Thái Giám Võ Đế

Chương 107: Đỗ Biến chủ tâm giết người!


Vừa bôn ba chừng mười canh giờ, cuối cùng lại chạy về ngoại thành Ngô Châu phủ cách ba trăm dặm, lúc này gần như trời sắp tối.

Mới vừa tiến vào cửa thành, Ngô phủ Nhị lão gia Ngô Chính Long cưỡi ngựa tiến lên đón nói: “Cháu dâu, ngươi tới thật đúng lúc, ta phải về nhà đi đón ngươi.”

Đỗ Bình Nhi ngạc nói: “Đón ta? Vì cái gì?”

Ngô Chính Long nói: “Đừng hỏi, chị dâu đi ngay, mau đi cùng ta.”

Đỗ Biến nhướng mày, đem Lý Tam cho đòi qua đây nói: “Để cho người ta đi Đông Hán Thiên hộ sở, để cho Chung Đình công công chạy tới.”

“Vâng.” Lý Tam nói, sau đó hắn lập tức phái rất thủ hạ đắc lực đi Đông Hán Thiên hộ sở, mà chính hắn thì luôn luôn theo Đỗ Biến.

Kế tiếp, Ngô Chính Long ở phía trước dẫn đường, đem Đỗ Bình Nhi mang đi cùng Ngô phu nhân tụ họp, Đỗ Biến cũng theo thật sát.

Đi tới trễ một hồi, Đỗ Bình Nhi bèn hỏi: “Nhị thúc, chúng ta đây phải đi nơi nào a?”

“Phiêu Miểu Lâu.” Ngô Chính Long nói.

Phiêu Miểu Lâu, là tửu lâu đẳng cấp cao nhất của Ngô Châu phủ, hoàn toàn một chỗ tiêu tiền, bên trong cả đám sống phóng túng. Vào trong ăn một bữa cơm, không có hơn mười lượng bạc thì không có đất mà trốn.

Đỗ Bình Nhi sau khi nghe được Phiêu Miểu Lâu sắc mặt tức khắc biến đổi, vì vậy nơi ấy không chỉ có ăn cơm, còn có thể chơi gái, dạng đàn bà gì đều có, chỉ có lầu xanh mới thắng được lầu xanh mà thôi.

Một cái động tiêu tiền hoành tráng thế này nhất định có chỗ dựa rất lớn, mà chỗ dựa của nó chính là Phượng Ngô hầu.

Đừng xem lúc Quế Lâm, Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan bị Lạc Văn cùng Quế Đông Ương ăn hiếp thành như vậy, thế nhưng ở trên mặt đất Ngô Châu vẫn không có người nào dám trêu chọc hắn, dù sao cũng là hầu tước triều đình.

Sau khi tiến vào Phiêu Miểu Lâu, ngay cả Đỗ Biến cũng biết thế nào là hoa cả mắt.

Chân chính tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng, oanh oanh yến yến, gái đẹp như mây.

Bên trong lăng la tơ lụa, cẩm y ngọc thực, rượu ngọt thức ngon, chỉ kém mỗi ao rượu rừng thịt, thật hay cho một tiêu hồn động, nửa điểm không thua gì những câu lạc bộ cao cấp của trái đất hiện đại kia chút nào.

Đàn bà bên trong cái Phiêu Miểu Lâu này, ngoại hình đều từ bảy tám điểm, hơn nữa còn trang điểm, ăn mặc hở hang, quả thực là mê người.

“Tiểu đệ, đàn ông các ngươi hẳn vô cùng thích cái chỗ này đi?” Bình Nhi châm chọc nói, sau đó đưa ngón tay nhéo thịt bên hông Đỗ Biến, chỉ cần thoáng trả lời không để cho nàng thoả mãn thì vặn một vòng, cam đoan để cho Đỗ Biến đau đến nhảy dựng lên.

Chỗ này Đỗ Biến đương nhiên thích, hơn nữa đời trước gần như hàng ngày đều ở loại địa phương này ăn chơi đàng điếm.

Nhưng lúc này hắn nghiêm mặt nói: “Chỗ này ta một chút đều không thích tí nào, dù sao ta không phải chỉ một nam nhân hoàn chỉnh.”

“Coi như ngươi khôn ngoan.” Đỗ Bình Nhi buông lỏng Đỗ Biến ra, để cho hắn tránh thoát một kiếp.

Bất quá lúc này Đỗ Biến có thích cũng không dừng, phương diện này nữ nhân đều chướng mắt hắn, không chỉ không đến quyến rũ, ngược lại từng người lẫn mất rất xa, trong mắt lộ ra dáng vẻ chán ghét.

Không ai trong số họ ưa, bởi vì Đỗ Biến mặc trên người một bộ quần áo thô ráp bẩn thỉu, có vẻ nghèo túng khốn cùng, đôi mắt của phụ nữ là móc dài, họ chỉ yêu những người giàu có và quyền lực, đối với người sa cơ thất thế thì như bò cạp, ngại yêu nghèo và thà loã lồ trước người giàu có.

Mà Đỗ Biến lúc này, chính là những kẻ tàn tạ sa cơ thất thế trong mắt các nàng.

Nhị lão gia Ngô Chính Long nhìn phía Đỗ Biến nói: “Lần đầu tiên đi tới, mắt đừng có hoảng hốt mà nổ đom đóm, sau khi về thì nên ăn bánh ngô ngày này qua ngày nọ, đừng nên mơ mộng hão huyền, người này a, muốn lấy mạng.”

Mẹ kiếp đại gia ngươi, ngày hôm nay ai cũng muốn ở trên người ta ra vẻ đúng không? Đỗ Biến trong lòng giận dữ.

Ngô Chính Long mang theo mấy người Đỗ Biến cùng Đỗ Bình Nhi dọc theo nấc thang mà leo lên, sau khi đi tới lầu hai, ở đây ngược lại trở nên thanh lịch một số, chỉ bất quá Đỗ Biến nhìn ra mỗi một đồ sứ nơi này, mỗi một khí cụ đều đã nội liễm rất nhiều, cũng muốn sang quý rất nhiều, không giống lầu một nguy nga lộng lẫy như vậy, nhưng đẳng cấp cao chỉ một cấp bậc.

Ngô Chính Long mang theo mấy người tiếp tục leo lên, lên lầu ba, lầu bốn!

Phiêu Miểu Lâu cao bốn tầng, ở đây đã đặc biệt an tĩnh, hoàn toàn không có oanh oanh yến yến, ở đây người hầu rượu cũng là nữ tử xinh đẹp, thế nhưng ăn mặc đều vô cùng đoan trang như tiểu thư khuê các vậy, ở đây mỗi một người dường như đi bằng đầu ngón chân, không phát sinh một chút thanh âm.

Mỗi một dạng bàn ở nơi này cũng là gỗ lim đắt giá, mỗi một món đồ sứ đều là dòng Thanh Hoa từ Cảnh Đức trấn.
Một bữa ăn ở tầng bốn, dù cho chỉ một món, một chén rượu nhạt, chi phí thuê một phòng cũng cần hơn một trăm bạc trở lên.

Vô cùng hiển nhiên, Ngô phu nhân lên tầng thứ tư cao nhất của nơi này mà đãi Ngô Châu tuần kiểm Hứa Xương Điền ăn cơm, rõ ràng chơi khô máu.

Ngô Chính Long cẩn thận từng li từng tí tiến lên gõ cửa, sau đó dùng giọng điệu nịnh nọt nói: “Hứa đại nhân, cháu dâu nhà ta tới nơi.”

Tức khắc, cửa phòng Lăng Vân bị mở ra, bên trong truyền đến một tràng cười sảng khoái.

Một gã đàn ông trung niên hùng tráng, ánh mắt háo sắc càn rỡ nhìn chằm chằm trên vóc người nóng bỏng của Đỗ Bình Nhi, nói: “Tiểu nương tử vẫn đẹp như vậy, từ lần trước gặp qua sau đó ta luôn luôn chìm đắm trong mơ, mau tới đây, ngồi vào bên cạnh ta, trước cùng ta uống một chén rượu giao bôi.”

Nghe giọng điệu làm bẩn danh dự của Đỗ Bình Nhi, ánh mắt của Đỗ Biến chợt co rụt lại.

Gã đàn ông vóc người cao to, khuôn mặt nham hiểm là tuần kiểm Hứa Xương Điền của phủ Ngô Châu, con nuôi của Quảng Tây Thị Bạc Ti Tôn Lâm công công.

Tuần kiểm quan cửu phẩm, đây là một chức quan đặc biệt đặc thù

Đầu tiên tuần kiểm quan cũng là thừa kế, đời đời truyền thừa. Thứ nhì, chức quan này vĩnh viễn không thể thăng quan.

Mặc dù chỉ có cửu phẩm, nhưng mỗi một châu phủ tuần kiểm quan đều quyền thế kinh người, đừng nói thất phẩm Huyện lệnh không dám chọc, có đôi khi dù cho tri phủ tri châu cũng không muốn trêu chọc, bởi vì tuần kiểm quan là bọn rắn độc chân chánh, là chỉ một thành viên của châu phủ lại cùng nha dịch thủ lĩnh tuyệt đối.

Bởi vì là thừa kế, tuần kiểm quan ở châu phủ kinh doanh vài trăm năm, vòng thế lực lẫn lộn, muốn tiền có tiền, muốn người có người, quyền thế trong tay quá lớn.

Tên Hứa Xương Điền trước mắt này, dù cho Ngô Châu phủ thông phán cùng thôi quan gặp cũng đều tránh, phải biết rằng đây chính là ngũ phẩm cùng thất phẩm quan viên.

Toàn bộ Ngô Châu phủ, luận chức quan không đến hắn Hứa Xương Điền, nhưng luận quyền lực hắn muốn hơn trước vài tên.

Không nói bạch đạo, đã nói hắc đạo, hắn nắm trong tay hai bang phái, mấy trăm kẻ bỏ mạng.

Đúng là như vậy, hắn mới có thể cùng Quảng Tây Thị Bạc Sử Tôn Lâm công công ăn nhịp với nhau, bái hắn làm cha nuôi, có thể không hoàn toàn đúng hắn đơn phương nịnh bợ, mà là dựa thế lẫn nhau.

Vị Hứa Xương Điền đại nhân này, chính là một trong chỗ dựa vững chắc của Ngô phủ. Lúc trước hắn đi Ngô phủ uống rượu, trùng hợp gặp Đỗ Bình Nhi, nhìn nàng mỹ lệ mạnh mẽ, khỏe đẹp động lòng người, cho nên luôn luôn nhớ mãi không quên, vài lần ám chỉ Ngô gia đem Bình Nhi đưa lên giường của hắn, Ngô gia đương nhiên không muốn con dâu bị chà đạp, lại giả vờ không biết, khiến cho Hứa Xương Điền vô cùng không thoải mái.

Lúc này đây thật vất vả nắm thóp của Ngô gia, hắn làm sao có thể bỏ qua Đỗ Bình Nhi, cả đời này hắn cái gì nữ nhân đều chơi đùa, thế nhưng đối với dạng người vợ nhiệt tình, xinh đẹp, mạnh mẽ, hiền lành như Đỗ Bình Nhi khiến Hứa Xương Điền nổi hứng muốn cắm sừng cho kẻ khác.

Lúc này, ánh mắt của Hứa Xương Điền nhìn phía Đỗ Bình Nhi đã không thể dùng dâm tà để hình dung, hoàn toàn là hận không thể lập tức nhào lên trực tiếp lột sạch quần áo.

“Tiểu hầu gia, ánh mắt của ta ra sao?” Hứa Xương Điền hướng sang một vị cẩm y công tử bên cạnh bèn hỏi: “So với dong chi tục phấn Phiêu Miểu Lâu tốt hơn không ít đi?”

Vị công tử thiếu niên nhẹ nhàng này tầm chừng hai mươi tuổi, một thân cẩm phục, đầu đội kim quan, quý khí mười phần, vẻ mặt cũng đặc biệt xinh đẹp, chính là ánh mắt ngả ngớn, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên trầm mê tửu sắc.

Như kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, hắn chính là chủ nhân của ngọn Phiêu Miểu Lâu, con trai trưởng Liễu Mộng Vũ của Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan (*).

(Mèo Thầy Mo: Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan có khá nhiều con, trong số đó từng bị Lý Văn Huỷ bắt tội và ông này phải dùng vàng chuộc về. Từ đó, Liễu Vô Hoan kết oán với Lý Văn Huỷ. Rất có khả năng người bị bắt là thanh niên Liễu Mộng Vũ này)

Ánh mắt của vị tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ này từ trên xuống dưới nhìn gương mặt, trước ngực, eo thon, mông chân của Đỗ Bình Nhi, sau đó tấm tắc tán dương: “Hứa huynh có gu, dung mạo nữ nhân này chỉ có thể coi như là nghìn dặm chọn một, nhưng thân thể này và khí chất, tuyệt đối ngàn dặm mới tìm được một, Hứa huynh có diễm phúc a.”

Hứa Xương Điền nói: “Tiểu hầu gia thích sao? Người anh em có thứ tốt gì cũng sẽ cùng bằng hữu cùng chung, tối nay hai anh em chúng ta làm ngay một lần cùng nhau, một lần hưởng dụng một tiểu nương tử ngàn dặm mới tìm được ra sao?”

“Thật sự như thế sao?” Con mắt của tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ sáng lên, hưng phấn bèn hỏi.

“Đương nhiên là thật ra.” Hứa Xương Điền nói: “Ta đã nói, lúc nào mà chẳng thật lòng. Toàn bộ Quảng Tây đều biết, Hứa Xương Điền rất quý bạn, có thứ tốt gì đều nguyện ý cùng chung.”

“Tốt, tốt...” Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ vỗ tay nói: “Hứa đại ca quả nhiên bạn chí cốt, hảo huynh đệ!”

Hai người này coi như Đỗ Bình Nhi cùng mẹ chồng nàng gặp mặt nói chuyện luận những thứ này, hoàn toàn không coi Bình Nhi là người, hình như trở thành một món hàng hóa.

Mà lúc này Đỗ Biến đã gần như không tức giận, bởi vì hắn đầy ngập chủ tâm giết người.