Thái Giám Võ Đế

Chương 60: Sáng tạo kỳ tích đi, nữ chính xuất hiện


Ninh Tông Ngô nói: “Ý của ngươi là muốn cho Đỗ Biến dùng năm tháng hoàn thành tiến độ người ta năm năm học, hơn nữa còn muốn lên top đầu?”

Lý Văn Hủy gật đầu.

Ninh Tông Ngô bèn hỏi: “Xin hỏi Lý Văn Hủy các hạ, đơn thuần võ đạo mà nói, muốn ở học viện Yêm Đảng thi tốt nghiệp vào top 5, cần tiêu chuẩn gì?”

“Thất phẩm võ sĩ.” Lý Văn Hủy nói.

“Đúng, thất phẩm võ sĩ.” Ninh Tông Ngô nói: “Năm đó ngươi bắt đầu từ con số không học võ đạo, tốn bao nhiêu năm mới được thất phẩm võ sĩ?”

“Bốn năm rưỡi.” Lý Văn Hủy nói.

Ninh Tông Ngô nói: “Năm đó thi tốt nghiệp, ngươi Lý Văn Hủy xếp hàng thứ mấy?”

“Số một.” Lý Văn Hủy nói.

Ninh Tông Ngô nói: “Lý Văn Hủy ngươi đã xuất sắc như thế, vẫn còn ước chừng tốn bốn năm rưỡi thời gian. Ta đây đại tông sư khắp thiên hạ, cũng mất khá nhiều thời gian. Ngươi biết ta bắt đầu từ con số không đến thất phẩm võ sĩ, tốn bao nhiêu thời gian?”

“Không biết.” Lý Văn Hủy nói.

“Ba năm, ước chừng ba năm.” Ninh Tông Ngô nói: “Ta tuyệt đối coi như là luyện võ thiên tài đi, ta cũng ước chừng tốn ba năm. Mà ngươi muốn để cho Đỗ Biến năm tháng từ không đến thất phẩm võ sĩ, ngươi đây là đang nằm chiêm bao à? Trời đã sáng, ngươi còn nói mớ gì đấy?”

Theo Ninh Tông Ngô, đây cũng không phải là thiên tài không thiên tài mấu chốt, mà là vấn đề chỉ số thông minh.

Hơn nữa Đỗ Biến vừa rồi cũng nói, hắn mặc dù có thể đủ giải những thứ này nan đề, là bởi vì thần tiên báo mộng báo cho biết. Mà luyện võ thì cần chính là tiến hành theo chất lượng, từng bước từng bước chân.

Hơn nữa dù cho hắn là thiên tài về mặt học vấn, chưa chắc là võ đạo thiên tài, coi như là thiên tài, cũng không thể vi phạm lẽ thường a.

Năm tháng hoàn thành lịch trình người ta bốn năm năm võ đạo? Hoàn toàn là người si nói mộng, mặt trời mọc hướng tây cũng không có khả năng.

Ninh Tông Ngô nói: “Bộ não của Lý Văn Hủy không có nước vào a, vì sao luôn nói mê sảng?”

Lý Văn Hủy xấu hổ cười, hắn đương nhiên biết mình yêu cầu quả thực vô cùng sai lầm. Nhưng Ninh Tông Ngô đã là hy vọng lớn nhất của hắn, giống như là tâm lý hậu thế mua vé xổ số, xác suất một phần triệu biết đâu người trúng là ta?

Ninh Tông Ngô thở dài một tiếng, nói: “Ngươi muốn để cho Đỗ Biến ở môn hạ của ta trong vòng mấy năm biến thành một ngươi xuất sắc võ đạo cao thủ, cái này hoàn toàn cho phép. Thế nhưng ngươi chỉ vì cái trước mắt như vậy, muốn để cho ta đây năm tháng bên trong đưa hắn từ một người bình thường rèn trở thành một ái thất phẩm võ sĩ, ta làm không được, trên thế giới cũng không có ai cho phép làm được, mời trở về đi!”

Ninh Tông Ngô biểu hiện tức giận phi thường, hắn cảm thấy Lý Văn Hủy hoàn toàn làm bẩn sinh lực võ đạo.

Lý Văn Hủy cũng không tức giận, yên lặng nói: “Không thử một chút nhìn làm sao biết?”

Ninh Tông Ngô nói: “Không cần thử, đây hoàn toàn là đang lãng phí thời gian của chúng ta.”

Lý Văn Hủy nói: “Ngài đã đã đáp ứng, chẳng lẽ muốn đổi ý sao?”

Khoảng cách thi tốt nghiệp chỉ có năm tháng, Lý Văn Hủy chỉ có thể một đánh cuộc đến cùng.

Ninh Tông Ngô tức khắc trầm mặc lại, ước chừng một lúc lâu nói: “Võ đạo cuộc thi hạng thứ nhất là cái gì?”

“Lực lượng cùng nhanh nhẹn!” Lý Văn Hủy nói: “Lực lượng mười điểm điểm, nhanh nhẹn mười điểm.”

Trong kỳ thi tốt nghiệp, võ đạo tổng cộng 150 điểm. Trong đó lực lượng cùng nhanh nhẹn cộng lại 20 điểm, bắn cung 30 điểm, võ công 100 điểm.

Lực lượng chương trình học Đỗ Biến đã có thể được tối đa, kế tiếp hắn muốn học tập chương trình học thứ hai chính là nhanh nhẹn.

Ninh Tông Ngô nói: “Đỗ Biến võ đạo tiêu chuẩn cụ thể ra sao?”

Lý Văn Hủy nói: “500 cân lực lượng đã hoàn thành, thế nhưng nhanh nhẹn vẫn là 0.”

Học viện Yêm Đảng võ đạo cuộc thi trong đó đối với lực lượng yêu cầu không cao, lực hai cánh tay vượt lên trên năm trăm cân đều có thể được tối đa.

Thi nhanh nhẹn yêu cầu: Trong một giây đâm ra mười kiếm, đồng thời chuẩn xác trúng mục tiêu mười mục tiêu. Mà mười mục tiêu này là cục đá nằm lơ lửng ở các hướng ngẫu nhiên.

Sở dĩ nói là một giây, là bởi vì những cục đá này sau khi vứt lên trời, một giây sẽ rơi xuống đất.

Luyện lực là môn thứ nhất võ đạo, mà nhanh nhẹn thì là môn thứ hai.

Nói như vậy, chương trình học nhanh nhẹn còn kèm theo gân mạch cùng tinh thần tu tập, cho nên học viện Yêm Đảng cần ước chừng nửa năm hoàn thành chương trình học nhanh nhẹn.

So với luyện lực mà nói, nhanh nhẹn càng hiếm thấy. Nhanh nhẹn cùng huyền khí thức tỉnh, được ca ngợi là hai cánh cửa mấu chốt nhất chương trình học võ đạo.

Đối với thái giám mà nói, sức mạnh không phải quan trọng nhất, bởi vì thái giám dương khí không đủ, sức mạnh trời sinh sẽ không lớn, do đó nhanh nhẹn thì cực kỳ trọng yếu, thậm chí trực tiếp quyết định võ công cao thấp của một tên thái giám.

Cho nên luyện gân cùng luyện lực cộng lại mới ba tháng, mà chương trình học nhanh nhẹn phải ước chừng một học kỳ.

“Đỗ Biến, ngươi qua đây.” Ninh Tông Ngô hô.

Đỗ Biến từ rừng cây chạy tới.

Ninh Tông Ngô tùy tiện lỗ một nhánh cây, lấy tay nhẹ nhàng vuốt, tức khắc vụn gỗ tung toé, cành cây biến thành một nhánh mộc kiếm.

Ông già này võ công rõ ràng cao a.

Ninh Tông Ngô nói: “Ngươi dùng hết toàn bộ tốc độ cùng lực lượng, đi đâm bay về cục đá trên không, chúng ta tới kiểm tra ngươi nhanh nhẹn.”

“Vâng.” Đỗ Biến nói.

Sau đó, tay hắn cầm mộc kiếm, ngừng thở, tập trung tinh thần, bất cứ lúc nào chuẩn bị xuất thủ.

Ninh Tông Ngô chân của nhẹ nhàng trên mặt đất một bước, tức khắc trên trăm cục đá chợt bay lên, ước chừng ba bốn thước cao.
“Bắt đầu!” Ninh Tông Ngô ra lệnh một tiếng.

Đỗ Biến rất nhanh xuất kiếm.

“Kết thúc!”

Thời gian một giây nhanh chóng hết.

Thành tích Đỗ Biến, số nhát kiếm trong một giây đâm ra không trúng một cục đá nào.

Không sai, đây hoàn toàn là tiêu chuẩn một người mới học, thậm chí so với người bình thường còn muốn kém, bởi vì thiên phú nhanh nhẹn của Đỗ Biến là rất thấp.

Ở trước hoả nhãn kim tinh của đại tông sư Ninh Tông Ngô hoàn toàn không giả được.

Ninh Tông Ngô nói: “Người thường muốn phải hoàn thành nhanh nhẹn chương trình học, cần Tinh Thần Lực cùng gân mạch phụ trợ tu tập, ước chừng muốn nửa năm. Ngươi nếu yêu cầu Đỗ Biến ở năm tháng hoàn thành tiến độ năm năm học của người khác, như vậy mỗi một môn hắn cần nhanh gấp mười lần người khác, cho nên hắn hoàn thành chương trình học nhanh nhẹn cần có 18 ngày đúng không?”

Lý Văn Hủy gật đầu nói: “Đúng.”

“Đã như vậy, ta sẽ hắn mười tám ngày.” Ninh Tông Ngô nói: “Mười tám ngày sau, nếu như hắn có thể qua chương trình học nhanh nhẹn tối đa, vậy ta sẽ không tiếc trả giá huấn luyện hắn, giúp đỡ các tối đa qua nhanh nhẹn chương trình học, vậy ta sẽ không kế giá phải trả huấn luyện hắn, giúp đỡ các ngươi hoàn thành cái mục tiêu mộng tưởng hão huyền này vậy. Mười tám ngày sau nếu như hắn không thông qua, vậy ta chỉ có thể để cho hắn rời khỏi, đỡ phải lãng phí thời gian ở đây.”

“Tốt.” Lý Văn Hủy nói: “Ta hứa, ta sẽ trong thời gian ngắn nhất nghĩ cách cứu viện Vương Hoài Tú mẹ con.”

Ninh Tông Ngô nói: “Nếu như thế, vậy ngươi phải đi đi, ta không để lại ngươi. Đỗ Biến ngươi đi theo ta, gặp ngươi một chút những sư huynh khác.”

Dứt lời, Ninh Tông Ngô hướng chùa Liên Hoa đi tới, từ đầu tới đuôi không để cho Lý Văn Hủy bước vào sơn môn một bước.

“Cáo từ.” Lý Văn Hủy khom mình hành lễ.

Tiếp tục, hắn vỗ nhẹ nhẹ một cái lên bả vai Đỗ Biến nói: “Lúc thi tốt nghiệp, ta tới đón ngươi trở lại.”

Đỗ Biến nói: “Nghĩa phụ cẩn thận tất cả nhé.”

Lý Văn Hủy xoay người rời đi. Một lúc lâu sau đó, Đỗ Biến mới tiến vào sơn môn, tiến vào bên trong chùa Liên Hoa.

...

“Vị này chính là Đỗ Biến, sẽ theo ta học một đoạn thời gian, coi là là các ngươi nửa sư đệ.” Ninh Tông Ngô chỉ vào Đỗ Biến nói.

Trong viện, có ba gã thanh niên nam tử đang luyện kiếm.

Một người dáng dấp cực độ đẹp trai, một người dáng dấp dương cương oai hùng, một người dáng dấp đặc biệt bình thường.

“Đỗ Biến?” Gã thanh niên đẹp trai sáng láng ngừng luyện kiếm, hướng Đỗ Biến trông lại hỏi: “Ngươi còn chưa có chết?”

Đỗ Biến cũng rất nhanh đã ở trong trí nhớ tìm thấy nhân vật này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.

Gã đẹp trai khiến người nào cũng đố kỵ gọi là Phương Kiếm Chi, là anh vợ hụt của Đỗ Biến, hắn là anh ruột của người vợ xinh đẹp chưa cưới kia.

Phương Kiếm Chi này, có thể là chân chánh thiên chi kiêu tử.

Hai nghìn năm qua, mỗi một vương triều thế giới này đã đã trải qua hưng thịnh suy vong, ước chừng thay đổi mười ba triều đại. Nhưng mà, lại có mấy lớn danh môn vọng tộc trước sau đồ sộ bất động, dù cho thay đổi triều đại, bọn họ cũng vẫn như cũ sừng sững ở quyền thế đỉnh phong.

Họ Phương ở Hà Bắc, chính là truyền thừa hai nghìn năm hào môn vọng tộc, mà vị này Phương Kiếm Chi là một trong những con trai trưởng của Phương thị gia tộc.

Thôi Phu ở Quảng Tây hành tỉnh coi như là gia thế hiển hách, mà ở Phương Kiếm Chi trước mặt, gia thế này của hắn cũng không coi là cái gì.

Cha của Đỗ Biến Đỗ Hối, không biết bỏ ra nhiều giá phải trả mới thành công cùng Phương thị thông gia, mà trở thành nhà phú quý tiền tuyến của vương triều Đại Ninh.

Đỗ Biến từng là đối tượng khiến toàn bộ thanh niên của vương triều Đại Ninh ghen tỵ đến phát hờn. Bởi vì hắn trở thành con rể của nhà đại phú hộ Phương thị gia tộc, hôn phu của một trong tứ đại mỹ nhân kinh thành Phương Thanh Y. Mà bây giờ những thứ vinh quang nàY, tất cả thuộc về em trai thứ của hắn.

Trước Đỗ Biến sở dĩ sẽ bị lưu vong, có rất nhiều nguyên nhân cũng là bởi vì gia tộc phú hộ nghìn năm Phương thị. So với Đỗ thị gia tộc, Phương thị lại thêm không muốn Đỗ Biến sống trên thế giới này, dù sao hắn có thể đã từng là vị hôn phu Phương Thanh Liên.

“Đây là tên vô sinh... Đỗ Biến?” Vị thanh niên cực kỳ oai hùng cau mày nói.

Gã thanh niên oai hùng có địa vị cực đại, Viên Đình là con của công tước Tấn Bắc Viên Đằng Chi, đệ nhất thống soái quân đoàn phương Bắc ngày nay. Năm đó, cái gã muốn cướp vợ của Lý Uy chính là một thằng anh con chú bác của Viên Đình mà thôi.

Nếu như nói Trấn Nam công tước là cột chống trời của đế quốc ở phía Nam, còn công tước Tấn Bắc chính là trụ cột trấn quốc của đế quốc ở phía Bắc. Luận binh quyền, quyền thế, tiền tài, vị Tấn Bắc công tước đều ở trên Trấn Nam công tước Tống Khuyết.

Cho nên hai vị công tử Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình này, cũng là con em quyền quý nằm trên đỉnh kim tự tháp của Đại Ninh đế quốc.

“Đúng, đây là cái gã vô sinh Đỗ Biến.” Phương Kiếm Chi nói.

Viên Đình che mũi, đối với Đỗ Biến nói: “Rời chúng ta xa một chút.”

Bởi vì có mấy thái giám chút tầng dưới chót đều có tật tiểu không kiểm soát, cho nên trên người sẽ có mùi khai. Thế nhưng Đỗ Biến là không có chút nào, tuyến tiền liệt của hắn không có vấn đề.

Thế nhưng ở trong mắt của Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình, Đỗ Biến cơ hồ là vật không may bẩm sinh.

Mà lúc này, trong căn lầu hoa lệ bên giữa chùa có một khe cửa hé mở, một đôi mắ tràn ngập linh khí liếc về hướng Đỗ Biến.

“Công chúa, đại tông sư dường như mới thu một đồ đệ mới.” Một thị nữ ngây thơ nói.

“Ừ.” Cô gái bên trong lầu tiếp tục đọc sách, không có ngẩng đầu.

Gò má của nàng tuyệt mỹ vô luân, dường như do trời đất tạc ra.