Thái Giám Võ Đế

Chương 69: Đỗ Biến nghiền ép toàn bộ, công chúa kinh diễm


Công chúa Ninh Tuyết nói: “Đỗ Biến, ngươi nghiêm túc chứ?”

Đỗ Biến gật đầu một cái nói: “Nếu như ta thua, sau này chỗ nào Đường Nghiêm xuất hiện, ta lập tức bò đi chỗ khác.”

Lời này vừa ra, tất cả chắt lưỡi, cái này đánh cuộc lớn.

Thật không ngờ, vốn là tiệc đưa tiễn công chúa, dĩ nhiên trở thành cuộc cạnh tranh thủ lĩnh Yêm đảng tương lai.

Công chúa Ninh Tuyết gật đầu một cái nói: “Tốt.”

Sau đó, công chúa Ninh Tuyết rót một chén rượu, hướng bên trong thả vào một khối băng, đặt ở trước mặt của mình nói: “Có bản lãnh, sẽ tới uống chén rượu này.”

Quế Đông Ương không nói hai lời cầm lấy một cái đồng hồ cát ngược, đến khi hạt cát chảy hết là đúng nửa khắc.

“Choang!” Một tiếng la cất lên, hành trình dùng thơ ca để đè bẹp người khác của Đỗ Biến mở ra.

...

Đỗ Biến hướng công chúa Ninh Tuyết đi ra ngoài bước đầu tiên, sau đó dừng lại, suy tư mấy giây.

Ngẩng đầu nói: “Phương Kiếm Chi ngươi làm thơ là tụng cầm sắt, vậy ta cũng làm một bài thơ tụng cầm, mọi người nghe cho kỹ, có thể vượt lên Phương Kiếm Chi hay không.”

Hít một hơi thật sâu, Đỗ Biến đọc diễn cảm nói: Thơ tên 《 Cẩm Sắt 》

"Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức? Chích thị đương thì dĩ võng nhiên."

(Đây là bài thơ của Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường, dịch nghĩa:

Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây, mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ

Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm, lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên

Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ, ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói

Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng, cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.)

...

Bài thơ này ngâm xong, toàn tràng lại một lần nữa yên tĩnh như chết!

Tất cả trong lòng mỗi người, được cái bài《 Cẩm Sắt 》 của Đỗ Biến triệt để giết thật nhanh!

Mọi người trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu.

Mẹ kiếp, Đỗ Biến, mẹ kiếp mẹ ngươi!

Ở thi đấu tam đại học phủ, ngươi lấy ra khúc nhạc nghìn năm kinh điển《 Quảng Lăng Tán 》, lấy ra thánh phẩm thư pháp nghìn năm không gặp《 Lan Đình Tự 》.

Hiện tại, ngươi lại lấy ra một bài thơ hiếm có kinh điển?

Đây cũng quá... Quá khoa trương a!

Ở đây tất cả mọi người là thành phần tri thức cao cấp, trình độ thưởng thức cực cao. Nếu như cái bài thơ tống biệt vừa rồi của Đỗ Biến là cộng hưởng của sang hèn, thì ở bài Cẩm Sắt này đơn giản là vô cùng kinh diễm, vô cùng hoa mỹ.

Giống như bầu trời xẹt qua sao chổi, ở trên bầu trời đêm rực rỡ không gì sánh được, căn bản không cách nào che giấu.

Bài thơ Phương Kiếm Tịch kia không tồi, nhưng so với bài 《 Cẩm Sắt 》của Đỗ Biến quả thực bị tất sát ngay cả cặn bã cũng không có.

Đại thi hào Lý Thương Ẩn có lối chơi chữ hoa mỹ, quả thật không thể vạch lỗi chỗ nào. Nhất là bài Cẩm Sắt, chỉ cần là phong cảnh của văn minh Hoa Hạ, mặc kệ lúc nào, địa điểm gì lấy ra, cũng chỉ có hiệu quả hạ gục nhanh tiêu diệt gọn.

Bất luận nhà văn nào nghe bài thơ ấy chỉ có một ý niệm trong đầu, bản thân hèn hạ tàm tục.

...

Công chúa Ninh Tuyết sau khi nghe thấy bài thơ liền rơi vào cảnh giới tuyệt vời của câu chữ. Tuy nàng tràn đầy khí thế nghĩa hiệp nhưng trình độ văn hoá cực cao, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự phóng khoáng hoa mỹ của bài thơ này, còn có cảnh giới hư vô mịt mờ sâu xa kia.

Nàng thực sự không thể không nghi ngờ, danh tiếng của Đỗ Biến ở kinh thành không nổi tiếng về tài danh cho lắm, dĩ nhiên lại làm được bài thơ kinh diễm vô song như vậy.

Nhưng mà, Đỗ Biến lại không có cảm giác hạnh phúc trong tưởng tượng, cũng không có giống thi đấu tam đại học phủ như vậy, đầy đủ hưởng thụ được thắng lợi vui vẻ, hắn bắt đầu muốn làm chuyện này là vì cái gì.

Rất nhanh hắn cũng biết tại sao, bởi vì lúc thi đấu tam đại học phủ, bất kể là 《 Quảng Lăng Tán 》 hay 《 Lan Đình Tự 》 hoặc là sau cùng 《 Bản đồ lãnh thổ quốc gia Đại Ninh》, hắn đã bỏ ra tâm huyết cực lớn cùng nỗ lực, mặc dù là dùng mộng cảnh bàn tay vàng, nhưng đó cũng là thành quả nỗ lực một ngày một đêm.

Bởi vì bỏ ra nỗ lực, cho nên lúc thu hoạch thắng lợi mới hạnh phúc, mà bây giờ toàn nỗ lực sao chép không tốn sức bao nhiêu.

Mọi người vẫn không kịp phản ứng, Đỗ Biến đã bước ra bước thứ hai.

Sau đó, hắn hướng ngoài cửa khom người lạy xuống, thầm nghĩ trong lòng: “Đại thần Lý Bạch, 《 Tương Tiến Tửu》của ngài ngay một cái thế giới khác tiếp tục cuống hút tà mị đi, ta thì lấy một bộ phận tới dùng, giết thật nhanh địch nhân trước mắt, bái tạ đại thần.”

Đỗ Biến lại một lần nữa cúi lạy thật sâu.

Sau đó hướng Viên Đình nói: “Ngươi làm thơ là nâng ly chúc tụng đúng không?”

Gương mặt Viên Đình lạnh nhạt gật đầu.

Đỗ Biến nói: “Vậy thì mời các ngươi tới nghe nghe ta cái này bài nâng cốc chúc mừng thơ, thơ tên 《 Tương Tiến Tửu 》.”

Tất cả mọi người vẫn đắm chìm trong bài《 Cẩm Sắt 》 của Đỗ Biến, hoàn toàn bị kinh diễm đến không cách nào tự kềm chế, lúc này Đỗ Biến dĩ nhiên lại muốn làm ra một bài, bọn họ vội vàng tạm rời khỏi cảnh giới hoa mỹ của 《 Cẩm Sắt 》nghe bài thơ thứ hai của Đỗ Biến.

Bất quá ở đây tất cả mọi người không tin, bài thơ thứ hai của Đỗ Biến có thể sánh ngang bài thứ nhất, cái này là hoàn toàn không thể nào.

Tài hoa một người có hạn, ở trong khoảng thời gian ngắn làm ra bài thơ tinh diệu cũng đã không dậy nổi, tuyệt đối không có khả năng làm ra bài thứ hai.

Mà lúc này, Đỗ Biến đã đọc diễn cảm bài thơ thứ hai của hắn.

"Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh."

(Bài Tương Tiến Tửu - Xin Mời Rượu của Lý Bạch - đại thi hào thời Đường, dịch nghĩa như sau:

Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng

Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại

Chuông trống cỗ bàn không đáng quý trọng, chỉ xin được say hoài không muốn tỉnh
Xưa nay các bậc thánh hiền đều không còn tiếng tăm, chỉ có kẻ uống rượu mới để lại tên tuổi)

Không sai, hắn cái này là lấy ra một bộ phận bài《 Tương Tiến Tửu 》 của Lý Bạch (chính xác là hai khổ cách nhau ở giữa bài), bởi vì nguyên văn không thể trong thời gian ngắn có thể xướng ra, còn có tài hoa Đỗ Biến rất khó xứng với cảnh giới nguyên văn.

Mặc dù xa không bằng nguyên văn, nhưng vẫn như cũ kinh diễm không sao sánh được, dùng để tiêu diệt bài thơ nâng ly chúc mừng của Viên Đình trước đó quả thực dễ như trở bàn tay.

Còn bài thơ nâng ly chúc mừng của Viên Đình kia, sớm đã bị nghiền ép được ngay cả đống cặn bã đã không còn.

Lồng ngực mọi người hình như trúng phải một mũi tên!

Bất ngờ không kịp đề phòng, bất ngờ không kịp đề phòng a!

Gần như không có gì chuẩn bị tâm lý, lại một bài thơ kinh diễm hào hùng xuất hiện.

Phương diện câu chữ cùng cảnh giới, quả thực khiến người ta say mê. Nâng ly chúc mừng thiên hạ, thơ thiên hạ nâng cốc chúc tụng, không phải ai cũng có thể sáng tác hay.

Đúng ngay lúc này, mọi người ngay cả thời gian biểu đạt khiếp sợ thời gian cũng không có, bởi vì Đỗ Biến vừa bước ra bước thứ ba.

Sau đó Đỗ Biến lại hướng về trăng sáng phía ngoài cửa, cúi người chào thật sâu lạy xuống.

“Đại thần Tô Thức, 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 của ngài cứ tiếp tục ở một thế giới khác, kinh diễm một thế hệ nữa đi. Ta cũng dùng một bộ phận, giết ngay kẻ địch trước mắt, khấu tạ đại thần Tô Thức.”

Đỗ Biến hướng về phía trăng sáng thở dài đến cùng, sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn về Thôi Phu.

Không biết vì cái gì, Thôi Phu chỉ cảm thấy trên người rét run, một màn thi đấu tam đại học phủ thư pháp cùng hội họa, hình như vừa lập lại.

Cái tên Đỗ Biến này, hình như lại muốn đạp đầu của hắn khiếp sợ bốn phía.

Đỗ Biến cười nói: “Thôi Phu, ngươi làm là thơ trăng sáng đúng không? Nói thật ra, làm được không tệ. Thế nhưng so với thơ trăng của, ta cảm thấy nên cho phép ngươi đem bài thơ kia xé mất, đỡ phải tự rước lấy nhục.”

Lời này vừa ra, Thôi Phu gần như muốn bùng nổ.

Hai bài thơ trước của Đỗ Biến nhà ngươi là cực độ kinh diễm không sai, nhưng bài thơ trăng sáng này của ta cũng là tuyệt đối thượng phẩm, há để ngươi làm bẩn?

“Đỗ Biến, lời nói không chỉ nói được quá tự mãn.” Thôi Phu lạnh lùng nói.

Đỗ Biến nói: “Kia mọi người nghe cho kỹ, thơ trăng sáng của ta tên là《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》.”

"Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng khuyết, kim tịch thị hà niên?

Ngã dục thừa phong khứ, hựu khủng quỳnh lâu vũ, cao xử bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian?

Nhân bi hoan ly hợp, nguyệt âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên."

(Dịch nghĩa:

Trăng sáng có từ bao giờ, cầm chén rượu hỏi trời xanh. Không biết là cung điện trên trời, đêm nay là năm nào?

Ta muốn cưỡi gió đi, lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, nơi cao rét không chịu nổi. Đứng lên múa, bóng trăng theo người, gì vui hơn ở dưới cõi đời.

Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.)

Không sai, Đỗ Biến không có đem tô thức đại thần 《 Thủy Điều Ca Đầu 》 chép xong.

Vì vậy thế giới lưu hành thơ, không lưu hành từ.

Bài từ thứ hai quá trâu bò, thật quá đẹp, hắn không dám chép hết. Còn sự hoàn chỉnh hãy để nó ở một trái đất khác kinh diễm bao thế hệ đi.

Hơn nữa, nếu đem bản hoàn chỉnh của《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 tới cùng những người này đấu thơ? Đám người kia đại khái còn không xứng.

Mặc dù bản《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 này so với nguyên tác quả thực kém không chỉ một đẳng cấp.

Thế nhưng, vẫn là bom nổ cho bài thơ trăng sáng của Thôi Phu như cũ, tan thành mây khói, ngay cả một chút bụi đã sẽ không lưu lại.

Đỗ Biến căn bản cũng không có đợi mọi người kinh diễm cùng chấn động, trực tiếp bước ra bước thứ tư, bởi vì loại đề này để cho lương tâm của hắn đau.

Bởi vì hắn quá biết lực sát thương《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》dù cho chỉ là một bản không trọn vẹn vẫn như cũ.

Cho phép nói như vậy, 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 xuất ra 50% lực sát thương, thì đủ làm cho cả thế giới không dám làm thơ tả trăng nữa

Một bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》, cơ hồ đem tất cả bài thơ về trăng sáng giết chết.

Đi ra bước thứ tư, Đỗ Biến vẫn chỉ suy tư vài giây như cũ, sau đó nhìn phía Đường Nghiêm nói: “Ngươi làm là thơ hiệp khách đúng không? Hơn nữa cũng chỉ có bốn câu, súc tích, tựu như cùng dao găm của công chúa điện hạ Ninh Tuyết vậy.”

Đường Nghiêm gật đầu, hắn đối với bản Hiệp Khách Thi mình làm đặc biệt có tự tin, tuyệt đối là thơ nhất đẳng.

Đỗ Biến nói: “Vậy tới nghe một chút bài《 Hiệp Khách Hành 》của ta, cũng chỉ có bốn câu.”

"Thập bộ sát nhất nhân,

Thiên lý bất lưu hành.

Sự liễu phất y khứ,

Thâm tàng thân dữ danh."

(Dịch nghĩa:

Mười bước giết một người

Cho nên không đi xa ngàn dặm

Làm xong việc rũ áo ra đi

Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng)

Làm xong cái bài Hiệp Khách Hành này, Đỗ Biến đã đi tới trước mặt công chúa Ninh Tuyết, không có chờ đến khi người khác đồng ý, trực tiếp bưng lên ly rượu trên bàn.

Rượu bên trong khối băng đâu chỉ không hòa tan, còn có một hơn phân nửa lơ lửng ở phía trên, ở ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống rực rỡ lấp lánh?

Nhìn đồng hồ cát của Quế Đông Ương vẫn còn phân nửa cát chưa chảy hết.

“Cuộc thi đấu thơ này ta thắng, mọi người không có ý kiến chứ?” Đỗ Biến nói.

Toàn tràng tĩnh lặng không tiếng động.

Đỗ Biến đem rượu ngon uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: “Công chúa điện hạ, dao găm hoàng kim của ngài thuộc về ta, đúng không?”

Lúc này khoảng cách công chúa Ninh Tuyết quá gần, phát hiện ra vẻ đẹp của nàng thực sự khiến người ta có chút không cách nào hô hấp. Nhất là cặp mắt kia, loá mắt như là đá quý, kiên định mà vừa đủ quyến rũ.

Công chúa Ninh Tuyết gật đầu, đứng dậy, đem dao găm hoàng kim hoa lệ ban cho Đỗ Biến.