Quản gia nhà em

Chương 8: Quản gia nhà em Chương 8


Chương 8

Trong không gian âm u và ẩm ướt, mùi ẩm mốc trong không khí xộc thẳng vào mũi, Sở Thiến mở mắt ra liền nhìn thấy một con chuột chạy qua đống hỗn độn cũ nát.

Đây quả là một nơi bẩn thỉu, nhưng đối với bọn cướp mà nói thì vứt con tin ở đây là một chuyện vô cùng bình thường.

Dù sao cũng là bị bắt cóc mà!” Sở Thiến không nghĩ rằng mình sẽ được đưa đến một nơi nào đó tốt hơn như thế này. Hơn nữa nếu mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ, bọn chúng còn có chỗ kín đáo để giết con tin. Nơi có thể che nắng che mưa là quá đủ với cô rồi.

Sở Thiến xoay xoay một chút, dây thừng đang trói tay nhanh chóng được tháo ra. Cô nhẹ nhàng đứng dậy tìm kiếm xung quanh. Cuối cùng nhìn thấy túi xách của mình được vứt ở góc căn phòng. Ngoài chiếc điện thoại đã biến mất, thì những vật khác chỉ trở nên lộn xộn đều còn nguyên trong túi.

Cô nắm lấy túi xách rồi cẩn thận quan sát xung quanh. Ánh mắt cô vừa quét hết một lượt đã thầm than. Có chút không ổn rồi!” Căn phòng này ngoài bức tường ngăn cách hai gian ngay cả cái cửa sổ cũng không có, không nghĩ cũng biết đường ra duy nhất đã có người canh gác cẩn thận rồi.

Sở Thiến đành im lặng chờ thời cơ. Cô cũng không bạc đãi bản thân, liền chọn một chỗ sạch sẽ nhất căn phòng rồi ngồi xuống.

Haiz!” Có phải cô nên ngồi đây đợi chàng quản gia yêu quý của mình đến cứu hay không?” Hừ!” Hy vọng là có thể chờ đợi, vì những lời nói bên ngoài kia lọt vào tai cô khiến Sở Thiến không thích lắm. Cô nghe thấy bọn chúng đang nói chuyện với một ai đó.

Đột nhiên ánh mắt cô trầm xuống, nhìn ra ngoài bắt gặp khuôn mặt không mấy có thiện cảm đang bước vào.

...

“Em đang ở đâu?”

Nhìn dãy số quen thuộc, Âu Dương Phụ không cần nghĩ ngợi nhấc máy liền cất tiếng hỏi. Nhưng một giây sau liền nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia cất lên là một giọng xa lạ, khuôn mặt anh liền trở nên căng thẳng lạ thường.

“Haha! Cậu hỏi thì tôi phải cho cậu biết chúng tôi ở nơi nào sao?”

Diệp Hoàng Thành cười gian trá, rồi nói tiếp:

“Cậu hẳn là biết đây là điện thoại của ai?”

“Các người đã làm gì cô ấy?” Tiếng nói của anh trầm xuống, mang theo sự tức giận.

“Bây giờ thì chưa làm gì... Nhưng phải xem thái độ phối hợp của cậu thế nào đã. Tôi cũng không đảm bảo sẽ không làm gì với khuôn mặt xinh đẹp của cô ta... Haha...” Hắn khinh miệt nhìn Sở Thiến, lại hung hăng uy hiếp.

“Thả ngay cô ấy ra!”

Âu Dương Phụ miệng nói cứng nhưng ngón tay cầm máy đã run nhẹ. Anh nói tiếp, cố dè nén cảm xúc:

“Thả cô ấy ra, tôi sẽ nghe theo những gì các ông muốn.”

“Chậc chậc! Cậu biết tôi muốn gì hay sao? Nhưng...” Diệp Hoàng Thành cúi đầu nhếch môi, giọng nói đắc ý như không hề muốn thỏa hiệp. “Cậu nên nghe cho rõ, bây giờ ở đây, tôi là người có quyền quyết định. Cậu không có tư cách đàm phán với tôi.”

“Ông...!” Anh hít sâu vài hơi cố nén cơn giận rồi lại tiếp tục nói “Được!” Ông có điều kiện gì thì cứ nói ra. Nhưng không được động tới một sợi tóc của cô ấy.

Ông trời ơi! Sở Thiến chính là tính mạng của anh. Nếu cô có chuyện gì... Anh nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

“A! Tổng giám đốc Âu Dương, sao hôm nay cậu lại có thể phối hợp đến thế!” Diệp Hoàng Thành cười lạnh. “Lúc trước không phải đã trả lại hai trăm năm mươi tám vạn, còn khinh thường không muốn hợp tác với tôi hay sao?” Tại sao hôm nay lại có thể thay đổi thái độ nhanh vậy.

“Ông...! Ông hay bớt nói những lời vô nghĩa đi. Có điều kiện gì cứ nói thẳng ra.”

Âu Dương Phụ siết chặt ngón tay, hận không thể bây giờ có thể đứng trước mặt ông ta mà đấm một quyền.

Hắn trước kia là bị mù hay sao mà có thể noi gương người như ông ta trở thành mục tiêu học tập cơ chứ?

Có lẽ Diệp Hoàng Thành trước kia có cái để anh sùng bái, nhưng bây giờ thì ông ta đã trở thành một con người hư thối của xã hội. Một kẻ bị danh lợi và tiền tài làm cho cả thể xác và tâm hồn biến dạng, trở thành một loại sâu bọ có hại cho xã hội.

“Được! Tôi cũng không muốn nói những lời vô nghĩa nữa. Đem tập đoàn của cậu giao sang cho Sự Vụ Sở của tôi.”

Sát nhập Ân Long vào một khối với Sự Vu Sở, không khác gì đem ngành kinh tế của đất nước này đưa vào tay hắn.

“Ông muốn thâu tóm tất cả!”

Nếu chuyện này thật xảy ra, thì bao nhiêu lợi nhuận sẽ về hết tay hắn.

“Cậu có thể không cho tôi sát nhập hai tập đoàn lại, nhưng tôi cũng không đảm bảo rằng cô dâu của cậu sẽ xuất hiện trong hôn lễ đâu. Đám cưới mà không có cô dâu thì không tốt có phải không?”

Diệp Hoàng Thành tiếp tục mạnh mẽ uy hiếp. Ông không tin Âu Dương Phụ không thỏa hiệp.

“Ông nói sẽ không động vào cô ấy.” Âu Dương Phụ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi cũng đã nói: Cậu phải chấp nhận yêu cầu của tôi thì chuyện đó mới không xảy ra.”

“Ông...!” Chết tiệt! Sở Thiến ở trong tay bọn họ. Anh chỉ có thể thỏa hiệp.

“Được! Tôi đồng ý với ông!”

“Thẳng thắn lắm! Không hổ trước kia tôi coi trọng cậu...”

“Được rồi! Tôi nghĩ không nên nói tiếp chuyện này nữa, chỉ cần ông nói cho tôi biết có thể kí hợp đồng ở chỗ nào, sau đó đem cô ấy an toàn ra ngoài là được.

Như thế là quá đủ rồi. Chỉ cần Sở Thiến được an toàn, cho dù anh một lần nữa trở thành kẻ phạm tội cũng không quan trọng.

Bất luận phải trả giá như thế nào, anh chỉ cần cô bình an trở về... Chỉ cần như vậy là tốt rồi... Chỉ cần cô bình an trở về...

...

Chấm dứt cuộc trò chuyện, Diệp Hoàng Thành với vẻ mặt đáng kinh tởm đi ra phía sau bức tường, nhìn chằm chằm vào Sở Thiến:

“Chà chà! Người đẹp như vậy mà đi theo một tiểu tử không hiểu thời thế thật là lãng phí quá đi.”

Sở Thiến hừ lạnh, đáp trả:

“Ở cùng một người không biết thời thế còn hơn là đi theo một kẻ hám tiền ngu ngốc.”

Cô nhìn người trước mặt bằng nửa con mắt, không hề sợ hãi, một chút cũng không giống là con tin đang nói chuyện với kẻ bắt cóc.

Hắn bị nói trúng tim đen, liền giống như mất đi phong độ vốn có mà hét to:

“Con đàn bà đáng chết! Mày vừa nói cái gì?!”

“Tôi nói cái gì à?” Môi mỏng cô nhếch lên, một chút lạnh lùng mà kiều diễm. “Tôi nói cái gì chẳng lẽ ông lại ngu ngốc đến mức không hiểu sao? Tôi đây cũng không ngại nói thêm lần nữa, ông là đồ vô dụng ngu dốt, không bằng cả một đứa con nít ranh.

Vài năm nay, thủ đoạn của Diệp Hoàng Thành càng trở nên đê tiện là do một nguyên nhân. Bởi vì hắn không còn khả năng hô mưa gọi gió như lúc còn trẻ, nên giờ đây chỉ có thể dựa vào những mánh khóe đê tiện. Cái người được gọi là tài hoa, sớm đã bị nước Giang Đông cuốn trôi, một đi không trở lại.

“Dựa vào cái gì mà mày dám nói như vậy? Nếu tao không có năng lực thì thằng khốn kia bây giờ làm sao có thể diễu võ dương oai như vậy hả? Nếu không có tao thì nó có địa vị như ngày hôm nay sao? Nó có thể cao giọng trước mặt tao hay sao? Tao nói cho mày biết, không có tao, nó chỉ là một thằng trắng tay, một thằng vô dụng!” Diệp Hoàng Thành tức giận rống lên một hồi, rồi lại điên cuồng cười to.

“Vậy tôi đây cũng nói cho ông biết. Không có anh ấy, ông cũng vậy, bây giờ có khi còn đã thành hồn ma vất vưởng.” Sở Thiến như không thèm để ý đến ánh mắt giết người của hắn đang nhìn mình, tiếp tục nói. “Từ lúc ông tính kế hãm hại, khiến anh ấy phải vào tù thì ông đã không có tư cách nói những lời này. Ông còn dám trơ mặt nhận mình là ân nhân của anh ấy ư? Tôi nói cho ông biết, từ đầu đến cuối ông chỉ là kẻ lợi dụng tài hoa thiên phú của anh ấy mà thôi.”

...

Trong khi Sở Thiến và Diệp Hoàng Thành đấu khẩu căng thẳng bên này, ở nơi khác trong nội thành thành phố, có một đám người dáng dấp khác nhau đang chuẩn bị đi cứu con người tưởng chừng là đáng thương kia.

Bởi vì đang vô cùng tức giận, cho nên bộ dạng anh bây giờ hoàn toàn khác so với trước kia.

“Nhanh lên, trước hết phải tìm được cô ấy!”

Anh nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại bấm loạn xạ, rồi lại điên cuồng hét lên với người bên cạnh:

“Nhanh! Mặc kệ phải huy động bao nhiêu người, nhất định phải tìm được cô ấy an toàn trở về.”

“Được rồi! Nhưng mà tôi nghĩ không cần phải gấp gáp đến vậy đâu! Anh hãy uống một chút trà giải nhiệt đi đã!” Muốn lớn tiếng với cô sao? Vậy thì cứ thong thả chờ đi.

Người cất tiếng một cô gái. Cô ngồi trên sofa, rất điềm tĩnh mà nhấp từng ngụm trà. Dù là tín hiệu mờ nhạt, nhưng cô cũng biết vị trí của Sở Thiến thông qua máy phát tín hiệu rồi. Cô cũng đã phác họa trong đầu địa điểm kia. Còn về phần đó có đúng là nơi Sở Thiến đang bị giam giữ hay không... Chỉ cần đợi vài phút nữa là có thể biết được đáp án rồi.

Âu Dương Phụ lại nhanh tay bấm loạn vài nút trên điện thoại, rất nhanh lại ra chỉ thị:

“Luật sư phải không? Ông mang tập văn kiện đó lại đây cho tôi... Đúng! Cả hai bản văn kiện đều mang lại đây... Được! Cảm ơn ông! Tôi thực sợ rất cần nó.”

Sau đó anh quay sang cô gái đang ngồi trên ghế sofa tức giận, mỉa mai:

“Buổi chiều rồi đó. Nếu có thể cô đừng chỉ uống trà không thôi mà gọi luôn người mang điểm tâm đến từ từ ăn luôn đi!”

Nếu từ từ mà Sở Thiến có thể trở về, anh không vừa lòng cũng sẽ uống một vài chén với cô ta.

Một người bình tĩnh, một người sốt ruột, hai cực hoàn toàn đối lập.

Rốt cục không thể khống chế được nữa, Âu Dương Phụ liền hét lớn:

“Cô rốt cục có phải là bạn của Sở Thiến hay không?! Cô ấy hiện giờ sống chết không biết ra sao mà cô còn có tư tưởng nhàn nhã uống trà?!

Âu Dương Phụ không biết Liễu Thuần Đình đã biết vị trí của Sở Thiến, anh chỉ nghĩ là cô đang thờ ơ trước an nguy của cô ấy mà thôi.

“Tôi không uống trà chiều chẳng lẽ giống như anh cứ hét toáng lên hay sao?” Liễu Thuần Đình thản nhiên liếc mắt, vừa tiếp tục nhấp một ngụm trà trong tay, vừa đếm ngược thời gian chờ tin tức đến. “Bình tĩnh một chút đi, anh có làm loạn lên cũng chẳng được ít lợi gì cả.”

Bình tĩnh? Lúc này còn muốn anh bình tĩnh hay sao? Anh còn không biết Diệp Hoàng Thành kia có thể làm ra những chuyện xấu gì đối với Sở Thiến... Anh sợ... Sợ chính cái thời gian chờ đợi vô ích này, cô sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay...

Lo lắng này khiến anh đứng ngồi không yên. Trừ phi, anh có thể nhìn thấy thiên hạ của mình hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra đứng ngay trước mặt, nếu không anh làm sao có thể ngồi đây để nói chuyện dông dài, lại càng không thể ngồi yên giống như không có chuyện gì xảy ra mà uống trà chiều được.

“Ít nhất tôi biểu hiện sự quan tâm của mình đối với cô ấy, còn cô thì sao? Cô chỉ ngồi nhìn!”

Tức giận khiến cho Âu Dương Phụ mất hết lý trí, nói mà không thèm đắn đo suy tính.

Liễu Thuần Đình bỏ chén trà xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh:

“Âu Dương Phụ, tốt nhất anh nên hiểu mình đang nói gì. Tôi quan tâm đến Sở Thiến không kém hơn anh đâu. Anh tưởng mình cứ hét lên như một kẻ điên như vậy là có thể giúp được nó hay sao?”

“Đúng! Tôi biết rõ hét lên không giúp ích được gì, tôi biết rõ mình không có đủ bình tĩnh, nhưng cô bảo tôi làm thế nào có thể bình tĩnh được đây? Chẳng lẽ muốn tôi giống cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà bình tĩnh ngồi uống trà hay sao?” Anh bất lực vò đầu rồi lại nói. “Tôi nói cho cô biết, tôi không làm được!”

“Không làm được cũng phải làm!” Liễu Thuần Đình nói xong thì nhấc máy lên nghe trong bầu không khí đang căng thẳng. “Được... Tốt... Trước tiên không cần làm gì. Chỉ giám sát từ xa, 30 phút nữa chúng tôi sẽ có mặt ở đó.”

“Chuyện gì vậy? Có phải có tin tức hay không?”

Âu Dương Phụ đá bay sự tức giận ban nãy ra đằng sau, sốt ruột liên tiếp hỏi.

“Đúng vậy! Sở Thiến đang bị nhốt trong căn nhà cũ ở ngoại ô hẻo lánh.” Giọng Liễu Thuần Đình cao lên, tiếp tục trêu ghẹo sự thay đổi quá nhanh của anh. “Sao thái độ của anh có thể kém như vậy. Chẳng phải vừa nãy còn chỉ trích tôi không quan tâm đến tiểu Thiến hay sao? Sao bây giờ còn quay sang hỏi chuyện tôi hả?”

“Tôi xin lỗi, là tôi sai! Tôi quá lo lắng cho Sở Thiến nên mới vậy... Chúng ta có thể xuất phát luôn bây giờ hay không?”

Nếu đã biết địa điểm, một giây anh cũng không thể chờ được nữa rồi. Anh muốn chạy ngay đến đó mà cứu người trong lòng ra.

“Đi thôi!”

Liễu Thuần Đình cũng không tính toán với anh nữa, sảng khoái đứng dậy, trong đầu vẫn luôn nghĩ hướng để có thể tiếp cận nơi đó. Nhưng cô đi cứu người lần này cũng không phải cho rằng mình đi cứu một cô gái yếu ớt, mà là nghĩ cho đám người kia có mắt không tròng, bắt nhầm người không nên bắt...

...

“Hừ! Chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng? Tao rất muốn biết nếu mày ở dưới thân tao có phải hay không cũng lớn tiếng như vậy không!”
Không chịu nổi sự chỉ trích của Sở Thiến, Diệp Hoàng Thành cố ý nói ra ý nghĩ dâm tà dơ bẩn trong đầu.

“Vậy sao?”

Sở Thiến ngẩng đầu hừ lạnh. Cô sẽ mở to mắt chờ xem anh có thể làm ra cái bộ dạng gì.

Muốn hủy hoại cô? Cô còn muốn xem hắn làm cách nào để có thể hủy hoại cô được. Lúc trước đã nói qua với hắn rồi. Nay hắn vẫn không biết điều, nên chỉ có thể nói đường xuống suối vàng đang chờ hắn bước vào mà thôi.

“Chúng mày vào đây cho tao!”

Diệp Hoàng Thành chịu không nổi thái độ khinh miệt của cô liền lớn tiếng gọi thủ hạ tiến vào. Hắn nhìn Sở Thiến, cười gian xảo:

“Cách thời gian hẹn còn nhiều, các chú cứ ở trên người cô ta tìm chút thú vui đi.”

“Tìm thú vui trên người tôi?” Sở Thiến thở nhẹ, không thể tin nổi hỏi lại.

Thật hay giả? Là muốn làm chuyện vui với cô? Gần đây cũng không có người để làm thí nghiệm, hiện tại lại có người dâng đến tận cửa không phải là việc vui hay sao... Haha...

Nhưng, tiếng thở nhẹ của cô lại bị Diệp Hoàng Thành coi là tiếng sợ hãi, hắn lại càng thêm đắc ý cười gian:

“Sợ rồi sao? Sợ cũng không còn kịp nữa rồi. Đến khi mày trở thành một thứ dơ bẩn, tao sẽ ném trở lại cho thằng vô dụng Âu Dương Phụ kia. Tao nghĩ người như nó cũng sẽ không để ý đến việc mày đã trở thành người đàn bà dâm đãng như thế nào đâu.

Sở Thiếu nhíu mày, một tia phẫn nộ xoẹt qua khóe mắt.

Họ Diệp kia vừa nói cái gì? Hắn đã muốn làm tổn thương cô, rồi còn muốn làm tổn thương Âu Dương Phụ nữa.

Được lắm! Cô vốn chỉ định chơi đùa bọn họ một chút, thuận tiện giải quyết lũ ruồi bọ quấy nhiễu Ân Long. Nhưng hiện tại thì... Sở Thiến không nghĩ như vậy nữa. Bây giờ cô muốn thay Âu Dương Phụ đòi lại công bằng.

Vừa nghe thấy Diệp Hoàng Thành ra lệnh, một cao một thấp, một gầy một béo lao đến trước mặt cô.

Sở Thiến đang tức giận nhìn thấy họ thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, thân hình nghiêng một cái khiến cho bọn chúng bổ nhào vào khoảng không phía sau.

Thừa dịp bọn chúng bất ngờ, Sở Thiến giấu chiếc kẹp trên tay, sau đó giả vờ không cẩn thận ngã xuống đất, làm cho bọn họ tưởng cô đang luống cuống.

“Haha!” Tao nghĩ mày muốn cầu xin tao rồi.

Diệp Hoàng Thành đang cười vui vẻ, lại không chú ý đến vẻ mặt của cô bình tĩnh không có một chút lo sợ nào.

Hừ! Chút nữa không biết ai quỳ xuống xin ai dừng tay đâu! Sở Thiến cười lạnh.

Gã béo giữ được người Sở Thiến. Là cô cố ý, cố ý ngã xuống thấp hơn nữa. Tên gầy còn lại khẩn cấp mở khóa quần, vẻ mặt như tên quỷ háo sắc thấy phụ nữ.

“Tiểu mỹ nhân, em đừng giãy dụa nữa, nếu không người chịu thiệt sẽ là em đó.”

Sở Thiến khinh mệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn anh:

“Tôi nói cho anh biết. Tôi căn bản không phải là tiểu mỹ nhân mà là đại mỹ nhân.”

Một tiếng tự phụ cất lên, tên đang muốn cởi quần áo của cô đột nhiên thét lên một tiếng, sau đó ngã xuống bên cạnh không ngừng lăn lộn kêu rên.

“Mày đã làm gì?”

Người đang nắm chân Sở Thiến mặt biến sắc hỏi. Lại nhanh tay cầm lấy cây côn gỗ bên cạnh nện thẳng vào người cô.

“Tôi không làm gì!” Lúm đồng tiền của cô như hoa nở trên má, tay dễ dàng đẩy côn gỗ xuống dưới.

“Ái chà! Cái này cũng gọi là vũ khí hay sao, anh dùng đồ chơi hả?” Cô mạnh tay một cái liền làm cho chiếc côn mộc kia gãy làm hai đoạn.

Haha...! Vũ khí đơn giản như vậy cô lâu đã không thấy rồi. Với một cây côn gỗ mà cũng dám đến gần cô hay sao? Suy nghĩ quá đơn giản rồi!

“Mày... Mày...!”

Hai người đàn ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, lại nhìn đầu côn đã gãy mà thở gấp. Bọn chúng ngoài bộ mặt kinh ngạc còn có phần lớn là khiếp sợ.

Sở Thiến xoay người, nhìn kẻ ngu ngốc vừa nãy còn muốn cởi quần áo của cô đang kêu gào lăn lộn dưới đất:

“Với bản lĩnh của anh mà nghĩ có thể cởi đồ của tôi hay sao? Tôi không đem anh ra làm vật thí nghiệm là thì thật lãng phí sự to gan của anh rồi.

Tay Sở Thiến khẽ động. Có thể nhìn thấy trong đó là những hạt tròn tròn nho nhỏ như kẹo. Cô cầm một viên, thẳng tay ném vào góc phòng. Nam nhân không nhừng giãy dụa kia lại càng thêm thảm thiết khóc thét lên.

“Haha... Nói cho các người biết. Ở Đức tôi có làm một thì nghiệm, thí nghiệm về sự đau đớn của con người. À... Thôi! Tôi quên mất trình tự ra sao rồi... Nhưng không sao, tôi cũng có thể giải thích thí nghiệm ấy một chút... Nó nói về cảm giác đau của con người, cho dù một người không một chút tổn thương nào cuối cùng vẫn bị cảm giác đau kích thích mà chết bất đắc kì tử. Các người xem, có phải là thật kì diệu hay không?”

Tuy không hiểu cái cô đang giải thích là gì, Diệp Hoàng Thành vẫn sợ hãi lùi về sau một bước, run run nói:

“Mày... Mày muốn làm gì?”

Sự hoảng sợ tột cùng viết trên khuôn mặt của hắn, hắn đã động đến loại người gì vậy?

“Tôi muốn làm gì ư?” Sở Thiến nhìn hắn cười cười, nụ cười mang theo sự lạnh lùng mà kiều diễm, lại thêm một chút như muốn đẩy người khác vào chỗ chết.

“Tôi đâu có muốn làm gì, chỉ là muốn cho thân thể của bọn chúng cảm nhận một chút thống khổ mà thôi. Một chút như vậy thì đã làm sao?”

“Mày... Mày là loại đàn bà độc ác! Sao mày sao lại có thể làm như vậy?”

Người đàn ông gầy vừa cất tiếng lên án, nhưng ngay lập tức bị cô phản bác lại.

“Ác độc? Tại sao lại ác độc?” Sở Thiến thản nhiên vén tóc lên.

“Tôi cũng không phủ nhận điều đó. Bất quá là ai khiến cho tôi phải làm vậy. Có trách chỉ trách các anh quá ngu ngốc chọc vào người không đáng chọc mà thôi. Tôi đây không phải là Âu Dương Phụ như trước kia ngây ngốc bị các người lợi dụng. Chuyện trước kia tôi đã bỏ qua nhưng lại còn cố tình nhiều lần khiêu khích Ân Long, các người cảm thấy mọi chuyện đều có thể dễ dàng mãi hay sao? Huống chi...?”

Cô dừng lại môt lúc, sau đó lại lạnh lùng nói:

“Lần trước các anh làm bị thương tôi. Hẳn là cũng chưa quên đó chứ?”

“Cái gì? Lần trước là mày đỡ đạn cho Âu Dương Phụ?”

“Đúng vậy! Chính là tôi! Cho nên ông nói xem, bây giờ tôi nên đối xử tốt với ai đây?”

...

Người còn chưa tới nơi, Âu Dương Phụ đã nghe thấy một tiếng hét thê lương phát ra từ bên trong căn nhà hoang. Anh không khỏi rùng mình một cái.

Chẳng lẽ, anh đã tới chậm rồi sao?!

“Sở Thiến... Sở Thiến...!”

Âu Dương Phụ bất chấp cái gọi là bứt dây động rừng liền cuồng loạn gọi tên của Sở Thiến, anh vội vã lao vào căn nhà hoang.

Ngược lại, Liễu Thuần Đình lại chậm rãi đi phía sau, lại còn bất dắc dĩ lắc đầu. Haiz! Đúng là tên này bị điên rồi. Nghe cũng có thể biết giọng kia không phải là giọng của phụ nữ, thì làm sao tiểu Thiến yêu quý của anh xảy ra vấn đề gì chứ. Nếu muốn nói đáng thương, thì cô còn đang suy nghĩ cho kẻ đáng thương bị lấy ra làm vật thí nghiệm kia cơ. Tiếng kêu thất thanh như vậy thì tám phần là rất thê thảm rồi.

Khi vào trong phòng, đập ngay vào mắt Âu Dương Phụ là ba người đàn ông không ngừng lăn lộn cùng khóc thét, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Sở Thiến làm cho anh càng thêm sững sờ trước cửa, thật lâu mới có thể phản ứng lại.

“Đây... Đây là chuyện gì?”

Âu Dương Phụ sốt ruột đi đến bên cạnh Sở Thiến, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Diệp Hoàng Thành đang đau đớn lăn lộn dưới mặt đất, nghe thấy tiếng của Âu Dương Phụ liền nén đau đớn, vẻ mặt dữ tợn gào thét:

“Âu Dương Phụ! Cậu hãy bảo người phụ nữ của mình đưa thuốc giải ra... Đưa ngay ra... A... A... A...

“Thuốc giải?”

Cái gì là Thuốc giải chứ? Hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Ai có thể giải thích cho anh một chút hay không?

“A.. A... Đau quá... Đau qua... Đau chết mất... A..!”

“A... A... Đau quá...”

Tiếng kêu khóc la hét thảm thiết một tiếng rồi một tiếng vang vọng trong ngôi nhà hoang. Âu Dương Phụ chỉ có thể hoài nghi nhìn lại cô gái đang thoải mái cất tiếng cười kia, cất tiếng hỏi:

“Bọn họ như vậy... Là do em làm?”

“Đương nhiên!”

Ai bảo bọn họ không biết thức thời chứ, muốn bắt cô để uy hiếp anh là một chuyện, còn ép cô động thủ, đau đớn thế này là bình thường. Sở Thiến giở thói trẻ con nhìn những kẻ đang lăn lộn bĩu môi, lè lưỡi.

Ánh mắt Âu Dương Phụ phức tạp nhìn Sở Thiến, rồi lại nhìn những người đang khóc thét không ngừng kia. Anh thở dài, cất tiếng:

“Em cho bọn họ thuốc giải đi. Dù sao... Trừng phạt như vậy là đủ rồi. Anh tin bọn họ sẽ không dám làm gì nữa đâu.”

Anh biết mình mềm lòng sau này có thể xảy ra phiền toái, nhưng, anh không thể trơ mắt nhìn bọ họ đau đớn mà khóc thét như vậy. Anh không đành lòng.

“Nhưng là do bọn họ muốn...” Bọn chúng muốn làm nhục anh, muốn hại anh vậy mà anh còn muốn cô buông tha cho bọn chúng?

Hai người lặng im nhìn thẳng vào mắt nhau. Một bên là khẩn cầu, một bên là không thể tin được. Cuối cùng Sở Thiến lại là người thua cuộc. Cô không thể khước từ được ánh mắt khẩn cầu của Âu Dương Phụ, chỉ có thể không cam lòng nhưng cũng phải đưa thuốc giải ra.

Sau khi vứt thuốc giải ra, cô bất đắc dĩ nhìn anh, nói:

“Xong rồi! Đi thôi anh!”

“Ừ! Nhưng...”

Âu Dương Phụ còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn cảnh tượng sau lưng Sở Thiến mà điên cuồng hét lên.

Từ bên ngoài đang chậm chậm đi vào, Liễu Thuần Đình cũng thấy được tình hình phía sau Sở Thiến liền vội vàng mở miệng cảnh báo:

“Thiến! Cẩn thận!”

Pằng!

Một tiếng súng âm trầm vang lên trong không gian, mọi người đều biến sắc. Có người vẻ mặt bất ngờ không thể tin, có người vẻ mặt lại đắc ý.

Không cần tưởng tượng, Sở Thiến cũng biết mình đã bị trúng đạn. Mặt cô ngay lập tức trắng bệch. Cô cố gắng hướng Âu Dương Phụ nói:

“Em đã nói rồi... Em sẽ mãi bảo vệ anh.”

Khóe miệng chảy ra máu tươi, Sở Thiến ngã vào lồng ngực của Âu Dương Phụ.

“Không...!”

Âm thanh vang vọng khắp không gian khiến cho ngay cả chim chóc bên ngoài cũng giật mình tán loạn bay đi. Sắc đỏ mặt trời lặn như màu máu, là màu của sự đau thương tột cùng.

...