Thái Giám Võ Đế

Chương 253: Phong thưởng thật lớn! Cái mông Ngọc Chân không sờ được


Sau khi nghe được giọng của chồng, vương hậu Ninh Thần công chúa hân hoan, ánh sáng lấp lánh trên gương mặt tuyệt mỹ, cả người giống như sống lại vậy.

Sau đó, bà ta chợt ôm lấy Đỗ Biến nói: “Nhóc con, ngươi rõ ràng trời cao phái xuống...”

Quốc vương Lê Xương đúng lúc tỉnh lại đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Đỗ Biến cũng không dám thả lỏng. Bởi vì 72 tiếng đồng hồ kế tiếp càng quan trọng hơn, mặc dù có một tên luyện đan sư tinh thông hạ sốt, nhưng thuốc thế giới này dù sao quá mức nguyên thủy.

Hơn nữa lúc này đây vết thương giải phẫu không nhỏ, một khi xảy ra nhiễm trùng diện rộng, trong hoàn cảnh không có chất kháng sinh, cơ hồ là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Kế tiếp, sẽ phải xem xét nhiệt độ cơ thể quốc vương Lê Xương.

Đỗ Biến đem lo lắng của mình nói ra, vương hậu Ninh Thần nói: “Yên tâm nhóc con, trời cao nếu có thể làm cho hắn tỉnh lại, liền nhất định sẽ không thu hắn đâu. Ngươi phải tin tưởng ý chí cường đại của dượng ngươi.”

Lời này cũng là có chút đạo lý, chỉ bất quá Đỗ Biến đến bây giờ đều không có phản ứng kịp, vì sao vương hậu Ninh Thần luôn mồm tự xưng cô.

Chuyện bát tự của Đỗ Biến cùng công chúa Ninh Tuyết còn chưa có rõ ràng, kêu cô có phải là quá sớm hay không?

Đỗ Biến lại nghĩ sai, trưởng công chúa Ninh Thần lúc đó ở kinh thành, bạn tốt khắp thiên hạ. Có một lần sau khi uống say, liền lôi kéo Lý văn cùng kết bái kim lan, Lý Văn Hủy lúc đó cũng bị bà chuốc say, mơ mơ hồ hồ cùng bà kết bái. Sau khi tỉnh lại, Lý Văn Hủy đương nhiên không dám coi là thật, mỗi một lần vẫn kêu công chúa điện hạ như cũ. Thế nhưng Ninh Thần công chúa hoặc là kêu Lý bạn bạn, lén lút trực tiếp kêu anh.

Đỗ Biến là con nuôi của Lý Văn Hủy, đương nhiên liền kêu cô cô.

Kế tiếp, Đỗ Biến cùng đoàn thái y, luyện đan sư của hắn không dám khinh thường chút nào.

Mặc dù Đỗ Biến còn có chuyện rất quan trọng muốn đi làm, tìm kiếm đảo Huyễn Diệt, tìm kiếm bí tịch cấp truyền thuyết Hấp Tinh Đại Pháp.

Nhưng đến lúc này, lấy quốc sự làm trọng, lấy tính mạng quốc vương Lê Xương làm trọng.

Đỗ Biến cùng vài luyện đan sư, thái y gần như nửa bước không rời, thực lúc ấy ra sức khống chế nhiệt độ cơ thể của quốc vương Lê Xương nhiệt độ.

Mà quốc vương Lê Xương bởi vì mệt mỏi hết lực, hơn nữa lúc này không có đau đớn như vậy, lại ngủ mê man.

Cách mỗi một đoạn thời gian, vài tên thái y sẽ vì hắn vùng lên, phòng ngừa cố định một vị trí nằm tránh dẫn đến hiện tượng dính ruột.

Tám canh giờ sau, chuyện đáng sợ xảy ra.

Quốc vương Lê Xương bắt đầu phát sốt, tuy rằng chính hắn cười nói không có gì đáng ngại, tình trạng của hắn tốt vô cùng.

Nhưng sự thực là, quốc vương Lê Xương sốt cao càng ngày càng nghiêm trọng, gần như chưa chưa đủ thời gian, liền vượt qua bốn mươi độ.

Vô cùng hiển nhiên, vết thương bắt đầu nhiễm trùng.

Lúc này ekip của Đỗ Biến dùng hết tất cả bản lĩnh, dùng vật lý bản lĩnh cho quốc vương hạ nhiệt độ, không ngừng lau, thấm bằng rượu manh.

Cái luyện đan sư đủ loại thuốc, toàn bộ dùng hết.

Nhưng vẫn không có hiệu quá, nhiệt độ cơ thể quốc vương vẫn rất cao. Hơn nữa, thần trí của ông ta đã bắt đầu sảng.

Cục diện vô cùng nguy hiểm.

Khoa học chính là khoa học, đặc biệt tàn khốc.

Phẫu thuật ở bối cảnh thời đại này thực sự không được, chính là chống lại không ngớt không nổi nhiễm trùng sau phẫu thuật, quốc vương Lê Xương sốt cao càng ngày càng kinh người, nhiễm trùng càng ngày càng nghiêm trọng.

Đoán đúng ông ấy sẽ chết, điều kiện chữa bệnh hiện giờ, thực sự rất khó cứu vãn.

Đỗ Biến ở bên trong não vực hô: “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hệ thống, ngươi có thể có bất kỳ biện pháp nào.”

Quang ảnh quỷ dị nói: “Có! Cách nơi này chín mươi dặm có một cái hang, ở trong đó biết ngưng kết ra một loại bụ tinh thể màu trắng, là loại thuốc cực mạnh, có thể chống lại nhiễm trùng hậu phẫu như ngươi nói. Đây cũng là kết quả năng lượng thế giới khác xâm lấn, nhưng là cùng những chất kháng sinh trong não của ngươi không giống, nó có gây ra một chút ảo giác.”

Gây ảo giác thì gây ảo giác, không ngại việc thế này.

Theo đà này, quốc vương Lê Xương căn bản chống lại không được bao lâu, sốt cao vài ngày, hơn nữa nhiễm trùng hậu phẫu càng ngày càng nghiêm trọng, gần như hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đỗ Biến nói: “Các vị, chờ ta chừng hai canh giờ, ta lập tức trở về!”

Nhưng mà, căn bản không kịp giải thích, Đỗ Biến trực tiếp liền liền xông ra ngoài.

Cùng lúc đó, ở trong đầu của hắn xuất hiện một bản đồ chỉ dẫn.

Lao ra bên ngoài hoàng cung, Đỗ Biến trực tiếp phóng người lên ngựa, dựa theo bản đồ chỉ dẫn trong đầu, hướng cái hang động phóng đi.

Ngay sau đó chỉ chốc lát, hơn mười tên đại nội cao thủ vương quốc An Nam, ngồi trên lưng ngựa theo sau, bảo hộ Đỗ Biến an toàn.

...

Đỗ Biến lao điên cuồng một mạch.

“Quân vụ khẩn cấp, mọi người tách ra, tách ra...”

Hơn mười đại nội cao thủ vương quốc An Nam phía sau hắn la lớn, bảo đảm dọc theo đường đi thông suốt.

Rất nhanh, Đỗ Biến liền ra vương thành Thuận Hóa.

Ngay sau đó lại có một nhánh quân đội đuổi theo, có chừng mấy trăm kỵ binh, bảo vệ xung quanh Đỗ Biến.

Đỗ Biến lao điên cuồng một mạch, Vua Ngựa Hoang thể lực cường hãn, những kỵ binh này căn bản là chịu không được, trên cơ bản cách mỗi năm mươi dặm sẽ phải đổi một lần chiến mã.

đọc truyện cùng //ngantruyen.com/
Ra vương thành tầm bảy mươi dặm.

Đỗ Biến gặp được một hang động chật hẹp như nứt ra.

Sau đó, hắn không nói hai lời liền trực tiếp nhảy xuống.

Nhưng là có người nhanh hơn hắn, sáu tên đại nội cao thủ vương quốc An Nam trực tiếp nhảy xuống, cùng lao vào hang động, rất nhanh đến phía trước Đỗ Biến dò đường, e sợ cho hắn sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Đây coi như là một hang động hoang phế, đã không có bao nhiêu năng lượng của thế giới khác, lại thêm không có dị thú gì.

Đỗ Biến rất nhanh liền đi tới dưới đáy hang, ở đây vô cùng an toàn, hắn bắt đầu tìm kiếm loại bụi kết tinh màu trắng mà hệ thống Mộng Cảnh nói màu trắng.

Mà những đại nội cao thủ, lập tức lui ra ngoài, đưa lưng về Đỗ Biến bắt đầu canh gác.

Không cần có bất cứ mệnh lệnh gì, bọn họ cũng cảm thấy Đỗ Biến việc làm là tuyệt mật, là tuyệt đối không thể có người thứ hai thấy.

Ở dưới bản đồ chỉ dẫn của hệ thống Mộng Cảnh, chỉ mấy phút Đỗ Biến liền tìm được loại tinh thể màu trắng này.

Nói cho đúng không phải màu trắng, có một chút đốm màu xanh da trời.

Trên mặt đất có một bãi bột, có một tinh thể hoàn chỉnh ở trên, bắt đầu có một vết nứt nhỏ, cộng lại khoảng chừng có ba trăm gram.

Hơn nữa tản ra mùi hương đặc biệt kỳ quái, Đỗ Biến thoáng hít một hơi, cũng cảm giác được hơi lâng lâng.

F*ck, thứ này gây ảo giác mạnh như vậy?

“Ngừng thở, thứ này gây ảo giác vô cùng lớn.” Quang ảnh quỷ dị nói.

Đỗ Biến ngừng thở, cầm lấy một hộp tinh thạch, bỏ toàn bộ Trí Huyễn tinh thạch vào, sau đó rời khỏi thật nhanh, trở về vương thành Thuận Hóa vương cung!

...

Chỉ không đến tầm ba giờ, Đỗ Biến trở lại.

Lúc này, quốc vương Lê Xương sốt cao đã đến trình độ kinh người, thân thể bắt đầu co giật, ngất lịm.

Vài tên thái y cùng luyện đan sư dùng hết toàn bộ bản lĩnh đều không làm nên chuyện gì.

Đỗ Biến lấy ra một chút xíu bụi tinh thạch màu trắng, ngừng thở dùng nước ấm ngâm nở, đem quốc vương Lê Xương nâng dậy, phát hiện thân thể ông ta nóng hổi.

Bóp miệng của ông ta, đem dung dịch bụi tinh thạch đút vào.

“Vương hậu, loại bụi tinh thể màu trắng này sẽ có gây ảo giác nhất định, kế tiếp quốc vương bệ hạ có thể sẽ làm ra một chút hành động khá kỳ quái, xin không nên phiền lòng.” Đỗ Biến nói.

Rõ ràng thần dược a...

Đỗ Biến hoàn toàn kinh ngạc, cái này bụi tinh thể màu trắng uy lực vượt xa Sulfonamide, thậm chí còn vượt lên Penicillin đi?

Hay hoặc là người của thế giới này cho tới bây giờ cũng không có dùng qua chất kháng sinh, vi khuẩn cũng không có trải qua giai đoạn kháng thuốc, cho nên dùng hiệu quả cực kỳ.

Chẳng bao lâu, nhiệt độ cơ thể quốc vương Lê Xương bắt đầu giảm xuống.

Hơn nữa, cả người cũng yên tĩnh lại.

Nhưng mà, khoảng chừng sau nửa canh giờ, Lê Xương quả nhiên trong miệng nói ra một câu kỳ quái: “Thần, đã đến giờ, ta đứng dậy cũng không thể được? Trên mặt đất cứng quá, đầu gối ta đều ê ẩm.”

“Ta không ghét đâu, ta chỉ là kinh ngạc thế nào lại lớn như vậy, ta thích vô cùng...”

“Lữ Trĩ là Lữ Trĩ (*), nàng làm sao có thể cùng so với ngươi, ta thực sự thích vô cùng, thích vô cùng, ta mỗi ngày đều muốn hôn một lần...”

(*Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lã hậu (241 TCN – 180 TCN) là Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi Hán Cao Tổ băng hà, bà tiếp tục đăng ngôi vị Hoàng thái hậu và Thái hoàng thái hậu lâm triều xưng chế dưới triều đại Hán Huệ Đế Lưu Doanh cùng hai Thiếu Đế là Lưu Cung và Lưu Hồng (194 TCN - 180 TCN), tổng cộng 15 năm. Thời kỳ trị vì của bà được liệt kê riêng biệt thành một giai đoạn trong lịch sử nhà Hán, được ghi chép sử sách thành một Bản Kỷ trong bộ Sử ký Tư Mã Thiên, vốn chỉ để chếp truyện về các Hoàng đế. Từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung hoa, lập nên Đế quốc tại Trung Nguyên, bà là người phụ nữ đầu tiên nắm giữ quyền lực tối cao, ngang ngửa với các Hoàng đế. Vì đây là sự kiện trước năm 23 - trận chiến Côn Dương nên vẫn xài chung lịch sử với của trái đất chúng ta)

Quốc vương Lê Xương mỗi lần nói, là một lần hoa chân múa tay vui sướng.

Mà khuôn mặt vương hậu Ninh Thần trong nháy mắt ửng đỏ, trực tiếp tiến lên che miệng quốc vương Lê Xương.

“Ngoại thần xin cáo lui!” Trấn Nam công Tống Khuyết cùng Lý Văn Hủy vội vàng khom người rời khỏi.

Đỗ Biến cùng vài thái y, luyện đan sư cũng vội vàng rời khỏi, ở lại thì quá lúng túng.

...

Lúc này, Đỗ Biến mới có cơ hội cùng Lý Văn Hủy nói hết tình cảm cha con.

“Ngắn ngủi hai tháng, bệ hạ cho ta tăng lên ba cấp, từ chính tứ phẩm nhắc tới từ tam phẩm, lại nhắc tới chính tam phẩm, bây giờ biến thành từ nhị phẩm.” Lý Văn Hủy lắc đầu nói: “Đây là một tin tức xấu, chứng minh bệ hạ cực kỳ vô cùng cấp bách, không chỉ đại biểu cho xé rách quan hệ với quan văn cùng võ tướng tập đoàn, cũng đại biểu cho nội bộ tập đoàn Yêm đảng lục đục.”

Đỗ Biến cũng cảm nhận được điểm này thật sâu.

Hoàng đế bệ hạ lúc trước bồi dưỡng Lý Văn Hủy là từng bước cực kỳ vững chắc, bảo đảm mỗi một bước đều có cơ sở kiên cố, cũng là quyền lực trước, chức quan lại sau.

Mà bây giờ bỗng nhiên cất nhắc tấn chức, chức quan cha nuôi Lý Văn Hủy, đã vượt qua xa quyền lực của ông.

Cái chức quan Quảng Tây trấn thủ thái giám, hắn miễn cưỡng có thể nắm giữ.

Nhưng giám quân Nam chinh đại quân, Quảng Tây tân giám quân.

Ba chức vị này đều vô cùng quan trọng a, dưới tình hình nào có ba chức quan tập trung vào một thân a?

Hơn nữa lấy lý lịch cha nuôi Lý Văn Hủy, căn bản là không thể trở thành giám quân Tống Khuyết công tước, tối thiểu muốn một Ti Lễ giám cầm bút.

Sau đó, hoàng đế không có phái, chứng minh ra cái gì?

Chứng minh hoàng đế đối với Ti Lễ giám cũng sinh ra bất mãn? Ti Lễ giám vốn phải là lực lượng chính quy nhất của hoàng đế!

Trong lịch sử hoàng đế Gia Tĩnh nhà Minh dù ở thời điểm luyện đan điên cuồng nhất (*), Ti Lễ giám cũng là một con chó của ông ta. Sau khi đám người Nghiêm Tung rơi đài, đám người Từ Giai như là sái hầu với Gia Tĩnh hoàng đế, Ti Lễ giám cũng trên cơ bản không có thoát ly bàn tay Gia Tĩnh hoàng đế.

(*Minh Thế Tông - Gia Tĩnh: Gia Tĩnh Đế sau nhiều năm trị vì, vào tuổi trung niên đâm ra mê đắm Đạo giáo, lạm dụng nhân sĩ, tôn sùng Đạo giáo trong cung, luyện đơn dược để mong trường sinh bất lão. Nhân sĩ Đào Trọng Văn và nịnh thần Cố Khải Học do yêu mị chiều chuộng Gia Tĩnh, dần được cấc nhắc chức vị. Vì luyện đơn dược, Gia Tĩnh hành hạ cung nữ, dẫn đến Nhâm Dần cung biến xém nữa giết chết ông.)

“Biến nhi, tại sao lại tới phủ Thuận Hoá?” Lý Văn Hủy bèn hỏi.

Đỗ Biến nói: “Vì một quyển bí tịch võ đạo vô cùng quan trọng.”

Lý Văn Hủy kinh ngạc, cái bí tịch võ đạo gì quan trọng như vậy?

Đỗ Biến nói: “Ta được cuốn bí tịch võ đạo này cũng không phải vô cùng quan trọng, nhưng quan trọng là... Không thể rơi vào tay người khác, bằng không mười năm sau đó sẽ sản sinh mối họa cực lớn, phá tan cân đối võ đạo thế tục.”

Lý Văn Hủy gật đầu, nói: “Chuyện bên này sau khi hoàn thành, ngươi lập tức trở về Quảng Tây, trở về phủ Bách Sắc, cục diện bên kia bây giờ có chút quỷ dị!”

“Quỷ dị?” Đỗ Biến kinh ngạc.

“Đúng, quỷ dị!” Lý Văn Hủy nói: “Ta nhận hơn mười bức thư quạ bay, cảm giác sâu sắc rằng cục diện Quảng Tây nguy hiểm, nguy hiểm trước nay chưa có, thế nhưng ta lại thoát thân không được. Trở lại nói cho Lý Ngọc Đường, nhất định an tâm một chút chớ nóng!”

“Vâng.” Đỗ Biến nói: “Đúng rồi cha nuôi, chỗ này của ta có một quả《 Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan 》của Bắc Minh kiếm phái có thể vĩnh cửu tăng lên thuộc tính gân cốt, tăng lên tu vi võ đạo cực hạn vốn có, đặc biệt hiếu kính cho cha.”

Lý Văn Hủy kinh ngạc, sau đó nói: “Lòng hiếu thảo của ngươi ta nhận, ngươi vì sao bản thân không sử dụng?”

Đỗ Biến nói: “Vật này đối với ta tăng lên không lớn, ta cần mạnh hơn mấy thứ tẩy tủy phạt mạch, mới có thể tăng lên gân cốt thuộc tính.”

Lý Văn Hủy do dự tới một hồi, lắc đầu nói: “Hôm nay đế quốc cục diện ngụy biến khó lường, ta có thể cũng rất khó cố tình suy nghĩ chuyên chú võ đạo. Cũng không cần lãng phí ở trên người ta, lưu cho rất có cần người, nhất là người thanh niên đi.”

Lý Văn Hủy lại đem hộp Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan đẩy trở về.

Cái này, đây chính là bảo vật hết sức hiếm có, đảo Ân Cừu lớn mười năm mới một quả a, vĩnh cửu tăng lên thuộc tính gân cốt, vĩnh cửu tăng lên cực hạn võ công.

Vô số người vì một quả Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan này thậm chí bằng lòng bán đứng tất cả, kể cả tôn nghiêm.

Mà Lý Văn Hủy lại cự tuyệt, tặng cho người trẻ tuổi cần dùng hơn.

“Vâng, cha nuôi.” Đỗ Biến nói.

Lý Văn Hủy nói: “Đi bái kiến công tước đại nhân một chút đi.”

Đỗ Biến đi mấy bước, đi tới trước mặt Tống Khuyết khom mình hành lễ nói: “Vãn bối, bái kiến công tước đại nhân.”

“Bốp...” Trấn Nam công Tống vả một phát, Đỗ Biến nửa người đều muốn sụp.

“Tiểu tử thối, ngươi thế nào lại không giống cha ngươi chút nào? Hắn đối với mỹ nhân e sợ còn tránh không kịp, khá khen cho ngươi ba ngày hai đêm đùa giỡn con gái Ngọc Chân của ta, nếu ngươi không là thái giám cũng tốt, ngươi tài hoa hơn người thế này, hơn nữa trung thành hiếm có, ta đem Ngọc Chân gả cho ngươi cũng không có vấn đề, then chốt ngươi là thái giám còn vài lần đi đùa giỡn nó, ngươi nói ta có nên đánh ngươi hay không?” Trấn Nam Tống Khuyết nói.

Tức khắc, Đỗ Biến hận không thể trên mặt đất nứt ra một cái lỗ để chui vào.
Công tước đại nhân nói chuyện quá khoa trương, sao mà nhiều lần được, ngay chỗ Khuyển Xá đại sư, sống chết trước mắt nói thật một câu mà thôi.

Còn có quận chúa Ngọc Chân cũng không có não nốt, cái gì cũng kể với cha, điều này của ngươi khiến ta mất mặt rất nhiều.

Tiếp tục, công tước đại nhân thu hồi khuôn mặt tươi cười, trở nên nghiêm túc nói: “Cha ngươi đã nói với ngươi cục diện Quảng Tây, ta không có lòng dạ kín đáo như hắn, thế nhưng ta có trực giác chính trị cao hơn.”

Cái này là nhất định, dù sao Trấn Nam công là thừa kế huân quý, tổ tiên là nghĩa tử Thái tổ hoàng đế, đế quốc Đại Ninh quyền quý tột đỉnh.

“Ta nói một câu, ngươi không nên bị hù.” Trấn Nam công Tống Khuyết nhìn Đỗ Biến nói: “Loại cục diện chính trị này, khi ngươi cảm thấy đã rơi vào tình thế vô cùng nguy hiêm, sự thực nhất định sẽ nguy hiểm hơn. Khi ngươi cảm thấy cục diện vô cùng hỏng bét thời điểm, nhất định sẽ bết bát hơn. Cho nên... Ngươi chuẩn bị tư tưởng cho tốt, ngươi... Có thể sẽ trở thành đế quốc trụ cột lớn nhất ở Quảng Tây, quan to nhất.”

Lời này vừa ra, Đỗ Biến đầu trong nháy mắt lơ mơ.

Hắn? Chỉ chỉ là một Nam tước đế quốc, Đông Hán quyền Thiên hộ mà thôi.

“Cái này, chỉ là trực giác của ta.” Trấn Nam công Tống Khuyết nói: “Ta cảm giác được, có một đôi độc thủ đã đi ra. Không chỉ có đưa về phía vương quốc An Nam vua phản họ Nguyễn, cũng đưa về phía Quảng Tây, đưa về phía Lệ thị. Hy vọng chỉ là chuyện giật gân ta nói.”

Trấn Nam công Tống Khuyết nói: “Bây giờ cục diện vương quốc An Nam còn vô cùng nguy cấp, chúng ta cần đem phản quân đi về phía nam ba trăm dặm, vương đô Thuận Hóa mới đủ an toàn. Cho đến lúc này, nghĩa phụ của ngươi Lý Văn Hủy có thể trở về Quảng Tây cùng ngươi kề vai chiến đấu. Bây giờ còn chưa được, trên chiến trường tất cả công tác tình báo, hậu cần vật tư làm việc xong tất cả đều là một mình hắn chịu trách nhiệm, ta thực sự không thể rời bỏ hắn.”

“Ta hiểu.” Đỗ Biến nói: “Đúng rồi, công tước đại nhân ngài biết vùng biển phía đông vương đô Thuận Hóa, có một đảo Huyễn Diệt không?”

“Đảo Huyễn Diệt? Ta chưa từng nghe qua.” Tống Khuyết nói: “Hạm đội Huyết Quan Âm ở phía bắc vận chuyển vật tư, ngươi có thể đi tìm Ngọc Chân một chút, nó là thủ lĩnh trinh sát, đối với địa thế đảo nhỏ chung quanh quen thuộc nhất, lúc này nó phải ở trong quân doanh ngoài thành nam.”

“Vâng.” Đỗ Biến đáp.

Tống Khuyết mắt lườm một cái nói: “Nhớ kỹ, không được lại đùa giỡn Ngọc Chân a. Một mình tiểu thái giám nhà ngươi, học thói hư hỏng như vậy, nhất định là cùng Ninh Tông Ngô học cái xấu.”

Ninh Tông Ngô vô tội nằm cũng trúng đạn, liền thuộc tính cặn bã của Đỗ Biến, còn phải dùng tới ta dạy hỏng sao? Ta Ninh Tông Ngô kiềm chế tính phóng đãng dưỡng tính biết bao năm.

...

Đỗ Biến từ vực sâu lấy bụi tinh thạch thật đúng là thần dược a.

Quốc vương Lê Xương sốt cao sau đó liền giảm, liền không còn có nóng rần lên, trạng thái càng ngày càng tốt.

Một ngày rưỡi sau, thậm chí đã bắt đầu xuống giường đi lại, đã có thể tự uống cháo.

Đỗ Biến cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm, vị quốc vương này cuối cùng cứu về được rồi.

Cứu vãn tính mạng quốc vương, chẳng khác nào cứu vãn vận mệnh quốc gia vương quốc An Nam, cứu vãn toàn bộ chiến cuộc.

Vài thái y cùng luyện đan sư, thực sự nhìn Đỗ Biến như là thần vậy.

Thật là như ma thuật a!

Viêm ruột thừa là bệnh bất trị a, lại bị Đỗ Biến Nam tước hóa giải, thiên đại kỳ tích a.

Có thể, vị Đỗ Biến Nam tước này thật đúng là trời cao phái xuống?

Bởi vì Đỗ Biến vội vã rời khỏi, cho nên quốc vương Lê Xương thân còn chưa lành bệnh chính thức tiếp kiến Đỗ Biến, Ninh Thần công chúa bồi ở một bên, vui vẻ vừa than vừa nhìn phía Đỗ Biến vô cùng thân thiết, tựu như nhìn cháu ruột vậy.

Quốc vương Lê Xương nói: “Ta nghe qua thơ của ngươi rất nhiều, cũng xem qua văn chương của ngươi, ta lúc đó liền suy nghĩ, nếu như ở kinh thành ta có tài hoa thi phú như ngươi, theo đuổi Ninh Thần có thể cũng không cần khổ cực như vậy.”

Lời này vừa ra, khuôn mặt Ninh Thần công chúa đỏ lên bản năng muốn nhéo ông ấy, nhưng ngón tay ngọc vừa mới bắt được liền lập tức buông ra, dù sao bệnh của chông chưa lành, sao mà nỡ nhéo người bà yêu.

“Ngươi và ta bất hạnh, sinh tồn ở thời loạn thế này. Ta là bởi vì lưng đeo chức quốc vương, ngươi là bởi vì tài hoa hơn người, cho nên nhất định so với người bình thường nhiều gánh chịu rất nhiều trách nhiệm, thậm chí phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.” Quốc vương Lê Xương thở dài nói: “Ta cũng biết việc ngươi làm ở phủ Bách Sắc, chúng ta cũng là si nhân, biết rất rõ ràng đây là một con đường nguy hiểm, thậm chí gần như cùng đường, vẫn là phải đi lên.”

Nghe quốc vương Lê Xương nói, Đỗ Biến thực sự đặc biệt ngạc nhiên.

Một quốc vương, lại nói ra lời nói tri kỷ như thế.

Hắn và Thiên Duẫn hoàng đế còn là không đồng dạng như vậy, Thiên Duẫn hoàng đế hậu duệ quý tộc hoàng thất, tuy rằng đã từng đặc biệt cay đắng, nhưng trên người khí tức chân long thiên tử nồng nặc. Hắn bằng lòng thủ hộ thần tử, bằng lòng tín nhiệm đến cùng, không muốn dùng thuật quyền mưu, mà là dùng tín nhiệm cố chấp, hết sức chân thành.

Mà quốc vương Lê Xương, thì trong nháy mắt thổ lộ tình cảm, như cây đón xuân, không chút nào ra vẻ quốc vương, giữa lời nói như là bạn tốt tri kỷ.

“Đỗ Biến, ta sắc phong ngươi làm vương quốc An Nam Phù Phong tử tước, hợp lại mời ngươi làm thầy của vương thái tử, ngươi đồng ý chứ? Đương nhiên ta hiểu ngươi bề bộn nhiều việc, không có thời gian chỉ đạo vương thái tử của ta, nhưng vạn nhất có không có duyên nhìn thấy ta vương thiên tử, có thể chỉ điểm hắn thơ từ văn chương.” Quốc vương Lê Xương nói.

Đỗ Biến kinh ngạc.

Lại là phong thưởng khổng lồ như vậy?

Phù Phong tử tước không có vấn đề? Bởi vì đây là tước vị vương quốc, cho nên cùng Nam tước Bách Sắc là cùng cấp.

Mấu chốt là, Lê Xương đã từng nhờ Đỗ Biến làm thầy của vương thái tử, mặc dù không có định phẩm cấp, nhưng chức thầy này có thể lớn có thể nhỏ, cái phân lượng này cũng đủ lớn rồi.

Quốc vương Lê Xương đang đợi, chờ Đỗ Biến thăng chức ở đế quốc Đại Ninh.

Sau đó, khẩu dụ của ông ta hôm nay, liền sẽ biến thành chân chính thiếu phó thiếu sư phụ của thái tử.

Đây thật sự là đại quan a!

Ông ấy không phải là phong quan, mà là đang ký kết duyên phận.

Đỗ Biến lặng im chỉ chốc lát, khom người nói: “Cảm ơn quốc vương bệ hạ ưu ái, ngoại thần sống mãi không quên. Ngày khác nhìn thấy vương thái tử điện hạ, nhất định tận tâm tận lực.”

Sau đó, Đỗ Biến khom người nói: “Ngoại thần cáo từ!”

Vương hậu Ninh Thần nói: “Biết ngươi có chuyện quan trọng lòng nóng như lửa đốt, đi đi...”

Đỗ Biến rời khỏi, nghe được Ninh Thần công chúa thở dài một tiếng: “Ôi, đứa nhỏ này sao lại là một tên thái giám vậy? Bằng không đem bé Ninh Tuyết gả cho hắn thật tốt, hất đèn lồng đều tìm không được hôn phu nào tốt hết.”

...

“Đỗ Biến?” Ở trên một ngọn đồi nhỏ phía nam trong quân doanh vương thành Thuận Hóa (*chắc đồi vọng Cảnh), Đỗ Biến gặp được quận chúa Ngọc Chân.

Á đù!

Mỗi một lần nhìn thấy Ngọc Chân, Đỗ Biến cũng cảm thấy hormone bản thân rục rịch.

Vóc người dáng dấp thế này? Mỗi một lần đi gặp đến cô gái khác cảm thấy vóc người tốt, phải cùng quận chúa Ngọc Chân không kém bao nhiêu.

Nhưng mỗi một lần nhìn thấy Ngọc Chân đều có thể cảm thán, nguyên lai thực sự kém không ít, vóc người quận chúa Ngọc Chân thật là không thể địch nổi a.

Đường cong ma quỷ này, cái khuôn mặt tuyệt mỹ này, ngươi có thể mặc áo giáp vào hay không, đừng cho một thân vóc dáng ma huyễn gây họa cho người ta được không.

Mặc áo da trăn bó sát người, thực sự muốn cho người ta chảy máu mũi a, nhất là nàng lúc này giống như vừa mới tắm rửa hoàn tất, tóc còn có chút ẩm ướt, trên người tản ra hương thơm phụ nữ nồng nàn.

Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Biến kinh dị, quận chúa Ngọc Chân bản năng muốn đi mặc vào áo giáp, thế nhưng sau đó bỏ qua.

Tên khốn kiếp này là thái giám, ánh mắt hắn chiếm một chút tiện nghi cũng không có gì.

“Ta cảnh cáo ngươi a, ánh mắt ngươi đừng quá lưu manh, dừng lại đúng lúc, muốn nhìn vào chỗ không nên nhìn trành, ta tuyệt đối đánh ngươi.” Quận chúa Ngọc Chân nói.

Đỗ Biến bản năng muốn trả đũa một câu nơi nào là chỗ không nên nhìn a?

Thế nhưng lập tức ngậm chặt miệng, không để cho bản chất đen tối của mình bị bại lộ.

“Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?” Quận chúa Ngọc Chân hỏi.

Đối với Đỗ Biến đến, nội tâm của nàng còn vô cùng vui mừng, dù sao đây là một đứa em trai vô cùng yêu mến muốn cưới mình, mặc dù rất hư hỏng, làm thái giám lại dám đem chị nuôi Huyết Quan Âm lên giường, tuyệt đối khốn nạn.

“Quận chúa, ngươi biết đảo Huyễn Diệt ở đâu không?” Đỗ Biến bèn hỏi.

“Đảo Huyễn Diệt? Biết!” Quận chúa Ngọc Chân nói.

Tức khắc, Đỗ Biến mừng rỡ, nàng thật sự biết sao?

“Nó không phải một đảo nhỏ, rất ít người biết đến.” Ngọc Chân nói: “Đó là một chỗ không người, ngươi đi vào trong đó làm cái gì? Còn rất quỷ dị, không nên tới gần.”

Đỗ Biến nói: “Có việc quan trọng, nhất định phải đi đảo Huyễn Diệt một chuyến.”

Hấp Tinh Đại Pháp ngay trên đảo Huyễn Diệt.

“Được, vậy ta lập tức dẫn ngươi đi.” Quận chúa Ngọc Chân nói: “Vừa vặn kế tiếp ba ngày, ta không có nhiệm vụ chiến đấu.”

Đỗ Biến suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực móc ra Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan đưa cho Ngọc Chân nói: “Đây, cho ngươi.”

Quận chúa Ngọc Chân nói: “Cái gì?”

“Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan, Bắc Minh kiếm phái.” Đỗ Biến nói.

“A...” Quận chúa Ngọc Chân một tiếng thét kinh hãi nói: “Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan vô giá? Có thể vĩnh cửu tăng lên gân cốt Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan?” '

“Đúng vậy.” Đỗ Biến nói.

“Ngươi đưa cho ta? Dựa vào cái gì vậy?” Quận chúa Ngọc Chân rung giọng nói.

Bởi vì, Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan này thật sự là quá trân quý, chân chính vô giá, có thể làm cho võ lâm thế giới điên cuồng.

Đỗ Biến vì sao phải đưa cho nàng vậy? Thế này không tiếc sao?

Mà điệu bộ Đỗ Biến lúc tặng quà, giống như tiện tay ném qua một cái chìa khóa biệt thự nước Mỹ hào hoa nói: “Này, đưa cho ngươi quà thất tịch.”

Nói cho vuông, Tống Ngọc Chân cùng cha nàng, cả đời cũng không thể đột phá đại tông sư, vĩnh viễn dừng lại ở cấp bậc tông sư đỉnh phong, bởi vì thiên phú gân cốt có hạn.

Mà có Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan, là có thể tẩy tủy phạt mạch, vĩnh cửu tăng lên gân cốt.

Cho đến lúc này, nàng đột phá đại tông sư liền chưa chắc vô vọng.

Đây, đây thật là thiên đại ân tình.

“Ngươi, chính ngươi vì sao không dùng, ngược lại phải cho ta?” Tống Ngọc chân đạo.

“Ôi chao, không nên tranh luận quanh co.” Đỗ Biến móc ra Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan, trực tiếp nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của Tống Ngọc Chân.

Quận chúa Ngọc Chân kinh ngạc, sau đó lập tức ngồi xếp bằng xuống, tiếp thu sự thanh tẩy của Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan.

“A...” Đỗ Biến trong lòng khẽ hô một tiếng, thật sự muốn chết.

Vóc người của nàng vốn chết người, một ngồi xếp bằng xuống, đường cong mông chân nổ tung quả thực muốn đoạt mạng người mất.

Nhìn cũng không dám nhìn thêm. Thái giám cũng không dám nhìn, huống người bình thường?

Kế tiếp, khuôn mặt quận chúa Ngọc Chân càng ngày càng đỏ, toàn thân lại toát ra khói trắng.

Hương thơm bên trong lều càng ngày càng đậm hơn.

“Răng rắc...”

Quận chúa Ngọc Chân trong cơ thể truyền đến từng đợt âm thanh giống như đậu rang, cái này là thuộc tính gân cốt tăng lên.

“Ư... Ư...”

Quận chúa Ngọc Chân cũng truyền đến từng tiếng kêu đau khổ khó nhịn.

Không biết có phải Đỗ Biến ảo giác hay không, hắn phát hiện thân thể quận chúa Ngọc Chân, lại trước mắt nâng cao một chút.

Đôi chân lúc đầu đã đặc biệt bốc lửa siêu dài, lúc này dài hơn.

Vốn là vốn đã là vóc dáng để cho người ta bắn ra hormone, trở nên ma quỷ hơn.

Hơn nữa, từ trong cơ thể phát ra hương vị nồng nàn, gần như muốn cho người ta say sưa.

Đây... Đây là sức mạnh Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan, trực tiếp để cho thân thể người ta nâng cao, hơn nữa cải tạo thân hình?

Ước chừng một lúc lâu, quận chúa Ngọc Chân mở đôi mắt đẹp, sáng lên to lớn được dọa người.

Thân thể mềm mại đứng lên, quả nhiên cao thêm chừng một tấc.

Vóc người kinh người này quả thực cọ không thể vẽ ra nổi.

Ngọc Chân nhìn Đỗ Biến, nghiêm túc nói: “Thuộc tính gân cốt của ta được tăng lên vĩnh cửu, tương lai ta thậm chí có hy vọng đột phá đại tông sư, đây là ân tình cực lớn, ta nên báo đáp như thế nào đây?”

Bây giờ tuyệt đối không thể trách Đỗ Biến.

Muốn trách, thì trách Càn Khôn Hỗn Nguyên Đan đem mùi hương trong cơ thể Ngọc Chân bức ra rất thơm nồng, vừa ngửi đã có chút ý nghĩ mơ hồ.

Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vóc dáng quận chúa Ngọc Chân quá ma quỷ.

Đỗ Biến ma xui quỷ khiến, miệng không chịu động não nói: “Báo đáp ta? Vậy mông ngươi cho ta sờ một cái đi!”

Không, không, không đây không phải là ta muốn nói, thuộc tính cặn bã bỗng nhiên phát tác, cũng không có cách nào.

Xong rồi, xong rồi, xong rồi. Công tước Tống Khuyết vừa mới đã cảnh cáo Đỗ Biến không nên đùa giỡn quận chúa Ngọc Chân.

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất hơn bảy ngàn chữ đưa lên, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Một ngày offline thật xui: (Tối mịt mới về nhà.

À, nếu ai đọc đoạn này thấy có chút không ổn thì ta có thể giải thích một chút về quan hệ của Việt Nam và Trung Quốc thời kỳ phong kiến. Việt Nam mình trước mặt hoàng đế TQ thì xưng “vương”, về nhà thì xưng “đế”. Thậm chí quất cả Long Cổn 12 lưu vốn cho hoàng đế. Bên Trung biết nhưng mà đành... Kệ -_-. Thôi dù sao thì Bánh cũng cho tổ tiên nhà Mạc oánh gần đến Ấn Độ thì coi như cũng hoành lắm rồi!

Ngoài ra, có sự khác biệt chút xíu ở các cấp độ phong tước giữa hai nước. Ví dụ các triều đại TQ sẽ phong theo thứ tự công, hầu bá, tử, nam tước. Ở Việt Nam thì cấp độ công tước lại thành quốc công và quận công. Ngoài ra do một số vấn đề dịch thuật cũ từ trước giải phóng mà phần dịch phong tước của các quốc gia châu Âu cũng lộn xộn theo luôn, ví dụ như nước Anh: Duke (Công tước, Marquess (Hầu tước), Earl (Bá tước), Viscount (Tử tước), Baron (Nam tước), sau đó là Baronet (Tùng Nam tước) và Knight (Kị sĩ)