Thái Giám Võ Đế

Chương 77: Trường thi tranh phong, giẫm lên Thôi Phinh Đình


“Được rồi, bút tích Trần Bình vẫn là vô cùng đặc biệt, ngươi tuyệt đối không thể có kẽ hở.” Đại tông sư nói.

Lập tức, Đỗ Biến lấy ra hai tờ giấy, phía trên phần văn chương mà Trần Bình từng viết.

“Thầy Ninh ngài có thể phân biệt, một bài là Trần Bình viết, bài kia do ta chép không?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Ở trong giấc mộng bản lãnh khác tăng bao nhiêu không biết, thế nhưng bản lĩnh copy Đỗ Biến xưng thứ hai, sẽ không có dám xưng thứ nhất.

《 Lan Đình Tự 》 hắn cũng có thể mô phỏng theo vượt hơn chín mươi chín phần trăm, chớ nói chi là chữ Trần Bình.

Đại tông sư cầm lấy, tỉ mỉ nghiên cứu một phen, đem tờ giấy bên tay trái giơ lên nói: “Cái này là Trần Bình viết.”

Đỗ Biến ngạc nói: “Ngài dĩ nhiên nhận ra?”

Đại tông sư đắc ý cười nói: “Bởi vì tờ giấy này hơi cũ một chút, gừng càng già càng cay đi.”

Đỗ Biến lộ ra nụ cười càng thêm giảo hoạt nói: “Thầy Ninh, kỳ thực hai tờ cũng là do ta viết, chỉ bất quá tờ này cố ý dùng giấy cũ.”

Đại tông sư giả vờ giận lẫy nói: “Dám đùa ta? Cẩn thận ta đánh ngươi.”

Mà ngay tại lúc này, phía ngoài lão bộc nói: “Đại tông sư, thiếu niên kia tỉnh rồi.”

Đại tông sư nói: “Nhóc con, ngươi theo ta cùng nhau đi xem hắn một chút.”

...

Thiếu niên thiên tài Trần Bình tỉnh, vằn vện trên mặt hắn đã càng ngày càng nhiều, hơn nữa người ước chừng sút đi mười cân, nhìn qua đã đặc biệt dọa người.

Lúc này Đỗ Biến chú ý tới, bên người hắn còn có một cô gái xinh đẹp, tầm mười lăm mười sáu tuổi, đặc biệt xấu hổ nhìn thấy có nam tử trẻ tuổi như Đỗ Biến, trước sau cúi đầu nhìn, như là một con thỏ non.

Cái này chính là em gái Trần Song Song của Trần Bình, mấy ngày trước vì cứu tính mạng anh của mình, nàng đem mình bán cho một nhà giàu địa phương làm nô tì, đổi lấy tiền bạc cho anh chữa bệnh, chân chính huynh muội tình thâm.

Lúc này, nàng từ từ cho Trần Bình uống nước mật ong.

Trần Bình hư nhước nhìn thấy Đỗ Biến đi tới, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đôi mắt suy yếu chợt sáng ngời, dĩ nhiên hưng phấn không gì sánh được mà muốn vùng vẫy đứng dậy, khàn giọng hô: “Đỗ Biến đại sư, Đỗ Biến đại sư...”

Đỗ Biến kinh ngạc, thiếu niên này biết mình? Hơn nữa còn kêu là Đỗ Biến đại sư? Hoàn toàn là bộ dạng của fan hâm mộ, nhưng mình không biết hắn a.

“Ngươi biết ta?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Trần Bình kích động nói: “Kỳ thi tam đại học phủ, thầy Long Nham mang theo ta đi quan sát, phong thái của Đỗ Biến đại sư, ta đến nay khó quên.”

Thì ra là thế a!

http://truye
ncUatui.net/Đỗ Biến nói: “Ngươi và Thôi Niên vì sao kết thù kết oán, hãy kể đầu đuôi câu chuyện đi?”

Trần Bình nói: “Ngày đó Long Nham lão sư mang theo ta đi Ly Giang thư viện mượn sách, kết quả nghe được Thôi Niên công kích ngài thậm tệ, chửi rủa, đồng thời nói xấu ngài ở thi đấu tam đại học phủ thắng lợi hoàn toàn là làm bừa, đồng thời còn lý giải bộ phận Yêm đảng càng có tài hoa thì càng chết tiệt, người người ca thán. Ta không cam lòng yếu thế, thì cùng hắn khắc khẩu cãi lại, càng lúc càng gay cấn, cuối cùng giận sôi lên thì lập ra chuyện đánh cuộc. Nếu như Thôi Niên đoạt giải nhất thi viện, ta sẽ quỳ trên mặt đất hô to Yêm đảng hại nước hại dân, người người ca thán. Đỗ Biến hạ lưu vô sỉ, trời tru đất diệt. Nếu như ta đoạt giải nhất thi viện, Thôi Niên sẽ quỳ trên mặt đất hô to Đỗ Biến thiên tài tung hoành, mỗi người đều phải kính trọng.”

Á!

Tức khắc, Đỗ Biến không biết nói gì.

Thật không ngờ, chuyện này đúng là vẫn cùng mình có liên quan. Vị thiếu niên thiên tài Trần Bình này dĩ nhiên là người ái mộ của mình, hơn nữa vì bảo vệ danh dự của mình, mới gặp đại nạn này.

Tức khắc, Đỗ Biến cảm giác được bả vai của mình nặng rất nhiều.

Lúc trước, thay Trần Bình đi tham gia viện thử vẫn chỉ là vì nhiệm vụ, bởi vì có phần thường. Mà bây giờ... Thì biến thành tình cảm trách nhiệm của Đỗ Biến.

Đại tông sư nói qua, mạng của Trần Bình dù cho có thể cứu trở về, dung mạo của hắn cũng sẽ huỷ hoại. Ở vương triều Đại Ninh, người có ngoại hình đáng sợ là không thể tham gia khoa cử, nói cách khác thi viện lần này là cơ hội duy nhất cho Trần Bình thu được công danh.

Lúc trước Đỗ Biến không chú ý thắng thua, mà bây giờ... Đỗ Biến cảm thấy bản thân không thể không thắng.

...

Buổi tối, đại tông sư vì Đỗ Biến dịch dung.

Điểm quan trọng của dịch dung, nằm ngay ở da thú biến dị, mỏng như cánh ve, chuyển động như nước.

Đại tông sư trước tiên lấy khuôn trên mặt Trần Bình, chế tạo ra một phôi mặt nạ thô.

“May là khuôn mặt hai người có năm sáu phần tương tự, bằng không cũng vô pháp dịch dung.” Đại tông sư nói.

Sau đó, đem tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, chuyển động như nước dính vào góc bên mặt.

Rõ ràng kinh ngạc, mặt nạ này không chỉ hoàn toàn gắn liền ở trên mặt Đỗ Biến, hơn nữa dường như xâm nhập vào da vậy.

“Khó chịu à?” Đại tông sư bèn hỏi.

Đỗ Biến nói: “Ngay từ đầu hơi khó chịu, hiện tại đang dần dần được rồi.”

Đại tông sư nói: “Mặt nạ này thoáng khí, kế tiếp ta cần đem từng gốc lông lộ ra khỏi mặt nạ.”

Công việc hao khá nhiều thời gian, gần hai canh giờ sau, đại tông sư đem lỗ chân lông, gốc lông trên gương mặt của Đỗ Biến lộ ra mặt nạ

Kế tiếp là chỉnh sửa lông mày, bảo đảm cùng lông mày Trần Bình giống hệt nhau.

Sau đó sửa chữa hình dáng miệng, thêm vào nốt ruồi trên cổ của Trần Bình, chải kiểu tóc của Trần Bình.

Cuối cùng, đem da nhuộm sang màu vàng vọt, trên mặt làm ra mấy lằn, nhỏ nước thuốc đặc biệt vào mắt khiến cho mắt Đỗ Biến sung huyết ra vẻ bệnh trạng mệt mỏi rã rời.

“Cho dù có mặt nạ cũng rất khó giống hệt nhau, cho nên phải cho ngươi có vẻ thân nhuộm trọng bệnh, như thế giọng khàn khàn, cũng không dễ dàng có kẽ hở.” Đại tông sư nói: “Hơn nữa Thôi thị hạ cổ cho Trần Bình, nhất định là hấp hối, mạng không duy trì được lâu, nếu như ngươi bình yên vô sự đứng ở trước mặt của bọn họ, bọn họ sẽ lấy làm hoài nghi.”

Ước chừng sau ba canh giờ, đại tông sư dịch dung hoàn tất, sau đó đem tới một bên cái gương.

Đỗ Biến vừa nhìn, tức khắc khâm phục không thôi.

Thật sự là giống quá là giống, thật không có sơ hở gì a.

Thật ra thì vẫn là có kẽ hở, nhiều lắm chỉ có tám mươi lăm phần trăm độ tương tự, nhưng tay nghề thần thánh của đại tông sư, dịch dung thành cơ thể mang bệnh trầm kha, bộ dạng sắp gần đất xa trời, liền đem tất cả kẽ hở trám lại hết.

Nhưng mặt nạ này quả nhiên rất cao cấp a, Đỗ Biến có nó, gần như có thêm một gương mặt, một thân phận khác a.

“Thầy Ninh, liệu có người biết có loại mặt nạ này không?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Ninh Tông Ngô lắc đầu nói: “Hẳn không có, cái này ở ngay các nước phương Tây cũng siêu hiếm, người vương triều Đại Ninh sẽ không có ai gặp qua. Toàn bộ những người từ vương triều Đại Ninh đi qua các nước phương Tây, lác đác mà thôi.”

Đỗ Biến lại nói: “Trần Bình là bởi vì ta mới trêu chọc đại hoạ này, ta cảm thấy có trách nhiệm giúp hắn qua thi viện, thi đậu một công danh, đây là hắn cơ hội cuối cùng. Ngài ra lại một đề, lần này ta đem hết toàn lực, xem tài nghệ thật sự đến tột cùng ra sao?”

Ninh Tông Ngô gật đầu nói: “Tốt.”

Kế tiếp, Ninh Tông Ngô vừa ra một cái đề, để cho Đỗ Biến lấy này đề làm một bài văn bát cổ.

Lần này, Đỗ Biến thật là dốc hết tâm huyết, vắt hết óc, sơ sơ dùng hơn ba canh giờ, mới hoàn thành án văn này.

Không hề nghi ngờ, đây đã là cực hạn Đỗ Biến, là tất cả tinh hoa văn chương của hắn.
Đi tới vài ngày, hắn ở trong giấc mộng thuộc mấy nghìn bài bát cổ văn ưu tú, sau đó thông hiểu đạo lí, bản thân tự viết, sau mới có phong cách này.

Đại tông sư sau khi xem nói: “Quả thực so với trước thêm xuất sắc không ít, xác suất qua thi viện đề thăng tới sáu thành.”

Đỗ Biến khổ sở nói: “Vô vọng thủ khoa đúng không?”

Đại tông sư gật đầu một cái nói: “Hoàn toàn không hy vọng.”

Đỗ Biến nói: “Trình độ này, ở thi tốt nghiệp môn quốc học học viện Yêm Đảng, có thể được mấy điểm?”

Đại tông sư nhớ lại một hồi nói: “Thi tốt nghiệp quốc học ở học viện Yêm Đảng nhất định là so ra kém khoa cử thi viện, cho nên bài văn này có thể được tám mươi điểm.”

Đỗ Biến nói: “Không có khả năng hạng nhất đúng không?”

Đại tông sư lắc đầu nói: “Hoàn toàn không có khả năng, Đường Nghiêm là Quảng Đông giải Nguyên, bát cổ văn của hắn, vượt xa ngươi không chỉ một cấp bậc.”

Hôm nay, Đỗ Biến coi như là biết cực hạn của hệ thống Mộng Cảnh ở nơi nào.

Vẽ không có vấn đề, ký ức không có vấn đề, thế nhưng viết văn, thậm chí kể cả đánh đàn, chơi cờ vây loại này cần mấy năm, vài chục năm công phu gì đó, ở trong giấc mộng cũng không có khả năng một lần là xong.

Cho nên Đỗ Biến muốn dựa vào mộng cảnh trong khoảng thời gian ngắn, đem mình biến thành đỉnh cấp cao thủ bát cổ văn, ở đoạt giải nhất trong thi viện là hoàn toàn không thể nào.

Cho nên, bằng vào tiêu chuẩn của hắn, muốn đoạt giải nhất ở thi viện, đánh bại Thôi Niên, coi như vô vọng.

Cho nên, chỉ có thể chờ mong kỳ tích khác.

Đại tông sư nói: “Tận lực là tốt rồi, không nên cưỡng cầu.”

Ngày kế, Đỗ Biến dịch dung thành thiếu niên thiên tài Trần Bình rời khỏi chùa Liên Hoa, đi Quế Lâm tham gia thi viện.

Phải đi ba ngày đường, mới có thể đến Quế Lâm phủ.

...

Quế Lâm phủ, bên trong biệt viện nhà họ Thôi.

“Đầu óc ngươi nước vào à? Dĩ nhiên cùng dạng thấp kém đi đánh cuộc?” Thôi Phinh Đình lạnh giọng nói: “Ngươi có thân phận gì? Hắn Trần Bình là thân phận gì? Cùng người như thế thách thức, dù cho thắng, cũng bôi nhọ thân phận.”

Thôi Phinh Đình này quả nhiên dáng dấp diễm lệ, hơn nữa vóc người nóng bỏng, bởi vì quanh năm luyện võ, vẻ đẹp tràn đầy lực đàn hồi, tuyệt đối siêu cấp đại mỹ nhân triệu người có một.

Mà Thôi Niên này, là một thiếu niên tuấn mỹ hơi có chút gầy yếu, ánh mắt tràn đầy quật cường cùng vẻ tự đắc.

“Làm sao ta có thể thất bại?” Thôi Niên nói.

Thôi Phinh Đình nói: “Ngươi chớ xem thường Trần Bình, hắn tuy rằng xuất thân hèn mọn, nhưng tài hoa hoàn toàn không thua gì ngươi, ngươi và hắn giữa thắng bại hoàn toàn là năm mươi năm mươi. Bất quá ngươi không cần lo lắng hắn, mạng hèn của hắn sống không được bao lâu, không cách nào cùng ngươi tranh đoạt đệ nhất.”

Thôi Niên kinh ngạc, sau đó nói: “Ngươi giết hắn? Tam tỷ, coi như là vì ta, ngươi cũng không phải giết hắn, mà là phải chờ ta thắng hắn, hung hăng giẫm lên hắn sau đó sau đó giết hắn, phải để cho loại này hèn mọn người triệt để thấy rõ ràng cùng cỡ thiên tài đích thực như ta thì cũng phải bết bát sau đó là giết hắn, hiện tại để hắn chết, lợi cho hắn quá.”

Thôi Phinh Đình lạnh giọng nói; “Cái này Trần Bình dám nói Đỗ Biến thật là tốt, kia đủ đáng chết, hơn nữa phải dùng phương thức thống khổ nhất chết đi.”

Danh tiếng của nàng, cơ hồ bị Đỗ Biến triệt để bại hoại, đương nhiên hận thấu xương.

Bất quá buồn cười là, nàng Thôi Phinh Đình lén tư thông với hôn phu nhà người ta, sau khi bại lộ bị nhà chồng âm thầm xem thường, nàng ngược lại trách cứ Đỗ Biến vô ý phá huỷ.

...

Ngày bắt đầu thi viện!

Rất nhiều người đã đang ngẩng đầu mà đợi, bởi vì thiếu niên thiên tài đã mất tích quá lâu.

Thầy của hắn, bạn tốt của hắn, đã đang liều mạng tìm kiếm, cảm thấy buồn vô hạn. Kỳ thi này Trần Bình hoàn toàn là có thể cướp đoạt thủ khoa a, kết quả lúc này tung tích không rõ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thôi Phinh Đình cũng đi đến tầng cao nhất của quán trọ bên ngoài trường thi, đôi mắt đẹp nhìn vị trí cửa vào.

Thôi Niên cũng không có vội vã tiến vào, hắn rốt cuộc muốn nhìn Trần Bình sẽ tới hay không, hắn là hy vọng Trần Bình có thể tới. Thôi Niên này tự cao tự đại, cảm thấy bản thân thắng Trần Bình hoàn toàn là dễ như trở bàn tay.

Khoảng cách vào bàn sắp đến, vừa vặn còn có một khắc đồng hồ, Trần Bình vẫn không có xuất hiện.

Đám bạn tốt của hắn triệt để bỏ đi hy vọng, đều tiến vào trường thi với nhau.

Thôi Niên cũng hoàn toàn thất vọng, liền muốn đi vào trường thi.

Mà lúc này, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy mà đến, dừng ở bên ngoài cổng trường thi.

Sau đó, một thiếu niên có vẻ bệnh hoạn, gần như chỉ còn hơi tàn xuống xe ngựa.

Trần Bình tới nơi, thiếu niên thiên tài Trần Bình tới nơi.

Mọi người ầm ầm, đây chính là người thứ hai có khả năng đoạt giải nhất thi viện, người đầu tiên đương nhiên là thiên tài Thôi Niên của nhà họ Thôi.

Thôi Niên gặp, nói: “Trần Bình, ngươi quả nhiên là tới nơi a, bất quá ngươi giống như thây ma thế này cho ai nhìn? Ngươi muốn nói với mọi người, dù cho ngươi thua cũng là bởi vì thân thể không khỏe, không phải là tội không chiến đúng không? Thật đúng là giả dối a.”

Tất nhiên, Trần Bình này chính là Đỗ Biến.

Đỗ Biến ho khan vài tiếng, giả vờ đi lại khó khăn, lạnh lùng nói: “Ta biến thành cái dạng này, lẽ nào Thôi thị gia tộc của ngươi trong lòng không có lỗi à? Vì muốn giành chiến thắng, dĩ nhiên không tiếc xuống cổ hại ta.”

Giọng của hắn khàn cực kỳ, hoàn toàn nhận không ra.

Lời này vừa ra, mọi người ồ lên.

Thôi Phinh Đình ở tầng cao nhất của quán trọ chợt kinh hãi, liền đứng lên, cái gã Trần Bình khố rách áo ôm vẫn không chết? Trúng cổ độc của nàng lại vẫn có thể tới tham gia thi viện.

Tiếp tục Đỗ Biến khàn khàn nói: “Thôi Niên, đừng nhìn ta hấp hối, cơ thể bệnh trầm kha, nhưng nếu thắng ngươi thi viện, vẫn như cũ không nói chơi. Dù cho còn lại năm thành công lực, cũng đủ diệt ngươi.”

Lời này vừa ra, Thôi Niên tâm cao khí ngạo tức khắc muốn bùng nổ.

Đỗ Biến lạnh lùng nói: “Còn nhớ rõ trận cá cuộc của chúng ta à?”

Thôi Niên nói: “Đương nhiên nhớ kỹ, nếu ta đoạt giải nhất, ngươi thì quỳ gối trước mặt của ta dập đầu, hô to Yêm đảng hại nước hại dân, người người ca thán. Đỗ Biến hạ lưu vô sỉ, trời tru đất diệt.”

Đỗ Biến nói: “Nếu ta thắng, ngươi quỳ trước mặt của ta dập đầu ba cái thật kêu, ta cũng không cần ngươi kêu cái gì Đỗ Biến thiên tài tung hoành. Ta chỉ cần ngươi kêu một câu: Thôi Phinh Đình hoang dâm vô sỉ, ai cũng có thể làm chồng.”

Lời này vừa ra, viền mắt của Thôi Phinh Đình trên lầu gần như muốn rách.

Đỗ Biến cười lạnh nói: “Thế nào? Không dám, sợ thua à?”

Thôi Niên tâm cao khí ngạo, máu nóng dồn lên, hô lớn: “Đánh cuộc thì đánh cuộc.”

Đỗ Biến nói: “Nói mà không có bằng chứng, viết biên nhận làm chứng. Khổng thánh nhân làm chứng, xung quanh toàn bộ đồng nghiệp làm chứng.”

Sau đó, hai người quả nhiên ngay trước đông đảo các thí sinh mà lập ra một cam kết.

Sau đó liền nghiệm minh thân phận, cho soát người, tiến vào trường thi.