Quản gia nhà em

Chương 5: Quản gia nhà em Chương 5


Chương 5

Xem ra anh một chút cũng không tin!

“Vệ sĩ á?” Âu Dương Phụ nhíu mày hoài nghi.

Sở Thiến gật đầu.

“Em ư?”

Cô lại lần nữa gật đầu.

Anh yên lặng sau một lúc lâu, nhìn cô, cuối cùng đưa ra kết luận: “Được rồi! Anh biết rồi! Nhất định là em vì bị thương mà đâm ra sợ hãi quá rồi đấy, cho nên mới bắt đầu suy nghĩ lung tung, tốt nhất hôm nay em nên sớm nghỉ ngơi đi!”

Cái gì... Cái gì? Cái gì kêu cô sợ hãi mà suy nghĩ lung tung chứ? Đầu óc của anh mới bệnh thì có, không phân rõ thiệt giả gì cả!

Cô rõ ràng nghiêm túc nói chuyện với anh! Có điểm nào giống bị dọa đến nói bậy bạ chứ? Mắt anh có vấn đề hay không vậy!

“Âu Dương Phụ, mắt của anh có phải có vấn đề hay không vậy? Nhìn lại bộ dạng của em xem nào, thế nào lại còn hoài nghi lời em nói chứ, anh cho rằng em nhàn rỗi đến thế cơ à? Khi không còn lấy việc này ra đùa giỡn hay sao? Anh nhìn cẩn thận lại một chứt, em có chỗ nào không giống vệ sĩ chứ?” Cô ưỡn ngực, hai tay cố định mặt anh, muốn anh nhìn thẳng vào cô.

“Không giống chút nào hết, chả có nơi nào giống hết luôn.” Dáng người thì mảnh khảnh mảnh mai, mái tóc gợn sóng to, bộ ngực thì cao ngất, mặc kệ theo góc độ của người nào đó đang chiêm ngưỡng, cũng không giống vệ sĩ múa đao lộng thương, nếu nói cô giống một tình nhân được bao dưỡng có khi còn hợp lý hơn.

“Hả?” Cô hờn giận không ôm mặt anh nữa, liền chống quai hàm nói: “Anh rốt cuộc có tin không đây? Em sao lại không giống một vệ sĩ chứ, hiệu quả công việc của em cực tốt đó!” Cô vốn không phải người thích oán giận gì! Nếu lúc nào cũng ôm một bụng tức, chắc là bây giờ cô đã mồ yên mả đẹp rồi.

“Dù sao cũng không cho phép!” Anh bá đạo quyết định, không cho phép cô lại kháng nghị gì nữa.

“Cái gì mà không cho phép? Em phải làm, anh trông nom hơi quá rồi đấy!” Hơn nữa, cô là muốn bảo hộ anh nha! Đúng là không biết thức thời.

“Anh nói không cho phép chính là không cho phép!”

“Em nói muốn là muốn!” Cô thở phì phì cãi lại, “Hơn nữa anh cũng không phải là gì của em cả, nhiều lắm chỉ là ông chủ mà thôi, lý do gì mà anh trông nom em chứ?!”

“Em vừa mới nói gì? Nói lại lần nữa thử xem.” Vẻ mặt lo lắng nhìn cô, trong chớp mắt biến thành nguy hiểm đang đến gần, “Em nói lại lần nữa xem? Tôi không đủ tư cách quản em ư? Những lời này thử nói lại lần nữa xem!”

“Cái gì! Nói thì nói, ai sợ ai! Vốn là như vậy mà! Anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào đâu mà giống một ông quản gia trông đông trông tây!” Cô chỉ đơn giản là muốn chống lại anh, bắt đầu không hề kiêng kỵ mà nói loạn, hoàn toàn không chú ý tới nét mặt ngày càng đen của Âu Dương Phụ.

Hầy! Sau khi bị thương, cô bị trông nom quá mức đến nhàm chán, cô nhất định phải trút giận một trận mới được.

“Tốt lắm! Hóa ra sự quan tâm của tôi đối với em đều là phiền phức!” Anh khàn khàn nói kiềm chế cơn tức giận, “Cũng bởi vì tôi không phải là gì của em hả?”

“Vốn là như vậy mà!” Sở Thiến mạnh miệng trả lời. Hầy! Một lời nói ra đều không thu hồi được, sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên quái dị đến đáng sợ...

“Nếu tôi không phải là bạn của em, tôi đây cần gì phải giao toàn bộ trái tim trên người em chứ!”

Nghe được lời nói nguy hiểm của anh khác hẳn với ngày thường, Sở Thiến lúc này mới hoàn hồn. Không xong rồi! Anh sẽ không...

Còn chưa suy nghĩ xong, cô liền bị anh đẩy ngã trên sô pha, “Âu Dương Phụ! Anh muốn làm cái gì? Anh không biết vết thương của tôi vẫn chưa khỏi sao? Đợi chút... Anh tính làm gì đó!”

Không để ý tới tiếng rên rỉ khiếu nại, Âu Dương Phụ tự mình động thủ bắt đầu kéo quần áo của cô.

“Không được cởi quần áo của tôi! Âu Dương Phụ!”

Đáng tiếc giọng nói của cô dường như đều bị lửa giận của Âu Dương Phụ lấn át hết, dựa vào sức mạnh của anh dễ dàng đem cô áp chế chặt chẽ trên sô pha không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

“Là em nói! Chúng ta quan hệ gì cũng không có, nếu như vậy, tôi vì sao phải nghe em?” Anh giữ lấy khuôn mặt Sở Thiến nhìn chằm chằm cô. “Hơn nữa, nếu chúng ta không có quan hệ gì, tôi cần gì phải không chút hối tiếc chăm sóc cho em nhiều ngày như vậy, tôi hẳn là tôi nên lấy một chút thù lao của mình chứ nhỉ?”

“Anh... Anh muốn nhận thù lao thế nào cũng được, chính là không cho phép chạm vào tôi một lần nữa!” Sở Thiến bị quản chế cũng không cam yếu thế hung hăng trừng mắt với anh.

Nói gì cơ chứ! Cô còn vì sự cẩn thận che chở của anh mấy ngày nay mà động tâm, mặc dù cũng có một chút oán giận nho nhỏ! Không ngờ người đàn ông này lại muốn cô “lấy thân báo đáp” ?!

Anh đòi tính tiền công gì chứ? Mới chăm sóc cô có vài ngày, liền đòi đến lên giường, cho dù giữa bọn họ sớm đã không minh bạch nhưng yêu cầu như thế thật sự là quá đáng mà!

“Nhưng mà... Hiện tại tôi cái gì cũng không thiếu, tôi chỉ muốn em.” Anh tiến gần tới đôi môi của cô, sau đó chậm rãi liếm liếm “Hiểu không? Tôi hiện tại chỉ cần em mà thôi.”

Động tác của anh vô cùng thân mật cùng tràn ngập uy hiếp, làm cho cô nhất thời quên luôn giãy dụa cùng phản kháng, chỉ có thể ngu ngơ nhìn hai tròng mắt tỏ rõ sự xâm lược tới cô sắc môi đỏ tươi rồi dần dần dời xuống cởi váy áo của cô.

“Âu Dương Phụ, anh...” Sở Thiến thất thần nhìn anh, khuôn mặt diễm lệ hiện lên một chút ửng hồng, lý trí thanh tỉnh muốn đẩy sự xâm lược của người đàn ông này nhưng thân thể lại làm trái lý trí, cô muốn tan chảy trong vòng tay anh, cùng anh trầm luân tình cảm mãnh liệt mà nguy hiểm này.

Cô không thể chống cự nổi anh, hoặc là nói... Bởi vì là anh, cho nên cô không thể chống cự lại được...

“Hãy gọi tên anh, anh thích nghe”. Không tự chủ được, vừa rồi tình hình giữa hai người còn như giương cung giương nỏ đánh nhau tới nơi bỗng nhiên liền tiêu tan, thay thế bằng vô vàn sự ngọt ngào làm hòa tan hết bằng dịu dàng, nhẹ nhàng.

Bàn tay to ngăm đen nhè nhẹ đẩy cao áo sơmi lên, thật cẩn thận xoa xoa làn da trắng nõn, mịn màng của Sở Thiến, trắng và đen làm tôn lên sự tương phản mãnh liệt, tạo thành hiệu ứng hình ảnh vô cùng bắt mắt hiệu quả, làm cho sự ham muốn càng nhiều dâng cao.

Từ bộ ngực cao ngất một đường đi xuống, thăm dò vào chiếc áo rộng thùng thình của cô, sau đó trợn to mắt nhìn vẻ mặt đỏ bừng của đối phương, “Em không mặc nội y?”

“Luôn ở trong phòng mà có đi ra ngoài đâu, như vậy cho thoải mái!” Cô lại giận dữ vừa giận vừa nói, tay nhỏ bé khẩn trương kéo áo bị anh vén cao xuống. “Anh muốn làm sao đây?” Cô muốn đem quần áo kéo lại hẳn hoi nhưng Âu Dương Phụ lại cầm chặt tay cô, anh rốt cuộc muốn làm sao?

“Anh cũng đâu có nói có gì không tốt đâu.” Anh xao động nhu tình nhìn cô, bám vào bên tai cô thì thầm nói, hơi thở ấm áp làm lay động chỗ mẫn cảm của cô, “Nhưng mà đi ra ngoài không nên mặc như vậy... Anh sẽ ghen tị...”

“Anh ghen gì chứ?” Cô có nghe lầm không? Người đàn ông này sẽ vì việc này mà ghen ư? “Vì sao?” Cô đem nghi vấn trong lòng liền hỏi.

“Bởi vì anh không muốn cho người khác nhìn thấy sự gợi cảm của em, cho dù một chút cũng không được. Hiểu chưa?” Anh bá đạo nói, lại còn trên cổ trắng nõn của Sở Thiến lưu lại ấn ký thuộc về anh, “Tất cả của em đều thuộc về anh.”

Anh đã từng mất đi quá nhiều thứ quý báu, mà cô chính là sự cứu rỗi duy nhất của anh, cũng là ánh sáng duy nhất anh có được, cho nên coi trọng Sở Thiến hơn hết thẩy, muốn đem cô đặt trong tay mà che chở, cưng chìu.

Anh chỉ muốn cô! Anh có thể cái gì đều không cần, chỉ cần cô!

“Anh...” Cô nhìn chằm chằm đôi mắt tràn ngập sự kiên định, nói không lên lời. Biết rất rõ rằng người đàn ông này kiên định đến làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cô cũng không hề cảm thấy điều đó ngược lại làm cho cô có loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.

“Anh chỉ muốn một mình em”. Anh một bên bá đạo tuyên bố, một bên vén cao áo trên ngực cô lên, tiếp tục công thành chiếm đất, “Chỉ cần em!”

“Ưm... Ưm...” Chịu không nổi sự nhiệt tình thăm dò, đôi môi kiều diễm đỏ mọng bắt đầu thở dốc, hai tay vô lực đỡ bám lấy bả vai anh, cho anh thêm sự cổ vũ không lời.

“Nói cho anh biết, em muốn anh làm như thế nào?” Con ngươi đen láy tràn ngập dục vọng nhìn chằm chằm Sở Thiến, giọng khàn khàn hỏi.

Với anh mà nói, cô tựa như nữ chủ nhân cao quý, anh mãi mãi chỉ có thể si mê làm người quản gia bên cạnh mà thôi, chỉ có thể dùng tâm ý của mình, mang đến cho cô niềm hạnh phúc thật sự.

“Em... Em không biết...” Khát vọng trong cơ thể quá mức cuồng nhiệt, làm cô không thể nghĩ được gì vào lúc này, cô chỉ muốn anh không ngừng vuốt ve cơ thể, cô làm dịu đi ngọn lửa đang bùng cháy trong cô.

“Âu Dương... Phụ... Em muốn...”
“Em muốn cái gì? Nói cho anh biết.” Anh không ngừng ở trên người cô khẽ vuốt ve, dấy lên càng nhiều những ngọn lửa không ngừng thiêu cháy cô, hai mắt anh bừng cháy nhìn cô gái trong lòng không ngừng ngâm nga, rên rỉ.

“Em muốn... Anh... Phụ... Em muốn anh...” Thân thể Sở Thiến cong lên, làm cho đường cong mềm mại càng gần bàn tay thô to của anh, cô nhìn anh, mắt đẹp như tơ vô cùng quyến rũ.

“Chủ nhân của anh...” Hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của Sở Thiến, Âu Dương Phụ phủ trên người cô, hai tay trêu đùa đi vào vườn hoa bí mật dưới váy, cởi từ từ chiếc quần lót ren ra, khiêu khích tầng tầng mật ngọt tràn ra.

“Ưm... Phụ... A...” Cô nhắm mắt cảm nhận từng động tác của anh, đột nhiên, anh đưa ngón tay vào thăm dò, bởi vì động tác vô cùng cuồng nhiệt mà làm Sở Thiến kinh hô ra tiếng.

“Sao vậy? Đau sao em?” Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô, khuôn mặt mong đợi không ngừng nhỏ giọt giọt mồ hôi.

“Không...” Cô nhẹ nhàng thở dốc, “Thực thoải mái... Nhanh một chút nha...”

“Như vậy sao?” Xác định cô không có vấn đề gì, ngón tay anh liền ra vào không ngừng tăng tốc độ, nghe thanh âm rên rỉ dần dần cao vút.

“Phụ...” Cao trào tiến đến làm mười đầu ngón tay Sở Thiến bấm mạnh vào tấm lưng cường tráng của Âu Dương Phụ, cô ở bên cổ anh kịch liệt rên rỉ...

*

“Thoải mái không?”

Đợi hơi thở của mình ổn định một chút, Sở Thiến nhìn người đàn ông đang ôm mình vào lòng, như phải chịu đựng từng cơn thống khổ, từng giọt mồ hôi chảy xuống mặt, gương mặt đâm chiêu lúc này lại có chút dữ tợn.

“Sao phải tự làm khổ mình thế?” Cô có chút đau lòng xoa xoa mặt anh, “Anh như vậy rất khó chịu, không phải sao?” Đây cũng không phải là câu nghi vấn mà là câu khẳng định rồi.

“Anh... Không thể giống như lần trước, thô lỗ làm tổn thương em.” Làm cho cô sung sướng là tốt rồi, cảm giác của anh không đáng nói đến.

“Ngốc quá!” Cô chau mày lại hờn dỗi, “Em không có trách anh mà!”

“Nhưng... Anh tự trách mình.” Anh không muốn nói nhiều lời, bởi vì dục vọng dưới thân không ngừng kêu gào, làm cho anh ngay cả bình tĩnh nói chuyện cũng có chút khó khăn.

“Đồ ngốc!” Cô lại hờn dỗi nói, “Anh không cần phải nhịn như vậy đâu!”

“Hả?” Anh không hiểu ý của cô.

“Em nói là anh không cần phải nhịn, em cũng sẽ không trách anh mà!” Ôi! Nói ra thế này giống như cô là người háo sắc, hoan nghênh anh làm ra những chuyện dày vò như vậy với cô...

Nghe được của cô trả lời, anh nhất thời ngu ngơ, “Ý em là...”

“Đúng vậy!” Còn muốn cô nói rõ hơn nữa hả? Ý muốn anh bắt đầu cùng cô tiến hành việc dang dở thôi!

Âu Dương Phụ liền gầm nhẹ, sốt ruột tách hai chân cô rộng ra, ngay cả quần lót cũng không kịp cởi hết, đã đem “cậu em” dưới thân sớm ngang tàng xâm nhập cửa mình ướt át của Sở Thiến.

“A! Anh đừng gấp gáp vậy chứ!”

Sở Thiến thầm oán, căn bản tiếng nói của cô không địch nổi dục vọng đang dần nhấn chìm cô, chỉ có thể nghe theo anh, tốc độ luật động đong đưa vòng eo càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ cũng càng to hơn.

“Á... Đừng vậy mà... Nhanh quá rồi... Ưm...”

“Ôi! Trời ạ! Thật là chặt chẽ!” Âu Dương Phụ thỏa mãn ở trong cơ thể Sở Thiến không ngừng phóng thích dục vọng đã chất chứa quá lâu, mỗi khi tưởng chừng sắp kết thúc, anh lại một lần nữa tấn công mạnh mẽ, trêu đùa cô đến mức phải thở gấp liên tục.

“Ưm a... Sâu quá...” Cô bất lực rên rỉ, đôi mắt ngập nước xao động mỏng manh, lã chã chực khóc, vẻ mặt vô cùng yếu ớt, ngược lại càng kích mãnh thú trong người anh.

“Kêu tên anh!” Anh cuồng liệt đong đưa ở trên người cô, đòi càng nhiều sự yêu kiều, cũng muốn đôi môi sưng đỏ vì những nụ hôn của anh hé mở gọi tên anh, làm lắng xuống những bất an trong lòng anh, “Thiến Thiến, mau kêu đi!”

“Ưm... Phụ... Phụ...” Cô khó nhịn lắc đầu kêu lớn tên anh, cầu xin anh đừng trêu đùa cô nữa, giải thoát nỗi hân hoan mà thống khổ này.

“A a... Mau mau chút...”

Dục vọng đang cao trào trong cô, khiến cô chỉ có thể dựa vào bờ vai rắn chắc của anh, anh bỗng nhiên dừng lại động tác, đổi vị trí cao thấp giữa hai người, đem dục vọng ngẩng cao đầu nhắm ngay mật huyệt của cô chậm rãi ngồi xuống...

“Không... Ưm a...” Cảm nhận được khoái cảm càng nhiều hơn so với sự xâm nhập sâu vừa rồi, cả người cô run rẩy không thôi, trong miệng phát ra âm thanh cao vút đầy thỏa mãn.

“Sao? Tư thế này thế nào?” Anh ghé sát bên tai cô thì thầm, cùng với tiếng thở dốc nóng bỏng trêu đùa hỏi, “Nói cho anh nghe, em có thích hay không?” Anh nặng nề đẩy về phía trước, muốn tìm câu trả lời của cô, “Nói cho anh biết cảm giác của em đi nào”.

“Không... Đừng dày vò em như vậy... Em...” Chữ cuối còn chưa nói xong, những giọt nước mắt giống như những hạt trân châu rơi xuống, khoái cảm nói không nên lời chỉ có thể được bộc lộ bằng những tiếng rên rỉ tuyệt mỹ. “Huhu... Không... Đừng tra dày vò nữa...”

Sở Thiến đã bị tình dục hoàn toàn chiếm lĩnh không thể thoát ra được, cô không chịu nổi sự đòi hỏi nhiều hơn nữa, da thịt bị anh mãnh liệt vuốt ve, càng thêm hưng phấn nhạy cảm, sô pha đã sớm vì sự kết hợp của hai người mà thấm ướt một mảnh.

“Đây là dày vò sao?” Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm cô, “Đây là tình yêu anh dành cho em, chỉ cố chấp yêu một mình em.” Nói xong, anh phủ môi mình lên đôi môi đỏ mọng không ngừng phát ra tiếng yêu kiều, đầy mị hoặc của cô, muốn hai người càng thân mật hòa hợp nhau hơn, “Hiểu không?”

“Ưm... A...”

Nước mắt và những sợi tóc mềm mại bay bay trên không trung, cô sớm đã không còn hiểu ý anh muốn nói gì, chỉ có thể dùng mỗi một tiếng rên rỉ cao vút mà đáp lại.

“Phụ... Nhẹ nhẹ một chút...” Đóa hoa mềm mại sớm đã vì anh mãnh liệt ra vào mà sưng đỏ, truyền đến cảm giác hơi hơi nhói nhói, giữa chỗ hai người thân mật ma sát mang đến những đợt khoái cảm, làm cô bồi hồi cảm thụ sự ra vào điên cuồng của anh.

“Anh không còn cách nào khống chế!” Anh ra sức cong người thúc lên trên, mỗi một lần hạ xuống giống như muốn xuyên qua cô vậy. “Em thật ẩm ướt, thật chặt chẽ... A! Trời ạ! Anh không thể nào chịu được nữa.” Anh hung hăng hít một hơi, vì đóa hoa kiều diễm của cô đột nhiên kịch liệt co rút. “Chết tiệt! Tiểu ma nữ này, em muốn bức điên anh có phải không!”

Anh trở mình một cái, đẩy cô gái không ngừng thở dốc áp nằm ngã trên sô pha, tách hai chân trắng nõn thon dài của cô ra, hung hăng hòa vào làm một vời cô.

“Em thực sự mệt mỏi rồi! Xin anh! Không... A a...” Thỏa thuận đình chiến còn chưa đạt thành, anh lại bất ngờ mạnh mẽ đánh úp tới, làm cô chỉ có thể thét chói tai, không ngừng rên rỉ kích tình.

“Em còn có thể tiếp tục mà. Ngoan!” Anh nắm lấy bộ ngực quyến rũ của cô, lưu lại những dấu tay ửng hồng loang lổ. “Tựa như ngày đó vậy, càng nhiệt tình, càng dâm đãng đáp ứng anh!”

“Không... Đừng vậy mà... A a...”

Tinh lực của anh như không hề tiêu hao mà càng ngày càng tràn trề, hoàn toàn mặc kệ lời cầu xin của Sở Thiến, chỉ cần muốn cô nhiệt tình đáp lại anh.

Anh như dã thú không ngừng hết lần này tới lần khác giải phóng dục vọng chưa từng được thỏa mãn trên người cô. Anh đặt cô trên sô pha, không ngừng từ phía sau tiến thật sâu vào trong cơ thể cô.

Tiếng nước dâm mị cùng thanh âm thân thể va chạm tràn ngập bên tai, anh dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn cô phát ra tiếng thở dốc cùng với âm thanh rên rỉ động lòng người nhiệt tình hơn nữa, làm thỏa mãn dục vọng đói khát của anh.

“A a.. Đủ... Đủ rồi...” Khoái cảm tích lũy càng nhiều sắp làm cho cô mất hết lý trí, cô chỉ có thể lại lần nữa cầu xin anh tha cho, “Không được... Em sắp không được rồi.”

“Nhanh quá... Phụ!” Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề, anh đẩy nhanh tốc độ đong đưa dưới thân.

Cảm nhận mật huyệt lại bắt đầu co rút từng trận rất nhanh, anh nhanh chóng chạy nước rút rồi gầm nhẹ một tiếng, đem mầm móng nóng cháy hoàn toàn rót vào cơ thể cô...