Thái Giám Võ Đế

Chương 187: Giẫm lên Đỗ phu nhân! Trinh tiết của Phương Thanh Y


Đỗ Vũ trước nhìn tay bị dứt của mình, sau đó sẽ phát ra tiếng hét thảm vô cùng thê lương.

“A... A...”

“Ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết...” Đỗ Vũ chỉ vào Đỗ Biến liều mạng thét lên: “Sứ giả, sứ giả đâu, giết hắn, giết hắn...”

“Đè hắn lại!” Đỗ Biến nói.

Lý Tam nắm cổ của gã, Đỗ Biến tiến lên làm nhiều việc cùng lúc, bạt tai cuồng tát.

“Bốp bốp bốp...”

Đánh sơ sơ mười bạt tai, đem gương mặt đẹp trai của Đỗ Vũ đánh như là đầu heo vậy.

“Xin lỗi mau!” Đỗ Biến lạnh lùng nói: “Hướng chị Bình Nhi của ta xin lỗi.”

“Nằm mơ...” Đỗ Vũ chợt phun ra nước miếng từ miệng.

Đỗ Biến tiếp tục tiến lên, tiếp tục tát bạt tai điên cuồng.

“Bốp bốp bốp...”

Lần này, trước mắt bị đánh mười mấy bạt tai.


//ngantruyen.com/
Lần này khuôn mặt Đỗ Vũ đã hoàn toàn không còn dạng người, phun một cái lại ra mấy cái răng.

“Xin lỗi mau.” Đỗ Biến nói.

“Không... Không có khả năng...” Đỗ Vũ nói.

“Bóp hắn nghẹt thở!” Đỗ Biến nói.

Tức khắc, Lý Tam lấy ra một tờ giấy, uống một chén nước, hướng về phía tờ giấy này chợt phun một cái, làm ướt sau đó trực tiếp đè ở trên mặt Đỗ Vũ.

Đỗ Vũ trong nháy mắt không thể thở, càng ngày càng hít thở không thông, càng ngày càng hít thở không được.

Loại cảm giác này là đau khổ nhất, thậm chí so với bất luận cực hình nào còn đau khổ hơn.

Đến lúc này, sự sợ hãi tử vong tới che phủ tinh thần của gã.

Gã liều mạng co giật, liều mạng run sợ.

Nhưng mà, lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn tử thần càng ngày càng gần.

Loại hoàn khố công tử trước ương ngạnh có thể không phải là bởi vì có cốt khí, mà là bởi vì chưa từng biết sợ. Bây giờ lúc thần chết thật sự đến gần, sẽ đem cái mà gã gọi là kiên cường làm cho tan nát.

Khi Đỗ Vũ đau khổ đến mức tận cùng, gần như hít thở không thông sắp chết đến nơi.

Đỗ Biến hé mở giấy ẩm trên mặt hắn, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi.”

Sau khi khôi phục hô hấp, Đỗ Vũ liều mạng hợp ngụm lớn không khí mà thơ.

“Xin lỗi, bằng không thì giết chết ngươi.” Đỗ Biến lạnh giọng nói.

Ước chừng một lúc lâu, Đỗ Vũ mới run rẩy lên tiếng nói: “Thật, thật xin lỗi.”

Lý Tam Lý Tứ dùng lực, trực tiếp đưa hắn đè xuống quỳ trên mặt đất, đè xuống hắn hướng Đỗ Bình Nhi dập đầu.

“Thật, thật xin lỗi...” Đỗ Vũ lại một lần nữa xin lỗi, sau đó khóc lớn thành tiếng, toàn thân đều đang run rẩy.

Vô pháp vô thiên hắn chưa từng có bị hại, ngày hôm nay tay phải bị chém đứt, cũng vừa vặn chẳng qua là kinh sợ, căn bản còn không kịp sợ.

Sau đó bóp ngạt, thực sự để cho hắn từ chỗ sâu trong linh hồn cảm giác được run sợ.

Trước mắt Đỗ Biến này, người lúc trước tùy ý bị hắn ăn hiếp, bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy.

Vừa rồi Ngô phu nhân mắt thấy toàn bộ quá trình, lúc này đã sợ đến mặt như màu đất, toàn thân run rẩy nói: “Đỗ, Đỗ đại nhân, cái này có thể như thế nào cho phải? Đây chính là công tử Bố Chánh Sử đại nhân a.”

Đỗ Biến nói: “Ngô phu nhân ngươi yên tâm, chuyện này nếu ta nhúng tay, sẽ phụ trách tới cùng. Bố Chánh Sử Đỗ Giang đang ở nơi nào?”

Ngô phu nhân nói: “Đỗ đại nhân đang dự tiệc ở thị trấn, phủ tôn cùng Huyện lệnh đại nhân tiếp khách, chồng của ta cùng Viêm Minh bỏ tiền chiêu đãi, bất quá không biết có chỗ ngồi trống hay không.”

Loại tình huống này là rất bình thường, để cho đại thương gia bỏ tiền chiêu đãi chính là cho ngươi thiên đại mặt mũi, còn chỗ ngồi trên căn bản là không có khả năng có, có thể làm cho ngươi mời một chén rượu đều coi là không tệ.

Bất quá tiệc rượu cũng không có để cho Đỗ Vũ đi, có thể thấy được Đỗ Giang đối với tên con trai hoàn khố cũng đặc biệt không hài lòng.

“Vậy bây giờ nhà họ Ngô trong đó trừ tên công tử bột này, Bố Chánh Sử đại nhân còn có gia quyết nào ở?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Ngô phu nhân nói: “Còn có Bố Chánh Sử đại nhân phu nhân, ra vẻ lớn hơn, nàng vừa tiến đến, liền đem viện tử ta ở chiếm đoạt. Đem bên trong mền ra giường, còn có đồ pha trà toàn bộ vứt ra, thay mới hoàn toàn.”

“Mang ta đi.” Đỗ Biến nói.

Ngô phu nhân có chút sợ hãi, không biết Đỗ Biến sắp làm gì, cho nên lập tức có chút do dự.

“Mau lên!” Giọng Đỗ Biến lạnh lẽo.

“Vâng!” Ngô phu nhân nói.

Ngô phu nhân mang theo Đỗ Biến đi tới trong viện tử tốt nhất, phu nhân Đỗ Giang, mẫu thân của Đỗ Vũ thì ở bên trong.

“Dừng lại!” Còn chưa tới cửa, liền có một vú già quát bảo ngưng lại nói: “Cáo mệnh phu nhân nhà ta ở bên trong, há các ngươi có thể làm phiền, lập tức lui lại.”

Đỗ Biến dẫn người trực tiếp xông vào, vú già liền xáng một bạt tai đánh tới.

“Răng rắc...” Lý Tam tiến lên, trực tiếp đem cổ tay của nàng vặn gãy, tức khắc ra một tiếng hét thảm chói tai.

“Ồn ào gì thế? Làm sao ta có thể nghỉ ngơi thật tốt à? Đầu ta sắp phải bùng nổ!” Bên trong truyền tới giọng nữ trách mắng, thanh âm tràn đầy bình tĩnh.

Vị Đỗ phu nhân này, cũng chính là thím tư của Đỗ Biến, là hậu duệ huân quý triều đình, một vị nữ hầu tước, từ nhỏ thì sống an nhàn sung sướng, sau gả vào Đỗ phủ, vẫn như cũ duy trì sự cao ngạo lạnh lùng.

Kỳ thực, hầu tước phủ nhà ả đã xuống dốc, hiện tại thân phận vinh dự nhất chính là phu nhân của Đỗ Giang.

Chỉ bất quá nàng càng thích ra tự cao tự đại mà thôi, lúc trước khi còn ở Đỗ phủ, thì xa cách với người khác, đối với Đỗ Biến đương nhiên càng thêm không có để vào mắt.

“Đỗ phu nhân phải không?” Đỗ Biến nói: “Sợ rằng ngài không thể ở nơi này, xin lập tức rời khỏi đi, chủ nhân không chào đón ngươi.”

Lời này vừa ra, Ngô phu nhân tức khắc một hồi run run.

Lời này vừa ra, bên trong truyền đến một yên lặng.

Ngay sau đó, một phu nhân ung dung nở nang đi ra, tuyệt đối bộ dạng còn dư âm thướt tha trước kia

Ả, chính là phu nhân của Đỗ Giang, Bộc Dương Hầu phủ Giang thị.

Gặp được Đỗ Biến, sắc mặt nàng tức khắc biến đổi, thật không ngờ lại đang ở đây gặp được tên nghiệt súc này.

Người ta không biết chuyện Đỗ Biến, nàng cuối cùng vẫn biết, bất quá cũng không phải để vào mắt, dù sao chỗ dựa vững chắc của Đỗ Biến cũng chính là một tứ phẩm trấn phủ sử, hơn nữa đã ngã rồi.

“Đỗ Biến, ngươi biết ngươi đang làm cái gì à?” Đỗ phu nhân lạnh nhạt nói.

Đỗ Biến nói: “Ngươi ở nhà người khác, đem chủ nhà đuổi ra ngoài cũng thì thôi, con trai hoàn khố của ngươi, lại muốn khiếm nhã Thiếu phu nhân chủ nhà, hơn nữa Thiếu phu nhân này còn là chị của ta, Đỗ Bình Nhi!”

Đỗ phu nhân nghe được tên Đỗ Bình Nhi, tức khắc nhíu một cái nói: “Con tiểu tiện nhân kia? Nếu biết nàng tại đây, mời chúng ta vào đây ở chúng ta cũng sẽ không vào, nàng còn không xứng.”

Đỗ Biến nói: “Con của ngươi thiếu dạy dỗ, túm cổ tay chị ta, cho nên cái tay kia của hắn ta chặt rồi. Hắn không nghe lời, ta vả hắn một trăm bạt tai, hiện tại hắn vô cùng nghe lời, không cần cảm tạ ơn dạy dỗ của ta.”

Lời này vừa ra, Đỗ Tứ phu nhân Giang thị biến sắc.

Đỗ Biến vung tay lên, phía sau Đỗ Vũ được đẩy ra, gương mặt sưng giống đầu heo vậy, hơn nữa cổ tay phải còn bị chém đứt.

“A...” Tức khắc, Đỗ Tứ phu nhân Giang thị cất tiếng thất thanh, gần như hoàn toàn không thể tin được hai mắt của mình.

Tên nghiệt súc Đỗ Biến cũng dám làm như vậy, đây... Đây chính là con trai Bố Chánh Sử, đây chính là cháu ruột Đỗ thị, mặc dù không có tiền đồ là một tên ăn chơi trác táng, mặc dù địa vị kém Đỗ Viêm xa lắm, nhưng đó cũng là thiếu gia Đỗ thị.

Đỗ Biến dám chặt đứt tay hắn, dựa vào cái gì?

“Nghiệt súc, ngươi dám sao?” Đỗ Tứ phu nhân Giang thị chỉ vào Đỗ Biến kêu lên.

Đỗ Biến nói: “Trang viên nhà họ Ngô không chào đón ngươi, bây giờ lập tức cút ra ngoài đi! Nghìn vạn lần không cần chờ ta vận dụng vũ lực trục xuất, như vậy thì khó coi.”

Ánh mắt Đỗ Tứ phu nhân tràn đầy thù hằn, run giọng nói: “Đỗ Biến, ngươi nhất định phải chết, ngươi phải chết! Sau khi các quan to trở về, liền đem tên nghiệt súc nhà ngươi giết!”
“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt!” Đỗ Biến lạnh lùng nói: “Động thủ!”

Lý Tứ cùng vài tên võ sĩ Đông Hán tiến lên, tiến vào bên trong lầu, đem những vật sở hữu thuộc về Đỗ phu nhân toàn bộ ném ra, toàn bộ đồ sứ đồ đựng dụng cụ bằng sứ toàn bộ ném xuống đất đập nát.

Lý Tam cùng vài tên võ sĩ Đông Hán tiến lên phía trước nói: “Đỗ phu nhân, chính ngươi rời khỏi, hay là chúng ta đem ngươi ném ra?”

Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã.

Đỗ Tứ phu nhân còn chưa từng có bị sỉ nhục như vậy, mặt mũi đẹp đẽ tức khắc dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói: “Nghiệt súc Đỗ Biến, ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi...”

“Đi!” Đỗ Tứ phu nhân mang theo hơn mười vú già, tức giận tận trời rời khỏi trang viên nhà họ Ngô, nâng lên Đỗ Vũ đã bất tỉnh, nhặt lên tay phải bị chém đứt của hắn.

Trước khi bước lên xe ngựa, Đỗ Tứ phu nhân Giang thị nhìn trang viên nhà họ Ngô, nghiến răng nghiến lợi gào: “Đỗ Biến, ngươi chờ cho ta, ngày hôm nay không giết ngươi, ta không phải họ Giang. Không đưa cái trang viên này giẫm nát thành đất bằng, không đem con tiểu tiện nhân Đỗ Bình Nhi này làm nhục đến chết, ta thề không làm người.”

Sau đó, đoàn người Đỗ phu nhân, hướng thị trấn đi.

Mà Đỗ Biến, sẽ chờ ở bên trong trang viên Ngô thị, chờ tân nhậm Bố Chánh Sử Đỗ Giang đến.

“Thiếu chủ nhân, có muốn đi Ngô Châu Thiên hộ sở phối hợp binh hay không?” Lý Tam bèn hỏi.

Đỗ Biến nhớ lại một hồi, nói: “Chưa chắc dùng được, nhưng vẫn nên đi.”

“Vâng!” Lý Tam, Lý Tứ lập tức xuất ra vài cái lồng sắt, dùng bồ câu đưa tin truyền thư cho Ngô Châu Đông Hán Thiên hộ sở, để cho bọn họ lập tức dẫn võ sĩ Đông Hán đến đây.

...

Phương Thanh Y là một cô gái cực kỳ ngạo mạn, ở trong mắt của ả, địa vị của ả là không thua gì công chúa Ninh Tuyết.

Gia tộc của của ả là gia tộc quyền thế nghìn năm, so với Ninh thị hoàng tộc chỉ có hơn hai trăm năm, càng thêm quý khí.

Huống chi, lúc này Phương thị là thiên hạ văn thần, nắm giữ quyền thế năng lượng kinh thiên.

Tuy rằng gả cho Đỗ Viêm, thế nhưng ở trong mắt ả, là Đỗ Viêm ở rể Phương thị.

Đỗ Giang đi tham gia tiệc rượu Ngô Châu phủ, ả sẽ không đi, cũng không để cho Đỗ Viêm đi.

Gia quyến Đỗ Giang ở tại địa phương quan phủ an bài trong trang viên, ả cũng sẽ không đi. Phương thị ở Ngô Châu thì có trang viên, ả chỉ ở trong nhà mình, Đỗ Viêm cũng phải vào ở.

Nói chung, trừ cùng thuyền xuôi nam, Phương Thanh Y cùng Đỗ Viêm hai người trước sau một mình đi riêng, không có cùng với Đỗ Giang. Hơn nữa chiếc thuyền kia cũng là phương tiện của ả.

Lần này tới Quảng Tây, Phương Thanh Y cùng Đỗ Viêm ước chừng mang theo hơn chín trăm người!

Không có nhìn lầm, ước chừng hơn chín trăm người, nội Phương thị võ sĩ thì có năm trăm, tứ phẩm Thượng Võ Giả cao thủ, liền có hơn mười người.

Còn lại là sư gia, văn thư, phụ tá, vú già, nha hoàn vân vân. Đừng nói người chăn ngựa, đầu bếp, ngay cả người làm vườn cũng mang theo.

Công chúa Ninh Tuyết xuất hành cũng không có chín trăm tùy tùng như thế.

Phái đoàn của Phương Thanh Y so với Bố Chánh Sử Đỗ Giang muốn lớn hơn nhiều, đối với Đỗ Giang nàng cũng không có bao nhiêu tôn trọng, dù sao vậy cũng chỉ là một quan viên trong tập đoàn quyền lực Phương thị mà thôi, chức quan Bố Chánh Sử này chẳng qua là gia tộc Phương thị của ả cho.

Mặc dù sẽ không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng ở trong mắt Phương Thanh Y, Đỗ Giang cũng chỉ là một gia thần nhà ả mà thôi.

Cũng chính là đối với Tổng đốc lưỡng Quảng Cao Đình, Phương Thanh Y mới có vài phần kính trọng cùng thân cận, bởi vì đây là dượng của ả, coi như là nửa chủ tử Phương thị.

Phương Thanh Y tại sao lại gả cho Đỗ gia?

Đỗ gia vốn chỉ là một nhà quyền thế nhị lưu mà thôi, là căn bản cao trèo không lên nghìn năm hào môn Phương thị.

Năm đó lúc Phương Thanh Y giáng sinh, tiếng đồn trong tay nắm một Kim Tử. Thế là vội vàng tìm tới một sư phụ bói toán rất nổi tiếng hỏi, cái này là vì sao?

Vị sư phụ bói toán nổi tiếng đế quốc này sau khi nhìn thấy Phương Thanh Y, nói: “Tại sao có thể như vậy? Mệnh cách của nàng rõ ràng quý không thể nói, thân phận nữ tử vấn đỉnh chí tôn. Vì sao lại như ẩn như hiện, giống như bất cứ lúc nào đều có thể biến mất vậy?”

Cha của Phương Thanh Y vội vàng hỏi, vậy phải làm thế nào giữ được cái mệnh cách cao quý này.

Cái bói toán sư phụ tính một chút nói: “Xung quanh chín dặm bên trong, còn có một bé trai sinh ra, gia đình quyền quý, so với bé gái này gần nửa canh giờ. Chỉ cần hai người thông gia, là được giữ được mệnh cách cao quý.”

Phương thị nhanh đi thám thính, kết quả sau nửa canh giờ, Đỗ gia con trai trưởng Đỗ Hiến sinh ra. Trùng hợp, con vợ kế Đỗ Viêm cũng gần như cũng trong lúc đó ra đời.

Phương thị đương nhiên chỉ nhận con trai trưởng, mà trùng hợp Đỗ thị gia tộc phát triển không ngừng, hơn nữa gia chủ Đỗ Hối bản lĩnh cao thâm, tiền đồ rộng lớn. Mặc dù Đỗ gia trèo cao hơn nữa không bằng Phương thị của ả, nhưng đem Đỗ gia kéo vào Phương thị quyền lực tập đoàn, cũng là một trợ lực.

Mặc dù đối với sư phụ bói toán nói nửa tin nửa ngờ, nhưng các loại nguyên nhân trùng hợp phía dưới, Phương Thanh Y từ nhỏ cùng Đỗ Hiến (Đỗ Biến) kết thân.

Nhưng mà thật không ngờ, Đỗ Biến dĩ nhiên là tên yếu sinh lý. Phương Thanh Y chịu không nổi cái nhục nhã này, buộc Đỗ gia để cho Đỗ Hiến bốc hơi khỏi trần gian.

Mà trùng hợp Đỗ Viêm cũng là sau nửa canh giờ với nàng thì sinh ra, mặc dù là con vợ kế, nhưng đặc biệt xuất sắc, gần mười lăm tuổi thì đoạt cử nhân.

Thế là, những thuộc về Đỗ Biến tất cả thì cho Đỗ Viêm, kể cả con ả Phương Thanh Y.

Năm ngoái, vừa vặn mười bảy tuổi Đỗ Viêm lại cao trung thi hội, thi đình, trở thành tiến sĩ trẻ tuổi nhất lần này, mặc dù là nhị giáp tên thứ hai, nhưng là cực kỳ quan trọng.

Đỗ Viêm trước tiên ở Hàn Lâm Viện mạ vàng một năm rưỡi, năm nay lại thả bên ngoài đảm nhiệm, đảm nhiệm thất phẩm Huyện lệnh.

Mới gần mười tám tuổi, cũng đã là thất phẩm Huyện lệnh, có thể thấy được lợi hại cỡ nào?

Hơn nữa chức thất phẩm Huyện lệnh của hắn, luận tiền lương còn có thể cao hơn Đỗ Biến lục phẩm bách hộ nhiều.

Từ mặt quan chế, chức Đông Hán bách hộ của Đỗ Biến quản mấy trăm người, mà huyện lệnh Đỗ Viêm trực tiếp quản hơn mười vạn người, được xưng là Bách Lý Hầu.

Trước khi ra khỏi kinh, Đỗ thị cùng Phương thị làm một cái hôn lễ to cực kỳ cho hai người, tình cảnh gần như so với thái tử thành hôn còn muốn lớn hơn, dù sao Thiên Duẫn Đế quen tiết kiệm.

Ngay ngày cưới, toàn bộ phần lớn văn võ quan lớn đế quốc, triều đình huân quý đều toàn bộ có mặt.

Hoàng đế ban cho bảng hiệu Bách Niên Hảo Hợp, thái tử tự mình giá lâm.

Cuộc hôn lễ này, có thể nói là vinh quang khắp nơi, Phương Thanh Y cùng Đỗ Viêm đều trở thành tiêu điểm muôn người, biến thành đối tượng vô số nam nữ trẻ tuổi đố kỵ.

Đối với Đỗ Viêm, Phương Thanh Y vẫn tương đối hài lòng.

Dáng dấp anh tuấn không nói, then chốt văn võ toàn tài, hơn nữa tình cảm thắm thiết đối với ả, tuyệt đối là phu quân như ý triệu người có một.

Thế nhưng, nàng thoáng có chút cảm thấy, Đỗ Viêm tạm thời còn không xứng với nàng.

Hắn còn cần tiến thêm một bước lột xác, trở nên càng thêm xuất sắc, càng cường đại hơn.

Cho nên đêm động phòng cũng là chia phòng ngủ, lý do là nàng kinh nguyệt tới nơi.

Ngô Châu phủ, bên trong trang viên Phương thị.

Đỗ Viêm đang lẳng lặng đọc sách, nhìn lên vần trăng khuyết trên trời, thu hồi sách vở.

Đệ tử xuất sắc nhất đời thứ ba của Đỗ gia sắc mặt có chút đỏ, nội tâm có chút kích động.

Bởi vì quản gia trang viên ngày hôm nay, chuẩn bị cho hắn cùng vợ mới cưới Phương Thanh Y một cái phòng.

Đối với người vợ tuyệt mỹ vô song, thân phận cao quý, Đỗ Viêm ái mộ cực kỳ, sau khi thành hôn không một ngày không nghĩ biến thành chân chính vợ chồng, thành tựu quan hệ thân mật tốt, cái loại cảm giác này có thể giống như thần tiên.

Vợ đẹp như vậy, mỗi một tấc da thịt trên người đều giống như tuyết, mỗi một chỗ cũng là hương thơm ngào ngạt.

Có thể cưới được nàng, thật là phúc khí mấy đời, toàn bộ nam nhân thiên hạ đều đố kỵ hắn.

Đi tới bên trong căn phòng, Đỗ Viêm dịu dàng nói: “Thanh Y, đêm đã muộn, nên ngủ thôi.”

Sau đó, hắn tự nhiên đưa tay hướng eo thon nhỏ của vợ mới cưới kéo tới.

...

Cùng lúc đó!

Đỗ Biến ở bên trong trang viên Ngô thị nghe phía bên ngoài truyền đến một tràng tiếng vó ngựa kịch liệt tiếng.

Tứ thúc tiện nghi của hắn, Quảng Tây hành tỉnh Bố Chánh Sử đại nhân Đỗ Giang tới nơi.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến giọng nói.

“Đông Hán Đỗ Biến có ở bên trong không? Mời đi ra một mình!”

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ ba đưa lên, ngày hôm nay ba chương một vạn bốn. Các huynh đệ có vé tháng à? Đặc biệt nhu cầu cấp bách vé tháng a, ta van mọi người.

Tình tiết cam đoan cho các ngươi thoải mái!