Thái Giám Võ Đế

Chương 147: Cứu cha! Gặp quỷ? Đỗ Biến thông thần, lợi hại


Một trăm hai mươi tiếng đồng hồ đếm ngược cũng không phải hệ thống cho, mà là Lệ Như Hải cho.

Vô cùng hiển nhiên, hắn đã sắp khởi binh, một khi hắn hoàn thành tập kết, khởi binh lên bắc, vượt qua vùng biên giới.

Như vậy, hoàng đế cũng chỉ có một con đường giết nghĩa phụ Lý Văn Hủy.

Ngăn cản Lệ Như Hải khởi binh xâm phạm biên giới, then chốt ở Sa Long thổ ty Sa Long Thạc.

Sa Long thổ ty phủ, một nhánh nguyên thủy mà vừa lực lượng cường đại, là cản trở lớn nhất khi Lệ thị thổ ty phủ thống nhất toàn bộ liên minh thổ ty tây nam, thậm chí xưng là là hiểm hoạ từ bên trong.

Mà Sa Long Thạc này là kẻ duy nhất có thể cùng Lệ Như Hải cùng nhau phân cao thấp, mặc dù Sa Long thổ ty thế lực nhỏ hơn rất nhiều, nhưng người ở lãnh địa này dã man hung hãn, toàn dân đều là binh, không sợ chết chút nào. Hơn nữa đại đa số người sinh hoạt tại núi sâu trong huyệt động, dễ thủ khó công.

Đối với thổ ty khác, hắn còn có thể lợi dụng công cụ Thánh Hỏa Giáo. Nhưng hết lần này tới lần khác Sa Long thổ ty là có tín ngưỡng bản thân, bọn họ tín ngưỡng thần Độc Xà.

Cho nên dù cho Lệ Như Hải, đối với Sa Long thổ ty đặc biệt đau đầu.

Chỉ cần Sa Long thổ ty Sa Long Thạc dẫn đầu khởi binh, xâm phạm Lệ thị thổ ty phủ, vậy Lệ Như Hải không thể khởi binh xâm phạm Đại Ninh đế quốc vùng biên giới.

Lúc trước Lý Văn Hủy đã phái người đi cho Sa Long thổ ty tặng năm mươi vạn lượng bạc, để cho hắn khởi binh xâm phạm Lệ thị thổ ty phủ lãnh địa, nhưng không biết vì sao hắn đến nay không có động tĩnh như cũ, hơn nữa sư huynh Lý Luân (của Lý Văn Huỷ) đến nay chưa có trở về.

Sa Long thổ ty phủ khốn cùng quẫn bách, năm mươi vạn lượng bạc đã đủ bọn họ khởi binh, mà hôm nay Sa Long thổ ty phủ không có bất kỳ phản ứng nào, nhất định là xuất hiện biến cố gì.

Cho nên, hướng phá cuộc duy nhất của Đỗ Biến, cũng là Sa Long thổ ty phủ.

Hơn nữa, vừa rồi ở hệ thống Mộng Cảnh, cũng có tương đối rõ ràng tiến công chiếm đóng.

...

Đỗ Biến lập tức từ trong giấc mộng tỉnh lại, thay quần áo, cải trang một chút.

“Mau lên, hộ tống ta xuôi nam tiến vào vương quốc An Nam.” Đỗ Biến hướng đám người Chung Đình cùng Vu Thiên Thu, Lý Tam, Lý Tứ nói.

Mắt của Chung Đình cùng Vu Thiên Thu đỏ ngầu, vui vẻ nói: “Thiếu chủ nhân đã nghĩ ra phương pháp cứu chủ nhân à?”

Đỗ Biến gật đầu nói: “Đúng, một khắc cũng không muốn đình lại, chúng ta cái này là cùng thời gian thi chạy, cùng tử thần thi chạy.”

“Vâng.” Đám Vu Thiên Thu, Chung Đình nói.

Vừa vặn một khắc sau đó, trên trăm tên Đông Hán cao thủ hộ tống Đỗ Biến rời khỏi phủ Liêm Châu, hướng vương quốc An Nam cảnh nội lao điên cuồng.

Đỗ Biến cưỡi là con Vua Ngựa Hoang hung hãn cường đại, ở trong bóng đêm nhanh như điện chớp.

Vị trí của Sa Long thổ ty khoảng chừng tương đương với vị trí giao giới giữa tỉnh Vân Nam của Trung Quốc với hai nước Việt Nam và Miến Điện, gần vùng Tam Giác Vàng.

(* Như vậy có khả năng là vùng Tây Song Bản Nạp (Sipsong Panna) là châu tự trị dân tộc Thái ở cực nam tỉnh Vân Nam, cơ mà Bánh vứt nước Lào chỗ nào rồi?!!!)

Bất kể là trái đất hiện đại, hay là ở thế giới này, cũng là nguy hiểm nhất địa phương hỗn loạn nhất.

Vì tách ra khỏi địa bàn Lệ thị thổ ty phủ, Đỗ Biến mới đi đường vòng sang vương quốc An Nam, cuối cùng lộ trình vượt lên trên hai nghìn ba trăm dặm, cho nên Đỗ Biến mới cần giành giật từng giây.

Nguyên nhân vì nhiệm vụ này thời gian chỉ có một trăm hai mươi tiếng đồng hồ, mà chạy tới Sa Long thổ ty phủ, dù cho không ngủ không nghỉ mà giục ngựa phi nhanh, chí ít cần năm mươi tiếng đồng hồ trở lên.

Hơn một trăm tên Đông Hán cao thủ xuất động, hiển nhiên hấp dẫn Quảng Tây văn võ tập đoàn chú ý.

Thế nhưng sau đó bọn họ phát hiện Đông Hán võ sĩ đi hướng dĩ nhiên là vương quốc An Nam, bọn họ bản năng nghĩ đến Đông Hán là muốn hướng Trấn Nam công Tống Khuyết cầu viện, tức khắc trong lòng khinh thường chế nhạo.

Trấn Nam công Tống Khuyết tuy rằng lợi hại, thế nhưng hắn còn cứu không được Lý Văn Hủy, hai hoàng đế còn không cứu nổi tính mạng của Lý Văn Hủy, huống chi là Trấn Nam công?

...

Mười mấy tiếng đồng hồ sau đó, Đỗ Biến ở dưới sự hộ tống của trăm tên Đông Hán võ sĩ, tiến vào vương quốc An Nam.

Hai mươi mốt tiếng đồng hồ sau đó, Đỗ Biến tiến vào khu vực phòng thủ của Chử Hồng Miên lão tướng quân Lang Quân, lúc này đã thâm nhập vương quốc An Nam sáu trăm dặm.

“Ở đây đã an toàn, đã không có người cho phép đuổi giết ta.” Đỗ Biến nói: “Các ngươi trở về đi.”

Vu Thiên Thu cùng Chung Đình đám người nói: “Thiếu chủ, ta không biết ngươi muốn đi đâu, nhưng xin cho ta hộ tống ngài đi.”

Đỗ Biến lắc đầu nói: “Mang theo các ngươi tốc độ quá chậm, nếu như ta một mình, có thể dùng tinh thần kỵ thuật. Hơn nữa chuyện này chỉ có thể có mỗi mình ta hoàn thành.”

Đỗ Biến cũng muốn mang theo Lý Tam Lý Tứ cùng đi, thế nhưng hệ thống Mộng Cảnh quy định, nhiệm vụ này chỉ có thể Đỗ Biến một mình đi hoàn thành.

Mặc dù hắn không biết cái này là vì đâu, nhưng hệ thống Mộng Cảnh tuyệt đối không phải không thực tế.

“Thiếu chủ, ngài xác định không cho hai người chúng ta cùng đi à?” Lý Tam bèn hỏi.

“Xác định.” Đỗ Biến gật đầu nói: “Ở tại nơi đây cáo biệt chứ.”

“Tuân mệnh.” Lý Tam cùng Lý Tứ nói: “Xin Thiếu chủ nhân nói cho chúng ta biết, ngài muốn đi đâu? Chúng ta sẽ chờ đợi ở nơi này ba ngày, nếu như Thiếu chủ nhân vẫn chưa về, chúng ta phải đi tìm ngài.”

Đỗ Biến nói: “Ta muốn đi Sa Long thổ ty phủ, nếu như bảy ngày sau ta vẫn chưa về, các ngươi phải đi tìm ta.”

Lý Tam Lý Tứ nói: “Vâng.”

Sau đó, Đỗ Biến ở tại nơi đây cùng Đông Hán cao thủ cáo biệt, một mình cưỡi Vua Ngựa Hoang, hướng phía tây Sa Long thổ ty phủ hướng lao điên cuồng.

đăngnhập http://ngantruyen.com để đọc truyện
...

Đỗ Biến đặc biệt may mắn cưỡi chính là Vua Ngựa Hoang này, tốc độ tuyệt đối của nó có thể kém Hãn Huyết Bảo Mã, thậm chí cũng chưa chắc so sánh được Thiên Lý Mã, thế nhưng thể lực của nó thực sự quá kinh người, căn bản không phải ngựa trên địa cầu có thể so sánh, giống như không biết mệt mỏi rã rời vậy.

Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nó tối đa chỉ cần nghỉ ngơi năm canh giờ, còn dư lại mười chín người tiếng đồng hồ hắn cho phép luôn luôn phi nước đại, hơn nữa bảo trì ở một tốc độ rất nhanh.

Kinh người hơn chính là, nó căn bản là không chọn đường, bất kể là rừng cây hay hẻm núi, núi cao hay thung lũng, nó đều như giẫm trên đất bằng vậy.

Từ phủ Liêm Châu xuất phát, đã qua năm mươi chín canh giờ.

Trong khoảng thời gian này, Đỗ Biến mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi không vượt lên trước năm canh giờ, thời gian còn lại đều ở trên lưng ngựa.

Không đến năm buổi, hắn ước chừng gầy hơn mười cân.

Lúc này, hắn cuối cùng chạy tới đích, Sa Long thổ ty phủ.

Đương nhiên, loại này xưng hô hoàn toàn là dát vàng trên mặt Đại Ninh đế quốc, người khác căn bản cũng không thừa nhận mình là Đại Ninh đế quốc thổ ty, Sa Long Thạc vẫn luôn là tự xưng Sa Long đại vương.

Phía trước, chính là cổng chính của Sa Long thổ ty phủ.

Một cái chín đầu rắn độc pho tượng cửa chính, ước chừng hơn mười thước cao, trông rất sống động, nhìn qua có vẻ vô cùng dữ tợn khủng bố.

(*Rắn chín đầu: Không biết có sự kết nối gì với bộ Cửu Dương Kiếm Thánh lúc trước không? Chứ rắn chín đầu là một trong các loại Naga. Trong kinh Maha sát đầu, lúc Đức Phật hạ thế, có con rắn 9 đầu phun nước thơm tắm cho Đức Phật. Vào tuần thứ 6, sau khi thành đạo, bỗng nhiên có trận mưa to, gió lớn, trời tối sầm sập, mây đen kéo đến, mãng xà vương Mucakinda từ ổ chui ra, uốn mình quấn quanh Đức Phật để bảo vệ cho Ngài. Đầu rắn bạnh ra che mưa cho Ngài. Vì thế, mưa gió không ảnh hưởng đến quá hình tu luyện của Đức Phật. Ngày thứ 7, khi trời quang, mây tạnh, rắn thần rời bỏ Đức Phật, hóa thân thành một thanh niên tuấn tú, khai sáng cho Đức Phật. Ngoài ta trong thần thoại Trung Quốc cổ cũng có 1 con rắn 9 đầu. Nó là Tương Liễu (hoặc Tương Diêu), pet của thuỷ thần Cộng Công, kẻ thủ của hoả thần Chúc Dung (hai ông oánh nhau gãy cột chống trời khiến Nữ Oa đi vá). Tương Liễu thích ăn đất, mỗi lần ăn 9 ngọn núi, phun nọc sẽ thành đầm nước thối khiến người ta nôn mửa -_-! Không biết Bánh khai thác Cửu đầu xà theo hướng nào?)

Đỗ Biến vừa mới xuất hiện ở cổng Sa Long thổ ty phủ, lập tức đã bị hơn mười người bao vây.

Cùng lúc đó, từ rừng cây có mấy trăm con rắn độc bò ra, đem Đỗ Biến vây quanh.

Mỗi người đều gần như trần truồng, xăm đủ loại đồ án, quả nhiên đặc biệt nguyên thủy.

Nói cho đúng, là một mô hình khác của sự tiến hóa, bởi vì trên thân mỗi người đều xăm rắn chín đầu.

Rắn chín đầu, là vật tổ (totem) tuyệt đối của Sa Long thổ ty phủ, cũng là thần mà bọn hắn sùng bái.

“Vù vù vù vù...”

Hơn trăm người hướng Đỗ Biến giương cung cài tên, mỗi một mũi tên tên cũng là xương thú mài thành, có thể thấy được Sa Long thổ ty phủ nghèo túng, thế nhưng trên mỗi mũi tên phía trên đều dính nọc độc xanh biếc.

Đỗ Biến giơ lên cao hai tay nói: “Ta muốn gặp Sa Long đại vương, ta có mang theo vàng.”

Sau đó, Đỗ Biến đem túi ném bên hông xuống đất, lăn xuống ra hơn mười kim lượng bảo.

Quả nhiên mặc kệ ở nơi nào, hoàng kim cũng là người thích nhất.

Một lát sau, võ sĩ thủ lĩnh đám này mang theo Đỗ Biến đi động phủ Sa Long Vương ở đỉnh núi.

...

Nơi này chính là động phủ Sa Long Vương?

Cũng đủ lớn, hơn nữa đặc biệt rộng rãi.

Khắp nơi đều là đủ loại xương dã thú cùng loài người.

Còn có, khắp nơi đều là đủ loại rắn độc, ở trong hài cốt bò qua bò lại, để cho người ta cực sợ.

Đỗ Biến nghĩ tới ở đây sẽ phải vô cùng nguyên thủy, nhưng thật không ngờ còn nguyên thuỷ đến thế này.

Ngay cả một thứ giống như gia cụ cũng không có, cũng là dùng gỗ gọt thành hay ghè đẽo mài đá mà thành.

Đương nhiên Sa Long Thạc dù cho quẫn bách cũng không đến mức như vậy, vô cùng hiển nhiên là bọn họ tận lực ở tôn trọng cái gì đó ở thiên nhiên.

Đỗ Biến ở giữa vô số rắn độc đợi Sa Long Thạc xuất hiện.

Đợi chừng hơn nửa canh giờ sau đó, bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng bước chân.

Đi một mình vào động phủ, xuất hiện ở trước mặt Đỗ Biến.

Tức khắc, Đỗ Biến hoàn toàn kinh ngạc.

Cái này, cái này là thấy quỷ à?

Nàng, nàng không phải đã chết rồi sao? Vì sao còn sẽ xuất hiện ở nơi này?

Nàng dù cho xuất hiện ở nơi nào, cũng không phải xuất hiện ở nơi này a?
Nơi này chính là động phủ Sa Long đại vương a?

Cô gái xinh đẹp đi đến, đi tới trước mặt Đỗ Biến cách một thước, nhìn Đỗ Biến cười lạnh nói: “Đỗ Biến, ngươi thật không ngờ ta dĩ nhiên không có chết? Ngươi thật không ngờ, dĩ nhiên lại ở chỗ này nhìn thấy ta chứ?”

Đỗ Biến thật không có nghĩ đến, sẽ ở động phủ Sa Long Vương nhìn thấy cô gái này.

...

Thôi Phinh Đình?

Nàng không phải đã chết rồi sao? Không phải đã ở bên trong phòng giam tự sát à?

“Ngươi có thể rất kỳ quái, ta không phải đã chết đúng không? Rõ ràng đã ở bên trong phòng giam tự sát đúng không?” Thôi Phinh Đình lạnh giọng nói.

Đỗ Biến gật đầu.

Thôi Phinh Đình nói: “Đừng quên, đó là nhà tù của quan văn tập đoàn, muốn nguỵ tạo bằng chứng một nữ tù tự sát, ngươi cũng không phải không biết, Đại Ninh đế quốc đã mục nát đến trình độ nào.”

Đỗ Biến không nói gì chỉ cười.

Thôi Phinh Đình cười lạnh nói: “Đỗ Biến, sau đó chỉ cần không phải ngươi thân thủ giết chết người, ngươi nghìn vạn lần không nên tin nàng đã chết.”

Đỗ Biến gật đầu nói: “Vô cùng có đạo lý, Thôi Phinh Đình tiểu thư, ngươi lúc này ở Sa Long thổ ty phủ là thân phận gì đâu?”

Thôi Phinh Đình nói: “Đáp lại những gì ngươi ban tặng, ta đây ở Đại Ninh đế quốc đã không có nơi sống yên ổn. Cho nên cha ta liền đem ta đưa cho Sa Long đại vương, trở thành một trong những phi tử của hắn.”

Đỗ Biến nhìn Thôi Phinh Đình xinh đẹp, biến thành phi tử Sa Long Thạc, thực sự không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh.

Thôi Phinh Đình thê lương cười nói: “Ta dù sao cũng là mỹ nhân nhà giàu đến từ thiên triều thượng quuốc, cùng đàn bà nơi này hoàn toàn khác nhau, cho nên rất nhanh ta liền trở thành Sa Long đại vương sủng ái nhất phi tử, hắn đối với ta vô cùng cưng chìu.”

Thôi Phinh Đình lúc nói câu này, biểu cảm không có cảm xúc hạnh phúc chút nào, ngược lại là nghiến răng nghiến lợi.

“Đỗ Biến, ta không một ngày không nghĩ đến trả thù ngươi, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.” Thôi Phinh Đình lạnh giọng nói: “Mười ngày lúc trước, dĩ nhiên có một con chó thiến tới, tên gọi Lý Luân. Hắn tìm được Sa Long đại vương, lấy năm mươi vạn lượng bạc thu mua hắn, để cho hắn xuất binh xâm phạm Lệ thị thổ ty phủ.”

Chuyện đối mặt, lúc đó nghĩa phụ Lý Văn Hủy đem nhiệm vụ trọng yếu nhất giao cho sư huynh của hắn Lý Luân, để cho hắn dùng năm mươi vạn lượng bạc mua Sa Long Thạc xuất binh.

Chỉ cần Sa Long thổ ty xuất binh tiến đánh Lệ thị thổ ty phủ vùng biên giới, vậy Lệ Như Hải thì không bao giờ cũng có thể khởi binh xâm phạm Đại Ninh đế quốc biên giới.

Thôi Phinh Đình nói: “Vị này Lý Luân võ công rõ ràng đủ cao a, Sa Long đại vương ước chừng hao tổn hơn mười người cao thủ mới đưa hắn bắt được. Ngươi có thể đặc biệt kỳ quái a, năm mươi vạn lượng bạc đối với Sa Long đại vương đã là một số lượng to lớn, cho phép mua rất nhiều muối rất nhiều sắt rất nhiều lương thực, đã đủ để cho hắn xuất binh tiến đánh Lệ thị thổ ty phủ, vì sao hắn lại không có làm như vậy đúng không?”

Đỗ Biến gật đầu.

Thôi Phinh Đình nói: “Là ta từ đó phá hư chuyện tốt các ngươi, ta cùng Sa Long đại vương nói, nếu Yêm đảng nguyện ý ra năm mươi vạn lượng bạc, vậy quan văn tập đoàn thì nguyện ý ra sáu mươi vạn lượng bạc, để cho Sa Long đại vương không xuất binh.”

Tiếp tục, Thôi Phinh Đình vỗ tay một cái.

Lại giọng của một người quen thuộc đi ra.

Con trai trưởng gia tộc Thôi thị, Quảng Tây hành tỉnh thi hương giải Nguyên Thôi Phu, lúc này ánh mắt hắn nhìn phía Đỗ Biến tràn đầy cừu hận thấu xương.

Thôi thị gia tộc gần như có một phần hai, là hủy ở trong tay Đỗ Biến.

Thôi Phu lạnh giọng nói: “Đỗ Biến, ta biết ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn để cho Sa Long đại vương xuất binh Lệ thị thổ ty phủ, chuyện thứ nhất này Lệ Như Hải thì không thể xuất binh xâm phạm Đại Ninh đế quốc, ngươi cũng liền thành công cứu nghĩa phụ của ngươi Lý Văn Hủy. Thế nhưng ta muốn cùng ngươi nói, không được mơ mộng hão huyền, chúng ta đã cùng Sa Long đại vương làm giao dịch tốt, chúng ta dùng sáu mươi vạn lượng bạc để cho Sa Long đại vương không muốn xảy ra binh tiến đánh Lệ thị thổ ty phủ. Cho nên Lệ Như Hải thổ ty xuất binh đã trở thành kết cục đã định, nghĩa phụ của ngươi Lý Văn Hủy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng sẽ không hắn. Ai cũng cứu không được hắn, bất kể là ngươi, hay hoàng đế bệ hạ.”

Tiếp tục, Thôi Phinh Đình vỗ tay một cái.

Tức khắc hai gã Sa Long võ sĩ lôi một người vào, người nọ toàn thân máu tươi không rõ, vẫn như cũ quần áo thái giám hầu hạ.

Hắn, phải là sư huynh của Lý Văn Hủy Lý Luân, người đến đây cùng Sa Long Thạc đàm phán.

Hôm nay, hết thảy đều chân tướng rõ ràng.

Lý Văn Hủy rõ ràng đã sắp xếp xong xuôi tất cả, vì sao Sa Long thổ ty vẫn không có xuất binh, nguyên lai là con Thôi Phinh Đình nàyquấy phá, thật là làm cho người đặc biệt bất ngờ a.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề.

Sau đó, toàn bộ độc xà bên trong động phủ thật lớn uốn thân xuống, dán phục trên mặt đất.

Ngay sau đó, Thôi Phu cùng Thôi Phinh Đình cũng vội vàng quỳ rạp dưới đất.

Một nam nhân hùng tráng đi vào động phủ.

Đỗ Biến gần như vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân cao như vậy, có chừng hai thước hai.

Tóc của hắn ra rất dài, thậm chí đã quấn vòng qua cổ mà còn xuống đến thắt lưng.

Trên người hắn chỉ mặc quần da rắn, nửa người trên hoàn toàn loã lồ, kết cấu cơ bắp như là sắt thép vậy, tràn đầy hình xăm rắn chín đầu, trông rất sống động.

Bản thân hắn có một khuôn mặt rất đẹp trai, thế nhưng cặp mắt lại như là rắn độc không hợp với các chi tiết còn lại.

Hắn chính là Sa Long Thạc, người ta gọi là Sa Long đại vương, toàn thân cao thấp đều tản mát ra một cổ cường đại khí tức lạnh như băng.

Thôi Phinh Đình ra sức quyến rũ quấn tới, nịnh nọt nói: “Đại vương, người này chính là Đỗ Biến ta từng kể, nô tì chỉ thiếu chút nữa được hắn hại chết, hơn nữa trinh tiết còn xíu nữa bị huỷ ở trong tay của hắn, ngài lập tức giết hắn, đưa hắn lăng trì xử tử, bằm thây vạn đoạn.”

Sa Long đại vương đi tới trước mặt Đỗ Biến, dùng Hán ngữ có chút khó nghe nói: “Người xa lạ, tới nơi này làm gì?”

Đỗ Biến nói: “Thỉnh cầu đại vương xuất binh tiến công Lệ thị thổ ty phủ.”

Sa Long đại vương nói: “Các ngươi Yêm đảng ra năm mươi vạn lượng để cho ta xuất binh, mà một phương khác ra sáu mươi vạn lượng để cho ta không xuất binh, ta đã đồng ý với bên kia. Ta Sa Long Thạc chỉ cùng một phương việc buôn bán, hơn nữa đáp ứng một bên, sẽ phải giết chết bên kia.”

Dứt lời, hắn chợt rút ra loan đao, để ngang trên cổ Đỗ Biến, nói: “Người xa lạ, ngươi chỉ có thể nói một câu tiếp theo, không thể vượt qua mười chữ. Nếu như ngươi thuyết phục ta, ta liền đem một phương khác giết chết, dù cho nàng là ái thiếp của ta. Bằng không ta liền đem ngươi giết chết, nhớ kỹ ngươi chỉ có một câu nói, không vượt lên mười chữ.”

Cái này Sa Long Thạc nói tràn đầy ý chí tuyệt đối, lạnh lẽo như là rắn độc vậy, bất luận kẻ nào đều biết, người này một khi nói ra, thì nhất định sẽ làm được.

Quả nhiên tràn đầy khí độ chúa tể một phương.

Thôi Phinh Đình nghe nói như thế sau đó, thân thể mềm mại cũng không khỏi run lên.

Nhưng muốn nói một câu khiến Sa Long Thạc khâm phục, không vượt quá mười chữ?

Cái này sao có khả năng?

Loại chúa tể như Sa Long Thạc này, tâm chí vô cùng kiên định, một khi làm quyết định, căn bản cũng không phải là bất luận kẻ nào có thể xoay.

Cho nên, muốn dùng một câu thuyết phục hắn, hoàn toàn không thể nào.

Đỗ Biến hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ: “Cái này là ý chỉ của Cửu Đầu Xà Thần.”

Tổng cộng chín chữ, vẫn chưa tới mười chữ.

Rắn chín đầu, là Sa Long thổ ty bộ lạc tuyệt đối tín ngưỡng, thần duy nhất.

Gần như mỗi trên người một người, đều xăm hình rắn chín đầu. Cũng chánh thức như vậy, cho nên Thánh Hỏa Giáo trước sau không thể thâm nhập vào Sa Long thổ ty phủ.

“Hắn nói láo, hắn ăn nói bừa bãi.” Thôi Phinh Đình giọng the thé nói: “Đại vương, giết hắn, đưa hắn lột da rút gân, vi thần thiếp ra một hơi.”

Sa Long Thạc đại vương nhìn Đỗ Biến, chậm rãi nói: “Ngươi xác định, để cho ta xuất binh tiến đánh Lệ thị thổ ty phủ là ý của Cửu Đầu Xà Thần?”

Đỗ Biến gật đầu nói: “Ta xác định cái này là ý của Cửu Đầu Xà Thần.”

Sa Long Thạc đại vương nói: “Ngươi đi theo ta.”

Sau đó, hắn đi thẳng đến động phủ phía sau, Đỗ Biến đi theo, Thôi Phinh Đình cùng Thôi Phu cũng đi theo, trên mặt tràn đầy nụ cười tàn nhẫn đắc ý.

Đi tới động phủ phía sau núi, nơi này có một vực sâu không thấy đáy.

Một khí tức vô cùng đáng sợ, năng lượng vô cùng kinh khủng, từ nơi này vực sâu huyệt động mà thoát ra.

Tràn đầy chết chóc, sợ hãi.

“Cái này vực sâu huyệt động phía dưới, chính là chúng ta Sa Long bộ lạc vật tổ, chúng ta duy nhất tín ngưỡng thần, cường đại hết sức Cửu Đầu Xà Thần.” Sa Long đại vương nói: “Ta mỗi ngày đều muốn tế tự Cửu Đầu Xà Thần, dùng dùng người sống hiến tế, mỗi ngày một người đút đồ ăn nó.”

Lời này vừa ra, Đỗ Biến cực sợ.

Thảo nào, cái vực thẳm này tràn đầy khí tức tử vong khủng bố.

Hơn nữa, còn có một dòng cường đại hết sức thần bí năng lượng, giống như địa ngục gào thét.

Sa Long đại vương nói: “Người xa lạ, ngươi tên là gì?”

Đỗ Biến nói: “Đỗ Biến.”

Sa Long đại vương nói: “Người lạ Đỗ Biến, nếu như ngươi nói là ý của Cửu Đầu Xà Thần, như vậy thì ngươi hãy đi hiến tế cho nó. Nếu quả như thật là ý chỉ của Cửu Đầu Xà Thần, vậy ngươi thì có thể còn sống trở về. Bằng không, ngươi chính là Cửu Đầu Xà Thần tế phẩm hôm nay.”

“Ha ha ha...” Thôi Phu cười lạnh nói: “Đỗ Biến ngươi cũng có ngày hôm nay a, ngươi biết những người biến thành bữa ăn trong bụng của Cửu Đầu Xà Thần có bao nhiêu à? Hơn mấy ngàn vạn, cho tới bây giờ không ai sống ra. Thiên tài cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú như ngươi, hôm nay phải chết ở trong bụng rắn, thật đúng là báo ứng a, ha ha ha!”

Thôi Phinh Đình nói: “Chỉ hận không thể thân thủ đem ngươi bằm thây vạn đoạn, nhưng chết thảm như vậy, coi như là giải mối hận trong lòng của ta.”

Đỗ Biến nhìn Sa Long Thạc nói: “Sa Long đại vương, chỉ cần ta có thể từ Cửu Đầu Xà Thần vực sâu sống trở về, thì đại biểu cho cái này là ý chỉ của Cửu Đầu Xà Thần, ngươi sẽ xuất binh Lệ thị thổ ty phủ, hơn nữa giết chết Thôi Phinh Đình cùng Thôi Phu, đúng không?”

Sa Long Thạc đại vương nói: “Đúng!”

Đỗ Biến đứng ở miệng vực, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Phía dưới vực sâu chỗ sâu, một khí tức tử vong kinh thiên, tựa như ác ma gầm mà vang lên cao.

“Hệ thống Mộng Cảnh, ta trăm phần trăm tín nhiệm ngươi, hy vọng ngươi đừng gài bẫy ta.” Đỗ Biến thầm nghĩ.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Sa Long Thạc thổ ty, ở trong ánh mắt thống khoái vô cùng của Thôi Phu, Thôi Phinh Đình.

Chợt cắn răng một cái, Đỗ Biến chợt hướng vực Cửu Đầu Xà Thần nhảy xuống.