Hoa Hồng Tím

Chương: Hoa Hồng Tím Chap 5 - Có Cậu Thật Tốt !!!


Mộ Chỉ Dung nhìn thẳng vào mắt Lục Văn Khải nói: " Trước khi trả lời câu hỏi của các cậu thì các cậu trả lời tôi hai câu hỏi. Thứ nhất, nếu các cậu có khả năng bị ám sát tại sao lại làm quen tôi với Tử Hạ các cậu không sợ những người đó ám sát chúng tôi hay bắt chúng tôi để đe dọa các cậu sao?, thứ hai quan hệ các cậu và Tử Hạ là gì? ".

Lục Văn Khải cười: " Cậu quên một chuyện rồi, trong mỗi Gia Tộc không chỉ có một người con trai đâu mà chúng tôi chỉ là Nhị Thiếu Gia của 5 Gia Tộc thôi, tất cả chúng tôi đều có anh trai là Đại Thiếu Gia đại diện kế thừa Gia Tộc. Chúng tôi được anh trai bảo vệ xóa dấu vết nên không ai biết được thân phận chúng tôi khi ở đây. Tôi sẽ nói thêm cho cậu biết để cậu khỏi thắc mắc lại hỏi chúng tôi, bởi vì thành tích học tập của chúng tôi cao nên được phép nhảy lớp mà không cần tốt nghiệp, chúng tôi đến đây chỉ là tò mò năm cuối cấp như thế nào nên chúng tôi quyết định đi học lại. Còn chuyện Mộc Tử Hạ tôi cũng hơi bất ngờ khi gặp lại cô ấy ngay trong lớp ". Nói tới đây Lục Văn Khải nhìn qua Mộc Tử Hạ: " Cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tôi, chúng tôi từ khi sinh ra đã quen nhau rồi, mẹ cô ấy là bạn thân mẹ tôi, lên 5 tuổi cô ấy cùng ba mẹ chuyển sang nơi khác ở. Từ đó chúng tôi mất liên lạc với nhau". Cậu hài lòng của tôi rồi chứ giờ cậu có thể trả lời câu hỏi chúng tôi.

Mộ Chỉ Dung cười, nụ cười của cô chua xót khiến người khác nhìn vào thấy đau lòng không thôi, đợi một lúc Chỉ Dung mới chậm rãi nói: " Tôi quen Tử Hạ năm lên lớp 10, hồi đó Thời Mỹ Mỹ thấy tôi được thầy giáo ưu tiên hơn được bạn bè quý mến nên ghen tị với tôi, cô ấy bắt đầu tẩy chay đe dọa mọi người rằng nếu như chơi với tôi sẽ bị vạ lây, con người mà gió theo chiều nào thì theo chiều ấy. Lúc đó tôi ngày nào đến lớp cũng bị ức hiếp, đi tới đâu bị dèm pha, xỉ xỏ tới đó, tôi sợ hãi không dám nói cho ba mẹ tôi, ra chơi tôi đều chạy vào phòng âm nhạc ngồi khóc một mình. Bỗng nhiên tôi nghe tiếng đàn piano vang lên, khi ngước lên tôi thấy một cô gái ngồi đánh đàn phong thái cô ấy rất tự tin phóng khoáng, cô ấy ngước nhìn tôi và cười. Hình ảnh đó khắc sâu vào tâm trí tôi, nụ cười cô ấy khiến tôi ấm áp, tôi sợ cô ấy chê cười tôi nên lập tức gục mặt xuống, cô ấy lại bảo: " Hãy ngưỡng mặt lên đừng gục trước trước bất kì ai, cậu sẽ làm rơi chiếc vương miện của mình đấy ". Tôi bất ngờ nhìn cô ấy, lúc đấy trên người cô ấy toát vẻ tôn quý, kiêu ngạo từ tận trong xương cốt, tôi bất giác cười, cô ấy xòe tay nắm lấy tay tôi, khẳng định với tôi: " Từ nay, Mộc Tử Hạ tôi sẽ là bạn của cậu". Từ đó chúng tôi quen nhau, không biết tại sao từ khi tôi làm bạn với cô ấy tôi không bị ức hiếp nữa, không lâu sau đó tôi phát hiện những người ức hiếp tôi đều bị Mộc Tử Hạ đánh tơi tả, lúc đó trong lòng tôi ấm áp, tôi nói với cô ấy rằng: " Có cậu làm bạn thật tốt". Cô ấy dạy tôi rất nhiều điều khiến tôi từ một cô gái thùy mị, nết na trở thành cô gái mạnh mẽ. Nhờ cô ấy mới có tôi ngày hôm nay.

Lục Văn Khải vừa cảm khái vừa nói: " Vậy cậu nhìn chúng tôi ánh mắt như vậy là có ý gì ". 5 người bọn họ nhìn Mộ Chỉ Dung.

Mộ Chỉ Dung bắt đầu khóc, khiến cho năm người con trai lúng túng dỗ dành cô, khóc xong Cô mới bắt đầu kể: " Mộc Tử Hạ giữa năm lớp 10, ba mẹ cô ấy hay thường xuyên cãi nhau sau 1 tháng họ quyết định li dị. Mộc Tử Hạ lúc đó rất buồn cô ấy chạy đến nhà tôi khóc một trận, tôi không biết làm sao chỉ biết ôm cô ấy. Tối hôm đó cô ấy ngủ nhà tôi, đến sáng tôi cùng cô ấy về nhà. Khi đến nơi tôi thấy trong nhà có một người đàn ông ôm mẹ cô ấy. Cô ấy nhìn sang tôi và bảo: " Qua nhà ba tao đi". Nói xong cô ấy chạy ra ngoài, đứng đó một hồi rồi mới bắt đầu đi. Khi đến nhà ba cô ấy, đập vào mắt chúng tôi là cảnh một người phụ nữ lạ đang cầm gậy đánh đứa trẻ nằm co rúm ở dưới đất, mà đứa trẻ đó không ai khác là em trai của Mộc Tử Hạ - Mộc Đình Phong. Tử Hạ thấy vậy liền hét lên chạy lại đẩy bà ấy ngã xuống, cô ấy liền một mạch ôm em trai cô đi bệnh viện, bởi vì không có tiền nên cô ấy gọi mẹ lên trả tiền, Lúc bà ấy lên thấy cảnh đó chỉ biết im lặng mà khóc, trả tiền xong bà ấy bảo dẫn em trai về nhà ba đi bà ấy không thể dẫn thằng bé về nhà được. Mộc Tử Hạ khóc thét, oán hận nói: " Tại sao không được về nhà hả mẹ vì đàn ông đó sao mấy người hiểu cảm giác của con và em không vậy, tại sao các người lại ích kỉ như thế !!". Bà ấy chỉ biết đứng nhìn và nói " Mẹ xin lỗi các con". Nói xong bà ấy kêu Taxi gần đó lên lên xe không đoái hoài gì tới cô ấy. Khi đặt chân vô nhà, ba cô ấy hét lên:"Sao mày lại hỗn mẹ mày như thế hả ". Vì quá bức xúc, lúc đó cô ấy hét lại " Bà ấy không phải mẹ con". Bộp-âm thanh vang lên khuôn mặt của cô ấy sưng lên, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bị ba đánh. Ba Tử Hạ rất thương Tử Hạ nhưng lần này chỉ vì người phụ nữ ấy mà ông ấy đánh Tử Hạ. Em trai cô ấy thấy vậy liền chạy lên phòng tự nhốt mình lại. Còn cô ấy chạy ra khỏi đó, tôi vội đuổi theo đến nơi vắng người cô ấy không nói gì cũng không khóc. Tôi hoảng sợ chỉ biết nói: " Buồn thì mày hãy khóc đi, khóc thật to để quên nỗi buồn hôm nay đi". Cô ấy bỗng òa lên ôm tôi khóc, tôi đưa cô ấy về nhà tôi vì cô ấy không muốn về lại căn nhà họ đã từng ở chung. Nếu ở đó cô ấy sẽ buồn hơn. Nói tới đây Mộ Dung Dung nức nở, âm thanh nghẹn ngào khiến không khí ảm đạm đi.

Đăng bởi: