Thái Giám Võ Đế

Chương 23: Cho ngươi đội nón xanh, cứu sống nhũ mẫu


Đỗ Biến nói: “Ngài nơi này có Bạch Đầu Đan à? Xin phép ta mua lại của ngài.”

Tả Minh cười lạnh nói: “Mua? Ngươi mua được à?”

Đỗ Biến nói: “Bao nhiêu tiền?”

“Một trăm lượng bạc.” Tả Minh nói.

“Cái gì?” Đỗ Biến gần như không thể tin được lỗ tai của mình, lão nhân này hoàn toàn là miệng sư tử mở lớn a.

Bạch Đầu Đan thành bổn là rất cao, nhưng là không cần một trăm lượng bạc a, mười lượng bạc cũng chưa tới. Ở thế giới này một năm miệng nhà một tháng sinh hoạt phí chỉ cần một lượng bạc có thể cam đoan ấm no, tuyệt đại đa số gia đình cả đời đã toàn không đến một trăm lượng bạc.

Tả Minh cười lạnh nói: “Thì một trăm lượng bạc, thích thì mua.”

Rõ ràng ngày chó má, hiện tại lưu cho nhũ mẫu thời gian đã không nhiều lắm, Đỗ Biến thật không có biện pháp từ người thứ hai trong tay bán được Bạch Đầu Đan.

“Được, ta mua.” Đỗ Biến nói.

“Trả thù lao.” Tả Minh nói.

Đỗ Biến đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, toàn thân hắn cộng lại đã gần không đến một tiền bạc.

“Viết giấy nợ có thể chứ?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Tả Minh nói: “Giấy nợ? Bán đứng ngươi đều không giá trị hai mươi lượng bạc, muốn một trăm lượng bạc? Nằm chiêm bao!”

Đỗ Biến nói: “Tên của ta có thể không đến một trăm lượng, thế nhưng Lý Văn Hủy đại nhân nghĩa tử, chẳng lẽ còn không đến một trăm lượng à?”

“Ai biết ngươi có phải hay không a?” Tả Minh nói.

Đỗ Biến nói: “Nếu như ta còn không ra số tiền này, ta thì làm cho ngươi cả đời trợ thủ, ra sao?”

“Đồng ý.” Tả Minh nói, sau đó hướng bên trên người đàn bà xinh đẹp nói: “Đi lấy giấy bút, để cho thằng nhỏ này viết xuống giấy nợ khế ước.”

“Vâng.” Người đàn bà xinh đẹp thướt tha đi vào trong nhà.

Thế này một phụ nhân xinh đẹp tối đa không vượt lên trước ba mươi tuổi, dĩ nhiên hầu hạ thế này một tên thái giám tao lão đầu, biến thành vợ bé của hắn, thật là hoa lài cắm trên bãi cứt trâu.

Tiểu thiếp lấy ra giấy bút, Đỗ Biến vận dụng ngòi bút như bay viết xuống một trăm lượng bạc giấy nợ.

“Mỗi tháng lợi tức năm phần, nếu như trong một tháng không trả lại, thì cho ta làm cả đời trợ thủ.” Lão thái giám Tả Minh nói.

Lợi tức hàng tháng năm phần, so với cho vay nặng lãi còn muốn ác a.

Đỗ Biến cắn răng, đem toàn bộ giấy nợ thêm khế ước viết xong, kí tên theo như dấu tay.

“Vẫn viết chữ rất đẹp.” Tả Minh thu hồi giấy nợ, sau đó đứng dậy hướng bên trong phòng đi tới, làm Đỗ Biến lấy Bạch Đầu Đan. Đan dược đã là bảo bối của hắn, mỗi một ngăn kéo đã khóa khẩn trương, cho nên không để cho tiểu thiếp đi lấy.

Tả Minh rời khỏi tầm mắt sau đó, Đỗ Biến ôm cổ vợ bé của hắn, bay thẳng đến nàng hồng nhuận cái miệng nhỏ nhắn hôn xuống.

Tả Minh tiểu thiếp cả kinh, lập tức quên mất vùng vẫy.

“Lão nhân kia đe doạ ta, ta thì hiện tại trên người ngươi làm cho giờ lợi tức.” Đỗ Biến hung hăng nói, sau đó hướng về phía cô gái này thân thể giở trò.

Cái này xinh đẹp tuyệt trần đàn bà không dám lên tiếng, rất nhanh đã hô hấp dồn dập, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng trong đó lại sóng mắt như nước.

Đỗ Biến tuy rằng cũng là một tiểu thái giám, dù sao cũng là một mỹ thiếu niên, so với Tả Minh cái này tao lão đầu không biết được rồi gấp bao nhiêu lần, bất ngờ không kịp đề phòng xuống, cô gái này bị khiến cho tâm loạn như ma.

“Được rồi, có thể, bị thấy ta thì không muốn sống.” Nàng kia thấp giọng nói, tránh thoát Đỗ Biến chạy trốn tới ngoài ra một gian pha trà phòng đi.

Chờ Tả Minh lúc đi ra, Đỗ Biến hoàn toàn không phóng đãng như trước, thánh khiết như là quân tử vậy, nhìn không chớp mắt, hai tay để thẳng.

“Một phần mười khối, nước ấm hóa giải ăn vào, trong nửa canh giờ độc tính toàn bộ giải.” Luyện đan lão thái giám Tả Minh dùng giấy bản đem một quả Bạch Đầu Đan gói kỹ đưa cho Đỗ Biến nói: “Hiện tại đi ra khỏi nhà của ta.”

Lão nhân gia ông ta ghét nhất anh tuấn nam nhân trẻ tuổi đến gia đình hắn, hận không thể để tiểu thiếp chỉ thấy một người đàn ông như hắn.

“Vâng.” Đỗ Biến thái độ cung kính không thể hơn nhưng trong lòng lại trở về xúc cảm hồi này.

...

Rời khỏi nhà Tả Minh, Đỗ Biến vội vã chạy về ký túc xá, dự định đem Bạch Đầu Đan giao cho nãi phụ mang về nhà cứu nhũ mẫu.

Thế nhưng chờ Đỗ Biến trở lại túc xá thời điểm, nãi phụ Đỗ Trung đã không thấy, dùng cục đá trên mặt đất viết mấy chữ: Thiếu gia, ta lo lắng đi về trước.

Hắn dĩ nhiên không kịp đợi về nhà trước? Có thể hắn nghĩ Đỗ Biến tìm được đại phu sau đó biết cùng đi trong nhà, cho nên hắn ở tại chỗ này chờ cũng không có cái gì dùng, hắn nào biết đâu rằng Đỗ Biến là tuyệt đối không thể rời khỏi học viện một bước.

Nếu như không là hoàn toàn tín nhiệm nãi phụ thái độ làm người, Đỗ Biến gần như đều đã cho là hắn rời khỏi cũng là một cái bẫy.

Làm sao bây giờ? Nên thế nào đem Bạch Đầu Đan đưa đến nhà?

Đỗ Biến đã tìm không được bất luận kẻ nào hỗ trợ, hơn nữa thời gian đã không nhiều lắm, để kéo dài sẽ khiến nhũ mẫu sẽ phải tan hương nát ngọc, đến lúc đó Đỗ Biến là thế nào đều không thể tha thứ mình.
Thế nhưng rời khỏi học viện thì ý nghĩa nguy hiểm, thì rất có thể rơi vào Bạch Xuyên cạm bẫy. Đêm qua ác mộng, rất có thể thì sẽ phát sinh.

Đỗ Biến để cho mình yên tĩnh lại, nhắm mắt lại bắt đầu suy tư.

Nếu như không trở về nhà cứu nhũ mẫu, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Đỗ Biến có thể không chống đỡ hậu quả này?

Đáp án là không thể khác, Đỗ Biến tuy rằng không tính là phẩm đức cao thượng, thậm chí cũng chính cũng tà, nhưng tuyệt đối không phải kết thân người thấy chết mà không cứu được người cặn bã, dù cho biết vùi lấp bản thân ở hiểm cảnh.

Tuy rằng linh hồn của hắn là chuyển kiếp tới Đỗ Biến, nhưng thừa kế thân thể nguyên chủ nhân ký ức và tình cảm.

Nếu như bởi vì một số nguy hiểm còn đối với nhũ mẫu thấy chết mà không cứu được, kia hắn Đỗ Biến chính là súc sinh, không có bộ mặt sống trên thế giới này.

Nếu quyết định nhất định phải cứu nhũ mẫu, như vậy Đỗ Biến có thể hay không kháng lại rời khỏi học viện mang đến mạo hiểm?

Đỗ Biến đem tất cả biến cố, tất cả có khả năng đã nghĩ qua một lần, sau đó cho ra một cái kết luận.

Hắn có thể gánh chịu cái này mạo hiểm, hơn nữa cũng có biện pháp đáp lại. Mặc dù sẽ có nhất định nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Đỗ Biến có thể gánh chịu.

“Rời khỏi học viện sau đó nếu như ta không có bị bắt, đó là đương nhiên không thể tốt hơn. Nếu như ta bị bắt, như vậy Bạch Xuyên coi như khiến chúng ta sớm tiến vào con đường cùng.” Đỗ Biến lẩm bẩm.

Sau đó, hắn bắt đầu cải trang, thậm chí che ở khuôn mặt, giống như một gã tiều phu. Từ hẻo lánh xó lén lút rời khỏi học viện, lấy cho nhũ mẫu Bạch Đầu Đan cứu mạng, đi về nhà trong Quế Lâm phủ thành.

...

Học viện khoảng cách tỉnh thành Quế Lâm có mười mấy, dọc theo con đường này Đỗ Biến không đi đại lộ, chuyên chọn nơi hẻo lánh rậm rạp mà đi.

Ước chừng hơn ba giờ sau đó, hắn cuối cùng gặp được Quế Lâmcửa thành, không khỏi thở nhẹ nhõm một cái thật dài, từ học viện Yêm Đảng đến Quế Lâm thành đoạn đường này thật là nguy hiểm nhất, cũng may bình yên vô sự.

Quế Lâm thành, Quảng Tây hành tỉnh thủ phủ, thành bên trong có ba mươi mấy vạn dân cư, tường thành mười mấy dặm tuần dài, tuy rằng so ra kém Hàng Châu, Tô Châu, Dương Châu, Quảng Châu nhưng coi như là phía nam thành lớn một trong.

Sau khi vào thành, Đỗ Biến cảm nhận được lâu quá không gặp sầm uất. Thế giới này thành phố và Đỗ Biến trong tưởng tượng một dạng, lại không giống nhau.

Giống nhau là bởi vì vẫn như cũ tràn đầy Trung Quốc cổ đại đặc điểm, ví như trang phục, kiến trúc cách thức, thậm chí đường phố phong tình, đều cùng Trung Quốc cổ đại khá tương tự.

Nhưng một nghìn sáu trăm năm trước dị giới năng lượng xâm lấn, hay là cho thế giới này mang đến nhất định biến hóa. Ví như có rất nhiều cây cối động vật Đỗ Biến cũng không nhận ra, thậm chí kiến trúc hình thức cũng có nhất định cải biến, hai bên đường phố làm bằng đá kiến trúc lại thêm nhiều, bất kể là hoa văn trang sức hay là bộ dáng đều mang một chút màu sắc huyền huyễn.

Không chỉ có như vậy, trên đường phố đi lại kiếm khách võ sĩ cũng nhiều hơn rất nhiều, võ đạo quật khởi cũng không phải là một câu lời nói suông, mà là thay đổi toàn bộ thế giới quyền lực cân đối.

Hơn hết Đỗ Biến hoàn toàn không tâm tình đi thể hội thành phố phong tình, nhanh hơn bước chân vội vã chạy về nhà trong đó, bởi vì nhũ mẫu vẫn chờ hắn xuất thủ cứu giúp.

Bằng vào thân thể nguyên chủ nhân bộ óc ký ức, Đỗ Biến tới vào trong nhà, cái này là một tòa tiểu viện tốt.

Mấy năm trước Đỗ Trung cha mẹ mang theo Đỗ Biến và con gái đi tới Quế Lâm phủ, trên người là gần như không có tiền, hoàn toàn dựa vào Đỗ Trung chăn ngựa kiếm tiền, cuộc sống đã từng đặc biệt gian nan, cả nhà phải thuê một căn nhà hai gian nhỏ.

Con gái của nhũ mẫu Đỗ Bình Nhi dáng dấp xinh đẹp, mấy năm trước gả cho Ngô Châu phủ một nhà giàu sang, thành hôn sau đó không ngừng phụ trong nhà cuộc sống mới khá hơn một chút. Trước mắt nhà này sân cũng là Đỗ Bình Nhi lấy 150 lượng bạc cho cha mẹ mua. Tổng cộng có bốn gian phòng và một sân, ở Quế Lâm thành coi như là nhà đẹp.

Thấy cái nhà này, Đỗ Biến trong đầu không khỏi hiện ra Đỗ Bình Nhi khuôn mặt. Nàng lớn hơn hai tuổi so với Đỗ Biến, là một đặc biệt mạnh mẽ lợi hại đàn bà, cũng đã từng là Đỗ Biến thứ nhất tưởng tượng đối tượng. Ở thời kỳ thiếu niên Đỗ Biến mặc dù bình thường bị Bình Nhi ăn hiếp, nhưng quan hệ của hai người cũng đặc biệt thân mật. Nếu như không phải là bởi vì Đỗ Biến vô sinh, Bình Nhi nhất định sẽ biến thành nữ nhân của hắn.

Đi tới Quế Lâm phủ sau đó, một nhà bốn miệng ăn sống nương tựa lẫn nhau. Nhũ mẫu biết rất rõ ràng Đỗ Biến là vô sinh, cũng định đem Bình Nhi gả cho Đỗ Biến, Bình Nhi bản thân cũng nguyện ý. Nhưng mà Đỗ Biến không muốn làm lỡ Bình Nhi cả đời. Cho nên hắn kiên quyết đi học viện Yêm Đảng, một là giảm bớt trong nhà gánh nặng, mà là muốn giải phóng Bình Nhi.

Sau đó có một Ngô Châu phủ công tử tới Quế Lâm phủ làm việc, đối với Bình Nhi nhất kiến chung tình ưng thuận muốn kết hôn nữa. Lúc đó trong nhà thực sự đặc biệt trắc trở, người một nhà ăn nhờ ở đậu không nói, nhà kia chủ nhân thèm nhỏ dãi nhũ mẫu mỹ sắc, vài lần ba lần tới đùa giỡn. Thế là Bình Nhi cắn răng một cái lại đem mình gả cho, sau đó trong nhà cuộc sống cũng tốt hơn.

Nhớ tới Bình Nhi người này, Đỗ Biến trong đầu không khỏi hiện ra rất nhiều hình ảnh thuở thiếu niên. Đây thật là một con gái nóng bỏng to gan, đối với Đỗ Biến đã làm rất nhiều chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Dùng sức lay động đầu, đem nguyên chủ nhân ký ức thuộc về thân thể này hất ra, Đỗ Biến rất nhanh tiến vào phòng bên trong.

“Thiếu gia...” Đỗ Trung tiến lên đón khóc lớn nói: “Màu da của Lệ Nương bắt đầu tái dần, có thể tốt sao? Sợ là nàng không thể.”

Người đàn ông chất phác này hoàn toàn hoang mang lo sợ, nhìn thấy Đỗ Biến sau đó thay đổi túm tay hắn lại, dù cho đã từng Đỗ Biến là cái phế vật điểm tâm nửa điểm tác dụng không có, cái này cũng khiến Đỗ Trung đưa hắn trở thành cứu mạng rơm rạ.

Đỗ Biến vội vàng đi tới trước giường, nhìn thấy nhũ mẫu hô hấp đã đặc biệt yếu ớt, nguyên bản khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy đặn xuất hiện vẻ tái nhợt, đôi môi đã từ thâm chuyển sang xanh, mở ra mí mắt, mao mạch trong tròng trắng mắt tím bầm được lợi hại.

Không sai, tuyệt đối là độc Ngân Mâu.

Đỗ Biến vội vàng lấy ra một trăm lượng bạc mua được Bạch Đầu Đan, cẩn thận từng li từng tí dùng móng tay giữ lại một phần mười, sau đó nói: “Nãi phụ, ngươi đi đổ một chén nước ấm.”

Đỗ Trung vội vàng đổ tới một chén nước ấm, sau đó đôi mắt - trông mong nhìn Đỗ Biến, đem tất cả hy vọng đã ký thác vào trên người tiểu chủ nhân này.

Đỗ Biến đem một phần mười Bạch Đầu Đan để vào trong nước ấm quấy hòa tan, sau khi ăn xong mở miệng nhũ mẫu, đem nước thuốc từng chút một rót vào trong miệng của nàng. Toàn bộ trong quá trình bên cạnh nãi phụ Đỗ Trung ngay cả ngụm lớn hô hấp cũng không dám, gắt gao nhìn chằm chằm chén của Đỗ Biến.

Sau khi hết thuốc, Đỗ Biến cũng khẩn trương nhìn chằm chằm nhũ mẫu sắc mặt, cảm giác được sống một ngày bằng một năm. Mặc dù hắn từ 《 Cơ Sở Lý Luận Luyện Đan Học 》 sách vở trong đó nghĩ tới giải cứu phương pháp, nhưng nhỡ ra nhũ mẫu trong đó không phải độc Ngân Mâu chứ? Nhỡ ra Tả Minh cho cái này Bạch Đầu Đan vô dụng chứ?

Hơn hết Đỗ Biến hiển nhiên quá lo lắng, vừa vặn một khắc đồng hồ sau đó, màu xanh tái trên gương mặt nhũ mẫu bắt đầu rút đi. Sau nửa giờ, đôi môi thâm đen của nàng, màu tím trên tròng trắng cũng bắt đầu phai dần, hô hấp dần dần trở nên có lực.

...

Chú thích của Bánh: Vì khiển trách hành vi lưu manh của Đỗ Biến, mọi người dùng phiếu đề cử đập hắn.