Thái Giám Võ Đế

Chương 260: Lăng trì Đỗ công tử! Giết sạch diệt tộc! Động phòng đầy máu


Đỗ Bình Nhi bị mang vào.

Đây là một gian phòng cưới bố trí tạm thời, nhưng tất cả cái gì nên có đều có.

Đỗ Vũ thậm chí còn rót hai ly rượu giao bôi.

“Cho nàng thuốc giải.” Đỗ Vũ nói.

Vú già nói: “Sau khi uống thuốc giải, chỉ sợ cô gái này sẽ phản kháng.”

“Phản kháng?” Đỗ Vũ cười ha ha nói: “Đàn bà không có võ công tựu như cùng con mèo nhỏ vậy, càng phản kháng ta càng thoải mái.”

Vú già xuất ra một cái bình, để dưới mũi Đỗ Bình Nhi đẩy lên.

Mùi vị vô cùng kích thích chui vào lỗ mũi của nàng, mùi cay nồng khiến Đỗ Bình Nhi lập tức tỉnh lại, mở đôi mắt đẹp.

Khuôn mặt gầy và tái nhợt của Đỗ Vũ chợt vọt tới trước mặt Đỗ Bình Nhi, giống như muốn cho Đỗ Bình Nhi một sự ngạc nhiên.

Nhưng mà, khi Đỗ Bình Nhi mở đôi mắt ra, vẫn không có phản ứng gì như cũ.

“Thế nào, nhìn thấy ta chẳng lẽ không ngạc nhiên, không sợ?” Đỗ Vũ vô cùng thất vọng, lạnh giọng nói.

Lúc này Đỗ Bình Nhi, có thể dùng một cái từ để hình dung, không gì đáng buồn bằng một tâm hồn đã chết.

Thế giới tình cảm của nàng rất đơn giản thuần túy, cũng vô cùng phức tạp.

Sâu trong nội tâm của nàng chỉ có một người, đó chính là Đỗ Biến. Thế nhưng nàng căn bản không phân rõ liệu Đỗ Biến là người yêu, hay là em trai ruột.

Đối với người chồng Ngô Viêm Minh, sau khi thành hôn mấy năm, tuy rằng vẫn luôn không có con nhưng một con mèo nhỏ ở chung lâu đều có thể tràn ngập tình cảm, huống chi là con ngươi?

Nhất là người chồng Ngô Viêm Minh cho tới nay đối với nàng đều tốt, mẹ chồng đối với nàng cũng tốt.

Cho nên Đỗ Bình Nhi cũng đem ở đây trở thành nhà, đem cha chồng, mẹ chồng, chồng đều trở thành thân nhân, suy nghĩ ở nhà họ Ngô sinh hoạt cả đời, không có bất kỳ một chút suy nghĩ nào khác, dù cho em trai Đỗ Biến đã đặc biệt phát đạt, nàng cũng không có niệm tưởng khác, bởi vì xem như đàn bà muốn giữ phụ đức.

Nhưng mà thật không ngờ, biến hóa tới kịch liệt như thế, nhân tính hiểm ác đáng sợ như thế đó.

Cho tới nay cha chồng đều mặt mũi hiền lành, biến sắc mặt đáng sợ như thế, thẳng thừng như thế.

Người chồng Ngô Viêm Minh vẫn đối với nàng dịu dàng săn sóc, cũng trong nháy mắt trở nên lạnh lùng như thế.

Một tờ giấy ly hôn trực tiếp đem nàng đánh đến choáng váng.

Thế nhưng đây không có gì, bỏ thì bỏ, nàng còn có thể về nhà, nàng còn có cha mẹ, còn có em trai Đỗ Biến.

Nhưng mà thật không ngờ, cha con Ngô Viêm Minh lại muốn đem nàng đưa cho cầm thú Đỗ Vũ, lấy lòng Bố chánh sử Đỗ Giang.

Giờ khắc này đối với Đỗ Bình Nhi mà nói, rõ ràng long trời lở đất, toàn bộ thế giới tinh thần đều sụp đổ. Giờ khắc này, nàng giống như lạnh lẽo không biết toàn bộ thế giới.

Thế là, nàng liều mạng phản kháng muốn về Quế Lâm phủ.

Kết quả, nàng bị giam vào địa lao, mỗi ngày đều bị rưới vào mê dược. Mà mẹ chồng nàng ký thác hy vọng, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện.

Không gì đáng buồn bằng một trái tim đã chết!

...

“Ngươi dám không sợ ta hả?” Đỗ Vũ nhìn thấy Đỗ Bình Nhi như thế, tức khắc lạnh lùng nói, sau đó rượu giao bôi trong tay chợt dội ở trên mặt của nàng.

đọc
truyện tại //ngantruyen.com/Đỗ Bình Nhi không thét chói tai, không khóc khóc, hắn dằn vặt nhiêu đó thì còn có ý gì.

“Đỗ Vũ, ta xin ngươi một việc.” Đỗ Bình Nhi bỗng nhiên mở miệng nói.

“Xin ta?” Đỗ Vũ cười to nói: “Tốt, tốt, ngươi lại có chuyện xin ta, xin ta a...”

“Giết ta đi, xin van ngươi.” Đỗ Bình Nhi yên lặng nói.

“Giết ngươi? Không thể nào, ta làm sao không tiếc?” Đỗ Vũ nói: “Mười năm trước ta liền thèm nhỏ dãi thân thể của ngươi, đáng tiếc ta lúc đó không có phát dục, bây giờ thật vất vả ngươi rơi vào trong tay ta, ta thế nào cũng muốn đem ngươi ngủ đủ một trăm lần lại để cho ngươi chết a.”

Đỗ Bình Nhi cười buồn, không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không sợ bất kỳ điều gì.

Đỗ Vũ giận dữ, quát: “Ngươi vì sao không khóc, vì sao không thét chói tai...”

Ngay sau đó, gã chợt rút ra một con dao găm, nhắm ngay mắt Đỗ Bình Nhi nói: “Ngươi khóc, ngươi thét lên, ngươi sợ, bằng không thì ta liền đâm xuống...”

Đỗ Bình Nhi một trận cười nhạt, ngược lại trợn mắt đến lớn nhất.

Đỗ Vũ giận dữ, lạnh giọng nói: “Được, được, ngươi đã không gào thét cũng không sợ, ta giày vò cũng không có hứng, ta trước hết cho ngươi gặp một chút máu!”

Sau đó, gã vung dao găm định rạch mặt Đỗ Bình Nhi, không tin Đỗ Bình Nhi không sợ không thét chói tai.

“Đỗ Vũ...”

Phía sau cửa mở.

“Đinh...” Dao găm trong tay Đỗ Vũ không cánh mà bay.

Phong trần mệt mỏi Đỗ Biến đi đến, ánh mắt của hắn vô cùng yêu thương, sắc mặt của hắn vô cùng bình tĩnh.

Mà chị Đỗ Bình Nhi nhìn thấy Đỗ Biến trong nháy mắt, cả người giống như sống lại, nước mắt tuôn ra như mưa, ánh mắt nhìn Đỗ Biến vô cùng không muốn xa rời.

Đỗ Biến hướng chị Đỗ Bình Nhi cười, nói: “Chị, vẫn đẹp như cũ, đáng tiếc gầy một chút xíu.”

Đỗ Bình Nhi chảy nước mắt, lại hướng Đỗ Biến lộ ra nụ cười, nụ cười mê người xinh đẹp.

Sau đó, hắn hướng Đỗ Vũ nói: “Đỗ Vũ, tới, ngươi ra một chuyến.”

Đỗ Vũ nhìn thấy Đỗ Biến, tức khắc sắc mặt kịch biến, sau đó một trận cười to nói: “Đỗ Biến, ngươi lại ở chỗ này? Đúng lúc đấy, nhìn ta và Đỗ Bình Nhi của ngươi sinh hoạt vợ chồng đi, bản thân ta cũng cảm thấy không có hứng thú mếu không khí đầy vẻ đe doạ không có.”

“Sứ giả, đem con cún thiến Đỗ Biến bắt lại, chém đứt hai tay hai chân.” Đỗ Vũ quát lớn.

Từ khi lần trước gặp chuyện không may, xem như công tử Bố chánh sử, Đỗ Vũ đã đặc biệt quan tâm an nguy của mình, mặc kệ đi tới chỗ nào, bên người bất cứ lúc nào đều mang mười mấy võ sĩ, trong đó tam phẩm võ giả đều vượt lên ba người.

Nhưng mà, gã kêu gào không có mang tới bất kỳ lời hưởng ứng nào.

“Không cần hô, giết sạch rồi...” Đỗ Biến nói.

“A...” Giống như tự nhiên đáp ứng Đỗ Biến vậy, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Đương nhiên, là bà chị Quý Phiêu Phiêu xuất thủ, nàng xem như cường giả cấp tông sư, giết mười mấy người tam tứ phẩm võ sĩ, dễ dàng.

Khuôn mặt Đỗ Vũ từng đợt co giật, sau đó chợt rút ra dao găm, phải bắt Đỗ Bình Nhi làm con tin.

Nhưng mà, một giây sau, hắn đã bị Đỗ Biến bắt được.

Lăng Ba Vi Bộ, khinh công nghịch thiên, dùng để bắt Đỗ Vũ thật là giết gà dùng đao mổ trâu.

“Đỗ Biến, Yêm đảng các ngươi ở Quảng Tây đã xong rồi, đồng đảng các ngươi cũng đều đã xong rồi, toàn bộ Quảng Tây bây giờ quan lớn nhất chính là ta cha, toàn bộ Quảng Tây cũng là thiên hạ Phương hệ.” Đỗ Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám làm ta bị thương, toàn bộ tỉnh Quảng Tây không có nửa điểm cho ngươi dung thân.”

Đỗ Biến ngày đêm thần tốc chạy về Ngô Châu, không nhìn thấy bất luận cái đường báo gì, cũng không có hỏi thăm bất cứ tin tức gì.

Hiện nay Quảng Tây xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không biết.

Thế nhưng có một tín hiệu đặc biệt không ổn, đó chính là hắn đi ngang qua rất nhiều cửa thành trì đô thành đóng kín. Không chỉ có như thế, trên đường khắp nơi đều là quân đội.

Cái này vô cùng quỷ dị.

Tỉnh Quảng Tây thiếu nhất là cái gì?

Liền là quân đội!

Trấn Nam công Tống Khuyết mang theo mười vạn đại quân xuôi nam, đã đem toàn bộ tinh nhuệ đại quân Tây Nam đều điều đi hết, quân đội ở lại Quảng Tây cũng là dưa méo táo nứt.

Cho nên, Đỗ Biến mới có thể đem đại đa số vàng bạc trong kho báu hoàng gia họ Mạc toàn bộ giao cho Quế Vương cùng tuần phủ Trương Dương Minh luyện binh.

Nhưng mà, dọc theo con đường này gặp phải quân đội đều đặc biệt tinh nhuệ, nhưng là hoàn toàn không biết.

Cục diện này, liền đặc biệt đáng sợ.

Quân đội nơi nào? Đại biểu thế lực nơi đó?

“Đỗ Biến, Yêm đảng các ngươi ở Quảng Tây đã xong đời.” Đỗ Vũ cười mỉa mai nói: “Ngươi cũng biết, bây giờ tất cả châu phủ toàn bộ Quảng Tây đều là thiên hạ của chúng ta. Nếu như ngươi tốt với ta, ta cam đoan toàn bộ Quảng Tây không có ngươi chỗ ẩn thân. Ngươi còn nhớ rõ tri phủ Ngô Châu, tri huyện Mông Sơn à?”

Đỗ Biến đương nhiên, chính là hai tên quan địa phương mạo phạm Quế Vương.

Lúc đó Quế Vương muốn tố hai tên quan địa phương, cho nên hai cái này quan viên mũ cánh chuồn nhất định mất định rồi, hơn nữa người của Đông xưởng đã đi sưu tập chứng cứ phạm tội hai người này, lúc Đỗ Biến rời khỏi Quảng Tây, hai người kia đã bị khống chế lại, sẽ chờ kinh thành lệnh chỉ.

“Quế Vương muốn xử hai người kia, kết quả thế nào, hai người cũng vào nhà tù Đông Hán. Kết quả thì sao? Vô tội thả ra, phục hồi nguyên chức, nửa tháng trước hai người đều lên chức, Ngô Châu tri phủ lên Đề hình án sát sử ti tỉnh Quảng Tây, tri huyện Mông Sơn lên thông phán Ngô Châu.” Đỗ Vũ đắc ý tuỳ tiện cười sằng sặc.

Đỗ Biến nghe lời này, tức khắc đầu ong ong.

Xảy ra chuyện, chắc chắn ra chuyện rất lớn.

Ngô Châu tri huyện thân mang tội vốn nên là lưu vong ba nghìn dặm, kết quả không chỉ phục hồi nguyên chức, hơn nữa còn từ chính thất phẩm lên tới từ ngũ phẩm thông phán Ngô Châu, trực tiếp lên ba cấp.

Ngô Châu tri phủ cũng là thân mang tội, vốn nên là bãi quan đoạt chức, kết quả lại thăng tam phẩm án sát, lên hai cấp.

Hai cái chức quan này đều phải cần ý chỉ trong cung, nội các cùng Ti Lễ giám cũng không đủ, nhất định phải có ngọc tỷ hoàng đế.

Nhưng mà, hai chức quan này đều thông qua.

Xảy ra chuyện, ra chuyện rất lớn.

Tức khắc, mặt mũi Đỗ Biến trắng bệch, cục diện trước kia của tỉnh Quảng Tây rất tốt, hôm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

“Ha ha ha, sợ chưa?” Đỗ Vũ lạnh lùng nói: “Đỗ Biến Yêm đảng ở Quảng Tây của ngươi đã xong rồi, các ngươi mấy phái đều xong rồi, bị nhổ tận gốc. Không bằng ngươi trở lại Đỗ gia, một lần nữa biến thành phế vật, tùy ý ta ăn hiếp thế nào?”

Đỗ Biến nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Lại một lần nữa mở mắt, Đỗ Biến trả dao găm cho Đỗ Vũ nói: “Tới, Đỗ Vũ ngươi tới giết ta!”

Đỗ Vũ kinh ngạc, sau đó cười ha ha nói: “Đỗ Biến đồ ngu, ngươi thay đổi thông minh a, ha ha ha! Ta không giết ngươi, ta chỉ chém đứt ngươi hai cái cánh tay, sau đó để ngươi xem ta ngủ chị Đỗ Bình Nhi của ngươi, sau đó ta để cho ngươi một lần nữa trở về Đỗ gia ra sao? Yêm đảng thuyền lật, ngươi muốn phía trên thuyền Đỗ gia? Có thể có thể, chỉ cần đem ta hầu hạ thư thái, thế nào đều được!”

Hoàn khố não tàn, chính là không có não.

Sau đó, mặt Đỗ Vũ một trận dữ tợn, huy động dao găm hướng tay phải Đỗ Biến chém tới.

Đỗ Biến chợt bắt được cánh tay hắn, lạnh lùng nói: “Có dũng khí lắm Đỗ Vũ, dám tập kích bản quan. Căn cứ luật pháp Đại Ninh, bình dân không có công danh, không có chức quan vận dụng hung khí tập kích quan viên triều đình, xử tử tại chỗ!”

“Xoẹt!” Đỗ Biến rút ra chiến đao, đem cánh tay đã nối lại của Đỗ Vũ chợt chặt đứt.

Sau đó, xuất ra một phần bản cung đã viết xong, đem tay trái Đỗ Vũ dính đầy vết máu, đặt tại phía trên bản cung.

Phía trên viết rõ ràng, Đỗ Vũ nhận tội nỗ lực mưu sát Nam tước đế quốc, Đông Hán Thiên hộ Đỗ Biến.

“Đỗ Biến, ngươi, ngươi...” Tất cả xảy ra quá nhanh, Đỗ Vũ phát sinh một trận kêu thảm thiết.

“Xoẹt...” Đỗ Biến lại chặt đứt tay trái của gã.

“Xoẹt...” Đỗ Biến lại liền thiến gã nhanh gọi.

“A... A... A...”

Đỗ Vũ phát ra tiếng hét thảm trước nay chưa từng có.
Đỗ Biến nắm tóc của gã, hướng bên ngoài kéo đi, trực tiếp kéo lê tới bên trong đại sảnh trang viên Ngô Chính Đạo.

Lúc này, hơn mười miệng ăn trên dưới nhà họ Ngô, toàn bộ quỳ ở trong đại sảnh, Ngô Chính Đạo cùng Ngô Viêm Minh quỳ gối ở vị trí trước nhất.

Toàn bộ gia đinh người hầu nhà họ Ngô, người vô tội toàn bộ bị giam giải đến ở tầng hầm, toàn bộ tham gia ăn hiếp chị Đỗ Bình Nhi, cũng toàn bộ quỳ ở trong đại sảnh, dù cho vị vú già chẳng qua là giúp nàng tắm rửa thay y phục, thay áo cưới.

Ngoài chị Đỗ Bình Nhi, còn có mười mấy thân binh quận chúa Ngọc Chân, đem mười mấy người này toàn bộ vây quanh.

Đỗ Biến như là kéo chó chết, đem Đỗ Vũ con của Bố chánh sử Đỗ Giang kéo đến trước đại sảnh.

“Ngô Chính Đạo, đây là công tử Đỗ Vũ mà ngươi trăm phương ngàn kế muốn lấy lòng quan bố chính đại nhân đúng không?” Đỗ Biến nói.

Ngô Chính Đạo nhìn thấy hai tay Đỗ Vũ đều bị chém đứt, tức khắc toàn thân run rẩy, gần như muốn ngất đi.

Đỗ Biến đem Đỗ Vũ đè xuống đất quỳ xuống.

“Mấy vị người anh em, các ngươi biết lăng trì không?” Đỗ Biến nói.

Mười mấy thân binh quận chúa Ngọc Chân gật đầu nói: “Biết.”

Đỗ Biến nói: “Vậy vị huynh đệ nào biết cách xử?”

Mười mấy thân binh đều lắc đầu, một tên thân binh trong đó nói: “Đại nhân, lăng trì là muốn thiên đao vạn quả mà không chết. Tiểu nhân ra tay, tối đa một trăm đao hắn liền chết.”

Đỗ Biến móc ra một nén vàng đưa cho hắn nói: “Vậy thì ngươi tới đây, đem Đỗ Vũ lăng trì xử tử, ngươi dám không?”

“Hì hì, có cái gì không dám?” Tên thân binh kia nói: “Ai có biết loại tiểu nhân vật như ta đây? Chuyện xong xuôi ta trở lại dưới trướng Trấn Nam công tước, ai có thể cắn ta?”

Đây một thỏi vàng ước chừng hơn mười lượng, đủ cả nhà của hắn sống không lo trong mười năm.

Đỗ Biến hướng cha con Ngô Chính Đạo nói: “Ta muốn đem Đỗ Vũ lăng trì xử tử, các ngươi nhìn cho thật kỹ chứ!”

Lúc này, Đỗ Vũ rốt cuộc biết sợ, toàn thân đều đang run rẩy, cất giọng thê lương: “Đỗ Biến, ngươi dám giết ta? Toàn bộ Quảng Tây cũng không có đất cho ngươi đặt chân.”

“Đỗ Biến, van cầu ngươi đừng giết ta, đừng giết ta...”

“Anh, anh, Đỗ Biến, ta là em trai ngươi, đừng giết ta, đừng giết ta...”

Đỗ Biến quay lưng lại, đi tới ngoài cửa.

Hắn không muốn nhìn thấy một màn máu tanh này, thế nhưng không đem Đỗ Vũ xử tử, khó khăn giải mối hận trong lòng.

Một lát sau!

“A...” Bên trong truyền đến tiếng hét thảm vô cùng thảm thiết của Đỗ Vũ, còn có liều mạng kêu rên.

Lúc đầu còn kêu anh Đỗ Biến, sau đó kêu cha, cuối cùng kêu ông nội.

Vị người anh em kia quả nhiên chẳng qua là gan lớn, tay nghề vẫn tương đối kém, khoảng chừng một khắc đồng hồ sau.

Đỗ Vũ kêu thảm thiết liền kết thúc, đã chết!

Đỗ Biến trở về đến đại sảnh, tức khắc nhìn thấy một màn vô cùng đáng sợ, hắn dời mắt đi, không nhìn tới thi thể Đỗ Vũ.

Đỗ Vũ, con trai của tứ lão gia nhà họ Đỗ, Đỗ gia Tứ lão gia, Bố chánh sử Quảng Tây chính thức bị Đỗ Biến lăng trì xử tử.

Mà lúc này, bên trong đại sảnh mười mấy người hơn phân nửa nằm liệt trên đất, thậm chí phần người đã cứt đái đều xuất hiện.

Mà Ngô Chính Đạo đã mặt mày vàng vọt, nhìn thấy Đỗ Biến trở về, ông ta bản năng muốn dập đầu, thế nhưng thoáng do dự sau đó lại cắn răng dựng thẳng lưng.

“Ha ha...” Đỗ Biến nói: “Muốn biểu hiện cốt khí? Hơi trễ!”

Ngô Chính Đạo cắn răng nói: “Ta làm tất cả, cũng là vì nhà họ Ngô, hoàn toàn không hối hận, Yêm đảng các ngươi ở Quảng Tây đã xong rồi, chẳng lẽ ta còn không được một lần nữa tìm chỗ dựa vững chắc à? Chẳng lẽ còn muốn ta theo các ngươi Yêm đảng theo nhau chôn cùng a? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?”

“Không quan trọng, không quan trọng...” Đỗ Biến nói: “Bản cung viết xong, Đông xưởng chúng ta làm việc phải ý tứ, mọi việc đều cần chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Viết xong.” Một sĩ binh tiến lên phía trước nói: “Nhưng mà đại nhân, tiểu nhân hành văn là tuyệt đối so ra kém đại nhân nhiều.”

Đỗ Biến vừa nhìn, không chỉ chữ viết ưu tú, hơn nữa hành văn thượng đẳng.

“Ngươi đây là đang chờ ta khen à.” Đỗ Biến vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tốt, văn võ toàn tài.”

Tức khắc, người lính kia khom người lạy xuống nói: “Có thể có được đại nhân khích lệ, tiểu nhân vậy là đủ rồi.”

Đây cũng là một người trẻ thích văn chương, biết Đỗ Biến thi từ ca phú danh chấn thiên hạ, được Đỗ Biến khích lệ, quả thực so với thưởng gã một số bạc còn cao hứng hơn.

Đỗ Biến đi tới Ngô Chính Đạo trước mặt nói: “Ngươi buôn lậu bí kim, sắt, binh khí, áo giáp, lương thực, toàn bộ cũng là vật phẩm vi phạm lệnh cấm đế quốc. Hơn nữa đối tượng buôn lậu là phía bắc Mãn Châu Nữ Chân đế quốc, đây tương đương với mưu phản đúng không? Mưu phản, là phải diệt tộc! Tới, lăn vân tay đi!”

“Không, không, không...” Ngô Chính Đạo liều mạng vùng vẫy.

Đỗ Biến kéo đứa con của vợ kế của ông ta, trực tiếp một đao giết chết, sau đó đem bàn tay Ngô Chính Đạo dính đầy vết máu, đặt tại phía trên bản cung.

“Được rồi, ngươi cũng thừa nhận tội danh mưu phản, chứng cứ vô cùng xác thực.” Đỗ Biến thổi thổi dấu tay trên bản cung, sau đó hạ lệnh: “Ngô Chính Đạo mưu phản, chuyện gấp phải xử lý nhanh, ta Đông Hán đại biểu đế quốc, chính thức đem nhà họ Ngô diệt tộc, chém tận giết tuyệt!”

“Toàn bộ giết sạch!”

Đỗ Biến ra lệnh một tiếng.

Mười mấy người thân binh của quận chúa Ngọc Chân xuất động, đem thành viên gia tộc nhà họ Ngô, từng người một kéo đi ra ngoài, kéo đến cửa chính bên ngoài.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt...”

Từng nhóm từng nhóm bị chém đầu.

Một lát sau, hơn mười cái đầu lăn xuống, trang viên đình viện nhà họ Ngô, mùi máu tận trời.

Cuối cùng, chỉ còn lại Ngô Chính Đạo cùng Ngô Viêm Minh.

Hai người tím xanh cả mặt, đã nằm liệt trên đất.

Khuôn mặt của Ngô Viêm Minh không ngừng co giật run rẩy, đôi môi run run nói: “Ta, ta muốn gặp Bình Nhi một lần cuối, có thể, có thể chứ?”

“Không cần!” Đỗ Biến nói: “Ta tự mình tới, rất nhanh thôi.”

Đỗ Biến khiến Ngô Viêm Minh quỳ xuống, đè cổ của gã, chợt một đao chém xuống.

Người từng là anh rể tiện nghi của hắn, bị chém đầu!

“A... A...” Ngô Chính Đạo phát ra kêu gào thê lương vô cùng.

Đỗ Biến đi tới phía sau hắn, túm được tóc của hắn, hạ giọng nói: “Buồn à?”

Toàn thân Ngô Chính Đạo không ngừng run lẩy bẩy.

“Ngươi ghét bỏ Quế Vương cũng không có gì, ngươi trèo cao cái này cũng không có gì. Nhưng ngươi không nên tổn thương chị của ta, lại càng không nên giẫm lên lợi ích của đế quốc.” Đỗ Biến nói: “Ngươi đối với hoàng đế bệ hạ không có bất kỳ kính nể nào, vậy chỉ dùng cái chết tới dạy cho ngươi kính sợ đi. Ta đại biểu lợi ích của đế quốc, đại biểu hoàng đế bệ hạ, phán ngươi tử hình!”

Bảo đao bí kim của Đỗ Biến ở cái cổ Ngô Chính Đạo rạch một cái.

Đầu của Ngô Chính Đạo rơi xuống.

...

Trong từ đường, Ngô phu nhân vợ của Ngô Chính Đạo quỳ gối trên đệm hương bồ run lẩy bẩy.

“Ngươi, vì cái gì không ngăn cản bọn họ tổn thương chị của ta vậy?” Đỗ Biến nói: “Ta lúc trước khá tôn trọng ngài a, ở trước mặt tuần kiểm đại nhân, ngươi nguyện ý bảo vệ chị của ta mà.”

Ngô phu nhân run rẩy nói: “Ta, ý của chồng ta, ta không thể làm trái, vì lợi ích của gia tộc...”

Nàng còn chưa nói hết, Đỗ Biến vung tay lên.

Hai tên lính tiến lên, dùng dây thừng bao lại đầu của bà ta.

Bởi vì bà ta đã từng bảo vệ cho chị Bình Nhi, cho nên để cho bà ấy toàn thây.

...

Đỗ Biến ngồi ở trên bậc thang phía ngoài từ đường trang viên nhà họ Ngô, nhìn mặt trăng trên trời.

Trực giác của Trấn Nam công tước đã đúng, cục diện xuất hiện biến hóa động trời, hơn nữa chính là chuyện mấy ngày này.

Hắn nhất định phải biết, tỉnh Quảng Tây đến tột cùng đã xảy ra chuyện lớn gì?

Hơn nữa, đây không chỉ là chuyện Quảng Tây, kinh thành bên kia chắc chắn cũng xảy ra chuyện.

Chuyện rất lớn, chuyện nghiêm trọng!

...

Cùng lúc đó, một thái giám võ công cao cường, cưỡi chiến mã điên cuồng xuôi nam.

Tám trăm dặm khẩn cấp!

Ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ, không ngừng thay ngựa, điên cuồng phi.

Mục tiêu chính là sở Thiên Hộ phủ Bách Sắc Đông Hán Quảng Tây.

Trong ngực của gã cất ý chỉ hoàng đế bệ hạ cho Đỗ Biến, thánh chỉ cấp tốc.

Phải nhanh lên, phải nhanh hơn nữa.

Nếu chậm trễ thì liền không còn kịp rồi!

...

Bên trong phòng cưới!

Đỗ Bình Nhi có vẻ vô cùng yên lặng, vóc người dịu dàng mê người ngồi ở trên ghế gấm, đang viết thơ.

Dáng của nàng vốn vô cùng đầy đặn khỏe đẹp, lúc này gầy một chút, nhưng vẫn như cũ lồi lõm mê người, ngồi trên ghế, đường cong từ thắt lưng xuống càng căng ra, tròn trịa mê người.

Lá thư cho Đỗ Biến, phải là tuyệt bút sau cùng.

Suy nghĩ cực kỳ lâu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không nên lời.

Nàng biết, Đỗ Biến đem toàn tộc nhà họ Ngô đều giết sạch.

Nàng không ngăn cản, cũng không đau lòng.

Suy nghĩ một lúc lâu một lúc lâu, nàng ở tuyệt bút phía trên viết: “Đỗ Biến, không nên đem chuyện ta chết nói cho cha mẹ, vẫn nói dối với họ rằng ta rất khỏe.”

“Kiếp sau ngươi đừng làm thái giám, chị sẽ làm vợ cho ngươi có được hay không? Sinh con cho ngươi, ở trên giường hầu hạ ngươi, cam đoan để cho ngươi thoải mái.”

“Ta biết ngươi chính đang dần dần biến thành đàn ông, có chút thời điểm ta cũng có thể cảm thấy ngươi suy nghĩ xấu xa. Nhất định sẽ có cô gái tốt hơn thay ta chăm sóc cho ngươi. Ngươi nhất định sẽ con cháu đầy đàn, thế đại công hầu, chị rất tự hào!”

“Nhưng đời này, chị là người mang điềm xấu, đã không xứng với ngươi, nhưng ta xuống đất vẫn yêu ngươi như cũ! Nếu có quỷ, chị sẽ biến thành con quỷ dịu dàng nhất, bảo hộ ở bên cạnh ngươi, dù cho vì ngươi xua muỗi, dù cho trục xuất ác mộng của ngươi để cho ngươi ngủ yên.”

“Chị thân yêu của ngươi, Đỗ Bình Nhi, tuyệt bút!”

...

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay từ ở quê nhà trở về Gia Hưng, nắm vững tất cả cơ hội gõ chữ, vẫn như cũ up mới một vạn một ngàn chữ.

Lạy xin hỗ trợ, lạy xin đảm bảo mức vé tháng không thể thấp hơn mức cực tiểu! Ngoài ra tình tiết chương sau phải cực kỳ vô cùng quan trọng!