Thái Giám Võ Đế

Chương 67: Kinh diễm đấu thơ, tài hoa loá mắt


Không thể không nói Phương Kiếm Chi làm thơ là cực độ xuất sắc, bất kể là ý cảnh hay câu thơ, cũng là trình độ cao nhất.

Nhất là hai câu cuối cùng, ý cảnh hay lắm, hơn nữa có một loại lưu luyến si mê công chúa, một mình thần thương, có cảm giác buồn bã tiêu hồn.

Vẫn là toàn tràng tĩnh lặng, hình như hoàn toàn say sưa những câu thơ của Phương Kiếm Chi.

Ước chừng một lúc lâu, Quế Đông Ương chợt vỗ bàn một cái nói: “Tốt, thơ hay, thơ hay những năm gần đây khó gặp, phải uống cạn một chén lớn.”

Ngay sau đó, tất cả mọi người vỗ tay ủng hộ, nâng chén uống một hơi.

“Thơ hay, thơ hay...” Lạc Văn lộ ra biểu cảm kinh diễm không gì sánh được nói: “Bài thơ này cùng tiếng đàn công chúa, quả thực là tuyệt phối.”

Công chúa Ninh Tuyết thoáng thưởng thức, bài thơ này quả thực tốt, nhưng cái này là Phương Kiếm Chi hướng nàng công khai bày tỏ, dễ dàng thấy được đây là một bài thơ tình.

Sau khi làm xong câu thơ, Phương Kiếm Chi vẫn như cũ hướng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn công chúa Ninh Tuyết nói: “Công chúa điện hạ, thơ của ta ra sao?”

Ninh Tuyết gật đầu nói: “Hay.”

Phương Kiếm Chi nói: “Vậy ta có một yêu cầu quá đáng, công chúa điện hạ mới vừa nói đây là lần cuối cùng ngài biễu diễn cầm nghệ, sau đó tay của ngài sẽ chỉ cầm kiếm. Ta xin công chúa điện hạ tháo một dây cung trên cổ cầm, đưa cho ta.”

Lời này vừa ra, toàn tràng khẽ chấn động.

Dây đàn cầm tuy rằng không coi là vậy đính ước gì, nhưng nếu công chúa đưa cho nam nhân, bản thân sẽ chứa hàm nghĩa đặc biệt.

Tháo một dây cung, chẳng khác chi người đàn ông tháo xuống một chiếc xương sườn tạo ra người phụ nữ vậy.

Hôm nay Ninh Tuyết nếu đem đàn cầm tháo ra đưa cho Phương Kiếm Chi, mấy ngày sau liền sẽ truyền khắp thiên hạ, tất cả mọi người cho rằng hai người tư định cả đời.

Đôi mắt đẹp của công chúa Ninh Tuyết lộ ra một chút lãnh ý, Phương Kiếm Chi này dĩ nhiên công khai tỏ tình, công khai thúc ép.

Lúc này, trực tiếp từ chối là cách làm tệ nhất.

Ninh Tuyết nói: “Đàn tốt tháo xuống đáng tiếc.”

Tiếp tục, nàng từ bên thân đàn rút ra một con dao găm bằng hoàng kim bí thiết, cầm thân bên trong rút ra một con dao găm, sắc bén hoàng kim bí sắt dao găm, nhỏ bé nhẹ nhàng, trân quý cực kỳ.

“Toàn bộ thanh niên tuấn kiệt Quảng Tây đã ở chỗ này, mở đầu là công tử Phương Kiếm Chi, vậy tất cả mọi người sáng tác một bài thơ, thơ ai hay nhất, ta sẽ đưa con dao này cho người đó.” Ninh Tuyết nói: “Ngày sau nếu như người ấy cầm con dao này đến gặp ra, ta sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của hắn.”

Lời này vừa ra, toàn tràng phấn chấn.

Con dao này tên là Hoàng Kim Tuyết, là vật công chúa Ninh Tuyết đã từng yêu thích nhất.

Mặc dù nàng không có bất kỳ tín vật đính ước, nhưng ở trong lòng mọi người đều có thể hướng phương diện này nghĩ, hơn nữa cũng sẽ hướng phương diện này tạo thế. Cái này dù sao cũng là vật tùy thân của công chúa Ninh Tuyết, nàng cho tới bây giờ cũng không có đưa lễ vật cho bất luận đàn ông nào.

Nàng đưa ra phần lễ vật thứ nhất, đại biểu ý nghĩa không giống người thường.

Quế Đông Ương vỗ tay nói: “Tốt, lễ vật của công chúa điện hạ trân quý không gì sánh được, ở đây các tuấn kiệt trẻ tuổi, các ngươi phải biểu hiện tốt một chút. Dốc hết tất cả tài hoa, sáng tác một bài thơ, tối nay đoạt giải nhất.”

Lạc Văn nói: “Niên kỷ lớn cũng không cần tham gia, công tử Phương Kiếm Chi, công tử Viên Đình, thế tử Ninh Sung Diệu, công tử Thôi Phu, công tử Đường Nghiêm, Đỗ Biến, các ngươi sáu người tham gia, xem thơ của người nào tốt nhất.”

“Vâng.” Sáu người đáp.

Đỗ Biến trong lòng bừng tỉnh, nguyên lai đây chính là nhiệm vụ nhân sinh sơ kiến trong giấc mộng đêm qua.

Đây cũng là nhiệm vụ thứ nhất trong chuỗi nhiệm vụ mục tiêu lấy công chúa Ninh Tuyết, hắn cần nghiền ép ở đây tất cả thanh niên tuấn kiệt, thắng được dao găm Hoàng Kim Tuyết của công chúa Ninh Tuyết. Một khi thành công, hắn sẽ thu được công chúa Ninh Tuyết 15 điểm độ hảo cảm.

Độ hảo cảm một khi đến tối đa một trăm, công chúa Ninh Tuyết sẽ khăng khăng một mực thích hắn, liều lĩnh gả cho hắn, đi theo hắn Đỗ Biến.

Cho nên, kết cục này phải bắt!

Không chỉ là Đỗ Biến, ở đây sáu người tất cả đã hăng hái bừng bừng, đối với lễ vật của công chúa Ninh Tuyết tràn đầy khát vọng.

Ngay sau đó, thiên chi kiêu tử Viên Đình đứng dậy, giơ rượu trong tay nói: “Phương huynh xuất thân từ sĩ phu gia tộc, văn tài hơn người. Mà ta xuất thân từ võ tướng thế gia, thích nhất vật trong chén, làm ngay một bài nâng cốc chúc mừng thơ hiến cho công chúa điện hạ.”

Viên Đình dáng dấp cao to vĩ ngạn, khí thế như kiếm, thật đúng là có cùng khí thế tương tự như Trấn Nam công tước Tống Khuyết. Thân hắn đứng giữa đại sảnh, thật quang mang loá mắt, đoạt tâm thần người.

“Có.” Viên Đình nói: “Mời công chúa uống ly rượu này, để cho ta làm thơ.”

Công chúa Ninh Tuyết bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Tốt!” Viên Đình đọc lên bài thơ của hắn:

“Bạch liên thiên môn dạ bất quan, huyền nữ hà sự trích nhân gian.”

“Vi quân ngũ đấu kim hành lộ, túy sát giang nam thiên vạn sơn.”

(Mèo Thầy Mo tạm dịch:

Cổng trời Bạch Liên đêm bất quan, cớ sao Huyền Nữ đoạ nhân gian

“Vì vua ngũ đấu kim hành lộ, say giết Giang Nam thiên vạn san.” )

“Tốt!” Toàn tràng phấn chấn, liều mạng vỗ tay. Chúc Vô Nhai xem như võ tướng, việc nhân đức không nhường ai mà dùng bảo kiếm đánh mặt bàn.

Bài thơ này đồng dạng là cực độ xuất sắc, hơn nữa tràn ngập khí thế hào hùng, đặc biệt phù hợp thân phận của Viên Đình.

Hơn nữa ở trong thơ, cũng biểu đạt lòng ái mộ đối với công chúa Ninh Tuyết, đồng thời đem nâng niu làm Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm trần. Mà say giết ngàn vạn núi Giang Nam, càng biểu hiện ra công chúa Ninh Tuyết không chỉ có xinh đẹp tuyệt trần mà còn có khí phách phi phàm, vừa thướt tha quyến rũ vừa nuốt chửng sơn hà.

Đỗ Biến coi như là đã nhìn ra, bất luận là Phương Kiếm Chi hay Viên Đình, đã là chân chánh văn võ toàn tài. Hơn nữa tối hôm nay đấu thơ là đã sớm tiếp tục định ra, cho nên Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình cũng đều sớm nghĩ xong rồi, sẽ chờ tối nay biểu hiện.

Thơ của hai vị tuyệt đại song kiêu này, thật là xuất sắc đến cực hạn.

Đỗ Biến chưa bao giờ không dùng ác ý đi phỏng đoán kẻ khác, hai bài thơ này thậm chí cũng không nhất định là bọn hắn tự viết nữa.

Vì Viên Đình ủng hộ có chừng nửa khắc, Chúc Vô Nhai mới nói: “Mọi người giơ ly rượu lên, vì bài thơ tuyệt diệu của Viên Đình công tử uống cạn ly.”

Tức khắc, mọi người nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Kế tiếp, đến phiên thế tử Ninh Sung Diệu của Quế Vương phủ. Vị thế tử khiêm tốn ứng với giờ đến phiên quế Vương thế tử Ninh Sung Diệu làm thơ. Vị này khiêm tốn phiên vương khiêm tốn đứng dậy, nói: “Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình hai người văn võ song toàn, Ninh Sung Diệu kính phục không ngớt. Ta dốt nát, ít học, sẽ không bêu xấu, tự phạt ba chén rượu, xin mọi người thứ tội.”

Dứt lời, quế Vương thế tử Ninh Sung Diệu liên tiếp uống ba ly rượu mạnh, tức khắc khuôn mặt đỏ bừng, không thể ngừng một hồi ho khan.

“Tốt, tốt...” Quế Đông Ương cười nói: “Thế tử khí độ tốt, tửu lượng giỏi.”

Lạc Văn nói: “Vẫn luôn nghe nói thế tử Ninh Sung Diệu khiêm tốn nội liễm, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, xem ra ta Quảng Tây lại muốn ra một đời hiền vương.”

Chúc Vô Nhai cũng theo khích lệ quế Vương thế tử Ninh Sung Diệu, khiến cho hắn lại một lần nữa đứng dậy, hướng mọi người khiêm tốn hành lễ.

Duy chỉ có Đỗ Biến trong lòng một tiếng thở dài, vị thế tử Quế Vương thân là hoàng thất hậu duệ quý tộc, dĩ nhiên đối với quan văn cùng võ tướng tập đoàn nhượng bộ đến tận đây. Cái này đã không chỉ là khiêm tốn, mà là đang trốn tránh, thậm chí là nhu nhược.

Bất quá cái này cũng không kỳ quái, vương triều Đại Ninh phiên vương trừ an hưởng phú quý ở ngoài, cơ hồ là không có bất kỳ quyền lực gì, ngay cả thái ấp của mình cũng không thể ra. Vẫn bị quan viên văn võ cùng với Yêm đảng thế lực giám thị, nói lời khó nghe, địa phương phiên vương đơn giản là lợn nuôi trong nhà.

Cho nên cho tới nay, Quế Vương cũng luôn nhớ về những năm tháng cùng Lý Văn Huỷ tập võ. Hắn không có lựa chọn khác, bằng không hắn tình nguyện đi làm một Thiên hộ vì nước chinh chiến sa trường, cũng không muốn làm một vương gia rãnh rổi được nuôi lên phú quý, nửa điểm quyền lực cũng không có, chí khí không được đền đáp.

Nghe được quế Vương thế tử Ninh Sung Diệu nhượng bộ, công chúa Ninh Tuyết trong lòng đặc biệt thất vọng, thậm chí rất là khó xử.

Bởi vì nàng biết vị anh con chú bác thơ tốt ra sao, cho nên mới phải có vừa rồi đề nghị này. Đến khi mọi người làm thơ hoàn tất, nàng sẽ phán định Ninh Sung Diệu thắng lợi, sau đó đem chủy thủ của mình đưa cho hắn, hai người cũng là thành viên hoàng thất, hơn nữa còn là huynh muội, cho nên Ninh Tuyết tặng cho dao găm Hoàng Kim Tuyết cũng sẽ không mang đến bất luận chuyện xấu gì.

Nhưng mà thật không ngờ Ninh Sung Diệu dĩ nhiên rút lui, điều này làm cho kế hoạch tiếp theo của nàng ra sao? Chẳng lẽ thực sự đem dao Hoàng Kim Tuyết đưa cho ở đây một vị đàn ông à? Lúc đó truyền ra dạng tin đồn gì, đối với nàng danh dự là bực nào tổn hại?

Kế tiếp, đến phiên Quảng Tây giải Nguyên Thôi Phu làm thơ.

Không hề nghi ngờ, thơ hắn là tuyệt đối không thể hướng công chúa Ninh Tuyết bày tỏ tình cảm ái mộ.

Thôi Phu đứng dậy, nhớ lại một hồi, nhìn trăng sáng bên ngoài, hôm nay đúng lúc là mười sáu tháng bảy, trăng sáng chính hình tròn.

Hít một hơi thật sâu, một bài thơ dâng lên.

"Nam ki bắc đấu tiềm quang hoa, giang hán vô thanh lưu tố ba.

Tiểu sinh vu thử hưng bất thiển, hữu nguyệt hữu tửu túy kỷ hà?

Thiên thượng thùy quan tiên cầm phủ, nhân gian na đắc thanh hư phủ?

Thế tình quai dị mỗi biến canh, nguyệt sắc hà thường hữu kim cổ?

Thu phong phiêu phiêu độ không hầu, văn gia vũ gia nhập tự lâu.

Tương kỳ ngoạn thưởng túy chung tịch, khởi tri biệt hữu cùng đồ sầu?

Hồi thủ thiên nhai cố nhân thiểu, bạch lộ thê thê hạ đình thảo.

Dục trì thử ý vấn thường nga, tiên tử bắc khứ vô giai nhân."

(Mèo Thầy Mo tạm dịch:

Nam Ki Bắc Đẩu sáng trời đâu, Giang Hán sóng nổi lặng trôi mau

Tiểu sinh tại đây hứng không cạn, có trăng có rượu say bao lâu

Trời cao ai xem tiên đàn nhạc, trần thế chỉ có phủ Thanh Hư

Thế tình chuyện lạ vẫn thay đổi, trăng sáng sao giờ già vậy đâu?

Gió thu thổi nhẹ đàn không hầu, nhà văn nhà võ vào tự lâu

Tướng kỳ say sưa một đêm cuối, há chi lại biết ngõ cụt sầu

Nhìn lại chân trời cố nhân mất, sương trắng cỏ hoa rét đến đâu

Muốn hỏi Hằng Nga một câu chuyện, tiên tử lên bắc giai nhân đâu.)

Đây cũng là một bài thơ có tiêu chuẩn cực cao, bất quá Thôi Phu chỉ dám ca ngợi công chúa Ninh Tuyết, không thể có nửa điểm bày tỏ. Bởi vì người có thể cạnh tranh công chúa Ninh Tuyết chỉ có Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình, thế nhưng hắn Thôi Phu cũng không cam lòng xem như phối hợp diễn, cho nên làm một bài trường ca, chính là muốn để cho mọi người thấy tài ba của hắn.

Ước chừng một lúc lâu, Quế Đông Ương, Lạc Văn, Âu Dương Đàm đã không có lên tiếng. Không hề nghi ngờ bài thơ của Thôi Phu này là phi thường xuất sắc, nhưng mà bọn hắn không thể uống màu, bởi vì người bọn họ tối nay muốn tâng bốc là Phương Kiếm Chi.

Nhưng mà Phương Kiếm Chi lại bắt đầu vỗ tay, nói: “Thơ hay, thơ hay. Mấy năm nay thơ vịnh nguyệt nghe được không ít, Thôi Phu tay nghề của người là tốt nhất.”

Sau khi Phương Kiếm Chi nói, đám người Quế Đông Ương, Âu Dương Đàm mới ra sức tán thưởng, mặt Thôi Phu có chút vênh váo, chắp tay ngồi xuống. Tối nay hắn tuy rằng không là chủ đạo, nhưng biểu diễn cũng đặc biệt thành công.

Kế tiếp, đến phiên Quảng Đông giải Nguyên, thủ lĩnh tương lai của Yêm đảng trong lòng mọi người Đường Nghiêm.

Không thể không nói, dáng dấp của Đường Nghiêm thật sự tuấn mỹ, luận phong tư với mấy vị quý công tử ở đây, khiến người ta hoàn toàn quên mất thân phận thái giám của hắn.

Đường Nghiêm đứng dậy, nói: “Ba năm trước, công chúa chính tay đâm Mông Cổ vương tử, vì hơn mười người chết vô tội lấy lại công đạo, hào hiệp như vậy, nhân từ như vậy làm cho vãn sinh cảm khái không thôi, cho nên đặc biệt sáng tác một bài thơ.”

Đường Nghiêm bưng ly rượu lên, đọc ra bài thơ của mình:

"Tam niên ma nhất kiếm, long ngâm vị tằng thí.

Kim nhật bả kỳ quân, hà hữu bất bình sự?"

(Mèo Thầy Mo tạm dịch:

Ba năm mài một kiếm, long ngâm chưa từng thử.

Ánh trời chiếu kỳ quân, nào có chuyện bất bình?)

Bài thơ này vừa ra, đôi mắt của công chúa Ninh Tuyết sáng ngời, thậm chí trong lòng Đỗ Biến cũng run lên, gã Đường Nghiêm này lợi hại a.

...

Chú thích của Bánh: Phiếu đề cử hôm nay thiếu nhiều lắm, các huynh đệ không thể như thế, không cần chìm nghỉm mà trang bức đi, Bánh lạy cầu xin.