Thái Giám Võ Đế

Chương 46: Đỗ Biến đại sát khí!


Nhân vật then chốt là Liễu Vô Hoan, tìm được nguyên nhân hắn bỏ quyền, đồng thời để cho hắn cải biến lập trường.

Đỗ Biến lập tức tìm được Lý Văn Hủy nói: “Sơn Trường, chúng ta nhất định phải chú ý Liễu Vô Hoan, hắn rất có khả năng sẽ thay đổi lập trường.”

Lý Văn Hủy sắc mặt tái xanh, cơ mặt run nhè nhẹ nói: “Đã muộn, hai đứa con riêng sinh đôi của Liễu Vô Hoan mất tích.”

Phản ứng của Đông Hán không thể bảo là không nhanh, Lý Văn Hủy gần như trước tiên thì phái người đi bảo hộ Liễu Vô Hoan người nhà, kể cả con riêng. Nhưng vẫn là chậm, vô cùng hiển nhiên quan văn cùng võ tướng tập đoàn đã sớm phòng ngừa chu đáo, sớm đã nhìn chằm chằm người nhà của Liễu Vô Hoan, chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức đem Liễu Vô Hoan con riêng bắt cóc đi.

“Ta đã phái ra hơn một nghìn tên võ sĩ đi tìm kiếm Liễu Vô Hoan con riêng, hơn nữa đem con trai trưởng Lạc Văn bắt lại.” Lý Văn Hủy nói: “Tội danh là công kích triều chính, công kích bệ hạ.”

Đỗ Biến nói: “Nhưng vô dụng đúng không? Lạc Văn tuyệt đối sẽ không cải biến lập trường.”

“Đúng.” Lý Văn Hủy nói: “Quan khi đến mức này, cho phép hi sinh bất kỳ vật gì, ngoại trừ chính hắn, hắn không giống Liễu Vô Hoan quý trọng tính mạng con trai mình như vậy.”

Đỗ Biến nhớ lại một hồi nói: “Sơn Trường, mỗi một kỳ thi đấu tam đại học phủ đều mời Trấn Nam công tước Tống Khuyết đúng không?”

“Đúng.” Lý Văn Hủy nói: “Nhưng Trấn Nam công tước đặc biệt ngạo mạn, trực tiếp cự tuyệt, hợp lại đặt tên là trò chơi trẻ con.”

Đỗ Biến nói: “Ngài mang năm vạn lượng ngân phiếu đi gặp hắn, để cho hắn tới tham gia ngày mai tỷ thí, biến thành tối cao Tài Quyết Giả.”

Lý Văn Hủy nói: “Dù cho hắn tới tham gia, cũng tuyệt đối sẽ không đối với chúng ta có bất kỳ thiên vị, danh dự của hắn vượt xa năm vạn lượng bạc.”

Đỗ Biến nói: “Chỉ cần hắn tới liền có thể, chúng ta cần chính là sự công chính của hắn.”

Lý Văn Hủy nói: “Vậy phải nhờ vào khả năng vẽ của ngươi mà chinh phục Trấn Nam công tước, hắn có thể không thích mấy thứ gió tuyết mưa sa, nước từ trên núi chảy xuống, thậm chí dáng người hào hùng cũng không thích. Nói chung hắn không thích bất kỳ thứ thi hoạ gì, hắn thích nhất là võ đạo, binh pháp.”

Đỗ Biến gật đầu nói: “Vậy ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp sáng tác một bức họa triệt để chinh phục Trấn Nam công tước.”

Lý Văn Hủy gật đầu nói: “Tốt, ta kia lập tức xuất phát, đi phủ Liêm Châu (nay là thành phố Bắc Hải, Quảng Tây) Trấn Nam phủ công tước.”

Dứt lời, Lý Văn Hủy không chút nào đình lại, trực tiếp xuất phát đi ra mấy trăm dặm đến phủ Liêm Châu. Hắn thậm chí không hỏi Đỗ Biến định dùng cái gì vẽ làm chinh phục Trấn Nam công tước, chỉ có trăm phần trăm tín nhiệm.

...

Đỗ Biến lại một lần nữa trở lại gian phòng của mình, suy tính ngày mai vẽ làm ra sao chinh phục cột chống trời phía nam này, Trấn Nam công tước Tống Khuyết.

《 Phú Sơn Xuân Cư Đồ 》 thừa nhận là vô dụng, Tống Khuyết nhất định sẽ không thích. 《 Bách Tuấn Đồ 》 mặc dù có ngựa, thế nhưng hắn vẫn không thích.

Tống Khuyết không thích tất cả những bản vẽ có chứa tính nghệ thuật, muốn tìm được một bức vẽ lấy lòng hắn, cơ hồ là không thể nào, càng chưa nói chinh phục.

Đỗ Biến vắt hết óc, bỗng nhiên mắt chợt sáng ngời!

Có, đó chính là bản đồ của vương triều Đại Ninh cùng với toàn bộ Đông Á, loại bản đồ tường tận mà vừa chính xác.

Bản đồ ở trái đất hiện đại không lạ gì, thế nhưng cổ đại hoàn toàn đặt là lợi khí của quốc gia, một bức bản đồ hoàn chỉnh chính xác cũng đủ làm lễ vật dâng tặng hoàng đế.

Đỗ Biến xem qua cổ đại vẽ bản đồ, thật là đặc biệt thô sơ, hơn nữa có trăm chỗ hở, khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Không chỉ là Trung Quốc, ngày xưa phương Tây cũng vẽ bản đồ giống như vậy.

Mãi cho đến khi kỹ thuật khảo sát đo lường địa lý hiện đại phát triển, bản đồ mới tương đối chính xác. Mà loại bản đồ chi tiết chính xác nhất cần sự đo lường của vệ tinh nhân tạo mới thành hình.

Thì đơn thuần lấy vương triều Đại Ninh mà nói, năm đó Thái tổ hoàng đế vận dụng hơn vạn người, ước chừng dùng ba năm mới vẽ ra một bức có vẻ tương đối giống bản đồ vương triều Đại Ninh, thế nhưng theo Đỗ Biến, cái bản đồ này vẫn vô cùng thô sơ như cũ, không chính xác.

Chỉ cần Đỗ Biến có thể vẽ ra chính xác bản đồ, tuyệt đối là tác phẩm đại sát khí, tuyệt đối cho phép trong nháy mắt chinh phục Trấn Nam công tước Tống Khuyết.

Tiến vào trong giấc mộng, Đỗ Biến lại một lần nữa gặp được cái lão già áo trắng.

Đỗ Biến nói: “Ta muốn một bức bản đồ vương triều Đại Ninh, kể cả các quốc gia Đông Bắc Á, Đông Nam Á, đại dương vân vân, một bức bản đồ chính xác không gì sánh được.”

Lão già áo trắng nói: “Có thể, thế nhưng ngươi muốn ở trong giấc mộng một đêm nhớ kỹ, đồng thời vẽ ra, cực kỳ gian nan vất vả.”

Thừa nhận khó khăn, bản đồ này cũng không phải là nghệ thuật sáng tác, muốn là tuyệt đối chuẩn xác.

Đỗ Biến nói: “Không cần trăm phần trăm chuẩn xác, có 90%, cũng đã đủ chấn động toàn trường.”

Lão già áo trắng nói: “Đây chính là lợi khí quốc gia, cho phép trực tiếp hiến cho hoàng đế, ngươi nhất định phải ở ngoài sáng ngày liền lấy ra tới? Một khi ngươi lấy ra, thì sẽ trở thành lễ vật của Trấn Nam công tước hiến cho hoàng đế.”

Đỗ Biến nói: “Bây giờ đối với ta mà nói, hoàng đế quan tâm vẫn quá mức xa xôi.”

Lão già áo trắng nói: “Đã như vậy, liền cho ngươi.”

Tiếp tục, lão già áo trắng cầm lấy bút lông bắt đầu ở một tờ giấy Tuyên Thành to lớn bắt đầu vẽ bản đồ chi tiết của vương triều Đại Ninh.

Đây là một tác phẩm đặc biệt rườm rà tỉ mỉ, thế nhưng lão già áo trắng vẽ đặc biệt cực nhanh, vừa vặn sau hai canh giờ, thì vẽ xong.
Cái này là bản đồ hoàn mỹ tuyệt đối, mỗi một con đường, mỗi một ngọn núi, mỗi một quận huyện đã rõ ràng, so với bản đồ hiện tại của vương triều Đại Ninh bản đồ không biết tốt hơn bao nhiêu lần, tuyệt đối bản đồ quốc bảo.

Mà Đỗ Biến đem sức mạnh bộ não gấp mười lần khai thác điên cuồng vận chuyển, liều mạng nhớ kỹ mỗi một chi tiết.

Nếu như đổi thành những người khác tới, cho dù có gấp mười lần não vực cũng rất khó nhớ kỹ. Nhưng hắn là đến từ trái đất hiện đại, ở trong đầu sớm đã có bản đồ chi tiết của Trung Quốc. Tuy bản đồ vương triều Đại Ninh cùng Trung Quốc bản đồ không hoàn toàn giống nhau nhưng vẫn có sự tương đối nhất định.

Trong giấc mộng mười canh giờ, gần như tương đương với trong hiện thực chừng mười ngày.

Đỗ Biến liều mạng nhớ bức vương triều Đại Ninh bản đồ trước mặt này, liều mạng tải, nhớ kỹ mỗi một châu phủ, mỗi một huyện. Nhớ kỹ xung quanh quốc gia mỗi một thành phố, nhớ kỹ hình dạng ranh giới châu phủ, nhớ kỹ mỗi một chi tiết biên giới lãnh thổ vương triều Đại Ninh.

Phương diện này dính đến số liệu vượt lên trước mấy nghìn, đổi thành não của người thường, cơ hồ là hoàn toàn không có khả năng nhớ kỹ.

Thế nhưng ở trong giấc mộng, Đỗ Biến não vực gấp mười lần bình thương, mặc dù đặc biệt gian nan, thế nhưng sơ sơ mấy ngày mấy đêm sau đó, Đỗ Biến vẫn đem cả bức vương triều Đại Ninh bản đồ tất cả thuộc làu.

Kế tiếp, sẽ phải ở trong giấc mộng tái hiện cái này bản bản đồ.

Ghi nhớ toàn bộ bản đồ, Đỗ Biến cầm lấy bút lông cao cấp bắt đầu vẽ lần nữa, vì vừa nhớ vừa vẽ nên tốc độ đặc biệt chậm rãi.

Sau khi vẽ bản đồ lần thứ nhất xong đã trôi qua mười hai canh giờ, đương nhiên là mười hai tiếng đồng hồ trong giấc mộng.

Cái này ý nghĩa Đỗ Biến trở lại trong hiện thực vẽ vương triều Đại Ninh bản đồ, cũng sơ sơ cần mười hai tiếng đồng hồ, cái này thực sự quá dài.

Thế là, Đỗ Biến bắt đầu lần thứ hai, lần thứ ba luyện tập.

Lần thứ ba, cuối cùng đem vẽ thời gian rút ngắn đến năm canh giờ, tuy rằng còn có chút dài, nhưng phải còn có thể.

Hơn nữa, hắn dù cho muốn luyện tập nữa cũng không có cơ hội, bởi vì đã đến giờ, mộng cảnh thời gian cũng kết thúc, bên ngoài sắc trời sáng choang.

Cái tiểu thái giám, vừa cẩn thận từng li từng tí đưa hắn tỉnh lại.

“Tiểu chủ nhân, khoảng cách bắt đầu tỷ thí bắt đầu còn không đến hai khắc.” Tiểu thái giám nói. (Tức là hơn 30 phút)

Đỗ Biến liền dậy rửa mặt, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất ăn điểm tâm, đến khi hắn ăn một nửa, Lý Văn Hủy phong trần mệt mỏi bước vào.

Đêm qua mười canh giờ, hắn bôn ba hơn tám trăm dặm, chạy chết mấy con chiến mã, mới từ phủ Liêm Châu đi một qua lại.

“Trấn Nam công tước đáp ứng tới, thế nhưng phải xử lý hết quân vụ mới có thể tới rồi, có thể hay không đúng lúc chạy tới, chỉ nghe theo mệnh trời.” Lý Văn Hủy nói: “Hơn nữa hắn tuyệt đối sẽ không thiên vị bất luận kẻ nào, chỉ cần ngươi vẽ hắn không thích, hắn cũng trực tiếp bỏ quyền.”

Năm vạn lượng bạc, rất có khả năng chỉ có thể mua được Trấn Nam công tước một lần bỏ quyền, giá phải trả thật sự là cao.

Nhưng ngày như vầy lớn đánh cuộc một khi bắt đầu, ba phần dựa vào chính mình, bảy điểm dựa vào thiên ý.

Hơn hết Đỗ Biến vẻ vương triều Đại Ninh bản đồ là đại khí quốc gia, so với phong hoa tuyết nguyệt quốc hoạ đi, tuyệt đối cho phép chinh phục Trấn Nam công, chỉ cần hắn đúng lúc chạy tới, Đỗ Biến tất thắng.

Đỗ Biến thật nhanh ăn xong điểm tâm, đứng dậy đi phòng lớn, tham gia tam đại học phủ thi đấu thử ngày cuối cùng thi đấu, quyết định Lý Văn Hủy vận mệnh, thậm chí Đỗ Biến vận mạng lớn đánh cuộc, chính thức mở ra!

...

“Ta tuyên bố, Quảng Tây hành tỉnh thi đấu tam đại học phủ thi đấu, này thi đấu cuối cùng chính thức bắt đầu!”

Thời khắc quyết định vận mạng của Đỗ Biến cùng Lý Văn Hủy đến!

Đỗ Biến đi tới vị trí của mình, không khỏi hướng Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan nhìn lại một cái, phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt, nét mặt tán loạn, quả nhiên có chuyện.

Lúc này Đông Hán đã phái ra mấy trăm người đi tìm cứu hai đứa con riêng sinh đôi của Liễu Vô Hoan, thế nhưng có thể thành công vẫn chưa biết được. Đỗ Biến trong giấc mộng, cũng không có xuất hiện đứa con riêng nào ở đây.

Cho nên, hy vọng chỉ có thể ký thác vào trên người Trấn Nam công tước, hy vọng hắn có thể đúng lúc chạy tới. Chỉ cần hắn có thể chạy tới, Đỗ Biến tin bản đồ của vương triều Đại Ninh cho phép chinh phục hắn.

Ngày hôm nay Đỗ Biến vẫn như cũ chống mười người, Nam Hải đạo trường cùng Ly Giang thư viện đã phái ra mười tên tuyển thủ tham gia quốc hoạ tỷ thí hôm nay.

Đương nhiên, kỳ thực đối thủ của Đỗ Biến chỉ có một, đó chính là Thôi Phu.

Hơn nữa hôm nay khán giả tới rất nhiều, vụ cược lớn này đã lan truyền khắp toàn bộ thành Nam Ninh, người có mặt mũi gần như đã chạy đến, chính là không muốn bỏ qua trận quyết đấu đỉnh phong này.

Hơn nữa chỉ sau một ngày, danh tiếng Đỗ Biến đã truyền khắp toàn bộ phủ Nam Ninh, đồng thời khuếch tán htoàn bộ Quảng Tây hành tỉnh, dù sao biểu hiện ba ngày của hắn thực sự quá kinh người, hoàn toàn là nghịch thiên quật khởi.

Hôm nay, gần như tất cả mọi người là tới xem tác phẩm của Đỗ Biến, muốn xem hắn biểu hiện kinh diễm thế nào vì đây là khốn cục trước mắt gần như vô giải.

“Leng keng!” Tiếng gõ báo hiệu nổi lên, mọi người chính thức bắt đầu vẽ tranh.