Tang Thế Tình Nhân

Chương 229: Tang Thế Tình Nhân Q4 - Chương 229-231




Chương 229: Kinh biến

Âm thanh chói tai xuyên qua ván cửa truyền vào, dễ dàng biết được móng gà sắc nhọn đang cào cửa. Một, hai, ba... Khi ánh sáng lờ mờ mảnh dài xuyên qua lỗ thủng trên cửa chiếu vào căn phòng tối đen, tâm Đường Miểu liền trầm xuống.

Tia sáng chiếu vào càng lúc càng nhiều khi vết thủng trên cửa ngày càng to, mà trong phòng cũng theo đó mà càng ngày càng yên tĩnh. Đường Tư Hoàng trầm giọng nói: “Bật đèn.”

Lời vừa dứt, đã có người nhanh nhẹn bật đèn pin cường độ mạnh lên, sau đó, có người có nhóm đèn dầu lên, cả phòng sáng bừng.

‘Ầm ầm — rào rào’, phía trên đầu vang lên một loạt tiếng động, có thứ gì đó rớt xuống rồi vỡ vụn.

“Tiếng gì vậy?” Đường Miểu cảnh giác hỏi.

Trên mặt Trần Lập là vẻ vừa sợ vừa nghi hoặc: “Mái ngói rớt.”

“Cái này, gà bình thường có thể bay cao vậy sao?” Một người ngửa đầu nhìn nóc nhà rồi nói.

“Hiển nhiên, đây không phải gà bình thường.” Trần Lập cầm chặt đao trong tay.

‘A—’ từ xa truyền tới tiếng hét vang tận trời xanh.

“Là phía chuồng bên kia!” Trần Lập nhìn Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng hỏi: “Trước đó lúc các cậu tra xét, có tổng cộng bao nhiêu con gà?”

Trần Lập nhìn sang thuộc hạ của mình, người phụ trách kiểm tra chuồng gà vịt lập tức báo cáo với Đường Tư Hoàng: “Báo cáo lão đại, có tổng cộng 19 con gà và 7 con vịt.”

Đường Tư Hoàng nghĩ một lúc rồi nói: “Trước cứ bảo vệ bản thân đã, mấy con gà này nếu có thể bắt sống thì bắt, không cần miễn cưỡng.” Ý trên lời nói là cứu chính mình trước rồi mới cứu đám Chu Hùng bên kia, vạn nhất không được, bọn họ không may mà chết, thì cũng là ý trời.

“Rõ!” Sau khi cả bọn đáp lại thì canh chặt ở cửa.

Khi ván cửa hoàn toàn vỡ nát, một con gà dẫn đầu xông vào. Đây là một con gà trống cao to, mào gà màu đỏ lúc này càng thêm đỏ tươi chắc nịch, dường như chỉ cần lấy tay bấm một cái là máu tươi đỏ chót sẽ nhỏ xuống; Cái mỏ nhọn hoắt, đường viền mỏ còn có màu lam, trông vô cùng quỷ dị. Mà móng gà vốn đã bén nhọn nay càng thêm nhỏ mảnh, giống như một cái dùi thép, đầu móng nhọn như kim, bề ngoài bóng loáng, dưới ánh đèn lóe lên tia sáng lạnh run người.

Tất cả mọi người không nhịn được mà khẽ run. Nếu bị cái móng này cào một cái, dù không chết, cũng mất nửa cái mạng.

Hai cái cánh con gà còn chưa kịp lách vào, một đồng đội đã giơ đao chém tới, mở toách bụng nó. Gà trống thống khổ run run vài cái, chết. Một người khác vội vàng bắt lấy chân nó, kéo vào, ném qua một bên.

Một con chết, lại một con khác vào. Con vừa tiến vào há mồm kêu ‘quác quác’, xông vào trong, hai cái chân đạp mạnh xuống đất, bay lên. Con này dường như khá thông minh, sau khi nhảy vào phòng mới giang cánh ra, phi thân tới công kích người đứng gần nó nhất.

Trần Lập ra hiệu bằng mắt với một người bên cạnh, cả hai cùng tiến tới chắn cửa lại.

Phía trên đỉnh đầu chợt truyền tới tiếng động, Đường Miểu ngẩng đầu lên, có hai viên ngói đang lạch cạch sắp rơi xuống, mà bên dưới là một đội viên đang nhìn chằm chằm cửa ra vào nên không để ý biến hóa trên đầu mình. Đường Miểu nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn kéo qua bên cạnh. Một giây sau, hai miếng ngói đập mạnh xuống đất, vỡ nát.

“Cám ơn tiểu thiếu gia!” Người nọ thất kinh, vội vàng cám ơn Đường Miểu, khóe mắt thoáng thấy một bóng đen từ trên trời rơi xuống, tay phóng ra một thanh đao, ‘xoẹt’ một cái đâm trúng mục tiêu. Một con gà khá gầy ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất.

Càng lúc càng có nhiều con gà nhảy vào, phòng lại nhỏ, khá bất lợi với mọi người. Đường Miểu vội nói cám ơn người kia rồi một cước đạp văng cửa sổ, trèo ra ngoài. Những người khác cũng nhanh chóng nhảy qua cửa sổ.

‘Ô—’ một con tang thi không biết từ đâu ra há cái mồm máu công kích Đường Miểu. Đường Miểu lăn một vòng tại chỗ tránh đi, phất tay phủi mấy cọng lông gà lông vịt cản trở tầm mắt đi, vòng ra sau lưng tang thi, liên tiếp ra hai cú móc thẳng, đánh trúng vào xương sống lưng tang thi.

Đường Tư Hoàng đứng ngay chính diện tang thi, linh hoạt vung chân trái lên, thẳng vào cằm tang thi, từ tiếng xương cốt rạn nứt có thể thấy được lực đạo này tuyệt đối không nhỏ. Họng con tang thi phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ mà đứt quãng, hành động chậm đi nhiều. Đường Miểu bổ một đao tới chấm dứt sinh mạng của nó.

Đợi khi cuộc chiến chấm dứt, đã là hai tiếng sau. Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Cũng chưa kịp băng bó gì, vội chạy tới phòng giam tạm thời. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đến giờ mà vẫn không nghe được bên kia có động tĩnh gì, đám người đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Đến phòng giam, quả nhiên chết không còn một mống, chỉ còn lại hai ba người còn thở, nhưng không thể nào cứu sống được, còn không bằng cho bọn hắn một cái chết thống khoái.

Đường Miểu cố ý đi tìm Chu Hùng, trên người gã đều đầy máu và máu, nếu không phải quần áo trên người khá đặc biệt, cậu gần như nhận không ra người nọ là Chu Hùng. Âu cũng là ác giả ác báo.

Mọi người hợp sức giết ba con gà trong phòng giam rồi tìm một căn phòng tương đối sạch trụ một đêm, từ giờ đến hừng động còn 4 tiếng, phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi. Lần này Đường Tư Hoàng an bài sáu người bị thương khá ít đi gác đêm. Đường Miểu là một trong số đó, chỉ là do cậu chủ động yêu cầu.

Đây chỉ là việc nhỏ, Đường Tư Hoàng cũng mặc kệ cậu, gối đầu lên đùi cậu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đường Miểu đắp chăn cho y, cẩn thận để chân ngang với người y, sau đó lấy một quyển sách trong ba lô ra đọc để mình không ngủ gục. Năm người khác trên người đều có vết thương, còn rất mệt, thấy cậu thản nhiên như vậy thì vô cùng hâm mộ, nếu ý thức trở nên mơ hồ, chỉ có thể dùng sức nhéo mình một cái cho tỉnh.

Đường Miểu nhận ra tình cảnh túng quẫn của bọn họ, nhỏ giọng nói: “Các anh cũng ngủ đi, tôi không buồn ngủ, canh một mình được rồi.”

Năm người không hẹn mà cùng lắc đầu từ chối. Đường Miểu cũng không miễn cưỡng bọn họ, trong lòng tăng thêm vài phần tán thưởng bọn họ. Nghị lực của quân nhân rất đáng để người ta khâm phục.

Không biết qua bao lâu, Đường Miểu đột nhiên nghe thấy bên tai truyền tới những âm thanh kỳ lạ, ‘răng rắc răng rắc’, nghe như tiếng xương cốt không ngừng vặn vẹo. Cậu cảnh giác nhìn sang, những người bị thương mà lâm vào hôn mê đang thống khổ trở mình. Đường Miểu nâng đầu Đường Tư Hoàng lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống, bật đèn pin, đứng dậy lặng lẽ bước qua.

Năm người gác khác vốn đang buồn ngủ lập tức cảnh giác.

“Tiểu thiếu gia, chuyện gì vậy?” Có một người hạ giọng hỏi.

Đường Miểu phất phất tay, rón ra rón rén bước tới gần người bị thương gần cậu nhất.

“A... A... Ôi...” Miệng người nọ phát ra những âm thanh mơ hồ, cả người không ngừng vặn vẹo, lông mày nhíu chặt, gương mặt đỏ bừng như đang phát sốt. Hắn đột nhiên bật người dậy, tức khắc mở mắt ra, đôi mắt đỏ tươi dường như phủ đầy sát khí.

Đường Miểu cả kinh, nhanh chóng lùi về hai bước, có một loại dự cảm không tốt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Bệnh trạng của người này hiện tại, cực kỳ giống tang thi. Nhưng đêm nay chỉ xuất hiện có mỗi một con tang thi, còn bị cậu kịp thời xử lý, cậu rất chắc chắn là người này không bị cắn, chỉ là bị gà biến dị cào thôi. Thế nhưng, căn cứ đã xác định con người nếu bị động vật biến dị cắn hoặc cào trúng đều sẽ không bị biến đổi, cớ sao giờ lại bị thế này?

“Cậu ta biến thành tang thi rồi?” Một người sợ hãi la lên, giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào người nọ.

Bốn người khác cũng vội vàng đi kiểm tra những người không ngừng ‘hừ hừ’ khác.

Đường Miểu kịp thời đè nòng súng trong tay người kia xuống, giọng tuy nhỏ nhưng đầy nghị lực: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Hiện tại vẫn chưa xác định được.”

Thấy hắn hạ súng xuống, Đường Miểu nghĩ một lúc rồi nói: “Vì phòng ngừa vạn nhất, cứ trói bọn họ lại trước đi, tốt nhất là ở ngoài sân. Đợi đến hừng đông đi rồi xem sao, nói không chừng bọn họ bị như vậy là sốt do bị thương thôi.”

Sau khi trói lại bốn người có khả năng biến thành tang thi, Đường Miểu khẽ thở dài. Qua chừng nửa giờ, cậu lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh, lén cho bốn người kia chút nước giếng trong không gian. Cho tới bây giờ, cậu vẫn không biết công dụng của nước giếng là cái gì, và tình huống nào thì mới được dùng, nhưng rất nhiều chuyện nếu không thử thì vĩnh viễn không biết rõ được.

Đường Tư Hoàng thấy cậu ra ngoài khá lâu rồi mới trở lại liền đoán được cậu làm gì, cũng không ngăn cản. Chỉ cần Đường Miểu không để bản thân gặp nguy hiểm, y sẽ không cản trở cậu. Sau khi Đường Miểu đi vào, ánh mắt y quét cậu từ trên xuống dưới, xác định cậu thật sự không bị gì thì Đường Tư Hoàng mới nhắm mắt lại, mặc cho Đường Miểu nâng đầu mình lên lại đùi cậu.

‘Rống—’ ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng rú quái dị.

Đường Miểu nhảy dựng lên, những người gác đêm khác cũng không chậm, vội vàng chạy ra.

Đường Tư Hoàng mở mắt ra, mày khẽ nhíu lại. Chờ khi y ra ngoài nhìn thì bốn người nọ mỗi người đều đã bị trói lên cột, ba người trong đó rõ ràng đã biến thành tang thi, chỉ có một người là sắc mặt vẫn như thường.

Đường Miểu buồn bực trong lòng không thôi. Đều được uống nước giếng, tại sao có người thì hữu dụng, người lại vô dụng?

“Gọi Trần Lập tới.” Giọng Đường Tư Hoàng vang lên, lúc này những người khác mới phát hiện y cũng ra đây.

“Lão đại, tôi ở đây.” Trần Lập đứng sau lưng Đường Tư Hoàng, đầy xót xa nhìn ba chiến hữu của mình.

“Cha, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đường Miểu bước tới bên người Đường Tư Hoàng, trăm tư không thể giải. Cậu hỏi rất mơ hồ, ở đây chỉ có Đường Tư Hoàng hiểu được ý cậu.

Đường Tư Hoàng nhìn về phía Trần Lập: “Theo tôi được biết, trong bốn người họ chỉ có Ngụy Nam là dị năng giả.” Ngụy Nam chính là cái người duy nhất không biến thành tang thi, hiện giờ vẫn còn mê man.

Trần Lập suy đoán: “Chẳng lẽ sau khi bị động vật biến dị cắn, chỉ dị năng giả mới miễn dịch? Nhưng cao tầng căn cứ không phải đã nói là bị động vật biến dị làm bị thương sẽ không bị lây sao?”

Đường Miểu hiểu ý tứ thật sự của Đường Tư Hoàng. Tình huống trước mắt chỉ có hai khả năng. Một, sau khi người bình thường và dị năng giả bị động vật biến dị cắn, đều có thể xảy ra dị biến, nhưng chỉ có dị năng giả (có thể vì khả năng miễn dịch mạnh hơn) là qua được, nên không bị biến thành tang thi; Hai, người bình thường và dị năng giả sau khi bị động vật biến dị cắn, và đều được uống nước giếng, nhưng chỉ có dị năng giả là có thể tránh khả năng bị biến thành tang thi.

Những người khác đều bị đánh thức, có một người hỏi Đường Tư Hoàng, vẻ mặt kích động: “Lão đại, tức là, căn cứ thông báo tin tức sai cho chúng ta? Hay là căn cứ căn bản không nghiên cứu ra được?”

“Nếu thật là thế thì phải bắt căn cứ cho chúng ta một lời giải thích!” Một người khác lại càng kích động hơn, nhìn anh em của mình phải chịu khổ, hai nắm đấm hắn siết chặt, hiển nhiên đang cực lực kiềm chế tâm tình của mình.

*********************

Chương 230: Mục đích đến của Cố Lâm Phong

“Thế về sau khi chúng ta làm nhiệm vụ, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?” Có người sắc mặt trắng bệch.

Chuyện đã tới nước này cũng không còn cách nào, Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, dứt khoát kéo Đường Miểu trở về phòng: “Đợi đến hừng đông đi rồi nói sau.”

Còn một tiếng nữa là hừng đông, trừ Đường Tư Hoàng, những người còn lại hoàn toàn không có tâm tư đi ngủ. Đường Miểu cũng không ngủ được, cứ mãi nghĩ tới kết quả nghiên cứu mà căn cứ thông báo trước đó. Nếu phía trên không nói dối, vậy giờ tại sao lại có người bị biến thành tang thi sau khi bị động vật biến dị cắn? Mà nếu bên trên nói dối, thì lý do là gì? Việc này cũng không có lợi với bọn họ. Càng nghĩ, Đường Miểu càng thấy chuyện này vô cùng phức tạp, mạch suy nghĩ cũng càng lúc càng loạn.

Cúi đầu nhìn gương mặt yên tĩnh say giấc của Đường Tư Hoàng, cậu nhịn không được bật cười một tiếng. Nhiều lúc, cậu thật sự rất khâm phục cha, y tựa như trời sinh đã là người đứng ở nơi cao mà bày mưu tính kế. Cậu dám khẳng định, mấy chuyện lục đục với nhau, cha nhất định là cực kỳ hiểu rõ và tinh thông. Khi nhàn rỗi, cậu thường xuyên không nhịn được mà nghĩ, nếu cha sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một đời đế vương, lưu danh sử sách.

Đường Tư Hoàng hé một mắt ra, thấy người yêu đang nhìn mình không chớp mắt, trên mặt còn mang nét cười. Khóe môi y không dấu vết khẽ nhếch lên.

Đường Miểu vội vàng thu lại ý cười, tỏ vẻ mình tuyệt đối không hề nhìn y đến ngẩn người, càng không nhìn y đến cười ngây ngốc.

“Cha, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Đường Tư Hoàng giơ hai tay ôm cậu một chốc rồi nhanh chóng buông ra, sau khi chậm rãi duỗi thẳng sống lưng mệt mỏi thì ngồi dậy, lúc nhìn sang những người khác thì đã không còn vẻ lười biếng cùng tùy tiện như vừa rồi, mà khôi phục lại khí thế sắc bén thường ngày, “Ăn xong bữa sáng thì xuất phát trở về căn cứ.”

Về ba quân nhân đã biến thành tang thi, Trần Lập đề nghị đừng vội chôn cất bọn họ.

“Lão đại, về công về tư, chuyện này không thể cứ để yên thế được.” Trần Lập một đêm không ngủ, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, hai mắt phủ kín tơ máu, nhưng ánh mắt vẫn phi thường sáng ngời và kiên nghị, “Thứ nhất, chúng ta phải yêu cầu căn cứ cho chúng ta một lời giải thích; Thứ hai, nên để cho toàn bộ người trong căn cứ biết chuyện này, để bọn họ biết mà phòng bị.”

“Suy nghĩ của cậu đương nhiên tốt.” Đường Tư Hoàng thản nhiên nói, “Nhưng cậu có nghĩ tới hậu quả chưa? Vạn nhất viện nghiên cứu bảo cậu giao ra thi thể ba người bọn họ thì sao, cậu định làm thế nào?”

Trần Lập chợt giật mình, rồi có chút chán nản. Đúng thế, dù muốn tố cáo căn cứ, cũng phải đưa chứng cớ ra, thế thì phải nhắc tới tình trạng ba anh em của hắn, nếu căn cứ bảo hắn giao thi thể ra, rốt cuộc là hắn nên giao hay không giao? Thi thể một khi rơi vào tay căn cứ, 90% là bị đưa tới viện nghiên cứu.

“Lão đại, chẳng lẽ cứ im lặng?” Triệu Long nhịn không được chất vấn Đường Tư Hoàng.

Khẩu khí của hắn rất gắt, Đường Miểu có chút không vui, liền lên tiếng: “Đương nhiên không, nhưng nhất định phải đưa ra kế hoạch cụ thể đã. Anh cũng không muốn anh em của mình bị cắt miếng chứ hả?” Nếu vì ba người này mà khiến cả quân đoàn hoa quả bị liên lụy, cậu cực kỳ không muốn nhìn thấy điều đó.

Triệu Long đứng nghiêm không nói gì nữa.

“Lão đại, anh có cách gì không?” Trần Lập hỏi.

Đường Tư Hoàng đáp: “Về rồi nói sau.” Trần Lập bọn họ nhất định là không muốn giao thi thể ra để người ta nghiên cứu, cho nên chuyện này còn có hơi khó giải quyết.

Lúc rời đi, Đường Tư Hoàng cho người tận lực mang thi thể động vật biến dị theo. Hiện tại không thể xác định được thịt của động vật biến dị rốt cuộc là ăn được hay không, trước tiên cứ mang về rồi tính sau.

Sau khi lên xe, Đường Miểu nêu lên vấn đề bản thân đang lo lắng: “Cha, nếu thật sự đưa ba thi thể kia cho viện nghiên cứu, bọn họ có thể phát hiện sự tồn tại của nước giếng không?”

“An tâm.” Đường Tư Hoàng cười cười phân tích tỉ mỉ, “Tạm thời cứ xem việc xuất hiện tang thi, sự tiến hóa và biến dị của động vật là do virus gây ra, hơn nữa còn là cùng một loại. Loại virus này thiên biến vạn hóa, hiện tại vẫn chưa nghiên cứu ra quy luật biến hóa của nó, dù bọn họ có phát hiện ba thi thể kia có chỗ bất đồng cũng không thể biết được đó là do nước giếng ảnh hưởng.” Bằng không, y đã nghĩ cách thuyết phục Trần Lập hỏa táng ba thi thể đó tại chỗ rồi. Y sẽ không để cho bất cứ khả năng nào gây tổn hại đến Đường Miểu xảy ra.

“Ừm, thế thì con an tâm. Đúng rồi, cha, cha thấy sao căn cứ lại gây ra một sai lầm lớn như vầy?” Đường Miểu vô cùng bất mãn với biểu hiện của căn cứ. Vì sai lầm của bọn họ (căn cứ), không biết sẽ có thêm bao nhiêu người mất mạng đây. Nhưng sâu trong nội tâm, cậu lại thấy lãnh đạo bên trên không có khả năng sẽ gây ra loại sai lầm cấp thấp thế này, nghĩ lại mà nói, dù bọn họ không xem mạng người vào mắt, nhưng sụt giảm nhân số (sức lao động) đối với căn cứ mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.

“Ta cũng rất tò mò. Còn nhớ thông báo là do ai phát ra không?” Đường Tư Hoàng khẳng định phía sau chuyện này không đơn giản, vì nếu như cố ý công bố sai kết quả là âm mưu của căn cứ thì cái âm mưu này cũng quá yếu kém rồi.

Đường Miểu ngây người, nghĩ tới một khả năng nào đó, chỉ cảm thấy không thể tưởng nổi.

Tâm tình khi về nhà vẫn luôn rất gấp gáp nên trên đường đi không trì hoãn nhiều. Sau khi trở lại căn cứ, Đường Tư Hoàng chỉ kịp tắm một cái, đã nghe Đường Xuân nói Trần Lập muốn gặp mặt.
Đường Miểu vừa mới rửa xong một dĩa dâu từ trong không gian ra, nghe vậy đành bỏ lại vào không gian, cùng Đường Tư Hoàng xuống lầu.

“Lão đại, tôi tới là muốn hỏi anh, chuyện của mấy anh em, nên xử lý thế nào mới ổn.”

Đường Tư Hoàng ra hiệu cho Trần Lập ngồi xuống.

Bất quá, còn chưa nói được bao lâu, chuông cửa lại vang lên. Đứng ngoài cửa là ba người mặc quân phục, người đứng đầu là Cố Lâm Phong.

“Đường tiên sinh, đã lâu không gặp, hy vọng không quấy rầy đến ngài.” Cố Lâm Phong gật đầu cám ơn Xuân Thẩm ra mở cửa, cực kỳ khách khí, sau đó mới bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng đứng dậy, có hơi bất ngờ nhưng không biểu hiện ra, ánh mắt đảo qua hai thuộc hạ của Cố Lâm Phong: “Không dám. Cố tiên sinh hưng sư động chúng thế này, không biết có gì chỉ giáo?”

“Không dám không dám.”

Cố Lâm Phong thầm nghĩ Đường Tư Hoàng khoa trương quá rồi, chỉ dẫn theo có hai người đã kêu “hưng sư động chúng” ? Đồng thời hắn lần nữa thấy được Đường Tư Hoàng thật sự không đơn giản. Đầu tiên hắn chào hỏi Đường Miểu rồi nói với Đường Tư Hoàng: “Bất quá hôm nay tôi tới quả thật là có việc.”

“Hửm?” Đường Tư Hoàng không nói gì, chỉ ừm một tiếng, chờ hắn tiếp tục, trong lòng thì suy đoán mục đích đến của hắn.

Đợi Xuân Thẩm châm trà rồi đi ra, Cố Lâm Phong nghiêm mặt, nhìn vào mắt Đường Tư Hoàng, chậm rãi nói: “Gần nửa tiếng trước, quân bộ nhận được tin, có người tới trung tâm hành chính làm loạn. Sau khi điều tra thì biết được người gây sự là người của quân đoàn hoa quả. Cao tầng luôn rất khoan dung với người dân trong căn cứ, nếu chỉ là chuyện nhỏ, thì trừng phạt một chút rồi thôi. Nhưng người đó lại bịa ra những lời đồn đại khá bất lợi với căn cứ ngay trước trung tâm hành chính. Hiện tại, lời đồn chỉ sợ đã truyền đi khắp căn cứ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn.”

“Hử? Có chuyện này sao?” Đường Tư Hoàng làm như không phát hiện thấy ánh mắt nghiên cứu dò xét của hắn, chỉ ngân một âm ‘ừm’ thật cao, tỏ vẻ y thật sự cảm thấy bất ngờ với việc này và rất để ý tới nó.

Cố Lâm Phong dừng lại, có chút mệt mỏi. Hắn đã lăn lộn trong quân đội rất lâu, cũng đã tiếp xúc qua đủ loại người, trước khi đến hắn còn nghĩ có thể áp đảo tinh thần Đường Tư Hoàng, nhưng lúc này, hắn không thể không thừa nhận, Đường Tư Hoàng người này phi thường trầm ổn, tựa như một cái giếng cổ không biết sâu bao nhiêu phần, thâm sâu khó lường không nói, còn rất khó kích thích hay gây ra chút gợn sóng nào.

Trần Lập như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: “Là ai?”

Cố Lâm Phong nói: “Triệu Long. Là người của các anh đúng không?”

Đường Miểu nhướng mày, nhìn Trần Lập tức thì im lặng, nói: “Không biết anh ta đã tung tin gì?”

“Cậu ta nói thông báo căn cứ công bố trước đó là sai, người bị động vật biến dị làm bị thương, sẽ bị nhiễm và biến thành tang thi.” Ngữ khí của Cố Lâm Phong chậm rãi và nhẹ nhàng hơn nhiều, lời thì nói với Đường Miểu, nhưng ánh mắt cũng chú ý vẻ mặt của Đường Tư Hoàng. Hắn hiểu rõ quá trình nghiên cứu trước đó được bảy tám phần, khẳng định kết quả đưa ra không sai, cho nên hắn có hơi nghi ngờ không biết vì sao Đường Tư Hoàng lại cố ý cho người thả ra lời đồn này. Nhưng ở một phương diện khác, hắn lại không nghĩ ra lời đồn thổi này có thể mang lại chỗ tốt gì cho Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng nhìn sang Đường Miểu, vô cùng tự nhiên vén lọn tóc xoăn rũ trước trán Đường Miểu: “Cả đêm qua không ngủ rồi, đi ngủ bù một giấc đi, nhớ đặt báo thức, giờ ăn cơm chiều dậy.”

“Ân. Vậy con lên lầu trước. Cố tiên sinh, xin lỗi không tiếp chuyện được.” Trong lòng Đường Miểu có một ý nghĩ mơ hồ, không khăng khăng ở lại. Tình hình bên này, sau đó hỏi Đường Tư Hoàng cũng thế thôi.

Trở lại gian phòng tĩnh lặng, Đường Miểu phát hiện mạch suy nghĩ trở nên thông suốt hơn nhiều. Lần này Triệu Long gây họa không nhỏ, kế tiếp quân đoàn hoa quả nhất định sẽ gặp phiền toái. Cậu muốn mau chóng hiểu rõ mức độ ảnh hưởng lẫn nhau của động vật biến dị, tang thi, nước giếng và dị năng giả, nếu nghiên cứu ra được thì sẽ rất có lợi với việc ứng phó tang thi và động vật biến dị. Nhưng nếu muốn thí nghiệm, đầu tiên, phải cần không ít tang thi. Mà tang thi chỉ có thể bắt từ bên ngoài, hơn nữa, chỉ có thể để trong không gian.

Theo như trước mắt, virus tang thi không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với không gian của cậu. Nhưng cậu vẫn chưa xác định Đường Tư Hoàng có đồng ý với kế hoạch này của cậu hay không, vì không gian là lợi thế lớn nhất và cuối cùng của bọn họ, không thể để xảy ra chuyện gì được.

“Đang nghĩ cái gì? Mày nhíu chặt như vậy.” Đường Tư Hoàng đẩy cửa bước vào, không thích thấy nhất là vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của cậu.

Trừ chuyện trọng sinh, Đường Miểu chưa bao giờ giấu diếm bất kỳ việc gì với y, huống hồ việc này cũng không cần phải giấu, liền nói chi tiết ra.

Đường Tư Hoàng kinh ngạc nhìn cậu. Vô luận thế nào, y cũng thật sự không ngờ người yêu của mình lại có ý nghĩ lớn mật như vậy. Nghiên cứu tang thi là một ý kiến hay, nhưng nếu để Đường Miểu tự mình tiếp xúc thì y không nguyện ý. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hiện tại vẫn chưa có vắc-xin phòng bệnh, nhỡ không cẩn thận bị tang thi làm cho bị thương, thì bảo y đi đâu mua thuốc hối hận đây.

Đường Miểu thấy y trầm mặt không nói gì liền hiểu y không đồng ý, tuy đã dự liệu được, nhưng cậu vẫn có hơi thất vọng. Nhưng cậu tạm thời cũng không có diệu kiến nào, đành phải nói sang chuyện khác, vô cùng tự nhiên gác chân lên đùi Đường Tư Hoàng, tựa như động tác này đã làm cả trăm lần: “Chuyện Triệu Long xử lý thế nào?”

*************************

Chương 231: Nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim [1]

“Có chút phiền phức, ta đã để cho Trần Lập đi giải quyết. Nếu chút việc này mà cũng xử lý không xong, phân đội cũng nên đổi đội trưởng rồi.” Ánh mắt Đường Tư Hoàng rơi xuống đoạn cổ chân vì cậu nhấc chân lên mà lộ ra, tay bất giác đặt lên, hơi luồn vào ống quần nhẹ nhàng vuốt ve.

Đường Miểu muốn rút chân về, lại bị Đường Tư Hoàng giữ lại. Cậu rất ít khi lộ vẻ không đồng ý với Đường Tư Hoàng, đây có lẽ là lần đầu tiên: “Con cảm thấy phải mở rộng nhân số, không nên nhận vào theo nhóm người, vì quản lý rất bất tiện. Nếu các tiểu đội trưởng thật tâm đi theo chúng ta thì tốt, vạn nhất bọn họ có dị tâm, trong tương lai nói không chừng còn có thể vì bọn họ chịu thiệt thòi lớn.”

Đường Tư Hoàng cười cười. Y rất thích nhìn Đường Miểu phản bác mình, lúc đó, lông mi và khóe miệng bên phải của Đường Miểu sẽ nhếch cao hơn bên còn lại, ngoài ra, đôi mắt linh động cũng nhướng lên, lộ ra vài phần ngạo kiều. Đặc biệt là hiện tại, vẻ mặt Đường Miểu lúc này trông càng thêm đáng yêu. Vì Đường Miểu dường như lại lớn thêm rồi, nếu chỉ nói tới bề ngoài, người cao hơn, thân hình thon dài hơn, gương mặt bớt đi vài phần đáng yêu, đường nét cũng trở nên rõ ràng, ngũ quan càng thêm khắc sâu, có thể đoán được tương lai cậu sẽ là một người đàn ông vừa suất khí lại anh tuấn.

“Cần gì phải phức tạp thế? Ta chỉ cần khống chế Trần Lập là đủ. Dù Trần Lập không khống chế nổi thuộc hạ, thì đối tượng mà thuộc hạ của hắn đến tìm phiền toái đầu tiên cũng là Trần Lập. Trước khi lan đến bộ phận nòng cốt của quân đoàn hoa quả, thì chúng ta đã sớm nhận được tin tức mà có hành động ứng phó rồi.” Đường Tư Hoàng nói vô cùng khả quan. Đương nhiên, hiện tại y đã xem Trần Lập như người một nhà, nếu Trần Lập thật sự gặp chuyện, y cũng sẽ không thờ ơ đứng đó nhìn.

“Cha nói có lý.” Đường Miểu tâm không cam tình không nguyện, “Nhưng vấn đề của Triệu Long không nghi ngờ gì đã gõ một hồi cảnh báo cho chúng ta, về sau phải cẩn thận một chút, lực ràng buộc của Trần Lập với thuộc hạ cũng nên tăng lên rồi.”

Đường Tư Hoàng nhìn bộ dạng nghiêm trang của cậu, ý cười bên môi lại càng đậm, còn liên tục gật gật đầu. Đường Miểu cứ thấy, thấy ánh mắt cùng vẻ tươi cười của y mang một ý tứ nào khác, liền liếc xéo một cái, rồi lấy dâu trong không gian ra. Quả dâu đỏ mọng trước đó đã được rửa sạch, lúc này vẫn còn treo vài giọt nước, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Y lấy một trái lớn đút cho Đường Tư Hoàng, sau đó cũng tự cho mình một cái, hương vị ngọt ngọt chua chua làm cậu thích vô cùng, không khỏi híp mắt lại.

Đường Tư Hoàng nhìn cậu chăm chú một lúc, đột nhiên nói: “Chuyện nghiên cứu tang thi không phải hoàn toàn không được.”

Đường Miểu kinh hỉ ngẩng đầu: “Cha đồng ý?”

Đường Tư Hoàng nhích người tới hôn hôn cậu, đầu lưỡi vươn ra, liếm đi nước quả dính trên môi cậu.

“Không thể làm trong không gian. Hai ngày nữa chúng ta ra ngoài tìm chỗ thích hợp, sau đó bắt vài con tang thi đem qua là được.”

Đường Miểu liếm liếm môi, gật đầu lia lịa: “Được. Cần có tang thi đủ loại cấp bậc; Trước khi biến đổi, mới bị biến đổi, tốt nhất là đầy đủ các loại. Còn nữa, tang thi nam, tang thi nữ, tang thi già —”

“Được rồi.” Đường Tư Hoàng bất đắc dĩ cắt ngang, “Nếu làm thế thật thì chỉ sợ một hai tháng cũng không đủ để con làm thí nghiệm.”

Đường Miểu thở dài: “Nếu có thể đưa nước giếng cho viện nghiên cứu thì tốt rồi.”

“Bảo bối, bỏ ý nghĩ này ngay.” Đường Tư Hoàng cảnh cáo.

“Con chỉ tùy tiện nói thôi.” Đường Miểu hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc nước giếng bị đưa ra ánh sáng.

Đường Tư Hoàng hiểu cậu rất rõ, nghe thế thì không nói gì nữa.

Trần Lập bôn ba cả ngày, vẫn không thể mang Triệu Long về. Hắn ta tạm thời bị quân bộ giam lại. Triệu Long tùy tiện tới gây náo loạn ở trung tâm hành chính, quả nhiên đã khiến việc này càng thêm nghiêm trọng, không chỉ khiến dân chúng bình thường trong căn cứ lo sợ, mà còn làm vài tiểu đội sinh tồn có thực lực khá mạnh trong căn cứ nổi lên oán khí. Những tiểu đội này sở dĩ có thể mạnh mẽ như vậy, không phải do bản thân bọn họ lợi hại, mà là do áp lực sinh tồn bức bọn họ phải vậy. Tỷ như nói, các dị năng giả trong dội, có không ít người cố ý đưa mình vào nguy hiểm để kích phát dị năng ra. Bọn họ đều liều mạng như thế, nhưng căn cứ lại đưa kết quả nghiên cứu giả chẳng phải đùa giỡn bọn họ sao. Nhất là lúc xảy ra chuyện, rất nhiều thành viên trong đội vẫn còn đang làm nhiệm vụ bên ngoài, vạn nhất bị động vật biến dị làm bị thương rồi biến thành tang thi, thế toàn bộ đội ngũ bọn họ chẳng phải đại thương nguyên khí?

Đường Miểu thật không biết nên tán thưởng Triệu Long nghĩa khí, hay nên mắng hắn ta ngu xuẩn, thân là một quân nhân đã trải qua những đợt huấn luyện nghiêm khắc, thế mà lại hành sự quá xúc động như thế. Lần này, Triệu Long không chỉ không thể đòi được công đạo cho các anh em đã chết đi của mình, còn hại chính bản thân hắn ta, hại quân đoàn hoa quả, cùng những chiến hữu còn sống.

Trưa hôm sau, khi người Đường gia đang dùng cơm, ba người Cố Lâm Phong lại đến cửa nhà Đường gia. Vì chuyện Triệu Long gây ra có hơi lớn, mấy người Đường Tư Hoàng hiện tại đều không ai rời khỏi căn cứ, vẫn luôn âm thầm chú ý tiến triển sự việc.

Đường Miểu đối với việc Cố Lâm Phong đến nữa có chút không vui, cảm thấy, thấy hắn có ý muốn ép người.

“Cố tiên sinh, Trần Lập có lẽ đã nói rõ ràng với các anh. Lúc đó cả Trần Lập và cha đều có mặt ở hiện trường, chuyện cha biết, Trần Lập cũng biết.”

Cố Lâm Phong cũng có phần áy náy, giải thích: “Đường Miểu, cậu cũng hiểu, đây không phải chuyện nhỏ. Tôi chỉ làm việc tôi nên làm. Đường tiên sinh, phiền anh theo chúng tôi một chuyến.”

“Cố tiên sinh, đến tột cùng là kết quả nghiên cứu có sai hay không, thí nghiệm lần nữa chẳng phải sẽ biết sao. Hà cớ gì phải lãng phí tinh lực của các anh, tài nguyên quân đội, cũng khi thời gian của papa tôi.” Cử chỉ của Đường Hâm vẫn ưu nhã như một vị vương tử kiêu ngạo, dù ngữ khí bình thản, nhưng vẫn nghe được ý trào phúng trong đó, “Bất quá, lại nói, chúng tôi vốn là người làm ăn, quả thật không rành mấy chuyện chính trị.”

Cố Lâm Phong nhìn thẳng hắn một lúc, tứ lạng bạt thiên cân nói: “Đa tạ Đường đại thiếu gia đã hiểu.”

(Tứ lạng bạt thiên cân: 四两拨千斤 (Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân) Một phương pháp tán thủ trong Thái cực quyền (Đọc trong Wiki thì đây là một chiêu trong Đả cẩu bổng pháp)... Ý nói giải quyết gọn lẹ, không tốn nhiều công sức)

Vẻ tươi cười trên mặt Đường Hâm dần tan đi, liếc hắn một cái, không nói gì nữa.

Đường Tư Hoàng khẽ cười, buông đũa xuống: “Đi với các cậu một chuyến đương nhiên không sao. Chỉ là, tôi có một nghi hoặc phiền Cố tiên sinh giải thích cho. Đường mỗ nghĩ mãi mà không rõ, thông báo nghiên cứu lúc trước là do Trương gia công bố, tôi rất ngạc nhiên, tại sao hiện tại lại do Cố gia các cậu ra mặt.”

Y cũng không có ý đợi Cố Lâm Phong trả lời, chỉnh chỉnh lại quần áo, không nhanh không chậm đứng dậy.

Cố Lâm Phong không đáp lại, thực tế là do hắn đang ngây người, dù cho không biểu hiện ra mặt. Vấn đề Đường Tư Hoàng đưa ra lại khiến đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển. Trong căn cứ, Cố gia cùng Trương gia cùng nắm quyền. Cố gia chủ yếu khống chế quân bộ, Trương gia thì khống chế nguồn kinh tế của căn cứ. Mà viện nghiên cứu trong căn cứ lại cùng nằm trong tay Trương gia và Cố gia, vì cả hai bên đều rất quan tâm đến việc nghiên cứu tang thi và dị năng, bất kể là thí nghiệm cái gì, đều muốn có được bản báo cáo trước. Thí nghiệm lần trước thật ra là do Trương gia phụ trách, còn Cố gia chỉ phụ trợ. Lẽ ra lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương gia phải phái người tới bổ cứu mới đúng, nhưng tại sao cho tới bây giờ vẫn không nghe được chút tiếng gió nào?

Hai lần Cố Lâm Phong đến đây đều là do Cố Thanh Sơn phái tới, cũng không quá rõ ràng tình hình cụ thể, trong lòng hạ quyết tâm phải về hỏi kỹ ông nội mình.

Chờ khi hắn lấy lại tinh thần, Đường Tư Hoàng và Đường Miểu đã thay quần áo xong, sóng vai bước xuống lầu. Đường Miểu mặc một bộ đồ thể thao màu đen, rất có khí chất của một quý công tử, ghé vào vai Đường Tư Hoàng, không biết đang nói gì mà mắt lóe sáng, mang theo vài phần giảo hoạt, tựa như một tiểu hồ ly bụng đầy ý xấu.

Trên mặt Đường Tư Hoàng không có biểu tình gì, nhưng trong mắt đã không còn vẻ lạnh lùng bình thường, đổi lại là vài phần ôn hòa, hiển nhiên rất có kiên nhẫn lắng nghe Đường Miểu lải nhải, lúc Đường Miểu có thể đạp phải khoảng không, thì y kịp thời ôm lấy eo cậu. Cha con hai người vô cùng thân mật với nhau.

Trong lòng Cố Lâm Phong có một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lúc hai người Đường Tư Hoàng bước tới gần thì lại bày ra vẻ mặt giải quyết việc chung.

“Bên trên chỉ là muốn hiểu rõ thêm tình hình thôi, một mình Đường tiên sinh đi tiện hơn nhiều.”

Kỳ thật, đáy lòng hắn có hơi lo lắng Đường Tư Hoàng đi chuyến này sẽ phải ăn khổ, nên không muốn để Đường Miểu đi theo.

Đường Miểu cười khách khí với hắn: “Tôi rất hiếu kỳ về quân bộ, đi theo xem chắc không sao nhỉ?”

Cố Lâm Phong thấy cậu cười, dường như bị lây nhiễm, cũng cười theo: “Không sao, vậy cùng đi đi.” Hắn đột nhiên phát hiện kiểu dáng bộ đồ thể thao trên người Đường Miểu và Đường Tư Hoàng hoàn toàn y như nhau, chỉ có điều quần áo của Đường Miểu có màu trắng sọc đen, mà của Đường Tư Hoàng thì ngược lại.

Bất quá, hai người này đổi đồ thể thao không phải ám chỉ cái gì chứ? Cố Lâm Phong lắc đầu trong lòng, cảm thấy mình nhất định là nghĩ nhiều rồi.

“Papa.” Đường Hâm lo lắng, cùng hai người Đường Tư Hoàng đi ra cửa.

Đường Miểu cười với hắn, dùng sức vỗ vỗ vai hắn: “Đĩa khoai tây sợi chua cay trên bàn nhớ chừa cho em, sau khi về em sẽ ăn tiếp. Khổ qua xào cũng giữ lại, cha thích ăn món đó.”

Đường Hâm chú ý thấy biểu tình bất đắc dĩ của Đường Tư Hoàng, im lặng liếc Đường Miểu. Hắn thiệt rất nhớ thằng em yếu đuối đáng yêu trước kia a.

Cố Lâm Phong không dấu vết cười cười, cũng không biết vì sao lại an ủi Đường Hâm một câu: “Yên tâm, chỉ điều tra một chút thôi.”

Đường Hâm gật đầu, cho hắn một nụ cười gần như cám ơn.

Sau khi ra khỏi cửa, Đường Miểu thấy một chiếc quân dụng đậu cách đó không xa thì tỏ vẻ xin lỗi nói: “Cố tiên sinh, thật ngại, tôi bị say xe, có thể đi xe đạp không? Anh yên tâm, tôi và cha nhất định sẽ bám sát phía sau xe các anh.”

Cố Lâm Phong có hơi buồn cười. Say xe? Người say xe sẽ thường xuyên ngồi ô tô ra vào căn cứ sao? Nhóc con này sợ sau khi đi theo bọn họ thì sẽ bị bọn họ làm gì bất lợi sao? Cho nên mới cố ý muốn nhiều người thấy cậu và Đường Tư Hoàng đi theo sau xe của quân đội.

“Được.”

Hai thuộc hạ của hắn lại rất bất mãn với thái độ của Đường Miểu, khó chịu nhìn cậu.

Đường Miểu cứ làm như không thấy. Hai người này chỉ là thuộc hạ của Cố Lâm Phong, là mấy nhân vật râu ria thôi. Người cậu muốn tiếp xúc là Cố Lâm Phong, người khác nghĩ gì có liên quan gì đến cậu?

Cậu hướng vào trong nhà hô một tiếng ‘Võ thúc’, Đường Võ nhanh chóng mang một chiếc xe đạp ra.

Cha con hai người quả thật đạp xe đạp chạy phía sau xe quân dụng. Vì chờ bọn họ mà xe quân dụng chạy rất chậm, đưa tới càng nhiều người chú ý ghé mắt nhìn.

Nhưng chuyện tình thường diễn ra không như người ta đoán, xe vừa quẹo sang một đường khác, chợt có một chiếc xe từ phía sau vượt lên, chạy ra phía trước xe quân dụng của Cố Lâm Phong, ngăn bọn họ lại.

Cố Lâm Phong nhìn người bước xuống xe thì nhướng mày. Nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, cũng không biết có phải lai giả bất thiện * hay không. (*: Người đến có ý xấu)

—————————

[1] Trình Giảo Kim: Một vị tướng thời Đường, là người chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Người nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.

**********************