Quản gia nhà em

Chương 2: Quản gia nhà em Chương 2


Chương 2

“Âu Dương Phụ?”

Tên này nghe rất quen nha! Giống như đã từng nghe ở đâu đó rồi...

Trong trí nhớ của cô, người này hình như... Liễu Thuần Đình cau mày cố gắng tự hỏi.

Âu Dương Phụ... Chẳng lẽ... Là anh ta? Đúng vậy! Nếu tính đúng thời gian, anh cũng có thể đi ra rồi... Bất quá hai người kia như thế nào liên lạc với nhau vậy, nhưng thật ra làm người ta rất hiếu kỳ.

Lông mày Liễu Thuần Đình lập tức nhíu lại, trầm tư, Sở Thiến nhịn không được mở miệng hỏi:

“Cậu có phải nghĩ ra điều gì rồi không? Hay là... Có gì không đúng sao?”

“Cậu nên nói với mình, rốt cuộc cậu đã cùng người đàn ông kia phát sinh chuyện gì vậy?” Liễu Thuần Đình nói.

Vẻ mặt Liễu Thuần Đình nghiêm túc nhìn cô.

Sở Thiến khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói ra chuyện phát sinh đêm qua.

“Ngày hôm qua, anh ấy thấy mình bị đám côn đồ kia bắt nạt, kết quả là... Anh ấy ra tay ‘cứu giúp’ mình một phen. Nhưng không ngờ lại bị thương, cho nên mình đưa anh ấy về nhà, sau đó ngồi nghe về anh ấy kể chuyện quá khứ, chỉ như vậy thôi!” Cô đơn giản nói rõ ràng chuyện phát sinh tối hôm qua, trong giọng nói có chút điểm oán giận nho nhỏ. Vốn phải làm thí nghiệm nay đều bị phá hủy, xem lần này cô đi tìm vật thí nghiệm thế nào đây?

“Như vậy thôi sao?” Liễu Thuần Đình vẻ mặt hoài nghi, hai tròng mắt tinh lanh, thẳng tắp xem xét Sở Thiến.

Hầy! Cô còn tưởng rằng có tin tức nóng hổi! Kết quả chính là chỉ có như vậy...

Thực không thú vị gì cả!

“Đương nhiên chỉ có như vậy! Bằng không còn có muốn thế nào nữa, phải bắn chết anh ta chắc?” Sở Thiến tức giận nói xong. Nếu như thực có gì như lời nói thì tốt rồi... Bất quá nhìn bộ dạng của anh, muốn có cái gì cũng không có khả năng đâu...

Ngừng! Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Bởi vì anh không có làm gì mà cảm thấy tiếc nuối ư? Cô điên thật rồi! Sở Thiến lắc đầu thật mạnh để xua tan ý nghĩ vừa léo lên trong đầu mình.

Liễu Thuần Đình liếc nhìn Sở Thiến một cái, nhớ tới bộ dáng bất trị kia. Bắn chết anh ta ư? Sao tiểu Thiến lại có thể nghĩ ra điều đó chứ, thật sự là chẳng có chút lãng mạn nào cả.

“Quên đi! Vòng vo tam quốc, nói chuyện linh tinh là lỗi của mình.” Cô thật sự là ngốc mà, cô sớm biết rằng dựa vào Sở Thiến ngốc nghếch này, làm sao có thể sẽ phát sinh chuyện gì kinh thiên động địa chứ.

“Quên đi! Nói về vấn đề chính đi, vậy anh ta hiện đang ở đâu?”

“Ở nhà của mình đấy!” Vẻ mặt Sở Thiến tỏ vẻ đương nhiên.

*

Âu Dương Phụ vẻ mặt mơ màng ngồi ở trên giường, có một chút ngơ ngẩn không biết hiện tại mình đang ở nơi nào.

Không biết bao nhiêu năm rồi, Âu Dương Phụ chưa từng có giấc ngủ yên ổn như thế này... Có lẽ là do trong phòng tràn ngập mùi hương của Sở Thiến chăng... Có lẽ, điều đó làm cho anh có thể an tâm ngủ, mà không sợ ác mộng quấy nhiễu.

Vừa nghĩ đến đây, anh liền xuống giường tìm kiếm bóng dáng kia, thân hình cao lớn đi đi lại lại trong nhà, cuối cùng phát hiện có tờ giấy và một cái thẻ nhỏ được kẹp cùng bữa sáng ở trên bàn.

Lấy tờ giấy cùng thẻ bị kẹp ra, anh khó hiểu rút tờ giấy ra, nhìn nội dung của tờ giấy, vô cùng kinh ngạc “Đây là...”

Thẻ thông hành Ân Long ư? Đây là chuyện gì? Cô để lại thẻ thông hành cho anh, sau đó bảo anh cầm nó đi tìm cô sao? Có thể dễ dàng như vậy hay không?

Bình thường tới công ty ít nhất phải hẹn trước, bằng không có tới hỏi gặp cũng không được, thế nhưng cô nói chỉ cần cầm thẻ này đi vào, có thể trực tiếp tìm công việc anh quan tâm đi phỏng vấn.

Này... Thật sự có thể sao?

***

Không ngờ thật sự đơn giản như vậy!

Âu Dương Phụ vẫn là ngoan ngoãn cầm chiếc thẻ lên. Ở dưới lầu, nhân viên bảo vệ và tiếp tân cũng không làm khó anh, cứ như vậy đơn giản mà đi lên, thậm chí họ còn lịch sự hỏi anh muốn tới tìm người nào để phỏng vấn.

Nó không hợp lẽ thường một chút nào chăng?

Đứng ở trong thang máy, Âu Dương Phụ khẽ cau mày khó hiểu, vẻ mặt anh có chút hoang mang, bối rối, suy nghĩ sâu xa thì không hề biết anh dự định muốn tới tầng nào, thang máy chính liên tục hướng tầng cao nhất.

“Ting” một tiếng, làm vẻ mặt trầm tư của anh bừng tỉnh, anh theo bản năng bước ra thang máy, mới bất tri bất giác phát hiện dường như tìm không đúng thì phải.

Chẳng lẽ là anh ấn sai tầng rồi hả? Trong lòng vẫn còn đầy nghi vấn, anh liền trở lại trong thang máy, tính muốn đi tầng trệt.

“Chờ một chút! Anh là Âu Dương Phụ phải không?”

Một thanh nhẹ nhàng theo cửa thang máy sắp đóng lại truyền đến, làm cho anh ấn mạnh nút mở cửa.

“Xin hỏi, cô là ai?”

“Ha ha! Anh không nghĩ rằng là nơi này không tiện để nói chuyện sao?” Cô gái mỉm cười nhìn nhìn cửa thang máy đang cản trở giữa hai người họ.

Anh cũng nhận ra hai người đứng ở vị trí hiện tại xác thực có chút buồn cười, nên anh đi theo ra ngoài, cười ra tiếng “Đúng vậy, nơi này thật không phải là nơi có thể nói chuyện.”

“Sao chúng ta không vào bên trong nói chuyện nhỉ?” Cô vươn tay làm động tác mời. “Tôi nghĩ... Chủ đề chúng ta nói chuyện sau đây sẽ làm anh tuyệt đối có hứng thú! Xin mời”

*

“Tôi sẽ không nói vòng vo. Âu Dương tiên sinh, kỳ thật sáng nay đã có người đến nói với tôi về bối cảnh của anh, đương nhiên tốt hay xấu đều có.” Thần sắc cô gái vô cùng tự nhiên nhìn anh, cúi đầu uống vào một ngụm trà nóng, khóe mắt sáng lên quan sát phản ứng của anh.

Trong phút chốc, bộ dạng Âu Dương Phụ có chút sững sờ, “Nói vậy nghĩa là muốn tôi rời đi sao?”

Cô gái cười nhẹ, “Tôi biết anh cũng đang rất sốt ruột, chính là... Theo ý kiến của tôi, anh không thích hợp cứ ru rú tuỳ tiện làm một công việc văn phòng nào đó, bởi vì anh là người có năng lực, chỉ thiếu cơ hội phát huy mà thôi.”

“Cho nên?” Anh đắn đo suy nghĩ, có chút mềm lòng, tiếp tục nghe cô nói.

“Tôi cảm thấy chúng ta có thể thoả thuận một giao dịch.”

“Giao dịch ư? Giao dịch gì?” Anh nhíu mày.

“Chúng tôi cần năng lực của anh tới giúp công ty, chúng tôi có thể cung cấp cho anh nhân lực và tài chính, giao dịch này anh cảm thấy thế nào?” Cô nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nhìn đôi mắt anh mở to như vừa mới nghe chuyện thần thoại vậy.

“Vì sao lại là tôi?” Âu Dương Phụ căn bản không thể tin vào vận may của mình, chỉ có thể cứng ngắc hỏi như vậy, “Nếu cô đã biết hoàn cảnh của tôi, làm sao lại có thể chấp nhận...”

“Anh muốn nói là việc trước đây anh từng lẩn trốn, sau đó lại nổ súng bắn người bị thương sao?”

Cô bình tĩnh nhìn anh, khẩu khí thản nhiên nghe không thấy chút e ngại.

“Anh cảm thấy tôi sẽ hoàn toàn tin vào chuyện kia sao?” Cô cười lạnh một tiếng, “Ở cái xã hội hiện nay, chỉ cần có tiền, việc gì cũng có thể làm ra, chỉ là một tội danh giả, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?”

Người bình thường đều bị che mắt nhưng mắt nhìn người của Liễu Thuần Đình không hề mù quáng, lúc trước vụ án này từng chấn động một thời lại biến mất quá nhanh như vậy, vốn đã làm cho cô có điểm hoài nghi nhưng lúc ấy lại lười truy tới cùng, không ngờ vài năm qua đi, cô lại nghe được chuyện này, cô tra xét tư liệu lúc đó, thuận tiện cân nhắc một chút, cũng có thể phát hiện ra vụ án này thực sự có vấn đề mà ngay lúc đó người chịu án phạt - Âu Dương Phụ bất quá chỉ là người trong sạch bị đổ tội oan mà thôi.

“Cô không tin ư? Vì sao...” Âu Dương Phụ khiếp sợ không thôi, vẻ mặt kích động hỏi.

“Chẳng lẽ anh tin rằng đó là do anh làm?” Cô hỏi ngược lại.

“Không! Tôi tuyệt đối không hề lẩn trốn gì cả, khi đó cảnh sát xông tới, tôi cả người không thể biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể...” Anh lúc đó cầm súng vì thế mà tăng thêm tội danh.

Súng? Cô cười lạnh một tiếng. “Anh nói đến cái này sao?” Đôi tay trắng noãn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc súng lục.

“Cô...” Lời nói vô cùng kinh ngạc chưa kịp nói ra. Anh lập tức lại bị chuyện kế tiếp cả kinh nói không ra lời. ‘ “Đây là... Giả?!”

“Đúng! Đây là giả! Cây súng này căn bản không có khả năng bắn đạn, về phần lúc trước vì sao sẽ có người bị đạn trong súng này làm bị thương, bất quá là bởi vì có người thừa dịp tình hình đang lộn xộn mà bắt anh phải chịu tội.” Lấy súng giả đánh tráo, Liễu Thuần Đình xem phản ứng kinh ngạc cùng khiếp sợ trong mắt Âu Dương Phụ.

“Như thế nào? Anh thực muốn báo thù chứ? Chúng tôi có thể giúp anh, đương nhiên, nếu anh muốn cứ như vậy mà quên đi hay một lần nữa bắt đầu tra lại, hết thảy đều từ chính do anh lựa chọn.”

“Tôi...”

Báo thù? Hay là buông tha, một lần nữa bắt đầu một cuộc sống mới?

“Nhưng là nếu tôi không rửa sạch tội danh của mình... Công ty có dám dùng người như tôi không? Cho dù biết tôi bị vu oan giá hoạ?” Suy nghĩ hiện tại thực hỗn loạn, anh nắm bắt được vấn đề chính liền mở miệng hỏi.

“Năng lực mới là quan trọng nhất, anh không cho là như vậy sao?” Cô khẽ cười.

“Chỉ cần có năng lực, làm cho người khác có thể tín nhiệm mình, cho dù anh có là ông trùm xã hội đen đi chăng nữa, tôi đều sẽ hợp tác, huống chi anh chỉ là mắc tội danh nhỏ không để vào mắt mà thôi!”

Nhỏ đến không đáng để mắt tới sao? Âu Dương Phụ nở nụ cười.

Dựa vào một câu nói kia, Âu Dương Phụ trong lòng đã có quyết định, bởi vì cô nói như vậy, hẳn anh không thể để mình trở thành phế nhân được. Bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ anh cũng chỉ có thể mang gánh tội danh này cả đời.

Một khi đã như vậy, anh ngại gì không cho mình một cơ hội chứ?

“Được! Tôi đồng ý.” Anh trầm giọng nói, trong mắt điềm tĩnh như trút được gánh nặng, cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Liễu Thuần Đình vừa lòng nở nụ cười, chủ động vươn tay, “Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ, Âu Dương tiên sinh!”

“Hợp tác vui vẻ!”

“Anh đã về rồi?” Sở Thiến dựa người trên sô pha, liếc anh một cái.

“Ừ!” Âu Dương Phụ đơn giản lên tiếng.
“Anh hôm nay có tới Ân Long không?” Cô ngồi dậy nhìn về phía anh.

“Ừ? Tôi đã tới rồi!” Anh khó hiểu nhìn cô, không biết cô vì sao lại hỏi như vậy. “Sao vậy?”

“Nhưng sao năm người kia đều nói với tôi không thấy anh tới vậy?” Cô nghiêng đầu tự hỏi. “Kỳ lạ à nha... Không phải là anh đến sai chỗ chứ?”

Nhưng mà... Không có khả năng đó... Toà nhà Ân Long rõ ràng như vậy, hơn nữa rất gần đây mà, làm sao có thể sẽ tìm sai? Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

“Cái gì năm người? Tôi hôm nay đi chỉ gặp một người phụ nữ thôi.” Âu Dương Phụ nói.

“Nữ? Làm sao có thể? Bọn họ rõ ràng đều là nam!” Hay là bọn họ lại chơi trò cải trang rồi?

“Nam?” Chẳng lẽ anh thật sự đi nhầm chỗ rồi hả?

“Đúng vậy!” Cô gật gật đầu, “Bởi vì không biết anh thích làm việc thế nào, cho nên tôi đã thỏa thuận với năm người phụ trách đó, làm tôi hao tâm tổn sức không ít đó nha!”

“Cái gì?” Âu Dương Phụ nheo hai mắt, trong mắt lóe lên tia tức giận. “Hoa tâm tốn sức? Cô lao lực để giúp tôi kiếm công việc?”

“Lao lực hả? Hẳn là cũng có thể xem như thế?” Nếu dùng vũ lực cũng coi như một loại lao lực. Cô thân gái yếu đuối như thế sao có thể sử dụng đến cách gì lao lực chứ? Sở Thiến nói như vậy làm cho Âu Dương Phụ trực tiếp liên tưởng tới chuyện đen tối.

“Cô vì sao phải làm như vậy? Nếu biết cô giúp tôi tìm việc kiểu này, tôi tình nguyện không cần.” Anh lớn tiếng hét vào mặt cô, trong giọng nói có chút đau lòng và càng nhiều phẫn nộ.

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu!” Sở Thiến lớn tiếng rống lên, nửa phần hòa nhã cũng không có. Không phải chỉ có anh là có thể lớn tiếng! Cô cũng lớn tiếng cho mà xem!

Làm cái gì vậy! Gã đàn ông này! Cô bình thường lười đàm phán với mọi người nay tình nguyện dùng bạo lực để giúp anh có cơ hội được phỏng vấn, thế nhưng anh lại nói ra những lời như thế, chẳng biết tốt xấu gì cả!

Bàn tay to của Âu Dương Phụ chế trụ hai vai cô, làm cho cô không thể nhúc nhích.

“Nghe không hiểu sao? Rõ ràng cô hiểu ý của tôi mà! Có lẽ tôi thực vô dụng nhưng không có nghèo túng đến mức muốn cô bán đứng thân thể tới giúp tôi!”

Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Ai bán đứng thân thể chứ hả? Cô chăm chăm nhìn sắc mặt anh, vẻ mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

“Buông tay ra! Tôi không nghĩ lại anh phiền phức thể này! Anh căn bản là không hiểu gì cả!” Cô tận lực muốn tránh khỏi, không ngờ phát hiện không thể nào thoát khỏi hai cánh tay đang giam cầm mình.

“Phải! Tôi là không hiểu! Không hiểu tại sao cô phải làm như vậy!” Anh hung tợn nhìn cô, đáy mắt có thương tiếc, có oán hận cùng càng nhiều căm tức.

Chỉ nghĩ riêng tới việc từng có tên người đàn ông khác nhìn qua thân thể xinh đẹp của cô, lấy tay mơn trớn mỗi một tấc da tấc thịt trên người cô, Âu Dương Phụ liền không thể khống chế muốn giết người!

“Anh buông ra đi!” Cô dùng sức giãy dụa, nhưng lại vô ý khơi mào dục vọng của Âu Dương Phụ.

Con ngươi đen láy của anh mất đi khống chế, bàn tay to vồ lên người cô, cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, ngọt ngào mà anh mong muốn đã lâu.

“Ưm... Anh...” Cô mở to mắt, vẻ mặt hoảng sợ, nhất thời đã quên giãy dụa, chỉ có thể tùy ý anh bá đạo đoạt lấy môi của cô.

“Buông ra... Thả ra... Ah!” Lấy lại tinh thần, cô mở miệng muốn anh dừng tay, lại làm cho đầu lưỡi của anh không kiêng nể gì thăm dò vào miệng cô.

Kịch liệt, cuồng nhiệt và mãnh liệt, làm cho không ai có thể chống đỡ, Âu Dương Phụ mặc kệ lý trí trong đầu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, phải có được Sở Thiến.

Anh muốn cô ở dưới thân anh rên rỉ, hơn nữa phải ngàn lần vạn lần nói cho anh biết cô chỉ thuộc về một mình anh mà thôi.

Xé toan chiếc áo mỏng manh đáng thương của Sở Thiến, làm lộ ra một mảng lớn thân thể tuyết trắng, sau đó anh tiếp tục đi xuống dưới công thành chiếm đất, không đến một phút, quần áo trên người cô đều thành một đống vải nát tươm rơi trên mặt đất.

“Anh...”

Khiếp sợ khi quần áo trên người mình nhanh chhóng biến mất, cô mãnh liệt đẩy anh ra, mặt mũi hồng hồng, đáng yêu, chân tay luống cuống nhặt đống quần áo bị xé nát lên, ý đồ muốn che khuất thân thể lõa lồ của mình.

“Đừng... Anh thực muốn làm cái gì?” Cô thét chói tai, nhìn chỗ quần áo bị xé nát vụn bị anh đá ra xa, sau đó một tay ôm lấy cô khiêng lên về hướng phòng ngủ.

“Tôi muốn em!” Anh không chút thương hương tiếc ngọc nào liền đem cô quăng lên giường, quay người đóng cửa lại, anh lạnh lùng nói mang theo hai mắt chứa đầy dục vọng nhìn cô.

Anh hiện tại rốt cuộc đang nói cái gì? Cô hoảng sợ nhìn mặt anh, cảm giác anh không phải là Âu Dương Phụ mà cô biết.

Anh đi nhanh đến bên giường, phá bỏ ý đồ muốn trốn thoát của cô, ôm cô áp chế trên giường lớn, khoảng cách hai người gần đến mức có thể trực tiếp cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.

Không muốn vô vị chờ đợi thêm nữa, anh cúi đầu chộp lấy đóa hồng kiều diễm liền mút vào, tham lam cắn làm cho Sơ Thiến không khỏi kinh hô ra tiếng, mà cũng bật ra vài tiếng yêu kiều động lòng người.

“Âu Dương Phụ... Dừng tay... A...” Cô thở hổn hển muốn người đàn ông này dừng tay. Tiếng nói vô cùng mềm mại nhưng không có nửa điểm thuyết phục.

“Nếu tôi dừng tay, em có thể thích như vậy sao?” Anh tà mị cười, bàn tay to ở trên nhũ tiêm kiều diễm không ngừng dùng sức vuốt ve, từ từ hôn lên từng chỗ trên da thịt Sơ Thiến, làm da cô lập tức xuất hiện nhiều dấu hôn đỏ.

“A... Đừng như vậy...” Cô cắn môi dưới, đau đớn làm cho khoé mắt cô tràn ra dòng nước ấm.

“Thực mẫn cảm a... Như thế này đúng không?” Bàn tay to di chuyển xuống phía dưới đi vào hoa huyệt mềm mại, non mềm, cô chịu đựng không nổi cong người lên, phát ra tiếng rên rỉ mê người.

“Đừng... Không được đụng... A!” Cô muốn khép hai chân vào nhưng lại bị anh bắt buộc mở lớn ra, xấu hổ muốn chết.

Hoa huyệt phấn nộn hoàn toàn phơi bày trước mắt anh, xuân thuỷ chậm rãi chảy ra, bàn tay to của anh bồi hồi muốn xoa xoa hoa huyệt khêu gợi này.

“Thật là tuyệt mỹ... Nhưng có bao nhiêu thằng đàn ông xem qua rồi hả?” Anh nhắm mắt một cái, không hề báo trước thăm dò hoa huyệt bằng một ngón tay.

“A —— đau!” Dị vật xâm nhập khiến cô có cảm giác đau đớn, làm cho Sở Thiến tỉnh khỏi những đợt khoái cảm.

Âu Dương Phụ bỏ ngoài tai tiếng kêu đau thất thanh của Sở Thiến, ngón tay anh khó khăn từ từ chậm rãi ra vào trong cửa mình của cô.

Chặt thật... Em xem nơi này của em, hút tôi rất chặt, rất mạnh..." Anh cúi đầu cười làm cho người ta mặt đỏ tim đập, tiếp theo lại thêm một ngón tay nữa vào.

“Đừng nói nữa... Ah... Không cần... Đừng như vậy...” Cô đỏ bừng mặt, miệng lại phát ra thanh âm càng dâm đãng yêu kiều.

“Người đàn ông trước kia của em chưa từng nói với em như vậy sao? Hả?”

Anh gia tăng tốc độ tay lên, làm cho mật ngọt càng ngày càng tiết nhiều ra.

“Muốn nếm thử hương vị của chính mình hay không?” Anh rút bàn tay to dính đầy dâm thủy ra, đưa tới trước mặt cô.

“Ưm... Đừng... Ah!” Cô quay đầu đi không muốn nhìn thấy ánh mắt tà nịnh của anh, lại càng làm cho anh cứng rắn quay đầu cô lại nhìn thẳng vào mắt mình.

“Em nói không muốn tôi càng muốn làm.” Ngón tay cứng rắn mở đôi môi đỏ mọng ra, làm cho miệng cô dính đầy chất dịch mà tay anh vừa mới xâm nhập cửa mình thật sâu vào trong miệng.

“Ah... Anh...” Cô oán hận nhìn anh, mở đôi mắt to tràn đầy tức giận.

“Tốt lắm... Trò chơi này cũng nên kết thúc rồi!”

Anh thấp người đè lên trên người Sở Thiến, làm cho cậu em đang lớn dần dâng trào hơi hơi thăm dò cửa huyệt đã sớm ướt át của cô.

“Anh... A!”

Anh động thân một cái, của anh thật lớn, xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, làm cho cô cảm giác được bị xé rách đau đớn nhịn không được mà hô lớn ra tiếng, hai tay nắm chặt khăn trải giường.

Cảm nhận được chướng ngại vật ngoài dự đoán, anh kinh ngạc nhìn cô.

“Em... Thế nào vẫn là...”

“Huhu... Đau quá... Anh tránh ra! Tránh ra!” Cô khóc nức nở trong ngực anh nên không hề thấy được sự kinh ngạc trong mắt Âu Dương Phụ.

Cô vẫn là xử nữ ư?! Anh còn tưởng rằng... Trên mặt Âu Dương Phụ nhất thời tỏ vẻ lo lắng, đường cong trên mặt đã nhu hòa đi rất nhiều, thì thầm an ủi cô gái nhỏ dưới thân đang rơi lệ.

“Lập tức sẽ không đau nữa. Nhịn một chút nữa thôi!”

Có trời mới biết, anh cô gắng bất động phải tiêu hao biết bao nhiêu chí lực, nhưng vì cô, anh cũng chỉ có thể quên đi cậu em dưới thân đang kêu gào thảm thiết, đau đớn kìm nén dục vọng của mình.

Cảm giác thân thể Sở Thiến chậm rãi thả lỏng, cửa mình dần dần chảy ra mật ngọt, anh mới dám động thử, chậm rãi đong đưa, chậm rãi đẩy vào.

“A...” Cô cúi đầu rên rỉ ra tiếng, vì anh bắt đầu có những chuyển động nhẹ nhàng.

Thanh âm của cô tạo cho anh sự hưng phấn lớn chưa từng có, anh đặt hai chân thon, trắng ngần của cô lên trên vai, bắt đầu luật động ra vào, mỗi một lần tiến vào đều tiến công vào chỗ sâu nhất, làm cô rên rỉ không ngừng.

“Phụ... Phụ... Ưm...” Cô gọi tên anh, níu chặt mái tóc ngắn ngủn của anh, âm thanh của cô tràn ngập dục vọng.

“Chậm... Một chút... A...”

Cánh tay vòng qua cổ anh, môi cô bị hôn đến sưng đỏ không ngừng bật ra tiếng thanh cầu xin tha thứ nhưng không cách nào ngăn cản người đàn ông liều lĩnh mãnh liệt ra vào.

“Không được! Tôi muốn trái tim cùng thân thể của em đều chặt chẽ nhớ kỹ sự tồn tại của tôi! Vĩnh viễn nhớ kỹ tôi!” Anh nói xong, trên trán đổ giọt giọt mồ hôi.

“Huhu... Thật sự... Không... Muốn nữa... A...” Cô khép hờ mi mắt, chịu không nổi sung sướng quá độ mà cầu xin tha thứ rơi lệ, thân mình trắng noãn cũng bởi vì tình cảm mãnh liệt mà nhiễm lên một tầng đỏ ửng.

“Tôi muốn!” Anh thấp giọng nói, dưới thân đột nhiên tăng lực va chạm nhanh hơn, trên mặt ngăm ngăm đen rơi đầy mồ hôi, hai tay chế trụ hông của cô, động tác đong đưa ngày càng mãnh liệt.

“A a... Phụ...” Hoa kính của cô mãnh liệt co rút, làm cho anh càng thêm khoái cảm, máu nóng dâng trào càng thêm cuồng dã làm hoa kính của cô co rút nhanh chóng.

Đối mặt người đàn ông chưa thoả mãn dục vọng, cô chỉ có thể bất lực khóc nức nở mà thôi, thân thể đong đưa cùng động tác càng thêm cuồng dã của anh.

Thời gian dường như trở nên dài vô tận, từ tầng khoái cảm này đến khoái cảm khác không ngừng dâng cao như triều lũ, làm cho ý thức của Sở Thiến càng thêm mù mịt, dựa vào bản năng mà ngâm nga kiều diễm, hai mắt mê muội nhìn Âu Dương Phụ ở trên người cô để lại những dấu hồng hồng ám muội.

Rốt cục, anh bỗng gầm nhẹ, một cỗ dịch nóng bỏng rót vào sâu trong cơ thể Sở Thiến, làm cho cô một lần nữa lên tới cao trào, sự mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ lập tức ập tới làm cho Sở Thiến bỗng mặt tối sầm, ngất đi...