chứng minh tình hình ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay con căn bản không có xem bất cứ phim hay tiểu thuyết nào về tang thi hết, sao đột nhiên lại mơ như thế? Chỉ có một khả năng, đây thật sự là một điềm báo.”

************************

Chương 34: Thông báo (2)

“Bất luận tai nạn gì đều không có khả năng đột nhiên bộc phát, chúng phải trải qua cả một quá trình tuần tự phát triển mới đúng, thế nhưng hiện tại lại không có bất cứ dấu hiệu gì hết, không phải sao?” Đường Hâm cũng biết gặp ác mộng như vậy đúng là có chút bất thường, nhưng là vẫn không tin những cơn ác mộng này là một loại điềm báo.

Đường Miểu nhớ tới những tin tức tra được trên mạng. Những tin tức kia nếu là giả thì không có gì đáng nói, nhưng nếu là sự thật, vì để tránh cho tâm lý người dân bất ổn, cơ quan nhà nước nhất định sẽ dùng quyền lực mà bưng bít mọi chuyện, để người dân bình thường không thể phát giác được chuyện gì. Cậu cũng không biết nói gì để thuyết phục Đường Hâm, có chút nhụt chí mà tựa trên người Đường Tư Hoàng, ngẩng đầu nhìn y, kiên trì nói: “Cha, không quản hai người có chịu tin không, con nhất định sẽ dùng tiền của mình tích trữ vật tư.”

“Ba, ba thấy sao?” Đường Hâm nhìn về phía Đường Tư Hoàng. Việc này không phải là chuyện nhỏ.

Đường Tư Hoàng một bộ như đang có điều suy nghĩ, không tỏ rõ thái độ, mà hỏi lại Đường Miểu: “Biết rõ thời gian cụ thể không?”

Đường Miểu thấy y thả lỏng, trong nội tâm vui vẻ, nghĩ nghĩ, nói: “Cái ác mộng lần thứ hai, trong siêu thị có đại giảm giá trang phục hè, cho nên chậm nhất cũng là đầu tháng chín.”

“Ba, ba tin có tận thế thật sao a?” Đường Hâm cảm giác có chút không đáng tin cậy.

Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói: “Cái này không quan trọng. Đường thị mở thêm một công ty bách hóa cũng không có gì đáng lo ngại. Chỉ có điều, ta muốn âm thầm tiến hành, không thể để cho bất cứ ai chú ý tới. Bây giờ tới đầu tháng chín còn nửa tháng nữa, trước tiên hãy mua ít gạo, bột mì, trang phục và các loại vật tư thiết yếu để dự trữ đã. Nếu như đến giữa tháng chín không có phát sinh chuyện gì, công ty bách hóa chính thức được khai trương,” Mặt khác, Đường Miểu cho y một linh cảm, dùng việc trốn chạy trong tận thế làm chủ đề cho trò chơi mới, có lẽ sẽ rất ăn khách. =) ) ) (ặc ặc, j cũng nghĩ được, e lạy a =w=)

Đường Miểu thầm nghĩ vẫn là cha chu đáo. Nếu như tin tức Đường thị muốn mở công ty bách hóa truyền ra ngoài, nhưng vẫn không thấy khai trương, như vậy sau này nguy cơ tận thế thật sự bộc phát, nhất định có người hoài nghi bọn họ đã biết trước tin tức. Đến lúc đó, tình cảnh của Đường gia sẽ phi thường nguy hiểm. Nếu như cậu biết cha mình còn đang suy nghĩ làm thế nào phát triển trò chơi với cái chủ đề trốn chạy trong tận thế, không biết sẽ có tâm tình gì.

Đường Hâm nghe xong lời Đường Tư Hoàng nói, cảm thấy rất có đạo lý cũng không nói thêm gì nữa.

“Cho nên, tiểu đệ, hôm nay em mang anh và ba tới đây cũng là có liên quan tới ác mộng của em?” (Hự, nàng ơi ~ xưng anh-em thế này da gà ta cứ nổi tầng tầng ấy >.< nàng tùy chỉnh nhé!!!) (Ko s, ae mà =]]]])

“Vốn là định tới mua một ít hạt giống, ba với anh đã muốn đi chung thì thuận tiện học tập chút năng lực sống dã ngoại.” Đường Miểu tránh đi ánh mắt của bọn họ.

“Học tập? Là khảo nghiệm thì có.” Đường Hâm vạch trần cậu.

Đường Miểu liếc trộm Đường Tư Hoàng, thấy y cười như không cười, vội vàng nằm xuống, hai mắt nhắm lại: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Đường Tư Hoàng cảnh cáo nói: “Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ, không được nói với bất kì ai.”

“Dạ hiểu.”

Đường Tư Hoàng nằm nhìn đỉnh lều, lâm vào trầm tư. Y không tin chuyện tận thế, nhưng không thể nghi ngờ, những cơn ác mộng của Đường Miểu làm cho y có cảm giác nguy cơ, điểm quan trọng nhất là, chuyện này nhắc nhở y, Đại Đường trên danh nghĩa không cùng bất cứ công ty thực phẩm nào hợp tác. Mở một công ty bách hóa cũng là một vấn đề không dễ.

Y nhìn nhìn tiểu nhi tử bên người, hô hấp đã vững vàng, có lẽ sẽ không gặp ác mộng nữa, sau đó cũng khép hai mắt lại.

********************************