Thái Giám Võ Đế

Chương 41: Cờ vây đoạt giải quán quân, bom nguyên tử thư pháp


Vài lão già ở đây thực sự lại kinh ngạc một lần nữa, hôm qua Đỗ Biến ở mặt cầm nghệ thắng Ninh Vũ vẫn có thể nói là vận khí. Nhưng ngày hôm nay ở mặt kỳ nghệ cũng thắng, vậy cũng là thực lực chân chính.

Vốn tưởng rằng học viện Yêm Đảng phái Đỗ Biến một người xuất chiến là một loại loại khác đầu hàng cùng chống lại, thật không ngờ hắn dĩ nhiên thực sự trâu bò như vậy a.

Sắc mặt của Âu Dương Đàm cùng Chúc Vô Nhai đã đặc biệt khó coi, nếu để cho Đỗ Biến thắng thi đấu hôm nay, cục diện kia cũng có chút nguy hiểm.

“Yên tâm, không có người nào là đối thủ của Trương Dịch Kỷ, Đỗ Biến cũng không phải.” Bên cạnh phó Sơn Trường nói.

Những lời này để cho tất cả mọi người an tâm lại.

Không sai, mặt kỳ nghệ của Trương Dịch Kỷ thật là bất bại, không chỉ có ở Quảng Tây hành tỉnh, thậm chí ở toàn bộ phía nam đã không có người nào là đối thủ của Trương Dịch Kỷ.

Ước chừng mấy năm, Trương Dịch Kỷ chưa bại một lần.

Hơn nữa kỳ nghệ Trương Dịch Kỷ cơ hồ là bẩm sinh mã không phải nỗ lực như những người khác. Mặc kệ ván cờ khó khăn dường nào, Trương Dịch Kỷ cũng giải quyết dễ dàng.

Nếu như nói trình độ thi họa là cần thời gian tích lũy, cờ vây kia hoàn toàn là dựa vào thiên phú. Từ cổ chí kim kỳ vương, kỳ thánh, có bao nhiêu người tầm hai ba mươi tuổi? Nhiều đếm không xuể!

Thậm chí tuyệt đại đa số kỳ vương kỳ thánh trẻ tuổi cũng là bất bại, chỉ khi lớn tuổi tinh lực không còn sung mãn mới nếm mùi vị thất bại.

Mà Trương Dịch Kỷ, chính là một thiên tài như vậy, thiên tài bất bại!

...

Hôm nay trận chung kết sau cùng bắt đầu.

Ai cũng không có nghĩ tới Đỗ Biến dĩ nhiên đến trận chung kết, ngồi đối diện trời sinh danh thủ quốc gia Trương Dịch Kỷ.

Mọi người gần như ngừng thở, nhìn hai người đánh cờ.

Quả nhiên, thế cờ hai người khó hoà giải.

Thế nhưng, một màn hết hồn lại một lần nữa xuất hiện. Đỗ Biến vẫn như cũ không cần bất luận suy nghĩ cái gì, mỗi một lần đã trực tiếp xuống tay, vẫn là mỗi giây chơi cờ.

Hơn hết Trương Dịch Kỷ hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của hắn, thận trọng, nên thế nào xuống thì thế nào xuống.

Một giờ trôi qua, hai canh giờ đã qua, năm canh giờ đã qua...

Thân thể Âu Dương Đàm cùng Chúc Vô Nhai bắt đầu từ từ lạnh như băng, bởi vì cục diện đối với Trương Dịch Kỷ càng ngày càng bất lợi, mà Đỗ Biến này vẫn như cũ không cần bất luận suy nghĩ cái gì, trực tiếp xuống tay.

Hôm nay ván cờ quả nhiên cũng đêm qua tập thử như vậy, không có một bước sai lầm.

Sau sáu canh giờ, quân cờ trong tay Trương Dịch Kỷ thật lâu không thể hạ xuống, đi một bước nhìn vài bước, hắn phát hiện mặc kệ thế nào xuống cũng là thua, không có hi vọng.

“Ai, ta thua.” Trương Dịch Kỷ thở dài một tiếng, hoàn toàn chịu thua.

Toàn tràng đầu tiên là một tiếng rít, sau đó một hồi ồ lên, lộ ra vẻ khiếp sợ hoàn toàn không dám tin.

Đây cũng là một thời khắc vĩ đại đi, thiếu niên kỳ vương rất nhiều năm bất bại, lại bị hạ!

Lúc này mọi người có phải có nên tăng biểu hiện nghiêm túc hay không lên một số để chứng kiến thời khắc này? Vấn đề bộ dáng không nghiêm trang của Đỗ Biến khiến người ta khó lòng mà nghiêm túc a.

Thế nhưng hành động kế tiếp của Trương Dịch Kỷ ngoài Đỗ Biến dự liệu, hắn đứng lên sau đó, hướng Đỗ Biến cúi người chào nói: “Cảm ơn Đỗ huynh, để cho ta thua ván này, để cho ta một lần nữa tìm được cảm giác hạnh phúc khi đánh cờ.”

Đỗ Biến vội vàng thu hồi tất cả thái độ bất cần đời, hướng Trương Dịch Kỷ khom lưng nói: “Cảm ơn Trương huynh, cảm ơn!”

...

Tam đại học phủ thi đấu ngày thứ hai kết thúc, Đỗ Biến thay mặt học viện Yêm Đảng, lại một lần nữa đại hoạch toàn thắng!

Đỗ Biến còn chưa có xuống xong, lập tức bị một đám Yêm đảng võ sĩ nâng lên, liều mạng quăng lên trời

Rõ ràng thật cao hứng!

Những thứ này Yêm đảng võ sĩ mỗi một lần đã hộ tống đội ngũ tới tham gia tam đại học phủ thi đấu, mỗi một lần đã thua đầy bụi đất, mỗi một lần đều bị người châm biếm không ngẩng đầu lên nổi.

Mà lần này cuối cùng thắng, mặc dù khoảng cách thắng lợi cuối cùng còn xa, nhưng đã đủ để cho bọn họ hãnh diện.

...

Trong mật thất Nam Hải đạo trường!

“Ngày mai Đỗ Biến, như luận ra sao cũng không thể thắng.” Âu Dương Đàm như đinh chém sắt nói: “Lý Văn Hủy không thể thượng vị, đây là nhận thức chung của hai phái chúng ta.”

Trừ Chúc Vô Nhai cùng Âu Dương Đàm ở ngoài, trong mật thất còn có hai người khác, Quảng Tây tuần phủ Lạc Văn, tiền thái tử thiếu phó Quế Đông Ương.

“Hai vị đại nhân đức cao vọng trọng, danh tiếng còn hơn sinh mệnh, cho nên ngày mai thư pháp tỷ thí đương nhiên là muốn công chính.” Âu Dương Đàm nói: “Thế nhưng so với cái danh tiếng, ta cảm thấy lợi ích đảng phái càng trọng yếu hơn. Nếu như Trương Nhược Trúc làm lãnh đạo Đông Hán chấp chưởng Yêm đảng, như vậy đôi bên còn có thể có ăn ý, thậm chí giành chung lợi ích. Nếu để cho Lý Văn Hủy cái này mặt lạnh sát thần thượng vị, sau này cuộc sống của mọi người cũng không muốn qua, người này chính là một con chó dữ của bệ hạ, lãnh khốc vô tình, thần ngăn cản sát thần, phật ngăn cản giết phật.”

“Ai...” Lạc Văn gật đầu, nói: “Ta trong lòng hiểu rõ.”

Tiền thái tử thiếu phó Âu Dương Đàm thở dài nói: “Sớm biết rằng ta không nên tới, xem ra là khí tiết tuổi già khó giữ được.”

Âu Dương Đàm nói: “Cũng không hẳn vậy, tiêu chuẩn thư pháp của Thôi Phu cùng quốc hoạ là cực cao. Cái này Đỗ Biến dù cho lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào là toàn tài, cầm nghệ cùng kỳ nghệ như thế được, về mặt trình độ thư pháp và hội họa, cũng rất khó nói.”

Chúc Vô Nhai nói: “Tuy rằng cháu ngoan Thôi Phu nắm chắc, nhưng muốn bảo đảm vạn vô nhất thất. Cho nên thì ta van ngươi hai vị đại nhân.”

Kế tiếp, Chúc Vô Nhai cùng Âu Dương Đàm tiếp tục lạy thật sâu.

“Được rồi, chúng ta đều biết nên làm như thế nào.” Quế Đông Ương nói: “Ngày mai, vị này Đỗ Biến thi ra sao cũng không thắng được.”

...
Mà cùng lúc đó, Lý Văn Hủy cũng cùng Trương Dương Minh tiến hành mật đàm.

Lúc này Lý Văn Hủy đã từ phấn chấn trở nên khẩn trương, bởi vì lúc trước hoàn toàn không có hy vọng thắng, mà lúc này dĩ nhiên khoảng cách thắng lợi gần như vậy, để cho hắn làm sao có thể không khẩn trương vạn phần.

“Đầu tiên, ta đối với Đỗ Biến rất là bất mãn.” Trương Dương Minh phẫn nói: “Hắn kỳ nghệ tiêu chuẩn cao như thế, vì sao hôm qua cùng ta đánh cờ lại giả vờ thua trận? Hắn cái này là không tín nhiệm thái độ làm người của ta.”

Lý Văn Hủy vội vàng lạy xuống nói: “Hắn vẫn một đứa bé, mời Dương Minh công vụ nhất định không được chấp nhặt với hắn.”

Trương Dương Minh nói: “Đương nhiên, mặc dù ta không thích hắn như thế. Thế nhưng ngày mai ta vẫn như cũ biết lo liệu công chính, nếu có người nỗ lực tuẫn tư vũ tệ, ta là nhất định sẽ không bỏ qua.”

Lý Văn Hủy lại một lần nữa cúi lạy thật sâu nói: “Cảm ơn Dương Minh công.”

...

Lúc này Đỗ Biến, không kịp nhận lời chúc mừng, sớm ngủ rồi, khẩn cấp tiến vào mộng cảnh!

Ngày mai thi đấu thư pháp biết đặc biệt gian nan, trình độ thư pháp của Đỗ Biến nhất định là không bằng Thôi Phu Quảng Tây đệ nhất tài tử.

Cho nên hắn muốn thắng, phải như《 Quảng Lăng Tán 》, tạo ra một tuyệt thế danh tác nghìn năm không gặp, trực tiếp đem người đè bẹp, khiến người ta quên trình độ thư pháp của hắn không bằng Thôi Phu, trực tiếp dùng làm tác phẩm giết thật nhanh.

Như vậy trong bao nhiêu năm của Trung Quốc trước kia, đến tột cùng chưa có một bộ tác phẩm thư pháp chấn động sao? Đặt tên là đệ nhất thế gian?

Đương nhiên là 《 Lan Đình Tập Tự 》của thư thánh Vương Hy Chi (1), ở thư pháp giới đây hoàn toàn là bom nguyên tử cấp tác phẩm, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.

Mà rất quan trọng nhất là, thế giới này không có triều Tấn, không có Vương Hy Chi, không có 《 Lan Đình Tập Tự 》. Đỗ Biến đưa cái thư pháp thánh phẩm này đập ra tới, chỉ sợ lực sát thương so với 《 Quảng Lăng Tán 》 còn kinh người hơn a, nếu ai dám bảo《 Lan Đình Tập Tự 》không ra gì, như vậy hắn đại khái sẽ trở thành trò cười của văn nhân tập đoàn.

Cho nên thư pháp thi đấu tuy rằng rất khó, nhưng ngược lại là rất ổn.

Kế tiếp Đỗ Biến chỉ cần liều mạng viết《 Lan Đình Tập Tự 》, lợi dụng não vực gấp mười lần của hắn khai phá, vẽ một nghìn lần, một vạn lần, sau cùng đạt được cùng nguyên bản bút tích thực 99. 9% độ tương tự, thì tuyệt đối tất thắng.

Hơn nữa chỉ cần ở thắng ở trận thư pháp, hội hoa ngày cuối cùng đều không cần thi. Mà hội họa thi đấu đối với Đỗ Biến mà nói, chính xác không có gì nắm chắc.

Bất kể là trúc của Trịnh Bản Kiều (2), hay tôm của Tề Bạch Thạch (3), đã rất khó chắc thắng.

Tác phẩm cấp sát thủ trong lịch sử hội hoạ của Trung Quốc cổ đại phải là 《 Thanh Minh Thượng Hà Đồ 》 (4), nhưng bức tác phẩm này thực sự vẽ quá khó khăn, một đêm mộng cảnh Đỗ Biến là học không nổi, càng không thể nào vẽ đến 99%, cái này dù sao không phải thư pháp.

Hơn nữa quan trọng nhất là, dù cho Đỗ Biến vẽ xuống thì có ích lợi gì?

Thanh Minh Thượng Hà Đồ miêu tả là Biện Lương của Tống triều (cũng chính là phủ Khai Phong) mà ở thế giới này lại không tồn tại cái thành phố này. Một khi không tồn tại, như vậy lực sát thương của bức họa này thì yếu đi rất nhiều.

Cho nên, ngày mai thư pháp nhất định phải thắng, mà cái này 《 Lan Đình Tập Tự 》 cũng nhất định có thể giết thật nhanh toàn bộ.

Quả nhiên, ở trong giấc mộng xuất hiện 《 Lan Đình Tập Tự 》 dấu vết đích thử, cái lão già áo trắng lại một lần nữa xuất hiện, chỉ bất quá khuôn mặt của hắn lại một lần nữa phát sinh biến hóa, dĩ nhiên hình như biến thành hình dạng Vương Hy Chi.

Trong giấc mộng, dưới sự chỉ điểm của lão già áo trắng, Đỗ Biến một lần lại một lần tập vẽ 《 Lan Đình Tập Tự 》.

Mười lần, một trăm lần, hai trăm lần...

Đỗ Biến phát hiện, dù cho thêm nữa chẳng qua là vẽ cũng rất khó a, muốn đạt được 90% độ tương tự rất đơn giản, nhưng thời điểm vượt lên hơn 95% trở lên, thì đặc biệt khó khăn.

Họa bì nan họa cốt a.

Học được 《 Lan Đình Tập Tự 》 ngoại hình vô cùng dễ, nhưng muốn học được tinh thần của nó, thì quá khó khăn.

Đổi thành người thường, căn bản là không học được. May là Đỗ Biến ở trong giấc mộng não vực được khai phá gấp mười lần, hơn nữa có lão già áo trắng cái này dường như là Vương Hy Chi chân thân tự mình giảng giải.

Mỗi một lần giảng giải, Đỗ Biến đều an tĩnh lại, ước chừng lĩnh ngộ thật lâu, một lần nữa viết vẽ.

Ở trong giấc mộng, thời gian trôi qua một ngày lại một ngày, từ sáng đến tối có một ngày.

Đỗ Biến vẽ năm trăm lần, tám trăm lần, một nghìn lần.

Lĩnh ngộ mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...

Hắn vẽ ra 《 Lan Đình Tự 》 y như nguyên bản càng ngày càng cao.

95%, 96%...

Sau cùng, đạt tới 99%!

“Có thể, vậy là đủ rồi, vì không có bút tích thực đối chiếu, ngươi vẽ 《 Lan Đình Tự 》 nhìn qua đã không hề kẽ hở, đã có thể chiến thắng ngươi bất kẻ đối thủ nào.” Lão già áo trắng nói, sau đó hắn trực tiếp biến mất.

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Chương này có nhắc đến quá nhiều nhân vật nổi tiếng, tiện tay tìm hiểu chú thích cho bà con chơi:3

(1) Vương Hy Chi sinh ra trong một gia đình có truyền thống thư pháp vào cuối đời Tây Tấn, lớn lên thời loạn Ngũ Hồ thập lục quốc, gia đình chuyển xuống Giang Nam và làm quan nhà Đông Tấn. Các tác phẩm nổi tiếng là Đề Vệ phu nhân bút trận đồ họa, Bút thế luận, Dụng bút tặc. Ngoài những tác phẩm trên thì tác phẩm nổi tiếng nhất mà ông để lại là Lan Đình tập tự (355), ông cùng một số nhà văn, nhà thơ tụ tập ở núi Cối Kê tại Lan Đình tránh nắng, cùng nhau uống rượu và làm thơ. Khi đó Vương Hi Chi cao hứng, lấy bút lông chuột viết lên giấy lụa, đó chính là tác phẩm Lan Đình. Nội dung:

"Năm Kỷ Sửu, Vĩnh Hoà thứ chín, sắp vào cuối xuân; Cùng họp nhau nơi Lan Đình, phía bắc núi Cối Kê, soạn lễ trừ tà. Quần hiền già trẻ đều đến. Đất ấy có núi cao non xinh; Rừng xanh tốt, trúc vút cao; Thêm suối trong cuộn chảy, lấp loáng bóng đôi bờ. Theo dòng nước uốn lượn có thể thả chén rượu đặt lời thơ. Hết thảy đều chia thứ bậc cùng ngồi. Tuy vắng tiếng đàn sáo ca xang, nhưng một chén rượu, một lời ngâm cũng đủ vui mà bày giải khối tình u uẩn. Ngày hôm ấy trời trong mây lành, gió mát ru êm. Trông theo trời, vũ trụ bao la; Cúi xem đất, muôn loài tươi tốt. Buông lòng cảm hứng theo đôi mắt dõi trông, cũng đủ thích mắt vui tai. Thật sướng lắm thay.

Phàm người cùng người tương hội chỉ là trong thoáng chốc của cuộc đời; Có người khi giao tiếp giữ kín hoài bão bên trong, có người phóng lãng hình hài ký thác lòng mình ra ngoài lời. Khi buông thả, khi nắm giữ; Lúc lặng, lúc mau khác biệt muôn vàn. Tuy vậy mà vẫn lấy làm vui, dầu trong chốc lát, chẳng biết tuổi già đang đến. Rồi khi tự thân mòn mỏi, tâm tình theo sự vật đổi thay, khiến lòng đầy cảm khái. Niềm vui giờ đây trong khoảnh khắc bỗng biến thành vết bụi mờ; Như thế thì lòng ai không luyến tiếc. Huống chi cuộc đời dài ngắn biến hoá, rồi cũng đến lúc tận chung. Người xưa thường nói, việc tử sinh là việc lớn, há chẳng xót xa ư! Mỗi khi xét đến cảm hứng trong văn chương của người xưa rồi cùng hợp lại, thì lòng ta lại vì lời văn mà trỗi mối u hoài không giải rõ được vì sao. Cố khăng cho sống chết như một là chuyện hư dối, lấy cái thọ của Bành Tổ mà so với cái yểu của Thương Sinh là giả vọng. Đời sau nhìn lại nay cũng như nay nhìn lại xưa, cả đều buồn thay!

Vậy đây theo thứ tự các thi nhân mà chép lại; Tuy tuổi tác chẳng đồng, sự việc có khác nhưng lòng hoài cảm thì như nhất. Người sau xem lại, hẳn vì lời thơ mà gợi niềm thương cảm hơn chăng."

(2) Trịnh Bản Kiều là danh hoạ đời Thanh, tên thật là Trịnh Nhiếp. Ông là đại biểu kiệt xuất trong “Dương Châu bát quái”, cả đời thích vẽ trúc, thạch, lan, huệ, dùng bút phóng khoáng sinh động, có tinh thần kiên nhẫn. Về thư pháp ông đem 4 thể chữ chân thảo lệ triện hợp làm một, sáng tạo ra một cách viết riêng độc đáo, tự gọi là “lục phân bán thư”, người đời gọi là “Bản Kiều thể”.

(3) Tề Bạch Thạch còn gọi là Tề Hoàng hay Tề Vị Thanh, tên thật là Tề Thuần Chi. Ông nổi tiếng là một danh họa Trung Quốc với các tác phẩm màu nước linh động đầy sức sống. Những bức tranh của ông là những bức họa về sơn thủy, nhân vật, hoa điểu, động vật. Ông vẽ tranh về những con tôm đạt đến độ siêu phàm nhờ việc nuôi tôm và dành nhiều thời gian để quan sát chúng. Những bức tranh của ông thường được ông viết chữ, làm thơ, khắc dấu triện trên tranh của mình. Tất cả đều được làm rất tỉ mỉ. Vì thế, ông được mệnh danh là bậc đại danh họa “Tam biệt chi tài”.

(4) Thanh minh thượng hà đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường sá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một cuộn giấy dài có kích thước 24,8×528,7 cm.