Tang Thế Tình Nhân

Chương 106: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 106-110




Chương 106: Diệu kiến của Đường Miểu

Liếc mắt nhìn khu vực trong vòng trăm mét, nội tâm Đường Tư Hoàng bỗng nhiên khẽ động, cầm lấy bộ đàm: “Tần tiên sinh, nếu tôi nhớ không lầm, nhà ga hình như có kho dầu?” Theo như y biết, các nhà ga lớn bình thường đều có kho dầu riêng. Nhà ga thành phố G lại còn là một trong mười nhà ga lớn nhất cả nước nên không thể không có kho dầu riêng được.

Đường Miểu biết kế hoạchđã có tác dụng, không khỏi nở nụ cười, trao đổi ánh mắt với Đường Tư Hoàng. Thần sắc Đường Tư Hoàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lại đợi thêm nửa phút, tang thichung quanh quả thật đã bớt đi. Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, ba chiếc xe củaĐường Thất, Trương Vọng và Đỗ Tấn đồng thời khởi động, chạy về mục tiêu củamình. Động tĩnh lớn như vậy lại dẫn đi không ít tang thi.

Đường Miểu bỗng xoay đầu lại, vẻ mặt không thể tưởng nổi nhìn qua Đường Tư Hoàng. Không phải như cậu nghĩ chứ?

Tần Cường trong lòng cả kinh. Vị Đường tiên sinh này dã tâm không khỏi quá lớn a.

“Đúng vậy, Đường tiên sinh, nhưng mà ——”

Đường Tư Hoàng cắt ngang: "Toa khách chỉ lấy hai toa, thêm hai toa hàng hóa, hai toa bồn [1], dầu trong kho phải lấy đi một phần." Động cơ đốt trong hoạt động bằng dầu ma-dút, mà 6 chiếc Land Rover của bọn họ đã có hai chiếc chạy bằng ma-dút, 4 chiếc còn lại thì dùng xăng. Độ hao phí dầu ma-dút của xe lửa lớn hơn ô tô rất nhiều. Nếu không đi càn quét kho dầu của nhà ga thì quả thật rất đáng tiếc.

Tất cả mọi người đều hoàn toàn nghe lệnh Đường Tư Hoàng. Hai con trai y và mấy tên thủ hạ khá dễ nói, vô luận Đường Tư Hoàng ra quyết định gì, khẳng định đều tốt cho đội bọn họ, dĩ nhiên sẽ ủng hộ. Nhưng mấy người sống sót khác lại không hài lòng lắm, mà đã tới bước này rồi, bọn họ cũng không còn cơ hội rời khỏi. Một khi lui ra ngoài, gặp phải chính là hàng trăm hàng ngàn tang thi trên quảng trường nhà ga.

Đường Tư Hoàng đạm nhạt nói vào bộ đàm: “Các cậu đã nghĩ ra cách làm thế nào xử lý đám tang thi này chưa?”

Trương Vọng nói: “Hay là vẫn dùng túi máu? Nhưng mấy tang thi này thật sự rất nhiều, hơn nữa chúng ta nhất định phải bịt kín thông đạo từ phòng chờ đến sân ga, nói cách khác, túi máu ngược lại sẽ có khả năng thu hút thêm càng nhiều tang thi trong phòng đợi sang đây. Đến lúc đó tang thi bên này khẳng định sẽ tăng lên.”

“Nhưng cho dù dụ tang thi đi rồi, thì khoảng thời gian này đủ để chúng ta hành động sao? Nghe được động tĩnh, bọn chúng vẫn sẽ mò về.” Đường Hâm cảm thấy không ổn.

Đường Miểu trong lòng nảy ra một cách, cầm chặt bộ đàm trong tay Đường Tư Hoàng nhích chân lại gần: “Không biết mọi người có phát hiện không? Những tang thi này đều không có cách nào xoay người hay leo lên. Nếu mọi người thấy có tang thi nào khom người, vậy thì con đó nhất định bị còng lưng.”

Trong bộ đàm truyền đến một tràng cười. Tâm tình cả bọn cũng thoải mái hơn một chút.

“Còn chuyện diệt trừ, nếu trên mặt đất có nằm một nhân loại, thì tang thi mới xoay người lại gặm” thức ăn “. Ý tôi muốn nói là tang thi không có trí tuệ, hơn nữa tứ chi cứng ngắc, ngăn cản bọn chúng tiến lên cũng không khó.”

“Con đã có cách.” Đường Tư Hoàng ngữ khí khẳng định nói.

“Không sai.” Đường Miểu tự tin nói.

“Cách gì?” Đường Hâm truy vấn.

“Kỳ thật rất đơn giản,” Đường Miểu nói, “Mọi người xem, đường ray nhà ga toàn bộ đều theo hướng từ đông sang tây, sau khi ra khỏi thành mới rẽ sang hướng bắc. Đứng đối mặt phía bắc là tường vây, phía nam là các công trình kiến trúc chính của nhà ga. Trước tiên chắn, lấp, bịt kín tất cả các cửa của phòng chờ, không để thêm nhiều tang thi vào nữa. Sau đó bốn người phân thành hai đường, cầm túi máu dẫn dụ đám tang thi sang hai hướng đông tây, mặt khác bốn người đó mỗi người cầm hai sợi dây thừng giăng ngang chặn đường, thắt ở vị trí ngang người cao cao chút. Tang thi không xoay người được, ra ngoài rồi tất nhiên sẽ không vào được nữa. Nơi trung tâm là khu vực an toàn. Những người còn lại sẽ phụ trách giải quyết tang thi bị bỏ sót.”

Tất cả mọi người lâm vào trầm tư.

“Là một biện pháp không tệ,” Đường Tư Hoàng nhìn cậu chăm chú, “Người dẫn tang thi đi cũng sẽ bị dây thừng ngăn cản bên ngoài, mà ngoài đó nhiều tang thi như vậy, làm sao rút về?”

Đường Miểu buông tay nói: “Vậy thì phải xem tốc độ và tính linh hoạt của người đó, chỉ cần toàn thân trang bị đầy đủ, hơn nữa những người còn lại trong khu vực an toàn phối hợp, hẳn không phải là vấn đề.”

“Tiên sinh, để cho Charles và Hắc Uy mang túi máu trên lưng chạy đi thì sao?” Thanh âm Hùng Thiên Hạo từ trong bộ đàm truyền tới, có chút hưng phấn nói, “Vì trước mắt xem ra, tang thi không có hứng thú với động vật. Hơn nữa dây thừng thắt ở vị trí ngang người tang thi, cao như thế sẽ không cản được Charles và Hắc Uy, lúc quay lại sẽ không thành vấn đề.”

————————————————————

[1] Toa bồn: Loại toa chuyên chở dầu trên xe lửa

**********************************************





Chương 107: Đi xe lửa (3)

Đường Miểu vừa nghe xong lông mày liền nhíu lại. Hiện tại không thể khẳng định 100% tang thi sẽ không tạo thành uy hiếp với động vật. Với người khác, Charles và Hắc Uy có lẽ chỉ là hai con chó, nhưng với cả nhà bọn họ mà nói, chúng không khác gì người nhà. Tuy lời Hùng Thiên Hạo cũng có chút đạo lý nhưng cậu vẫn không thích nghe hắn nói như vậy, cứ như dù Charles và Hắc Uy có gặp nguy hiểm gì thì cũng không sao vậy. Cậu cũng không tình nguyện để Charles và Hắc Uy phải xuất mã, trước tiên không nói tới Charles và Hắc Uy có thể chuẩn xác hiểu được rồi thực hiện mệnh lệnh của bọn họ hay không, nói thẳng ra, tất cả trang thiết bị mọi người dùng hiện tại đều là do Đường gia cung cấp, dựa vào cái gì ngay lúc cần có người xuất lực lại để cho người và chó của Đường gia ra mặt, mà những người khác thì an tâm núp phía sau?

Trong mắt Đường Miểu, cả nhà ba người cậu, Đường Xuân, Xuân Thẩm, Đường Văn, Đường Võ, Đường Nhất, Đường Tam, Đường Thất và Đường Cửu, đều là người của Đường gia. Bốn người Trương Vọng, Phùng Dã, Đỗ Tấn và Hùng Thiên Hạo, vẫn còn trong phạm vi khảo sát của Đường Tư Hoàng. Mà Lý Túc và Hồng Thiên chỉ là đồng bọn hợp tác tạm thời. Về những người sống sót kia thì lại càng không liên can gì đến bọn họ.

“Cha?” Đường Miểu mang ý trưng cầu nhìn Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng đưa tay vò loạn đầu cậu, dứt khoát ra lệnh: “Tất cả nghe đây, tôi sẽ để cho Charles và Hắc Uy dẫn dụ đám tang thi qua hai hướng đông tây; Đường Thất, Đường Cửu, hai người lái xe về phía tây, sau khi tang thi ly khai hơn phân nửa thì tìm cơ hội giăng dây tạo thành một cái chắn đường; Trương Vọng, Hùng Thiên Hạo hai người đi hướng đông. Đỗ Tấn, Phùng Dã đi chắn ở cửa vào phòng chờ. Còn những người còn lại, ngoại trừ trẻ em, thì khi nghe được mệnh lệnh của tôi đều phải xuống xe giết tang thi tràn vào. Không muốn xuất lực, thì cũng đừng trông cậy có thể lên được xe lửa. Tin rằng mọi người cũng không có ý kiến. Hiểu rõ?”

Đường Miểu đã cho mấy người sống sót vài bộ đàm, xe bọn họ cũng nghe được rõ ràng những lời Đường Tư Hoàng vừa nói.

“Đã hiểu...”

“Chuẩn bị đi, đợi mệnh lệnh của tôi.”

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng bỏ mấy túi máu vào hai cái bịch nhựa lớn, dùng dây thừng một đầu buộc chặt miệng bịch lại, đầu kia cột vào vòng cổ của Charles và Hắc Uy.

Đường Miểu xoa xoa đầu hai nhóc, cho mỗi con một cái đùi gà, nói: “Charles, Hắc Uy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tao sẽ lại cho bọn mày ăn ngon!”

“Ô ô...” Charles cùng Hắc Uy hưng phấn kêu, làm ra bộ dáng không sợ hãi.

Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng gật đầu, hai người cùng lúc đẩy cửa xe đang ngăn trở tang thi bên ngoài ra một khe hở đủ để chó chui vào.

“Charles, chạy qua bên kia.” Đường Miểu vỗ đầu Charles, chỉ về hướng tây ra lệnh.

Một con tang thi bắt lấy cánh cửa, muốn kéo cửa xe ra. Nhưng hiện tại khí lực Đường Miểu không nhỏ, cửa xe không hề bị xê dịch.

“Gâu gâu!”

Charles sủa lớn một tiếng, sau khi nó nhảy ra, Đường Miểu liền nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Bên kia, Đường Tư Hoàng cũng ra lệnh với Hắc Uy, Hắc Uy nhanh nhẹn nhảy xuống xe, từ khe hở giữa mấy con tang thi phóng ra ngoài, chạy về phía đông.

Hai chú chó một bên chạy một bên mặc sức sủa.

Đường Miểu đi đến cuối xe, xuyên qua tấm kính thủy tinh có thể mơ hồ thấy được Charles linh hoạt chạy băng băng giữa rừng chân tang thi, túi nhựa kéo xềnh xệch dưới đất, rất nhanh đã bị ma sát đến rách bung. Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Đường Tư Hoàng ném cho cậu một ánh mắt trấn an, hai người lẳng lặng quan sát động tĩnh bên ngoài. Qua chừng nửa phút, quần tang thi rốt cuộc bắt đầu di động, nhao nhao chạy về phía hai hướng đông tây.

Đường Miểu biết kế hoạch đã có tác dụng, không khỏi nở nụ cười, trao đổi ánh mắt với Đường Tư Hoàng. Thần sắc Đường Tư Hoàng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lại đợi thêm nửa phút, tang thi chung quanh quả thật đã bớt đi. Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, ba chiếc xe của Đường Thất, Trương Vọng và Đỗ Tấn đồng thời khởi động, chạy về mục tiêu của mình. Động tĩnh lớn như vậy lại dẫn đi không ít tang thi.

*********************************************

Chương 108: Đi xe lửa (4)





“Tất cả xuống xe giết tang thi!” Đường Tư Hoàng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trên xe đều đẩy cửa xuống xe. Có hai người sống sót chần chờ một lúc, đối mặt với nụ cười “ôn hòa” của Đường Tư Hoàng, đáy lòng chợt phát lạnh, không còn do dự nữa, cắn răng nhanh chóng xuống xe.

Xuân Thẩm là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiểm tra lại người mình, ngoại trừ đầu và tay, xác định không để lộ chỗ nào, cũng cầm đao xuống xe.

Đinh tiểu thư thì trốn trong xe không muốn nhúc nhích, cuộn mình thành một đoàn, người không ngừng run rẩy, ngay cả liếc nhìn ra ngoài cũng không dám. Cô chỉ mong tất cả mọi người đều quên đi sự hiện hữu của mình.

Mà thực tế, Đường Tư Hoàng xác thực cũng đã không còn nhớ tới cô ta, vì y còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Đường Miểu ngược lại lại phát hiện Đinh tiểu thư kia không xuống xe, cũng có ý muốn cô ta xuống xe giết tang thi, bất quá nghĩ đến chuyện lần trước cô ta đã đẩy Đường Cửu, liền không chút do dự bỏ đi ý định này. Đinh tiểu thư tạm thời lưu lại trong xe ngược lại còn giúp bọn họ an toàn hơn không ít.

Cậu cả người vẫn trang bị đầy đủ, lấy khí thế không thể ngăn cản tiêu diệt đám tang thi, gần như một đao bổ xuống thì một lần nhanh chóng nhìn hai hướng đông tây. Đám tang thi rời đi đuổi theo cũng đã đủ xa, mấy người Đường Thất dựa theo kế hoạch bắt đầu giăng dây thừng. Lại đợi thêm chừng một phút, sau khi tiếng ‘Hoàn thành nhiệm vụ’ của ba người Đường Thất, Trương Vọng, Đỗ Tấn vang lên từ trong bộ đàm, Đường Miểu liền nhanh nhẹn huýt sáo một tiếng.

Chỉ chốc lát sau, Hắc Uy và Charles đã ngoắc ngoắc đuôi chạy về, hưng phấn xoay quanh Đường Miểu. Bịch nhựa đựng túi máu trên người chúng nó đã sớm chảy hết, bên trong chỉ còn lại mấy vết máu loang lổ.

Đường Miểu nhanh chóng cắt hai cái bịch xuống, vừa giết tang thi, vừa chạy về phía bên kia dây thừng. Chút máu còn lại trong bịch thu hút vài tang thi cùng lúc tới gần cậu. Đường Miểu, Charles cùng Hắc Uy ba người gặp một con giết một con, vô cùng dũng cảm.

“Đường Miểu.” Đường Tư Hoàng đứng cách vài mét đột nhiên âm trầm gọi một tiếng.
Đường Miểu giật nảy người, vội vàng ném hai bịch nhựa ra ngoài “bức tường dây thừng”, cho Đường Tư Hoàng một nụ cười sáng lạn.

Đường Tư Hoàng lạnh lùng nhìn cậu vài giây mới xoay người tiếp tục giết tang thi.

Hai đầu dây thừng đã được buộc chặt, đám tang thi đi đến trước dây thừng không biết khom người cũng không biết cách vượt qua, chỉ có thể đói khát mà vươn hai tay về trước nhưng không cách nào tiến lên được một bước. Trương Vọng bên kia cũng rất nhanh đã chặn được lối vào. Khu vực hình chữ nhật ở giữa hai dây thừng trở thành khu vực an toàn, chiều dài ít nhất cũng sáu bảy trăm mét.

‘Rống...’ Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân không nặng không nhẹ, còn có vài tiếng gào rú mơ hồ, sau lưng Đường Miểu chợt phát lạnh, bất thình lình xoay người lại, chưa nhìn kỹ đã trực tiếp chém xuống một đao, ‘roạt’ một tiếng, trúng ngay mặt tang thi, lực đạo không nắm chắc, rút mạnh ra, đao cư nhiên lại không ra được. Đường Miểu nhấc chân đạp vào bụng tang thi, trên tay cũng đồng thời dùng sức, lúc này mới rút ra được, nhanh chóng bổ thêm một đao nữa, lần này tang thi mới thật sự chết, máu văng ra tung tóe, loang lổ bóng loáng cả mặt đất. Máu theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống đất, màu máu đỏ tươi cực kỳ chướng mắt.

Đường Tư Hoàng đi tới, ánh mắt quét cậu một lần từ trên xuống dưới, mới nhìn qua mấy người khác.

Sau khi giết con tang thi cuối cùng trong khu vực an toàn, biểu lộ trên mặt mọi người mới nhẹ nhõm được một chút, nhanh chóng tụ lại. Trận đánh này, Đường Tư Hoàng điều tiết khống chế thỏa đáng, chỉ có một người sống sót không cẩn thận bị tang thi bắt lấy, trực tiếp cắn nát cổ mất mạng. Từ sau khi bùng nổ tận thế, đã thấy nhiều những cảnh này, mọi người cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Đường Tư Hoàng quét mắt qua mọi người, nói: “Tang thi quá nhiều, nếu cố gắng đâm đầu vào, có thể sẽ đột phá được, nhưng thời gian chúng ta không nhiều. Đều nghe đây — Đường Văn, Đường Võ hộ tống Tần tiên sinh tìm xe lửa thích hợp nhất, Tần tiên sinh có lẽ hiểu rõ cụ thể nên chú ý đến điều gì.”

Tần Cường liên tục gật đầu: “Tôi biết, tôi biết. Nhất định phải chọn xe lửa đầu tàu hướng về phía tây, tốt nhất là trong can dầu có đủ dầu, về phần nước ngược lại không quan trọng.”

Đường Tư Hoàng gật đầu: “Chỉ chừa lại hai toa là được, ngoài ra còn có hai toa bồn, hai toa hàng hóa, một toa chứa đồ dự phòng, toa cuối cùng để chứa xe. Về phần toa bồn hay toa hàng để trước toa khách, mọi người nhìn xem rồi xử lý, làm sao thấy thuận tiện là được. Trương Vọng, Đỗ Tấn, Hùng Thiên Hạo, Phùng Dã, Đường Thất, Đường Cửu, các cậu cùng Trịnh tiên sinh tới kho dầu.”

Tần Cường lên tiếng đáp lời, hiện tại bọn họ chỉ có thể nói là tạm thời an toàn, hắn cũng không dám kéo dài thời gian, chạy đi cùng Đường Văn và Đường Võ.

Tiền Khả Vi chần chừ nói: “Đường tiên sinh, thật sự muốn đi lấy dầu sao?”

Tiền phu nhân đứng cạnh hắn, tay phải nắm chặt lấy tay Tiền Khả Vi, thần sắc đầy lo lắng, nhưng không có ý lên tiếng, chắc trong lòng hẳn đã minh bạch hôm nay bọn họ đã không đường lui, chỉ có thể phối hợp với Đường Tư Hoàng.

**************************************





Chương 109: Đi xe lửa (5)





“Đương nhiên, bỏ lại thì không khỏi quá đáng tiếc.” Đường Tư Hoàng kiên định nói. Cũng vì thấy có một xe dầu cho xe lửa đậu cách đó không xa, nên y mới có ý nghĩ muốn mang củi dầu đi. Nếu không phải thế, y đương nhiên sẽ không tốn nhiều sức lực như vậy. Chỉ cần hai toa bồn sau toa khách là đủ.

Tiền Khả Vi bất đắc dĩ chỉ có thể nói: “Lấy dầu kỳ thật không khó. Nhưng mà, van cửa kho dầu bình thường đều do máy tính điều khiển, bây giờ cần phải có người tự mình đi mở van kho dầu. Sau đó đưa ống dẫn kéo tới chỗ can dầu là được.”

Đường Tư Hoàng suy nghĩ một lúc, nói: “Trước tiên tới xe của tôi lấy túi máu. Những người khác cũng có thể cùng tới kho dầu, lần này cung cấp miễn phí túi máu cho các người. Ngoài ra, mỗi người chỉ có thể lấy 100l dầu ma-dút.” “Những người khác” mà y nói dĩ nhiên là chỉ mấy người sống sót kia. Có trọng thưởng tất có dũng phu, 100l dầu ma-dút có thể dùng cho một chiếc ô tô tính năng tốt chạy được chừng ít nhất 10000 km, đại khái có thể chạy được hai vòng từ G thị đến B thị.

Trong mấy người sống sót kia, lập tức có người động tâm. Hiện tại đã tận thế rồi, tất cả nhà xưởng đã ngừng sản xuất, về sau đủ loại vật tư của quốc gia sẽ ngày càng ít đi. Hiện tại có cơ hội thu thập dầu ma-dút tốt như vậy, tuy có toa chở hàng, nhưng qua nơi này rồi thì sẽ không còn cửa hàng nào nữa.

Điều càng khiến cho mọi người không thể ngờ được chính là, Trịnh Nhân Nhân kiên trì muốn đi cùng Tần Cường. Đường Miểu vốn cố tình khuyên mấy câu, nhưng thấy ánh mắt bình thản kiên định của Trịnh Nhân Nhân, liền mơ hồ có chút hiểu được, nhìn nhìn Đường Tư Hoàng, khép miệng lại, lên xe trước để chuẩn bị.

Chỉ chốc lát sau, có mấy người đi tới cạnh xe Đường Tư Hoàng cùng Đường Miểu. Đường Tư Hoàng phân phát túi máu, vì tiến vào khu công trình kiến trúc, tất không thể tránh tang thi, Đường Tư Hoàng không keo kiệt, đều cho mỗi người khá nhiều túi máu. Đường Miểu lấy ra tám cái khăn choàng cổ và tám bộ áo lông đưa cho Đường Thất.

“Coi chừng.”

“Cám ơn tiểu thiếu gia.” Mấy người vội vàng tiếp nhận, nhanh chóng mặc cái áo lông dày cộm vào, cổ thì quấn chặt khăn choàng. Bọn họ không hề nghi ngờ về nguồn gốc khăn choàng và áo lông, chỉ cho là Đường Miểu và Đường Tư Hoàng thuận tiện thu thập được trên đường tới bệnh viện.

Tiền Khả Vi buộc khăn choàng lên cổ, đứng một bên, thần sắc có chút xấu hổ, Đường Thất chú ý tới sắc mặt hắn, cười trấn an nói: “Tiền tiên sinh, anh và Tiền phu nhân có thể yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ hai người, hơn nữa dầu ma-dút cũng có phần.”

“Haha, tôi biết rồi.” Tiền Khả Vi thở phào.

“Cẩn thận.” Đường Tư Hoàng ý vị thâm trường liếc quá mấy người Đường Thất.

“Tiên sinh yên tâm.”

Tám người cầm lấy vũ khí, sau khi đeo bộ đàm liền cấp tốc chạy về phía cửa ra vào. Ba người đàn ông sống sót ở chiếc xe sau cầm lấy vũ khí chạy xuống xe, bám sát phía sau bọn họ.

Quá trình chờ đợi có chút khó khăn, chốc lát sau, ước chừng 7, 8 phút, thanh âm Tần Cường truyền đến.

“Đường tiên sinh, đã tìm được xe lửa thích hợp, đi từ G thị đến X thị.”

“Rất tốt, tình huống trên xe thế nào?” Đường Tư Hoàng hỏi. X thị và B thị đồng dạng đều nằm ở phía bắc G thị, bất quá hơi nghiêng về phía tây, điều này cũng không quan trọng, nửa đường lại chuyển hướng là được.

Tần Cường đáp: “Thùng xe trống không; Chỉ là bình dầu chỉ còn 1/3, cần châm thêm; Két nước cũng không còn, các thiết bị thì không có vấn đề. Xe lửa này cũng gần với toa hàng, rất tiện đến tiếp nối.”

Thần sắc Đường Tư Hoàng lộ ra vài phần thỏa mãn: “Tần tiên sinh làm việc rất nhanh nhẹn, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Bên đó trước điều chỉnh toa khách, rồi chờ tin tức từ kho dầu bên kia.”

*************************************



Chương 110: Đỗ Tấn bị cắn

Mấy người không có nhiệm vụ chưa lúc nào lơi lỏng, vẫn chú ý chặt chẽ đến động tĩnh hai bên dây thừng. Đường Miểu lên xe uống vài ngụm nước, có chút buông lỏng mà mệt mỏi duỗi thắt lưng. Hiện tại cậu không cần phải làm gì.

Đường Tư Hoàng cũng lên xe ngồi, cửa xe để mở, chú ý động tĩnh bên ngoài.

Bên kia, Tần Cường đã tháo móc nối của toa khách thứ hai và thứ ba, sau đó tiếp tục tháo hai toa cuối của đoàn tàu chở hàng, rồi kéo đoàn tàu chở hàng tới một đường ray khác, còn hai toa vừa tháo thì để sau hai toa hành khách. Nghe thì đơn giản, nhưng khi làm còn phải tốn chút sức. Phải lái xe lửa đi một đoạn, chuyển đường ray sang bên đường ray của toa chở hàng, từ từ lui về sau, để toa khách và toa hàng nối gần nhau. Vì toa bồn cách có hơi xa nên sẽ ghép cuối cùng.

Đợi trên xe chừng 30 phút, mà Đường Miểu thấy như đã qua 3 tiếng đồng hồ, thanh âm Đường Thất rốt cuộc cũng vang lên từ bộ đàm: “Van cửa mở rồi, Tần tiên sinh, đã có thể vận chuyển dầu. Hết.”

Vận chuyển dầu là yếu tố quan trọng, chỉ cần châm đầy can dầu, bọn họ có thể lập tức rời khỏi G thị. Đường Miểu trong lòng có chút khẩn trương cùng kích động, không khỏi ngồi thẳng dậy.

Đúng lúc này, trong bộ đàm lại truyền tới vài tiếng kêu sợ hãi, là của mấy người khác nhau.

“Làm nhanh rút nhanh, có thêm nhiều tang thi rồi!” Giọng Đường Cửu có chút khó nghe, hiển nhiên không nói gần bộ đàm.

“Chạy mau!” Tiếng kêu sợ hãi của Tiền Khả Vi lập tức vang lên, giọng tràn ngập khẩn trương cùng sợ hãi.

“Ah——” Đỗ Tấn đột nhiên kêu thảm một tiếng.

Đường Tư Hoàng biến sắc, bật thẳng người, trầm giọng hỏi: “Gọi kho dầu, xảy ra chuyện gì?”

“Tiên sinh, Đỗ Tấn bị tang thi cắn!” Phùng Dã cả kinh kêu lên.

Đường Tư Hoàng nhướng mày, chuẩn bị xuống xe.

“Cha!” Đường Miểu nhanh tay lẹ mắt giữ lấy y, cũng muốn cùng xuống xe, “Con cũng đi!”

“Ở yên đây.” Đường Tư Hoàng cầm lấy bộ đàm, nhấc chân xuống xe.

“Cha ——”

“Đường Miểu, đừng để ta lặp lại.” Đường Tư Hoàng trầm giọng nói.

Trong lúc Đường Miểu sửng sốt, Đường Tư Hoàng đã ly khai, cửa xe cũng bị khóa lại.

“Cha! Cha!” Đường Miểu khẩn trương dùng sức đập cửa sổ xe, Đường Tư Hoàng đã chạy đi xa.

Đường Tư Hoàng từ xa quay đầu nhìn lại, Đường Miểu da dán sát vào cửa sổ, kỳ thật Đường Tư Hoàng nhìn không thấy Đường Miểu trong xe, nhưng Đường Miểu lại có cảm giác tầm mắt của bọn họ như xuyên thấu qua cửa sổ xe mà trực tiếp chạm nhau. Trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, nhưng cũng chỉ hơi giật mình, Đường Miểu lại chăm chú nhìn, Đường Tư Hoàng đã mang theo mấy người Đường Xuân không hề quay đầu lại mà chạy đi.

“Đáng chết!” Đường Miểu thấp giọng mắng một tiếng, lo lắng kề sát mặt lên cửa sổ xe, cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Điều an ủi duy nhất chính là, Charles và Hắc Uy đã cùng nhảy xuống chạy theo. Có hai đứa nó cũng như thêm hai người giúp đỡ vậy.

Đây là lần thứ hai từ lúc chào đời đến nay Đường Miểu có loại cảm giác sống một ngày dài như một năm. Lần đầu có cảm giác này là trong một tình huống khá xấu hổ. Nhớ lại, cư nhiên thấy không lâu lắm, thực tế, lúc chuyện đó phát sinh cậu mới 15 tuổi. Cậu có thói quen vừa tan học về sẽ đi tắm trước, nhưng vòi sen trong phòng tắm của cậu hôm đó bỗng nhiên không có nước, khéo cái là, phòng tắm của Đường Hâm cũng đã bị hắn chiếm, mà phòng tắm dưới lầu thì người hầu đang ở trong đó quét dọn vệ sinh. Cậu do dự một lúc, thật sự không chịu được cảm giác mồ hôi dính dính trên người, đột nhiên nhớ tới phòng của Đường Tư Hoàng cũng có phòng tắm, hơn nữa còn siêu sang trọng. Bình thường, hiện tại cách thời gian Đường Tư Hoàng về đến nhà ít nhất nửa tiếng, thời gian này đủ để cậu tắm, chỉ cần tốc chiến tốc thắng là được. Nghĩ vậy, cậu liền nhanh chóng cầm khăn tắm, ôm quần áo chạy lên lầu 3.

*******************************************