Tang Thế Tình Nhân

Chương 81: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 81-84




Chương 81: Đêm mưa mập mờ (1)

Chuyện bọn họ đã chuẩn bị trước một kho vật tư, ngoại trừ Đường Miểu, Đường Hâm và Đường Tư Hoàng, chỉ có Đường Xuân biết rõ. Đường Hâm còn không biết Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đã sớm thu tất cả vật tư đặt ở một chỗ thần kỳ.

Đường Miểu có chút áy náy với Đường Hâm, nhưng như trước đã nói, việc này rất hệ trọng, chỉ có thể đợi đến lúc thời cơ chín mùi mới nói với hắn, không thể mảy may sơ suất được.

Đường Tư Hoàng vẻ mặt không cho phép nghi ngờ nói: “Người còn sống trong thành rất ít, còn tiếp tục ở đây thì sẽ không biết được bất luận tin tức gì mới. Huống hồ, đạo lý” miệng ăn núi lở “có lẽ các cậu đều hiểu.” (Miệng ăn núi lở: Hay còn nói là “ngồi dưng ăn hoang, núi vàng cũng cạn” )

“Vậy vật tư thì sao?” Đường Văn chần chờ. Xe của bọn hắn không cách nào mang theo tất cả vật tư được, bỏ lại chúng không khỏi quá đáng tiếc. Trong biệt thự cũng có không ít vật tư, là Đường Nhất và Đường Tam sau khi bùng nổ mạt thế đã gom về.

“Về sau có cơ hội lại lấy về.”

Đường Văn, Đường Võ, Đường Nhất, Đường Tam, Đường Thất cùng Đường Cửu đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tâm tính kiên định, không hề sợ hãi việc không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Xuân Thẩm tuy có hơi lo lắng bất an, nhưng chồng bà và bà luôn ở cùng một chỗ, đến đâu cũng như nhau cả.

Bốn người Trương Vọng hiểu nếu không theo Đường Tư Hoàng, thì bọn họ sẽ cách cơ hội sống sót ngày càng xa, hiển nhiên không cự tuyệt cơ hội này, cũng không cách nào cự tuyệt được.

Đinh tiểu thư muốn nói lại thôi, toàn thân lạnh buốt. Cô không muốn rời đi, cô không có chút quan hệ gì với mấy người này, chỉ nhờ có sắc đẹp mới có thể bám vào con thuyền lớn Đường Tư Hoàng này. Cái gì cô cũng không biết, hơn nữa còn không dám giết tang thi, cô sợ hành trình dài như vậy, bọn họ cuối cùng sẽ vứt bỏ cô. Còn nếu như có thể ở lại chỗ này hoặc có cách khiến Đường Tư Hoàng không thể vứt bỏ cô được thì cô có thể tiếp tục sống sót! (¬.¬)

Buổi tối, rốt cuộc trời đổ mưa to. Sấm sét gào thét từng cơn, tựa như nổ vang ngay trên đầu, tia chớp một đạo tiếp một đạo, ầm ầm vang dội, như muốn xé rách bầu trời. Tuy quyết định không đến căn cứ thành phố G, nhưng tất cả mọi người vẫn không nhịn được muốn biết tình hình hiện tại của căn cứ. Mưa lớn thế này, chỉ sợ lại có không ít người mất đi tánh mạng, nhất là mấy đứa nhỏ cùng người già có thân thể yếu ớt.

Đinh tiểu thư cũng là một trong những người không ngủ được, trằn trọc hồi lâu, ở trong tối lục lọi mở ra ba lô, thay một bộ áo ngủ gợi cảm, ra khỏi phòng.

Đường Miểu nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, bỗng nhiên nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân nhè nhẹ, thấy nghi hoặc không thôi. Đã trễ thế này ai còn đi đi lại lại bên ngoài? Cậu lặng yên không một tiếng động xoay người xuống giường.

Một bóng đen mảnh khảnh chậm rãi tới gần cửa một căn phòng, sau đó, bóng đen giơ tay lên, đẩy cửa phòng.

“Ai?” Đường Tư Hoàng trầm giọng quát lên, mở mắt trong bóng tối, liền ngửi thấy một mùi hương.

“Là tôi.” Đinh tiểu thư nhẹ giọng nói, lập tức thân hình uốn éo, đi tới bên giường, như một con rắn mềm mại không xương mà tựa lên người Đường Tư Hoàng. Dù cho không phải tận thế, Đường Tư Hoàng cũng là kiểu nam nhân cô rất thích, anh tuấn, chín chắn, nhiều tiền, điển hình cho “kim cương Vương lão ngũ” *. Hôm nay đã là tận thế, ngoại trừ bề ngoài, cô đã mất đi hết thảy ưu thế. Nếu như không có một nam nhân cường đại để cô dựa vào, một ngày nào đó cô sẽ trở thành đồ ăn cho tang thi, hoặc là biến thành tang thi. Cô phải làm hết thảy để nắm y trong tay. (*: Ý chỉ những người đàn ông hội tụ đủ 5 tiêu chuẩn: Đẹp trai, giàu có, giỏi giang, học thức cao, khiêm tốn) (Beta: A có khiêm tốn hở (‾-ƪ‾) )

“Hoàng... Buổi tối trời mưa có chút lạnh...”

Đường Tư Hoàng mắt lạnh lẽo nhìn ả, một tay đẩy ả ra: “Ra ngoài. Ai cho cô vào?”

Đinh tiểu thư mắt điếc tai ngơ, tay duỗi xuống bụng nam nhân.

Cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến tiếng động, hai người trên giường đồng thời nhìn sang.

“Con không cố ý...” Đường Miểu xấu hổ rụt chân lại. Kỳ thật chính cậu cũng không biết mình không phải không cố ý, tóm lại vừa rồi trong lòng cậu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

****************************************

Chương 82: Đêm mưa mập mờ (2)

“Ôi ——” Đinh tiểu thư bị ngã xuống đất, người đau kêu ra tiếng.

“Cút!”

Thanh âm Đường Tư Hoàng băng hàn thấu xương. Đinh tiểu thư trong lòng phát lạnh, tuy đang trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu tình Đường Tư Hoàng, nhưng vẫn thấy được ý lạnh lóe lên trong đôi mắt lãnh khốc kia, liền vội vàng đứng lên, chật vật rời đi.

Đường Miểu xoay người muốn chuồn đi, lại bị gọi lại.

“Đứng lại.”

Đường Miểu chỉ đành đứng lại, hướng Đường Tư Hoàng cười cười, cũng không biết y có thấy hay không, nhanh chóng giải thích: “Cha, con thật sự không cố ý. Con nghe thấy có tiếng bước chân, cảm thấy có hơi kỳ quái nên mới bước ra xem.”

Đường Tư Hoàng nằm trên giường không di động, thản nhiên nói: “Tới đây.”

Đường Miểu khó hiểu bước qua, đứng bên giường. Trong phòng rất tối, ngẫu nhiên lại có đạo thiểm điện nhoáng lên, mới xẹt qua vài tia sáng. Đường Miểu không thấy rõ sắc mặt Đường Tư Hoàng, nhưng tim dường như đập nhanh hơn hồi sáng, cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì. Tuy bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm sét, nhưng trong phòng vẫn rất an tĩnh.

“Lên đây. Để tránh nữ nhân kia lần nữa bất ngờ lẻn vào, con ở đây canh.”

Đường Miểu thấy kỳ quái. Cha cậu vậy mà “sợ” một nữ nhân? Đinh tiểu thư vẫn còn lệ thuộc vào y, tất nhiên sẽ không dám ngỗ nghịch với y a.

“Cửa không thể khóa?”

“... Ổ khóa hư rồi. Lên đây.”

Dù sao cậu cũng ngủ không được, giường lại lớn, canh thì canh, miễn cho thật sự bị Đinh tiểu thư thừa cơ chui vào, đến lúc đó sẽ không còn có thể hối hận đâu. Nghĩ tới đây, Đường Miểu liền mau chóng đá dép lê ra, từ bên kia giường leo lên, yên tĩnh nằm xuống, bỗng nhiên có chút muốn cười. Bất quá, cậu thường hay ôm gối ngủ. Lúc này lật qua lật lại, cứ cảm thấy, cảm thấy vô luận tư thế nào cũng không thoải mái.

“Trên người có bọ chét?” Đường Tư Hoàng hỏi.

“Con phải ôm cái gì đó mới ngủ được.” Đường Miểu ngồi dậy muốn về phòng lấy gối ôm.

Đường Tư Hoàng đưa tay kéo lấy thắt lưng cậu, thoáng cái ngã vào lòng Đường Tư Hoàng.

“Đã khuya rồi, còn lăn qua lăn lại.”

Đường Miểu có chút không được tự nhiên, lại nghĩ, đây cũng không phải lần đầu tiên, hơn nữa cha không ngại làm gối ôm, cậu sao phải để ý? Cũng nâng một tay lên ôm lấy eo y, thuận tiện thử gác chân lên đùi Đường Tư Hoàng. Thấy Đường Tư Hoàng không động đậy gì, cậu yên lòng nhắm lại hai mắt.

Trước kia cậu chưa bao giờ có gan nghĩ sẽ có một ngày mình thân mật với cha như vầy, loại cảm giác này làm cậu thấy có hơi chua xót, nhưng nhiều hơn là niềm sung sướng.

Hô hấp Đường Tư Hoàng dần bình ổn, gần như dán bên tai cậu, dường như đang ngủ.

“Cha, cha ngủ rồi sao?”

“Sao?” Thanh âm Đường Tư Hoàng nghe rất tỉnh táo.

“Ngày mai sẽ thuận lợi sao?”

“Có thể sẽ sống như thế này rất lâu, cứ bảo vệ tốt chính mình là được rồi.” Đường Tư Hoàng nhàn nhạt nói.

“Ân, con hiểu.”

Con cũng sẽ bảo hộ cha. Đường Miểu không khỏi lại nghĩ tới một màn khiến lòng cậu đau đớn kiếp trước, vô thức ôm chặt lấy Đường Tư Hoàng, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa. Kiếp này cậu nhất định không cho phép phát sinh chuyện như thế nữa.

“Thành thực một chút.” Đường Tư Hoàng vỗ lên lưng cậu một cái.

Đường Miểu lập tức không lộn xộn nữa. Cái tay kia của Đường Tư Hoàng cũng không dời đi, cảm giác trên lưng quá mạnh mẽ, cậu càng không dám động, tai lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, bất tri bất giác lâm vào giấc ngủ. Đến giữa đêm, độ ấm dường như giảm một chút, Đường Miểu chà chà cánh tay, cảm nhận được nguồn nhiệt bên người, không chút do dự cọ cọ tới, ôm chặt lấy. Sau đó, cậu thấy như có cái gì đó phủ lên lưng mình, an tâm chìm vào giấc ngủ.

*******************************************

Chương 83: Đường cao tốc bị chắn

Mùa mưa này, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, sáng hôm sau mưa đã tạnh hẳn.
Đường Miểu tìm cơ hội tiến vào không gian, lần này thì không bị mưa ướt, ngẩng đầu lên, trời quang mây tạnh, rất tốt. Cậu cầm lấy hai cái rổ đi nhặt trứng gà. Hiện tại trong kho đã tồn trữ hơn 100 quả rồi. Một bên nhặt trứng, một bên suy nghĩ trong không gian tại sao lại có mưa? Dù sao, một khoảng thời gian dài trước đó chưa từng có mưa, sao hôm trước lại đột nhiên có? Nghĩ thật lâu thật lâu vẫn không tìm được đáp án.

Hai người Xuân Thẩm, Đường Xuân dùng rau quả do Đường Nhất, Đường Tam thu thập được làm thành một bữa sáng phong phú. Sau khi ăn sáng, đoàn người mở cổng lái sáu chiếc xe ra khỏi biệt thự phía tây. Đường Nhất đi xe số 3, Đường Tam thì lên xe số 4.

Tuy trời đã quang mây đã tạnh nhưng mặt trời vẫn không ló dạng. Mặt đất ẩm ướt, đám tang thi đầu tóc ướt sũng, quần áo trên người cũng ướt đẫm, lung la lung lay đi trên đường kiếm thức ăn. Mặt đường vốn dính đầy máu được cơn mưa đi qua gột rửa sạch sẽ, nhưng vẫn không làm mất đi cái mùi khó ngửi trong không khí.

Đường Miểu bỗng chú ý đến một con tang thi bổ nhào vào một tên nam nhân lén chạy ra, một ngụm cắn vào gáy hắn, lòng bỗng nhiên giật mình.

“Sao thế?” Tuy đang nhìn về phía trước nhưng Đường Tư Hoàng vẫn để ý được sự khác thường của Đường Miểu.

“Không có gì.” Sắc mặt Đường Miểu hơi tái. Kia là do cậu bị ảo giác sao? Vừa rồi cậu cảm thấy con tang thi kia dường như nhanh hơn trước rất nhiều, hơn nữa tay chân còn phi thường linh hoạt.

Đường Miểu ghé vào cửa sổ, mặt cơ hồ dán sát lên tấm kính thủy tinh, mắt không chớp mà quan sát những con tang thi bên ngoài, không phát hiện ra tang thi nào tốc độ nhanh nữa, khẽ thở ra một hơi, nhưng nội tâm lại có chút bất an. Chuyện này dù sao cũng là thật, không phải tiểu thuyết, tang thi không có khả năng cũng “tiến hóa” chứ?

Xung quanh trong vòng 100 mét có khoảng 50, 60 con tang thi, tiếng xe ô tô lại đưa tới thêm không ít, mấy cái cưa điện đều được mở ra, trực tiếp tông tới bứt phá lên phía trước, một đường chạy về phía đường cao tốc ngoài thành phố.

Bên trong bộ đàm đột nhiên truyền đến thanh âm của Đường Văn, ngữ khí ngưng trọng: “Tiên sinh, cực kì không ổn! Đường ra khỏi thành phố đã bị chặn, hoàn toàn không thể lái qua được. Hết.”

Đường Miểu biến sắc, cầm lấy kính viễn vọng đeo trên cổ, nửa người thò ra khỏi cửa sổ, sách một tiếng: “Cha, trên đường tất cả đều là ô tô, chen nhau chật như nêm vậy.” Nhân khẩu trong nước khá cao nên lượng xe đương nhiên không ít. Có thể là trước tận thế chỗ này bị ùn tắc giao thông, vậy mà bọn họ không nghĩ tới việc này.

“Phía trước lùi xe lại.” Đường Tư Hoàng cân nhắc trong hai giây, phân phó: “Tất cả xe quay đầu lại, xe số 6 mở đường, tìm chỗ thích hợp để tạm dừng. Hết.”

“Xe số 6 đã rõ. Hết.” Trương Vọng đáp.

Đường Miểu phiền muộn không thôi, mắt thấy sắp ra khỏi thành phố, phía trước lại bị chắn, thật làm người ta rối loạn. Giống như lúc chơi game sắp sửa qua cửa lại bị ngắt kết nối vậy.

Trương Vọng lái xe số 6, Hùng Thiên Hạo phụ trách canh gác cùng tìm kiếm nơi thích hợp, trong lúc tìm kiếm thì vô tình thấy bên trong cửa sổ lầu 2 ở một tòa nhà ven đường có một người sống sót đang ngoắc tay kêu to.

“Tiên sinh, hướng 9h, lầu 2 tòa nhà xanh lá có người sống sót. Hết.”

Đường Tư Hoàng quay kính xe xuống, thính giác cực nhạy có thể nghe được người nọ đang hô: “Đường bên kia khó qua, chúng tôi biết rõ tình huống, các anh có muốn đồng hành cùng bọn tôi không?”

“Đường Miểu, hỏi hắn có mấy người.” Đường Tư Hoàng từ từ chuyển xe hướng về phía bên kia.

“Này! Các anh tổng cộng mấy người?” Đường Miểu thăm dò hỏi một câu, chợt thấy người kia quen quen, rụt đầu lại nói với Đường Tư Hoàng: “Cha, là người hôm trước đi theo sau xe chúng ta.”

Đường Tư Hoàng nhất thời im lặng. Hai người kia trong một tuần còn chưa ra được khỏi thành phố, xem ra thực lực không tốt lắm. Y không ngại có thêm người đồng hành, nhưng nếu chỉ làm cản trở thì không bằng không cho vào.

Tang thi ở mấy tòa nhà phụ cận theo tiếng mà đến, người nọ không dám lên tiếng nữa, giơ lên hai ngón tay để biểu thị.

“Hỏi chỗ hắn có an toàn không.”

Đường Miểu nghe theo, người nọ lại giơ tay tạo thành hình “OK”.

Đường Tư Hoàng ra lệnh: “Tất cả các xe chạy theo, dừng ở bên kia. Hết.”

******************************************

Chương 84: Làm thế nào ra khỏi thành phố là một vấn đề nan giải

Sáu chiếc xe dừng thành một hàng trước tòa nhà xanh lá, Đường Nhất, Đường Thất, Trương Vọng cùng Hùng Thiên Hạo tiến lên trước thanh lý tang thi.

Đường Miểu đang chuẩn bị xuống xe luyện tập, bị Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn một cái, lập tức tự giác thu cái chân vừa nâng lên về. Cậu muốn giết thật nhiều tang thi, để chứng minh với Đường Tư Hoàng rằng cậu có thể gánh vác mọi việc cùng y, chỉ là hình như hiện tại không phải cơ hội thích hợp? Có bọn Đường Nhất, Đường Võ ở đây, xác thực không cần tới một “tiểu quỷ” như cậu ra tay a. Haizzzz. Về sau còn nhiều cơ hội, cậu nhất định phải chứng minh thực lực của mình ở mặt này với y, nếu không sau này cậu đứng trên lập trường gì để bảo hộ bên người Đường Tư Hoàng đây a? (Beta: Cưng có thể chứng minh “thực lực” ở mặt khác (¬‿¬) )

Bốn người Đường Nhất thân thủ không tồi, chém giết liên tục, nhanh chóng giải quyết sáu bảy tang thi vây tới. Bốn người lại bảo hộ cho Đường Tư Hoàng cùng mọi người vào trong.

“Các anh thật giỏi!” Tên trẻ tuổi cười đi tới chào hỏi Đường Miểu, “Thật không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại, xem ra chúng ta rất có duyên với nhau đấy.”

Mọi người ai cũng đều nghe được hắn đang có ý đồ lôi kéo làm quen, bạn của hắn cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, bất quá sống chết ngay trước mắt, vấn đề mặt mũi nói thật căn bản không quan trọng.

Quay trở lại vấn đề, người trẻ tuổi này mặc dù có vẻ nịnh nọt, nhưng hắn lại có khuôn mặt “người tốt” làm người ta có thiện cảm nên dù muốn ghét cũng ghét không được.

Đường Miểu cũng híp mắt cười: “A~, đúng vậy nha, từ lần đó đến nay đã một tuần rồi, không nghĩ tới các anh vẫn còn trong thành phố a.”

Đường Văn hơi kinh ngạc, âm thầm buồn cười, thật nhìn không ra tiểu thiếu gia nhu nhược bình thường cũng có lúc sắc bén như vậy. Bất quá hiện tại đã là tận thế, trưởng thành là tốt. Hắn liếc nhìn qua tiên sinh phía bên kia thì thấy trong mắt y hiện lên một tia vui vẻ không dễ nhận thấy. Không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng lập tức hắn lại thấy vui mừng, quan hệ của tiên sinh và tiểu thiếu gia đã được cải thiện không ít, đương nhiên là chuyện tốt.

Người nọ xấu hổ sờ sờ đầu, trong lòng có chút buồn bực, nhóc con đáng yêu này cùng lắm chỉ mới 16, 17 tuổi, hắn sao lại có ảo giác bị khí thế của cậu nhóc này lấn át a?

“Haha, lúc đó bọn tôi cũng không ngờ đường bị chắn lợi hại như vậy, mấy ngày nay tôi cùng bạn tôi luôn một mực trốn ở đây. Đúng rồi, tôi tên Lý Túc, cậu ấy tên Hồng Thiên.”

Hồng Thiên ước chừng 27, 28 tuổi, đeo kính đen, bộ dáng nhã nhặn, khá kiệm lời, chỉ hướng mọi người mỉm cười gật nhẹ đầu, rồi không nói gì thêm, ánh mắt nhanh chóng đánh giá một lượt sơ bộ nhóm người Đường Miểu.

“Tôi là Đường Miểu, đây là cha tôi, Đường Tư Hoàng.” Đường Miểu giới thiệu.

Quý ngài ưu nhã Đường Hâm trộm liếc Đường Miểu, im lặng. Nhóc, tôi là anh cậu, sao không giới thiệu? (Beta: Vì a ko phải ck ẻm ╮ ( ̄▽ ̄) ╭)

Lý Túc sửng sốt, lập tức bày ra dáng vẻ nhiệt tình tươi cười, đưa tay nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Đại Đường? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Haha, lâu nay vẫn luôn muốn nhìn thấy danh nhân, thật không ngờ tới tận thế mới có cơ hội.”

Đường Tư Hoàng đưa tay nắm lại, thản nhiên nói: “Lúc nãy cậu nói cậu hiểu rõ tình hình chỗ này?”

Lý Túc gật đầu: “Đúng vậy. Mấy ngày này chúng tôi luôn thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài điều tra, muốn đi đường bộ là không có khả năng, chỉ có thể đi đường thủy sang sông. Bọn tôi đã tìm thấy mấy chiếc du thuyền nhưng đáng tiếc lại không biết cách mở.” Đường Tư Hoàng là kẻ có tiền, khẳng định đã từng tiếp xúc qua du thuyền, nếu có thể cùng bọn họ sang sông thì tốt quá rồi, Lý Túc tính toán.

Bọn Đường Xuân lộ ra sắc mặt vui mừng, nếu có du thuyền thì ra khỏi thành phố sẽ không còn là vấn đề, nếu đó là loại du thuyền nhỏ thì tang thi trên đó hẳn cũng không nhiều lắm.

Đường Tư Hoàng nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, hời hợt nói: “Nếu đi du thuyền, chẳng lẽ bỏ hết 6 chiếc xe?” Sau khi sang sông, bọn họ chắc chắn sẽ cần dùng xe. Trên đường lớn vứt đầy xe nhưng ai có thể đảm bảo bọn họ có thể tìm được một chiếc xe tốt? Bình xăng còn đủ hay không? Hơn nữa, bọn họ tổng cộng có hơn mười mấy người, không chỉ cần một hai chiếc thôi đâu.

“Cái này...” Mọi người im lặng, bắt đầu tính toán biện pháp khác.

Đường Văn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu đi hướng nam thì sao? Khẳng định có rất nhiều người muốn đến phía bắc giống chúng ta, nói không chừng đường ở phía nam sẽ không bị kẹt nghiêm trọng như vậy.”

Đường Hâm nhún vai: “Chỉ sợ có không ít người cũng nghĩ như chúng ta.”

Đường Miểu suy tư một lát, nói: “Cha, hay là trước tiên phái vài người đi dò đường, nếu có thể ra khỏi thành phố từ phía nam, thì sau đó lại đi vòng lại đi tới phía bắc? Nhưng nếu như vậy thì thời gian đi nhất định sẽ rất dài, tang thi cần đối phó nhiều hơn, tính nguy hiểm cũng sẽ tăng cao.”

Tất cả mọi người nhìn về phía Đường Tư Hoàng.

Y ngồi cạnh bàn, trầm ngâm không nói. Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào, rơi xuống lưng y, mọi người thấy bộ dáng y trầm tư, cũng không dám quấy rầy y suy nghĩ.

——————————————————

Cảnh báo: Chương sau, Đường cha sẽ có hành động kinh người (*^__^*)

***************************************************