Thái Giám Võ Đế

Chương 155: Lệ Như Hải muốn hộc máu! Đại sư niết diệt


Học viện Yêm đảng Quảng Tây!

Học viện Yêm Đảng sớm tiến hành thi tốt nghiệp cuối năm tuy rằng gây bất lợi cho Đỗ Biến, hơn nữa có nghi vấn chèn ép, thế nhưng cũng chọn ngày không sai.

Hoàng đế năm nay bốn mươi chín tuổi, lập tức năm mươi tuổi.

Đặt ở hoàng đế khác, đã sớm khắp chốn mừng vui, các loại điềm lành, các quốc gia sứ thần đều vào kinh chúc thọ, đặt biệt làm thật to.

Nhưng mà vị Thiên Duẫn Đế này chưa bao giờ thích những thứ phô trương này, sinh nhật đều hàng năm khiêm tốn vô cùng, nhiều nhất là cùng thái hậu, hoàng hậu, thái tử, công chúa ăn một tô mì Trường Thọ (*).

(*Đây là một món ăn có nguồn gốc từ thời nhà Hán, được làm từ cao gân phấn - bột mì giàu gluten- hàm lượng protein từ 13.5% trở lên. Tục truyền rằng, lúc Hán Vũ Đế nhận định nhân trung dài một tấc thì thọ 100 tuổi, Đông Phương Sóc cười ha hả. Theo ông nếu như là Bành Tổ thọ 800 tuổi chắc nhân tung dài đến 8 tấc. Mọi người nghe thế cũng chỉ có thể cười ha hả. Tuy không thể làm dài nhân trung, nguyện vọng sống thọ vẫn có, vì vậy người TQ dựa vào lối chơi chữ “Kiểm trường tức diện trường”, trong đó “kiểm” và “diện” đều có nghĩa là mặt, nhưng “diện” còn có nghĩa là “sợi mì”, chính vì thế họ làm mì sợi thật dài để mong sống lâu, thế là mì Trường Thọ ra đời. Mì này có khá nhiều phiên bản, nổi tiếng nhất là 5 phiên bản: Duyên Sinh Hiên Viên Ngự, Duyên Sinh Long Phúc, Duyên sinh Hổ Lộc, Duyên Sinh Quy Thọ, Duyên Sinh Tước Hi. Khả năng Thiên Duẫn Đế ăn là Duyên Sinh Hiên Viên Ngự - ngoài mì và gia vị thì có Đương Quy, Nhục Quế, Đinh Hương, nấm dại, trứng gà, hải sản, rau mùi)

Bất quá, đám văn võ đại thần cũng không thích loại hoàng đế đơn giản sáng như sao này, bọn họ thích dạng hoàng đế chuộng tiệc tùng phô trương, như thế mới có thể thừa cơ giở trò.

Yêm đảng xem như gia nô hoàng đế, đụng tới loại lễ vạn thọ năm mươi này, nhất định sẽ phải làm ra trò. Cho nên ngày hôm nay toàn bộ học viện Yêm Đảng cả nước sẽ có một nửa sớm tiến hành thi tốt nghiệp cuối năm.

Hơn nữa lễ Vạn Thọ ba ngày, còn có thể tiến hành thi thêm, vì vậy học viện Yêm đảng Quảng Tây cũng chẳng phải là một trường hợp đặc biệt.

Nguyên bản hoàng đế sinh nhật năm mươi tuổi, kinh thành văn võ bá quan ít nhiều gì là muốn tỏ ý một cái. Kết quả gặp phải đại sự như vậy, cái gọi là lễ Vạn Thọ cũng hỏng bét hoàn toàn, một đám đại thần cùng học trò Quốc Tử Giám đang ra sức bức cung, vô số tấu chương đang mắng chửi hoàng đế hôn quân, còn sinh nhật cái rắm.

Sang năm chính là sinh nhật sáu mươi chín tuổi của hoàng thái hậu vẫn rất trọng yếu, ngược lại không phải là muốn tốn bao nhiêu bạc, mà là sẽ gia ân thi hội.

Năm lão thái giám về hưu tiến vào học viện Yêm đảng Quảng Tây, bọn họ có xuất từ Đông Hán, có xuất từ Ti Lễ giám, có xuất từ Ngự Mã Giám vân vân, bọn họ chịu trách nhiệm công bình lần thi tốt nghiệp này của học viện Yêm đảng Quảng Tây.

Năm người này thuần một sắc là ở địa vị tam phẩm trở lên rồi mới xuống đài, thâm niên già dặn, hơn nữa sống đến số tuổi này coi như là thái giám, cũng có chút yêu quý danh tiếng, cho nên nói để bọn họ giám sát thi tốt nghiệp cuối năm vẫn là vô cùng công chính.

Lúc này, học viện Yêm đảng Quảng Tây tân Sơn Trường Uông Hoành, phó Sơn Trường Lang Đình đang tiếp đãi năm lão thái giám này.

“Lễ Vạn Thọ ngày đầu tiên tiến hành gia khảo (*thi thêm) luận võ, ngày thứ hai tiến hành gia khảo thơ từ, ngày thứ ba tiến hành gia khảo hoả đan.”

Cái gọi là hoả đan, thì tương đương với phiên bản luyện đan của pháo hoa, vì hoàng đế chúc thọ mà châm ngòi đốt.

“Ba trận thi thêm này, mỗi một trận hạng nhất thêm 10 điểm, hạng nhì thêm 5 điểm, hạng ba thêm 3 điểm.”

Uông Hoành báo cáo rõ ràng nói: “Năm vị lão tổ tông, có gì dị nghị không?”

Năm lão thái giám giám sát gật đầu, không có dị nghị, vậy cũng là là thái độ bình thường, cả Quảng Tây đều làm như vậy.

Bỗng nhiên, một lão thái giám nói: “Thằng nhóc Đỗ Biến kia đâu?”

Lão thái giám này tên là Vu Vạn Lâu, đến từ Đông Hán, so với Lý Liên Đình còn muốn già hơn mấy tuổi, là từ vị trí Đề đốc Đông Hán về hưu.

Uông Hoành nói: “Bẩm báo lão tổ tông, Đỗ Biến xin nghỉ, không ở học viện bên trong, tiền Sơn Trường Lý Văn Hủy đặc phê.”

Vu Vạn Lâu nói: “Các ngươi sớm tiến hành thi tốt nghiệp cuối năm, có thể phái người đi báo tin hắn à?”

Uông Hoành nói: “Đã báo, lão tổ tông.”

Vu Vạn Lâu nói: “Các ngươi không phúc hậu a, Đỗ Biến nguyên lai có thêm 50 điểm, kết quả bị các ngươi cho làm không có.”

Uông Hoành nói: “Lão tổ tông, thật sự là không có quy củ này a. Gia khảo trong lễ Vạn Thọ đã kéo dài mấy thập niên, hơn nữa cả Quảng Tây đều làm như vậy. Thế nhưng cái gọi là thêm điểm thi đấu tam đại học phủ những 50, hoàn toàn không có tiền lệ a.”

Vu Vạn Lâu cười lạnh nói: “Lòng dạ ngươi điểm này sao chúng ta không biết? Bày đặt thể hiện, ngày đó nếu không có cái điểm hình thức ấy thì Yêm đảng coi như dày vò xong đời, các ngươi cũng an tâm sao.”

Uông Hoành lập tức khom người nói: “Lão tổ tông bớt giận, không phải vãn bối tận lực nhằm vào Đỗ Biến, thật sự là không có tiền lệ a. Hơn nữa cái này thêm đến 50 điểm, đối với người khác cũng quá không công bình a. Huống hồ ba trận gia khảo lần này có cả thơ từ chúc thọ bệ hạ, là sở trường của Đỗ Biến.”

Vu Vạn Lâu cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Vị Vu Vạn Lâu này chính là Lý Văn Hủy mời tới, đã từng là Sơn Trường lúc Lý Văn Hủy còn đi học ở học viện Yêm Đảng, coi trọng Lý Văn Hủy nhất. Để cho Lý Văn Hủy bái Lý Liên Đình làm nghĩa phụ, cũng là từ Vu Vạn Lâu giật dây bắc cầu.

Ở trong mấy vị lão tổ tông của Yêm đảng, vị Vu Vạn Lâu này là một trong những lực lực lượng trung kiên hỗ trợ Lý Văn Hủy.

“Chuyện đã qua thì thôi, thế nhưng ở chỗ này, ta đem lời cảnh cáo nói trước.” Vu Vạn Lâu chỉ ngón tay trên mặt bàn nói: “Trận này thi học kỳ, nếu là có người dám can đảm ra cái gì liều lĩnh, xuất hiện sự việc không công bằng nào, thì đừng trách ta trở mặt.”

“Không dám, không dám.” Uông Hoành vội vàng nói.

Hắn phía ngoài cung kính, nhưng trong lòng thì khinh thường.

Đỗ Biến cho tới nay cũng là thứ nhất đếm ngược, dù cho theo Ninh Tông Ngô học tập năm tháng, có thể có tiến bộ gì, có thể học xong một hai môn đã giỏi lắm rồi, phải dùng tới trò chèn ép hắn? Hơn nữa, lần này trực tiếp nói trước hai tháng rưỡi tiến hành thi học kỳ, thời gian Đỗ Biến học tập chỉ có không đến ba tháng, hơn nữa còn nơi nơi giày vò, học được bao nhiêu?

Đỗ Biến thi từ ca phú cho dù tốt thì có ích lợi gì? Dù cho Ninh Tông Ngô dụng chiêu thức thần bí để cho hắn học được tinh thần kỵ thuật có thể làm sao?

Còn kiếm thuật, rất nhiều người thấy rất rõ ràng, Đỗ Biến dùng kiếm pháp nông cạn nhất cũng không, nếu như Lệ Thiên Thiên không phải là bị sấm sét đánh chết, hắn Đỗ Biến sớm đã bị bằm thây vạn đoạn.

Thi tốt nghiệp cuối năm lấy quốc học cùng võ đạo làm trọng, còn có luyện đan học, Đỗ Biến có hơn phân nửa cũng không kịp học, có thể đạt tiêu chuẩn đều coi là tốt.


Huống hồ Đỗ Biến cùng Diêm Thế còn có một đánh cuộc, người nào thua lập tức trở thành thái giám tạp dịch. Cho nên, hắn ngay cả cùng Đường Nghiêm tư cách so sánh cũng không có, ra sao nói được với tận lực chèn ép?

“Nếu không có dị nghị, mọi người hãy nhanh lên, chuẩn bị nghênh tiếp mấy ngày sau ngày gia khảo lễ Vạn Thọ cùng thi tốt nghiệp chính thức cuối năm.”

“Cái này là vì Yêm đảng đề cử hiền tài, vì đế quốc vì bệ hạ đề cử người mới, là ta Yêm đảng cường đại căn cơ, mặc kệ bên ngoài loạn thế nào đi nữa, cũng không thể lan đến gần học viện.”

“Vâng!”

Sau khi tinh thần thống nhất xong, toàn bộ học viện Yêm đảng Quảng Tây, sớm tiến hành trạng thái lâm chiến thi tốt nghiệp cuối năm.

...

Phủ Liêm Châu, bên trong toà nhà của Huyết Quan Âm.

Đỗ Biến vẫn ở chỗ cũ trong giấc mộng cùng quang ảnh quỷ dị tiến hành giao lưu.

Quang ảnh quỷ dị nói: “Ngươi có hai lựa chọn, đầu tiên, lập tức trở về đến học viện Yêm Đảng, chạy tới tham gia ba ngày gia khảo lễ Vạn Thọ.”

Đối với gia khảo lễ Vạn Thọ Đỗ Biến biết, trên cơ bản cách mỗi mười năm sẽ có một lần thế này.

Chỉ bất quá Lý Văn Hủy không thích loại chủ nghĩa hình thức này, cho nên năm nay không có làm lễ Vạn Thọ thật náo nhiệt, nhưng không nghĩ muốn hắn phải sớm rời khỏi chức Sơn Trường.

Khi cái tên thái giám lạc hậu Uông Hoành thượng vị sau đó, lập tức mượn gió, tiến hành lễ Vạn Thọ gia khảo.

Quang ảnh quỷ dị nói: “Ba trận gia khảo lễ Vạn Thọ, tổng cộng thêm ba mươi điểm.”

Đỗ Biến nói: “Nếu như ta đi tham gia, có thể bắt được mấy điểm?”

“Mười lăm, có thể hai mươi.” Quang ảnh quỷ dị nói: “Ngươi Tinh Thần Lực chưa đủ, Đường Nghiêm một cửa ải kia ngươi không qua nổi, ngươi duy nhất có thể có nắm chắc bắt chỉ có ngày thứ hai làm thơ chúc thọ hoàng đế.”

Đỗ Biến nói: “Vậy lựa chọn thứ hai đâu?”

Quang ảnh quỷ dị nói: “Đi hoàn thành một nhiệm vụ.”

Đỗ Biến nói: “Nhiệm vụ gì?”

Quang ảnh quỷ dị nói: “Tinh Thần đại sư niết diệt.”

Đỗ Biến nói: “Tăng lên Tinh Thần Lực của ta sao?”

Quang ảnh quỷ dị: “Đúng!”

Đối với một võ giả mà nói, Tinh Thần Lực là thuộc tính trọng yếu nhất, gần như không có gì hết.

Tinh Thần Lực cao thấp, hoàn toàn quyết định một võ giả cực hạn cao nhất. Mà Đỗ Biến lúc này Tinh Thần Lực mới 40, cho nên hắn võ đạo tiêu chuẩn tối cao chỉ có thể cực hạn ở thất phẩm võ sĩ.

Bởi vì Tinh Thần Lực không đủ, cũng căn bản không cách nào khống chế nội lực cùng huyền khí nhiều hơn.

Đỗ Biến tiễn thuật, cưỡi ngựa bắn cung, luyện đan vân vân, không cách nào đạt được tối đa, cũng là bởi vì tinh thần lực của hắn chưa đủ.

Vừa vặn 40 Tinh Thần Lực, thật sự là quá bình thường, căn bản không sánh bằng Đường Nghiêm.

Cho nên Tinh Thần Lực không tăng lên, hắn muốn ở thi tốt nghiệp cuối năm giành được hạng đầu đặc biệt xa vời.

Đỗ Biến nói: “Lần trước khi thi đấu tam đại học phủ làm nhiệm vụ điên cuồng đánh cuộc thành công sau đó, Tinh Thần Lực của ta thì tăng lên mười, cho nên coi như ngươi hoàn toàn có năng lực tăng lên Tinh Thần Lực của ta, vì sao lại muốn thêm vào đi hoàn thành một số nhiệm vụ?”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều.” Quang ảnh quỷ dị bỗng nhiên ra vẻ hài hước hiếm có: “Lần trước sở dĩ gia tăng được 10 điểm Tinh Thần Lực, là bởi vì ngươi có hai linh hồn dung hợp, cho nên dưới sự khống chế của ta, tiến hành Tinh Thần Lực tăng lên, cơ hội này cũng sẽ không có lần thứ hai, trừ phi linh hồn ngươi chết, lại một ký chủ mới tới tranh đoạt thân thể của ngươi, như thế ba cái linh hồn dung hợp, có thể có thể tăng lên thêm 10 điểm Tinh Thần Lực.”

“Xì xì xì, không được!” Đỗ Biến nói: “Tinh Thần Sư niết diệt đó, là chuyện gì xảy ra?”

Quang ảnh quỷ dị nói: “Một cao tăng đặc biệt phi thường cường đại cấp quốc bảo muốn viên tịch, ở trước khi chết hắn muốn đem ký ức của mình cùng Tinh Thần Lực tiến hành đổi chỗ, coi là là một loại khác truyền thừa.”

Đỗ Biến nói: “Như vậy, trí nhớ của hắn cùng Tinh Thần Lực tiến vào dầu óc của ta, sẽ sẽ không ảnh hưởng ý chí của ta?”

“Sẽ không.” Quang ảnh quỷ dị nói: “Loại ký ức này cùng Tinh Thần Lực truyền thừa di chuyển, tám phần mười tác dụng ở tuyến tùng, còn lại hai thành ở bộ não.”

Đỗ Biến bỗng nhớ lại khi đại tông sư Ninh Tông Ngô ngón tay điểm trên trán của mình, một cổ cường đại Tinh Thần Lực tác dụng vào trên tuyến tùng của hắn, có thể cho Đỗ Biến đến khi cảm nhận trạng thái thức tỉnh Tinh Thần Lực, hai nguyên lý này cũng không sai biệt lắm.

Đỗ Biến nói: “Vậy có thể đủ tăng bao nhiêu Tinh Thần Lực?”

Quang ảnh quỷ dị nói: “Người bình thường là 5 điểm, thế nhưng ngươi có thể tăng lên 15 điểm.”

Đỗ Biến kinh ngạc, một Tinh Thần đại sư lâm chung truyền thừa có thể tăng lên 5 điểm Tinh Thần Lực, cái này... Đây cũng quá ít đi chứ.

Thảo nào Ninh Tông Ngô luôn luôn ở nhấn mạnh, Tinh Thần Lực là tiên thiên, sau này không cách nào cải biến cùng tăng lên, quả thật là như thế a.

Bởi vì Tinh Thần đại sư sắp chết truyền thừa loại chuyện này, vài thập niên đều không gặp được một lần.

Mà Đỗ Biến mặc dù có thể tăng lên 15 điểm, là gấp ba so với người khác, vô cùng hiển nhiên là bởi vì hệ thống Mộng Cảnh trong não hắn, cho phép đem Tinh Thần Lực của Tinh Thần Sư niết diệt hấp thu đến mức tận cùng.

Quang ảnh quỷ dị: “Ngươi lựa chọn loại nào, là đi tham gia lễ Vạn Thọ gia khảo, hay đi hoàn thành nhiệm vụ Tinh Thần đại sư niết diệt?”
Đỗ Biến nói: “Loại thứ hai!”

Kẻ ngu si đều biết lựa chọn loại thứ hai, Tinh Thần Lực tăng lên là vĩnh cửu, chỉ có tăng lên Tinh Thần Lực, Đỗ Biến mới có thể ở trong thi tốt nghiệp cuối năm được điểm tối đa, mới có có thể thắng được Đường Nghiêm.

Từ lâu dài mà nói, cũng chỉ có Tinh Thần Lực tăng lên, mới có thể đi vấn đỉnh cảnh giới thất phẩm võ đạo trở lên.

Đương nhiên, một khi lựa chọn loại thứ hai, vậy sẽ phải bỏ qua học viện Yêm đảng Quảng Tây lễ Vạn Thọ gia khảo.

Bất quá chính là thêm 15 điểm, nơi nào so sánh được 15 điểm Tinh Thần Lực tăng lên. Cơ hội như thế, một khi bỏ qua thì vĩnh viễn không về được.

Quang ảnh quỷ dị: “Nhiệm vụ Tinh Thần đại sư niết diệt mở ra!”

“Mục tiêu nhiệm vụ, được Tinh Thần đại sư Khuyển Xá trước niết diệt truyền thừa tinh thần.”

Vị cao tăng này thật đúng là cá tính, lấy một cái tên thế này. Bất quá đại sư tu vi càng cao, thì càng khiêm tốn.

“Nhiệm vụ khen thưởng: Tinh Thần Lực tăng lên vĩnh cửu 15 điểm.”

“Kết quả sau khi nhiệm vụ thất bại: Nhẹ thì bỏ qua thi tốt nghiệp cuối năm, nặng thì biến thành cái xác không hồn.”

Nghe được kết quả sau khi nhiệm vụ thất bại, trái tim Đỗ Biến cũng chỉ thót một cái, sau đó không còn có phản ứng dư thừa.

Nguy hiểm đến mức có thể so sánh với nhảy vào vực rắn chín đầu vậy sao? Vậy hoàn toàn là đánh đu với tính mạng a, huống hồ có cái bàn tay vàng hệ thống Mộng Cảnh này, đại thể nguy hiểm cục diện cũng có thể hoá giải trở nên nhỏ hơn đi.

Đỗ Biến nói: “Vị Tinh Thần đại sư này ở nơi nào? Ta muốn biết chỗ tiếp thu truyền thừa của hắn?”

“Chùa của Khuyển Xá cao tăng là chùa Khuyển Xá.” Quang ảnh quỷ dị: “Ở một vùng đồng quê giao giữa phủ Điện Biên nước An Nam và vương quốc Luangprabang (*), cách nơi này một nghìn chín trăm dặm, ngươi phải lập tức xuất phát, bởi vì mười mấy canh giờ sau, chính là thời khắc hắn quyết định người thừa kế, không chỉ có một người cạnh tranh với ngươi đâu.”

(*Nghe Điện Biên Phủ khoan hết hồn, tên gọi Điện Biên do Thiệu Trị đặt năm 1841 từ châu Ninh Biên. “Điện” nghĩa là vững chãi, “Biên” nghĩa là vùng biên giới, biên ải, “Điện Biên” tức là miền biên cương vững chãi của tổ quốc. Phủ Điện Biên (tức Điện Biên Phủ) thời Thiệu Trị gồm 3 châu: Ninh Biên (do phủ kiêm lý, tức là tri phủ kiêm quản lý châu), Tuần Giáo và Lai Châu. Tên gọi Điện Biên hay Điện Biên Phủ xuất hiện từ đó. Còn vương quốc Luangprabang - không biết sao Bánh lại dùng tên này - vì từ thế kỷ 13 đến thế kỷ 16, Luangprabang (huyện) là cố đô nước Lan Xang (Đất nước Triệu Voi). Cung điện Hoàng gia, bảo tàng quốc gia đặt ở cố đô, và Khu Bảo tồn Phou Loei là hai địa danh quan trọng. Các ngôi chùa nổi tiếng trong tỉnh gồm Wat Xieng Thong, Wat Wisunarat, Wat Sen, Wat Xieng Muan, và Wat Manorom đều đặt trong Luangprabang (tỉnh) nên có thể xem đây là trung tâm tôn giáo của nước Lào)

Vương quốc Luangprabang, chính là tỉnh Luangprabang của nước Lào ở trái đất hiện đại, là cố đô nổi tiếng và trung tâm tín ngưỡng Phật giáo của nước Lào.

Đỗ Biến: “Ngươi không nói sớm, ta mới vừa từ vương quốc An Nam trở về, ngươi để cho ta chạy bôn ba oan uổng bao nhiêu chặng đường?”

“Ha ha.” Quang ảnh quỷ dị không có giải thích nguyên nhân trong đó.

Nếu như sớm nói cho Đỗ Biến, như vậy quỹ tích phát triển kế tiếp sẽ hoàn toàn khác nhau, có thể gặp phải hậu quả tai hoạ.

Thế là, Đỗ Biến số khổ lại một lần nữa phóng người lên ngựa, hướng vương quốc phủ Điện Biên của An Nam rong ruổi đi.

Đích đến là chùa Khuyển Xá.

...

Bắc Phong quan!

Lệ Như Hải nhìn nữ tướng Chử Hồng Diệp đóng cửa thành, trong lòng thầm than đáng tiếc.

Cô gái này cả đời chưa chồng, dung mạo xinh đẹp, võ công cao cường, binh pháp thượng đẳng. Nếu có thể gả cho Lệ Như Hải làm tiểu thiếp, vậy dưới trướng hắn thêm một viên dũng tướng.

Đáng tiếc, cô gái này khăng khăng một mực, theo Chử Hồng Miên cùng nhau thuần phục vương triều Đại Ninh lung lay sắp đổ.

Đợi đánh chiếm thành quan này, đem bên trong mấy nghìn Lang Binh già yếu tất cả chém tận giết tuyệt.

Đem Chử Hồng Diệp tóm được, có thể cho thêm nàng một cái cơ hội cuối cùng, hỏi nàng có nguyện ý hay không gả vào Lệ thị làm thiếp, nếu như không theo, cũng chỉ có thể bảo đao chém hồng nhan.

Thời gian một nén nhang rất nhanh đã muốn kết thúc.

“Dàn hàng!”

Lệ Như Hải ra lệnh một tiếng, dưới trướng mấy vạn đại quân bắt đầu bày trận.

Xe bắn đá cỡ lớn bắt đầu mở, hai ba vạn binh sĩ bắt đầu giương cung cài tên.

Binh lực tỷ lệ hai mươi trên một, đánh chiếm cái thành quan mục nát này, tối đa chỉ cần mấy canh giờ.

Lệ Như Hải bàn tay giơ lên thật cao, chỉ đợi sau khi nén hương tắt, thì lập tức hạ lệnh công kích.

Thế nhưng ngay lúc này...

“Quạ quạ quạ quạ!”

Bầu trời bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng quạ kêu thê lương, sau đó mấy trăm con quạ đen mang thư đông nghịt hướng đại quân bay tới.

Trái tim Lệ Như Hải chợt co giật một hồi.

Chuyện kinh khủng nào đã xảy ra? Lại phải xuất động mấy trăm con quạ mang thư, e sợ để lộ tin tức?

Những con quạ mang thư trên không trung phát hiện ra một chỗ đặt chân trong quân, từng con đáp xuống.

Huấn nha sư (người huấn luyện quạ) của Lệ Như Hải vội vàng tiến lên, gỡ những bức mật thư đám quạ này mang theo, cũng không dám nhìn, trực tiếp đưa cho Lệ Như Hải.

Tức khắc, sơ sơ hơn mười phần mật thư xuất hiện ở trong tay Lệ Như Hải, còn có mấy mật thư kháccũng liên tục không ngừng đưa ra.

Lệ Như Hải gần như nín thở, hắn biết chắc xảy ra chuyện, hơn nữa xảy ra chuyện lớn.

“Nghìn vạn lần không được, nghìn vạn lần không được!”

Lệ Như Hải sau khi hít sâu một hơi lại không còn hô hấp, quyết đoán mà mở ra một phong mật thư.

Tức khắc...

Như là bị sét đánh vậy!

Thân hình cao lớn vặn mạnh, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét.

Ánh mắt chợt co rụt lại, tóc gáy toàn thân trong nháy mắt muốn dựng đứng, sau đó lỗ chân lông toàn thân giống như trong nháy mắt đóng kín.

Mật thư phía trên viết: Sa Long Thạc xuất binh hai ba vạn, đã công hãm huyện Bạch Thụ, đại khai sát giới, điên cuồng cướp bóc, mười nơi đã hỏng hết chín.

Chuyện xấu nhất đã xảy ra!

Sa Long Thạc lại thực sự xuất binh, hắn là người điên à?

Biết rất rõ ràng Lệ thị bên này đã tập kết mười vạn đại quân, lại vẫn điên cuồng như vậy mà xông lên?

Vì phòng ngừa Sa Long Thạc xuất binh, Lệ Như Hải đã làm thập toàn an bài, không chỉ mượn quan văn tay lấy sáu mươi vạn lượng bạc trắng trấn an Sa Long Thạc, hơn nữa đem hơn mười động chủ dưới tay hắn tất cả thu mua.

Thậm chí, hắn còn phái ra hơn một vạn người trấn thủ vùng biên giới châu huyện giữa Sa Long bộ lạc cùng Lệ thị.

Nhưng mà thật không ngờ, Sa Long Thạc vẫn xuất binh như cũ.

Hắn không chỉ xuất binh, hơn nữa công hãm một tòa thành trì nhanh như vậy.

Lệ Như Hải dùng tốc độ nhanh nhất ép buộc bản thân an tĩnh lại, tiến vào trạng thái không hề bận tâm.

Bạch Diệp huyện đã mất thì đã đánh mất, nơi đó nữ nhân và vàng bạc tiền bạc châu báu, phải đủ Sa Long Thạc thanh Man quân điên cuồng phóng túng hai ba ngày.

Sa Long Man binh tựu như cùng chó hoang, nhìn thấy thịt sau đó, không ăn hết cũng sẽ không đi.

Hắn Lệ Như Hải tuyệt không điều quân trở về, trước đánh chiếm ngọn Bắc Phong quan, sau đó sẽ tiến hành chia ra, một nhánh xuôi nam cùng Sa Long Thạc tác chiến, một nhánh tiếp tục lên bắc, xâm chiếm Đại Ninh đế quốc vùng biên giới, làm ra tư thế nguy cấp, thúc ép hoàng đế thỏa hiệp, giết Lý Văn Hủy, gả công chúa Ninh Tuyết.

Tiếp tục, Lệ Như Hải mở ra bức mật thư thứ hai, hy vọng có thể có một chút tin tức tốt.

Nhưng mà, thấy nội dung trong bức mật thư thứ hai xong.

Cả người Lệ Như Hải như là rơi xuống hầm băng vậy.

Nguyên lai huyện Bạch Thụ bị công phá còn chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là hai ba vạn Man binh của Sa Long Thạc lại không hề ngừng chạy một chút nào, cũng không nhìn mấy yếu huyện phòng thủ phụ cận trực tiếphướng về phía Hồng Hà phủ thành mà giết.

Huyện Bạch Thụ cho phép ném đi, thậm chí chung quanh bốn năm huyện đều có thể quăng.

Duy chỉ có Hồng Hà phủ thành không thể bỏ đi, nơi đấy không chỉ là Lệ thị tổ tông từ đường sở tại mà còn Hồng Hà hầu tước phủ sở tại.

Mấu chốt nhất là bên trong Hồng Hà thành có hai mươi mấy vạn dân chúng, vô số bạc, vô số nhà xưởng, tồn trữ số lượng lớn vũ khí sắt, muối lậu, batik.

Lệ thị thổ ty có hai cái thành trung tâm, một là thành Văn Sơn, là trung tâm chính trị. Cái khác là Hồng Hà thành, là trung tâm kinh tế.

Độ quan trọng của hai thành thị này là giống hệt nhau.

Một khi Hồng Hà thành bị Sa Long Thạc đánh chiếm, vậy... Vậy đơn giản là một hồi thiên đại kiếp nạn, là trực tiếp chặt đứt một chân Lệ Như Hải.

Anh hùng đầu tiên phải nếm mật, bởi vì Lý Văn Hủy đại khai sát giới, đã để cho Lệ thị tổn thất nặng nề. Nếu như lại để cho Sa Long Thạc công phá cướp bóc Hồng Hà thành, vậy đơn giản là thương gân động cốt.

Những tên Man binh của Sa Long tộc cũng là người điên, sẽ giết sạch tất cả những người chúng nhìn thấy, cướp sạch tất cả tài phú khi thấy, cướp sạch tất cả đàn bà.

Vô số phân xưởng bên trong Hồng Hà thành một khi bị phá hủy, muốn xây dựng lại, khôi phục sản xuất thật quá khó khăn.

Nói chung, Hồng Hà thành một khi thất thủ, Lệ thị thổ ty phủ thực lực là rút lui mười năm.

Lệ Như Hải trước mắt từng đợt hoa mắt, tứ chi run nhè nhẹ, toàn thân lạnh lẽo, duy chỉ có ngực từng đợt khí huyết cuồn cuộn.

Một ngụm máu tươi gần như đều phải phun ra.

Lửa giận ngút trời, hận ý tận trời!

“Sa Long Thạc, ta muốn đem ngươi bằm thây vạn đoạn, bằm thây vạn đoạn!”