Thái Giám Võ Đế

Chương 110: Đánh tơi bời tiểu hầu gia!


Chung Đình thổi thổi vết máu phía trên bản cung, sau đó hướng Đỗ Biến nói: “Ngươi nhất định cảm thấy chúng ta chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen phải không?”

Sau đó dùng rượu trong ly rửa tay, dùng khăn chùi sạch sẽ.

Đỗ Biến gật đầu, tuy rằng Hứa Xương Điền hành vi phạm tội chồng chất, nhưng vừa rồi cái này ba tội mưu phản lớn cũng đều là bịa đặt.

Chung Đình thở dài nói: “Châm chọc ở chỗ, ba tội trạng này gần như đều là thật, hắn thực sự cấu kết thổ ty phản loạn, thực sự cấu kết với vua phản của nước An Nam, mặc dù không có đem bố phòng thành thị Quảng Tây cùng Giang Chiết bán đứng cho giặc Oa, nhưng là cùng giặc Oa có rất nhiều sinh ý vãng lai, bán cũng là lương thực, binh khí các vật tư chiến lược..”

Đỗ Biến ngạc nhiên, không thể tin được nói: “Vì cái gì a?”

Chung Đình nói: “Việc buôn bán, làm ăn lớn. Ngươi không cách nào tưởng tượng có vài người mất trí đến trình độ nào? Gã Hứa Xương Điền này chúng ta sớm đã nhìn chằm chằm, vốn định nuôi cho mập rồi làm thịt, tốt nhất đem một số người cũng kéo xuống nước. Bất quá ngươi là tiểu tổ tông thứ nhất, bèn đi trước đem người giết.”

Đỗ Biến nói: “Chuyện kia, xin lỗi.”

Chung Đình nói: “Không có gì, cũng chính là một con chó mà thôi, giết thì giết. Hơn nữa người như vậy cũng nhiều lắm, đâu chỉ Hứa Xương Điền a, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, thương nhân nào không bán nước? Có đại gia tộc nào từng không bán đứng lợi ích của đế quốc đâu?”

Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói yếu ớt của Đỗ Bình Nhi.

“Tiểu đệ.”

Đỗ Biến nói: “Tỷ tỷ, làm sao vậy?”

Đỗ Bình Nhi nói: “Ta, ta muốn đi ói một cái, có thể chứ?”

Nàng vừa rồi cứng rắn muốn đứng ở bên cạnh nhìn, lúc này không nhịn được.

Đỗ Biến kinh ngạc nói: “Nhanh đi.”

Đỗ Bình Nhi chạy như bay ra ngoài, còn chưa có ra cửa, trực tiếp thì nôn oẹ luôn.

Mà lúc này, tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ sau giây phút kinh hoàng thì tỉnh lại, chỉ vào đám người Đỗ Biến gào thét nói: “Các ngươi Yêm đảng dám hại mạng người, đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, hơn nữa còn dám ở Phiêu Miểu Lâu của ta giết người, ta muốn đi gặp bệ hạ tố các ngươi, ta muốn tố các ngươi.”

Đỗ Biến không khỏi hướng Chung Đình nhìn lại.

“Đừng nhìn ta.” Chung Đình nói: “Người này không thể giết, đây chính là hậu duệ huân quý, không giống như một tên tuần kiểm hèn mọn có thể giết như chó, giết một thế tử Hầu tước vô cùng nghiêm trọng.”

Bị sảng à, Đỗ Biến nơi nào muốn giết Vị tiểu hầu gia này? Hắn dù cho não tàn cũng là con trai của Liễu Vô Hoan, vẫn có chút duyên phận đèn nhang, cho phép giáo huấn lại không thể giết chết.

Nghe được Chung Đình nói sau đó, vị tiểu hầu gia này tức khắc đắc ý, trực tiếp đứng lên chỉ vào Đỗ Biến nói: “Hiện tại biết sợ? Biết ta là con của huân quý triều đình?”

Tiểu hầu gia cắn răng nói: “Ta nói cho các ngươi biết, muộn rồi, vừa rồi các ngươi ra sao đổi trắng thay đen, đánh chết mệnh quan triều đình ra sao ta thấy rất rõ ràng. Các ngươi dám ở ta Phiêu Miểu Lâu ngay trước mặt ta giết người, chuyện này không thể cứ tính như vậy, chuyện thiên hạ tất cả phá hủy ở các ngươi Yêm đảng trong tay, lén lút giết người, khiến cho dân chúng lầm than. Ta trở về thì viết thơ cho Quảng Tây tuần phủ, sau đó để cho cha ta cùng tuần phủ đại nhân liên thủ tố các ngươi, nhất định phải đem chuyện này hoàn thành một bộ đại án, nhất định để cho hoàng đế bệ hạ cho Quảng Tây Yêm đảng tới một lần đại thanh tẩy, thay máu.”

Bản thân gã hoàn khố rơi vào trong ảo tưởng không được tự kềm chế. Rất lâu Đỗ Biến thực sự khó mà tin nổi, lại có kẻ vì sao não tàn đến nước này.

Đỗ Biến tiến lên, trực tiếp hung hăng xáng một bạt tai.

“Cái gì? Ngươi dám đánh ta?” Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ cả kinh nói, vừa rồi vị Đông Hán Thiên hộ kia rõ ràng nói rất chi tiết, bọn họ là không thể động vào hậu duệ huân quý, Đỗ Biến lại dám đánh tiểu hầu gia như hắn?

Đỗ Biến không nói hai lời, làm nhiều việc cùng lúc, đùng đùng chính là đánh một trận.

Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ này còn muốn đánh trả, nhưng lập tức bị Lý Tam, Lý Tứ bắt được hai cánh tay.

“Bốp bốp bốp...” Đỗ Biến ra tay vô cùng ác độc, đem Mẫn Tiệp Thuật (thuật nhanh nhẹn) phát huy đến cực hạn, hướng về phía tiểu hầu gia này cuồng quạt trên trăm cái bạt tai.

Là thật trên trăm cái bạt tai, mà không chỉ có ra vẻ hù doạ, trực tiếp đem gương mặt khôi ngô của tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ đánh thành đầu heo.

Vị tiểu hầu gia này ngay từ đầu còn cãi bướng, đến sau khi bị đánh thì hoài nghi nhân sinh, gào khóc thảm thiết.

“Cho ngươi kiêu ngạo, ai cho ngươi dám làm bẩn của ta. Không phải nể mặt cha ngươi, ta đã sớm thiến ngươi.”

Sau khi Đỗ Biến đánh xong, trước lấy tay khăn lau máu trên tay, sau đó trực tiếp cầm bầu rượu lên hướng cái mặt sưng đầu heo Liễu Mộng Vũ bèn dội một phát, rượu dính vào cái mặt sưng đỏ của hắn, đau đến mức khiến đối phương gần như muốn nhảy dựng lên.

Nhưng mà vào lúc này, một hồi tiếng bước chân dồn dập, sau đó lăng thiên các cửa được giải khai, Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan mang theo hơn mười người võ sĩ Hầu phủ vọt vào.

Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ nhìn thấy cha hắn tới nơi, hình như nhìn thấy cứu tinh, tức khắc gào thét nói: “Cha, mau cứu ta, mau cứu ta. Đám này Yêm đảng không chỉ ở Phiêu Miểu Lâu chúng ta phía giết người, vẫn dám đánh ta, hoàn toàn không đem chức hầu tước triều đình của ngài để vào mắt. Đưa tiểu thái giám bắt lại, tấu lên chiết đi tố chết Lý Văn Hủy, hắn là kẻ đứng đằng sau trận án oan này.”

Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan đi tới trước mặt con trai, ánh mắt vừa nhìn về Đỗ Biến.

“Đúng, chính là cái tên tiểu thái giám Đỗ Biến, bắt hắn lại, đừng cho hắn chạy trốn, ta muốn đem hai tay của hắn cắt đứt, cắt đứt...” Tiểu hầu gia tức giận nói: “Cha, ngươi mau ra tay a, đem hai tay của hắn phế đi!”

Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó cầm bầu rượu lên uống nửa ly rượu, lại đem cẩm bào hầu tước cởi ra, vén lên tay áo, sau đó nắm chặt nắm tay.

Tiểu hầu gia gặp việc này, tức khắc hưng phấn cười gằn nói: “Tiểu thái giám Đỗ Biến, tạp chủng, ngươi phách lối nữa a, ngươi ở đây cha ta trước mặt kiêu ngạo a. Cha, đánh chết hắn cho hài nhi trút giận.”
“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi trút giận.” Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan nói, sau đó hắn một tiếng quát lớn, trực tiếp vọt tới trước mặtcon trai Liễu Mộng Vũ, lấy đà nắm tay điên cuồng đánh tơi bời.

“Thình thịch thình thịch...”

Đây chính là thực sự đánh tơi bời, hai nắm tay như là giọt mưa vậy đập xuống, so với Đỗ Biến ra tay còn ác hơn nhiều.

Không chỉ đấm mà còn đá.

Làm thế thế này, thực sự tư thế dường như muốn đem con trai ruột trước mắt đánh chết.

Từng quyền động đến thịt, đến xương, Đỗ Biến ở bên cạnh cũng cảm thấy đau a.

Tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ đầu tiên là kinh hãi, sau đó bị đánh đến hồn phi phách tán hoài nghi nhân sinh.

“A... A...” Vị tiểu hầu gia từng rất anh tuần này, phát ra tiếng kêu thê lương như lợn bị cắt tiết vậy.

...

Ước chừng đánh nửa giờ, tiểu hầu gia bị đánh đến tè ra quần, tiếng kêu thảm thiết thậm chí đều càng ngày càng thấp, quả đấm của Phượng Ngô hầu Liễu Vô Hoan đều đập cho đổ máu.

Như thế này được rồi, đánh nữa sẽ gây nội thương.

Đỗ Biến tiến lên, kéo lại Liễu Vô Hoan nói: “Hầu gia, không thể đánh tiếp, nếu đánh nữa sẽ xảy ảnh hưởng mạng người.”

“Ta đánh chết hắn, ta đánh chết hắn...” Liễu Vô Hoan quát: “Ta ước gì không sinh ra đứa con trai này, đồ ngu, bại hoại, có mắt không tròng ngu xuẩn. Người ta đem cha ngươi đi bắt nạt đến chết, ngươi vẫn làm đầy tớ xưng huynh gọi đệ. Ngươi xưng con trai Lạc Văn làm huynh đệ, người ta xoay người đem ngươi trói lại gây áp lực lên cha ngươi. Nếu không phải Đông Hán xuất thủ cứu giúp, hai em trai của ngươi đã sớm chết rồi.”

“Đ*t, thà ta năm đó bị bắn vào tường còn tốt hơn sinh cái thứ tạp chủng ngu xuẩn như ngươi.” Liễu Vô Hoan càng nói càng tức, lại hướng con trai Liễu Mộng Vũ cuồng đá.

Sau đó, hắn trực tiếp lảo đảo ngồi trên ghế, vẫn tức giận đến toàn thân run như cũ, trong mắt rưng rưng.

Đỗ Biến cho hắn rót một chén rượu.

Liễu Vô Hoan tiếp nhận đi uống vào, nói: “Cháu ngoan, để cho ngươi chê cười, gia môn bất hạnh, cảm ơn ngươi thủ hạ lưu tình.”

Đỗ Biến cười cười, không nói gì.

Liễu Vô Hoan nói: “Sau khi chấm dứt kỳ thi tam đại học phủ, người nhà bị lừa bắt đi trở về, nhưng hai đứa con trai của ta nhờ có Đông xưởng các ngươi cứu giúp, bằng không hiện tại đã thành kẻ ngu si. Ta cảm thấy bản thân thiếu nợ tình cảm của Trấn Nam công, cho nên đi hỗ trợ hắn gom góp quân lương, nhất thì bán hội chưa kịp về nhà giáo huấn thằng con ngu ngốc này. Ở kỳ thi tam đại học phủ đếm hạng thứ hai từ dưới lên, đồ ngu Liễu Mộng Vũ này cùng con trai của Lạc Văn uống rượu, uống đến nỗi say bị người trói đi đến khi thả về còn không biết xảy ra chuyện gì, vẫn cho là mình chẳng qua là uống say ngủ, vẫn coi người khác là anh em.”

Tiếp tục, Liễu Vô Hoan vừa rót một chén rượu cho bản thân, vừa rót cho Đỗ Biến một chén rượu, nói: “Thật không ngờ, hắn ngày hôm nay vừa đã gây họa. Cháu ngoan ngươi yên tâm, sau khi trở về ta lập tức cho bệ hạ dâng biểu, đổi một đứa con trai kế thừa tước vị của ta, đứa kia tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng là thiện lương hiểu chuyện, con người thành thật. Liễu gia ta không có tiền đồ, ngày sau khó tránh khỏi bị người khi dễ, xin cháu ngoan sau đó chiếu cố nhiều hơn.”

Đỗ Biến vội vàng nâng chén nói: “Hầu gia đừng quá nghiêm trọng, ngươi ta tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng duyên phận không cạn, ta trong lòng hiểu rõ.”

Đỗ Biến nói chiếu cố con trai của Liễu Vô Hoan vậy cũng thật không phải nói đùa, không nói đến tiền đồ tương lai của hắn, coi như khi hắn là người thừa kế của Lý Văn Hủy, thì đủ chăm sóc Liễu Vô Hoan hậu nhân.

Những huân quý này không có quyền thế, trừ một số tài sản và tước vị ở ngoài, gần như không có gì cả.

“Ta cái gì cũng không nói, đều ở rượu này.” Liễu Vô Hoan lại cùng Đỗ Biến cạn một ly, sau đó nói: “Cháu ngoan ngươi làm việc của ngươi, ta đem nghịch tử này mang về nhà.”

“Hầu gia đi thong thả.” Đỗ Biến vội vàng đứng dậy đưa tiễn.

Liễu Vô Hoan vung tay lên, hai võ sĩ tiến lên đem tiểu hầu gia Liễu Mộng Vũ mang đi.

“Ái chà chà...” Bên cạnh Chung Đình nói: “Vị Liễu hầu gia này vẫn khinh thường những tên Yêm đảng không có học thức chúng ta, cùng đại tài tử như ngươi lại vừa nói vừa cười, khi đối với chúng ta lại làm như không thấy.”

Thật đúng là như thế, Liễu Vô Hoan là một người theo chủ nghĩa trung dung, Đỗ Biến cầm kỳ thư họa đều thuyết phục hắn, cho nên hắn tôn trọng.

Chung Đình mặc dù là Đông Hán Thiên hộ, ở Ngô Châu phủ trên mặt đất cũng coi là quyền cao chức trọng, nhưng Liễu Vô Hoan vẫn thật không có đặc biệt đưa hắn để vào mắt, kiểu như ta không trêu chọc ngươi, nhưng cũng không muốn để ý tới ngươi.

Đỗ Biến cười nói: “Chung thúc thúc, ngài cũng đừng đau lòng.”

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về mẹ chồng của chị Bình Nhi Ngô phu nhân.

Tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi, có chừng hơn nửa canh giờ, nhưng mà đối với Ngô phu nhân cùng Nhị lão gia Ngô Chính Long mà nói, hình như trôi qua một năm.

Những chuyện này phát sinh quá đột nhiên, quá không ngờ, cũng quá chấn động sợ hãi a!

Bọn họ thực sự cho rằng Đỗ Biến chỉ là một người thân nghèo hèn mà thôi, thật không ngờ dĩ nhiên như vậy...

...

Chú thích của Bánh: Canh thứ nhất đưa lên, ngày hôm nay vẫn năm chương, các huynh đệ nhớ cho vé tháng a.