Thái Giám Võ Đế

Chương 93: Cuồng vả mặt Đông Hán Vương Dẫn, thảm kịch


Đây là cái ngày mà nha môn trấn phủ sử Đông Hán Quảng Tây trang nghiêm nhất.

Hai canh giờ trước.

Tầm hai ngàn người Đông Hán Quế Lâm lẳng lặng đứng thẳng trong giáo trường, một thái giám lớn giọng bắt đầu đọc bài báo mới nhất của hoàng đế bệ hạ.

Đây là ngày hoạt động thần thánh hôm nay, toàn bộ thành viên của Đông Hán Quế Lâm toàn bộ thành viên, tất cả tập trung ở nha môn trấn phủ sử nha môn học tập chỉ thị mới của hoàng đế bệ hạ.

Bất luận kẻ nào không được xin nghỉ, không được ra ngoài.

Bài báo này rất dài, đọc nửa canh giờ, nghiên cứu hai canh giờ, sau khi xong thì thi thể Đỗ Biến đã lạnh.

Mà trấn phủ sử Vương Dẫn, an vị ở trong thư phòng của mình uống trà, cùng đợi tin tức Đỗ Biến bị bắt, bị giết.

Hắn biết lần này đắc tội Lý Văn Hủy, thế nhưng hắn cũng không có làm gì a, chỉ dùng biện pháp đem tất cả người Đông Hán tập trung lại, không đi trợ giúp Đỗ Biến, để cho người của Lệ Kính Ti đi giết chết Đỗ Biến mà thôi.

Lý Văn Hủy nhất định sẽ báo thù, nhưng đứng mũi chịu sào chính là Lệ Kính Ti, sau đó là Lạc Văn, Thôi thị, Chúc Vô Nhai, Quế Đông Ương.

Trong bảng giá trị thù hận trong hành động Vương Dẫn lần này giết Đỗ Biến chỉ có thể xếp hạng cuối cùng.

Lý Văn Hủy tuy rằng lợi hại, nhưng sau khi hắn trả thù cả Lâm Chấn Kiều cùng Thôi thị gia tộc, lực lượng trong tay cũng đã đã tiêu hao hết. Đến lượt đi trả thù Vương Dẫn tài nguyên đã ít vô cùng, có thể nói là giương nỏ hết đà cũng không thể xuyên nổi vải lụa nước Lỗ (cường nỗ chi mạt thế bất năng xuyên Lỗ cảo). (*)

(Mèo Thầy Mo: Đây là một điển tích trích trong phần Hàn An Quốc Truyện - Hán Thư, nguyên văn là “giương nỏ hết đà không thể vào Lỗ cảo, gió mạnh suy yếu, không thể bay nổi lông chim”. Cảo là một loại lụa mỏng nổi tiếng của nước Lỗ. Câu chuyện vào thời Hán Vũ Đế, khi tộc Hung Nô phái người đến hoà hảo thì Vũ Đế cùng đại thần thương lượng kế sách. Có đại thần tên Vương Khôi làm quan địa phương biên giới nhiều năm, cho là không nên ký hoà ước với dân Hung Nô vì họ mau bội ước, nên kéo quân diệt sạch. Lúc đó, Hàn An Quốc phản đối: “Người ta phái người đến chúng ta hoà hảo, chúng ta ngược lại tiến công, cái này nói thế sao được? Huống hồ, nghìn dặm viễn chinh, lộ trình bôn ba, chiến tuyến rất dài, nhân mã rất mệt mỏi, nỏ mạnh hết đà, không thể vào Lỗ cảo, gió mạnh suy yếu, không thể bay lông chim, chúng ta chưa chắc có thể đánh thắng trận!” Các đại thần đều cho rằng Hàn An Quốc nói có lý, Hán Vũ Đế cũng tỏ ý đồng ý, thế là tiếp thu dân tộc Hung nô yêu cầu, tiến hành hòa hảo đàm phán, thành lập quan hệ đối tác.)

Cũng chính vì như thế, Vương Dẫn mới mạo hiểm đánh cuộc, giúp đỡ Lệ Kính Ti diệt trừ Đỗ Biến, vì Đường Nghiêm thượng vị quét dọn cản trở.

Đối với phe của Đường Nghiêm phía sau mà nói, đối với phe của Trương Nhược Trúc mà nói, đây đều là thiên đại ân tình.

Mượn tay Lệ Kính Ti giết Đỗ Biến, hoàn toàn là lợi nhiều hơn hại.

Hơn nữa đã sắp tới, không lâu sau thì về hưu, cũng không có quá nhiều cố kỵ.

Nhưng mà vào lúc này, nghĩa tử của hắn Vương Mãnh chợt vọt vào.

“Cha nuôi...” Vương Mãnh mới vừa vào cửa quỳ xuống, sau đó đầu gối kéo lê đến trước mặt Vương Dẫn, khóc lớn nói: “Con trai khiến ngài mất mặt a, ta đi tuyên đọc mệnh lệnh của ngài, Quế Lâm Lý bách hộ, Trương bách hộ chẳng những không không rời khỏi bên người Đỗ Biến, ngược lại dùng tên bắn con bị thương? Bọn họ hoàn toàn không có đem ngài để vào mắt.”

“Cái gì?” Vương Dẫn tức khắc nổi giận.

Đông Hán phép tắc nghiêm ngặt vô cùng, kháng mệnh không tuân là ngỗ nghịch muốn đánh gãy tay chân trục xuất Đông Hán.

Hiện tại hai bách hộ của Đông Hán Quế Lâm kia, không chỉ kháng mệnh không tuân, hơn nữa còn bắn bị thương nghĩa tử của hắn, đây hoàn toàn là đang tát vô mặt Vương Dẫn.

“Làm phản rồi...” Vương Dẫn gào thét nói: “Lý Văn Hủy tâm phúc Lý Tam, Lý Tứ không tuân mệnh lệnh, ngươi Quế Lâm Thiên hộ sở dĩ nhiên cũng không tuân mệnh lệnh, còn dám giết người của ta, làm phản rồi...”

Vương Dẫn chợt cầm chén trà quý giá trong tay đập nát.

“Đỗ Biến ta không giết, nhưng thiên hộ sở, bách hộ sở Quế Lâm thì ta còn giết không được à?” Vương Dẫn lạnh lùng nói: “Sứ giả, triệu tập đội thân vệ của ta, bất cứ lúc nào chuẩn bị đi ra ngoài thanh lý môn hộ.”

“Vâng!”

Một lát sau, năm trăm thân vệ trực thuộc Vương Dẫn, tất cả tập kết hoàn tất.

Chỉ cần trận chiến với Lệ Kính Ti bên kia kết thúc, Đỗ Biến bị bắt hay bị giết, Vương Dẫn lập tức dẫn đầu đội thân vệ đi bắt bộ Quế Lâm Thiên hộ sở Lý bách hộ cùng Trương bách hộ, vận dụng gia pháp thanh lý môn hộ. Giả như hai đồ ngu theo Đỗ Biến còn sống.

“Đồ ngu Đỗ Biến, bản lĩnh thi từ ca phú hạng nhất, tâm trí quyền mưu rối tinh rối mù.” Vương Dẫn cười lạnh nói: “Chính là một tiểu thái giám học viện Yêm Đảng dám giết bách hộ của Lệ Kính Ti, hiện tại không chỉ hại chết bản thân, vẫn đem một đám ngu trung thấy người sang bắt quàng làm họ cũng bẫy chết.”

“Phái người đi xem, chiến đấu kết thúc chưa? Đỗ Biến chết chưa?” Vương Dẫn ra lệnh tâm phúc của mình, hắn đã không nhịn được.

Nhưng mà, lúc này một thân ảnh rất nhanh phóng vào.

Cái này là mật thám thuần phục ở Vương Dẫn Đông Hán, hắn thậm chí không kịp quỳ xuống, thấp giọng nói: “Vương công công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Ngô Tam Thạch dẫn đầu mấy nghìn tên thư sinh, hơn vạn tên dân chúng bao vây tấn công tuần phủ nha môn, yêu cầu tra rõ vụ án gian lận khoa cử thi viện. Vô số loạn dân bao vây tấn công Thôi thị trang viên.”

Lời này vừa ra, Vương Dẫn chợt biến sắc.

“Không tốt...” Vương Dẫn run giọng nói: “Chuyện này phải thay đổi.”

Ngay sau đó bản năng hắn sẽ phải hạ lệnh, tập kết Đông Hán võ sĩ đi Đông Hán Quế Lâm ngục giam bù đắp lại cục diện.

Thế nhưng hắn liều mạng nhịn được, hắn rất mong Đỗ Biến chết.

Có thể, Lạc Văn biết ngăn trở áp lực, có thể Lệ Kính Ti biết chỉ có tiến không có lùi, vân vân.

Nhưng mà, kế tiếp truyền đến tin tức xấu đáng sợ.

“Quảng Tây tuần phủ Lạc Văn chịu thua, đồng ý tra rõ vụ án gian lận, Thôi thị bị hi sinh bỏ đi.”

Sau khi nghe được tin tức này, trấn phủ sử Vương Dẫn toàn thân lạnh lẽo, sợ hãi không gì sánh được xông lên đầu.

“Lạc Văn, ta đ*t mẹ ngươi, chúng ta cũng bị ngươi bẫy chết!”

Nguyên bản Lạc Văn, Chúc Vô Nhai, Quế Đông Ương, Âu Dương Đàm, Thôi Huyền, Vương Dẫn, Lâm Chấn Kiều vài người cùng nhau cấp phó bản, diệt nghĩa tử của Lý Văn Hủy.

Vương Dẫn hắn chẳng qua là để cạm bẫy gì đó, cũng không kéo thù hận, cũng không công khai lộ liễu.

Kết quả giữa chừng, Lạc Văn, Chúc Vô Nhai, Quế Đông Ương, Âu Dương Đàm tất cả rút lui, thuận tiện vẫn đem Thôi Huyền bẫy chết.

[truy
en cua tui ʘʘ vn ] Hiện tại, hiện tại trước mặt Lý Văn Huỷ dĩ nhiên chỉ có Vương Dẫn và Lâm Chấn Kiều hai người lẻ loi, giá trị thù hận của boss trong nháy mắt biến thành lớn nhất.

Tức khắc, Vương Dẫn gào thét nói: “Mau, nhanh đi đến nhà tù Đông Hán.”

Nghĩa tử của hắn Vương Mãnh nói: “Đi làm cái gì? Giết chết thiên hộ sở Quế Lâm Thiên hộ nghịch đồ à?”

Vương Dẫn cả giận nói: “Phải đi cứu đệ tử Yêm đảng, cứu đồng bào Đông Hán.”

Tiếp tục Vương Dẫn tự mình suất đội, mang theo năm trăm tên võ sĩ tinh nhuệ hướng Đông Hán Quế Lâm ngục giam chạy đi.

Mặc dù ở trong lòng hắn hận không thể đem Đỗ Biến bằm thây vạn đoạn, nhưng hắn thực sự vô lực chống đối cơn giận ngập trời của Lý Văn Hủy a.

Hiện tại chỉ còn lại có hắn và Lâm Chấn Kiều, hắn phải lập tức từ bên trong hố nhảy ra, làm ra vẻ đi cứu Đỗ Biến, sau đó đem Lâm Chấn Kiều quăng xuống hố, để cho một mình hắn chống đỡ sự thù hằn của Lý Văn Huỷ.

Hắn chết cũng không muốn cứu Đỗ Biến, nhưng vì tự cứu phải đi, tiêu trừ cừu hận của Lý Văn Hủy đối với hắn.

Hơn nữa tốc độ phải nhanh, bằng không Lâm Chấn Kiều cũng đúng lúc lui đi, chỉ còn lại mỗi mình Vương Dẫn hắn kéo cừu hận.

...

Mà ở nửa đường, Vương Dẫn vừa lấy được mật báo mới nhất.

“Vương công công, Lệ Kính Ti bên kia không có lui lại, ngược lại càng thêm hung mãnh mà tiến công, chuẩn bị vận dụng hỏa tiễn, đạn dầu độc.” Đông Hán mật thám nói: “Vô cùng hiển nhiên, bọn họ là muốn đem Đỗ Biến cùng người đứng bên cạnh hắn chém tận giết tuyệt.”

Tức khắc, Vương Dẫn mừng rỡ.

“Tốt, Lâm Chấn Kiều ngươi điên rồi, đủ đàn ông.” Vương Dẫn vỗ đùi.

Cái này là kết quả tốt nhất, Lệ Kính Ti Lâm Chấn Kiều nếu không không nhát gan trở lui, ngược lại càng thêm điên cuồng mà kéo thù hận, hơn nữa không tiếc vận dụng vũ khí mang tính hủy diệt.

Kể từ đó, tên súc sinh Đỗ Biến này coi như chết.
Tất cả thù hận đều ngưng tụ ở trên người Lâm Chấn Kiều, Lý Văn Hủy cùng Lâm Chấn Kiều, thậm chí cùng cả cái Lệ Kính Ti sẽ không chết không thôi, thậm chí là một hồi quyết chiến đáng sợ, cho đến lúc này Lý Văn Hủy nơi nào còn có tinh lực đối phó Vương Dẫn a?

“Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.” Vương Dẫn hạ lệnh.

Nếu Lâm Chấn Kiều không quay người trở lại, ngược lại điên cuồng muốn giết Đỗ Biến, Vương Dẫn sẽ nhất định phải chờ tới khi Đỗ Biến chết, giả bộ đi cứu người, thậm chí liền ra lệnh giết vài người Kính Ti diễn trò cho Lý Văn Hủy nhìn.

“Ngươi ra chiến trường điều tra lần nữa.” Vương Dẫn hướng tâm phúc nói: “Một khi xác định Đỗ Biến chết rồi, lập tức hướng thiên không bắn lệnh tiễn, ta trước tiên dẫn binh đến đây.”

“Vâng.” Gã tâm phúc mật thám cỡi tuấn mã, rất nhanh hướng Đông Hán Quế Lâm ngục giam chạy như bay.

Mấy tên thái giám lập tức bưng tới ghế bành, dọn lên quán vỉa hè, hầu hạ Vương Dẫn thong thả ung dung uống trà.

“Cha nuôi, lần này tiểu súc sinh Đỗ Biến hẳn phải chết không thể nghi ngờ đi?” Nghĩa tử Vương Mãnh nịnh nọt nói.

“Đúng vậy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Vương Dẫn nói: “Lâm Chấn Kiều đủ ác, kiếm vừa ra lưỡi, không giết người không rút về. Lâm Viễn Lệ tựu như cùng binh sĩ, một khi qua sông không có đường lui nữa, gã Lâm Chấn Kiều này quả nhiên rất cao a.”

Vương Mãnh nói: “Kể từ đó, sau khi Đỗ Biến chết, Lý Văn Hủy sẽ phải cùng Lệ Kính Ti triệt để khai chiến, không chết không thôi.”

Vương Dẫn gật đầu.

Vương Mãnh nói: “Cho đến lúc này, Lý Văn Hủy không thể gây phiền phức cho nghĩa phụ, ngược lại cần ủng hộ của ngài.”

Vương Dẫn rụt rè cười, bí hiểm.

Có người ở phía trước kéo thù hận thật tốt a. Tiểu súc sinh Đỗ Biến ngươi cuối cùng cũng chết.

Nhưng mà, vừa vặn hai khắc sau, gã mật thám chiến trường vừa chạy đi quay trở lại, nét mặt kinh hoàng, chiến mã như mới tắm sông, còn chưa tới trước mặt thì lập tức từ trên lưng ngựa lăn xuống.

“Trấn phủ sử đại nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Ngọc Chân quận chúa xuất binh, đem binh mã của Lệ Kính Ti giết đến hoa rơi nước chảy.”

Tức khắc, chén trà trong tay Vương Dẫn chợt bóp nát, cả người hắn trong nháy mắt đứng lên, giọng the thé nói: “Đỗ Biến kia, chưa chết?”

“Đỗ Biến bình yên vô sự.” Tên kia mật thám nói.

Trong nháy mắt, Vương Dẫn cảm giác được đầu cháng váng choáng váng, trước mắt từng cơn biến thành màu đen.

Tóc gáy phía sau, cọng nào cọng nấy dựng thẳng lên, đỉnh đầu từng cơn tê dại.

Xong rồi, xong rồi...

Cục diện thê thảm nhất đã xảy ra!

Ngọc Chân quận chúa là hoàng đế sắc phong, cho phép trực tiếp đại diện lệnh của thiên tử.

Ngày hôm nay Lệ Kính Ti vận dụng vũ khí huỷ diệt tiến đánh Đông Hán, chuyện này được Ngọc Chân quận chúa thấy, chuyện này cũng không đè ép được, trực tiếp động đến trời.

Kế tiếp, Lệ Kính Ti bất kể là Lâm Chấn Kiều, hay Lâm Viễn Lệ, đã không cần Lý Văn Hủy đi đối phó.

Bọn họ bất chấp thiên hạ, gây ra sơ suất to lớn bị người hoàng thất trông thấy, hoàng đế trực tiếp vấn tội, căn bản không cần Lý Văn Hủy xuất thủ.

Như vậy, ánh mắt Lý Văn Hủy sẽ tập trung về phía ai vậy? Hắn đầy ngập sát khí, cả người lực lượng nên hướng về ai?

Không thể là Lạc Văn, bởi vì hắn sớm rút lui. Cũng không phải Thôi thị, bởi vì Thôi thị đã bị bỏ đi hy sinh.

Gánh chịu Lý Văn Hủy trăm phần trăm thịnh nộ, chính là hắn Vương Dẫn.

Trận sấm sét đánh tới định, cuối cùng dĩ nhiên nện ở trong tay Vương Dẫn hắn mà nổ tung.

Hắn chẳng qua là nhân vật vùng ven trong trận đấu tranh này, ấy thế mà hút tất cả thù hận của Lý Văn Huỷ.

Trong nháy mắt, Vương Dẫn gần như muốn bất tỉnh đi.

“Mau, mau, mau, toàn quân tốc độ cao nhất xuất động, cứu Đỗ Biến, cứu đệ tử Đông Hán.”

Sau đó, Vương Dẫn hét lớn, vốn đang sống an nhàn sung sướng hắn thậm chí trực tiếp nhảy lên chiến mã, hướng Đông Hán Quế Lâm ngục giam chạy như điên.

Lên trời phù hộ người Lệ Kính Ti còn chưa có triệt để bại vong, vẫn có thể để cho hắn Vương Dẫn còn nện được một trượng a, như thế đối với Lý Văn Hủy cũng có cái mà thanh minh.

...

Nhưng mà, khi Vương Dẫn dẫn binh chạy đến, không chỉ người Lệ Kính Ti lui lại xong rồi, ngay cả Ngọc Chân quận chúa đã đi.

Vương Dẫn lập tức lăn xuống lưng ngựa, nước mắt lưng tròng hướng Đỗ Biến tiến lên, một bên chạy một bên hô: “Cháu ngoan, ngươi có sao không? Ta nghe được ngươi gặp nguy hiểm lập tức suất binh qua đây, trời thấy ngươi bình yên vô sự, bằng không ta nên như thế nào hướng Văn Hủy nói rõ a.”

Vị này Vương Dẫn công công hành động cũng không sai a.

Đỗ Biến lắc đầu nói: “Vương công công, không có ích lợi gì. Khi ngươi lệnh Đông Hán Quế Lâm mọi người đi trấn phủ sử nha môn tập kết, muốn cho bên cạnh ta không người, chỉ một điểm này ngươi cũng rửa không sạch. Vương Mãnh này là nghĩa tử của ngươi đi? Hắn vừa rồi rất kiêu ngạo, tuyên bố muốn giết chết mọi người bên cạnh ta.”

Vương Dẫn ngoắc tay nói: “Vương Mãnh, ngươi qua đây.”

Nghĩa tử của hắn Vương Mãnh lập tức tới.

“Xin lỗi đồng học Đỗ Biến.” Vương Dẫn nói.

Vương Mãnh lòng đầy sự không cam lòng, nhưng vẫn còn cung kính lạy nói: “Ta sai rồi, xin đồng học Đỗ Biến thứ tội.”

Đỗ Biến lắc đầu nói: “Chưa đủ, chưa đủ.”

Vương Dẫn cười nói: “Vậy cần làm tới trình độ nào mới đủ thế?”

Đỗ Biến cười nói: “Vương công công, hắn là con nuôi của ngươi, ngươi vô cùng coi trọng đi.”

Vương Dẫn nói: “Quả thực như vậy, hắn bình thường cũng coi như hiếu kính, coi như là nghĩa tử ta thương yêu nhất.”

Đỗ Biến nói: “Vương công công này, ngươi thân thủ giết con nuôi này của ngươi, chúng ta sẽ bàn lại cái khác ra sao?”

Lời này vừa ra, Vương Dẫn triệt để biến sắc, trong lòng nổi giận.

Hắn đường đường Đông Hán trấn phủ sử a, lại bị buộc giết chết nghĩa tử của mìnhà? Hơn nữa đối phương vẫn là một thằng nhóc còn hôi sữa ở học viện Yêm Đảng đọc sách.

Một khi như vậy, hắn ở Đông Hán còn có mặt mũi nào?

Hơn nữa, Vương Mãnh là một trong những thiên hộ có thực quyền trung thành với hắn, một khi giết chẳng khác nào chặt một cánh tay.

“Không giết cũng có thể, nghĩa phụ ta thật sự là quá dung túng ta, mặc kệ ta nói cái gì hắn cũng đáp ứng, dù cho yêu cầu rất vô lễ.” Đỗ Biến thở dài nói: “Bằng không, lần này ta nào có lá gan lớn như vậy, thừa dịp lão nhân gia ông ta không ở Quảng Tây, làm mưa làm gió như vậy a.”

Đỗ Biến trần trụi uy hiếp.

Khuôn mặt Vương Dẫn co giật một hồi, chợt cắn răng một cái, rút ra dao găm, hướng nghĩa tử Vương Mãnh đi tới.

Vương Mãnh kinh hãi, sợ hãi nói: “Cha nuôi, cha nuôi, ngài, ngài làm cái gì vậy a?”

Vương Dẫn nói: “Người làm sai chuyện, sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

“Phùn phụt...”

Tràn ngập vô hạn không cam lòng cùng khuất nhục, Đông Hán Quảng Tây đầu lĩnh Vương Dẫn, cầm kiếm nhắm ngay trái tim của nghĩa tử Vương Mãnh, hung hăng đâm vào.