Thái Giám Võ Đế

Chương 36: Nam Hải đạo trường, trọng tài tối cao


Trong buồng xe, một sự yên lặng đáng sợ.

“Đến khi đại thi đấu, ngươi một câu nói cũng không nên thốt ra, bất kể là cầm kỳ thư họa, môn nào ngươi cũng đừng tham gia, không phải cho chúng ta học viện ném người biết à?” Một người thư sinh thái giám phá vỡ vắng vẻ.

Đỗ Biến nhìn hắn sửng sốt, nói: “Ta là người của Sơn Trường, ngươi nhất định phải nói như vậy với ta?”

Lời này vừa ra, sắc mặt đối phương tức khắc biến đổi.

Lúc trước Đỗ Biến đã từng liều mình vì Sơn Trường ngăn đỡ mũi tên, nhưng kế tiếp Sơn Trường cũng không có tỏ ý bất luận cái gì hành động thân thiết, tất cả mọi người cảm thấy Đỗ Biến vận mệnh sẽ không bị cải biến, nhưng ngày hôm nay Sơn Trường dĩ nhiên để cho hắn thế thân Đường Nghiêm, có thể thấy được Đỗ Biến nói không uổng a.

Tức khắc, thái giám thư sinh giáo huấn Đỗ Biến sẽ phải lộ ra nụ cười nịnh nọt, đứng dậy cho Đỗ Biến cúi người chào. Loại chuyện này biến sắc mặt đối với Yêm đảng hoàn toàn là một bữa ăn sáng, muốn thể diện cũng đừng làm thái giám.

Nhưng mà, hắn lại bị thái giám thư sinh cầm đầu kéo lại, nói: “Chúng ta người đọc sách trong lòng có không chịu thua kém, trong cơ thể có cốt khí, tại sao có thể nịnh nọt?”

Lời nói này được chánh nghĩa hoá, nhưng vừa rồi đối mặt Lý Văn Hủy thế nào nửa câu cũng không dám nói thế?

Nhưng thật ra là vị này thái giám thư sinh tâm cơ sâu, đã không có Đường Nghiêm lần này tam đại học phủ thi đấu thử nhất định là phải thua. Mà một khi thua, Lý Văn Hủy tiền đồ cũng sẽ không có, không chỉ Đông Hán vạn hộ chức vị, thậm chí ngay cả học viện Sơn Trường cũng không làm được, đây đối với Yêm đảng tới bảo hoàn toàn là tang quyền nhục đảng, trước một đời Sơn Trường cũng là bởi vì thua tỷ võ cắt 1500 mẫu học điền được phạt đi giữ lăng mộ.

Cho nên bọn họ cảm thấy Lý Văn Hủy sẽ phải tức giận, cần ôm một cái bắp đùi bên ngoài, đó chính là Đường Nghiêm, đây mới thật sự là kim quang đại đạo.

“Đã không có Đường Nghiêm, chúng ta là nhất định phải thua, học viện còn dư lại 4000 mẫu học điền cũng không giữ được.” Cầm đầu thái giám thư sinh nói: “Ta thực sự không cách nào hiểu được Sơn Trường vì sao phải như thế, không bằng sau khi đến Nam Ninh chúng ta đi quỳ xin Sơn Trường thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tiếp tục để cho Đường Nghiêm giải Nguyên dẫn theo chúng ta đi cùng Ly Giang thư viện, Nam Hải tiếp tục chiến đấu.”

Không thể không nói, những người này vì đầu cơ lá gan thật là lớn a, vì nịnh bợ Đường Nghiêm dĩ nhiên nguyện ý bất chấp mạo hiểm lớn như vậy.

...

Phủ Nam Ninh khoảng cách Quế Lâm khoảng chừng 900 dặm, một mạch phong trần mệt mỏi, sơ sơ ba ngày sau mới chạy tới phủ Nam Ninh.

Phủ Nam Ninh tuy rằng không phải tỉnh thành sở tại, nhưng bất kể là trình độ quy mô thành thị hay sầm uất, đã không thua gì Quế Lâm phủ chút nào. Bởi vì Quảng Tây có rất nhiều thế lực địa chủ, lúc trước cũng nhiều lần bạo phát phản loạn, cho nên đã từng có một đoạn thời gian Tổng đốc lưỡng Quảng phủ nơi dùng chân đều Nam Ninh này, mãi cho đến vài thập niên trước mới đi phủ Quảng Châu.

Nam Hải đạo trường ở Nam Ninh thành tây, là một trang viên siêu cấp lớn diện tích hơn vạn mẫu, bên trong trường đua ngựa, binh doanh, vũ khí nhà máy vân vân đầy đủ mọi thứ. Nói là đạo trường, nhưng trên thực tế là trường quân đội cổ đại nghiêng về ở võ học nghề nghiệp.

Quảng Tây dân phong dũng mãnh, cho nên Nam Hải đạo trường bồi dưỡng ra được đệ tử vẫn luôn đặc biệt xuất sắc, vì đế quốc quân đoàn thâu xuất vài phần một trong nhân tài, danh tiếng hoàn toàn lấn át xung quanh hành tỉnh võ viện, thậm chí rất nhiều tỉnh ngoài đem cửa đã cầm đệ đưa đến Nam Hải đạo trường.

Nam Hải đạo trường hoàn toàn là toàn bộ Quảng Tây hành tỉnh kiêu ngạo, là thế lực lớn không một ai có thể trêu chọc được.

Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, đoàn người Lý Văn Hủy mới chạy tới Nam Hải đạo trường cổng, trước tới đón tiếp chính là Nam Hải đạo trường phó Sơn Trường Chu Bưu.

“Xin lỗi Lý Văn Hủy đại nhân, chủ tướng chúng ta đi nghênh đón Ly Giang thư viện Âu Dương Sơn Trường, liền do ta tới đón tiếp ngài, hy vọng ngài không được ghét bỏ chúng ta chậm trễ.” Chu Bưu ngoài cười nhưng trong không vui chút nào.

Hắn đã từng là quân đoàn phương bắc một tên Phó tổng binh, bị hãm hại phía sau lưng ở một chiến sự, cho nên thối lui đến Nam Hải đạo trường làm phó Sơn Trường. Mà trong miệng hắn chủ tướng chính là Nam Hải đạo trường Sơn Trường Chúc Vô Nhai, đã từng là quan tổng binh Quảng Tây, trấn áp địa chủ phản loạn lập được chiến công hiển hách, tư cách đặc biệt cao, địa vị đặc biệt cao.

Lúc này Chúc Vô Nhai đi nghênh đón Ly Giang thư viện Sơn Trường Âu Dương Đàm, mà không tới đón tiếp Lý Văn Hủy, hiển nhiên là có chứa ý khinh thị.

Hơn hết cái này cũng đặc biệt bình thường, quan văn cùng tập đoàn võ tướng tuy rằng cũng có mâu thuẫn, thế nhưng ở đối với Yêm đảng thế lực phía trên đôi bên là có chung lợi ích.

Qua những năm nay, Ly Giang thư viện cùng Nam Hải đạo trường kết phường gài bẫy học viện Yêm Đảng bao nhiêu ruộng đồng? Sơ sơ sáu ngàn mẫu, giá trị hai mươi vạn lượng bạc.

“Ừ, dẫn đường đi.” Lý Văn Hủy thản nhiên nói.

Nam Hải đạo trường phó Sơn Trường Chu Bưu nói: “Ty chức đã chuẩn bị tiệc rượu, vì Lý đại nhân tẩy trần, mời theo cùng ta tới.”

Lý Văn Hủy nói: “Không cần, dẫn chúng ta về phòng.”

“Cũng được.” Chu Bưu thuận sườn núi đưa lừa xuống, căn bản không có bao nhiêu muốn ý muốn đãi tiệc thật tình.

Nhóm người đi tới một cái sân trong Nam Hải đạo trường an định xuống tới, cái này miếng sân ước chừng hơn mười mẫu lớn hơn trăm gian phòng, an bài mấy trăm người dư xài.

Mà Đường Nghiêm tuy rằng không phải là người của Quảng Tây học viện Yêm Đảng, nhưng dù sao cũng là Yêm đảng thành viên, cho nên cũng để ở.

Ở lại sau đó, vài tiểu thái giám lập tức vì Lý Văn Hủy chuẩn bị cơm canh.

Lý Văn Hủy sau khi tắm rửa thay y phục, chính thong thả ung dung mà ngâm chân, một tên Đông Hán võ sĩ vào đây nói: “Đại nhân, Trương Dương Minh tiên sinh cầu kiến.”

Tức khắc Lý Văn Hủy lập tức đứng dậy, thậm chí không để ý tới trực tiếp mặc vào guốc gỗ ra đi nghênh đón, lần này không phải ra vẻ, hắn quả thực từ trong lòng kính trọng vị Trương Dương Minh tiên sinh này.
...

Trương Dương Minh, lần này là trọng tài tối cao (Tài Quyết Giả) của cuộc thi tam đại học phủ.

Hắn là đại sư nổi danh khắp thiên hạ, đại nho chân chính. Cầm kỳ thư họa không cái nào không tinh thông, học thuật trứ tác thịnh hành toàn bộ Đông Á. Hắn bất kể là đi An Nam, Triều Tiên hay là Nhật Bản, đã có vô số kẻ cuồng nhiệt đến đây làm lễ.

Không chỉ có như vậy, hắn vẫn là người duy nhất trăm năm qua thi đậu tam nguyên, bao gồm là giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên. Mặc dù hắn quê quán ở Quảng Tây, thế nhưng hắn lại đi Giang Tô tham gia khoa cử (1), đây chính là tỉnh có mức độ khoa cử ma quỷ. Không có nguyên nhân khác, cũng là bởi vì nơi đó khoa cử khó nhất.

Người này nửa đời trước đơn giản là một truyền thuyết, không đến ba mươi tuổi liền trở thành quan tứ phẩm vương triều Đại Ninh.

Thế nhưng, tuổi già cũng là một bi kịch, bởi vì cải cách cấp tiến đắc tội tập đoàn quan văn cùng tập đoàn võ tướng, ở quan trường nửa bước khó đi. Vừa vặn bốn mươi tuổi thì từ quan, trở về nguyên quán Quảng Tây, ở ẩn chuyên chú học vấn.

Nói đến kỳ quái, lúc hắn làm quan, tập đoàn quan văn dùng tất cả tài nguyên đi công kích hắn, đem hắn tạo thành một tên ác quỷ, thậm chí phái thích khách đi ám sát. Mà sau khi hắn từ quan, những thứ tập đoàn quan văn này lại đem hắn nâng niu làm thánh nhân, là lá cờ đầu trong giới sĩ phu học thuật.

Chính là bởi vì hắn đức cao vọng trọng, hơn nữa cương trực ghét a dua nịnh hót. Cho nên mỗi một giới tam đại học phủ tỷ võ thắng bại đã do hắn phán xử quyết định, ba phương cũng không có bất kỳ dị nghị gì.

“Bái kiến Trương Tế Tửu.” Lý Văn Hủy ngay mặt khom lưng lạy xuống.

“Không dám, không dám.” Trương Dương Minh vội vàng đỡ lấy Lý Văn Hủy, nói: “Ta hôm nay là một người bình dân thẳng thắn, đảm đương không nổi Văn Hủy đại lễ như vậy.”

Lý Văn Hủy lại hành lễ sâu hơn, chân thành tha thiết nói: “Ở Văn Hủy trong lòng, Dương Minh ngài vĩnh viễn cũng là ngọn đèn sáng, là sư phụ của ta.”

Trương Dương Minh nâng dậy Lý Văn Hủy, thở dài nói: “Văn Hủy cũng lớn tuổi, hôm nay cũng có tóc bạc. Nhớ kỹ năm đó ngươi cứu tính mạng của ta khỏi thích khách của Bắc Minh kiếm phái, vẫn chưa tới ba mươi tuổi.”

Bắc Minh kiếm phái, một trong những đối tác võ đạo lớn nhất của tập đoàn quan văn, ở các hành tỉnh khắp thiên hạ đều có sản nghiệp, phú khả địch quốc. Trương Dương Minh đảm nhiệm tri phủ Thái Châu dọn dẹp đầu tiên chính là Bắc Minh kiếm phái trái phép chiếm dụng ruộng đồng, sơ sơ hơn năm ngàn mẫu. Cho nên mới dẫn đến Bắc Minh kiếm phái trực tiếp phái ra thích khách giả trang thành giặc Oa (2) ám sát Trương Dương Minh, nếu không phải Lý Văn Hủy bảo hộ, một lần kia Trương Dương Minh thì đã chết.

“Lần này có Đường Nghiêm đại tài tử tương trợ, so sánh với Văn Hủy là nắm chắc.” Trương Dương Minh cười nói.

“Mời uống trà.” Lý Văn Hủy trước cho đối phương phụng dâng trà nước, sau đó nói: “Đường Nghiêm sẽ không tham gia lần này tam đại học phủ đại tỷ thí.”

Trương Dương Minh cả kinh nói: “Vì sao?”

Lý Văn Hủy nói: “Trước khi lên đường, đối phương đưa ra ép ta nhận Đường Nghiêm làm con nuôi, muốn cho hắn sau này kế thừa Yêm đảng vị trí lãnh tụ đứng đầu, ta cự tuyệt.”

Trương Dương Minh nhướng mày nói: “Thế cục gian nan như vậy, các ngươi Yêm đảng bên trong hao tổn máy móc lại vẫn như thế?”

Lý Văn Hủy nói: “Một khi chưa hết đời không phải như vậy?”

Trương Dương Minh nói: “Nhưng kể từ đó, ngươi thì phải thua không thể nghi ngờ a. Thua trận 1500 mẫu học điền hay là việc nhỏ, mấu chốt là tiền đồ của Văn Hủy ngươi.”

“Biết thời biết vận.” Lý Văn Hủy nói: “Lúc đó tiếp được cái cục diện rối rắm này, ta cũng có chuẩn bị tư tưởng.”

Trương Dương Minh nhớ lại một hồi nói: “Như thế, ta đi khuyên bảo Đường Nghiêm, để cho hắn vô điều kiện giúp ngươi. Hắn xem như một thành viên Yêm đảng, vốn nên phục tùng lợi ích tập đoàn vô điều kiện.”

“Vậy đa tạ.” Lý Văn Hủy không có ngăn cản, thế nhưng trong lòng hắn là việc không đáng lo.

Trương Dương Minh qua tuổi sáu mươi, vẫn ngây thơ ngay thẳng như vậy, Lý Văn Hủy không đành lòng từ chối lòng tốt của hắn.

“Sứ giả, đi mời Đường giải Nguyên qua đây nói chuyện.” Lý Văn Hủy hạ lệnh.

Không lâu sau sau đó, Đường Nghiêm tới nơi.

Đang tới còn có cả bốn thái giám thư sinh tham gia thi đấu kia bốn người thái giám thư sinh, bọn họ thẳng tắp quỳ gối Lý Văn Hủy trước mặt, dập đầu nói: “Vì học viện lợi ích, vì Yêm đảng lợi ích, mời Sơn Trường thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tước quyền tham gia thi đấu của Đỗ Biến, chỉ có Đường Nghiêm giải Nguyên mới có thể dẫn chúng ta đạt được thắng lợi, sau đó Đường Nghiêm mới có thể bảo vệ tôn nghiêm cùng lợi ích học viện Yêm Đảng.”

Bốn người này quả nhiên đọc sách đến nỗi não cũng hỏng, dám to gan lớn mật mượn đà của Trương Dương Minh tại đây đối với Lý Văn Hủy tiến hành thúc ép.

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo:

(1) Ở thế giới của chúng ta, nếu lấy mốc thời gian tương đương với Đại Ninh trong truyện là rơi vào nhà Minh ở Trung Quốc. Ngay thời này, trình độ phát triển văn hóa của Giang Tô cũng đứng hàng đầu tại Trung Quốc. Trong một thời gian dài, Giang Tô là nơi sản sinh một tỷ lệ lớn trạng nguyên trong các kỳ thi khoa cử. Cho nên, khoa cử ở Giang Tô được xem là khó nhất.

(2) Uy khấu hay Oa khấu hay người Oa, phát âm Wokou, dịch nghĩa là “Hải tặc Nhật Bản” trong tiếng Anh, tiếng Việt gọi là Uy Khấu, hay còn gọi là “giặc lùn”, là từ dùng để chỉ cướp biển với nhiều nguồn gốc xuất xứ, đánh phá cướp bóc vùng bờ biển Trung Quốc và Triều Tiên từ thế kỷ thứ 13 trở đi. Ban đầu, Uy khấu gồm chủ yếu binh lính, ronin, thương nhân và những kẻ buôn lậu từ Nhật Bản; Tuy nhiên trong những thế kỷ kế tiếp, phần lớn số cướp biển xuất xứ từ Trung Quốc.